Chap 39

"Anh đừng lúc nào cũng nghĩ những chuyện viễn vông nữa."

Châu Kha Vũ sau một lúc trầm mặc thì cũng cất tiếng nói với Lưu Vũ. Cậu biết anh luôn không tin tưởng cũng như chẳng an tâm về mặt cậu sẽ lựa chọn để anh cùng Tỏa Nhi sống cạnh nhau.

"Những gì tôi nói đều thật, tôi không cướp đi Tỏa Nhi của anh. Con của anh mãi mãi là con của anh, cả hai sẽ được cạnh nhau, anh vẫn là papa của nó. Còn những gì tôi làm là muốn con mình được điều kiện tốt hơn một chút, muốn anh không phải khổ nữa thế thôi."

"Những điều này không cần ngài nói tôi cũng biết và đó là sự thật. Không ai có thể ngăn cách chúng tôi, đặc biệt là ngài, càng không có tư cách."

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ quật cường như thế, cũng chỉ biết lặng im. Sau đó xắn tay áo lên để đi về hướng lò sưởi. Cậu giúp anh cắm điện, sau đó điều chỉnh nhiệt độ bảo:

"Phòng này rất lạnh, anh nhớ nên chỉnh nhiệt ở mức này, như thế anh và con mới cảm thấy ấm."

Ngưng một chút, Châu Kha Vũ lại nói:

"Lưu Vũ à, con của anh, tôi thật sự không cướp đi. Và nếu muốn cướp, anh nghĩ mình ngăn cản nổi sao? Cho nên đừng tự làm mình lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt là được. Dù sao thì chuyện bắt con, tôi quá dễ dàng để ra tay, hà tất phải tốn công tốn sức như hiện tại, còn làm anh chán ghét đúng chứ? Thành ra anh cứ thả lỏng đi."

Nhìn Châu Kha Vũ quan tâm cho cả hai như thế, trong lòng Lưu Vũ không thể nào không dao động, tim như giật giật vài lần. Tuy nhiên chuyện cả hai đã là chuyện xưa, mọi thứ cũng đi đến bước này rồi, do đó hít sâu một hơi nói:

"Tôi không muốn ngài làm phiền cuộc sống của hai ba con tôi. Hơn hết tôi không muốn làm một kẻ xen chân vào hôn nhân của ngài. Về đi, đừng xuất hiện ở đây nữa."

Châu Kha Vũ ở giây phút này mới hiểu được cái gì là miệng lưỡi như hung khí sắc bén. Lưu Vũ vừa nói một câu đã như phóng dao vào thẳng tim cậu rồi đâm xuyên qua một nhát bất ngờ. Làm cậu phản ứng không kịp, tiếp thu không xong mà khẽ run cùng đau lòng.

Cuộc hôn nhân với Cẩm Chi chính là rào cản lớn nhất trêи đoạn đường Châu Kha Vũ cùng Lưu Vũ về cạnh nhau. Do đó phải mau tìm cách thu xếp ổn thỏa. Con ngươi của cậu hơi co lại, mang theo sự tối sầm. Nhưng vẫn nở một nụ cười hòa nhã bảo:

"Anh...căn bản được tự do mà. Anh đừng lo, tôi không ép anh bất cứ điều gì. Nhưng chuyện ôm đứa nhỏ quay về, tôi vẫn mong anh suy nghĩ thật tốt. Tỏa Nhi không thể mãi sống như thế, vấn đề cho con môi trường tốt hơn tôi tin anh cũng muốn. Thành ra đừng đánh đồng chuyện này hoặc hiểu lầm nó với một lý do sai lệch. Cơ mà....nếu anh không muốn, được thôi, tôi vẫn sẽ tôn trọng."

Sau ngày hôm đó, Châu Kha Vũ như muốn bày tỏ thành ý với Lưu Vũ, cho anh thấy mình không muốn cướp đứa nhỏ đi, mà liên tiếp mấy tuần không xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào nữa. Anh tưởng đâu mọi chuyện cứ thế chìm vào quên lãng lần nữa, tuy nhiên bản thân lại không hề hay biết. Mỗi khi anh lên đường đến lớp dạy rồi đi về nhà, đều có ánh mắt thương đau, nhớ nhung dán chặt lên mình.

