Chap 38

Tỏa Nhi còn quá nhỏ, thật sự để ở nhà như thế Lưu Vũ rất đau. Ai biết được sau khi quay lưng sẽ có chuyện gì chứ? Nhưng nhìn con đang nằm cạnh cửa sổ, áp má bánh bao tròn vào mặt kính rồi đưa mắt nhìn anh. Bản thân cảm thấy sẽ ổn, sẽ không sao nên lòng dễ chịu, đành quay bước đi.

Lưu Vũ đi đến lớp văn hóa để dạy mỹ thuật, một tuần 3 lần vào buổi sớm. Công việc này được phụ huynh của học sinh trong lớp anh giới thiệu, coi như có thể kiếm thêm thu nhập. Có thể nói, anh bỏ Tỏa Nhi ở nhà riết thành quen, nhưng lòng chưa lúc nào yên và cảm thấy đau đớn lắm chứ. Nhưng bản thân không đi làm thì cha con phải sống bằng cái gì?

Khi Lưu Vũ dạy học về đã là buổi trưa, anh nhìn trước nhà mình có rất nhiều thùng carton nên khó hiểu. Bà Trần từ trong đi ra cũng hỏi:

"Chiến Chiến, là con mua hết chỗ này à? Con trúng số ư?"

Lưu Vũ bắt đầu tiêu hóa được những món vật dụng này là ai yêu cầu mang đến. Thành ra khi có người hỏi:

"Đây có phải là nhà của Lưu Vũ không?"

Thì Lưu Vũ đã nhanh xoay người nói với hai người thợ đang khiêng thêm một cái thùng to nói:

"Các anh đi nhầm nhà rồi."

Họ sao có thể đi nhầm được? Do đó căn nhà nhỏ đã chứa đầy nhân viên đang lắp máy giặt, máy nước nóng lạnh, rồi đến lò sưởi, trước mắt lại thêm cái gì đây? Họ đang ôm trêи tay là thứ gì? Lưu Vũ cau mày quan sát vì khó nhận ra.

"Đúng là địa chỉ này mà, số nhà này."

Người nhân viên kia đưa cho Lưu Vũ xem địa chỉ.

"Tôi trả hàng."

Lưu Vũ ban đầu không do dự đáp với người nhân viên ấy về chuyện đi nhầm nhà. Nhưng khi họ đưa địa chỉ rõ ràng, còn số lượng đặt mua thì anh có chút run rẩy đáp lại. Cái run rẩy ở đây là tự hỏi Châu Kha Vũ đang muốn cái gì chứ không phải sợ. Đối phương là đang thương hại anh sao? Thương hại với tư cách gì? Người đàn ông đã có vợ hay người yêu cũ?

Châu Kha Vũ căn bản không thể cho Tỏa Nhi một gia đình êm ấm. Cho nên mới dùng những thứ này bù đắp, để đứa bé có điều kiện tốt nhất? Muốn chứng minh Lưu Vũ làm cha thất bại rồi cướp đi con của anh sao?

Một người lắp đặt đồ dùng ở tuổi trung niên, nghe Lưu Vũ nói như thế cũng nhanh hỏi:

"Sao vậy? Cậu trai trẻ, sao lại muốn trả hàng?"

"Nếu cậu trả hàng thế cả buổi sáng này chúng tôi đều phí công vô ích à?"

Có một công nhân trẻ tiếp tục lên tiếng, giọng điệu dường như chứa lo lắng và năn nỉ Lưu Vũ:

"Anh trai à, nếu toàn bộ chỗ này bị hoàn trả lại, chúng tôi sẽ bị trừ tiền công làm cả buổi này đó. Nhà chúng tôi đều có già có trẻ, anh làm như thế có khác nào đang ép chúng tôi vào cảnh khốn khó?"

Lưu Vũ không phải không đồng cảm hay chẳng hiểu cho họ. Ở thời buổi này rất khó kiếm tiền trong khi vật giá leo thang, chưa kể công nhân thì lương được bao đồng? Nhưng anh không muốn chấp nhận tấm lòng thương hại rẻ tiền mà Châu Kha Vũ dành cho mình.

"Bây giờ nếu cậu không chịu ở đâu thì nói, chúng tôi sẽ lập tức lắp ráp và chỉnh sửa lại thêm một lần nữa thật hoàn thiện cho cậu."

