Chap 43

Sau khi Lưu Vũ dạy học xong, nam nữ sinh viên đều vây quanh anh để xin tài khoản Wechat kết bạn. Sự thật là bản thân cảm thấy lúng túng, còn chưa biết trả lời làm sao thì Châu Kha Vũ đã gọi đến. Đám đông đương nhiên giải tán và anh nhấc máy bảo:

"Alo?"

"Anh về nhà chưa?"

Giọng của Châu Kha Vũ điềm tĩnh vang lên. Lưu Vũ ở đầu dây còn lại đã nghe giọng Tỏa Nhi đang líu ríu.

"Buzz Lightyear có lego không?"

Lưu Vũ nghe con mình hỏi như thế chỉ biết cười. Cách đây ít hôm anh đã kể cho đứa trẻ nghe Câu Chuyện Đồ Chơi, thế là đứa bé rất thích nhân vật Buzz Lightyear. Trong lúc bàn luận nhân vật, có khi đứa con này còn tranh cãi với anh sôi nổi.

"Ngày mai là thứ 7, tôi định sẽ đưa đứa nhỏ đi mua đồ chơi. Anh thấy sao?"

"Chuyện đó tôi chưa nghĩ đến. Tôi vừa dạy xong và chuẩn bị về, còn bên ngài thế nào? Đưa con đi bơi xong chưa?"

Lưu Vũ nhìn lên đồng hồ treo tường ở cuối lớp học. Kim giờ đã điểm ngay con 8, anh phải nhanh về nhà thôi. Nào là bật lò sưởi, để Tỏa Nhi về đến nơi liền cảm thấy ấm áp. Sau đó cho con uống canh sườn rồi nhanh đi ngủ, có như vậy mới đầy đủ sức lực mà đến trường mẫu giáo đủ buổi. Anh nghe người hàng xóm cạnh nhà nói, cho con nít uống canh sườn hầm sẽ rất tốt về mặt sức khỏe lẫn xương cốt. Nên ngay từ sớm anh đã nấu sẵn, tối về đun lên thêm một lần nữa liền có thể dùng.

"Tôi sẽ đón anh."

Nói dứt câu, lại sợ Lưu Vũ từ chối nên Châu Kha Vũ lại nói thêm rằng:

"Đưa theo con đi đón anh."

"Mẹ ơi, mẹ ơi."

"Con sẽ đi đón mẹ, mẹ ơi."

Tỏa Nhi ở bên cạnh lại cất tiếng với giọng điệu vui mừng. Từ khi đi nhà trẻ, đứa nhỏ nói chuyện rành mạch hơn trước rất nhiều. Anh chẳng thể từ chối để con mình bị mừng hụt nên đã bảo:

"Được rồi, cứ như thế đi."

Hiếm khi thấy Lưu Vũ không mở miệng từ chối yêu cầu từ phía mình, nên Châu Kha Vũ mừng đến nội tâm muốn bùng nổ. Đưa tay xoa xoa đầu Tỏa Nhi rồi nói tiếp:

"Bên ngoài trời lạnh, anh cứ ở trong lớp học đợi tôi. Khi nào đến trước cổng trường, tôi sẽ liên lạc với anh rồi hãy xuống."

Giọng của Châu Kha Vũ rất ôn nhu, chứng tỏ sự trưởng thành và biết nghĩ nơi mình. Nghe nội dung câu chữ đang chứa sự quan tâm, chăm sóc của cậu dành cho mình, Lưu Vũ lập tức thấy mặt và tim có chút nóng lên. Tắt điện thoại, anh vẫn còn cảm thấy tim mình đập nhanh, chưa thể kiểm soát nên đành thu dọn sách vở, bôi bảng trong cấp tốc để đi rửa tay và thu xếp lại bộ dạng hiện tại của mình, hy vọng như thế sẽ đỡ hơn.

Lưu Vũ chống tay lên bồn rửa mặt rồi nhìn vào mình trong gương. Anh đã 30 tuổi, nên đuôi mắt có vài đường vân mây. Bản thân không còn trẻ nữa, đến con cũng đã có rồi, hiện tại công việc cũng coi như ổn định. Ngoài ra còn có thêm bạn bè và liên lạc lại với những người bạn cũ một cách bình thường.

