Chap 47

Châu Kha Vũ yên lặng, Đông Tử lại nói:

"Là nhị gia?"

"Chuẩn bị tiền như họ nói đi trước đã."

Châu Kha Vũ là ai? Dễ dàng chịu bắt nạt và cho họ dễ dàng động đến con của cậu như thế à? Từng ngón tay gõ gõ lên bàn, nét mặt chứa đầy sự khiêu khích.

Trong văn phòng của trường, Lưu Vũ sau khi nghe Châu Kha Vũ thuật lại mọi chuyện thì tầm mắt tối sầm, như muốn ngã xuống do bị sốc quá độ. Nhưng may là cậu phản ứng nhanh nhẹn, nhanh đưa tay đỡ lấy anh rồi nói:

"Bình tĩnh, anh bình tĩnh đi, con chúng ta sẽ không sao. Tôi sẽ tìm cách, sớm thôi con chúng ta sẽ bình an quay về."

Lưu Vũ nghe Châu Kha Vũ nói như thế thì mắt nhanh chóng đỏ ngầu, dùng sức xô đối phương ra. Là con của họ bị bắt cóc, thế mà có thể nói chuyện nhẹ nhàng và kêu anh bình tĩnh sao? Đây căn bản không phải một trò đùa, cậu đang bày ra thái độ gì vậy?

"Con của tôi ở bên cạnh tôi từ đầu chí cuối đều an toàn, với sự xuất hiện của ngài thì chưa được bao lâu đã bị bắt cóc là thế nào? Hay là ngài nói gạt tôi đúng không? Tỏa Nhi không bị bắt cóc, là do ngài bắt nó về Châu gia đúng không? Tỏa Nhi là con của tôi, các người lấy quyền gì ngang nhiên cướp đi?"

"Lưu Vũ anh bình tĩnh đi, mọi chuyện không như anh nghĩ."

"Tôi phải báo cảnh sát, tránh ra cho tôi đi báo cảnh sát."

Lưu Vũ như phát điên lên. Bởi Tỏa Nhi là con của anh, là người thân duy nhất của anh. Cho nên dù bị bắt về Châu gia hay bị bắt cóc đều phải báo cảnh sát, phải đòi lại. Châu gia chẳng có tư cách hay quyền hạn nào để chia rẽ hai cha con anh. Nhưng Châu Kha Vũ đã hứa chẳng báo cảnh sát, bởi ai biết đám người đó sẽ làm gì khi điên lên? Thành ra giữ chặt vai anh lại, đè hẳn vào tường khiến đối phương càng vùng vẫy vì lắng lo như trong lòng có núi lửa phun trào.

"Lưu Vũ."

Châu Kha Vũ gọi lớn một cái để Lưu Vũ bình tĩnh lại.

"Anh nghe tôi nói này, họ bắt cóc con chúng ta vì tiền. Chỉ cần đưa tiền cho họ là được, con chúng ta sẽ an toàn trở về thôi. Bình tĩnh, đừng lo, bình tĩnh nào."

Lưu Vũ mờ mịt nhìn Châu Kha Vũ, đến nước mắt cũng rơi rồi. Con của anh bị bắt cóc, an nguy chưa rõ, cái gì cũng chưa rõ nhưng bản thân lại vô dụng không thể làm gì, thử hỏi anh đang đau đớn và muốn phát điên cỡ nào? Nhìn anh mang bộ dạng này, cậu đau lòng lắm chứ, nhưng giây phút này phải giữ bình tĩnh, có như vậy mới giải quyết được vấn đề.

"Chúng ta phải làm gì?"

"Họ nói số tiền chuộc rồi. Ngày mai mang đến theo địa điểm là được. Trêи người Tỏa Nhi có thiết bị định vị, nhưng chưa tìm được nơi phát ra tín hiệu, do đó có chút khó khăn trong chuyện truy tìm."

Lưu Vũ thở ra một hơi với đầy đau lòng, sau đó hít mũi một cái để kiềm nén nước mắt.

"Anh tin tôi đi, đó là con của chúng ta, tôi biết làm cách nào để tốt nhất cho con mà."

Nâng tầm mắt mờ đục nhìn Châu Kha Vũ, Lưu Vũ tự hỏi nên tin sao? Nhưng không tin thì anh phải làm gì? Bản thân không thể cứu con với chuyện cơm áo gạo tiền còn thiếu hụt. Trước mắt chẳng nhờ chẳng tin vào cậu thì tìm được ai nữa? Với lại trong tim anh, luôn có sự mách bảo phải tin tưởng đối phương.