Người trung niên ban nãy lại lên tiếng, những người nhỏ tuổi khác cũng bảo:

"Đúng đó, anh có vấn đề gì thì cầm hóa đơn ra quầy giải quyết nha, đừng làm khó chúng tôi nha."

Lưu Vũ cụp mi xuống suy nghĩ, từng đồng bạc kiếm về quá khó, vậy họ phải sống làm sao nếu còn phải mất tiền vì anh? Thành ra đã cam đành chấp nhận rồi nói:

"Được rồi, các anh....trước tiên...cứ lắp đặt đi."

Đông Tử đứng đằng xa, hút một điếu thuốc để nhìn những công nhân đang làm việc. Đến khi họ hoàn thành được một nửa, thì có vài người về trước. A Đông đã đưa một điếu thuốc mới cho đối tượng trung niên ban nãy và nói:

"Cảm ơn anh Tam, anh đúng là diễn không tệ nha."

"Tôi còn tưởng cậu gọi tôi qua đây làm nhà, hóa ra chỉ là lắp đặt mấy thiết bị điện tử. Lâu rồi tôi cũng chưa làm việc lại, thành ra tất cả đều nhờ vào mấy chàng trai trẻ kia."

Người đó nhận lấy điếu thuốc, sau đó lại bảo:

"Mà chàng trai đó là ai chứ? Chúng tôi phải nói dối mới chịu nhận đồ."

Đông Tử nghe đến đây cũng dập tắt điếu thuốc trong tay mình, nụ cười mang trêи môi cũng tắt đi. Thay vào đó là vỗ vai người đang phì phò nhả ra từng làn khói trắng của thuốc lá bảo:

"Có những chuyện không cần hỏi và không cần phải biết."

Người trung niên nhanh chóng sợ đến đổ mồ hôi trán, dùng cái mũ mình vừa cởi xuống để lau đi chúng, sau đó cười cười nói:

"À à...có lẽ tôi đã hỏi quá nhiều, xin lỗi xin lỗi."

Trong căn phòng bé nhỏ, Lưu Vũ đang chỉ chỗ để đặt chiếc lò sưởi còn lại. Tỏa Nhi nhìn người thanh niên đang lắp đặt, sau đó lại ngó đến món đồ lạ mắt này và liền thắc mắc hỏi:

"Papa, đó có phải lò sưởi không? Giúp chúng ta không bị lạnh đúng chứ?"

"Ừm, là lò sưởi đó con."

Thật ra Tỏa Nhi đã hỏi rất nhiều, vì trong nhà đã lắp ráp nhiều thứ mà nó chưa từng được thấy, nên các món khác được lắp đặt hôm nay, Lưu Vũ đều phải đọc tên gọi cho con mình biết mà phân định.

Cuống họng của Lưu Vũ như đông cứng và đắng cay, anh thấy quá khó khăn để mở lời đáp lại tất cả những thắc mắc của con. Anh không tốt, không cho đứa nhỏ được cuộc sống có điều kiện như bao người. Thậm chí máy giặt, tủ lạnh, lò sưởi mà đứa bé vẫn chưa từng được nhìn thấy.

Lưu Vũ đau lòng lắm, nước mắt cũng muốn rơi ra mà ôm Tỏa Nhi trong lòng. Thật sự anh không muốn nhận, nhưng lại cũng muốn nhận, vì đâu thể kéo theo đứa nhỏ khổ sở với mình.

"Xem ra mùa đông năm nay không sợ lạnh nữa rồi, tuy có tốn chút tiền điện, nhưng vẫn ổn hơn những năm trước."

Bà Trần mở miệng cười nói, tỏ ra rất vui mừng. Dù sao cũng già rồi, những năm tháng lạnh lẽo của mùa đông thật thấy rất đáng sợ. Coi như nhận đồ lần này, vừa tốt cho con, vừa tốt cho người cưu mang anh, còn những chuyện khác cứ để sau đã.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Vũ thoát khỏi suy nghĩ của mình quay lại nhìn. Phía ngoài có Châu Kha Vũ đang đứng, sau lưng cậu đương nhiên là Đông Tử. Tay của A Đông lẫn tay cậu đều mang theo rất nhiều túi giấy, anh còn chưa kịp mở miệng đuổi đi thì giọng sữa đáng yêu của Tỏa Nhi đã vang lên trước sự hớn hở vui mừng:

"Oa là chú, chú đến rồi."