Châu Kha Vũ thì có gia đình, cả hai không liên quan gì nữa, đương nhiên không được suy nghĩ viển vông như xưa. Lưu Vũ sẽ mãi sống cuộc sống bình thường nhưng yên ả như thế đến già và chuyên tâm vào chuyện nuôi Tỏa Nhi thành tài, còn những vấn đề khác đều hết rồi. Đã từng tuổi này thì nên hiểu cục diện mà chọn sống thật, giấc mơ năm xưa từ lâu đã tàn.

Chiếc Volkswagen màu đen đang đậu trong sân trường và đang chờ Lưu Vũ xuống lầu. Bác bảo vệ cầm đèn pin, quơ qua quơ lại bảo:

"Chiếc passat đậu hướng này đi."

Tài xế ra hiệu đã rõ để đáp lại với người bảo vệ đang chỉ dẫn chỗ đỗ xe. Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn lên chỗ Lưu Vũ giảng dạy, anh đang đứng trước cửa lớp học và khóa cửa, một thân ảnh quá gầy gò khiến tim cậu không khỏi nhói đau. Đối phương mặc áo khoác thân dài, càng để người nhìn trông rõ thân anh ốm cỡ nào.

Châu Kha Vũ biết, những năm qua, Lưu Vũ quá khổ rồi. Cậu lấy điện thoại ra liên hệ cho anh, nhưng tầm mắt vẫn dán chặt lên thân ảnh đó. Trông anh vẫn giống sinh viên hơn lão sư, với mái tóc mềm mại và bồng bềnh đó, có vài sợi lòa xòa trước trán, tăng độ trẻ trung.

Lưu Vũ nhận được điện thoại, biết Châu Kha Vũ đã đến thì cũng gạt nút đỏ để tắt. Sau đó từ trêи lầu nâng tay cầm điện thoại giơ cao lên, quơ quơ vài cái như ra hiệu cho cậu ở dưới sân biết, bản thân đã nhận được tin. Giống như một cái chào, không hiểu sao lúc này lòng cậu lại đau đến mức độ khó tả.

"Có lạnh không?"

Ngồi trong xe là con của Lưu Vũ và ba của con mình. Do đó lúc anh mở cửa xe, khi câu hỏi đó vang lên, đến giọng của Tỏa Nhi bảo rằng:

"Mẹ ơi!"

Không biết sao Lưu Vũ lại muốn rơi nước mắt. Anh ngồi vào trong xe, từ sớm đã đeo khăn quàng cổ màu xanh nên hiện tại càng thấy rất ấm áp. Đứa nhỏ ngồi ở giữa hai người nhưng rất linh hoạt, xoay bên này lại xoay đến bên kia. Bản thân thấy như thế không ổn cho lắm nên ôm đứa nhỏ để lên đùi mình rồi bảo:

"Con đã cảm ơn chú chưa?"

Tỏa Nhi gật đầu lia lịa rồi nói:

"Chú còn nói sẽ mua Buzz Lightyear cho con."

"Ngài làm sao vậy? Không thể chiều con như thế. Muốn cái gì cho cái đó ngài biết sẽ có hệ lụy không?"

Châu Kha Vũ đã dán mắt lên người Lưu Vũ và chưa từng rời khỏi từ lúc anh mới lên xe. Thành ra lúc này bị đối phương quay sang nhìn lại còn chịu la mắng liền có chút xấu hổ.

"Không hẳn đâu mà."

Châu Kha Vũ ho khan một tiếng đáp, sau đó lại nói:

"Ban nãy ở hồ bơi, tôi có cho Tỏa Nhi uống nước ép cam, có ảnh hưởng gì không?"

Thật ra Châu Kha Vũ gọi nước ép cam là thức uống dễ dùng nhất, nhưng Tỏa Nhi còn chưa đầy bốn tuổi, trước đến nay còn chưa từng chăm em bé nên sợ sai sót mà hỏi. Lưu Vũ nghe xong cũng lắc đầu bảo:

"Tỏa Nhi uống được, không sao."

Lưu Vũ ôm chặt đứa nhỏ đang ngồi trong lòng, để nó đối diện với mình rồi nói:

"Về nhà papa cho con uống canh sườn nhé. Uống để cao lớn nhé."

