Chap 42

Thật ra có những lúc cả hai cũng sẽ chạm mặt nhau. Nhưng Lưu Vũ đều không biết nên nói gì do đó chỉ đáp qua loa vài câu rồi kết thúc cuộc đối thoại.

Lưu Vũ thoát khỏi những dòng suy nghĩ bâng quơ rồi từ chối rằng:

"Không được, trời đang lạnh, Tỏa Nhi cũng còn nhỏ, có gì phải gấp? Con bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

"Hay như vầy đi, tôi dẫn con đi chơi một chút. Sau đó anh dạy xong tôi sẽ đến đón, chúng ta cùng đi ăn nhà hàng Tây?"

Thấy Lưu Vũ thẳng thừng từ chối, Châu Kha Vũ lại đổi chủ đề. Nhưng anh ở đầu dây bên kia cũng yên lặng nên cậu bắt đầu lên kế hoạch thuyết phục khoa học hơn rằng:

"Tôi có đi hỏi bác sĩ về sức khỏe và dinh dưỡng. Họ nói tuổi của Tỏa Nhi cần vận động và tập thể ɖu͙ƈ mới tốt cho sức đề kháng. Họ còn nói học bơi là môn phù hợp với số tuổi mà Tỏa Nhi đang mang, giúp phát triển cơ thể rất tốt."

Châu Kha Vũ vẫn sợ Lưu Vũ phản đối nên bảo:

"Lưu Vũ à, anh nhìn đi, con chúng ta 3 tuổi hơn rồi. Nhưng xương tay xương chân đều rất mỏng manh, nhìn vào không có cảm giác cứng cáp, bả vai cũng nhỏ chứ không rộng."

Lưu Vũ nghe đến đây liền cụp mí mắt xuống do thấy đau lòng và tội lỗi. Đúng, anh không đủ điều kiện cho đứa trẻ bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng mà phát triển toàn diện. Ngoài ra cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cho Tỏa Nhi đi tập thể ɖu͙ƈ, bởi thời gian bản thân dành cho con, căn bản chẳng nhiều gì.

Với lại, sau khi sinh con, thú thật ngực của Lưu Vũ có chút nhô lên, so với trước kia không còn độ phẳng lì nữa. Dù cho con bυ" sữa bình và bản thân không giống phụ nữ sau sinh nở, thì ít nhiều cũng có vài phản ứng giống họ. Tại anh có khả năng mang thai, rồi nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ mà. Đến giờ, bản thân vẫn còn tự ti về điều đó.

Chỉ là Lưu Vũ vẫn cố sống cho tốt. Anh nghĩ họ có thời gian cười nhưng anh thì không, bản thân còn phải bận kiếm tiền và nuôi dạy con.

"Tôi...."

Lưu Vũ ngập ngừng, đốt ngón tay cũng co lại để siết chặt cái điện thoại đang cầm. Nhưng anh phải đưa ra giải pháp tốt thôi, sức khỏe của Tỏa Nhi quan trọng, bản thân cũng nợ con quá nhiều thứ rồi.

Nghe Lưu Vũ chấp nhận cho Tỏa Nhi đi bơi, Châu Kha Vũ có chút ngạc nhiên. Anh chọn phương án đầu tiên cậu đưa ra, ngoài vì con, cũng vì bản thân không muốn gặp đối phương.

"Thế tôi đón anh rồi đi chung?"

"Không cần. Cứ đưa con đi bơi rồi mang trả về cho tôi. Tiết trời rất lạnh, chú ý Tỏa Nhi một chút. Mặc áo khoác, choàng khăn và đội nón giữ ấm cho kỹ. Ngoài ra khi bơi xong phải lau tóc đứa nhỏ thật khô."

Lưu Vũ vừa nói vừa cười khổ, tay nhẹ đấm đấm ngực mình. Nhưng Châu Kha Vũ vẫn không muốn bỏ cuộc, cậu muốn nhà ba người cùng đi nên nỗ lực thuyết phục.

"Tôi sợ một mình tôi không đủ lo tốt cho Tỏa Nhi, hay anh đi cùng đi nha."

"Tôi đã bảo không đi. Nếu ngài thấy ngài lo không được thì khỏi đi đâu hết, mang con về cho tôi."

Châu Kha Vũ đương nhiên phải nhận thua trước sự kiên quyết của Lưu Vũ. Ngực anh như thế, đi bơi chẳng phải càng làm trò cười sao?

Khi Châu Kha Vũ cất đi điện thoại thì nghe Đông Tử bảo:

"Thiếu gia, chiếc xe đó đã đi theo chúng ta từ lâu."

