Chap 50

"Y tá, cô...cô làm ơn, cô có thể đưa tôi đi gặp em ấy không?"

Cô y tá nhìn Lưu Vũ bằng ánh mắt kỳ lạ rồi hỏi:

"Anh làm sao vậy? Đến ba mẹ của bệnh nhân còn không thể vào trong đó thì anh đi vào được à? Mỗi ngày chỉ được thăm 30 phút và còn ngăn cách bởi tấm kính trong suốt ấy. Anh lo cho mình trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, kϊƈɦ động quá thì mắt này không giữ được đâu."

Lưu Vũ đang rất nóng lòng nên tháo hẳn miếng băng gạc xuống. Anh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình vài lần, nó vẫn còn thấy được tia sáng, nhưng tầm nhìn lại loang lổ những vùng đen tối khá lớn. Cô y tá hốt hoảng kêu lên:

"Anh không cần mắt nữa à?"

"Không cần nữa. ICU ở tầng mấy?"

Lưu Vũ chỉ cần gặp được Châu Kha Vũ mà thôi. Bản thân muốn thấy đối phương bằng xương bằng thịt trước mặt mình mới yên tâm được. Dù cách trở bằng tấm kính cũng được, chí ít cả hai không cách xa nhau như bấy giờ.

"Anh..."

Y tá như nhảy cẫng lên vì lo lắng, sau đó lắc lắc đầu bảo:

"Không ổn không ổn rồi, để tôi đi gọi bác sĩ."

Ba mẹ Châu đứng trước phòng bệnh ICU, nhìn con mình qua tấm kính mà thần sắc không giấu nổi sự thê lương và đau lòng. Châu Kha Vũ chỉ mới 25 tuổi, con trai của họ còn quá trẻ để chịu những thương tật dường như mang theo đến suốt đời này.

"Lão gia phu nhân, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có tôi là được rồi. Với lại, tiểu thiếu gia...cũng cần có người chăm sóc."

Đông Tử lựa lời mà nói, nét mặt cũng chứa đầy sự buồn bã.

Hôm ấy, gần 1 giờ sau khi vụ nổ xảy ra, Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ mới được tìm thấy. Châu gia đã dựa vào quyền thế của mình mà thuê dịch vụ cứu hộ hạng sang và giỏi nhất, để mang anh cùng cậu ra khỏi đống đổ nát đó một cách nhanh chóng và cẩn trọng nhất. Lúc ấy, cả hai đều hôn mê còn nắm chặt tay nhau đến mức muốn tách ra cũng phải mất nhiều thời gian. Anh bị thương không nặng, nhưng con trai của họ thì nguy hiểm tính mạng, dường như là đứng hẳn trước quỷ môn quan và chuẩn bị bước vào.

"Về thôi bà à, cô Lệ nói đứa bé đang khóc nhiều lắm."

Chỉ mới có mấy ngày, nhưng tóc ba Châu đã bạc hơn trước rất nhiều. Mẹ Châu hít mũi nén nước mắt rồi giở giọng than trách rằng:

"Tôi về thì đứa nhỏ đó nín khóc sao? Suốt ngày đòi mẹ, tôi về thì được gì?"

Không nói đến Tỏa Nhi thì thôi, nhưng khi đã nói thì mắt mẹ Châu lại xuất hiện một tầng sương mù.

"Nếu không phải tại mẹ của nó, con trai chúng ta có trở nên như vậy không?"

Ba Châu vỗ vỗ vai mẹ Châu rồi nói:

"Được rồi, nó cũng là cháu của chúng ta mà. Trách móc làm gì đứa trẻ mới lên 3? Đứa bé còn nhỏ, đòi mẹ là chuyện bình thường. Còn Châu Kha Vũ trước nay sức khỏe rất tốt, chờ nó đỡ hơn một chút, chúng ta đưa sang nước ngoài trị liệu thì ổn thôi."

Tiếng khóc nức nở với sự đau lòng của Tỏa Nhi đã vang vọng khắp căn nhà. Xuyên đến tận sân trước lẫn sân sau, khiến người giúp việc, người làm vườn đều mủi lòng mà đau theo. Mỗi lần con nít khóc, thì người nghe đã mệt, nhưng đối tượng mệt nhất vẫn là đứa trẻ đang vỡ òa.

Vậy mà Tỏa Nhi đã khóc la nhiều ngày, nói xem hơi sức ở đâu mà trụ nổi dài hạn đây? Giọng của đứa nhỏ cũng khàn và thanh quản bị tổn thương luôn rồi.

