Chap 37

Lưu Vũ hít sâu rồi thở ra mấy hơi cho bình ổn lại rồi cũng đẩy cửa bước vào. Nhìn một lớn một nhỏ đang vui vẻ, lăn lộn cười đùa trêи giường thì lòng anh càng chua chát và cảm thấy xấu hổ, khi bản thân không thể cho con mình mái ấm trọn vẹn. Nhưng rồi cũng cố cười nhã nhặn rồi tiến đến cạnh giường:

"Tỏa Nhi ngoan, đánh răng rửa mặt rồi ngủ nha, chú phải về rồi."

Tỏa Nghi nghe đến chuyện phải ngủ, Châu Kha Vũ phải về liền bĩu môi, ngây thơ hỏi với sự không vui:

"Mẹ, chú không thể ở lại sao? Chú không thể ngủ lại với chúng ta à? Tỏa Khi còn chưa chơi đủ a. Chú rất mạnh, giúp Tỏa Nhi có thể bay bay."

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ nghe xong liền ngây ngẩn cả người. Cả hai không phải đã từng rất thân thiết và ngủ chung sao? Những loại chuyện chuyên sâu nhất cũng đã làm và chẳng những một lần. Như trước mặt, cục bông nhỏ đang ngồi đây chính là thứ chứng minh rõ ràng nhất chuyện cả hai đã từng đi đến giai đoạn và mức độ nào.

Nhưng số phận rất nghiệt ngã và có nhiều cái bất ngờ, nên Lưu Vũ chỉ biết cười trừ. Tầm mắt hơi buông xuống rồi. Châu Kha Vũ sau khi lấy lại tinh thần cũng đứng lên và bước đến cạnh anh bảo:

"Để tôi làm cho."

Thấy tay Châu Kha Vũ sắp chạm vào thau nước trêи tay mình, Lưu Vũ nhanh lùi lại tránh né. Anh không muốn tiếp xúc hay xảy ra bất kỳ đụng chạm nào với đối phương cả.

"Không cần, ngài sao có thể làm mấy chuyện này? Trời cũng khuya lắm rồi, ngài nên về nghỉ ngơi thì hơn. Thật sự cảm ơn về sự đưa về ban nãy."

Tay Châu Kha Vũ lơ lửng ở không trung khi Lưu Vũ chọn giãn khoảng cách. Sự xưng hô mang đầy xa lạ và tôn kính đó, thật làm cậu không thể quen. Chưa kể đến chuyện anh đang thẳng thừng từ chối cậu, dẫn đến tình trạng đau lòng và bỡ ngỡ. Bản thân cảm nhận được, tim mình đang vì anh như vậy mà co giật mấy lần.

"Chú ơi, chú sẽ quay lại đây chứ?"

Tỏa Nhi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Châu Kha Vũ. Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã bị Lưu Vũ chặn miệng bảo:

"Chú thường rất bận, có lẽ sẽ không đến đây được nữa."

Lưu Vũ nắm chặt cái khăn đang cầm trêи tay để đáp lại con mình. Tỏa Nhi nghe thế cũng chẳng biết đòi hỏi gì. Anh giúp con vệ sinh cá nhân xong thì cho nó nằm xuống, đắp chăn bông lại đàng hoàng rồi bảo:

"Tôi sẽ đưa ngài đi, con hẻm này về đêm hơi khó đi và có chút nguy hiểm."

Lưu Vũ muốn dẫn đường cho Châu Kha Vũ, một phần cũng vì định mượn không gian riêng nói chuyện rõ ràng. Anh nghĩ, nếu cậu còn đến đây lần nữa và có ý định mang Tỏa Nhi đi, thì bản thân chẳng ngại ôm con chạy trốn thêm một lần.

Bên ngoài đã tạnh mưa, trời vẫn rất tốt, dưới đất có chút bùn lầy. Lưu Vũ pha đèn, giúp Châu Kha Vũ thấy đường và dễ đi hơn. Dù sao đi nữa, đối phương vẫn là con cháu thế gia, không thể quen với khung cảnh và đi đứng ở những nơi này. Tuy nhiên, với những giọt bùn vẫn bám lên giày và ống quần của cậu, khiến giây phút anh bất giác nhìn thấy liền nghĩ: Phải chăng mình cùng Tỏa Nhi giống như những giọt bùn ấy. Không thể nào phù hợp để xuất hiện cạnh con người quý tộc như cậu?

