Chap 36

Châu Kha Vũ như muốn điên lên do quá thống khổ. Mãi đến giây phút Lưu Vũ ôm Tỏa Nhi ra khỏi tòa nhà, cậu có thể nhìn kỹ càng hơn thì chết lặng nhiều hơn. Do anh gầy hơn trước rất nhiều, tưởng chừng như cơn gió nhẹ của đêm mùa thu cũng đủ thổi bay đối phương.

Lúc trước không phải đã quá gầy sao? Bây giờ còn ốm hơn trước, nhưng đôi mắt vẫn trong và sáng, lúc cười nói vẫn mang đầy nét ngọt dịu như thế. Thật muốn lao ra khỏi xe, muốn ôm chầm lấy Lưu Vũ, chẳng để anh khuất xa tầm mắt của mình nữa.

Châu Kha Vũ còn nhớ Lưu Vũ có mùi hương đặc biệt độc đáo, cho nên rất muốn giữ trọn trong vòng tay, sau đó ngửi lại một lần. Nhưng chẳng hiểu sao, cậu lại cứng đờ toàn thân, khó lòng điều khiển được chân tay, chỉ đành bất lực, đau đớn ngồi như bị sét đánh trúng, ngẩn ngơ trong xe.

Châu Kha Vũ cầm lấy điện thoại của Đông Tử để xem những bức hình đã chụp lại được vào buổi sớm. Thật sự sau khi xem xong, cậu chỉ muốn chửi A Đông ngu ngốc, trong đầu mang đến cảm giác sắp nổ tung, tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy. Đứa bé chưa đầy ba tuổi, còn giống cậu như thế thì còn phải hỏi con của ai à? Thành ra ngay lập tức biết đây là kết tinh của mình cùng anh tạo ra.

Đêm đó, chính xác là đêm đó, Lưu Vũ vì sự không phòng tránh trong quan hệ mà mang con của Châu Kha Vũ. Giữa ba người họ còn liên kết, giữa cậu và đứa bé là máu mủ cha con. Cảm thấy như bản thân từ trêи xuống dưới đều phát loạn, do đây là một niềm vui sướиɠ không thể nói thành lời.

Đột nhiên gặp lại người trong tim, đột ngột được làm cha, ôi Châu Kha Vũ hạnh phúc đến muốn bay bổng lên. Lưu Vũ đã sinh con cho cậu, còn là sinh một bé trai khỏe mạnh đáng yêu. Thế mà Đông Tử cái đồ chết tiệt ngốc nghếch, dám nói đối phương kết hôn với người khác làm cậu đau lòng gần chết. Đồng thời đúng như cậu nghĩ, anh sao có thể chọn cùng người khác thành gia lập thất?

Châu Kha Vũ đang chìm trong hạnh phúc ngất ngây, ngẫm lại cũng chẳng thể trách Đông Tử. Do bí mật của Lưu Vũ, đối phương không hề hay biết. Trước mắt Tỏa Nhi sẽ giống đòn bẩy, giúp cậu có đầy đủ khả năng bắt kịp được anh rồi về lại chung một nhà. Đối phương là người duy nhất cậu yêu và có đủ tư cách để sống cạnh nhau đến cuối đời.

Cơ hội trước mắt, Châu Kha Vũ không thể bỏ lỡ được. Dù thế nào đi nữa, vẫn phải cố gắng giữ lấy niềm hy vọng vừa chớm nở cho bằng được. Nhưng điều gì đã xảy ra khi cậu đang lặng người nhìn vào bức hình? Một lớn một nhỏ đang cạnh nhau với đôi mắt long lanh dễ thương?

Ra khỏi lớp học, ngoài trời lại lất phất mưa, thật làm Lưu Vũ sợ Tỏa Nhi sẽ tái phát bệnh cảm. Anh nắm chặt đôi tay nhỏ của đứa trẻ, dìu dắt nó thật kỹ càng khi đi xuống cầu thang.

"Một, hai...."

Đứa nhỏ biết đếm rồi, đúng là thông minh. Lưu Vũ thật chẳng dám lơ là một giây, sợ Tỏa Nhi lại ngã, sợ con lại bị thương.

