Chap 46

Lưu Vũ còn đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng gõ cửa không quá lớn, thể hiện thái độ bình ổn, chẳng có gì gấp gáp đã vang lên. Anh xoa xoa đầu Tỏa Nhi rồi cười nhẹ và nói:

"Bảo bảo ngoan nào, buông papa ra, cho papa đi mở cửa."

Tỏa Nhi không buông, trái lại còn cười tươi làm hai cái má sữa nâng cao lên, càng nhìn rõ sự phúng phính. Lưu Vũ không cưỡng lại sự đáng yêu của đứa bé, nhanh cúi xuống ôm con mình lên rồi cùng nhau đi mở cửa. Vừa đi anh vừa hỏi rằng:

"Sao hôm nay con vui vậy? Con đã mua được Buzz Lightyear à?"

"Dạ phải. Con đã có ba rồi, Buzz Lightyear."

Tỏa Nhi hạnh phúc đến vỗ vỗ tay trong lòng của Lưu Vũ. Anh hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi con:

"Sao con lại gọi Buzz Lightyear bằng ba?"

"Vì Buzz Lightyear là anh hùng, có thể bảo vệ mẹ...."

Tỏa Nhi sợ Lưu Vũ lại la mình về cách xưng hô, nên khi nói chữ mẹ, đứa bé đã kéo dài ra và lúc nói xong còn phì cười. Anh làm sao có thể la? Chưa kể thấy đứa nhỏ biết nghĩ như thế, lòng anh rất hạnh phúc nhưng rất đau, mũi hơi cay và mắt hơi nhức. Trái tim mềm yếu chịu quá nhiều tổn thương, khi nghe được lời xoa dịu của con cái càng mềm nhũn.

"Con thật là biết nghĩ, thông minh a."

Nghe Lưu Vũ khen, Tỏa Nhi hơi xấu hổ, với đôi mi rung động và nụ cười sặc sặc, đứa bé vùi mặt vào vai anh để trốn. Nhưng cơ thể vẫn còn rung lên cho từng tràng cười còn chưa dứt.

Mở cửa ra thì gặp Châu Kha Vũ. Hôm nay cậu ăn mặc rất giản dị, không phải đồ vest giày Âu. Mà chỉ áo khoác Chanel cùng màu với chiếc áo thun mỏng bên trong. Lưu Vũ chẳng hiểu vì đâu cậu lại xuất hiện ở đây giờ này, nên đã mở miệng:

"Ngài..."

"Tôi đã ly hôn."

Không cho Lưu Vũ nói dứt câu, Châu Kha Vũ đã nhảy hẳn vào trong miệng anh để nói. Bản thân cảm thấy có chút hối hận vì mở lời trước, tạo cơ hội cho đối phương thốt lên điều ấy. Cậu bước vào nhà rồi giúp anh đóng cửa, sau đó cẩn thận ôm lấy Tỏa Nhi sang vòng tay của mình rồi nghiêm túc bảo:

"Tôi đã ly hôn rồi."

"Lưu Vũ. Tôi ly hôn xong rồi. Tôi độc thân rồi."

Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ, cậu có một đôi mắt sáng như sao dưới ánh đèn mờ ảo do cũ kỹ lâu năm thì trong lòng càng rối loạn. Đối phương ly hôn liên quan gì đến anh? Tại sao phải ở đây lặp đi lặp lại điều này chứ? Cậu muốn cái gì? Anh cảm nhận rõ ràng tim đang đập nhanh, đến hơi thở cũng khó lòng kiểm soát do đó quay lưng, chẳng nhìn vào cậu nữa rồi nói:

"Tôi phải đi nấu bữa tối rồi."

Nhìn Lưu Vũ như kinh hãi với dáng vẻ gầy gò đó. Châu Kha Vũ luôn tự niệm trong lòng: Đừng làm Lưu Vũ sợ, không được làm Lưu Vũ sợ.

Sau khi ăn tối xong, Lưu Vũ ngồi ở phòng khách gọt táo cho Tỏa Nhi ăn. Còn Châu Kha Vũ đòi ở lại trong bếp để giúp anh dọn dẹp những bát đĩa này sang chỗ rửa. Anh dù gọt táo, nhưng mắt vẫn dán lên người đối phương. Cậu đang rất ra dáng người đàn ông của gia đình, còn đẹp trai phong độ, hơn hết là đã ly hôn.

Nhưng ly hôn thì sao chứ? Đẹp trai thì sao chứ? Tỏa Nhi thấy Lưu Vũ cứ ngơ ngác nhìn về hướng phòng bếp nên cũng thắc mắc hỏi:

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"

"Ả? Đâu có gì đâu, há miệng ra nào."

