Chap 40

"Hai đứa con thường xuyên về đây thăm ông được không? Ông già rồi, thật không biết trước tương lai nữa, sớm cho ông một đứa cháu thì càng tốt."

Ông nội Châu lại không đáp về câu hỏi thăm sức khỏe của Châu Kha Vũ. Khiến anh không tự chủ được mang theo chút lo sợ, cuộn tròn ngón tay lại.

Nhìn ông nội đang chăm chú uống trà, Châu Kha Vũ cũng nói nhỏ với ba mình rằng:

"Con có chuyện muốn nói với ba."

Nhìn ánh mắt này của Châu Kha Vũ, chắc hẳn có chuyện quan trọng, nên ông Châu cũng đứng lên, cùng đứa con này đi lên phòng làm việc ở tầng 3.

"Rốt cuộc là có chuyện thần bí gì, mà con phải tránh né cả mẹ và ông nội vậy?"

"Ông nội lớn tuổi rồi, con chỉ sợ mình làm ông ấy kϊƈɦ động khi nói ra chuyện này."

"Thế còn mẹ con? Ba nói cho con biết, ba mẹ cùng sống đến từng tuổi này rồi, nhưng ba còn chưa dám giấu mẹ con cái gì."

Cũng vì tính này của ba Châu, mà hai vợ chồng đã hạnh phúc và êm ấm đến tận giây phút này. Nghe đến đây, Châu Kha Vũ chỉ đành ho khan bảo:

"Mẹ mà biết, cả nóc nhà cũng bay."

"Rốt cuộc là chuyện gì to tác?"

Ba Châu cảm thấy có dự cảm không lành. Châu Kha Vũ cũng đáp:

"Con muốn ly hôn."

Ba Châu nghe xong còn tưởng tai mình có vấn đề mà hỏi lại:

"Cái gì?"

"Con muốn ly hôn với Cẩm Chi."

Ba Châu cảm thấy đây là chuyện không chấp nhận được, sau khi đồng tử co rút lại thì bảo:

"Đồ ngớ ngẩn, con đừng hàm hồ nữa."

Châu Kha Vũ như khó chịu đến nghiến răng, uốn lưỡi, khiến hai cái má của mình cũng chuyển động, nhưng nửa lời cũng không nói. Còn ba Châu đương nhiên rất tức giận, từ ánh mắt đến câu nói đều mang theo sự bực dọc.

"Con xem hôn nhân là trò đùa sao? Trước đây con ở bên ngoài bao trai bao gái, phóng túng phong hoa cũng không nói. Bây giờ đã kết hôn rồi, con còn muốn cái gì nữa đây?"

"Con không yêu Khưu Cẩm Chi. Cô ấy đi theo con là cả hai đều không hạnh phúc."

"Con...."

Ba Châu vung tay lên định đánh Châu Kha Vũ một cái. Nhưng cậu không hề có ý định trốn tránh, cũng như đứa con trai này đã lớn rồi, đứng cao hơn ông mấy phần nên đành thu tay lại. Hít sâu một hơi, người ba này lựa chọn trầm giọng hỏi:

"Nói thật cho ba biết, bên ngoài con có người khác rồi đúng không?"

Châu Kha Vũ đương nhiên không bàn về chuyện này, chỉ đơn giản bảo:

"Ba, ba nói đi, phải làm sao mới cho con ly hôn với Khưu Cẩm Chi? Điều kiện gì cũng được, hôm nay con quyết định kỹ rồi cho nên mới về đây."

Ba Châu châm cho mình một điếu xì gà và lựa chọn yên lặng. Bởi đây không phải chuyện đùa, ly hôn sẽ khiến cả hai bên đều thiệt hại. Hồi đầu liên hôn với Khưu gia, tạo nên một cuộc hôn nhân thương mại là vì thích đường kinh doanh hậu cần nhà họ. Còn tưởng Châu Kha Vũ sẽ từ chối các thứ, nào ngờ lại gật đầu đồng ý dễ dàng.

