Chap 41

Nghe Châu Kha Vũ hỏi, Lưu Vũ cũng lấy lại tinh thần rồi lắc đầu bảo:

"Không có gì."

Châu Kha Vũ ôm Tỏa Nhi đang ngủ say bước đi tiếp tục và nói với Đông Tử:

"Chìa khóa."

Đông Tử ngay lập tức hiểu ý, lấy chìa khóa từ trong túi ra và đưa cho Lưu Vũ rồi nói:

"Lúc tiên sinh đi, tiên sinh không mang theo này."

Lưu Vũ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Sau khi nhận lấy thì tiến đến cánh cửa cũ kỹ để mở ra. Anh nhìn bên trong một lượt rồi cảm thấy sững sờ, vì khung cảnh chẳng thay đổi, vẫn còn y như lúc bản thân rời đi. Không khí rất ấm áp thay vì lạnh lẽo do lâu ngày không có ai ở. Đáng nói hơn là chút bụi bặm cũng chẳng hề tồn tại. Thậm chí chiếc kính lão mà bà ngoại hay đeo để đọc sách vẫn còn nằm y vị trí cũ ở bàn trà.

"Đồ đạc để ngày mai hãy thu xếp, hôm nay anh mệt rồi, cùng Tỏa Nhi nghỉ ngơi đi."

Châu Kha Vũ nói chuyện có chút thận trọng. Như muốn Lưu Vũ ngưng cảm thấy lạ trước tình cảnh trêи và không bị giật mình khi đang thẫn thờ mà cậu lên tiếng phát biểu. Cậu đặt Tỏa Nhi xuống ghế sofa, nhẹ chạm lên gương mặt của con rồi thấy hạnh phúc lẫn đau lòng. Sau đó quay lại nhìn anh đang đứng cạnh bên.

Nhưng mặt Lưu Vũ không chút cảm xúc, khiến đáy mắt Châu Kha Vũ hiện lên sự cô đơn và khó chịu trong người. Sau đó cũng ráng nặn một nụ cười rồi bảo:

"Tôi về đây."

Không hiểu sao nghĩ đến chuyện Châu Kha Vũ phải đi, tim của Lưu Vũ như bị bóp chặt và có chút hụt hẫng. Nhưng phải điều chỉnh cảm xúc rồi nói:

"Cảm ơn."

Lưu Vũ không biết nên cảm ơn cái gì, nhưng rồi đã cất tiếng. Châu Kha Vũ cau mày, anh cũng rơi vào trầm ngâm. Lúc này đứa nhỏ đang ngủ say hơi cựa quậy, theo quán tính mở miệng gọi:

"Mẹ."

Lưu Vũ nhanh đến cạnh Tỏa Nhi hơn, đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ bụng lẫn ʍôиɠ của đứa nhỏ và nói:

"Papa đây, papa đang ở đây. Ngoan nào, ngoan."

Châu Kha Vũ cắn chặt môi mình, sau đó lấy bút giấy ghi gì đó rồi dùng điều khiển TV để dằn lên, tránh tình trạng bị bay. Xong xuôi cũng quay lưng đi, vì Tỏa Nhi có dấu hiệu sắp thức, nên cậu còn nói chuyện, thì phải chăng sẽ khiến con mất giấc ngủ.

Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng của Châu Kha Vũ, rồi nhìn cánh cửa khép lại. Không hiểu sao anh thấy tim mình như ngưng đập vậy, nhưng hiện tại đã quá muộn, bản thân nên lấy tư cách gì giữ cậu ở lại? Anh thấy con đã yên lặng, tiếp tục ngủ say thì cũng đi xem đối phương viết cái gì. Trêи tờ giấy note, những nét chữ có thể xem là đẹp đang thể hiện nội dung: Anh cứ liên lạc với tôi nếu có chuyện cần.

Lưu Vũ rũ tầm mắt, sau đó xếp tờ giấy lại rồi đặt nó xuống dưới mặt lưng của điều khiển TV lần nữa. Anh hít sâu một hơi với hy vọng sẽ đỡ nặng lòng hơn. Sau đó đi lấy ít vật dụng cần thiết ra ngoài. Nào là chăn nhỏ, gối nằm, gối ôm của con rồi mang vào phòng ngủ. Dưới ánh đèn mờ mịt của căn phòng nhỏ, bản thân vẫn có thể thấy được nơi này rất sạch sẽ.