Lưu Vũ nhanh lấy lại tinh thần rồi đút cho con một miếng táo. Đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn táo rồi nói:

"Hôm nay chú sẽ kể cho con nghe Tiểu Hồng Miêu."

"Là Tiểu Hồng Mạo."

Lưu Vũ nhanh sửa lỗi cho đứa trẻ. Nhưng con nít mà, chỉ mới đi học mẫu giáo. Giữa miêu (mao) với mạo là điều vô cùng khó khăn khi phân biệt.

Châu Kha Vũ rửa chén xong xuôi, thì cởi bao tay vắt sang một bên. Sau đó lắc lắc tay cho những giọt nước còn đọng lại văng đi. Xong xuôi thì tiến đến phòng khách thấy Lưu Vũ đang giúp Tỏa Nhi ăn táo. Dưới ánh đèn chẳng mấy sáng chói, nét đẹp của anh càng được tôn lên. Đặc biệt là đôi mi dày cong ấy cứ chớp chớp. Giống như biến thành một cái bàn chải nhỏ, ở trong lòng của cậu mà ma sát nhè nhẹ qua lại, tạo nên sự ngứa ngáy đến nóng bừng.

Tim Châu Kha Vũ như bị chọc nhột. Cậu thấy thật may, bản thân còn kịp để áp dụng cách thương yêu và bao bọc Lưu Vũ.

Ban đêm khi ngủ, Châu Kha Vũ an phận trải đệm bông ở phòng khách. Tỏa Nhi đương nhiên nằm với cậu để được nghe câu chuyện: Cô bé choàng khăn đỏ.

Khi kể đến đoạn con sói, Tỏa Nhi có chút sợ. Nét mặt hoàn toàn khác với phút đầu, sự nghiêm túc và ngoan ngoãn ngậm núm иɦũ ɦσα giả để nghe chuyện đang được kể hoàn toàn mất đi. Thay vào đó còn nói rằng:

"Tỏa Nhi sợ, Tỏa Nhi muốn ôm ba."

Nghe Tỏa Nhi đột nhiên kêu mình bằng ba, Châu Kha Vũ luống cuống và hoảng loạn trong lòng. Không biết nên bày ra nét mặt gì và nói những lời thế nào nên nhanh ngồi dậy. Nước mắt lưng tròng nhưng không thể khóc. Cơ mà cơn đau chưa dừng lại ở đó, khi cậu thấy con mình đang loạng choạng đứng lên, khó khăn lấy hình Buzz Lightyear trêи đầu tủ TV xuống thì càng thắt lòng. Cậu cắn chặt môi, đau đớn chẳng rõ để đâu cho hết khi đứa nhỏ bảo:

"Ôm ba ôm ba. Có ba rồi, Tỏa Nhi sẽ không sợ nữa. Con ôm ba nhé, ba sẽ bảo vệ con mà. Ba là anh hùng."

Châu Kha Vũ mới là ba của đứa nhỏ mà.

"Ba của con đang ở bên cạnh con đây."

Châu Kha Vũ muốn nói, muốn nhìn nhận nhưng lại không thể. Chỉ biết nhìn Tỏa Nhi ôm Buzz Lightyear trong vòng tay mà rớt nước mắt thầm lặng.

Sáng thứ 2, Châu Kha Vũ đưa Tỏa Nhi đi học. Trêи xe, cậu nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bên mà mở miệng hỏi:

"Chú đã dạy con những gì, con đã học thuộc và nhớ chưa?"

"Dạ nhớ rồi ạ."

"Lặp lại cho chú nghe xem."

"Dạ là trừ mẹ, chú và chú Đông đến đón thì không được đi theo bất kỳ ai. Nếu ai đó ngang nhiên ôm Tỏa Nhi chạy đi mất, thì phải nhấn cái nút này."

Nói xong, Tỏa Nhi cầm mặt dây chuyền lên và chỉ. Châu Kha Vũ đã gắn con chíp đồng bộ hóa vào bên trong nó. Chỉ cần nhấn một cái liền hiện lên địa chỉ và kết nối Bluetooth đến cả tai nghe của các vệ sĩ.

"Giấu cho kỹ, đừng để người khác thấy nhé."

Châu Kha Vũ giúp con mình để dây chuyền vào trong cổ áo. Tỏa Nhi thắc mắc, còn mang theo chút bối rối hỏi:

"Sao thế ạ?"