"Ả?"

Châu Kha Vũ nhanh quay đầu lại nhìn thử. Có một chiếc Volvo Suv bình thường đang đậu cách xe họ không xa.

"Chiếc xe đó đã theo chúng ta khi vừa ra khỏi Châu Thị, cho đến hiện tại, chúng ta dừng lại thì họ cũng dừng, không tiếp tục chạy."

Cha của Đông Tử từ lâu đã được đề cập là người trong quân đội. Do đó anh ấy rất nhạy bén về chuyện quan sát và nhìn ra những đối tượng đang theo dõi, rình rập sau lưng.

Châu Kha Vũ cũng không thèm để tâm, bởi người muốn theo dõi cậu quả thực có rất nhiều. Nào là kẻ thù trong làm ăn, những kẻ muốn cậu nhanh rời khỏi chức vị đang đảm nhiệm. Ngoài ra còn có Cẩm Chi đang chuẩn bị ly hôn hoặc người chú đột nhiên về nước mà chẳng tỏ ra ý kiến gì về mặt tài sản ở Châu gia. Thành ra cậu muốn quản cũng không quản nổi.

Tiếng chuông tan học vang lên, nhanh thôi sân trường đã rộn vang tiếng trẻ em. Châu Kha Vũ chẳng sợ đối tượng theo dõi mình, trái lại còn xuống xe và nhìn về hướng có chiếc Volvo Suv đang đậu rồi cười một cái khi dễ nhạo báng. Nụ cười ấy rất đáng sợ, khiến hai người thám tử chụp hình bên trong liền bị đóng băng và sợ hãi đến rùng mình.

"Chúng ta bị phát hiện rồi à?"

"Không thể nào, chúng ta chuyên nghiệp mà. Nếu có thì đổi cho người khác tiếp tục công việc, dù sao đây là mối làm ăn lớn đấy, nhận được rất nhiều tiền."

"Nhưng tại sao lại đến trường mẫu giáo?"

"Người đàn ông đó có con hoang sao?"

"Ôi con hoang lớn đến độ này thì người phụ nữ thuê chúng ta đúng là số khổ."

Trong lớp học, Châu Kha Vũ ôm Tỏa Nhi trong vòng tay rồi cười hỏi với giọng điệu ôn nhu:

"Hôm nay có nghe lời cô giáo không?"

Cô giáo nhìn Châu Kha Vũ mà tự nhiên đỏ mặt. Cậu đẹp trai như thế, không biết ai là người có phước lấy được đối tượng vừa giàu vừa soái. Quay về phần Tỏa Nhi, đứa nhỏ đang dùng giọng sữa để đáp lại cậu, đến cả cái má mochi cũng phồng phồng ra:

"Tỏa Nhi ngoan a, Tỏa Nhi đã nghe lời cô giáo và ăn được hết phần cơm. Nên cô giáo thưởng cho Tỏa Nhi một bông hoa màu đỏ."

Trong lúc nói, Tỏa Nhi còn lấy hẳn bông hoa màu đỏ để trong túi nhỏ ra khoe Châu Kha Vũ. Cậu cầm lấy rồi cười hiền hòa bảo:

"Tỏa Nhi giỏi lắm, chút nữa chúng ta về khoe với papa của con nhé."

"Dạ vâng ạ, chắc m.....papa sẽ vui lắm."

Tỏa Nhi đã ngưng lại kịp lúc, thay thế cách gọi Lưu Vũ. Đứa bé vui lắm, còn phấn khích đến cười híp mắt. Cậu nhẹ cầm đôi tay nhỏ của con mình lại rồi lần nữa cười.

Cô giáo cảm thấy thật vui dù không phải mình đang trải qua cảnh hạnh phúc. Nhưng một người đàn ông thương vợ thương con đời này đúng là khó tìm.

Ôm con ra khỏi nơi này, Châu Kha Vũ nhanh dùng khăn chuẩn bị sẵn, che lại đầu và mặt của Tỏa Nhi một cách cẩn thận. Đứa bé có chút không hiểu nên gọi:

"Chú, chú à."

"Bên ngoài gió lớn, sợ con lạnh thôi."

Châu Kha Vũ nhanh giải đáp sự thắc mắc và vỗ vỗ cái ʍôиɠ tròn của đứa nhỏ. Tỏa Nhi dường như không quen chuyện trùm kín kiểu này, nên ở trong vòng tay cậu hơi chuyển động vài lần, sau một lúc mới chọn câu cổ người đang ôm mình. Vừa đi, cậu vừa dò thám quân tình ở chỗ Lưu Vũ gần đây ở.