Châu Kha Vũ thấy con mình nên nở nụ cười rất tươi, nhanh đặt những gì bản thân cầm xuống nền để ôm Tỏa Nhi vào lòng.

"Đúng, chú đến với con rồi."

Lưu Vũ trong lòng có chút không vui. Nhưng Tỏa Nhi lại cười khúc khích trong vòng tay của Châu Kha Vũ, chính cậu cũng hạnh phúc khi ôm được bánh bao sữa trong tay. Riêng Đông Tử tội nghiệp, đến giờ đầu vẫn còn nhiều dấu hỏi khi chưa được biết, thiếu gia với đứa trẻ này có quan hệ gì.

Hôm nay Đông Tử đã vâng lệnh Châu Kha Vũ mà đến chỗ bán đồ dùng trẻ em và mua rất nhiều. Cảm thấy lúc này, thiếu gia cùng Tỏa Nhi như hai cha con xa cách nhiều năm vậy. Có khi nào duyên nợ duyên phận lãng mạn ngăn cách gì của người xưa không? Để đứa bé này là em trai của cậu. Nhưng bản thân đâu nghe bà Châu đề cập đến, rồi sao phải gọi là chú trong khi anh em?

Nhưng bà Châu sinh làm sao đã ở tuổi này? Ông Châu trăng hoa bên ngoài hả? Cũng đâu khả năng. Đông Tử cảm thấy quá khó khăn để phán đoán. Cái đầu này của mình thật là kỳ diệu và luôn mang nhiều ý nghĩ phóng đại như khoa học viễn tưởng.

Châu Kha Vũ quay lại nhìn Đông Tử, anh ấy liền lập tức hiểu ý mà đặt những túi đồ đang cầm và những túi đồ cậu để xuống trước đó lên bàn. Xong thì giúp đóng cửa lại, trả không gian này cho 2 lớn và một nhỏ. Quả thực làm trợ lý của cậu không dễ dàng gì cả.

"Cũng không biết con thích gì cần gì, nên mỗi cái tôi đều mua một ít."

Lưu Vũ nhìn vào những túi đồ đó mà trong lòng càng khó chịu. Trêи mỗi túi đều in tên thương hiệu với dòng chữ tiếng Anh, làm anh biết những món đồ ấy đều xa xỉ và đắt đỏ, một hộp sữa bột cũng có thể lên đến mấy ngàn tệ.

Bánh bao sữa trong tay của Châu Kha Vũ rất vui và ngoan. Sau đó chỉ vào một hộp lớn rồi hỏi:

"Chú, trong đó là gì?"

"Đây là lego, có thể xem là một khối vật dụng có thể dùng để xây dựng."

Nhìn hình ảnh được in trêи hộp, đó là một căn nhà vô cùng cao, Tỏa Nhi chưa bao giờ được thấy căn nhà cao như thế ở ngoài đời thực, chậm chí là trêи TV hay bất kỳ phương tiện hình ảnh nào, nên giờ đây tầm mắt sáng rỡ. Châu Kha Vũ đứng lên, ôm theo đứa nhỏ tiến đến cạnh món đồ mà nó đang tò mò để xem cho kỹ hơn.

"Tỏa Nhi chưa từng được thấy, nên không biết chơi."

Tỏa Nhi dụi dụi mũi nói. Châu Kha Vũ cùng Lưu Vũ nghe đều xót lòng. Cậu đang ôm trong tay là dòng dõi đời thứ tư của Châu gia, đứa cháu đích tôn mà ông nội ở nhà ngày đêm mong ngóng, nhưng lại sống một cuộc sống quá khó khăn, còn phải ở trong căn nhà thuê và chưa được đi học. Trong khi những người bạn của cậu kết hôn, lập gia đình, có con thì con họ đều phát triển trong điều kiện tốt nhất, chẳng thua một ai.