"Mẹ."

Tỏa Nhi đột nhiên gọi Lưu Vũ một tiếng, bằng giọng rất nhỏ. Anh cười ngọt ngào, véo cái má sữa của đứa bé rồi hỏi:

"Sao hả con?"

"Hình như có ai đang nhìn chúng ta."

Ngón tay bé xíu của Tỏa Nhi đã chỉ về hướng được xem là đối diện với cả hai, nơi có chiếc xe màu đen đang đậu. Đột nhiên Lưu Vũ lại lo lắng đến khó tả, chẳng rõ là Châu Kha Vũ hay là tên cướp đang lẩn trốn, nên chỉ đành ôm con lên mà đi nhanh về nhà.

Đi được vài bước, cơn mưa càng nặng hạt. Không thể để con mắc mưa, Lưu Vũ đặt Tỏa Nhi lại xuống đường, sau đó cởi áo khoác của mình ra, trùm thật kín đứa trẻ lại rồi ôm vào lòng, tiếp tục nhanh bước đi về nơi trú ngụ. Trời đang mưa khá lớn, còn gió đêm thổi xuyên qua liên tục, thân anh vừa gầy vừa mảnh, chỉ khoác trêи người một áo sơ mi cũ nên rất lạnh và chẳng khỏi rùng mình.

Tỏa Nhi thò đầu ra khỏi áo khoác, nằm trong vòng tay ấm áp của Lưu Vũ rồi khẽ hỏi:

"Mẹ, mẹ có lạnh không?"

Cái đầu của Tỏa Nhi rất tròn, chỉ cần sờ vào phía sau là biết, điều này khác hẳn với đầu của Lưu Vũ. Đúng thật là gen cậu quá mạnh, đứa nhỏ toàn mang những đặc điểm giống cậu, đây cũng là lý do bà Trần đã nói đứa bé không giống anh.

"Không lạnh, ôm Tỏa Nhi nên papa không lạnh nữa."

Lưu Vũ cười thật tươi để đáp lại đứa nhỏ đang long lanh đôi mắt, chứa sự lo lắng.

Sau khi tiến thêm chưa được mấy bước, Lưu Vũ cảm nhận sau lưng mình đang có người. Tim bỗng chốc giật lên, giống như bị treo ngược mà trồi lên tận cổ họng. Nhịp của bước chân đang đi cũng bắt đầu đẩy nhanh hơn. Nhưng người sau lưng đang càng lúc càng gần, giống như có thể tóm lấy anh và con dễ dàng. Bản thân không dám quay đầu nhìn lại, song muốn lấy điện thoại khi đang bế Tỏa Nhi cũng nào dễ dàng.

Nhưng phải cố thôi, phải báo cảnh sát. Chỉ là Lưu Vũ chưa kịp hành động đã thấy trêи đầu mình có cái ô xuất hiện, che lại không để bản thân cùng Tỏa Nhi bị ướt. Nhanh theo đó, anh còn cảm nhận được mình đang được bao bọc bởi chiếc áo ấm.

Mùi hương này, là tuyết tùng, là đàn hương trộn lại... Mùi hương này có chết Lưu Vũ cũng không thể quên, là người đó? Đúng chứ? Anh như đông cứng toàn thân, cảm thấy đến tim cũng không thèm đập nữa. Phải làm sao? Bản thân chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại đối phương. Nhưng rồi cũng lấy hết can đảm quay đầu nhìn nhau, thể hiện sự bối rối trong đáy mắt.

Châu Kha Vũ đang che ô cho Lưu Vũ, tay còn lại giữ chặt áo khoác đang đắp trêи người anh.

"Đừng sợ, tôi sẽ đưa anh và con về."

Lưu Vũ không thể tin được, sao Châu Kha Vũ lại ở đây? Đông Tử chẳng phải đã hứa rồi à? Cứ cho là anh ít nhiều cũng nghĩ đến chuyện cả hai bất giác gặp lại nhau, thì vẫn là phải trong tình huống khác, chứ không như hiện tại.

