Chap 48

Vào ngay lúc này ở phía của Châu Kha Vũ, cậu đã cùng những đàn em của mình đi vòng qua bức tường cũ kỹ ở phía Tây khu vực này và bị chặn đường bởi những phát súng nhằm mục đích đe dọa vang lên.

Đông Tử nhanh chắn cho Châu Kha Vũ đứng đằng sau và nói:

"Các người chuẩn bị súng cho kỹ lưỡng, phải bảo vệ thiếu gia thật tốt."

"Đừng lo cho tôi, phía Lưu Vũ đã không còn tin tức nữa."

Đầu óc của Châu Kha Vũ lúc này vừa ong ong vừa trống rỗng, bởi Lưu Vũ không rõ đang thế nào. Bên trong nhà máy, Cẩm Chi dư sức biết được bên ngoài đang diễn ra những gì nên bảo:

"Nhanh thu dọn chỗ này rồi rời đi thôi."

Dứt lời sau khi phân phó, điện thoại vang lên. Cẩm Chi nhìn số thì phát hiện đó là người chú của Châu Kha Vũ nên nhanh bắt máy.

"Alo."

"Người phụ nữ mà cô nói là cậu trai đó à? Nhưng khoan hãy nói đến chuyện này đi. Ban đầu chúng ta bảo hợp tác, từ tai nạn xe cho đến bắt cóc đều do cô lên kế hoạch và dẫn dắt. Đó cũng là nguyên nhân tôi để cô đi giao dịch tiền bạc. Rồi hiện tại lại chừa mối họa cho lão già ở nhà biết chuyện à?"

Cẩm Chi như không có kiên nhẫn, nhanh hỏi lại:

"Sao có thể biết?"

"Để tình nhân và đứa nhóc đó quay lại bên cạnh Châu Kha Vũ, nói xem chuyện hôm nay có bị vỡ ra không?"

Cẩm Chi cười lạnh lùng, ngón tay siết chặt điện thoại, dùng giọng điệu đáng sợ bảo:

"Yên tâm. Ngay từ đầu tôi đã không có ý định để con hồ ly này và con của nó sống sót."

Thanh âm của người chú liền cao lên mấy phần, như đang lo sợ nên muốn ngăn cản.

"Này, đừng làm mọi chuyện đi quá xa. Tôi chỉ cần tiền, cô đừng để tôi bị liên lụy."

"Lên thuyền rồi, ra khơi rồi lại muốn trở vào bờ sao? Mơ đi."

Người chú kia cảm thấy Cẩm Chi đúng là lợi hại, một vũ khí đáng gờm và bị lãng phí nếu không sử dụng. Cho nên ngay từ đầu đã chọn tìm cô hợp tác, nào ngờ giống tự mình hại mình.

"Cô là con đàn bà có tâm địa như rắn độc. Châu Kha Vũ ly hôn với cô là không sai."

Cẩm Chi cười ha hả rồi lại nói:

"Mọi chuyện nghe theo sự thu xếp của tôi. Nhưng chiếc xe gây tai nạn đứng tên ai? Nếu điều tra ra sẽ rõ thôi. Chưa kể hình ảnh của đứa nhóc là ai giao cho tôi? Người nói chuyện với Châu Kha Vũ là ai? Đương nhiên chẳng phải tôi."

"Không được làm hại đứa nhỏ."

Người chú kia không muốn xảy ra án mạng, đặc biệt là trẻ thơ vô tội. Cẩm Chi nhếch mép rồi bảo:

"Ôi...ông đang lo lắng cho họ đó hả? Thế ông cầu nguyện cho họ đi."

Dứt tiếng, Cẩm Chi cũng tắt điện thoại rồi cười trước sự thắng toàn phần của mình. Giọng cười của cô thật sự làm Lưu Vũ thấy lạnh xương sống.

Cẩm Chi vén tóc và mở miệng hỏi:

"Bên kia thế nào rồi?"

"Thưa tiểu thư, còn khoảng hơn 5 phút."

Cẩm Chi nhướng mày rồi thong dong nói:

"Cũng còn đủ thời gian."

Cẩm Chi tiến đến, nhìn Lưu Vũ vì giằng co quá nhiều mà chịu cảnh đè hẳn xuống đất. Cô ngồi xuống, siết chặt cằm của anh hỏi:

"Anh sinh ra đứa bé thật sao?"

"Anh là nam nhân thì làm sao sinh chứ?"

