Chap 51

Lưu Vũ có lo ngại, nhưng đây là cơ hội duy nhất để gia đình Châu Kha Vũ thương Tỏa Nhi hơn và chọn chấp nhận. Do đó anh đành đánh liều một phen thôi. Dù sao cậu cũng cố gắng nhiều như thế, để cuộc tình cả hai tồn tại ánh sáng dù chỉ một chút. Thành ra bản thân quyết định đoạn đường sau này, người cố gắng sẽ là anh.

Có được kế hoạch trong đầu, Lưu Vũ nhanh thoát khỏi luồng suy nghĩ rồi nói:

"Không cần, cứ để đứa nhỏ cho ông bà nội nó giữ là được."

"Cái gì?"

Đông Tử cả kinh nên hơi lớn giọng hỏi lại, có lẽ anh ấy đang hoài nghi mình nghe lầm. Lưu Vũ bình thản, cười nhẹ đáp lại rằng:

"Dù sao Tỏa Nhi cũng là con cháu nhà họ Châu, kể ra cũng là người một nhà. Trước mắt để đứa nhỏ ở đó cũng không thành vấn đề. Tôi đang không đủ khả năng chăm sóc hay chăm nom."

Đông Tử hết sức kinh ngạc, nhưng Lưu Vũ đã nói như thế thì đành nghe theo thôi. Hiện tại đây chính là thời cơ tốt nhất để Tỏa Nhi làm gia đình họ Châu yêu thích cũng như, Châu gia sẽ sinh cảm mến với đứa nhỏ dễ dàng hơn.

Sau hôm đó, mỗi ngày Lưu Vũ đều xuất hiện ở đây, cách một lớp kính mà nhìn Châu Kha Vũ, đồng thời dùng giọng điệu nho nhỏ để nói chuyện với đối phương. Anh tin rằng cậu sẽ tỉnh lại, sẽ bình an và khỏe mạnh. Đồng thời đứng trước mặt anh, đứng trước mặt Tỏa Nhi và được nghe đứa nhỏ gọi mình một tiếng ba.

Đúng như nguyện vọng của Lưu Vũ, vào một ngày nọ, với không có dấu hiệu báo trước, Châu Kha Vũ đã tỉnh lại trong căn phòng ICU ấy. Cậu thấy mình đang bị nhốt trong không gian đen mịt mù, khó lắm mới thấy được chút ánh sáng và chọn đi theo nó. Cậu muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, bởi đối phương đang chờ mình, Tỏa Nhi đang chờ mình.

Nhưng để mở mắt có chút khó khăn, bởi vì Châu Kha Vũ ngủ quá lâu. Mở mắt không được thì chuyển sang cử động chân tay, nhưng bản thân cảm nhận được, toàn thân mình chẳng còn chút sức lực nào. Vì đâu lại thế? Đến nhấc ngón tay hay hé mí mắt đều không đặng là do đâu?

Châu Kha Vũ nóng lòng đến muốn phát điên lên. Vì Lưu Vũ đâu? Con cậu đâu? Họ có an toàn chứ? Cậu thật không muốn chết, muốn tỉnh lại. Cố gắng nhấc 1 ngón tay, rồi lại thêm một ngón nữa. Chật vật cả buổi thì thiết bị đo huyết áp được gắn sẵn vào tay cậu rơi xuống. Khiến chuông báo động vang lên, bác sĩ y tá lập tức chạy vào.

Biết Châu Kha Vũ tỉnh, ai ai ở đây cũng mừng. Vì tình trạng của cậu giống như còn chờ rút ống thở nữa là xong, chứ để nằm mãi trêи giường, tựa như người thực vật thì quá đáng thương.

Nhưng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài cũng dẫn đến nhiều yếu tố nguy hiểm khác. Nên các bác sĩ và y tá trực ở đây đều nhốn nháo, cấp tốc chạy chữa. Ngay từ đầu bọn họ chỉ biết dốc hết sức mình, còn tỉnh lại hay không là chuyện của Châu Kha Vũ. Nay cậu có dấu hiệu sinh tồn, thì bằng mọi giá phải cứu cho được.

Biết Châu Kha Vũ tỉnh lại, Lưu Vũ từ phòng bệnh dành riêng cho mình mà chạy như bay lên tầng 19. Anh đứng lóng ngóng bên ngoài, đưa mắt nhìn xem người anh thương đang nằm ở bên trong, với bác sĩ lẫn y tá đang bao quanh. Cậu chưa xoay mặt sang hướng bản thân đang đứng, nên anh rất nóng lòng.

Đến khi bác sĩ rời đi hết. Lưu Vũ mới dám đứng bên ngoài và nhỏ giọng gọi:

"Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ đang nằm nghiêng, ánh mắt không còn sáng như trước, cũng như chứa sự vô hồn và mất định hướng. Tuy nhiên Lưu Vũ vẫn kiên nhẫn chờ đợi đối phương đảo tầm mắt tới chỗ mình đang đứng. Lần này trời chiều lòng người, nên nhanh thôi cậu đã thấy anh. Cả hai đưa bốn mắt đối diện nhau, nhất thời hình thành cảm xúc và loại tâm tư gì, cũng chẳng rõ.

