Chap 44

"Thật sự có thể ở lại sao?"

Miệng hỏi như thế, nhưng chân của Châu Kha Vũ đã quay lại phòng khách rồi cởi áo vest. Lưu Vũ ngay giây phút này nhận ra mình bị mắc lừa quá dễ dàng. Nhưng lời đã hứa làm sao để thu lại, nên cắn răng gật đầu:

"Phải."

Tỏa Nhi lăn lộn trêи sofa với đống đồ chơi, gặp Châu Kha Vũ quay lại liền tròn xoe mắt hỏi:

"Chú không đi sao ạ?"

Châu Kha Vũ ôm lấy Tỏa Nhi lên rồi nói:

"Không đi nữa."

Trong phòng tắm có chút mờ mịt do hơi nước bốc lên. Lưu Vũ dùng sữa tắm thoa lên khắp người Tỏa Nhi để tắm rửa thật sạch, còn đứa nhỏ thì làm động tác thổi bong bóng bằng bọt để tạo trò vui. Lúc này, Châu Kha Vũ đứng cạnh bên nhanh chóng hỏi:

"Con chúng ta đã tròn hơn một chút đúng không?"

Thật ra hỏi câu này, là Châu Kha Vũ muốn Lưu Vũ biết được, dù thế nào cậu mới là cha của đứa nhỏ. Tình địch tồn tại rồi đến đây ăn uống gì chứ? Đừng hòng cậu sẽ cho cơ hội. Anh nghe xong có chút luống cuống, giúp Tỏa Nhi tắm rửa sạch sẽ toàn thân, sau cùng là rửa bàn chân nhỏ thì mới quay lại, dùng ánh mắt cảnh cáo cho đối phương.

Thật không biết ở giây phút hiện tại, chẳng rõ Lưu Vũ đã cảnh cáo Châu Kha Vũ bao nhiêu lần vì sự hớ hên lẫn từng con chữ đâu tốt khi để đứa nhỏ nghe được. Lau người con xong, mặc lại quần áo xong, anh mới quay lại hỏi:

"Ban nãy vừa nói gì đó?"

"Không có...không có gì."

Không hiểu sao trước mặt Lưu Vũ, Châu Kha Vũ lại không thể nói lại đàng hoàng. Song dặn lòng mình phải bình tĩnh và từ từ, gấp là hỏng hết chuyện.

Lưu Vũ cũng gác qua chuyện này, đi lấy bộ đồ cũ của mình đưa cho Châu Kha Vũ mặc đỡ. Tuy nhìn anh cao và thân hình có vẻ lớn hơn đối phương, nhưng căn bản bả vai lại không rộng bằng. Thành ra bộ đồ ngủ này vẫn khiến cậu mang theo cảm giác hơi chật và chuyển động tay hơi khó.

"Tôi phải ngủ ở đâu?"

"Ghế sofa."

Châu Kha Vũ sao có thể ngủ ghế sofa chứ? Rõ là thân làm Châu thiếu gia, chưa kể bản thân nán lại đây bởi muốn ở cùng Lưu Vũ. Do đó chau mày bảo:

"Thế tôi ngủ dưới đất còn sướиɠ hơn."

Lưu Vũ đặt chăn gối lên ghế sofa rồi nói:

"Tùy ngài."

Lưu Vũ trở lại trong phòng với Tỏa Nhi và trực tiếp bỏ bê Châu Kha Vũ ở bên ngoài. Đứa nhỏ đang rất buồn ngủ nhưng vẫn chưa thể nhắm mắt lại. Theo từng cái ngáp là cái miệng nhỏ của Tỏa Nhi há ra, môi trêи hơi nhọn nhọn, trông rất đáng yêu.

"Mẹ."

"Sao hả con?"

"Chú đâu?"

"Ở bên ngoài."

Nghe đến đây, giọng của Tỏa Nhi liền lớn hơn một chút rồi bảo:

"Con muốn ngủ với chú."

"Không được, con ngoan uống sữa rồi nhanh ngủ đi. Khuya lắm rồi."

Lưu Vũ tắt đèn lớn, chỉ còn chừa lại đèn đầu giường rồi cầm lên cuốn truyện để kể cho Tỏa Nhi nghe. Nhưng đứa bé không chịu và nói:

"Con muốn nghe chú kể chuyện."