Cẩm Chi không hiểu nổi. Nhưng Lưu Vũ có cần phải nói với cô chăng? Do đó chỉ quát:

"Con tôi đâu?"

Mắt Lưu Vũ đỏ ngầu, song vẫn ra sức vùng vẫy.

"Đồ tiện nhân."

Cẩm Chi tát Lưu Vũ một cái như trời giáng, làm gương mặt anh như bị biến dạng.

"Anh thiếu đàn ông lắm sao? Sao phải chọn ngay chồng của tôi? Ngay đêm tân hôn anh ấy cũng gọi tên anh, tại vì đâu? Tại vì sao lại giành Châu Kha Vũ với tôi?"

Lưu Vũ nghe xong liền sững sờ, nhưng rồi cũng nói:

"Cô là con đàn bà bệnh hoạn nhất mà tôi từng thấy. Chồng cô có người khác bên ngoài là do vấn đề ở cô. Khiến chồng mình đi lăng nhăng còn không thể quản mà ở đây trách người khác sao? Đánh mắng người khác như thế chồng cô có quay về với cô không? Tôi chưa bao giờ dụ dỗ chồng cô, tôi đã ra đi trước khi cô cùng Châu Kha Vũ kết hôn kìa. Con là con của tôi, không một chút liên quan đến ngài ấy."

Cẩm Chi đứng lên, hít sâu một hơi rồi đá hẳn vào Lưu Vũ trong khi cô còn mang giày cao gót, khiến anh nhanh chóng bị chảy máu miệng.

"Gì đây? Anh muốn cho tôi thấy tình thâm nghĩa trọng gì sao? Không phải con của Châu Kha Vũ thì Châu Kha Vũ có cần thiết chi nhiều tiền và lo lắng quan tâm đến nó như thế không?"

Lưu Vũ không muốn nói về vấn đề này, nên kiên quyết lặp lại câu cũ:

"Con tôi nó đang ở đâu?"

Cẩm Chi lần nữa cười rồi hỏi:

"Lưu Vũ, muốn chơi một trò chơi không?"

Nói xong, người đứng cạnh Cẩm Chi, trêи tay mang theo chiếc đồng hồ cổ liền nói:

"Tiểu thư, đã đến giờ phải rút lui rồi."

"Ok."

Cẩm Chi nhìn vào Lưu Vũ rồi bảo:

"15 phút nữa, nơi này sẽ nổ tung, bởi tôi đã đặt bom. Màn pháo hoa lửa rực rỡ trong đêm chắc đẹp lắm nhỉ?"

Lưu Vũ nghe xong thì như sét đánh ngang tai.

"Nơi đây sớm muộn cũng quy hoạch, tôi đang giúp chính phủ dễ dàng dỡ bỏ những thứ cũ nát này hơn."

Cẩm Chi làm ra vẻ mặt có chút nuối tiếc bảo:

"Tôi cùng em mình thường đến đây chơi lúc còn nhỏ. Nơi đây rất lớn, có thể bằng cả hai sân bóng đạt chuẩn. Anh thấy tòa nhà cao tầng đằng kia không? Nó có hơn 100 văn phòng và con của anh, chỉ có ở một căn duy nhất. Chúc may mắn Lưu Vũ, mau đi tìm đứa trẻ đòi mẹ đi, chắc nó đang nôn nóng gặp mẹ của mình lắm."

Lưu Vũ cảm thấy run rẩy không kiểm soát được. 15 phút để tìm đứa nhỏ ở nơi rộng hơn hai sân bóng? Con anh, con của anh...

"Cô điên rồi."

Cẩm Chi không giận, đơn giản nói:

"Thả anh ta ra đi, cho anh ta đi tìm con."

Bên ngoài đã vang lên tiếng súng dữ dội. Cẩm Chi tiếp tục cất lời:

"Cứu binh tới rồi à? Anh ra nói với các người anh em đừng quá háo thắng, thấy tình thế ổn thì nhanh rời đi hiểu chưa?"

Những người Cẩm Chi thuê nhanh gật đầu chạy đi. Còn cô theo con đường đã dọn sẵn mà đi ra xe, lúc ngồi vào trong nhanh bấm máy gọi:

"Đừng để ai bắt đứa bé đi, cứ giữ đó, cứu viện sẽ nhanh đến."

Người đàn ông từ đầu đến giờ luôn mang biểu hiện lạ lạ, lúc này ngập ngừng mở miệng:

"Cô Khưu, căn bản sẽ không ai đến tiếp viện, thuốc nổ cũng...."