Nhưng có thể trách Lưu Vũ sao? Anh cũng rất cực khổ khi một mình chăm sóc Tỏa Nhi và lo cho kinh tế. Có bao nhiêu nỗ lực, cố gắng anh đều làm hết sức lực để con nhỏ được sống cảnh tốt nhất rồi. Do đó người đáng trách ở đây chính là Châu Kha Vũ. Cậu đã biến cuộc đời đối phương lao đao và trở nên thất bại, xuất hiện nhiều vết thương đến đau lòng.

Ban đầu không đáp lại tình yêu của Lưu Vũ mà chỉ biết mơ hồ chẳng phân định. Đợi đến khi anh đi thì một đồng cũng không lấy, chấp nhận bỏ lại tất cả mà chạy trốn. Châu Kha Vũ rất đau lòng, rất khó chịu nhưng trước mắt vẫn nên gác lại quá khứ. Biết khó lòng bù đắp đủ, thành ra sẽ chọn từ từ đền bù, trước tiên phải cho đứa nhỏ và anh những thứ đáng có và bớt khổ sở lại.

"Tỏa Nhi đừng lo, chú sẽ chơi với con."

Lưu Vũ rất chua chát và bứt rứt trong lòng. Ở với Châu Kha Vũ đứa bé sẽ có tất cả, còn rất là vui nữa. Nhưng con của anh, anh không thể nào để ai bắt đi hay dâng tặng cho một ai. Bản thân muốn nói rõ ràng với cậu trước, do sợ mãi nhìn hình ảnh cha con vui đùa mà khống chế cảm xúc bất thành nên bảo:

"Tỏa Nhi, con sang bà Trần chơi đi nha, để papa cùng chú nói chuyện một chút."

"Sao ạ?"

Tỏa Nhi đang nghiên cứu khối lego một cách vui vẻ và hào hứng, nên sau khi nghe Lưu Vũ nói cũng khó hiểu, ngẩng mặt lên thắc mắc hỏi.

"Con ngoan, con đi chơi một chút nhé. Papa thật sự có lời muốn nói với chú."

Lưu Vũ tiến đến cạnh Tỏa Nhi, dùng giọng điệu nghiêm túc mà trước nay chưa từng có để nói. Đứa nhỏ tưởng anh giận rồi, nên lập tức ngẩn người mấy giây. Sau một lúc mới tiêu hóa nổi những gì cần phải làm mà nhanh đứng lên, tiến đến ghế nhỏ lấy áo khoác và khăn choàng cổ rồi bảo:

"Papa, mặc cho con đi ạ. Con sẽ đi mà, papa đừng giận."

Tỏa Nhi còn nhớ ở trước mặt người ngoài kêu là papa sao? Lưu Vũ giúp con mặc áo để giữ ấm. Châu Kha Vũ cạnh bên cũng không nói gì ngoài trầm mặc. Sau khi đứa trẻ chuẩn bị ra khỏi phòng thì cậu bảo:

"Cẩn thận bậc cầu thang nhé con."

"Dạ, cảm ơn chú."

Tỏa Nhi mặc áo khoác, còn đeo khăn choàng cổ nên trông có vẻ lùn hơn mấy phần. Bước dài bước ngắn đi sang phòng bà Trần trông rất đáng yêu. Nhìn con đã vào được phòng bà an toàn thì cả hai mới nhẹ lòng. Nhưng vì phải quan sát được từng bước đi của đứa trẻ, nên cả hai đều phải đứng cạnh nhau mới thuận tiện cho tầm nhìn. Do đó đến khi thở được một hơi tỏ ra sự an tâm thì Châu Kha Vũ mới phát hiện, mình đang đứng sát bên Lưu Vũ. Khoảng cách đủ để ngửi lấy hương thơm độc đáo kia.

Châu Kha Vũ nhanh nhắm mắt đưa mũi hít sâu một hơi, mùi hương này làm cậu như phát nghiện và luôn nhớ mong. Nhưng sợ càng đến gần sẽ càng khó khống chế bản thân, nên đành từ từ lùi về sau mấy bước.

"Hôm qua tôi còn chưa nói rõ với ngài sao? Châu Kha Vũ?"

Lưu Vũ không do dự mà nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ rồi hỏi.

"Ngài đang muốn cái gì mà hôm nay mang những món này đến?"