Thành ra ba Châu càng nghĩ đây là chuyện tốt. Thế rồi tại sao lại chờ đến 3 năm mới đòi ly hôn? Ông thật sự không hiểu nổi. Cứ cho rằng thời buổi đi xuống, Khưu gia càng chẳng bằng Châu gia thì trước các bến cảng họ nắm giữ, những tập đoàn độc lập riêng cũng quá đủ cho tương lai rồi mà? Rồi đây ông phải nhìn mặt phía sui gia bên đó làm sao?

"Được rồi, nếu con đã khăng khăng muốn ly hôn thì ba có 3 điều kiện sau. Thứ nhất, không được làm lợi ích của Châu Thị bị ảnh hưởng. Thứ hai, con phải làm cho những cuộc giao hảo sau này của ba và Khưu gia chẳng bị gượng gạo và khó xử. Cuối cùng, con là nam nhân và đang làm một người chồng. Con phải có trách nhiệm và những hành động tốt nhất cho người phụ nữ đã chọn theo con 3 năm dù có ra sao. Hơn hết là đừng hối hận."

Dù sao đi nữa, chính là ly hôn để chọn Lưu Vũ. Nhưng ba Châu đương nhiên không biết chuyện này và sẽ cảm thấy lo lắng cho tương lai con trai mình hối hận, khi khiến cuộc hôn nhân tươi đẹp để chọn thứ nhanh úa tàn. Nhưng sau khi nghe xong những đề nghị trêи, Châu Kha Vũ nhếch nhẹ mép rồi bảo:

"Ba à, những yêu cầu này của ba nói trắng ra là đang ép con không thể ly hôn."

Ba Châu không nghĩ sẽ bị Châu Kha Vũ lật tẩy nhanh như thế nên vỗ vỗ vai con mình rồi nói:

"Con trai à, hôn nhân là chuyện đại sự. Cẩm Chi cũng ở bên con ba năm rồi. Nó là đứa có gốc gác, có tiền tài, cho nên không sợ mang tâm địa xấu xa. Con cố gắng một chút, khi hai đứa có em bé sẽ đỡ hơn."

Châu Kha Vũ đương nhiên không đồng thuận. Cậu tìm lại được Lưu Vũ, cả hai còn có Tỏa Nhi, cuộc hôn nhân này không nên kéo dài nữa. Do đó chỉ cười đáp:

"Con sẽ cố hoàn thành những gì ba đưa ra tốt nhất có thể."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ cũng quay bước mà đi.

Sau khi biết được Lưu Vũ đã suy nghĩ xong xuôi và chọn quay lại thì Châu Kha Vũ mừng rỡ đến mức muốn nhảy hẳn lên trời. Cậu nhanh chóng đến nơi anh đang ở, rồi cùng đối phương thu xếp đồ, đóng gói để hành trình quay về càng sớm càng tốt.

"Lò sưởi ở căn nhà cũ của bà ngoại anh, còn tốt không?"

Lưu Vũ đang xếp đồ, Châu Kha Vũ đứng cạnh bên phụ và mở miệng hỏi. Nghe đến bà ngoại, lòng anh như có gì đó bức bối.

"Tôi sẽ cố gắng cho Tỏa Nhi điều kiện tốt nhất. Cần gì cứ liên hệ với tôi nhé."

Lưu Vũ xếp đồ của Tỏa Nhi gọn vào trong túi, dù có những bộ con anh chẳng thể mặc vừa, nhưng vẫn chưa muốn bỏ đi và giữ lại làm kỷ niệm, nghe Châu Kha Vũ nói như vậy chỉ ừm nhẹ một tiếng. Thật ra cậu đã mua nhà mới, còn định đón ba con anh vào, nhưng như thế quá gấp, đôi khi còn khiến đối phương thay đổi ý định quay về.

Do đó Châu Kha Vũ bĩu môi ấm ức, tự mình dập tan giấc mộng đẹp đẽ.

Có khoảng 10 cái thùng giấy lớn nhỏ đang chất ngoài cửa, Đông Tử cũng chỉ huy người công nhân mình đã thuê mang lên xe.

"Thiếu gia, mọi thứ đã xong xuôi, có thể xuất phát rồi."