"Giải quyết ổn thỏa phía gia đình anh ta là được mà? Tiền không phải lấy xong rồi à? Chia ra đi."

Người đàn ông kia vẫn còn quan ngại điều gì đó. Cẩm Chi lại hỏi:

"Tiền lấy ra đây xong hết chưa? Nếu lấy xong rồi thì chia và giữ kín miệng lại đi."

Cẩm Chi nằm dài trêи ghế sau của xe, bộ dạng lúc này như mèo nhỏ bị lạnh, như rất sợ hãi điều gì đó và hỏi:

"Hộ chiếu có mang theo không? Tôi muốn rời khỏi đất nước này ngay hôm nay."

Bên phía Lưu Vũ, để tự vệ anh đã mang theo cây gậy. Dù biết thứ này không có ích bao nhiêu, nhưng còn đỡ hơn tay không đi tìm con.

"Tỏa Nhi con ở đâu. Tỏa Nhi lên tiếng đi con."

"Tỏa Nhi, papa tới rồi, Tỏa Nhi, Tỏa Nhi, papa tới rồi, con ơi, Tỏa Nhi. Con ở đâu, papa đây rồi con ơi."

Lưu Vũ mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác một cách điên cuồng. Con đâu? Con anh đâu? Anh đang rất mệt, sợ đến mệt, tìm kiếm đến mệt. Nhưng anh chẳng thể bỏ cuộc vì Tỏa Nhi còn chưa rõ tung tích.

Tỏa Nhi đang bị trói chặt ở tầng 4 hướng Đông. Trong mơ màng nghe được giọng của Lưu Vũ đang gào thét gọi mình nên bắt đầu mở mắt và giãy giụa. Tên đang giữ đứa nhỏ đương nhiên cũng nghe được giọng anh và biết anh đang tiến đến gần đây nên gài súng lên nòng, trang bị kỹ lưỡng cách ứng phó và nấp sau cửa.

Còn 9 phút nữa, Lưu Vũ còn chưa soát tòa nhà hướng Tây. Phải làm sao? Con anh ở đâu? Lúc này tên bắt cóc chẳng chờ anh tự mình đến, mà nhanh mở cửa để bắn ra. Nhưng may là không trúng vào đầu anh, bởi ánh sáng nơi này không đủ, làm đường đạn bị lệch sang phía lỗ tai, khiến nó bị xước và chảy máu.

Lưu Vũ không có thời gian để sợ, nhưng sự thật anh không còn nhiều sức chống trả, đặc biệt tiếng đạn xé gió, làm lỗ tai bị thương đã ảnh hưởng đến đại não. Khiến nó ngưng hoạt động và anh từ từ khụy xuống, như sắp lâm vào bất tỉnh. Anh nằm trêи sàn nhà bụi bặm, trước khi lâm vào hôn mê với tầm nhìn mờ nhạt lẫn ánh cũ kỹ đang đèn chớp nháy. Bản thân đã thấy gã kia tiến vào trong phòng ôm Tỏa Nhi chạy sang nơi nào đó. Gã đã quăng con anh đi đâu vậy?

"Con.....con của papa."

Lẩm bẩm được vài chữ, Lưu Vũ cũng rơi vào hôn mê.

Không còn nhiều thời gian, nói chính xác là không có thời gian nữa. Châu Kha Vũ nhanh đột kϊƈɦ vào bên trong, cảnh sát lúc này cũng đến. Nhưng Lưu Vũ đâu? Chỗ giao dịch không thấy anh ở đó. Cậu như chết lặng một lúc, trong lòng luôn gọi hai chữ Lưu Vũ và tự hỏi anh ở đâu.

"Mau chia ra, mỗi người một hướng, nhanh đi tìm con tin và người giao dịch tiền."

Cảnh sát phân chia xong cũng cẩn thận dò thám vì sợ có mai phục.

Châu Kha Vũ bị bắn vào bả vai vì trận giao tranh vừa rồi rất khốc liệt. Nhưng cậu không hề để ý hoặc thấy đau, chỉ toàn tâm cầu nguyện Lưu Vũ bình an. Hôm nay cậu bỏ mạng, chết tại đây cũng được, nhưng anh phải an ổn, anh và con phải sống thật tốt.