Châu Kha Vũ cười rồi bắt đầu giải thích, nói đúng hơn là gạt Tỏa Nhi.

"Vì dây chuyền này chỉ có mình Tỏa Nhi có thôi, những bạn khác không có. Nhưng chúng ta đều là những người sống khiêm tốn, do đó đừng để mấy bạn khác thấy, tránh họ ghen tị có đúng không?"

Đông Tử ngồi đằng trước, lẳng lặng rơi hai hàng nước mắt trong tim bởi cảm thán: Thiếu gia của tôi đúng là một người cha tốt. Gió thôi hung dữ chính là khi về đêm, ôi tình cha con ngọt ngào ấm áp làm sao....

Đứng trước nhà Lưu Vũ, Đông Tử châm một điếu thuốc rồi nói:

"Ngày mai tiểu thiếu gia phải ghé vào thủy cung tham quan để thuận tiện cho việc phát triển tư duy do nhà trường sắp xếp. Các người phải trông chừng thật tốt, đừng để kẻ xấu lợi dụng sơ hở mà làm chuyện xằng bậy."

"Dạ rõ. Anh Đông đã dặn tôi từ lâu rồi, do đó càng khỏi phải bận tâm đến."

Đường đến trường của Tỏa Nhi đang học phải đi ngang qua ngã tư và cạnh bên có một thủy cung. Cô giáo định dẫn bọn trẻ vào đó để thuận tiện cho việc giảng dạy sắp tới, song để những đứa bé tự mình quan sát rồi tìm tòi học hỏi mà nâng tầm tư duy.

Đi theo hướng giảng dạy thực tế, sẽ giúp khả năng phát triển và sáng tạo càng dễ dàng nâng cao ở mỗi đứa trẻ. Bởi hình ảnh thực tế, sống động luôn giúp trẻ em tiếp thu nhanh hơn so với sách vở hay lời giảng.

Nhưng đường đi vào đó không thể chạy xe, mà phải đi bộ tầm 400m. Khoảng cách này đủ để Tỏa Nhi không thể nào còn an toàn tuyệt đối.

"Được rồi, gần đây mọi người vất vả rồi."

Nói đến đây, Đông Tử đưa cho bạn hộp thuốc hút cũng như một xấp tiền mặt dày cộm rồi bảo:

"Thiếu gia nói, các người chỉ cần làm tốt, các người khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền đến suốt đời."

Trong căn phòng nhỏ, Tỏa Nhi cầm áo bông lên nhỏ nhẹ hỏi:

"Mẹ, ngày mai con có thể mặc cái áo này không?"

"Không được, ngày mai con đi tham quan thủy cung. Cô giáo nói con nên mặc đồ đồng phục thể ɖu͙ƈ, như thế sẽ thoải mái hơn."

Lưu Vũ vừa nói vừa cười, còn tay thì cầm lại cái áo bông con. Đứa bé đòi mặc áo khoác do nhà trường thiết kế, sau cổ áo có một lớp lông mềm màu vàng.

"Con muốn mặc cái này."

Tỏa Nhi như không thích, dụi dụi mũi còn nhăn mặt nói. Châu Kha Vũ cạnh bên nhanh chóng bảo:

"Xấu lắm, không đẹp mắt đâu con."

Lưu Vũ quay lại nhìn Châu Kha Vũ rồi nói:

"Đứa bé mới tuổi này thì nói đẹp xấu với nó làm gì?"

Lưu Vũ không biết Tỏa Nhi giống ai, nhưng chắc giống cậu nhiều hơn rồi. Châu Kha Vũ không nói, chỉ nhướng mày rồi tựa lưng vào ghế sofa tỏ ra đắc thắng, khi cậu vừa lên tiếng thì đứa nhỏ đã làm thinh đồng ý. Bản thân trừng mắt đối phương một cái, như ra lệnh cho đừng dạy con kiểu này.

Sáng hôm sau, những người vệ sĩ nhanh chóng phân công từng khu vực canh gác để trông chừng Tỏa Nhi. Họ thông qua tai nghe không dây để liên lạc với nhau được thuận tiện.

"Hàng bên trái là nơi có tiểu thiếu gia đang đi."

"Được rồi."

Cảnh sát giao thông đứng một bên với cây gậy của mình chỉ huy, nên giữ được trật tự nhất định. Khi đèn xanh dành cho dòng người đi bộ được bật lên, đám trẻ con ríu rít qua đường giống như những chú vịt con tung tăng.

Bỗng chốc có tiếng phanh xe gấp, ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời khiến chiếc xe đó văng lên làn đường dành cho người đi bộ.