Lưu Vũ biết rõ, ngày mình sinh con là ngày Châu Kha Vũ kết hôn ở Marid. Số tiền được chi để hoàn thiện buổi lễ là hơn 70 triệu NDT. Điều này làm chấn động đến cả giới chính trị gia và những doanh nhân lớn, chứ nói gì đến những người dân bình thường trong nước, thành ra tiếng vang rất lớn, lên báo liên tục, trang nào cũng có.

Cuộc sống không bao giờ như bộ phim truyền hình. Đời Lưu Vũ như bầu trời xám xịt, còn Châu Kha Vũ rực rỡ như pháo hoa. Thế thì giao nhau làm sao? Cạnh nhau được chăng? Cậu có thể xuất hiện trêи nền trời đen tối của anh, nhưng anh không có khả năng chất chồng lên cậu, nên ước mơ cạnh nhau hiển nhiên quá xa vời.

Tuy nhiên Lưu Vũ chưa từng hối hận với những quyết định và lựa chọn của mình. Anh cảm thấy chí ít mình cũng yêu đối phương từng ấy năm, cũng nếm trải được hạnh phúc và hiện tại có con, đứa nhỏ rất đáng yêu.

Cả hai đi trong con hẻm nhỏ nên đôi khi vai đã đụng vào nhau. Tuy nhiên nửa lời cũng không nói, giữ yên bầu không khí yên lặng này.

"Lưu Vũ."

Châu Kha Vũ dừng lại và mở miệng gọi. Nếu như cậu không lên tiếng trước, có lẽ Lưu Vũ sẽ mãi ngậm câm.

"Hả?"

"Anh gầy rồi."

Châu Kha Vũ đã nghĩ ra rất nhiều thứ để nói, nhưng giây phút này thật chưa biết mở lời làm sao nên tạm thời nuốt xuống vào lòng. Bên trong nội tạng cũng run rẩy dù chẳng bị lạnh, thành ra giọng nói có chút run run theo.

"Ừm."

Lưu Vũ vẫn rất trầm ổn mà đơn giản đáp trả. Anh đưa mắt nhìn Châu Kha Vũ, vai của cậu rộng hơn trước, đôi mày cũng đen rậm hơn do tuổi đã vào giai đoạn già dặn hơn. Đối phương kết hôn rồi, cũng đã thành công lập nên nhiều công ty với nhiều lĩnh vực khác nhau. Do đó lưng dài vai rộng, làm trụ cột và đối tượng xứng đáng để Cẩm Chi dựa vào thì hết sức bình thường.

Thời gian đúng là kỳ diệu, thay đổi rất nhiều thứ. Biến người Lưu Vũ yêu thành chồng người khác. Châu Kha Vũ trưởng thành, anh không mừng sao? Chỉ là cơ hội để dựa vào lồng ngực rắn và bờ vai chắc đó là không còn.

"Tôi muốn cùng anh nói về chuyện đứa nhỏ."

Châu Kha Vũ chắc hẳn là có kế hoạch trong lòng. Tỏa Nhi là điểm mấu chốt để cứu vãn tình thế giữa cả hai, cứu được tình cảm Lưu Vũ dành cho cậu đang bị tắt lửa. Nhưng điều cần thực hiện trong kế hoạch quan trọng trêи là phải tự tập tính kiên nhẫn, không thể nóng lòng hay vội vàng. Bởi như thế sẽ làm anh sợ, mà anh lo lắng hoang mang, bỏ chạy thì hư bột hư đường. Thành ra cậu phải từ từ, tìm cách xâm nhập vào trái tim đối phương lần nữa, để anh chấp nhận lại cậu thêm một lần nữa mới là chính xác.

Khi nghe đến Tỏa Nhi, ánh mắt của Lưu Vũ đột nhiên hung hãn lên rất nhiều. Giống như thỏ nhỏ bị chọc giận, chẳng thể nhe nanh gầm gừ mà chọn sắp nổ tung.