"Dạ vâng. Thế cho chú uống nữa nhé, được không mẹ? Chú cũng cần cao."

Tỏa Nhi chỉ vào Châu Kha Vũ làm cậu ngượng đến chết lặng, còn Lưu Vũ cũng đặt ra dấu chấm hỏi và cảm thấy không hiểu cho lắm.

Nhưng thực chất Châu Kha Vũ đứng không cao bằng Lưu Vũ, Tỏa Nhi chắc là đang ám thị điều này. Đông Tử ngồi ở hàng ghế trước tự hỏi, sao đứa bé không gọi cậu bằng ba? Còn bác tài xế cũng cười khẽ rồi thầm nói trong lòng: Buồn cười chết tôi rồi.

Cảm thấy cái gia đình nhỏ này thật sự rất tốt, Châu Kha Vũ cũng vì điều này mà vui hơn lúc trước rất nhiều. Lái xe đến nhà của Lưu Vũ, thay vì chọn xuống xe, cậu ban cho Đông Tử một ánh mắt chứa ẩn ý mà anh không thể nào nhìn ra. Đối phương nhanh chóng hiểu vấn đề rồi cùng tài xế rời khỏi xe.

Ba người họ căn bản đã đến trước nhà, không cần không gian riêng tư ở trong xe. Nhưng Châu Kha Vũ chẳng thích để người tài xế này quan sát từng nhất cử nhất động của mình. Với lại cũng chẳng rõ sẽ nán lại bao lâu, nên cứ cho họ đi ra ngoài hóng gió.

Cả ba người đi lên nhà, Đông Tử đứng cách đó không xa nhìn theo, chưa đầy bao lâu đã nhận được tin nhắn từ Châu Kha Vũ với nội dung: Hãy dạy cho người đó những gì cần dạy. Anh thông minh nên biết phải làm thế nào mà? Những ai có lòng trung thành mà không sạch đều phải chung một kết cục.

Đông Tử sau khi nhận lệnh, cũng quay sang hỏi người tài xế cạnh bên rằng:

"Anh có biết tại sao người tài xế cũ bị đuổi không?"

Nghe đến đây, đối phương liền thấy mình đang đổ mồ hôi hột rồi kinh hãi nói:

"Có biết được chút ít."

"Biết thì tốt."

Giọng Đông Tử dày và trầm, làm người nghe phải thập phần sợ hãi.

"Thế chắc anh cũng biết những gì mình phải làm rồi nhỉ? Đã chọn trung thành với thiếu gia thì đừng sống như một cái đuôi của người khác."

"Dạ dạ biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc."

Đông Tử lấy điện thoại ra xem gì đó rồi nói:

"Tìm thêm vài anh em tốt đến đây. Chỉ cần trung thành thì các anh không có gì phải sợ. Thứ cần làm tôi sẽ gửi cho các anh sau, trước mắt cứ như thế đi. Nếu như hai vị vừa rồi xảy ra chuyện gì, các người cũng khỏi cần thở nữa."

Tài xế tự hỏi, lái xe thôi mà có cần khổ như thế không? Mồ hôi chảy đến mức lau không kịp, chỉ biết gật gật đầu tuân lời.

Lưu Vũ vào trong bếp, lấy ra hai cái bát sứ trắng để múc canh hầm ra cho hai ba con ngoài kia. Gian bếp của anh rất nhỏ, nhưng được cái bản tính biết thu xếp và gọn gàng nên trông dễ chịu. Còn chưa múc xong canh thì đèn trong bếp chớp nhá hai cái liền tắt hẳn đi. Anh nghĩ cũng đã lâu như thế, hư là chuyện thường. Nên sau khi lục lại ký ức, nhớ lại trong tủ ở phía tay phải còn mấy cái dự phòng, nên tìm điện thoại để bật đỡ đèn lên rồi lựa đường mà đi.

Tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì giọng của Châu Kha Vũ đã vang lên sau lưng:

"Sao thế? Có chuyện gì sao? Đèn hư à?"

Châu Kha Vũ đang ở rất gần với Lưu Vũ, nên anh cảm thấy cơ thể có chút đông cứng. Trong bóng tối, ngoại trừ thị giác bị ảnh hưởng thì các giác quan còn lại đều hoạt động tốt như được khuếch đại. Do đó hơi thở bình ổn và giọng nói trầm thấp mê người của đối phương đều đi vào tai anh rồi đọng lại và chảy xuống tim.