Lưu Vũ sửa xong chỗ ngủ, cũng nhẹ ôm Tỏa Nhi đi vào rồi đặt xuống. Chiếc giường này là nơi bà ngoại từng nằm, nếu bà biết mình có cháu, chắc sẽ vui lắm đúng chứ? Cạnh giường còn bức di ảnh của bà, anh đưa mắt nhìn xong lại nhìn đến đứa con đang ngủ say sau vài cái chuyển mình.

Lưu Vũ lẳng lặng nằm xuống giường. Hóa ra cách anh trở lại được căn nhà này là mang theo đứa nhỏ. Nơi đây anh đã sống hồi còn nhỏ xíu và đến khi trưởng thành. Cuối cùng, đâu lại hoàn nấy rồi.

Tốc độ của Châu Kha Vũ đúng là đáng kinh ngạc. Chớp mắt một cái hộ khẩu và các giấy tờ tùy thân khác của Tỏa Nhi cũng làm xong. Đồng thời chọn luôn trường tư thục tốt nhất với mức giá cao ngất để gửi con vào. Lưu Vũ sau khi biết được điều này liền phản đối mãnh liệt. Anh muốn con mình học trường nhà nước, ai cũng như ai, khỏi cần sống cảnh bưng bợ con nhà giàu hoặc khinh thường bất kỳ người nào với gia cảnh nghèo khó. Như anh hồi xưa, học trường công, bây giờ vẫn giỏi và có nghề nghiệp ổn định đó thôi.

Nhưng Tiểu Dĩnh sau khi nghe Lưu Vũ nói chuyện này liền nổi điên mắng:

"Cậu bị ngốc à? Biết bao nhiêu người có tiền muốn gửi, cũng không thể gửi con mình vào ngôi trường ấy đó."

Thế là Lưu Vũ đành yên lặng nghe mắng chứ không nói thêm được lời nào. Anh muốn một mình nuôi con, nhưng học nơi có mức học phí cao đến rơi nước mắt đó, bản thân nuôi không nổi. Đồng ý có Châu Kha Vũ lo toàn phần, nhưng anh đâu muốn con mình cùng đối phương dây dưa mãi. Dù sao cậu cũng có Cẩm Chi rồi, anh không chấp nhận được chuyện cha chẳng thể nhận con, giao vào một mối hạnh phúc không bền.

Nhưng suy qua tính lại, người thuyết phục được Lưu Vũ vẫn là Châu Kha Vũ.

"Lưu Vũ à, con chúng ta trễ thời gian đi học mẫu giáo nửa năm rồi. Giáo viên mầm non sẽ nghĩ sao về Tỏa Nhi? Rồi họ sẽ thấy lo ngại và không chịu dạy dỗ đàng hoàng. Vẫn nên chọn tư thục, họ nhận tiền thì họ sẽ chấp nhận làm nô ɭệ cho đồng tiền. Tỏa Nhi rồi đây sẽ được dạy kỹ càng và không thua kém một ai."

Sự thật là giáo viên trường công khô khan cứng nhắc, không thể như trường tư mà xen vào tình cảm quá mức vì chấp nhận lấy mức học phí cao.

"Thêm nữa, anh bây giờ chọn đi dạy lại. Vậy giờ giấc của anh, hoàn toàn trái với giờ học của Tỏa Nhi. Thế làm sao anh đón con đây? Chốt đi, trường tư thục, không nói nhiều."

Lưu Vũ tức mà không nói nên lời, đến răng cũng nghiến và tay thì siết chặt. Riêng Đông Tử đứng cạnh bên bày ra vẻ mặt ngơ ngác và khó hiểu. Tự hỏi Châu Kha Vũ có phải con người không? Sao lại dám nói Tỏa Nhi là con do anh sinh? Sinh kiểu nào? Chắc gần đây thiếu gia thiếu ngủ.

"Cái gì mà quyết định như thế? Cùng lắm tôi sẽ thay đổi giờ dạy với giáo viên khác để đón Tỏa Nhi."