Tỏa Nhi lần nữa chui khỏi áo khoác, ló đầu ra hỏi:

"Mẹ ơi, đã tạnh mưa sao?"

Châu Kha Vũ nhìn bánh bao nhỏ trong tay của Lưu Vũ đang phát ra âm thanh mà khóa chặt cái nhìn lên người nó. Đứa bé giống cậu như đúc, nói chính xác hơn là nếu đem những hình ảnh thời còn nhỏ của mình, đặt cạnh Tỏa Nhi thì làm người ngoài còn tưởng là một cặp song sinh.

Tỏa Nhi bình thường rất hoạt bát, cả Đông Tử cũng không sợ mà tự động bắt chuyện. Nay gặp Châu Kha Vũ, tự dưng nó lại sợ mà càng rút vào lòng của Lưu Vũ để tìm an toàn. Anh đương nhiên cảm nhận được sự trốn tránh của con nên muốn xông lên tát cho đối phương một cái. Hai người họ không phải cha con ruột à? Tại sao đứa trẻ lại sợ ba của nó? Trong ánh nhìn cậu đã thể hiện sự tấn công gì? Đến đứa nhỏ cũng không tha thì cút đi.

Nhưng Lưu Vũ kiềm lại không đánh. Nhìn đứa nhỏ trong tay, anh đã nghĩ đâu thể trách mình Châu Kha Vũ vì tạo ra cục nợ đáng yêu này. Vì dù sao bản thân mới là người sinh ra, cậu chỉ ở mặt hùn vốn. Hiện tại đang có mặt trẻ con, cả hai muốn giải quyết hay tranh chấp gì cũng nên dằn xuống, kẻo làm Tỏa Nhi sợ thì mất hay.

Cả hai đi bộ về nhà với sự trầm mặc, không ai nói lời nào. Đến khi đứng trước cánh cửa cũ kỹ, Châu Kha Vũ cất giọng hỏi:

"Tôi có thể vào trong ngồi một chút không?"

Giọng của Châu Kha Vũ chứng tỏ đã trưởng thành rồi, nó bình ổn và trầm hơn những năm trước rất nhiều.

Tỏa Nhi đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn Lưu Vũ, rồi lại nhìn Châu Kha Vũ đang đứng trong mưa. Xem ra nó rất nghiêm túc và thích nghe ngóng chuyện. Xem cái đầu tròn tròn của nó cứ qua qua lại lại trong cái áo khoác liền cưng chịu không nổi.

"Mẹ, quần áo của chú, ướt rồi."

Đứa nhỏ hơi rụt rè, nhìn lên Lưu Vũ nói. Nghe con nói, anh mới đưa mắt nhìn thử, đúng là nửa người ở bên trái của Châu Kha Vũ ướt đẫm. Ban nãy đối phương rất giữ chừng mực, không tùy tiện đụng chạm vào anh, luôn tạo ra một khoảng cách an toàn mà chẳng để lại cảm giác, đang muốn xa lánh anh. Nên mưa rơi đã bám vào bộ vest sang trọng.

Lưu Vũ, người đang định từ chối mọi yêu cầu của Châu Kha Vũ thì bỗng rơi vào do dự. Dù sao đi nữa, anh vẫn không thể phủ nhận chuyện họ là hai cha con. Đồng thời Tỏa Nhi chưa từng được gặp ba của nó và ngược lại, cậu cũng chưa từng thấy con mình trong nhiều năm qua. Thành ra anh cho họ thời gian riêng tư, chắc cũng không tồn tại điều gì sai trái.

Lưu Vũ không biết Châu Kha Vũ đã nợ mình cái gì, càng không rõ mình nợ cậu cái gì. Nhưng lựa chọn để hai cha con có thể cạnh nhau, liền khiến anh dễ chịu hơn một chút. Đơn thuần là cha gặp con thôi mà, bản thân sao phải làm quá lên. Vì vậy hít sâu một hơi bảo:

"Mời vào."