Tỏa Nhi muốn Châu Kha Vũ, do đó lúc này đã không chịu nằm yên, lăn lăn lộn lộn trêи giường rồi cong cái ʍôиɠ nhỏ và bĩu môi làm nũng.

"Con muốn chú thôi."

Lưu Vũ nhìn Tỏa Nhi như thế chỉ biết đau đầu. Trẻ con càng lớn, thì suy nghĩ riêng càng nhiều và bắt đầu chọn nêu ý kiến riêng chứ chẳng chịu nghe theo sự sắp xếp. Và rồi cứ như thế, cha mẹ đều sẽ cùng con cái bất đồng trong những quan điểm và suy nghĩ. Anh thấy con phát triển tư duy như thế rất mừng, chỉ là lại cảm thấy lo vì nó chẳng giống tính cách của anh, mà lại giống với....

Lưu Vũ nghĩ không nổi nữa, muốn con trưởng thành nhưng lại sợ sự hiểu chuyện mang con ra khỏi vòng tay anh.

Nhưng Tỏa Nhi hiện tại không phải đang nhốn nháo đòi Châu Kha Vũ đến độ chẳng chịu nằm yên sao? Nên cậu đã di chuyển chăn gối từ phòng khách vào tận phòng ngủ rồi khóa cửa lại. Lúc này anh cảm thấy, mình đang dẫn một con sói đáng sợ vào phòng.

Tỏa Nhi chen vào cánh tay của Châu Kha Vũ để nằm lên ngực cậu rồi chỉ vào một trang sách và bảo:

"Tỏa Nhi muốn nghe câu chuyện này."

"Được thôi."

Đứa trẻ vui mừng, bắt đầu bυ" bình sữa và nghe câu chuyện Châu Kha Vũ đang kể, bằng giọng trầm ấm với một sự nghiêm túc. Giây phút này người khổ nhất là Lưu Vũ, anh quay lưng về phía hai cha con họ đang nằm dưới nền gạch rồi nhắm chặt mắt làm như chẳng nghe gì, chẳng biết gì, bản thân sẽ ổn, sẽ thoát nạn mà. Giống như vào giây phút này anh cũng không dám quay sang để nhận huyết thống với đứa bé, cứ để nó ở với cậu rồi ngủ đi, đừng đụng chạm gì đến anh.

"Hoàng tử cho truyền cô gái ấy đến thử giày. Lọ Lem trước khi vào trong đã rửa tay, rửa mặt sạch sẽ. Lúc bước vào trong còn cúi đầu cung kính chào hỏi, tỏ ra mình là người hiểu chuyện và biết lễ độ. Hoàng tử trao cho cô ấy đôi giày khiêu vũ, cô ấy tuân lệnh mang vào. Đôi giày vừa chân đã đành, đằng này còn giống như làm ra để dành riêng cho cô. Lúc chuẩn bị cùng nhau khiêu vũ, hoàng tử bước đến nhìn thẳng vào cô và quan sát kỹ lưỡng rồi cười tươi và hào hứng nói: Đây chính là cô dâu đã định trong cuộc đời của ta."

Tỏa Nhi ngáp một cái rồi hỏi:

"Cô dâu là gì?"

Châu Kha Vũ đặt sách xuống, sau đó lấy gối nhỏ và kê vào người Tỏa Nhi, giúp nó nằm được tư thế dễ chịu rồi nói:

"Chính là sau này, người sẽ sống cùng con."

"Là ba mẹ ạ?"

"Không, cô dâu không phải là ba mẹ. Con sẽ biết khi lớn lên thôi."

Châu Kha Vũ gõ gõ mũi Tỏa Nhi rồi cười nói.

"Thế chú có cô dâu không?"

Nghe đến đây, Châu Kha Vũ liền không biết nói làm sao, tiếp lời thế nào nên bắt đầu suy nghĩ, sau đó miễn cưỡng cười bảo:

"Chú chưa tìm được cô dâu như ý của mình."

Tỏa Nhi ngây thơ, tràn ngập sự tò mò trong ánh mắt.

"Nhưng chú sẽ tìm được người chú thương."

Lưu Vũ nằm cách đó không xa đã giả ngủ giả chết. Nhưng tim lại cảm thấy giống như bị ai đó hung hăng giẫm nát, rất đau, rất khó chịu.