Ngoài ra thân ảnh cao ráo kia còn đứng trước cửa nhà, đưa tai nghe hai ba con Lưu Vũ thì thầm nói chuyện, cười vui rộn ràng, đến khi đèn phòng tắt mới chịu rời đi trong sự trầm mặc. Tỏa Nhi hiển nhiên nhớ Châu Kha Vũ, nhưng con nít mà, chưa đầy một tuần luôn miệng nhắc đến cậu thì cũng quên bẵng đi. Chưa kể anh luôn tìm cách nói gạt con, nên đứa nhỏ thôi trông mong.

Chỉ là, Lưu Vũ không tin Châu Kha Vũ lại dễ dàng bỏ cuộc. Với lại từ sau khi gặp lại đối phương, tim anh không còn an phận như trước. Vì vậy rất muốn tìm ai để nói chuyện và giải tỏa sự khó chịu, tựa như đau lòng lại tựa như mãnh liệt hạnh phúc. Ngoài ra còn mang theo cảm giác nặng nề như sắp tắt thở đến nơi.

Lưu Vũ dù trốn Châu Kha Vũ, vẫn giữ liên lạc với vài người bạn. Cho nên đã nghĩ ngay đến Tiểu Dĩnh rồi liên lạc. Ngay sau khi cô bắt máy và biết đó là anh thì vô cùng vui mừng. Chẳng nghĩ ngợi hay chờ đợi gì, đối phương đã xin nghỉ phép, còn book vé bay nhanh đến thành phố anh đang ở.

Lưu Vũ cùng Tỏa Nhi đứng trong sân bay đón Tiểu Dĩnh. Nhìn bánh bao nhỏ anh đang giữ, cô liền cười tươi rồi véo cái má sữa của đứa bé rồi hỏi:

"Là hạt giống mà Châu Kha Vũ gieo đây sao?"

"Papa, hạt giống? Là cái gì cơ? Loại hạt giống nào?"

Mặt Lưu Vũ nhanh nóng lên, chọn che tai của Tỏa Nhi lại rồi bảo:

"Ở trước mặt con nít, cậu nói mấy chuyện này làm gì?"

Lưu Vũ ôm Tỏa Nhi và cùng Tiểu Dĩnh ngồi vào một quán cafe không tên. Sau đó anh cũng tường thuật lại những gì mình trải qua cho cô nghe, vì cô đã lo lắng và hỏi thăm rất nhiều. Đương nhiên anh phải kể từ đầu đến cuối, nào là làm sao trốn khỏi Châu Kha Vũ, rồi đến nơi này, sinh ra đứa con làm sao, hiển nhiên còn có cảnh đoàn tụ đột ngột.

Nhưng Lưu Vũ không kể đúng mức độ, đơn thuần dùng giọng điệu bình ổn nhất để nói lại chuyện xưa. Tiểu Dĩnh nghe xong liền nói:

"Hay cho cái tên Châu Kha Vũ khốn khϊế͙p͙. Đồ Châu bát đản."

Lưu Vũ nghe xong cũng chỉ đành cúi đầu.

Quán cafe rất nhỏ, Tỏa Nhi ngắm nghía xung quanh, đi vòng tròn chỗ Lưu Vũ vài lần thì cũng chán, leo lên vòng tay anh nằm rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.

"Đứa nhỏ rất đáng yêu, coi cái má sữa kìa, trông thật mềm mại a."

"Tỏa Nhi rất ngoan a."

Lưu Vũ nhìn con ngủ say mà cười rồi nhẹ đáp.

"Thật sự cảm ơn ông trời, vì đã mang đứa bé này đến với mình."

Những năm qua nếu không có Tỏa Nhi, Lưu Vũ cũng không biết mình sẽ thành bộ dạng gì. Tiểu Dĩnh chỉ biết thở dài, giọng cũng nhỏ lại một chút rồi bảo:

"Rồi cậu tính làm sao? Trông cậu gầy đi như vậy, gió thổi bay mất thì biết làm thế nào?"

"Mình thật ra có thể ăn rất nhiều, tại không mập lên thôi."

Lưu Vũ nhanh biện giải một câu.

"Được rồi, trước tiên chuyện ốm mập cũng không quan trọng để bàn đến. Bây giờ nói chuyên sâu nè, Châu Kha Vũ đã yêu cầu như thế rồi, cậu tính thế nào đây? Về hay không, rồi trả lời làm sao?"