"Thiếu gia, vị trí của tiểu thiếu gia được biết rồi, thiết bị định vị trêи người thiếu gia có tín hiệu rồi."

Người bên phía kỹ thuật thông tin luôn luôn dán chặt mắt vào máy tính, để kiểm tra và chờ nhận được tín hiệu định vị của Tỏa Nhi đã thét lên.

"Ở phía trước, 700 mét, là tòa nhà kia."

"Còn đứng chết trân ra đó làm gì, còn không mau dẫn người đi cứu tiểu thiếu gia."

Châu Kha Vũ quát lên với Đông Tử. A Đông nhanh dẫn người đi giải cứu. Cậu cũng mang theo hai người đi tìm Lưu Vũ. Lúc này, cảnh sát cũng nhanh báo rằng:

"Mọi người tìm xong con tin và người giao dịch thì nhanh chóng rời khỏi đây. Chúng tôi vừa tìm thấy chất nổ ở nơi này, chỉ còn 7 phút nữa nó sẽ phát nổ."

Thoáng đã tìm được Tỏa Nhi, tên bắt cóc cũng bị giết ngay tại chỗ. Nhưng con đây, rồi Lưu Vũ đâu? Châu Kha Vũ thấy lạnh cả người, đến da đầu cũng tê rần và hô hấp không đặng nữa. Ở phía tây chỉ có con của hai người, ngoài ra chẳng tìm được ai nữa thế anh ở đâu? Cậu như phát điên lên đến nơi.

"Lưu Vũ."

Châu Kha Vũ thét lớn gọi tên Lưu Vũ. Căn nhà máy xung quanh đều là bức tường nên âm thanh này được vang vọng rất mạnh mẽ. Cả hai đã gặp lại nhau, đã có con với nhau, cậu cũng ly hôn xong rồi. Chỉ còn một bước nữa là gia đình có thể đoàn tụ. Tuyệt đối chẳng thể để chuyện không may diễn đến.

Gần 7 năm rồi, 7 năm quá nhiều đau khổ cho cả hai. Châu Kha Vũ không thể sống thiếu Lưu Vũ hay để bi kịch tiếp diễn thêm lần nào nữa. Tất cả sắp kết thúc viên mãn, chỉ còn một bước cuối cùng, cậu thề phải hoàn thành cho xong. Để cuộc đời anh thoát khỏi những bất hạnh.

"Thiếu gia đừng đi nữa, chúng ta ra ngoài thôi. Còn chưa đến 5 phút nữa là bom sẽ nổ."

Đàn em giữ lấy tay của Châu Kha Vũ níu lại rồi nói.

"Có khi Tiêu tiên sinh cũng ra ngoài rồi."

Châu Kha Vũ hất tay đối phương rồi nói:

"Không đâu, chỉ có một lối ra duy nhất. Chúng ta không thấy Lưu Vũ ở đâu chứng tỏ anh ấy vẫn còn bị kẹt trong nơi này."

Châu Kha Vũ mắt đỏ hoe, hít sâu một hơi rồi nói:

"Mọi người mau chạy ra ngoài đi. Bom sắp đến giờ hẹn rồi. Mau đi hết đi, nghe lệnh tôi nói không? Còn Đông Tử nữa, ôm Tỏa Nhi ra ngoài và tìm nơi an toàn biết không?"

Trước sự kiên quyết của Châu Kha Vũ, họ đành nhanh chóng chạy đi. Cậu đưa mắt nhìn theo những bóng lưng đang dần bỏ xa mình thì thở ra một hơi. Được rồi, tất cả mọi người đều không bị bản thân liên lụy. Do đó nhanh xoay lưng để chạy đến khu phía Đông tìm Lưu Vũ.

Châu Kha Vũ chắc rằng đối phương đang chờ mình. Cậu tuyệt đối không để Lưu Vũ thất vọng hoặc ở một mình nữa. Anh đã chịu khổ quá nhiều, đau đớn và mất mát quá nhiều trước những sai lầm và tội lỗi nơi cậu. Anh vẫn chưa được đền đáp, chưa được bù đắp nên không thể kết thúc như vậy.

"Chờ tôi Lưu Vũ, tôi đến với anh đây."

Đông Tử ôm Tỏa Nhi chạy ra ngoài, đứa bé đương nhiên là mê man do quá kiệt sức.

"Thiếu gia đâu?"

Cảnh sát mở miệng hỏi. Đông Tử gần như phát khóc nói rằng:

"Thiếu gia không chịu đi, thiếu gia nói chưa tìm được phu nhân thì không trở ra."