Tỏa Nhi hỏi rất nhiều câu chứa sự ngây thơ nhưng lại khiến Châu Kha Vũ khó lòng trả lời. Chỉ là cậu vẫn kiên nhẫn đáp lại hết tất cả các câu nói của con nhỏ. Đến khi đứa nhỏ ngủ say, hơi thở đều đặn thì nhẹ ôm lại giường, trả lại cho anh.

Lưu Vũ yên lặng như thế, vẫn nằm yên như thế. Nhưng đứa nhỏ thì có thể an ổn ngủ say, còn hai người lớn mãi trằn trọc. Chăn bông Châu Kha Vũ đang đắp có hương rất thơm, cậu nhận ra đây chính là hương của anh. Nhìn tấm lưng gầy của đối phương, rồi ngắm tới chỗ khớp sau bả vai hơi nhô cao, tựa như bướm đang tung cánh làm bụng dưới cậu căng cứng.

Châu Kha Vũ ngập ngừng mở miệng hỏi:

"Lưu Vũ, anh ngủ rồi à?"

Lưu Vũ cắn chặt môi không đáp, anh thấy hô hấp mình đang bất ổn. Nhưng cậu chẳng bỏ cuộc, gọi thêm một lần:

"Lưu Vũ."

"Hửm?"

Châu Kha Vũ hơi thẫn thờ nhìn trần nhà, sau đó lại bảo:

"Thật ra...tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."

"Nói ra, không biết anh có tin không. Nhưng từ ngày anh rời đi, tôi chưa từng ngừng nhớ anh."

"Có những lúc tôi nhớ anh đến mức mình sẽ chết đi, thì tôi đã quay lại nơi hai chúng ta từng ở. Sau đó tưởng chừng anh vẫn còn ở đó mà gượng sống qua ngày."

"Tôi đã coi Kim Phấn Thế Gia rất nhiều lần, coi luôn cả kết cục. Do đó tôi biết, kết thúc của nó đã tồi tệ đến mức nào."

"Những bông hoa anh trồng, vẫn còn sống."

Lưu Vũ đưa tay nắm chặt một góc gối, đến nước mắt cũng sắp trào ra. Bây giờ anh phải nên đáp lời lại thế nào đây?

"Tôi biết đã quá muộn để nói ra những điều này, còn cảm thấy vô nghĩa. Tôi cũng không đủ tư cách ở cạnh anh. Chỉ là giây phút biết được anh đang ở đâu, biết mình còn có được một đứa con thì tôi chẳng thể kiểm soát nổi bản thân này nữa. Tôi chỉ biết rằng phải gặp anh, luôn luôn muốn nhìn thấy anh, chăm sóc tốt cho anh và con."

Châu Kha Vũ đã nhớ Lưu Vũ rất nhiều, chưa từng ngừng nghĩ đến anh và luôn luôn muốn gặp được anh. Nghe đến chỗ muốn chăm sóc thật tốt, dường như anh biết đối phương đang chuẩn bị nói cái gì nên đã mở miệng:

"Châu Kha Vũ, ngài không cần nói mấy lời này với tôi, tôi xin ngài đó."

Giọng nói này của Lưu Vũ như đang nức nở, cảm chừng đang bị mắc nghẹn cơn đau không thể nuốt xuống, cơ thể cũng run run. Chính Châu Kha Vũ cũng thế, từ hồi đoàn tụ lại với anh và con, lục phủ ngũ tạng của cậu như bị kiềm hãm trong một chiếc lồng đầy gai nhọn, tựa hồ bị đâm nát và vỡ vụn.

Lưu Vũ đang cố cân bằng tất cả, đang học cách buông tay sắp thành công rồi, thật sự không muốn lòng mình bị dao động bởi những điều gì nữa. Bản thân từ lâu sẵn sàng nuôi lớn Tỏa Nhi và đủ tự tin chăm nó bằng một thân một mình. Chẳng cần sự giúp đỡ hay hỗ trợ từ phía Châu Kha Vũ vẫn được. Anh và cậu căn bản không thể thuộc về nhau do cấp bậc, định kiến các thứ. Nên bản thân cùng đứa nhỏ có thế giới riêng, còn cậu cũng có một thế giới riêng.