Lưu Vũ không bỏ cuộc. Châu Kha Vũ vẫn giữ thái độ kiên quyết. Mày hơi chau lại bảo:

"Anh mới quay lại trường thôi, làm như thế rất nhanh sẽ bị đuổi. Với lại một hai lần thì được, ai chấp nhận đổi giờ cho anh dài hạn chứ? Không ai thích điều đó cả, thử đặt anh vào trường hợp đó xem, chính anh cũng khó lòng chấp nhận."

Lưu Vũ lặng câm, Châu Kha Vũ lại nói.

"Thôi được, anh cho con đi công lập đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đón con."

"Càng không."

Lưu Vũ một câu cự tuyệt. Thật làm Châu Kha Vũ bất lực và khó xử. Cái nào anh cũng không chịu thì nói xem cậu phải làm gì?

"Bây giờ anh muốn tôi phải làm sao hả Lưu Vũ? Cái nào cũng không chịu."

Nhưng nói thêm một chút nữa, đương nhiên Lưu Vũ cũng đành cho con đi học trường tư thục. Lúc anh đồng ý với điều kiện trêи rồi nhìn vào Châu Kha Vũ, bản thân còn tưởng mình hoa mắt. Do đối phương đắc ý đến mức cười nhếch mép. Giống như ngay từ đầu cậu quyết định sao thì đến cuối cũng thế, một trận toàn thắng.

Cẩm Chi ngồi khoanh chân và dựa lưng vào ghế sofa to lớn trong phòng. Tại đây, Châu Kha Vũ đã đưa đơn ly hôn cho cô, với từng điều kiện bên trong đều rất hào phóng. Cậu dường như mang tặng cho cô những khoản tiền lưu động và các khu bất động sản mình đang nắm giữ, cũng như cổ phần của 3 công ty bản thân thành lập ra sau khi kết hôn. Đồng thời có cả một sổ quỹ cùng với số tiền bồi thường to.

Riêng cổ phần của Châu Thị, ngay từ đầu Châu Kha Vũ đã nắm giữ, trước khi kết hôn cũng chẳng đề cập đến phải chuyện chia sẻ, do đó không ai có quyền động đến hay ép cậu giao ra. Bởi đây thuộc khoản tài sản riêng tư.

"Tôi hy vọng, cô suy nghĩ nhanh một chút rồi ký vào."

Môi của Châu Kha Vũ rất mỏng, tuy nhiên lại cho cảm giác căng mọng khi nhìn vào. Người ta hay nói môi mỏng đa tình, xem ra đây là sự thật.

Cẩm Chi khịt mũi, lạnh lùng hỏi:

"Anh định dùng những thứ này để đuổi tôi đi?"

Châu Kha Vũ nhướng một bên mày, sau đó thản nhiên đáp:

"Đừng nói khó nghe như thế chứ, về sau Khưu gia vẫn có thể cùng Châu Thị hợp tác làm ăn như bình thường thôi."

"Tôi nói chuyện khó nghe hay những gì anh làm mới là thứ khó coi?"

Giọng của Cẩm Chi rất cao, tỏ rõ thập phần tức giận.

"Là Châu gia các người đến Khưu gia hỏi cưới tôi. Nay mới 3 năm đã ly hôn, nói xem mặt mũi của tôi, của ba mẹ tôi nên để đâu?"

Châu Kha Vũ không nhìn vào Cẩm Chi, thản nhiên nói:

"Chúng ta tự mình giải quyết, không cần kinh động đến ba mẹ đôi bên."

Tuy thái độ của Châu Kha Vũ không hề đang đặt nặng chuyện ly hôn. Nhưng căn bản cậu rất nghiêm túc thảo luận, có lẽ vì đối tượng là Cẩm Chi, nên cậu mới tỏ ra không tha thiết đến mức độ này.

Cẩm Chi từng nghĩ, Châu Kha Vũ ở thời gian đầu lạnh nhạt và khó chịu với cô, vì cô đã phạm sai lầm trong quá khứ là đuổi Lưu Vũ nhẹ nhàng và dịu dàng, còn vô cùng xinh đẹp kia đi. Nhưng cô thấy người đã đi rồi, cậu chắc hẳn rồi đây cũng sẽ thay đổi. Có mà cô hoàn toàn sai và đã lầm. Chỉ là kể ra bản thân vẫn không thua. Ba năm phòng đơn gối chiếc lạnh lẽo tột cùng thì bản thân vẫn là Châu thiếu phu nhân.