"Chiếc xe đó đã bốc cháy."

"Mau đưa tiểu thiếu gia trở về."

"Tìm nhanh giáo viên, giữ lấy tiểu thiếu gia an toàn."

Bọn họ bắt đầu sốt sắng để làm nhiệm vụ. Tiếng những trẻ em sợ hãi mà khóc cũng ngày một lớn hơn, cả một lớp học có biết bao nhiêu là người, chung một lúc đều la lên và cộng thêm những người dân, trẻ em đang đi trêи đường, tạo nên một loạt âm thanh chói tai như mở vol lớn nhất có thể. Các đứa bé bắt đầu tự chạy lung tung, mặc kệ tiếng cô giáo đang dịu dàng bảo:

"Đừng sợ, các con đừng sợ, cô sẽ đưa các con về nhà an toàn."

Trẻ em hoàn toàn phân tán tự chạy tán loạn. Rồi tiếng kèn xe, tiếng thắng xe gấp liên tục vang lên. Có người thắng không kịp thì đụng vào đuôi xe của người khác, một trận ùn tắc giao thông lớn cứ thế xuất hiện. Ngoài ra còn có mấy đối tượng chao đảo tay lái mà đâm vào dải phân cách, trụ cây, lau hẳn lên vỉa hè.

Lúc này có một chiếc xe màu trắng từ trong đám hỗn loạn đó phóng ra, khiến một chiếc xe đen khác gặp tai nạn bị đẩy vào lề đường. Người trong chiếc xe đen đương nhiên là đám vệ sĩ còn lại đang thủ vòng ngoài, định lái sâu vào trong để tiện cứu Tỏa Nhi. Rõ là đang rối loạn biết bao, xe đó rốt cuộc gấp đến chừng nào mà lại liều sống liều chết phóng như bay vậy?

Cục diện hỗn độn, tình cảnh rối ren. Cảnh sát nhanh gọi cầu chi viện và cấp cứu vì đã có người bị thương, cũng như thương vong đang diễn ra. Nhưng thứ những người vệ sĩ này để vào đầu chẳng phải diễn cảnh tan tác trêи. Mà chính là linh cảm xấu đang diễn ra, nên nhanh mở cửa xe chạy ra hỏi

"Tiểu thiếu gia đâu?"

Họ nhanh hợp lại với nhau rồi hỏi. Người còn lại chỉ biết nói:

"Không thấy."

"Không tìm thấy tiểu thiếu gia."

"Mau bắt giáo viên đó đến đây."

Đám vệ sĩ bắt đầu sợ hãi với gân xanh trêи trán cũng nổi lên. Họ làm trong nghề chẳng ít năm, tình cảnh quái quỷ này là chưa từng gặp phải.

"Tiểu thiếu gia ở đâu được?"

"Tôi tìm xung quanh và chỗ cô giáo rồi, căn bản không gặp."

"Tiểu thiếu gia bị bắt cóc sao?"

Nghe đến đây, một người trong số họ nhớ ra gì đó và bất giác thấy lạnh người rồi nhanh bảo:

"Chiếc xe đó, là chiếc xe đó."

"Mau gọi anh Đông."

Người kia nghiến răng, đến cùng thì hiểu vì sao chiếc xe đó mặc kệ cảnh sát đang thổi còi lẫn phong tỏa hiện trường mà vẫn phóng thẳng ra ngoài.

Châu Kha Vũ cảm thấy mình sắp nổ tung khi nhận được tin con trai của bản thân bị cướp đi ngay ban ngày ban mặt.

"Đồ chết tiệt vô dụng các người đi chết đi."

Châu Kha Vũ ở tầng 30 của tập đoàn đang điên tiết với đôi mắt đỏ bừng và giận dữ quát lại. Đông Tử chỉ biết cúi đầu, tìm vài lời an ủi thiếu gia của mình rằng:

"Thiếu gia bớt giận, đừng nóng. Trêи người tiểu thiếu gia có định vị mà, chúng ta lần theo đó tìm là được."

Châu Kha Vũ chống tay xuống bàn, hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

"Còn không mau....."

Chưa nói dứt tiếng, chuông điện thoại đã reo lên. Châu Kha Vũ nhanh chóng bắt máy, vì cậu dư khả năng biết là ai đang muốn gọi đến.

"Châu thiếu, ngài khỏe không?"