Lưu Vũ là núi, Châu Kha Vũ là biển, Tỏa Nhi tựa gió xuyên qua cả hai vì anh và cậu, là hai dòng máu đứa nhỏ mang trong người. Nhưng rồi đều bằng không, vì biển và núi mãi mãi không thể cạnh nhau dẫu có gió tồn đọng.

Lưu Vũ đã khóc, anh thật sự không nhịn nổi nữa. Châu Kha Vũ nhìn bờ vai mỏng ấy đang run rẩy thì tim cũng đau nhói. Cậu quyết định sẽ không để lầm lỡ nào diễn ra nữa, tuyệt đối chẳng buông tay hay để anh đi nữa. Ngoài chuyện thời điểm chưa thích hợp để nói lời tỏ tình, còn lại bản thân nghĩ sẽ thu xếp được.

Thành ra, sau khi nhìn màn trời đen chứa đầy sự cô đơn ngoài khung cửa sổ, Châu Kha Vũ cắn răng đứng dậy bảo:

"Tôi sẽ ra ngoài ngủ."

Sáng hôm sau, cả ba ngồi trong bàn ăn thì Châu Kha Vũ nhận được điện thoại từ mẹ Châu, bà bảo cậu phải về nhà. Cậu không hỏi nhiều bởi trong lòng đại khái đã đoán được chuyện gì sắp đến. Vịn cánh cửa để thay giày, cậu xoay mặt nhìn lại Lưu Vũ đang ôm Tỏa Nhi đứng cách đó chẳng xa và bảo:

"Tôi phải đi rồi."

Lưu Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn. Mắt anh có chút đỏ, chắc vì đêm qua đã khóc. Trông giống như một chú thỏ trắng mềm mại. Châu Kha Vũ không muốn rời khỏi anh dù chỉ nửa nước, nhưng trước mắt còn nhiều thứ cần phải giải quyết nhanh chóng. Cậu sẽ xử lý nhanh gọn, vì tương lai của cả hai.

"Tạm biệt chú."

Tỏa Nhi dùng sức để bàn tay nhỏ của mình vẫy chào lia lịa Châu Kha Vũ.

"Chú phải quay lại nhé, con muốn nghe chú kể chuyện Tiểu Hồng Miêu."

"Được rồi, con phải nghe lời của papa đó."

Tỏa Nhi gật đầu, ôm chặt lấy Lưu Vũ. Châu Kha Vũ cũng thở ra một hơi rồi quay lưng rời đi. Đông Tử đã chờ sẵn ở trước cửa, hôm nay đơn giản là lái xe Lexus. Vì khu này toàn là từng hộ dân cấp trung bình tụ tập sinh sống, có người còn nghèo khó, nhà cửa cũ kỹ. Nếu cậu dùng xe hạng sang xuất hiện ở đây, phải chăng sẽ tạo nên nhiều xì xầm?

Rồi Lưu Vũ phải hứng chịu những gì chứ? Miệng đời luôn là thứ khó nghe nhất. Anh xuất hiện ở đây với một đứa nhỏ đã đủ nghe họ đàm tiếu rồi. Châu Kha Vũ không muốn gây khó xử và thiệt thòi cho anh nhiều hơn.

Ngồi trong xe, Châu Kha Vũ xoa xoa mi tâm hỏi:

"Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?"

"Thiếu gia đừng lo lắng. Đã trang bị xong 2 nhóm người. Một phía sẽ trông coi tiểu thiếu gia, phía còn lại sẽ trông coi Lưu Vũ tiên sinh."

"Phù hợp hay tương xứng không?"

Giọng của Châu Kha Vũ rất nghiêm túc. Đông Tử gật đầu nói:

"Thiếu gia an tâm, là kẻ tám lạng người nửa cân."

"Thế thì tốt."

Châu Kha Vũ đáp lại một câu và cảm thấy, chỗ dựa dễ chịu nhất bây giờ của cậu chính là Lưu Vũ và Tỏa Nhi. Không biết là người chú đang muốn dùng anh cùng con kéo cậu xuống nước để chiếm đoạt gia sản, hay Cẩm Chi đang vì không muốn ly hôn mà làm loạn. Nhưng bất kể vì nguyên nhân nào và lý do lẫn tình huống nào, cậu đều chẳng cho bọn họ toại nguyện.

