Chap 45

Thấy Châu Kha Vũ chuẩn bị rời đi, Cẩm Chi nhanh níu tay của cậu lại và gọi:

"Châu Kha Vũ. Có lẽ người phụ nữ kia sinh con cho anh là vì muốn có danh phận, muốn gia sản và tiền tài từ anh thôi. Họ không có ý tốt đâu. Do đó nếu anh thích đứa bé đó, được thôi, tôi đồng ý nuôi nó thật tốt. Chúng ta bắt con về là được nha."

"Chúng ta đừng ly hôn nha, chúng ta không có con, do đó tôi hứa, tôi thề sẽ thương con của anh thật tốt. Vậy nha. Làm ơn."

Châu Kha Vũ xoay người, nhìn chằm chằm vào Cẩm Chi rồi cười hỏi:

"Cô mơ à?"

"Hai đứa con đang làm loạn cái gì?"

Ba Châu đứng trước cửa hỏi bằng thanh âm trầm thấp. Châu Kha Vũ đương nhiên không muốn lên tiếng, Cẩm Chi cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Muốn cãi nhau thì đi chỗ khác mà cãi, định làm mẹ con không thể nghỉ ngơi sao."

Ba Châu trách mắng xong thì quay đi, tay ông chắp sau lưng, nhấc được vài bước ngắn thì nói:

"Châu Kha Vũ, xuống phòng khách với ba."

Giọng điệu của ba Châu toát lên đầy sự uy nghiêm khó tả.

Xuống phòng khách, ba Châu cầm lấy điện thoại của Châu Kha Vũ để xem hình ảnh đứa trẻ. Tỏa Nhi giống cậu đến đáng sợ, nên ông suýt nữa dùng đến kính lúp để soi cho thật kỹ, mục đích đương nhiên là tìm điểm khác nhau trong bức hình và người thật đang ngồi ngoài đời.

Ba Châu và ông nội Châu đều xúc động, xem qua vài tấm hình và hỏi tiếp rằng:

"Còn gì nữa không?"

"Còn một đoạn video ngắn nữa."

Châu Kha Vũ nói thì ba Châu cũng tìm xem. Đoạn video chứa nội dung ở bể bơi, cậu đang dạy con mình tập bơi, đứa nhỏ thì ôm lấy con vịt màu vàng ngoan ngoãn học theo. Với ý chí hì hục bơi lội nên miệng nhỏ cứ chu chu không thu lại, má sữa phồng phồng chuyển động, trông đáng yêu mà chẳng tả nổi thành lời.

Ông nội bất giác cười trước hình ảnh đó, Tỏa Nhi trắng mềm còn khả ái như thế, đứa trẻ này đáng được nhận về Châu gia để quy tông bái tổ.

"Đứa bé này bao nhiêu tuổi?"

Nghe ba Châu hỏi thẳng, Châu Kha Vũ cũng nói:

"Hơn 3 tuổi."

"Đây là khoảng thời gian lý tưởng của những đứa trẻ."

Ba Châu gật đầu lia lịa rồi tiếp tục ngắm. Ông nội cạnh bên sau khi ho khan một tiếng thì trầm giọng hỏi:

"Đã làm xét nghiệm DNA chưa?"

"Chưa làm."

Châu Kha Vũ thản nhiên đáp nhanh chóng.

"Sao con lại không làm? Lỡ có chuyện gì thì sao?"

Dù Tỏa Nhi như bản sao của Châu Kha Vũ thì vạn sự vẫn phải phòng. Bởi Châu gia quá lớn mạnh, người khác chẳng lẽ không tìm đủ mọi cách để bước vào cửa à? Nhìn cậu là doanh nhân, tính trước tính sau mà lại bỏ qua bước này liền có chút không hài lòng.

"Sẽ không. Con tin người ấy."

Châu Kha Vũ nói xong cũng quay sang một bên ho nhẹ. Người ấy là ai? Đương nhiên là Lưu Vũ, mà Lưu Vũ thì cậu càng phải tin. Dù cậu chưa từng tin tưởng chính mình, nhưng đối phương thì làm sao có thể nghi ngờ? Nguyên do chắc hẳn cũng tại những gì anh đã biểu hiện ra.

Lưu Vũ chưa từng nói với Châu Kha Vũ, Tỏa Nhi có liên kết với cậu. Cậu thừa nhận và luôn nói mấy chữ khẳng định chủ quyền, còn anh thì không.