"Mẹ, con muốn mẹ, mẹ đâu, hức hức, Tỏa Nhi muốn mẹ."

Tỏa Nhi ở trong vòng tay của dì Lệ mà khóc thét, giống như sắp đứt hơi và chuẩn bị ngất đi, đến môi cũng tím tái và gương mặt bừng đỏ. Trái tim của bà tê liệt và đau âm ĩ khó nói nên lời. Phiên bản thu nhỏ của Châu Kha Vũ đang ở trong tay bà, luôn miệng khóc đòi mẹ đến mức tức tưởi, mặt mày đỏ ngầu, mắt mũi môi sưng to, trông không trụ nổi bao lâu nữa. Còn cậu, người bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chân cũng treo lên và có khả năng tàn phế suốt đời.

"Đừng khóc đừng khóc, tiểu thiếu gia đừng khóc. Mẹ của tiểu thiếu gia đang ở bệnh viện rồi, ít hôm nữa sẽ về với tiểu thiếu gia thôi, đừng khóc, nín nào, ngoan nhé."

Dì Lệ kiên nhẫn dỗ dành Tỏa Nhi. Trêи tay của đứa nhỏ có rất nhiều lỗ kim to, bởi cách đây không lâu, ông Châu đã mang đứa bé đi xét nghiệm ADN. Bà rất thích hôn lên những vết thương này, giống như sẽ giúp xoa dịu được phần nào cơn đau mà đứa bé phải chịu. Gương mặt này còn chưa đủ giống Châu Kha Vũ sao? Cần xét nghiệm huyết thống mới biết ư? Rốt cuộc thì tại sao và vì đâu chứ? Đứa nhỏ còn chưa bốn tuổi mà, tội lỗi, sai lầm của đời trước, thế hệ đi trước thì vì sao đứa nhỏ phải gánh và chịu.

Ông nội Châu vì biết được chuyện của người con thứ đã làm mà tức đến khuỵu xuống, buộc phải vào bệnh viện để chữa trị. Gia đình họ Châu giống như tan nát trong nháy mắt, từ già đến trẻ đều sụp đổ xuống. Dì Lệ thật không biết đang là tình hình gì nữa, chỉ biết thấy rất đau lòng và đầy muộn phiền.

Tỏa Nhi khóc ngày một lớn hơn rồi ngủ thϊế͙p͙ đi. Khi ba mẹ Châu về đến thì thấy đứa nhỏ đã ngủ say trong vòng tay dì Lệ rồi.

"Phu nhân."

Dì Lệ nhỏ giọng gật đầu chào hỏi. Mẹ Châu dặn lòng không nhìn cũng như sẽ mãi mãi chẳng thích Tỏa Nhi. Nhưng dưới ánh đèn huyền diệu của phòng khách, bà lại không thể kiềm lòng mà đưa mắt ngắm đứa nhỏ một cái. Trong giây phút liếc mắt, như ẩn như hiện ở trêи người đứa bé đã xuất hiện hình bóng con của mình khoảng 20 năm về trước.

Khi Châu Kha Vũ còn nhỏ, ngày ngày đều đòi mẹ và lẽo đẽo theo mẹ. Bà Châu có đi đâu, làm gì đều phải ôm trêи tay. Nhưng từ khi nào nhỉ? Từ khi nào cậu không cần mẹ nữa? Không dính bà nữa? Bất giác bà bị cay sống mũi và cảm thấy rất chua chát. Gia tài chỉ có một đứa con, nhưng nó lại chẳng cần bà từ lâu rồi. Đến hôm nay thì sống không sống, chết không chết, đau lòng khôn xiết.

"Mẹ...mẹ."

Tỏa Nhi chu chu môi gọi, chắc là nói mớ. Mẹ Châu nhanh thoát khỏi những suy nghĩ miên man, đưa tay nhẹ ôm đứa nhỏ vào lòng rồi nói:

"Để tôi giữ nó."

"Sao có thể chứ phu nhân? Bà đã mệt lắm rồi, vẫn nên lên phòng nghỉ ngơi cho tốt. Nửa đêm còn phải pha sữa, phu nhân không trụ nổi thì phải làm sao?"

Dì Lệ định không đưa Tỏa Nhi cho mẹ Châu và khẽ lắc đầu đáp lại. Bà lắc lắc rồi cười nhẹ nói:

"Gần đây cô cũng vất vả còn gì?"