Châu Kha Vũ nhận ra, đầu dây bên kia dùng máy thay đổi giọng nói. Cậu giữ tâm tình bình ổn vì không thể mất bình tĩnh trong lúc này được. Sau khi cậu vươn tay mở loa ngoài xong, đối phương lại bảo:

"Tôi đây."

"Con của ngài đang ở trong tay chúng tôi."

Dù đổi giọng nói, nhưng những câu thoại mà đối phương dùng đều như kịch bản vạn năm của những kẻ bắt cóc. Trái tim Châu Kha Vũ như bị treo lơ lửng bởi bình tĩnh đến đâu thì cũng biết lo lắng, hơn hết đó là con của anh và đứa bé quá nhỏ.

"Con tôi đâu? Con tôi có an toàn không?"

Đối phương sau cái khàn khàn cười ở trước câu hỏi của Châu Kha Vũ được buông xuống, thì hiện tại đã thở ra một hơi nói:

"Châu thiếu, ngài nghe thử xem rồi nói có an toàn không? Tôi cảm thấy đứa bé này rất có sức lực nha, khóc lớn lắm."

Ngay khi dứt câu, Châu Kha Vũ đã nghe được giọng của Tỏa Nhi khóc oà và không ngừng gọi mẹ. Cậu đau đến thở không đặng, đấm tay xuống bàn và tưởng chừng như nước mắt đã chảy khỏi mi.

"Mẹ ơi, mẹ ơi con sợ, mẹ ơi Tỏa Nhi sợ. Mẹ ơi...."

"Chậc chậc....ồn ào quá, mau bịt miệng nó lại đi."

Kẻ kia vừa nói xong thì đối tượng trong nhóm bắt cóc nhanh bịt miệng Tỏa Nhi lại, tiếng khóc lập tức biến mất, không gian trở về yên ắng. Châu Kha Vũ tưởng chừng tim mình bị chẻ đôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Có gì cứ đến tìm tôi, đừng động vào con của tôi."

"Đúng là một người cha tốt."

Do dùng máy đổi giọng, nên giọng nói của họ có chút cổ quái.

"Không được báo cảnh sát và bây giờ chúng ta bàn điều kiện đi."

"Điều kiện gì?"

Châu Kha Vũ bắt đầu lấy lại tinh thần, lần nữa chống tay lên bàn làm việc hỏi lại. Đối phương bắt đầu nói số tiền muốn có khiến đồng tử của cậu co rút lại ngay lập tức.

"Lấy tiền chuộc con trai, chắc không thành vấn đề chứ?"

"Tôi biết, số tiền lớn như thế đối với Châu thiếu muốn xoay sở nhanh cũng không dễ. Cho nên tôi cho Châu thiếu 2 ngày, sau hai ngày tôi gọi lại và đưa địa điểm giao dịch. Dù sao đây cũng là một ngành nghề mà chúng tôi đang theo, đương nhiên phải giữ đạo đức nghề nghiệp và lời hứa, nên ngài yên tâm."

Châu Kha Vũ tức giận mà không biết phải làm gì, chỉ biết thở ra một hơi nặng nhọc. Cậu nhắm mắt lại, dùng giọng điệu lạnh lùng bảo:

"Được rồi. Trong vòng 2 ngày tới, con tôi phải được đảm bảo bình an vô sự. Nếu không, tôi chẳng ngại đào ba tấc đất chôn dòng họ nhà các người lên đâu."

"Châu thiếu cũng thế, nếu trái lời và báo cảnh sát. Thì tôi cũng không ngại đem đến trước mặt ngài cánh tay của đứa bé này đâu."

"Ra tay tàn nhẫn với đứa bé 3 tuổi thì được gì chứ?"

Châu Kha Vũ nhanh phản biện lại một tiếng chứa sự bực dọc. Đầu dây bên kia chỉ tặc tặc lưỡi rồi nói:

"Gia đình tan nát, chính là loại cảm giác không dễ chịu đâu."

Dứt lời, đối phương cũng tắt máy dứt khoát. Châu Kha Vũ ngồi xuống ghế rồi thở ra một hơi mệt mỏi, mí mắt cũng giật giật. Lưu Vũ không biết chuyện Tỏa Nhi bị bắt cóc, cậu phải nói với anh thế nào đây?

"Thiếu gia....người này có khi nào...."

Đông Tử ngập ngừng nói. Châu Kha Vũ thở dài rồi nói:

"Không loại trừ khả năng."

Châu Kha Vũ xoa xoa mi tâm, bình thản đáp. Đông Tử nhanh tiếp lời:

"Trước mắt, nhất là số tiền chuộc tiểu thiếu gia được đưa ra, rất giống với số tiền đó."