Tiểu Dĩnh nhấp một ngụm trà sau khi hỏi, còn Lưu Vũ chỉ biết lắc đầu:

"Thật sự, mình vẫn chưa nghĩ ra."

"Bây giờ cứ cho rằng tình trạng của cậu đang nóng lên. Thế mà cả bình chứa dầu nhỏ cũng sinh ra rồi, bây giờ bình dầu bự cũng đến, vậy sao cậu còn chưa chịu quay lại? Định lửa lan đến mức nào mới chịu đây?"

Nhìn Tiểu Dĩnh muốn đập bàn nhưng phải kìm lại, thật sự thấy rõ sự tức giận trong cô. Vì Châu Kha Vũ đã chào đón, Lưu Vũ theo tình lý nào cũng nên về còn gì?

"Nhưng....nhưng Châu Kha Vũ có vợ rồi."

Lưu Vũ nhấn mạnh, nhưng Tiểu Dĩnh dường như rất thoáng và bảo:

"Đúng, tên đó có vợ rồi, nhưng đứa con mà cậu sinh ra cũng là con của hắn còn gì? Ai biểu hai người quay lại quan hệ lúc đầu đâu? Cứ để cho Châu Kha Vũ làm tròn bổn phận người cha, chu cấp cho Tỏa Nhi những thứ tốt nhất, còn cậu chỉ cần tìm việc gì đó làm, tích tiền, chăm sóc đứa nhỏ như bình thường là được."

"Mình không muốn sống cảnh như thế."

Lưu Vũ lẩm bẩm nói rồi lại nhìn Tỏa Nhi đang ngủ. Anh không muốn quay lại, càng không muốn cả hai dừng lại ở mối quan hệ bạn bè.

"Lưu Vũ à, cậu nghĩ cho kỹ xem là cậu không muốn cái gì? Không muốn dùng tiền của Châu Kha Vũ, hay không muốn phá vỡ hôn nhân của Châu Kha Vũ? Cậu làm ơn đừng có thánh mẫu nữa, không ai nghĩ cho cậu cả."

"Cuộc đời không giống phim không giống truyện. Cậu làm ơn suy nghĩ cho cái trước mắt, mà cái trước mắt đó là Tỏa Nhi. Về cạnh Châu Kha Vũ, nó sẽ được tất cả, học trường tốt nhất, chỗ làm tốt nhất. Cha ruột quá uy lực ở sau hộ tống có gì là chẳng hay ho? Còn theo cậu, đứa nhỏ sẽ được cái gì? Sống cảnh cực khổ, thiếu thốn, ngay cả trường mẫu giáo vẫn chưa được đi. Vậy cậu nuôi nổi nó đến những năm đại học với số học phí cao ngất đó không?"

"Lưu Vũ ơi, cậu là người mang Tỏa Nhi đến cuộc sống này thì nên hiểu làm sao để tròn bổn phận nhất với nó. Không thể vì chút cảm nhận trong lòng mà hủy đi tương lai của nó."

"Lưu Vũ, cậu biết cậu sinh ra ai không? Cháu đời thứ 4 nhà họ Châu, còn là đích tôn. Nếu quay lại thời xưa thì chính là hoàng đế nhỏ, chuẩn bị kế thừa ngôi vương đó."

Lưu Vũ nhìn đứa nhỏ, lần nữa lẩm bẩm:

"Tôi không quan tâm những điều đó, Tỏa Nhi là con của tôi. Đơn giản thế thôi."

"Nói thật đi Lưu Vũ. Cậu còn yêu Châu Kha Vũ đúng chứ? Bằng không sao lại lấn cấn chuyện quay về đến thế?"

Tiểu Dĩnh thận trọng hỏi, Lưu Vũ cũng chỉ biết im lặng. Dường như cô hiểu ra gì đó, nên cả hai trầm mặc một lúc lâu.

"Lưu Vũ à, tôi là bạn của cậu, tôi nghĩ mình nhìn được sự việc khách quan hơn. Quay về đi, cùng Châu Kha Vũ có bất kỳ mối quan hệ nào cũng được. Vì đây là điều tốt cho đứa nhỏ. Cậu xem, đến con cũng đã sinh ra rồi, thế còn ở đây cáng đáng cái gì? Chưa kể chuyện trêи cũng tốt cho cậu."