Dù sao Châu Kha Vũ cũng là người cùng Lưu Vũ tạo ra Tỏa Nhi mà. Cậu là ba của đứa trẻ và đã trưởng thành rồi, bờ vai còn rộng hơn trước.

Nhìn Lưu Vũ như vậy, Châu Kha Vũ không đau lòng sao? Rất muốn ôm, rất muốn dỗ dành an ủi, rất muốn dùng tay xoa xoa tấm lưng ấy, ngoài ra còn muốn lau hộ nước mắt và hôn. Nhưng cậu không thể tranh thủ giây phút này mà lợi dụng. Vì anh sẽ khinh thường cậu hơn chứ chẳng ghi được ấn tượng gì tốt đẹp.

Lưu Vũ rũ tầm mắt xuống, thở hắt ra mấy hơi rồi đấm đấm ngực mình. Anh lắng lo đến chân tay không thể nào để yên, nhưng trước mắt vẫn là phải bình tĩnh như Châu Kha Vũ nói, dằn xuống sự hỗn loạn. Bởi anh có làm lớn chuyện lên, cũng không thể mang con về cạnh bên được.

"Đứa nhỏ sẽ ổn đúng không? Đứa nhỏ chưa từng xa tôi, đứa nhỏ còn rất sợ bóng tối."

"Châu Kha Vũ.....aaaa.....tôi...lo.....lo lắm....tôi rất sốt ruột. Con....con của tôi....aaa....."

Châu Kha Vũ phải kiềm nén cảm xúc, trong khi Lưu Vũ không khống chế nổi. Cậu run run nâng bàn tay mình lên, lặng lẽ đặt lên bàn tay của anh rồi vỗ về bảo:

"Đừng lo, yên tâm. Con chúng ta sẽ an toàn. Tuy nói không thể báo cảnh sát, nhưng chúng ta vẫn có thể báo ngầm mà, tin tôi, đừng quá lo. Tỏa Nhi sẽ ổn, sẽ an toàn."

Châu Kha Vũ nghiến răng, khẽ quay mặt đi hướng khác để trút ra một hơi khó chịu.

Một đêm cứ thế trôi qua. Các cảnh sát mặc thường phục đang ngồi trong nhà của Lưu Vũ để lắp đặt một số vật dụng giám sát công nghệ. Khi có điện thoại gọi đến, một người cảnh sát dùng tay ra hiệu và Châu Kha Vũ nhanh bắt máy, cũng như mở loa ngoài.

"Alo."

"Tiền chuẩn bị thế nào rồi?"

Tên bắt cóc nhanh đi thẳng vào vấn đề. Châu Kha Vũ dựa theo những gì đã dự định đáp rằng:

"Số tiền các anh yêu cầu quá lớn. Ngân hàng cũng không có nhiều tiền mặt như thế, nên tôi chỉ gom được một nửa."

"Nếu không gom đủ tiền, vậy chắc tôi phải cắt con trai ngài ra từng khúc nhỏ rồi."

Nghe đến đây, Lưu Vũ vừa sợ vừa lo. Nhưng biết không thể manh động nên dùng tay bịt miệng lại, chỉ biết đưa đôi mắt đọng nước, chứa sự ngạc nhiên nhìn về hướng Châu Kha Vũ

"Đừng."

Châu Kha Vũ lớn giọng nói một tiếng, sau đó đổi chủ đề.

"Cho tôi nghe tiếng đứa nhỏ, chắc chắn đứa nhỏ được an toàn. Tôi liền gom đủ số tiền các người muốn."

"Thực sự phiền phức."

Tên bắt cóc càu nhàu, Châu Kha Vũ yên lặng không tiếp tục đáp. Gã ta không còn cách nào ngoài kêu người kéo Tỏa Nhi đến cạnh mình để cho nghe rõ tiếng khóc.

Tiếng khóc của Tỏa Nhi đã yếu hơn hôm qua rất nhiều. Đứa bé không ngừng gọi mẹ khiến Lưu Vũ rơi cả nước mắt. Tưởng chừng như ruột gan đang bị ai xé ai cào.

"Hãy yêu cầu được nói chuyện với đứa nhỏ."

Cảnh sát nhẹ đẩy tay của Châu Kha Vũ rồi nói. Cậu nghe theo những gì chỉ định liền bảo:

"Cho tôi nói chuyện với con của tôi đi."