Châu Kha Vũ muốn làm cái gì, Lưu Vũ cũng thẳng thừng chối từ. Không phải anh làm màu, mà là rạch ròi quan hệ.

Châu Kha Vũ tiến đến, Lưu Vũ cũng chỉ biết cầu xin là đừng, tự chọn tránh xa và trốn chạy. Đúng, người cậu yêu thương mạnh mẽ thế đó, và cũng nhẹ nhàng như thế đó.

"Hiện tại đứa bé đang ở đâu?"

Châu Kha Vũ cũng không thể nói Lưu Vũ sinh, tránh hai ông già bị sốc nên đành bảo:

"Đang ở với mẹ của nó."

"Đưa đứa bé trở về đây."

Ông nội đang vui lắm, cứ nhìn vào điện thoại rồi híp mắt.

"Không được."

Châu Kha Vũ đứng lên, nhìn ông nội mình rồi khẽ cười và bảo:

"Ông nội, ông đừng tưởng con không biết ông muốn chia cắt hai mẹ con họ. Nhưng thật sự con sẽ không để đứa nhỏ xa mẹ của mình đâu."

Sắc mặt của ông nội có chút khó coi trước sự đáp lời này của đứa cháu trai.

"Con không để đứa nhỏ xa mẹ và sống với chúng ta ở đây đâu. Cái này gọi là cướp con đó, hành động không hay chút nào."

Châu Kha Vũ thấy thời cơ đến rồi, nên nhanh mở miệng lần nữa:

"Trừ phi ông cho con kết hôn với mẹ của đứa nhỏ, để người con thương đường đường chính chính bước vào cửa lớn nhà họ Châu. Con liền dẫn cháu cố về cho ông."

Châu Kha Vũ lấy ra tư thế đàm phán, đem tay chống xuống bàn để mặt đối mặt với ông nội rồi tiếp tục bảo:

"Bằng không, ông nội à con thật sự xin lỗi khi phải nói. Có nghĩ cũng đừng nghĩ, ông sẽ gặp được cháu cố. Cả ba cũng vậy, cả đời không được ôm cháu."

Ông nội Châu không thấy giận hay mang đến không khí căng thẳng gì, chỉ đơn giản chống nạn đứng dậy rồi cười hỏi:

"Thế cháu muốn cho danh phận gì đây?"

"Con muốn ly hôn, xong thì cưới anh ấy."

Châu Kha Vũ phun ra hai câu ngắn gọn súc tích.

Sau một lúc yên lặng trong căn phòng, ông nội mở miệng hỏi Cẩm Chi rằng:

"Con quyết định đi."

Cẩm Chi khóc đến mắt đỏ và đục, liên tục lắc đầu bảo:

"Ông nội, con không muốn, không muốn xa Châu Kha Vũ."

Ông nội Châu thấy cứ bình thường giảng hòa, Cẩm Chi sẽ không chịu, nên chống gậy đứng lên rồi bảo:

"Châu Kha Vũ, theo ông lên lầu một chút."

Châu Kha Vũ hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh đỡ lấy ông nội đang run run vì đi đứng khó khăn của mình lên lầu. Đến nơi, ông nội ngồi trước tủ sách được làm bằng Hoàng Hoa Lê, cạnh bên có bức tranh chạm khắc hình con hạc, chất liệu đương nhiên là đàn hương quý giá. Cậu từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, tuy nhiên đối với ông nội thì giữ lại sự kính trọng và một nỗi lo lắng khi phải đối mặt.

Có lẽ, ông nội Châu khí khái quá mạnh, về già phong độ vẫn không giảm, cho nên Châu Kha Vũ mới khẩn trương khi đối mặt.

"Không thể không ly hôn?"

Vị trí ông nội Châu ngồi là gần cửa sổ, nên nửa khuôn mặt ở phía Châu Kha Vũ đang bị nắng chiếu vào, khó lòng thấy ông nội đang mang sắc thái gì để bàn về chuyện trêи.

"Dạ."

Châu Kha Vũ cúi đầu đáp. Ông nội Châu chỉ cười nhẹ, thật không rõ ông đang khen cậu kiên quyết, có tính kiên định hay đang chê trách sự non trẻ.