Lưu Vũ cắn cắn môi, đứa nhỏ trong tay hơi cựa quậy nên anh ôm nó lên cao một chút. Cho tay vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng rồi nói thêm mấy tiếng dỗ dành. Nhanh chóng đứa nhỏ lại an tĩnh.

"Nghĩ cho kỹ đi Lưu Vũ. Châu Kha Vũ đã tìm được cậu rồi. So với chuyện cậu trở về hay không quay về đều giống nhau."

Tiểu Dĩnh thành khẩn nói. Lưu Vũ cũng hiểu cô có ý tốt. Nhưng anh thật sự có băn khoăn rất nhiều. Đầu tiên là vấn đề với Châu Kha Vũ, còn lại là giống như cô ấy nói. Tỏa Nhi là con cháu nhà Châu gia. Cậu không bắt đi, không đồng nghĩa họ cũng thế. Anh thì làm sao chịu nổi cảnh xa con?

Rồi đây Châu Kha Vũ sẽ không có con cái sao? Đấu tranh vì tài sản là một thứ luôn tồn tại trong hào môn. Lưu Vũ chẳng muốn con mình rơi vào sự khốc liệt, đầy mưu mô gian xảo đó.

"Thật ra...."

Lưu Vũ thở dài rồi mở miệng lần nữa:

"Mình hiểu. Chỉ sợ họ biết được đây là con của Châu Kha Vũ. Là đích tôn, là đầu lòng, mình thật sự không biết sẽ có những chuyện gì diễn đến."

Nhìn con đang ngủ say, nhưng Lưu Vũ lại cười cay đắng.

"Nếu gia đình em ấy biết, rồi vợ của em ấy cũng chạy đến đây, thì mình phải làm sao? Cậu nói xem Tiểu Dĩnh, phản kháng chống trả thế nào? Mình đã đưa Tỏa Nhi đến gần Tây Tạng sống, ngay cả chuyện học hành cũng không thể đi thì có tư cách gì giữ đứa nhỏ khi đứng trước họ?"

"Châu Kha Vũ đến đây rồi, họ biết chuyện là vấn đề thời gian thôi. Trong khi mình chẳng thể vì chuyện của bản thân mà ảnh hưởng đến chuyện học, tương lai của con. Chuyện để con đến lớp, thật sự không trì hoãn nổi nữa."

Tiểu Dĩnh cũng nặng lòng, sửa cặp kính của mình rồi hỏi:

"Cậu định làm thế nào khi họ bắt con?"

"Mình không biết, nhưng đương nhiên là không ngồi yên chờ chết. Mình không quan tâm chuyện họ nhận cháu hay không, nhưng mình sẽ chẳng để họ muốn làm gì thì làm."

Ngoài ra Lưu Vũ còn tự an ủi mình rằng, những người giàu có thường không nhận đứa cháu vô danh và cho nó gia nhập vào hộ khẩu. Thường đối tượng thừa kế gia sản phải được sinh ra bởi người mẹ xinh đẹp, trẻ trung, gia thế cũng khủng. Thành ra anh đang nuôi nấng hy vọng cuối cùng là họ sẽ từ chối đứa con mà mình sinh ra.

"Tôi nghe nói, ông bà Châu tính tình tốt. Dù sao cũng con cháu máu thịt, tôi không nghĩ họ sẽ bỏ mặc. Với lại 3 năm rồi, bụng của cô Khưu gì đó, còn chưa có động tĩnh. Coi chừng họ vì ham cháu mà...."

Tiểu Dĩnh cũng không nói tiếp, vì sợ dọa Lưu Vũ. Anh thấy khó khăn nhất vẫn là bà Châu chứ không phải Cẩm Chi. Anh từng gặp bà một lần rồi, đối phương rất lợi hại và sắc sảo. Cho nên trước chuyện này sẽ xem Tỏa Nhi như cái gai trong mắt, cái ghim trong thịt. Đương nhiên sẽ chẳng đồng ý cho đón cháu về.

Mà điều đó thì tốt chứ nào xấu. Lưu Vũ như tìm được đường cứu, nhanh bảo:

"Tôi muốn quay về rồi."

Tiểu Dĩnh ngạc nhiên hỏi:

"Mới đó nghĩ xong rồi à?"

Lưu Vũ gật đầu, dùng thái độ kiên định nói:

"Ngoại trừ những lý do mà chúng ta đã biết, thì cái quan trọng nhất vẫn là còn bà Châu. Bà Châu còn, thì những chuyện như nhận cháu hay bước chân qua cửa đều không khả năng. Nơi nguy hiểm nhất luôn là nơi an toàn nhất."