Chỉ có Cẩm Chi thật sự đáng lo ngại, bởi cô là nữ nhân nhưng háo thắng, không chịu thua bất kỳ một ai. Gia đình lại làm bên ngành cảng, do đó tính khí và cách xử lý mọi việc cũng thô lỗ, còn mắc chứng bệnh dùng xã hội đen để giải quyết mọi chuyện. Nên lòng Châu Kha Vũ chưa thể an tâm.

Sắp tới các trường học sẽ bước vào giai đoạn nghỉ đông. Châu Kha Vũ phải đưa Lưu Vũ cùng Tỏa Nhi sang nước ngoài. Như thế sẽ an toàn hơn cho hai người, đợi mọi chuyện ổn thỏa thì rước về rồi tính chuyện bắt đầu lại vẫn chưa muộn.

Châu Kha Vũ về đến căn nhà cũ, quản gia cung kính lấy áo khoác giúp cậu và nói:

"Phu nhân cùng thiếu phu nhân đang ở trong phòng khách đợi ngài."

"Ừm."

Châu Kha Vũ dừng lại vài giây rồi mới tiến vào trong. Trêи bàn trà đang có những bức hình rải rác, nhìn thoáng qua một lượt thì cậu càng khẳng định chắc nịch người theo dõi mình chính là Cẩm Chi. Nhưng chẳng sao cả, bản thân vẫn ung dung tiến thẳng vào vị trí trung tâm. Mẹ Châu rất giận, ngay khi gặp cậu đã nói:

"Chuyện này là sao đây?"

Đối mặt với mẹ đang khó chịu và Cẩm Chi đang khóc lóc, Châu Kha Vũ thản nhiên ngồi xuống ghế, nới lỏng cà vạt của mình rồi bảo:

"Chuyện là như vậy đó, con có một đứa con ở bên ngoài."

"Con đang nói cái gì đó?"

Mẹ Châu không tin được nhanh trợn mắt hỏi lại. Sau đó cũng đứng hẳn lên nói:

"Con bị loại phụ nữ đó làm cho mờ mắt à? Con tưởng đó thật sự là con của con à?"

"Con cho mẹ xem cái này, rồi tùy mẹ định đoạt."

Châu Kha Vũ đưa đến trước mặt mẹ Châu hình của Tỏa Nhi. Bà đã chết lặng vì còn tưởng cậu đang dùng chính hình của mình hồi nhỏ để gạt bà. Nhưng không, đứa nhỏ vẫn mang hình bóng của một người nào đó đã cùng cậu tạo nên hạt giống này. Nên nhanh hiểu được, đứa bé trong hình thật sự là cháu trai của mình, chỉ là trước mắt khó lòng chấp nhận.

"Sao con làm ra được loại chuyện bại hoại này chứ?"

Mẹ Châu không ngại tát Châu Kha Vũ một cái. Cẩm Chi giật thót, nhanh cản bà lại và nói:

"Mẹ, bình tĩnh đi mẹ."

"Cẩm Chi, con cứ để cho mẹ dạy nó. Tại sao mẹ lại sinh ra...."

Nhưng mẹ Châu còn chưa thể nói hết câu thì đã ngất xỉu. Châu Kha Vũ hoảng hốt, Cẩm Chi cũng thế.

"Mau gọi bác sĩ đi. Mẹ ơi, mẹ ơi. Quản gia đâu, nhanh lên."

Phải nói là Châu Kha Vũ nổi điên đến độ muốn bóp chết Cẩm Chi.

Ngồi cạnh giường của mẹ, Châu Kha Vũ lạnh lùng nhìn cô rồi hỏi:

"Hài lòng rồi chứ?"

"Châu Kha Vũ, tôi không có, tôi chỉ muốn nói với mẹ...tôi...ý là con của anh cũng lớn như thế, là huyết mạch nhà họ Châu thì nên dẫn về nhận tổ quy tông, thế thôi, tôi không có ý gì khác?"

Cẩm Chi vừa nói vừa ôm mặt khóc. Nhưng Châu Kha Vũ dễ dụ đến mức độ này sao? Cô nói như thế liền có thể tin à? Do đó cậu chẳng để ý đến cô nữa, trực tiếp đứng dậy rồi xoay người rời đi.