Phu nhân? Thật sự Đông Tử chẳng biết phải xưng hô làm sao mới phải, nhưng trong não đã hiện lên hai chữ này.

"Chỉ còn có hai phút."

Cảnh sát vỗ vỗ vai Đông Tử rồi nói:

"Cát nhân thiên tướng, chắc sẽ không sao, vẫn còn hy vọng cuối cùng."

Dứt tiếng, cảnh sát chỉ về khu hướng Đông rồi nói:

"Nơi đó có rất nhiều cốt thép, nhìn sơ qua vẫn là mới hơn các khu còn lại. Nó chính là tấm chắn có thể giúp cho hy vọng tồn tại."

Đông Tử suy nghĩ gì đó rồi nhanh đặt Tỏa Nhi vào tay của đồng đội rồi nói:

"Tôi sẽ đi vào trong."

"Anh Đông không được."

Họ nhanh cản Đông Tử lại, đến cảnh sát cũng bảo:

"Chúng ta đang ở phía Tây, nếu cậu từ đây chạy đến đó thì làm sao kịp? Chưa được nửa đường chất nổ đã bùng lên, thế là hy sinh oan uổng."

Đông Tử không biết làm gì khác ngoài quỳ trêи mặt đất. Nam nhân cao một mét chín đã thương xót cho thiếu gia đến độ rơi nước mắt và gọi:

"Châu thiếu."

Châu Kha Vũ cõng Lưu Vũ trêи lưng rồi chạy xuống lầu. Cả hai chỉ còn có một phút, đương nhiên là không thể nào thoát khỏi. Cậu phải nhanh trí nghĩ ra cách gì đó, nhưng trong đầu chỉ biết nghĩ đến chuyện, dùng thân mình che chở cho đối phương.

Dù Châu Kha Vũ có bị nổ tung hay thiêu sống, thì chí ít Lưu Vũ sẽ bình an. Đứa nhỏ cần anh hơn cần cậu, đó chính là sự thật. Đang hì hục chạy và tìm nơi trú ẩn, cậu nghe anh mơ màng hỏi:

"Là Châu Kha Vũ, phải không?"

"Là tôi."

Cõng Lưu Vũ trêи lưng, Châu Kha Vũ ôn nhu nói.

"Ôm chặt cổ tôi, anh đừng lo, sẽ ổn."

"Đứa bé đâu? Con đâu?"

"Con chúng ta được cứu rồi, nó an toàn và đang ở bên ngoài."

Châu Kha Vũ đổ mồ hôi trêи trán, không biết vì mệt mỏi hay do sợ hãi. Lưu Vũ tiếp tục nói:

"Có bom."

"Tôi biết, anh đừng sợ, anh sẽ ổn thôi, sẽ không sao cả, đừng lo Lưu Vũ."

Nói dứt câu, Châu Kha Vũ càng liều mạng chạy nhanh về phía trước, nên khí tức có chút không ổn định. Lưu Vũ cố gắng mở mắt, nhìn gương mặt của đối phương đang ở sát mình, nên chẳng ngại dùng mặt cọ cọ nhè nhẹ. Có lẽ biết mình không thoát khỏi trận này, nên mới muốn lưu lại chút hơi ấm.

Châu Kha Vũ cười nhẹ, chỉ còn 20 giây cuối cùng, thật may là cậu có thể tìm được chỗ nhét Lưu Vũ vào để an toàn hơn. Vòng tay ôm lấy đối phương, như thể muốn ghi nhớ anh thật sâu trong tâm trí, để chết xuống hoàng tuyền cũng chẳng quên.

Còn 5 giây cuối cùng, Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ rồi nói:

"Mở miệng ra, bịt tai lại."

Lưu Vũ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo. Lúc mà tiếng nói đối phương vừa rơi xuống, anh vừa làm xong thì tiếng nổ hơn cả chói tai, như vang vọng lên mấy tầng trời mây đã xuất hiện. Anh tưởng như lồng ngực của mình bị đá đè lên, rất nặng rất nặng và tim nằm bên trong lại chẳng đập, bởi trước đó nó đã gầm lên theo sự chấn động, đến tai cũng ù ù khó chịu.

Thứ mà Lưu Vũ kịp nhìn là nụ cười anh tuấn của Châu Kha Vũ, và sau lưng cậu có cả một bầu trời rực lửa đỏ.