Bà Châu sẽ không để Châu Kha Vũ bị lung lay vị trí, càng không để hôn nhân con mình xảy ra chuyện. Tỏa Nhi muốn nhập hộ khẩu Châu gia là không khả năng, thế Lưu Vũ còn gì phải sợ?

"Được rồi, cậu nhìn ra cái tốt nhất trong đống lộn xộn rồi đó. Nhưng mà....."

Tiểu Dĩnh ngập ngừng, nhìn vào gương mặt còn rất trẻ đẹp của Lưu Vũ rồi căn dặn như một người mẹ già rằng:

"Đến lúc đó đừng có mà bị Châu Kha Vũ dụ cho lên giường nhé. Mình biết cậu sẽ không, nhưng tên chết tiệt đó thì có và còn nhiều cách. Do đó phải bảo vệ thân mình. Đối phương còn hôn nhân, cậu phải giữ cái đầu lạnh."

"Đương nhiên rồi. Với lại Châu Kha Vũ không còn giống trước đây, mình cũng không còn như xưa. Khoan hãy nói đến chuyện em ấy có muốn đòi hỏi hay chăng, mà còn Tỏa Nhi, cậu đừng quá lo."

"Thật không?"

Tiểu Dĩnh hơi nghi ngờ cười hỏi. Lưu Vũ cũng gật đầu đáp lại.

Tại căn nhà cổ của Châu gia. Ba Châu thấy Châu Kha Vũ đang đứng thay giày, liền hạ tờ báo thấp xuống bảo:

"Về rất đúng lúc, ba có chuyện muốn hỏi con."

Châu Kha Vũ cởi áo khoác rồi ngồi lên ghế được làm từ gỗ Hoàng Đàn rồi hỏi:

"Có chuyện gì hả ba?"

"Mấy ngày trước ba vợ của con gọi, bảo con muốn chấm dứt hợp đồng với Khưu gia, là thật sao?"

"Ừm."

Châu Kha Vũ thản nhiên nói, sau đó còn bảo:

"Bây giờ thị trường đã không giống những năm trước, càng ngày càng suy thoái rồi. Cho nên con thấy không cần tiếp tục hợp đồng ở cảng nữa."

"Thằng nhóc, sao con chỉ quan tâm đến lợi ích thế? Người ta là nhà vợ của con đó."

"Nhưng ta lại thấy nó làm đúng."

Một âm thanh hơi run run, nhưng mang theo sự già dặn vang lên. Làm Châu Kha Vũ cùng ba Châu đều phải đưa mắt nhìn. Đối tượng nói chuyện vừa rồi, đương nhiên là ông nội Châu rồi.

"Ba."

"Ông nội."

Hai cha con đều đứng lên để thưa lão gia gia này. Ông chống gậy đàn hương đi xuống cầu thang, tiến đến sofa rồi cười bảo:

"Làm gì mà long trọng vậy, ngồi đi ngồi đi."

"Dạ. Ông nội mau ngồi xuống đi."

Châu Kha Vũ dìu ông mình ngồi xuống ghế.

"Biết thế lúc đó, tôi không thèm giao Châu Thị cho cậu quản lý."

"Ơ...ba, sao ba lại nói thế?"

Ba Châu khó hiểu hỏi lại lời của ông nội vừa rồi.

"Bởi cậu quá tử tế còn nhân từ."

Đang trước mặt đứa con trai, ba Châu có chút xấu hổ khi bị ông nội Châu khiển trách.

"Châu Kha Vũ nói xem, từ nhỏ ông nội đã dạy con những gì?"

"Từ bất chưởng binh, nghĩa bất chưởng tài, thiện bất vi quan."

"Giỏi lắm, cho nên đừng học theo ba của con, con mới là đang làm đúng."

Ông nội Châu vỗ vỗ đùi Châu Kha Vũ như khen thưởng. Sau đó hơi thẳng lưng rồi nhìn xung quanh hỏi:

"Cẩm Chi đâu? Nó không về cùng còn à?"

Châu Kha Vũ có chút lo lắng, nhưng rồi cũng chuyển đề tài hỏi thăm sức khỏe của ông nội, sau khi đáp:

"Không có."