Dứt khoát luồn tay vào lưng của Tỏa Nhi để ôm nó vào lòng mình, xong mẹ Châu chậm rãi đi lên lầu. Đứa nhỏ nằm giữa hai vợ chồng già, bà khẽ đưa tay chọc chọc lên cái má sữa của nó rồi bảo:

"Ông nói xem, có phải nó y như đúc Châu Kha Vũ hồi nhỏ không?"

"Đúng a, rất giống. Thằng bé bây giờ lớn rồi, còn mang cháu về cho chúng ta."

Tỏa Nhi mệt nên ngủ say tới nổi thở bằng miệng, song thổi phì phì đến mức xuất hiện cả bong bóng. Cánh môi đáng yêu ấy đang chu chu ra, lộ những cây răng nhỏ bên trong, má sữa theo đó phồng phồng. Còn ʍôиɠ thì dường như chổng lên trời, hồi nhỏ Châu Kha Vũ ngủ cũng thích nằm sấp như vậy, giống một chú lợn con. Dẫu bà có sửa sang tướng ngủ của cậu ra sao thì mới thiêm thϊế͙p͙ được một chút, khi giật mình thức giấc xem thử thì cậu đã về y lại tư thế ngủ chổng ʍôиɠ.

Ba Châu thở dài rồi nói:

"Còn người sinh ra đứa nhỏ thì sao?"

"Tôi không chấp nhận."

Mẹ Châu lập tức mang nét mặt khó chịu, ngón tay đang nựng Tỏa Nhi cũng ngưng lại.

Sau vụ nổ, Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ đều rơi vào cánh cửa sinh tử, Đông Tử biết chuyện không thể giấu nên cũng báo với ông bà Châu. Sau đó thì từ đầu đến cuối sự việc đều phải kể sạch sẽ, chẳng được che giấu dù chỉ nửa lời.

Lưu Vũ làm sao sinh được con? Nhưng ở hiện trường lúc đó không phải Đông Tử đang ôm Tỏa Nhi còn bất tỉnh sao? Điều này căn bản khó lòng tin được, nhưng đến giấy xét nghiệm ADN cũng ghi quá rõ ràng, đứa nhỏ có huyết thống với anh và với Châu gia. Tính theo độ tuổi mà đứa bé mang thì lúc anh rời đi, trong bụng đã mang theo tiểu bánh bao này.

Lưu Vũ đã rời đi, đến xứ lạ quê người mà nuôi Tỏa Nhi chỉ vì sai lầm của thế hệ trưởng bối. Thoáng đã 3 năm trôi qua, nhưng rồi như đâu lại hoàn đấy, anh lại về cạnh bên với Châu Kha Vũ. Một vòng luẩn quẩn, cả hai vẫn không dứt được là sao?

Lưu Vũ cuối cùng cũng thoát được khỏi sự canh giữ của y tá lẫn bác sĩ để chạy lên phòng ICU. Anh phải đi thang bộ lên đến tầng 19, tầng dành cho chế độ chăm sóc đặc biệt và những bệnh nhân có tình trạng nghiêm trọng.

Đến được chỗ cần đến, Lưu Vũ như đứt hơi đến nơi. Sau một hồi tìm kiếm, anh cũng nhìn được chỗ Châu Kha Vũ đang ở. Thông qua tấm kính trong suốt nhưng rất dày chặn phía ngoài, bản thân đã thấy được cậu. Cậu bị thương rất nặng, hai chân đều quấn thạch cao và treo lên. Mặt mang mask thở loại lớn, đến dây dẫn ôxy cũng thuộc cỡ đại.

Đối với Lưu Vũ, Châu Kha Vũ chính là bạch nguyệt quang, sáng đến chói mắt. Đối với Lưu Vũ, Châu Kha Vũ chính là người mang nhiều năng lượng tích cực và vô cùng rực rỡ, chẳng ai sánh bằng. Bây giờ lâm vào tình huống này thật làm anh đau lòng khôn xiết. Đặt tay lên tấm kính dày, bản thân hiểu rõ cậu vẫn chưa tỉnh và càng không thể nghe những gì anh nói, nên chỉ biết thì thầm trong lòng:

"Em nhất định phải tỉnh lại, tôi cần em, Tỏa Nhi cần em. Tôi và con sẽ chờ em. Tôi sẽ bảo vệ cho em nhé."

Lưu Vũ rất muốn được nắm lấy tay đối phương, truyền hơi ấm truyền động lực, nhưng biết đó là không thể. Nên đành đứt ruột đứng ngoài này, áp tay áp mặt lên kính, như thể sẽ giảm và rút ngắn khoảng cách cả hai lại với nhau.