"Có chết tôi cũng không để ngài mang con của tôi đi."

"Anh đừng nóng giận, anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không muốn bắt con đi đâu."

Giọng nói của Châu Kha Vũ vẫn rất ôn hòa, như thể đang xoa dịu lấy Lưu Vũ.

"Chỉ là tôi nghe Đông Tử nói. Tỏa Nhi không có hộ khẩu, thậm chí là chưa thể đi nhà trẻ."

Nghe đến chuyện hộ khẩu rồi đi học thì Lưu Vũ liền quay chỗ khác để nghiến răng vì khó chịu.

"Quay về đi, mang theo Tỏa Nhi. Tôi sẽ tìm cho con trường tư thục tốt nhất và có nhiều cơ hội được mời làm việc sau khi ra trường, chứ chẳng phải học xong còn phải lo chuyện mình nên làm ở đâu."

"Ngoài ra, anh cũng không phải quá vất vả nữa. Hộ khẩu thường trú, giấy khai sinh gì đó, tôi dư khả năng lo liệu ổn thỏa. Hơn hết....."

Nói đến đây, Châu Kha Vũ ngưng lại. Bởi cậu định nói: Hơn hết, tôi có thể cạnh anh và con, dễ dàng xây dựng lại tổ ấm.

Nhưng không, sao có thể thốt lên mấy lời đó? Lưu Vũ một khi đã nghe thì càng chọn trốn chạy thôi. Thành ra đã bảo rằng:

"Hơn hết, tôi có thể nhìn thấy con nhiều hơn."

Lưu Vũ lạnh lùng và chọn không đáp, Châu Kha Vũ lại bảo:

"Đứa nhỏ cũng cần có ba."

"Đứa nhỏ là con của tôi, có tôi là đủ rồi, không liên quan đến ngài."

Lưu Vũ quật cường, đúng mạnh mẽ thì tốt. Nhưng Lưu Vũ mạnh mẽ của hôm nay đã khiến Châu Kha Vũ rất đau lòng. Anh khác trước rồi, vì bảo vệ con nên anh chẳng thể mãi nhu nhược được.

Châu Kha Vũ mím chặt môi cúi đầu và tiếp tục suy nghĩ. Chắc hẳn cuộc đối thoại hôm nay nên dừng lại ở đây và không thể nói tiếp. Cái gì cũng nên từ từ, thi hành thành công bước đầu thì hãy tính đến bước hai. Do đó cậu thấy trước mắt khoan tạo áp lực hoặc bức ép anh. Đầu tiên phải làm sao cho đối phương chấp thuận mang đứa nhỏ về với cậu.

Chỉ cần họ ở cạnh nhau, Châu Kha Vũ không tin mình không thể ra tay để Lưu Vũ yêu mình thêm lần nữa.

Khi Lưu Vũ bước vào phòng, Tỏa Nhi vẫn chưa chịu ngủ. Đứa nhỏ đã dùng giọng sữa để làm nũng buộc anh kể chuyện như thường bữa mới chịu ngủ. Bản thân nhìn con rồi bất giác thấy run rẩy. Bản sao của Châu Kha Vũ đang ở trước mặt, bảo anh nên bình tĩnh làm sao?

Nhưng rồi cũng đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi xốc chăn leo lên giường, tắt đi đèn phòng rồi ôm lấy con mình. Châu Kha Vũ xuất hiện, cuộc sống bình yên mà anh khó lắm mới tìm lại được, xem ra sắp bị phá nát rồi.

Tỏa Nhi thấy lạ, sao hôm nay Lưu Vũ lại như thế? Còn không chịu kể chuyện cho nó, nên đã khẽ gọi một tiếng.

"Mẹ."

Tỏa Nhi càng chui vào vòng tay của Lưu Vũ, giống như chú lợn con.

"Ngủ đi con, khuya rồi."

Lưu Vũ nhắm mắt lại như vờ ngủ, đưa một tay lên đặt sau đầu đứa trẻ xoa nhẹ, còn cằm thì gá vào vầng trán của con.

"Hồi nãy, chú hỏi con muốn đi mẫu giáo không. Ở đó rất vui và có nhiều cầu trượt."