"Nhưng Cẩm Chi không muốn."

Châu Kha Vũ trầm mặc, sau đó bảo:

"Nhưng bây giờ người kiểm soát kinh doanh nhà Khưu gia đã là Khưu Cẩm Giang rồi ông nội à."

"Ừm."

"Hơn nữa, con trai của Khưu Cẩm Giang đã gần 20 tuổi. Đáng nói hơn Khưu Cẩm Chi và anh ta không phải cùng một mẹ, do đó anh ta đương nhiên muốn cô không được sống quá tốt đẹp."

Ông nội Châu đang trầm ngâm để nghe, Châu Kha Vũ cũng tiếp tục nói:

"Do đó Khưu Cẩm Giang sẽ không để ý đến chuyện chúng con ly hôn hay ở đời. Chuyện này con đã nghĩ kỹ, con tin đây là một cái nhìn xa."

Ông nội nhấp một ngụm trà rồi hỏi:

"Đây là lý do con không chịu có con với Cẩm Chi à?"

Châu Kha Vũ không nói gì. Ông nội Châu cũng nói:

"Được rồi, dù sao đi nữa những chuyện này cũng chẳng còn quan trọng. Trước đây liên hôn với Khưu gia cũng vì nhắm được sự thương mại ở bến cảng của họ. Bây giờ chính con cũng kinh doanh được và nhúng tay vững chắc vào ngành nghề này rồi, thì muốn ly hôn cũng không có gì thiệt hại. Sau này ông nội lại tìm cho con một mối hôn sự tốt hơn."

"Ông nội, con nói rồi mà. Ly hôn với Cẩm Chi xong thì con chỉ lấy người mà con thương, không lấy ai khác. Ông nội không chịu thì con ở như thế cả đời."

Châu Kha Vũ sắc mặt biến đổi, nhìn cháu trai mình như thế ông nội Châu cũng không dễ chịu gì.

Nhưng Châu Kha Vũ đang là đứa cháu trai đời thứ 3 của Châu Thị, hơn hết là người ông nội Châu vừa lòng nhất để cho kế thừa mọi thứ. Do đó đâu thể nào cho cậu kết hôn bừa bãi mà không chọn lựa? Ông nội thật không hiểu được, người mà cậu yêu là ai và có bộ dạng ra sao. Để hôm nay ở đây như đang tuyên chiến lại với ông. Nhìn cậu cương quyết như vầy, chắc hẳn khó lòng thay đổi cục diện rồi.

"Châu Kha Vũ, con nhìn con kìa, lớn như vầy rồi, vẫn không tập được tính kiềm chế sao? Tức giận đều ghi ra mặt. Không hay chút nào."

"Ông nội."

Ông nội Châu buông chén trà rồi nói:

"Được rồi. Bây giờ muốn ly hôn thì cứ ly hôn. Bất quá ông nội chịu thiệt một chút, sang Khưu gia làm hòa, nói vài lời thấp giọng để cả hai bên còn dễ nhìn mặt nhau sau này trêи thương trường."

Ông nội Châu nói thế thôi, chứ trong lòng sớm đã có tính toán. Ban đầu kết hôn vì lợi ích, thì đến khi lợi ích hết, chọn bỏ nhau có gì sai? Cẩm Chi cùng Cẩm Giang lại không có huyết thống thuần túy, nên ly dị là lựa chọn tốt nhất rồi. Dẫu chia gia sản cho cô, ông có chút xót xa, nhưng nghĩ đến cảnh đứa cháu trai của mình được giải thoát và hạnh phúc, sống cuộc đời mà nó muốn thì ông lại vui và không thấy tiếc nuối gì.

Hơn hết bây giờ mang Tỏa Nhi về. Có khác nào bổ sung cho họ Châu thế hệ thứ 4? Như thế càng trường tồn và vững mạnh phải không? Ông hài lòng về điều này, nên đứng lên cười nói:

"Ông nội chỉ muốn nhắc con, Cẩm Chi không như những cô gái bình thường. Quá thích cạnh tranh và háo thắng, không chịu thua một ai. Do đó ngàn vạn điều đều phải phòng, đồng thời cẩn thận và đừng gieo lại hối hận."

"Con biết rồi ạ."

Châu Kha Vũ thể hiện nét mặt nghiêm trọng, nhưng đang đứng trước mặt ông nội Châu nên giữ lại chút ngây thơ đúng tuổi.