"Nói chú nghe, gần đây có người nào lạ mặt đến nhà không?"

"Có a."

Giọng nói của Tỏa Nhi từ trong khăn truyền ra làm Châu Kha Vũ đột nhiên căng thẳng, tim như treo ngược lên.

Ngồi trêи xe, Châu Kha Vũ ra lệnh:

"Cắt đuôi chiếc xe phía sau đi."

"Rõ thưa thiếu gia."

Dứt tiếng, điện thoại của Châu Kha Vũ đã run. Nhìn vào là Lưu Vũ gọi nên cậu vô cùng hạnh phúc. Anh chưa từng chủ động liên lạc cho cậu lâu lắm rồi, nên phút này vui mừng đến tay run run. Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh để bắt điện thoại:

"Alo."

Châu Kha Vũ sợ Lưu Vũ đổi ý nên có chút lo. Đồng thời sờ xuống bụng của mình, nơi này thật may là vẫn còn sáu múi. Nhưng gần đây cậu không chuyên tâm vào chuyện tập thể hình, nên chắc về sau phải lên kế hoạch lấy lại vóc dáng thôi. Có như thế mới dễ dàng hấp dẫn được đối phương.

"Đừng dẫn Tỏa Nhi đi ăn bên ngoài. Cứ đưa đi bơi rồi trực tiếp trả lại cho tôi là được."

Châu Kha Vũ bây giờ thì biết Lưu Vũ gọi để dặn dò chuyện gì. Thành ra cũng đáp trả là biết rồi. Tuy nhiên trái tim của cậu có chút lạnh lẽo và mang theo không vui, bởi bản thân cùng đối phương là cha con mà, tại sao phải sợ hãi nhiều thứ đến vậy?

"Anh yên tâm, chỉ đưa đi bơi rồi mang Tỏa Nhi trả cho anh."

Nhưng Lưu Vũ vẫn thấy bất an khó tả, nhanh hỏi thêm một lần nữa:

"Tỏa Nhi đang ở bên ngài đúng không?"

"Đúng vậy, đang ở cạnh tôi."

Châu Kha Vũ lấy điện thoại ra khỏi tai và bật loa, sau đó nói với Tỏa Nhi:

"Là papa, muốn nói chuyện với papa không?"

"Mẹ sao? Mẹ ơi."

Tỏa Nhi vẫn là thích dùng từ mẹ hơn gọi hai tiếng papa. Đứa bé đưa đôi tay bé nhỏ của mình ra để nhận lấy chiếc điện thoại từ Châu Kha Vũ, sau đó vui vẻ nói tiếp:

"Chú nói chú sẽ dẫn con đi chơi với nước đó mẹ, gọi....gọi là gì mẹ nhỉ? À là đi bơi."

Nghe con mình nói như thế, Lưu Vũ cũng cười nhẹ nói:

"Được rồi, con đi chơi vui vẻ, phải nghe lời chú đó."

"Dạ con biết rồi. Mà mẹ à, Tỏa Nhi nhớ mẹ."

Tỏa Nhi làm nũng, còn dùng giọng đáng yêu chứa đầy chất sữa để nói. Làm Lưu Vũ càng thấy hạnh phúc và cười tươi hơn.

"Con sẽ về với mẹ nhanh thôi."

"Được rồi, papa cũng nhớ con."

"Tôi cũng nhớ anh, Lưu Vũ."

Châu Kha Vũ cũng muốn làm nũng với Lưu Vũ rồi nói lên câu đó. Tuy nhiên đành uất ức thốt lên trong lòng còn miệng thì ngậm câm.

Giây phút này Đông Tử ngồi ở ghế phụ liền như trời trồng. Cái gì mà mẹ? Lưu Vũ là mẹ? Cái gì cơ? Làm sao để nghĩ cho thông suốt chuyện này đây? Vì giọng nói đó chẳng phải của anh à?

Lưu Vũ là mẹ, nhưng Châu Kha Vũ lại là chú và Tỏa Nhi như bản sao của cậu. Vậy bánh bao sữa này rốt cuộc là từ đâu ra và mang mối quan hệ gì với họ? Cảm giác sao mà phức tạp quá vậy nhỉ? Đông Tử chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình phải đối mặt với cảnh lạ thường như vậy. Nghĩ làm sao cũng chẳng có logic và hợp lý, quả thực quá khó khăn rồi.

"Có chuyện gì với anh à?"