"Tôi sẽ luôn luôn đợi em, tôi không đi đâu nữa."

Nếu Lưu Vũ nhìn kỹ hơn, thì chắc đã thấy ngón tay của Châu Kha Vũ đang nhẹ giật giật.

Tối hôm sau, Lưu Vũ lại lựa giờ giấc có thể tránh né bác sĩ lẫn y tá mà đi lên phòng thăm Châu Kha Vũ. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, lòng anh đau như dao cắt. Nhưng vẫn phải đi nhìn, phải xác nhận rõ ràng tình trạng của đối phương mới an tâm.

Vào ban ngày Lưu Vũ có lén lên thăm, nhưng đã bắt gặp mẹ Châu xuất hiện ở đây. Mặt bà đang mang biểu cảm rất khó coi, có lẽ vì đau lòng trước đứa con mãi chưa chịu tỉnh. Do đó anh làm sao có thể tiến về trước thêm bước nào nữa? Nên trong khi còn chưa bị nhìn thấy đã nhanh quay lưng đi.

Không phải Lưu Vũ sợ họ, mà là xấu hổ và áy náy trong lòng. Nếu anh chẳng xuất hiện trong cuộc đời của Châu Kha Vũ lần nữa, kiên quyết tự nuôi con cái thì cậu có lẽ vẫn còn hôn nhân hạnh phúc và chuẩn bị chào đón những đứa con sắp xuất hiện trong gia đình nhỏ của mình.

Cuộc sống của Châu Kha Vũ sẽ không bị xáo trộn và cậu sẽ không ly hôn, hơn hết là sẽ không nằm trong phòng ICU với tình trạng tồi tệ. Lưu Vũ cảm thấy mình gây ra rất nhiều tội lỗi. Nhưng căn bản hai người yêu nhau say đắm và đang tiến về phía nhau thêm một bước thì sai ở đâu?

"Tiên sinh, anh đến rồi à?"

Giọng của Đông Tử vang lên khiến Lưu Vũ sửng sốt và thoát khỏi luồng suy nghĩ đau khổ. Anh đang lén lút đi thăm người mình thương, nên đứng trước tình huống bị phát hiện thì chẳng khỏi giật bắn người. Nhưng may là sau khi quay lưng, anh phát hiện đối phương là A Đông thì lòng đỡ sợ hơn một chút, tay lần nữa áp lên tấm kính đang ngăn cách hai người.

Biết Lưu Vũ bị mình làm cho giật mình, nên A Đông có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu bảo:

"Xin lỗi, làm tiên sinh sợ rồi."

"Không có gì. Anh tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi, tôi ở đây canh Châu Kha Vũ cho."

Lưu Vũ nhẹ lắc đầu và cười khẽ để đáp lại Đông Tử rồi cũng nêu lên ý kiến của mình. A Đông gật đầu nhưng không khi đâu xa, mà chọn ngồi xuống hàng ghế đối diện phòng ICU của Châu Kha Vũ rồi chỉ tay vào một góc đằng kia và bảo:

"Hồi trưa, tôi đã gặp anh đứng ở đó."

"Ừm, có Châu phu nhân, nên tôi không dám đến."

Lưu Vũ bình tĩnh đáp lại.

"Chắc Châu phu nhân trách tôi nhiều lắm, điều hiển nhiên hơn là không muốn gặp tôi."

"Sao anh biết?"

Đông Tử đúng là ngốc, giờ này còn ngạc nhiên hỏi lại Lưu Vũ.

"Sao có thể không biết? Tôi đã khiến người con trai duy nhất của bà ấy, sống chết đều không nói trước được còn gì?"

Lưu Vũ quay lại nhìn Châu Kha Vũ đang nằm bên trong, sau đó tiếp tục nói:

"Tôi đã sinh ra Tỏa Nhi, nên tôi hiểu được nỗi lòng của bậc cha mẹ. Không ai thích đối tượng khiến con họ bị thương, còn là bị thương nặng cả. Thành ra Châu phu nhân không vui và ghét hoặc căm hận, rồi không muốn nhìn thấy tôi cũng dễ hiểu thôi. Bởi Châu Kha Vũ tại tôi mới bị thương, mới có cơ hội bị người khác uy hϊế͙p͙ hãm hại mà."

"Không tin được là nhị gia lại tàn nhẫn với thiếu gia như thế."

"Không phải chú Châu đâu."

Sau khi Đông Tử cắn răng nói thì Lưu Vũ cũng nhanh lên tiếng. A Đông thắc mắc, tỏ ra kinh ngạc hỏi:

"Không phải? Anh biết gì à?"