Tên bắt cóc cảnh giác, nhanh bảo:

"Ngài đã báo cảnh sát?"

Châu Kha Vũ bình thản đáp:

"Đừng lo lắng, tôi đã hứa với ông còn gì? Chưa kể cảnh sát còn không bằng những người đi theo tôi nữa là..."

Nói xong còn kèm theo một tiếng cười khinh, để đầu dây bên kia càng tin tưởng. Cảnh sát đang định vị nhanh ngẩng đầu lên nói nhỏ:

"Phía họ sử dụng thiết bị phòng chống sự dò tìm của cảnh sát. Do đó chỉ biết khu vực được khoanh vùng là lân cận khu công nghiệp cũ ở phía Bắc của thành phố."

"Chúng tôi làm ăn cũng sẽ giữ lời, cho nên phiền Châu thiếu để mẹ đứa nhỏ đi giao tiền. Vào 21 giờ, tôi sẽ nhắn địa điểm cho ngài."

Tên kia tắt máy sau khi nói xong. Cảnh sát đương nhiên sẽ để mẹ của Tỏa Nhi đi giao tiền theo đúng như lời chúng yêu cầu. Nhưng Châu Kha Vũ không thể nào chấp nhận cho anh rơi vào nguy hiểm, nên nhanh phản biện:

"Không được, tại sao phải chấp thuận?"

"Bọn bắt cóc thường nghĩ, mẹ sẽ thương con hơn ba. Cho nên để mẹ đi là dễ dàng khống chế nhất."

Cảnh sát quay sang nhìn Lưu Vũ đang lo đến ruột gan đều cháy. Anh căn bản không sợ, chỉ cần cứu Tỏa Nhi về là được. Châu Kha Vũ chẳng còn cách nào khác ngoài hỏi:

"Chỉ cần làm theo họ nói à? Cần diễn hay giả vờ gì thêm không?"

Thế là bắt đầu bàn chuyện cứu Tỏa Nhi cho tối nay. Chốt hạ một câu, Lưu Vũ gật đầu rồi nói:

"Tỏa Nhi nhận ra tôi, bọn bắt cóc sẽ không nghi ngờ."

Thật ra, từ đầu đến cuối, Châu Kha Vũ chưa từng giới thiệu Lưu Vũ là mẹ của Tỏa Nhi. Do đó lúc anh đồng ý đi, cảnh sát hơi khó hiểu nên bản thân phải chốt hạ như vậy. Những cảnh sát ngồi đây đương nhiên thắc mắc trăm đường. Nhưng chuyện hôn nhân nhà giàu luôn là thứ họ chẳng thể xen vào hay đơn thuần có thể hiểu, nên chỉ tập trung cho chiến lược, thôi nghĩ nhiều.

"Lúc đi, anh phải mang theo thiết bị định vị riêng và một bộ tai nghe riêng. Sau đó khi gặp bọn bắt cóc, cố giữ chân và kéo dài thời gian. Bởi đây là những cuộc bắt cóc tống tiền lớn. Thường con tin sẽ không được dẫn theo trong giây phút trao đổi."

Cảnh sát trưởng lại tiếp tục nói:

"Trong thời gian giữ chân, chúng tôi sẽ tận dụng nó để cứu con tin. Cho nên anh phải cố gắng một chút."

Căn bản họ chỉ có thể khoanh vùng được nơi đang giam Tỏa Nhi, chứ không biết được địa điểm chính xác. Dù sao đi nữa, phía Bắc có rất nhiều khu công nghiệp, xưởng sửa chữa bị bỏ hoang. Nên để dựng lên cuộc tập kϊƈɦ hoàn hảo là rất khó khăn. Thành ra phía cảnh sát chọn phòng thủ vòng ngoài. Sau đó Châu Kha Vũ cùng người của cậu tập hợp ở vùng lân cận. Còn Lưu Vũ mang theo túi tiền đi vào địa chỉ được đưa. Có như thế mới tiếp ứng kịp, cũng như cảnh sát có đủ thời gian bố trí đội hình ở khu giam giữ con tin được ổn thỏa.

Châu Kha Vũ đưa cho bọn họ tai nghe cùng bộ đàm loại tốt nhất, còn nhỏ và khó bị phát hiện. Cảnh sát nhận lấy rồi cười bảo:

"Nhà giàu có khác. Nhìn xem những món đồ này còn tốt hơn của sở cảnh sát cấp."