Lưu Vũ nghe miệng nhỏ của Tỏa Nhi nói không ngừng cũng chỉ biết lặng thinh, giống như ngủ rồi để con mình ngủ theo. Nhưng trong lòng đang nghĩ đến những gì Châu Kha Vũ nói. Chỉ cần anh ôm con cùng về cạnh cậu, bỏ lại nơi này thì hộ khẩu, khai sinh các thứ đều làm nhanh nhất có thể. Đồng thời môi trường đi học và sống của con cũng được cải thiện tốt nhất.

Chưa kể đến chuyện, Lưu Vũ có thể quay lại trường học xin dạy tiếp tục. Song còn sống được ở căn nhà cũ, nơi đầy ắp kỷ niệm của hai bà cháu. Nhưng mọi chuyện sẽ đơn giản và dễ dàng như vậy sao? Vợ của Châu Kha Vũ phải giải quyết thế nào? Rồi chắc là cậu đang nói thật, không dụ anh để bắt con chứ?

"Mẹ, chú nói, chú thích Tỏa Nhi lắm."

Tay của Lưu Vũ siết chặt tấm chăn cũ sau khi Tỏa Nhi cất lời.

"Chú mạnh lắm đó mẹ, rất khỏe. Tỏa Nhi lớn lên có phải sẽ mạnh và khỏe như thế không?"

Châu Kha Vũ nói, đứa nhỏ cần có ba. Nghĩ đến đây Lưu Vũ không nhịn được mà khóc. Từ sau khi sinh con cho đến nay, dường như anh chưa từng rơi lệ. Có những lúc khốn khổ, khó khăn, đau đớn ra sao anh vẫn giữ được dòng nước mắt. Trừ những chuyện như con nhỏ bị thương thì chẳng thể kiềm lòng là điều hiển nhiên. Vậy hôm nay anh ở đây, để chúng tuôn như mưa là tại sao khi đã từng vượt qua tất cả?

Châu Kha Vũ cùng Tỏa Nhi ở chung một chỗ chơi đùa rất vui, Lưu Vũ thật cũng không nhẫn tâm cắt đứt mối quan hệ này. Nhưng nếu cậu muốn đứa nhỏ, kiên trì bắt đi thì anh nên làm gì? Đối phương có gia đình, có gia thế, có tất cả nên muốn mấy đứa con mà chẳng được? Riêng anh chỉ có Tỏa Nhi thôi, anh không thể nào để con cũng bị cướp đi.

Tỏa Nhi nói chuyện một hồi cũng mệt ngủ, khi nghe con mình đang thở ra từng hơi đều đều thì mở mắt. Lưu Vũ đã khóc nên tầm nhìn trong đêm càng trở nên mờ mịt. Đứa nhỏ ngủ hơi hướng ʍôиɠ lên trời, nên anh phải sửa lại tư thế, do ngủ như vậy chẳng hay chút nào.

Lưu Vũ sau đó cũng ngủ thϊế͙p͙ đi. Anh sợ mình bị bắt con đến độ nằm ác mộng. Trong đêm, Châu Kha Vũ đã giành lấy Tỏa Nhi từ tay anh và dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại, sau đó còn nói:

"Tỏa Nhi là con cháu Châu gia. Nó không thể sống với anh, với hoàn cảnh như thế này."

Lưu Vũ sợ chứ, vì Châu Kha Vũ được Tỏa Nhi yêu thích. Nên khi đứa nhỏ biết cả hai có máu mủ, liệu có chọn theo cậu để có tất cả mà bỏ lại anh không?

Bà ngoại năm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ, bà rất hiền từ và nắm lấy tay Lưu Vũ nói:

"Hãy sống một cuộc đời mà cháu muốn."

Trời còn chưa sáng hẳn, Lưu Vũ đã bị đánh thức bởi tiếng bing bing bing bing của đồng hồ báo thức. Anh thật mừng khi đó chỉ là ác mộng, nhưng đôi mi của bản thân đã ướt đẫm. Anh tắt báo thức và nhìn đồng hồ điểm ngay số 6:30.