"Con cũng nói sẽ cho cô ấy cổ phần của 3 công ty mới thành lập và vài quỹ tiền riêng. Con hy vọng cô ấy sẽ yên phận, dù sao đi nữa, tài sản mà ông Khưu sẽ cho cô ấy cũng chẳng nhiều như thế."

Ông nội Châu nhìn Châu Kha Vũ và cười chứ không nói.

Trong phòng ngủ, mẹ Châu sắc mặt nhợt nhạt túm lấy áo của ba Châu để ngồi dậy rồi nói:

"Sao có thể? Sao có thể cho họ đồng ý ly hôn?"

"Ây, bà đừng tức giận. Bác sĩ nói huyết áp của bà đang cao, nào nào nằm xuống đi, đừng nóng, đừng gấp gáp ngồi dậy."

Ba Châu đau lòng và tỏ ra quan tâm, trấn an người vợ của mình.

"Chuyện ly hôn này là do ba quyết định đó. Ba chấp nhận và đứng ra giúp Châu Kha Vũ và Cẩm Chi ly hôn."

"Nhưng tôi không đồng ý. Còn anh nữa, anh làm sao vậy? Sao anh không cản ba lại? Anh muốn Châu gia của chúng ta thành cái gì? Dung túng cho con cái ở bên ngoài có con riêng rồi về buộc ly hôn vợ nhà à?"

Mẹ Châu kiên quyết ngồi dậy và kháng cự lại với ba Châu rồi đi tìm quần áo đàng hoàng mặc vào để còn đi ra ngoài.

"Cẩm Chi ở đâu rồi? Tình huống hiện tại là như thế nào? Anh nói nhanh đi để tôi còn tìm con bé xin lỗi, thế nào nó cũng tha thứ cho Châu Kha Vũ thôi."

Dường như mẹ Châu vẫn chưa hiểu ra được vấn đề.

"Bà đừng có tốn công vô ích, nghĩ cho sức khỏe của mình đi."

Nói đến đây, ba Châu nhìn đồng hồ rồi bảo:

"Ba đã đến Khưu gia được một lúc rồi, bây giờ bà đi đã quá muộn rồi."

Mẹ Châu mắt trống rỗng, nhìn lại chỗ chồng mình đang ngồi và lẩm bẩm:

"Sao...sao có thể chứ?"

Ba Châu thở ra một hơi rồi nói:

"Bà đừng cố chấp nữa, với lại bà cũng thuộc dạng miệng cứng lòng mềm mà. Đừng mãi như thế hoặc không cần thấy có lỗi với Cẩm Chi, bởi nhà chúng ta cũng đưa ra điều kiện bù đắp tốt cho nó."

Hít sâu một hơi, ông Châu lại nói:

"Ban đầu kết hôn là vì nguyên nhân nào, hai chúng ta đương nhiên hiểu rõ. Thừa biết sự liên hôn không hạnh phúc, Cẩm Chi cũng đâu phải chưa từng đến đây than vãn chuyện Châu Kha Vũ bỏ nó phòng không gối chiếc. Do đó kết thúc như vậy là tốt nhất rồi, đừng để sai lầm tiếp nối sai lầm nữa."

Nhìn vợ mình đang đứng chết lặng, ba Châu không khỏi xót xa.

"Tôi thấy quyết định của ba không sai, tôi thật sự ủng hộ điều này. Với lại, Châu Kha Vũ con của bà đã đủ mạnh rồi, thật sự không ai có thể động đến nó đâu. Đừng sợ nữa."

"Châu Kha Vũ của tôi, con trai của tôi. Nó cũng là con ông đó, ông nói như thế đều muốn đem tội lỗi đổ hết lên đầu tôi à?"

Mẹ Châu có chút kϊƈɦ động, vì hôn nhân này là bà chọn. Nói như thế có khác nào bà tự hủy hạnh phúc của con mình?

"Thật không biết lần này lại là yêu quái phương nào, nữ nhân của động bàn tơ nào. Ông không biết đâu, những người trước đó Châu Kha Vũ nuôi, đều như loài cá ăn thịt. Do đó tiểu thư như Cẩm Chi vẫn hơn."