Ánh mắt của Châu Kha Vũ như mang theo ý cười, khiến Lưu Vũ càng thấy khó hiểu. Đối phương muốn cái gì? Sao con ngươi lại chứa nhiều ẩn ý đến thế?

"Nếu ngài thấy chúng tôi đáng thương thì xin lỗi, tôi không cần sự thương hại này."

Đối phương muốn tỏ vẻ gì chứ? Lưu Vũ mặc kệ, chỉ biết anh rất kiên định và mạnh mẽ đáp trả.

"Nếu ngài muốn mang Tỏa Nhi đi thì xin ngài nhớ rằng, có nghĩ cũng đừng nghĩ."

Trước đây Châu Kha Vũ không phải thế này. Cậu sẽ chẳng để yên cho Lưu Vũ cùng mình tranh cãi. Anh phải công nhận đối phương thay đổi rồi.

"Anh hiểu lầm rồi."

Châu Kha Vũ nói xong cũng tiến đến bàn, lấy một túi đặt ở trêи bàn ra và tiếp tục bảo:

"Tôi chỉ là không muốn anh cực khổ và Tỏa Nhi bị thiếu thốn thôi."

Châu Kha Vũ sao có thể trầm ổn được đến mức này? Lưu Vũ căn bản rất ngạc nhiên trước sự tiến bộ trêи. Cậu lấy cái hộp ra khỏi túi đựng, sau đó đã khui và lấy món đồ cần tặng cầm trêи tay, đưa về hướng anh rồi nói:

"Cái này tốt cho lưng của anh."

Hồi sớm Châu Kha Vũ về Châu Thị giải quyết công chuyện, nên đã nhờ thư ký mua cho mình máy mát xa loại tốt nhất để mang đến đây cho Lưu Vũ. Cậu nhớ lại đêm qua nhìn thấy đối phương thường hay nhăn mặt, làm mấy hành động như đang thể hiện sự đau lưng, dù nhỏ thôi nhưng dưới con mắt quan sát tỉ mỉ hiển nhiên nhận ra. Chưa kể anh cực khổ như vậy, thành ra cậu càng thấy dù có đau hay không vẫn nên mua món này, do nó thật sự cần thiết.

"Tôi không cần, ngài mang về đi, toàn bộ đều mang đi đi."

Châu Kha Vũ còn đang chờ sau khi Lưu Vũ cùng Tỏa Nhi chấp nhận quay về, sẽ dẫn đi khám sức khỏe tổng quát và xếp lịch kiểm tra định kỳ như trước. Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói những gì đã tính, thì đã nhận lại lời khước từ của anh.

"Anh không phải nói với Tỏa Nhi, chúng ta là bạn bè à? Mà bạn bè giúp đỡ nhau có gì sai?"

Châu Kha Vũ không muốn dùng quan hệ bạn bè để ám chỉ quan hệ giữa cả hai. Nhưng cậu thừa biết mình không đủ tư cách để dùng đến từ ngữ hình dung khác. Nụ cười trêи môi dù đã đông cứng, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa để đáp trả Lưu Vũ. Cậu đau thì sao? Đến cùng ai đau hơn ai? Trước mắt chưa giải quyết xong Cẩm Chi, chưa giải quyết xong cuộc hôn nhân còn trêи pháp lý thì cậu hoàn toàn mất đi tiếng nói khi đứng trước anh.

Châu Kha Vũ không thể nào để người mình yêu làm người thứ ba. Không thể nào để con mình, thành đứa con hoang và ngoài giá thú. Cậu tuyệt đối chẳng để ai có thể mắng chửi hai người mà bản thân xem là tâm can, báu vật đâu.

Châu Kha Vũ cuối cùng đã biết thuyết phục rồi, Lưu Vũ hôm nay được mở mang tầm mắt. Nhưng đúng, bạn bè cũng chỉ là bạn bè, không thể mượn danh nghĩa đó mà giúp nhiều cái sâu xa hơn. Với lại đối phương không tài nào hiểu anh đau cỡ nào, anh khổ cỡ nào.

Lưu Vũ nghiến răng sau khi quay mặt đi hướng khác. Sao đối phương giỏi xáo trộn cuộc sống bình yên của anh thế? Rồi thật tâm không bắt Tỏa Nhi sao? Căn bản quá khó tin.