Tỏa Nhi dường như không thấy buồn hoặc quá hiếu kỳ trước chuyện chuyển đổi chỗ ở. Nên đứa bé vẫn bình thường, vui đùa trong lòng Châu Kha Vũ và chơi trò đếm ngón tay. Bé con không có hộ khẩu nên chẳng thể làm passport, cậu sau khi tính toán thì kêu Đông Tử mang xe RV hạng sang đến đây. Nhưng vì nó quá lớn, đi vào hẻm không lọt nên đành đậu ngoài đầu đường.

Châu Kha Vũ ôm con đi được nửa đường thì phát hiện Lưu Vũ không có bước theo sau lưng. Quay lại thì thấy đối phương đang trầm mặc đứng yên trong sân. Cậu đưa Tỏa Nhi cho Đông Tử, kêu anh ấy ôm con mình ra xe trước, sau đó cả hai sẽ nhanh đi theo.

Lưu Vũ nhìn căn nhà cũ mình đã thuê mà muốn rơi nước mắt. Căn phòng ở hướng Tây bây giờ đã trống trải, nhưng chắc rằng kỷ niệm vẫn còn mãi in. Nơi đây lưu giữ nhiều khoảnh khắc mà anh vĩnh viễn không thể quên, quay lưng thế này, thật không đành.

"Bà à, bà đi với cháu đi."

Bà Trần sớm đã lau nước mắt mấy lần, nắm lấy tay Lưu Vũ nói:

"Có nhớ bà thì về đây thăm bà. Đây là ngôi nhà của chồng bà để lại, bà vẫn muốn ở đây với nó."

Mới ngày nào còn đến xin thuê nhà. Sau đó cùng bà Trần đón tết. Rồi sinh con cực khổ, thập tử nhất sinh. Thế mà hôm nay phải nói lời chia ly đau lòng như thế, Lưu Vũ không nỡ, thật sự không nỡ.

Châu Kha Vũ thoáng đã đứng cạnh bên Lưu Vũ, bà Trần đưa mắt nhìn rồi nói:

"Ba của đứa bé phải không? Trông Tỏa Nhi với cậu như hai giọt nước."

Lưu Vũ có chút cả kinh vì bà Trần nhìn ra nhanh như thế. Nhưng anh im lặng, không biện minh hoặc phủ nhận. Châu Kha Vũ cũng chẳng biết nên nói gì do đó lặng câm. Bà Trần thì đâu hiểu hoàn cảnh giữa hai người họ, chỉ tưởng là kết hôn sớm rồi sống không hợp mà ly hôn nên bảo:

"Hai người đều lớn rồi, Tỏa Nhi cũng lớn chừng ấy rồi. Nếu được thì châm chước cho nhau một chút. Đứa nhỏ vẫn là trêи hết, nó cần có được tình thương. Nhưng miễn cưỡng không hạnh phúc, lựa đường tốt nhất mà đi để cả hai được vui vẻ, con cái cũng không vì sự thiếu hụt tình cảm này mà buồn."

Lưu Vũ không biết phải nói thế nào nữa. Hai người họ sẽ hạnh phúc và sống tốt được sao?

"Đặc biệt là cậu đó, còn trẻ như thế đã làm ba thì nên có trách nhiệm và ra dáng người chồng, người cha thật tốt."

Bà Trần chỉ vào Châu Kha Vũ rồi thở dài.

"Lúc Lưu Vũ sinh con cậu không ở bên cạnh. Cậu không biết nó khủng khϊế͙p͙ cỡ nào đâu. 9 tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, tôi thật sự sợ cả ba lẫn con đều không còn nữa."

"Bà à, đừng nói nữa nha."

Lưu Vũ nhanh nắm tay bà Trần rồi cười nói một câu ngăn cản. Nhưng bà không hài lòng thái độ này của anh nên bảo:

"Cháu đau khổ cực nhọc ra sao phải nói cho cậu ta biết chứ? Rõ là cháu vì cậu ta mới chịu đựng nhiều như thế mà."