Trước mặt Châu Kha Vũ lúc này có một tách trà nóng bốc khói nghi ngút. Cậu nhìn căn phòng chưa đến 20m² liền chau mày và khó chịu. Thử hỏi Lưu Vũ đã sống làm sao với nơi này? Nhưng phải công nhận nó đã rất sạch sẽ.

Căn phòng rất lạnh, điều hòa hay lò sưởi, thứ thiết yếu để dùng cho hai mùa nóng lạnh trong năm đều không có. Tỏa Nhi đang trốn sau lưng của Lưu Vũ, nhỏ giọng hỏi:

"Mẹ, chú....chú đó là ai?"

Lưu Vũ dùng chăn bông dày trùm lại Tỏa Nhi, hi vọng con mình sẽ nhanh thấy ấm áp và bình thản đáp:

"Chú ấy là bạn cũ của papa."

Bạn cũ? Sao lại thế được? Châu Kha Vũ chẳng thể tự chủ mà siết chặt tách trà trong tay.

"Papa đi nấu nước nóng cho con đánh răng rửa mặt, ngoan ngoãn ở đây, không được đi theo người lạ."

Lưu Vũ dặn dò Tỏa Nhi kỹ càng rồi cũng xách ấm đi đun nước. Lúc đi cũng chẳng thèm nhìn đối phương một cái, có lẽ anh đang sợ và muốn trốn tránh. Nếu Châu Kha Vũ kiên quyết bắt con của anh đi thì sao? Không thể, anh không cho phép, điều đó là không khả năng.

Lưu Vũ sẽ liều mạng với Châu Kha Vũ nếu dám mang con của anh đi. Đúng là như thế, quyết giữ chặt Tỏa Nhi bên mình. Bản thân nhìn bếp củi đang cháy lửa đỏ mà kiên định trong lòng.

"Xin chào chú."

Tỏa Nhi nhìn Châu Kha Vũ liền thấy sợ hãi trong lòng, cũng không biết tại sao, dù cậu cũng đâu làm gì nó.

Tỏa Nhi cảm giác có một nỗi sợ vô hình đang chảy trong người. Đồng thời cũng có một sức mạnh vô hình đang tác động nó phải nói chuyện với Châu Kha Vũ. Ở cự li gần thế này, càng khó lòng chối cãi đứa bé là con của mình.

Châu Kha Vũ quan sát, nào là đôi mắt, là đôi mày, cái đầu tròn, mọi thứ đều như sao chép từ cậu dán qua. Chưa kể Đông Tử cũng đi đến bệnh viện lấy thông tin về nhóm máu, ngày sinh tháng đẻ của Tỏa Nhi cho cậu rồi. Mọi thứ đều rất khớp, chẳng lệch một li. Tuy nhiên đối với tư cách một người cha, tiếng chú mà đứa nhỏ thốt lên như dao đâm vào tim cậu. Bản thân hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng nói:

"Chào con."

"Con dường như đã thấy chú ở đâu đó."

"Thật sao?"

Đối với đôi mắt đen của Tỏa Nhi đang lấp lánh, Châu Kha Vũ nhịn không được mà rời khỏi chỗ ngồi sau khi mở miệng hỏi. Đứa bé gật đầu, cậu cũng ngồi xuống cạnh nó. Mùi thơm sữa của những đứa trẻ luôn rất dễ chịu và nồng nàn, thật khiến cậu nhịn không nổi mà muốn ôm chầm đứa nhỏ vào lòng.

"Dạ phải, là thấy trong đó. Trong điện thoại của mẹ."

Tỏa Nhi nghiêm túc trả lời và chỉ vào điện thoại đang được cắm sạc ở đầu giường. Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn theo, cậu đương nhiên biết nó là cái anh từng dùng ở ba năm trước. Khoan hãy nói đến chuyện lỗi thời, mà trong một lần sơ ý còn vỡ một góc màn hình. Thế mà đối phương cũng không đổi, cuộc sống của anh rốt cuộc là khổ và thiếu thốn đến mức nào đây?