"Được rồi, đừng kϊƈɦ động, nằm xuống nghỉ ngơi đi. Chẳng lẽ Châu gia chúng ta lại sợ yêu quái sao? Một con xuất hiện thì tiễn một con. Bình tĩnh, bớt lo lại."

Mẹ Châu cầm điện thoại, mắt đỏ hoe nói:

"Để tôi xem tiểu yêu quái do hồ ly sinh ra."

Tại biệt thự Khưu gia, Cẩm Chi đang nhốt mình trong phòng. Cô đau và khó chịu nhưng lại chẳng thể khóc. Bản thân chẳng mở cửa cho một ai mặc dù đó là mẹ của cô.

Ba của Cẩm Chi đã 70 tuổi. Do đó cách đây khá lâu đã giao quyền điều hành lại cho Cẩm Giang, bởi ông không đủ sức lực để đi ra bến cảng rồi lên xuống tàu thuyền để xem xét các dự án nữa.

Cẩm Chi là con của vợ hai, ngoài cô ra còn có người em trai. Ban đầu cô ngỡ, mình và người anh cùng cha khác mẹ có thể sống hòa thuận, mãi đến khi thấy đối phương ép mình ly hôn mới hiểu được, chẳng có gì là tình anh em yêu thương thật sự ở đây.

Cẩm Giang quá dã tâm, nếu không ly hôn sớm muộn cũng tìm cách nuốt chửng Châu Thị. Ngay từ đầu định là lợi ích thì càng về sau chỉ đặt tiền bạc lên hàng đầu. Thật sự Cẩm Chi không biết phải làm sao? Dù bây giờ nhà này từ mặt cô, thì với những gì Châu Kha Vũ đã cho, cô có thể sống một đời sung túc.

Nhìn bức hình cưới treo ở đầu giường, Cẩm Chi càng giống như một con sói, tức đến từng cơ mặt đều run lên. Bản thân sẽ không chịu thua dễ dàng hoặc để cho mọi chuyện kết thúc êm đẹp như thế.

"Châu Kha Vũ, anh phải trả giá."

Ba năm sống chung, thế mà thời khắc ly hôn Châu Kha Vũ cũng không thèm xuất hiện. Để mình Cẩm Chi đối mặt với nhiều sức ép mà ký vào đơn. Chuyện này cô tuyệt đối không cho qua.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, cô cũng nhanh bắt máy và chào:

"Chào chú."

"Không phải cô đã ly hôn với Châu Kha Vũ rồi à? Còn kêu tôi bằng chú thì không đúng rồi."

Là người chú tâm cơ của Châu Kha Vũ gọi, xem ra họ lại sắp có hợp tác.

Châu Kha Vũ đã một tuần không xuất hiện trước mặt Lưu Vũ. Đồng thời ngay từ tuần trước, đã cho Đông Tử gọi báo với anh rằng: Không cần đến trường đón Tỏa Nhi. Tự họ sẽ đưa và đón đứa nhỏ đúng giờ rồi mang trả lại cho anh.

Lưu Vũ đương nhiên ngạc nhiên và hỏi lại. Đông Tử chỉ ậm ừ bảo:

"Vì an toàn của tiên sinh và tiểu thiếu gia. Phiền tiên sinh làm ơn nghe lời của thiếu gia trong giai đoạn này."

Với sự nghi ngờ và bất an trong lòng. Thoáng cũng đến tối thứ 7. Trong phòng bếp, Lưu Vũ đang chuẩn bị nấu cơm tối, Tỏa Nhi, cái bánh bao sữa nhỏ đang ôm chân anh và nhẹ nhàng cất bước theo từng chuyển động nhỏ.

"Con ra ngoài ngồi đi nha, papa phải nấu cơm."

Lưu Vũ lắc lắc nhẹ chân, Tỏa Nhi chỉ ngước mặt lên, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn lại anh.

Lưu Vũ nhớ lại, lúc nhỏ bản thân đã chăm sóc Tỏa Nhi không hề dễ dàng, nhưng anh đều cố chăm sóc tốt nhất có thể, đặc biệt là luôn ôm trêи tay. Đến khi đứa nhỏ biết chạy nhảy, thì anh giây nào cũng nơm nớp lo sợ. Sợ con bị ngã, sợ con bị cọ quẹt rồi chịu thương tích, nào là cạnh tủ, bàn bếp ga, nơi có bình ga, chung quy anh đều chẳng yên lòng nổi.