"Đúng vậy."

Đông Tử nghi hoặc rất nhiều, sợ rằng Lưu Vũ đã nghĩ sai vấn đề nào đó nên đứng lên nói rõ ràng một số chuyện.

"Theo như điều tra, thì chính là nhị gia làm. Hôm đó ông nội của thiếu gia còn nói, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì thì không màng đến tình cảm cha con gì cả, đích thân đưa nhị gia vào tù mới cam lòng.

"Thật ra, chú Châu chỉ là người đội nồi thay thôi."

Lưu Vũ bắt đầu giải thích.

"Hôm đó sau khi tín hiệu từ tai nghe bị cắt. Thì chú Châu đã liên lạc với cô Khưu. Đồng ý là hai người họ ngay từ đầu thông đồng với nhau, nhưng từ đầu đến cuối chú Châu đều là người bị sai khiến để cung cấp và tiếp ứng cho kế hoạch của cô Khưu. Từ tai nạn xe cho đến bắt cóc rồi đặt bom, toàn bộ do cô Khưu sắp xếp. Lúc đó chú Châu có kêu ngừng lại nhưng không còn kịp nữa."

Tính ra, bây giờ chú Châu có miệng nhưng lại giống kẻ câm, không thể giải bày khi Cẩm Chi mượn dao giết người.

"Cô Khưu đúng là người phụ nữ thông minh. Ngay từ đầu đã tìm người thế mạng. Cô ấy cũng không định cho tôi và Tỏa Nhi có thể thoát ra ngoài."

Lưu Vũ chau mày, rồi lại bảo:

"Vì yêu sinh hận, chung quy cũng tại tôi quay về đây."

Thì ra mọi chuyện là như thế, Đông Tử nghe xong cũng sốt sắng nói:

"Vậy phải mau nói rõ chuyện này cho Châu phu nhân biết. Bây giờ phu nhân không hài lòng anh và còn rất ưu ái cô Khưu. Cho nên lựa thời cơ thích hợp, anh nói rõ mọi chuyện với ông bà Châu đi. Như thế sẽ giúp được mối quan hệ hai người phần nào. Vì người ngăn cách anh và thiếu gia, chỉ còn mình phu nhân thôi."

Lưu Vũ gật gật đầu.

"Tôi biết."

"Tiên sinh, anh tuyệt đối không thể đi nữa. Thiếu gia vì anh mà mạng mình cũng không cần đó."

Lưu Vũ cười nhẹ rồi bảo rằng:

"Đương nhiên, tôi sẽ không đi đâu nữa, tôi sẽ ở bên cạnh em ấy. Trước mắt chỉ mong em ấy tỉnh lại và bình an. Còn chuyện chúng tôi khoan hãy nói đến, tuy nhiên tôi chẳng để ai chia cắt nữa."

Lưu Vũ không thể chờ đến khi mất đi Châu Kha Vũ mới biết hối hận viết thế nào. Nhìn anh như thế, Đông Tử cũng an tâm phần nào. Tay A Đông siết chặt vì cảm thấy hạnh phúc thay cho thiếu gia. Cuối cùng mối quan hệ mập mờ, vụng trộm của hai người có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.

Không gian cứ thế lắng xuống, một lúc sao Đông Tử nhớ ra điều gì đó liền bảo:

"Đúng rồi tiên sinh, tiểu thiếu gia đang ở Châu gia, lúc nào cũng khóc và đòi tiên sinh."

Lưu Vũ mấy ngày nay hôn mê, khi tỉnh lại thì chỉ lo cho Châu Kha Vũ, không phải nói là quên đi Tỏa Nhi. Nhưng anh thừa biết mình chưa có khả năng chăm sóc con, nên theo phỏng đoán đứa nhỏ đang ở Châu gia nên đỡ lo phần nào.

"Tiên sinh có muốn tôi lén trộm tiểu thiếu gia để mang đến đây không?"

Đông Tử ngập ngừng hỏi.

Từ khi chào đời cho đến nay, Tỏa Nhi chưa từng xa Lưu Vũ lâu như thế, chưa kể cách đây mấy hôm mới bị bắt cóc, chắc còn đang sợ hãi và hoảng loạn thần trí lắm. Nghĩ đến điều này anh liền muốn rơi nước mắt và cắn chặt môi. Ở Châu gia tuy tốt, nhưng mẹ Châu có vì anh mà đối xử tệ bạc với đứa bé không?

Lưu Vũ cái gì cũng không biết, thật đáng lo sợ.