Bình thường đã chật vật một thân một mình, nay còn nuôi dưỡng thêm đứa trẻ. Thật không khỏi làm Châu Kha Vũ xót xa khi nghĩ đến. Xem ra đời này cậu nợ Lưu Vũ quá nhiều, chẳng cách nào trả nổi nữa rồi.

"Chú còn đội cái mũ màu đen nữa."

Tỏa Nhi dùng tay để miêu tả việc có cái mũ đội trêи đầu, trông càng đáng yêu.

"Trong hình còn có mẹ nữa."

Nguyên nhân này càng khiến Tỏa Nhi tin cả hai là bạn. Cái giọng sữa của đứa bé thật làm Châu Kha Vũ nhũn tim.

"Ừm con."

Châu Kha Vũ cảm thấy có một cỗ chua chát đang dâng cao trong cuống họng, dù đơn giản nói một tiếng cũng thấy quá khó khăn. Nhìn miếng băng y tế đang dán ở cằm con nhỏ mà lòng càng nhức nhối. Cậu biết nguyên do đứa nhỏ bị thương chứ, thành ra càng tự dằn vặt mình và thắc mắc, làm sao mà Lưu Vũ đã nuôi nấng nổi đứa trẻ hay như thế.

Con nít không dễ chăm, huống chi là Lưu Vũ có một mình còn phải đi dạy học. Châu Kha Vũ cảm thấy đau đến khó thở, duỗi cánh tay ra rồi hỏi ý Tỏa Nhi rằng:

"B....C...hú có thể ôm con không?"

Tại sao phải xưng chú trong khi là ba? Nhưng rồi làm sao để xưng ba khi thời gian qua không hề xuất hiện trong cuộc sống đứa trẻ? Nên cậu đành ngậm câm, khó khăn chuyển đổi cách xưng hô.

"Có thể ôm a."

Đột nhiên Tỏa Nhi thấy rất hạnh phúc, nhanh đứng dậy, rời khỏi ổ chăn bông mà ngã vào lòng của Châu Kha Vũ, sau đó cũng ôm chầm lại. Giữ con trai lưu lạc mấy năm trong lòng, đứa bé mềm mại, thơm lừng mùi sữa, cậu cảm thấy cái mũi này cũng giống Lưu Vũ lắm. Nhưng thông qua cái ôm này, bản thân mới nhận ra điều gì đó bất ổn.

Điều bất ổn mà Châu Kha Vũ nhận ra là Tỏa Nhi rất gầy. Đứa bé không bụ bẫm hay tròn trịa như bản thân đã nghĩ. Toàn thân từ trêи xuống dưới đều rất ít thịt, trừ hai cái má sữa thì có thể ví von là một hạt đậu thiếu chất dinh dưỡng. Cậu tiếp tục thử thăm dò thêm tay chân của con và lại càng biết, chúng đều không cứng rắn, đến xương cũng nhỏ.

Châu Kha Vũ đau lòng đến sống mũi cay xè, Lưu Vũ cùng Tỏa Nhi chịu khổ quá nhiều rồi.

Khi Lưu Vũ mang nước ấm trở ra, đã thấy Tỏa Nhi đang ở trong vòng tay của Châu Kha Vũ. Đứa nhỏ đang rất vui, cậu cũng cười rất tươi.

"Chú....Tỏa Nhi có thể bay rồi..."

Châu Kha Vũ ngồi vững chắc, dùng lực nâng đỡ cánh tay mềm nhỏ của Tỏa Nhi lên từng chút một. Giúp đứa nhỏ ngày càng bay lên cao, trò chơi máy bay này, hầu như tuổi thơ ai cũng trải qua.

"Chú ơi, chú có mệt không?"

Cánh tay nhỏ của Tỏa Nhi không ngừng làm động tác bay bay trong không trung. Châu Kha Vũ thì có bàn tay bự, nên cố tình di chuyển những ngón tay đang dán trêи người đứa nhỏ. Khiến nó nhột đến cười không ngớt miệng.

"Chú không mệt, có papa của con rất vất vả, rất mệt, rất khổ."

Lưu Vũ đứng ngoài cửa, cắn chặt môi mình.