Bà Trần có chút khó chịu và nóng nảy nói:

"Trêи đời này có cái gì miễn phí đâu chứ? Cháu nhìn đi ba năm cháu cực khổ ra sao, nuôi Tỏa Nhi vất vả ra sao? Bây giờ cậu ta gặp lại cháu đã đành, còn nhận được đứa con trai đáng yêu như thế có phải quá hời rồi không? Lần đó chín tiếng, là hơn chín tiếng để sinh con, bà còn tưởng con qua không khỏi. Đoạn thời gian qua căn bản không vui sướиɠ gì."

Châu Kha Vũ nghe xong liền cảm thấy lạnh người và hít sâu một hơi. Thật tốt vì còn có thể gặp lại Lưu Vũ. Một Lưu Vũ hoàn chỉnh, dù không thể nói là khỏe mạnh nhưng vẫn ổn đứng đây. Nếu như đối phương thật sự không còn, cậu cũng không rõ mình sẽ thành bộ dạng gì.

"Cho nên nếu cậu không đối xử tốt với Lưu Vũ, bà đây sẽ liều cái mạng già với cậu."

"Được rồi, được rồi mà bà, đừng kϊƈɦ động, Châu Kha Vũ đều nghe thấy rồi."

Bà Trần như muốn đánh nhau với Châu Kha Vũ, nâng tay lên mà chỉ chỉ vào đối phương nên Lưu Vũ đành giữ lại, rồi cười một cái khuyên ngăn. Tâm trạng anh dường như đỡ hơn một chút rồi.

Bà Trần tiếp tục dặn dò Lưu Vũ đôi câu. Nào là phải sống cho mình, đừng để bị Châu Kha Vũ bắt nạt, thoải mái vui vẻ mà sống. Anh cũng gật đầu và đáp sẽ tuân theo.

Trước khi rời đi, Châu Kha Vũ đã để lại cho bà Trần tờ chi phiếu ngân hàng chưa điền số tiền. Nói bà cứ tự nhiên điền con số mình thích, coi như đây là một trong những món quà muốn gửi tặng. Thể hiện lòng thành và sự cảm kϊƈɦ với bà, khi thời gian qua đã chăm sóc tốt cho Lưu Vũ cùng Tỏa Nhi.

Trêи đường về nhà, Tỏa Nhi ngồi ở ghế chuyên dùng cho trẻ em để được an toàn hơn ghế người lớn, tránh chuyện xe lắc lư mà ảnh hưởng. Đứa nhỏ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nó đã 3 tuổi, nhưng khung cảnh trước mắt là những thứ chưa từng được thấy. Cảm chừng như đến một thế giới hoàn toàn khác, quá nhiều cây, quá nhiều xe.

Cho nên Tỏa Nhi hỏi rất nhiều, nói rất nhiều. Lưu Vũ sau một lúc thật sự đáp hết nổi cũng chọn đưa cho con bình sữa, đứa bé nhận bình sữa liền ngoan ngoãn, nghiêm túc ôm trong lòng và uống. Đến khi no thì ngủ say.

Lưu Vũ ngồi xổm trước mặt Tỏa Nhi, nhẹ nhàng lấy bình sữa ra rồi lau miệng cho con. Sau đó sửa sang một chút để đứa bé có tư thế ngủ thoải mái hơn. Lúc này xoay người, định đứng lên thì bắt gặp Châu Kha Vũ. Cả hai đột ngột va chạm ánh mắt, nên lòng anh có chút co giật. Ánh mắt của cậu vẫn như xưa, chứa sự dữ tợn và kiên định.

Lưu Vũ thấy mình lại nghĩ đi đâu, nên xoay mặt đi hướng khác rồi đứng lên. Sau khi dẹp bình sữa cũng ngồi lại vị trí cũ và thắt dây an toàn. Châu Kha Vũ nhận ra sự thất thố của bản thân, nên ngượng ngùng cũng quay đi hướng khác một lúc.

Trong xe, cả hai đều giữ yên lặng và trầm mặc. Châu Kha Vũ sau một lúc cũng chọn làm người mở miệng trước:

"Lưu Vũ."

"Hửm?"

Tự dưng cổ họng của Lưu Vũ hơi cứng và dâng lên chút chua xót.

"Có chuyện gì sao?"