Châu Kha Vũ không cười, thậm chí còn không thèm liếc mắt đến, chỉ lạnh lùng nói:

"Cứu đứa bé được an toàn, tôi sẽ cho các người hưởng thụ được nhiều năm an nhàn."

Thoáng đã 21 giờ, bọn bắt cóc cũng nói địa chỉ. Nhưng chúng thật sự rất cảnh giác, trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi tận bốn địa điểm khác nhau. Cuối cùng là chọn bến đóng tàu bỏ hoang để giao dịch.

Châu Kha Vũ dừng xe cách nơi được chỉ định khá xa, vì đây là yêu cầu của cảnh sát. Theo tính toán là để Lưu Vũ vào trước, họ bên ngoài mượn bóng tối để ẩn mình dễ hơn, sau đó thì đột kϊƈɦ. Chứ cậu lái xe quá gần phạm vi được định sẵn, bọn họ sẽ càng cảnh giác mà khó lòng cứu người.

Vệ sĩ đi theo Châu Kha Vũ đã xuống xe, sau đó lấy xe đẩy được chuẩn bị sẵn trong cốp xe ra ngoài. Xong xuôi thì mang những túi tiền lớn chất lên để Lưu Vũ có thể đẩy vào trong. Nhiều tiền như thế, anh căn bản không thể xách hay cõng nổi trêи lưng.

Lưu Vũ siết chặt tay cầm xe đẩy, dùng sức đẩy số tiền này đi vào nơi chỉ thị. Thật sự tim anh đập rất nhanh vì lo lắng và căng thẳng. Bên trong có rất nhiều tiền, anh không hỏi Châu Kha Vũ là bao nhiêu, nhưng biết rõ bản thân sẽ đếm chẳng hết. Lỡ như sự việc không thành, không cứu được Tỏa Nhi còn mất trắng thì sao? Anh sợ chứ? Nhưng phải ráng, vì con, anh sẽ mạnh mẽ.

Trước khi mở cửa bến tàu lên, Châu Kha Vũ đã vỗ vai của Lưu Vũ mà dặn dò:

"Đừng sợ, tôi ở bên ngoài, đừng lo."

Lời động viên đó của Châu Kha Vũ, thật sự giúp ích rất nhiều cho Lưu Vũ của hiện tại. Bên trong bến tàu cũ kỹ, có rất nhiều tấm sắt rỉ sét nằm tứ tung. Khung cảnh đương nhiên là tối mịt, anh quan sát được những thứ ấy cũng do trăng đêm nay thật sự sáng. Từng ánh sáng xuyên qua những lỗ thủng của nóc cảng mà chiếu vào trong.

Cỏ mọc cao hơn mắt cá chân, Lưu Vũ khẩn trương đẩy xe tiền. Tiếng bánh xe hòa cùng tiếng giày bata chạm đất ở nơi hoang vắng yên tĩnh, thật sự làm lỗ tai anh có chút nhức nhức. Nơi đây còn bụi bặm giăng đầy, làm mũi theo đó khó chịu.

Lòng tự hỏi sao không có ai, đến Tỏa Nhi cũng chẳng gặp. Bàn tay đang siết chặt xe đẩy tiền của anh đã ướt đẫm mồ hôi. Hít một hơi sâu, lấy hết can đảm và bản thân đã thốt lên rằng:

"Có ai không?"

Tiếng của Lưu Vũ bị vang vọng lại do xung quanh đều là bức tường cũ. Sau khi lên tiếng mà chẳng có ai trả lời, anh có chút bất an và cắn cắn môi. Lúc này thông qua tai nghe, có người ở đầu dây bên kia chỉ dẫn gì đó. Bản thân nhanh chóng làm theo:

"Tiền các người yêu cầu tôi đã mang đến đủ rồi."

Bóng đèn ở giữa khu này đột nhiên sáng lên. Lưu Vũ từ nãy đến giờ đều đứng trong bóng tối, bây giờ đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng nhân tạo liền hơi nhức mắt, chỉ biết nhắm lại theo bản năng. Lúc này sau lưng anh vang lên tiếng bước chân, tiếp đến là giọng nữ trầm:

"Sao lại là anh?"

Lưu Vũ chớp chớp mắt, thích ứng với ánh đèn rồi quay lại, nhìn người phụ nữ trang điểm sắc sảo rồi cả kinh hỏi:

"Cô Khưu?"

"Là tôi."

Cẩm Chi cười nhẹ, sau đó trưng ra gương mặt lạnh lùng hỏi:

"Mẹ của đứa bé đâu? Sao anh lại đến đây?"