Thế hôm nay tại sao Châu Kha Vũ lại đề cập đến chuyện ly hôn và cương quyết? Không lẽ người xưa trở lại rồi sao? Nhưng Cẩm Chi lại thấy đối phương là nam, có về thì cũng đâu thể sinh con sinh cháu cho Châu gia, cậu hà tất vì một người chơi qua đường mà ở đây ly hôn. Không lẽ cậu lại thích đến người nào khác? Nghĩ đến chỗ này, mắt cô có chút sáng lên, ngồi dậy thẳng lưng hỏi:

"Anh có ai khác bên ngoài rồi đúng không?"

Tuy Cẩm Chi hỏi với sự sốt sắng, nhưng giọng nghe ra đã bình tĩnh hơn một chút. Châu Kha Vũ không đáp, vì Lưu Vũ, làm sao có thể xem là người bên ngoài, vụng trộm mà có? Tuy nhiên trước tình cảnh pháp lý hôn nhân vẫn còn, thì anh đích thị là tiểu tam và Tỏa Nhi là con ngoài giá thú. Cậu đang cố gắng từng ngày để đối phương chấp nhận và lại yêu cậu, song cho anh và con danh phận rõ ràng.

Thấy Châu Kha Vũ yên lặng, Cẩm Chi thấy mình nghĩ đúng nên nói:

"Không sao cả, anh có người bên ngoài cũng được. Là qua đường cho vui mà, muốn bao nhiêu cứ bấy nhiêu. Tôi đương nhiên không quản hoặc làm cản trở anh đâu."

Chuyện đã đến bước này, Cẩm Chi thật sự có thể một mắt nhắm, một mắt mở cho qua để cùng Châu Kha Vũ có thể cạnh nhau, thoát khỏi sự ly hôn.

"Cẩm Chi."

Châu Kha Vũ nhắm mắt rồi gọi, sau đó thở ra một hơi và lấy lại tinh thần bảo:

"Tôi ly hôn với cô, là vì tôi không yêu cô. Chúng ta ở bên nhau không hạnh phúc, vậy hà tất phải hành hạ nhau như thế này?"

Cẩm Chi đỏ hoe mắt, sau đó nói:

"Thế anh có từng hỏi, tôi có yêu anh không hay chưa?"

Cẩm Chi sau đó thở hắt ra một hơi rồi tiếp tục nói:

"Anh chưa từng thật sao? Nhớ lại lúc trước, nhẫn kết hôn cũng là mẹ anh cùng tôi chọn. Trước khi chúng ta về chung một nhà anh cũng rất hiếm khi gặp tôi. Đêm tân hôn anh uống rượu say khướt rồi gọi tên người khác khi ở cùng tôi. Sau đó thì bỏ tôi một mình ở căn nhà này và chọn quanh năm suốt tháng ở bên ngoài với cái cớ vì bận việc. Đến khi phải về nhà cổ của Châu gia thì mới dẫn tôi theo. Tôi phải ở đó cùng anh diễn trước mặt của ông nội."

Châu Kha Vũ hoàn toàn yên lặng để cho Cẩm Chi nói.

"Tôi vì anh chịu đựng, vì anh đau khổ nhiều như thế là vì cái gì hả Châu Kha Vũ? Anh không nhìn ra sao? Là vì tôi thích anh, tôi yêu anh."

Cẩm Chi quát lên, rồi đi vòng qua bàn trà để được ngồi vào lòng Châu Kha Vũ khóc òa. Dì Lệ ở bên ngoài nghe ngóng được mọi thứ, còn tự hỏi vì sao trêи đời này có cô gái tốt như vậy mà cậu không nâng niu?

Trước những lời tâm sự này của Cẩm Chi. Châu Kha Vũ cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhanh đẩy cô ra và bảo:

"Xin lỗi, tôi làm cô thất vọng rồi."

Anh trai của Cẩm Chi ngồi hút thuốc, đôi mày cau lại và thể hiện sự khó chịu, tay thì vỗ vỗ bàn trà và quát với cô rằng:

"Khóc khóc khóc. Ly hôn thôi mà làm cái gì khóc dữ vậy? Trêи đời hết đàn ông rồi à?"

Khưu gia nhiều đời kinh doanh bến cảng, lên xuống tàu là chuyện thường tình như ăn cơm bữa. Cho nên thái độ và cách nói chuyện rất cục súc và mạnh mẽ còn thẳng thắn. Không hề nghĩ xem nói như thế, người nghe sẽ sợ, hay đau hoặc thấy khó chịu.