"Ừm, hư rồi, tôi đang đi tìm đèn để thay."

Lưu Vũ có chút bối rối khi cả hai lại gần nhau như thế, nên trong lòng muốn kéo dãn khoảng cách và nhanh thi hành. Nào ngờ chân anh lại vấp phải ghế, nếu không có Châu Kha Vũ đằng sau vòng tay ngang eo giữ chặt lại thì có vẻ anh đã ngã sấp mặt rồi.

"Cẩn thận một chút."

Lưng của Lưu Vũ dán chặt vào bờ ngực rắn rỏi của Châu Kha Vũ. Anh nghe tiếng tim đập như ai đó đang điên cuồng gõ cửa. Nhưng bản thân lại chẳng phân định được thanh âm đó là của trái tim ai, cơ hồ lại giống của bản thân. Cả hai quá gần, mùi hương nam tính trêи người đối phương anh đã ngửi được và nó đang tiến vào tận trong phổi. Cảm giác toàn thân đều bị hương thơm này bao bọc, chứ không đơn thuần là bị cậu ôm chầm lấy nữa. Nên anh càng muốn quyết tâm thối lui.

Dùng khuỷu tay đẩy nhẹ bụng của Châu Kha Vũ xa ra, Lưu Vũ khó khăn nói:

"Tránh....tránh ra, để tôi đi lấy bóng đèn."

Châu Kha Vũ không hiểu sao lại nhớ đến tình cảnh trong phòng ngủ của những năm trước nên không muốn buông Lưu Vũ ra. Tay đang giữ lấy eo càng siết chặt hơn và cơ thể có chút run rẩy.

"Tiên sinh, mau buông tôi ra, ngài mau buông tôi ra."

Tỏa Nhi còn đang ngồi bên ngoài, thật sự Lưu Vũ không dám lớn tiếng. Nhưng Châu Kha Vũ ở phía sau vẫn chọn giữ im lặng, hô hấp dường như nặng nề hơn mấy phần.

"Tiên sinh không được, buông tôi ra."

Lưu Vũ vẫn ra sức chống cự. Thoáng anh thấy dái tai của mình bị cọ cọ bởi gò má của Châu Kha Vũ. Hành động như xoa dịu và muốn nói với anh, cậu sẽ không làm nên những chuyện sai trái. Lập đi lập lại vài lần hành động ấy, thật cũng làm anh bứt rứt trong người.

"Tỏa Nhi còn ở bên ngoài, buông ra, ngài buông tôi ra."

Thật sự lâu lắm rồi Lưu Vũ chưa từng bị đụng chạm, điều này của Châu Kha Vũ quả nhiên làm anh trong lòng bức bối, nhưng vẫn ra sức kháng cự. May là cậu đã suy nghĩ được điều gì đó, sau vài giây cũng chọn buông anh. Bản thân hô hấp dồn dập, chân có chút mềm nhũn, trong bóng tối nghe cậu biện minh rằng:

"Xin lỗi, làm anh sợ rồi. Tôi chỉ muốn đỡ lấy anh, chứ thật không có nghĩ gì."

Lưu Vũ cảm thấy sợ, tay bám chặt lên bàn bếp ga, tưởng chừng có thể khiến cả đầu móng rỉ máu.

Sau đó bóng đèn được thay xong, ba người ngồi chung bàn ăn. Nhưng Lưu Vũ luôn luôn cúi mặt vì không dám nhìn Châu Kha Vũ. Tình huống ban nãy đúng là khó khăn cho người như anh. Tỏa Nhi ngồi bên ngoài, đối phương còn có vợ, nếu để loại chuyện này diễn đến thì chắc chết mất.

Xấu hổ chết đi được, Lưu Vũ thầm mắng trong lòng rồi cầm muỗng khẽ xắn xắn vào cái tô. Tỏa Nhi thấy anh có chút lạ nên cắn thìa và nghiêng đầu hỏi:

"Mẹ, sao tai mẹ đỏ thế?"

Nghe đến đây Lưu Vũ không nhịn nổi mà sặc tại chỗ. Châu Kha Vũ nhanh lấy giấy lau miệng đưa cho đối phương, vươn tay vỗ vỗ lưng anh rồi bảo với Tỏa Nhi rằng:

"Papa con không sao đâu, con ngoan, ăn giỏi nào."