"Là tôi."

Mặt Cẩm Chi nhanh chóng méo mó, đôi mắt kia cũng híp lại thể hiện sự khó chịu. Chắc rằng cô chưa tin, nên anh không ngại nói thêm lần nữa:

"Tôi là người sinh ra Tỏa Nhi."

Cẩm Chi càng tối sầm mặt, sau đó quát:

"Nói năng nhảm nhí."

Đối mặt với kẻ bắt cóc con mình, Lưu Vũ vừa sợ vừa tức giận hỏi:

"Con của tôi ở đâu."

Cẩm Chi nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ một cách dị lạ. Cô chắc rằng anh không nói dối, nhưng làm sao sinh con? Thành ra cô chẳng ngại ngùng gì mà mở miệng hỏi:

"Anh và Châu Kha Vũ làm sao sinh ra được đứa bé đó?"

Đột nhiên bị hỏi chuyện riêng tư, Lưu Vũ không dễ chịu gì, chỉ đành nghiến răng nói:

"Đừng đề cập những chuyện không liên quan, con của tôi đâu? Đứa bé đang ở đâu? Sao cô bắt con tôi."

"Trước mắt tôi đang muốn cùng anh nói chuyện. Còn về chuyện bắt cóc đứa trẻ thì đơn giản thôi, tôi chỉ muốn biết ai có gan để dụ dỗ chồng tôi."

Cẩm Chi chậm rãi nói, còn nhún vai một cái.

"Đừng chọc giận cô ấy, kéo dài thời gian."

Có lệnh truyền đến từ trong tai nghe. Nhưng Châu Kha Vũ thật sự không thể nghe theo sự sắp xếp ấy, nên đã cùng những người được đào tạo kỹ lưỡng về mặt ứng biến và võ thuật, tìm con đường khác để lẻn vào trong.

Châu Kha Vũ không nghe lời, chẳng đồng nghĩa với chuyện Lưu Vũ không nghe. Nên anh cố gắng cất đi sự căng thẳng và hỏi:

"Nói về cái gì?"

Cẩm Chi tiến đến, duỗi ngón tay của mình ra để chọc vào cằm Lưu Vũ. Anh có chút chán ghét và chẳng thích nên xoay mặt đi hướng khác coi như tránh né.

"Lần trước tôi kêu anh rời đi, nhưng anh đã không đi đúng chứ?"

Cẩm Chi lùi lại 2 bước rồi châm cho mình một điếu thuốc. Lưu Vũ đang lo lắng cho con, nên lạnh lùng nói:

"Tôi có đi."

"Thế vì sao phải dụ dỗ chồng tôi rồi có con với anh ấy? Bắt anh ấy sống chết ly hôn với tôi?"

Cẩm Chi phà ra một làn khói thuốc trắng, khiến nó bay lên mặt của Lưu Vũ.

"Tính ra anh cũng biết dụ dỗ và quyến rũ nam nhân nhỉ? Thế chỉ tôi vài chiêu đi, biết đâu tôi dụ được Châu Kha Vũ về."

"Giữ miệng của mình cho sạch sẽ đi. Con tôi đâu, đừng có dông dài."

"Ôi....giận rồi? Nhìn xem bộ dạng tức giận này của anh, rất giống đứa bé đó."

Cô ấy vừa nói vừa vỗ tay, làm Lưu Vũ không nghi ngờ có nguy hiểm. Nên sau khi thấy có rất nhiều người xuất hiện xung quanh, anh liền hốt hoảng. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị hai gã cao to giữ lấy, đồng thời một tên khác tiến đến lục soát người anh và lấy ra được một tai nghe nhỏ đưa đến trước mặt Cẩm Chi.

"Cô muốn làm gì? Buông tôi ra."

Nhanh thôi Lưu Vũ bị bọn họ bịt miệng lại. Còn Cẩm Chi vừa nói, vừa thả tai nghe xuống nền rồi nói:

"Tôi không biết con anh ở đâu cả. Tôi chỉ được ủy thác đi lấy tiền thôi."

Dứt tiếng, Cẩm Chi dùng chân giẫm nát tai nghe đó. Cảnh sát bên ngoài đương nhiên nghe được những gì trước khi nó vỡ, đồng thời bị mất tính hiệu ngay sau đó. Họ sốt sắng nói với nhau rằng:

"Nhanh triển khai kế hoạch. Người giao tiền đang gặp nguy hiểm. Con tin chưa rõ vị trí."