Cẩm Chi lau nước mắt bảo:

"Em thích anh ấy, em không muốn ly hôn."

Cẩm Giang trừng mắt nhìn Cẩm Chi rồi nói:

"Sao em ngốc thế? Tiền đồ không có à? Nghĩ như một bữa ăn đi, chẳng lẽ chỉ ăn một món? Do đó quên cậu ta đi. Với lại thích cậu ta được lợi gì không? Tranh thủ sắp ly hôn mà quơ một mẻ lớn, khiến Châu gia trầy vi tróc vảy kia kìa, không thể để lỗ."

"Tiền tiền tiền, anh chỉ biết có tiền."

"Lúc đầu gã em vào Châu gia không phải vì tiền à? Bây giờ lại nói không cần tiền."

"Anh...."

Cẩm Giang chỉ thẳng tay vào Cẩm Chi nói:

"Ngay từ đầu lựa bước vào Châu gia, là em xác định vì tiền, không phải vì cậu ta. Bây giờ ly hôn lại nói thích cậu ta chứ không phải tiền? Nực cười."

Cẩm Chi nhìn Châu Kha Vũ đẹp trai, còn tuổi trẻ tài cao, ai mà không muốn có người chồng như thế chứ?

Chị dâu của Cẩm Chi thấy hai anh em như sắp đánh nhau cũng mở miệng nói:

"Được rồi, sao tự dưng hai anh em lại gây nhau? Cẩm Chi em đừng buồn, khoan hãy ly hôn. Có lẽ tiểu thiếu gia đó bị con hồ ly nào làm cho mờ mắt thôi, mai mốt lại đâu vào đấy. Mà em biết được người đó là ai chưa?"

"Biết được thì có ích gì? Với lại những người đi theo Châu Kha Vũ đều rất kín miệng, em không moi được thông tin nào cả."

"Thế thì cũng khó."

"Nhưng yên tâm, em đã cho người theo dõi Châu Kha Vũ. Chắc hẳn sớm có được kết quả. Thật em rất muốn biết, là ai dám cướp đi người đàn ông của em."

Tỏa Nhi đã đi học được một tuần, đứa bé rất giỏi và ngoan, thích nghi với môi trường ở đây nhanh chóng. Đa số là Lưu Vũ sẽ đến đón con, do lịch dạy của mình phù hợp với giờ giấc tan trường của đứa nhỏ. Lúc này xe của Châu Kha Vũ đang đậu trong sân trường mẫu giáo và nói chuyện điện thoại với anh:

"Tối nay anh có dạy phải không?"

Thật ra, lịch trình của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ nắm rõ hơn ai. Do đó biết được vào tối thứ 6, anh sẽ có lịch giảng về văn học và nghệ thuật của phương Tây.

"Ừm, Tỏa Nhi có chuyện gì sao?"

Lưu Vũ có chút căng thẳng, vì tự dưng Châu Kha Vũ đang đi đón Tỏa Nhi mà hỏi như thế rất đáng lo. Ở trường, thông tin liên lạc của con được ghi cả hai số điện thoại của cậu và anh. Nhưng cô giáo lúc nào cũng thích liên hệ với đối phương hơn.

Nhận ra sự lo lắng của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ nhanh giải thích:

"À, không có chuyện gì hết. Chỉ là tôi muốn đưa Tỏa Nhi đi bơi thôi. Có được không? Một chút thôi rồi trả con lại cho anh. Chấp nhận đi nha, tôi thật sự rất nhớ con và muốn được đi chơi với con. Anh nói xem, được mà đúng chứ?"

Lâu như thế, Châu Kha Vũ chưa đến căn nhà cũ. Ngoại trừ lúc đưa hộ khẩu, rồi đến trường để làm giấy tờ cho Tỏa Nhi, cuối tuần sang đưa đồ chơi và một ít bánh kẹo, thì thời gian còn lại cả hai dường như đều chưa từng gặp nhau. Thường họ sẽ liên hệ qua Wechat.

Nếu Châu Kha Vũ quan tâm, hỏi thăm thì Lưu Vũ cũng đơn giản đáp: Cảm ơn, tôi không sao, rất ổn, bình thường.