Châu Kha Vũ nhìn mặt Đông Tử đang láo ngáo lớ ngớ và rất buồn cười khi bận chú tâm suy nghĩ nên mở miệng hỏi. A Đông chỉ biết giật giật mí mắt lấy lại tinh thần rồi cau mày tiếp tục. Nét mặt vẫn còn rất khó coi do đang tự hỏi: Nam với nam thương nhau, rồi sinh con kiểu nào được? Hay anh là nữ cải nam trang? Thời nào rồi còn chuyện này, nữ nào cao hơn 180cm chứ?

Châu Kha Vũ biết Đông Tử đang nghĩ cái gì, nên nhìn vào gương mặt đang tắc đường suy diễn của anh ấy liền hừ một tiếng rồi mắng:

"Đầu heo."

"Không phải đâu thiếu gia, nhưng chuyện này không lý nào giải thích được."

"Tỏa Nhi, là con của hai chúng tôi."

Châu Kha Vũ thản nhiên và nhẹ giọng nói.

"Nếu muốn sống tốt, thì phải biết an phận và ngậm miệng lại. Đừng có như mấy năm trước, cha mẹ tôi hỏi gì liền khui ra sạch sẽ."

Đông Tử như một khúc gỗ khi nghe sự thừa nhận trêи. Sau đó cũng gật đầu một cách máy móc. Lúc này anh ấy hiểu ra rồi, đứa nhỏ này, à nên gọi là tiểu thiếu gia vì thật sự mang dòng máu của thiếu gia, là hạt giống của Châu Kha Vũ gieo xuống mà thành.

Trong bể bơi dành riêng cho hội viên VIP. Châu Kha Vũ đang giúp Tỏa Nhi mặc đồ bơi, sau đó dẫn con đến khu dành cho trẻ em. Nơi đây ngoại trừ nhân viên thì chỉ có ba người, là cậu cùng con trai và trợ lý, kiêm chức vệ sĩ mang tên Đông Tử. Đứng trêи bờ nhìn xuống cậu đang dạy con mình tập bơi, ôi tình cha con ấm áp quá đi mất. Nhưng trong đầu vẫn mang chấm hỏi lớn. Thật sự không rõ nam nhân sẽ có thai rồi sinh con làm sao. Chỉ là nhìn tiểu thiếu gia, vẫn có thể nhìn ra hình bóng của Lưu Vũ. Ôi một sự kết tinh hoàn hảo.

Châu Kha Vũ đặt tay lên bụng và lưng của Tỏa Nhi, để đỡ được đứa bé trêи mặt nước, đồng thời khuyến khích nó hoạt động tay chân để tập bơi. Đứa nhỏ thật sự thông minh, nhanh thôi đã biết giúp mình khỏi bị chìm xuống. Xem ra các tế bào vận động của đứa nhỏ thật sự phát triển rất tốt.

"Có người lạ đến tìm mẹ sao? Là cô hay chú?"

Châu Kha Vũ véo hai cái má sữa của Tỏa Nhi rồi tiếp tục do thám. Nhưng đứa nhỏ lại đang vui vẻ và hát vang bài hát dành cho trẻ em, không quá nổi tiếng và an phận nằm trong phao bơi hình con vịt màu vàng.

"Thôi mà, trả lời chú đi nha."

Châu Kha Vũ xoa xoa thái dương, cảm thấy Tỏa Nhi đúng thật không dễ dụ. Tiếp tục theo sau lưng đứa trẻ đang ngoan ngoãn luyện tập rồi năn nỉ với hình thức chiêu dụ:

"Nói cho chú biết, chú liền mua cho con một bộ lego lớn."

"Thật sao chú?"

Châu Kha Vũ lại cảm thấy Tỏa Nhi không khó dụ. Vì nghe đến đồ chơi thì mắt đứa bé đã sáng rỡ. Trong thâm tâm đang hiện lên bốn chữ: Không hổ là ta.

Nhanh chóng đã bơi xong, Châu Kha Vũ ôm đứa nhỏ lên ngồi trong khu nghỉ ngơi. Cho Tỏa Nhi uống nước và ăn ít bánh, cậu hỏi:

"Có một chú đến nhà sao?"

"Dạ đúng ạ, chỉ có một chú."

Tỏa Nhi gật đầu.

"Ngày nào cũng đến sao?"

"Trước khi Tỏa Nhi đến trường thì chú đó sẽ rời đi."

Tỏa Nhi rất thành thật. Chỉ là Châu Kha Vũ cảm thấy rất căng thẳng và bất an nên hỏi tiếp:

"Papa của con có đối tốt với người đó không?"