Tỏa Nhi còn nằm trong vòng tay của Lưu Vũ mà ngủ rất say, nên cánh tay của anh hơi mỏi và có cảm giác nặng. Anh nhìn đứa trẻ có đôi mi cong dài, môi hơi chu chu ra từng hơi thở phì phì. Không ai được bắt con của anh cả, giấc mơ cũng chỉ là mơ, anh tuyệt chẳng để đứa nhỏ xa mình.

Buổi sáng trong phòng lạnh đến tê tái, Lưu Vũ cắn răng bước xuống giường và rời khỏi chăn. Bản thân lấy thêm quần áo giữ ấm nhét vào cạnh người Tỏa Nhi và quấn tròn đứa bé trong chăn. Anh là đang muốn con mình không bị lạnh khi rời xa vòng tay ôm ấp của ba.

Giống như mỗi buổi sáng của mùa đông ở những năm trước. Lưu Vũ sẽ mặc quần áo dày hơn một chút, bảo vệ tốt sức khỏe của mình để lo cho con, sau đó ra khỏi phòng để đun nước. Mùa đông, nước có thể đóng băng, nên anh phải nấu nước ấm, như vậy đứa nhỏ mới được rửa mặt và đánh răng, tắm sạch sẽ.

Lưu Vũ vừa mở cửa thì bắt gặp hình ảnh thợ điện đang ở trêи nóc nhà sửa sang từng luồng dây điện nên rất khó hiểu. Bà Trần đi xung quanh quan sát cũng nói:

"Bà đi hỏi thăm rồi, họ nói là đề phòng cháy nổ nên sửa sang lại đường điện cho người dân an tâm sống."

Không phải khu này đã giải tỏa gần phân nửa rồi sao? Cái gì mà còn cần cải thiện để giúp người dân có thể sống tốt? Càng nghĩ Lưu Vũ càng khó hiểu nên chau mày. Anh trong sự ngơ ngác cũng a lại một tiếng coi như đã hiểu rồi xoay người đi nấu nước.

Như thường lệ, Lưu Vũ châm nước vào hai bình thủy, đưa cho bà Trần một bình, để lại cho Tỏa Nhi một bình. Xong xuôi cẩn thận dập lửa. Anh chẳng dám dùng củi này nhiều, vì đây là của người quen bà Trần gửi cho bà. Anh đâu thể tùy tiện sử dụng, xem như của mình mà quên đi xấu hổ. Thành ra mỗi ngày anh đều dùng một ít, đủ nấu nước cho con uống sữa và tắm là được. Còn những chuyện sinh hoạt khác đều dùng nước lạnh như băng.

Lưu Vũ ngồi trong sân giặt đồ khi mặt trời lên cao hơn một chút. Đồ Tỏa Nhi mặc hồi qua thay ra có dính máu, anh nhìn mà xót trong lòng chịu không nổi. Bản thân tỉ mỉ chà sạch vết máu đó đi, nên chất lỏng màu đỏ nhanh hòa vào nước, mất một lúc mới tan đi. Tiết trời càng ngày càng lạnh, nhiệt độ cũng thấp theo, anh giặt giũ với dòng nước chẳng thua gì băng liền đỏ ửng tay và cảm thấy xương khớp lẫn máu đều đông cứng.

Lúc này trong nhà truyền ra tiếng gọi rất ngái ngủ, Lưu Vũ nhanh rửa sạch tay, lau vào áo cho sạch rồi chạy vào trong vì biết Tỏa Nhi đã thức. Châu Kha Vũ từ xa đều nhìn thấy cảnh đó, thật sự đau lòng đến nhức cả mắt. Đơn thuần là giặt giũ, nhưng đủ làm cậu nhức nhối tâm can.

"Tôi sẽ bay về nhưng sẽ quay lại vào buổi tối. Kêu những người ở đây đẩy nhanh tiến độ làm việc. Ngay cả mấy vật dùng cần thiết cũng giao nhanh hơn một chút."

Lưu Vũ ăn sáng đơn giản, Tỏa Nhi cũng thế, xong anh đút thêm sữa cho con rồi mới đi ra ngoài. Nhưng bản thân lại cảm thấy sợ và có gì đó chẳng an tâm, nên quay lại phòng, khóa cửa cẩn thận. Khóa tới khóa lui mấy lần mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.