Châu Kha Vũ muốn nói: Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì để anh chịu đựng nhiều như thế.

Sau đó còn có mấy câu như cảm thán, Lưu Vũ nuôi dạy Tỏa Nhi thật sự rất tốt. Rồi kiểu như, muốn ở bên anh, muốn được chăm sóc anh.

Nhưng sao miệng của Châu Kha Vũ lúc này cũng đông cứng, khó khăn khi thốt lên mấy lời ấy nên đành nuốt xuống hết. Thành ra phản ứng để đáp lại câu hỏi của anh có chút chậm chạp.

"Hộ khẩu của đứa nhỏ, tôi sẽ lo liệu tốt, anh đừng lo."

"Ừm."

Lưu Vũ không nhìn Châu Kha Vũ, chỉ cắn môi nói một tiếng với ánh mắt cúi xuống.

Tốc độ xe rất ổn định, đường cũng không quá gập ghềnh nên Tỏa Nhi ngủ rất ngon. Lưu Vũ nhìn ra bầu trời bên ngoài, mới đó đã hoàng hôn rồi. Hoàng hôn mang màu sắc buồn man mác, làm anh không khỏi đắng cay. Tấm kính của cửa xe có thể phản chiếu lại hình ảnh Châu Kha Vũ đang ngồi cạnh bên, nên bản thân thấy được đối phương chỉ biết cúi mặt, nhìn vào thứ gì đó giữa hai chân? Đồ đạc sao? Anh cũng không rõ.

Nhưng chỉ biết, Châu Kha Vũ có góc hàm rất đẹp và tinh tế. Lưu Vũ không khỏi nhớ đến khoảng thời gian trước đây, khi có chuyện vui cậu đều ôm anh vào lòng, để nằm trêи đùi mình. Mỗi lúc như thế, khi bản thân ngước lên nói chuyện và nhìn đối phương. Sẽ thấy được xương quai xanh lộ rõ, cạnh hàm sắc bén và cảm thán. Cậu đẹp không chỗ chê, cứ như một tác phẩm dày công điêu khắc mà thành.

Lưu Vũ đã rất vui và hạnh phúc với những khoảnh khắc ấy. Anh còn nghĩ đối phương sẽ yêu mình, nhưng không, anh đã nhầm và tất cả đã kết thúc từ lâu.

Lưu Vũ mơ màng nghĩ lại và nhận định mọi thứ chỉ còn là quá khứ. Phải chăng đi đường dài nên anh cũng mỏi mệt mà ngủ? Trong mơ, bản thân đã mơ thấy đối phương nhẹ nhàng hôn lấy anh. Châu Kha Vũ khẽ gặm cánh môi căng mọng và bản thân đồng ý hé răng thuận theo.

Dường như trong tim còn nói cái gì mà: Làm sao mà tôi có thể hết yêu em?

Thế là đến cả nước mắt, Lưu Vũ cũng tuôn trào. Là mơ, đúng, chỉ là mơ. Anh chắc chắn đây không phải thật.

Khi về đến nhà bà ngoại cũng là nửa đêm, mang danh là nhà của bà, nhưng bà đã không còn nữa. Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Châu Kha Vũ đã cởi áo khoác của mình trùm lên vai Lưu Vũ. Sau đó chọn ôm Tỏa Nhi để anh đỡ mệt mỏi rồi mới đi xuống xe. Nhìn bả vai rộng lớn của đối phương, lòng anh như rung động khó tự chủ.

Nơi đây dường như không có sự thay đổi nào, vẫn giữ nguyên sự cũ kỹ, những ngọn đèn lẻ loi hiu hắt, cơ hồ cũng chưa được thay mới. Đến cả luống hoa cũ vẫn còn đó.

Châu Kha Vũ phát hiện Lưu Vũ lại không đi theo mình nên quay lưng lại, nhỏ giọng hỏi vì sợ đứa bé đang ôm trong tay thức.

"Có chuyện gì?"

"Không có gì."

Lưu Vũ gượng gạo nói và lắc đầu. Tỏa Nhi đang ngủ rất say, say đến chảy cả nước bọt và dính vào bộ vest đắt tiền của Châu Kha Vũ.