"Dạ."

Tỏa Nhi ngoan ngoãn và nghiêm túc, nhanh uống hết canh. Đôi mắt của đứa nhỏ tròn xoe và long lanh, thoạt nhìn giống Châu Kha Vũ, lại thoạt nhìn giống Lưu Vũ. Lúc này, trong lòng đứa bé nghĩ rằng:

"Nếu Buzz Lightyear không là ba của con. Thì chú cũng có thể làm ba của con đó. Trong lòng con, chú đứng thứ 2."

Tỏa Nhi vừa nghĩ, vừa lắc lắc đôi chân nhỏ của mình.

"Điện thoại bị hết pin?"

Lưu Vũ ngồi trêи ghế sofa hỏi lớn lại với đôi mắt đầy kinh ngạc. Châu Kha Vũ đang ngồi cạnh bên Tỏa Nhi, đứa nhỏ đang ngoan ngoãn chơi với những món đồ được cậu tặng.

"Đúng a, anh xem, tắt nguồn rồi. Đông Tử với tài xế cũng lái xe đi đâu đó cho dễ chịu trong thời gian chờ tôi. Thế bây giờ tôi phải làm sao để liên hệ cho họ đến đón tôi đây?"

Nào là ăn cơm rồi rửa chén, thoáng cũng đã mười một giờ hơn. Tính ra Đông Tử cùng người tài xế mãi ngồi trong xe chờ Châu Kha Vũ cả tiếng thì đâu dễ chịu gì, nên họ đi đâu đó, tìm chỗ uống nước vẫn bình thường. Nhưng Lưu Vũ không để cậu ở lại đây, nên đã nói:

"Để tôi gọi xe đưa ngài về."

Lưu Vũ thản nhiên lấy điện thoại ra, Châu Kha Vũ bày nét mặt đáng thương, dùng giọng ủy khuất bảo:

"Anh không sợ tôi gặp nguy hiểm à?"

"Sao?"

"Lý Gia Thành còn bị bắt cóc."

Nghe Châu Kha Vũ nói, Lưu Vũ mới bắt đầu lo. Đối phương trước nay đi đâu đều có Đông Tử hoặc kèm vài vệ sĩ. Lúc này trời khuya như thế, để cậu đi một mình quả nhiên không an tâm. Loay hoay lại sắp năm mới, tình trạng tội phạm cướp giật sẽ gia tăng, với gia thế như Châu Kha Vũ mà đi lạng quạng ngoài đường không bị bắt cóc cũng bị cướp là điều hiển nhiên. Vậy phải làm sao?

Lưu Vũ còn đang chần chừ, Châu Kha Vũ liền thấy kế hoạch thành công rồi, vẫn là nên diễn thêm một chút cho đặc sắc.

"Haizz, tôi vẫn là nên đi thì hơn."

Châu Kha Vũ cầm lấy áo sơ mi đứng lên. Nhưng trong lòng thầm đếm 1, 2, 3. Tuy nhiên còn chưa đến số ba thì Lưu Vũ đã cất giọng, quá đúng dự định của cậu.

"Chờ một chút."

Châu Kha Vũ cười đến cong cả mắt, nhưng khi quay lại nhìn Lưu Vũ thì bày ra nét mặt đáng thương và làm bộ khó hiểu hỏi:

"Hửm?"

Lưu Vũ khẩn trương, cúi đầu nhỏ giọng bảo:

"Đừng đi, ở lại đây đi."

Lưu Vũ tự hỏi mình có bị điên không? Tại sao lại mời Châu Kha Vũ ở lại còn dùng giọng điệu này để nói chuyện? Rồi Tỏa Nhi đã chừng này rồi, nếu đối phương muốn đi đến chuyện sâu xa hơn thì phải làm sao? Không được, trời ơi, anh cảm thấy mình sắp điên đến nơi. Nhưng ở phía đối phương, cậu lại vui như pháo hoa bắn đùng đùng trong lòng, hạnh phúc vô vàn.

Chưa bao giờ Châu Kha Vũ thấy mình đúng đắn khi cho Đông Tử cùng tài xế ra về sớm như hôm nay.