Tỏa Nhi nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:

"Đối tốt là gì? Sao ạ?"

Châu Kha Vũ nhận ra bản thân hỏi con quá dồn dập và có những câu từ con nít chưa thể hiểu, nên đã ngưng lại một vài giây, sau đó diễn giải:

"Là kiểu mời chú đó ăn cơm, mời chú đó ở lại ngủ hoặc mời ở lại thời gian lâu đó."

"Ở lâu? Thời gian dài là cái gì?"

Tỏa Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình hỏi lại thêm một lần. Nhưng không chờ Châu Kha Vũ trả lời, đứa bé đã bảo:

"Chú đó đã ở lại nhà ăn cơm."

Trái tim Châu Kha Vũ đột nhiên rung lên và cảm thấy đau nhói. Sao lại có điều đó xảy ra chứ? Lưu Vũ không thương cậu nữa và có đối tượng mới rồi sao? Cái gì mà mời ăn cơm rồi đối xử tốt chứ? Thật đau lòng.

"Người đó còn khen mẹ làm món sườn xào chua ngọt rất ngon. Nhưng chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi."

Châu Kha Vũ nhớ lại, lúc mình còn được ăn món đó do Lưu Vũ nấu, thật sự không biết đứa nhỏ này đang ở chỗ nào. Cười nhẹ một cái và xoa xoa đầu Tỏa Nhi, cậu quay lại tình trạng nghiêm túc bảo:

"Sau này nếu có ai đến tìm papa của con, phải báo cho chú biết, nghe chưa?"

"Tại sao?"

Tỏa Nhi hút thêm hai ngụm nước cam trong ly thủy tinh rồi hỏi. Châu Kha Vũ thở ra một hơi rồi bảo:

"Những người đó đều là người xấu, không có ý tốt với papa của con."

Tỏa Nhi tựa như hiểu lại tựa như không hiểu mà gật đầu. Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó rồi sửng sốt hỏi:

"Thế chú có ý tốt với mẹ không?"

Châu Kha Vũ suýt chút nữa rơi khỏi ghế trước câu hỏi trêи. Nhưng rồi giữ lại tinh thần, lần nữa xoa đầu Tỏa Nhi hỏi:

"Tỏa Nhi, nếu cho con chọn một người làm ba, con sẽ chọn ai?"

"Con sẽ chọn Buzz Lightyear."

Tại biệt thự Khưu gia, Cẩm Chi nhìn những bức ảnh được gửi về mà điên tiết đến lớn giọng chửi:

"Chết tiệt."

Chửi xong, Cẩm Chi cầm lên mấy bức ảnh đó mà đập vào mặt người đàn ông kia rồi nói:

"Tôi đưa các người ít tiền lắm sao? Thế mà các người chụp về cái gì đây? Mặt của đứa nhỏ đâu?"

Đối phương đương nhiên nơm nớp lo sợ, run rẩy giải thích:

"Chồng của cô thật sự rất cảnh giác. Khi vừa ra khỏi lớp học liền trùm kín đứa bé như thế, cho nên không thể nào lấy cận mặt được. Nhưng cô cứ yên tâm, thời gian còn dài mà, không sợ lấy không được thông tin."

"Anh...."

Cẩm Chi nổi nóng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhất có thể, sau đó châm một điếu thuốc và nhả ra một làn khói trắng. Cô nhìn lại bức hình còn lại trêи bàn, đứa nhỏ Châu Kha Vũ đang ôm trêи tay đã học mẫu giáo, thế tuổi chắc cũng không còn nhỏ. Vậy ước chừng thời gian là được mang thai trước khi cùng cô kết hôn?

Cẩm Chi cười khẽ vì biết được nguyên nhân Châu Kha Vũ kiên quyết ly hôn với mình. Giấu lâu như vậy, rốt cuộc cũng lòi cái đuôi rồi. Nhưng bà Châu ghét nhất hạng phụ nữ sinh con bên ngoài, do đó nếu có giữ lại đứa cháu thì cũng tống người thấp hèn kia đi. Đến lúc đó bản thân sẽ được làm mẹ đứa nhỏ và đối xử với nó thế nào là tùy vào tâm trạng của cô.

Châu Kha Vũ không muốn cho ba mẹ mình biết, thì Cẩm Chi càng muốn cho họ biết. Cô dùng đầu thuốc đỏ rực xoay vào tấm hình, nơi có gương mặt bị khuất sau lớp khăn của đứa nhỏ, khiến nó thủng và bắt đầu bốc cháy nhè nhẹ đến tận viền ngoài.