Đông Tử không lừa Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã tỉnh rồi, đã nhìn thấy anh rồi. Bản thân mừng đến rơi cả nước mắt, người anh yêu nhiều năm trời, đã tỉnh rồi. Cậu đã không bỏ rơi anh và con lại một mình.

Lưu Vũ hạnh phúc lắm. Cảm giác giống như thấy bông hoa nở rộ sau bao ngày chờ mong. Giống như một chú chim di cư tìm được môi trường sống thích hợp. Giống như du khách tìm được nguồn nước khi bị lạc giữa sa mạc mênh ʍôиɠ.

Chưa có giây phút nào để cả hai cảm nhận được, trong trái tim mỗi người cần có đối phương đến độ nào như phút này. Rất rõ rệt, rất mãnh liệt, hai người căn bản không thể nào sống thiếu nhau nữa.

Châu Kha Vũ mở miệng, Châu Kha Vũ muốn nói gì đó. Lưu Vũ có thể nhìn thấy nhưng không thể nào nghe được. Gương mặt của cậu chẳng chút huyết sắc, cánh môi mỏng ấy cũng khô và nhạt màu, đang ra sức rặn từng chữ, thế mà bản thân lại không thể nghe. Điều này càng làm lòng anh thêm nhức nhối mấy phần.

"Lưu Vũ, Lưu Vũ."

Châu Kha Vũ là đang gọi tên Lưu Vũ. Thật may anh có thể nhìn theo khuôn miệng của đối phương mà đoán ra được rồi. Điều này càng khiến đáy lòng vui hơn một bậc, bởi cậu nhận ra anh, chứng tỏ đã tỉnh táo và minh mẫn. Vậy trước mắt cái đáng lo ngại chỉ còn sự đi đứng của đối phương.

"Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ, tôi ở đây."

Lưu Vũ vừa nói, vừa đập tay nhè nhẹ lên tấm kính. Tim anh như treo ngược, không đúng, phải nói là muốn lao hẳn ra khỏi lồng ngực, nước mắt cũng rơi nhiều hơn một chút. Cậu muốn cười để đáp lại anh, nhưng thử bao nhiêu lần đều bất thành. Có lẽ khuôn miệng, khớp hàm và lưỡi vẫn còn cứng, do nghỉ hoạt động quá lâu, cộng thêm thuốc đặc trị, rồi thuốc mê quá nhiều khi phẫu thuật mà dẫn đến điều trêи. Chỉ cần chờ thêm ít hôm sẽ bình thường trở lại.

Dẫu tỉnh lại, dẫu minh mẫn, nhưng Châu Kha Vũ vẫn chưa khôi phục lại khí lực, thần thái và khí chất trước đây đều tan biến mất, thực làm Lưu Vũ không khỏi xót xa.

Bác sĩ sau đó làm thêm vài cuộc kiểm tra cho Châu Kha Vũ. Ba mẹ Châu cũng nhanh chóng có mặt ở bệnh viện. Bây giờ cậu đã tỉnh, nhưng tình trạng không mấy khả quan và còn cần theo dõi rất nhiều. Nên rời khỏi được phòng ICU, vẫn phải qua phòng chăm sóc đặc biệt nằm tiếp. Chuyển sang đây thì người nhà có thể vào thăm, sự tiếp xúc này sẽ giúp cậu mau chóng bình phục và vui vẻ hơn.

Mẹ Châu nắm lấy tay bác sĩ, kϊƈɦ động và thành khẩn nói tiếng cảm ơn không ngừng. Sau đó cũng hỏi rằng:

"Chừng nào tôi mới có thể chuyển viện cho Châu Kha Vũ?"

Bác sĩ hơi cau mày nói:

"Tôi khuyên người nhà bệnh nhân không nên quá gấp về chuyện này. Vì tình trạng của Châu tổng còn rất yếu, một tác động nhỏ cũng đủ làm tổn thương đến tận bên trong. Chưa kể hiện trạng lúc tỉnh lúc mê có lẽ sẽ xảy ra thường xuyên, nên mong ông bà Châu kiên nhẫn chờ thêm một thời gian."

Mẹ Châu gật gật đầu rồi đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Châu Kha Vũ vẫn mở mắt nằm đó, nhưng rất xác xơ phờ phạc, thân làm mẹ mà phải nhìn con mình rơi vào bộ dạng này, kỳ thực đau khổ đến mức muốn chết. Bà đứng áp người vào tấm kính để quan sát đứa con trai đã quay trở lại sự mê man mà lòng đau như cắt. Khẽ hít mũi liên tục, cũng như dùng khăn giấy lau những giọt nước mắt đang rơi. Mong rằng mình có thể kiểm soát cảm xúc và tuyến lệ tốt hơn.

"Ông tướng của mẹ ơi, con làm mẹ lo lắm, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi."

Lưu Vũ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước đến trước mặt mẹ Châu rồi cúi đầu chào:

"Chào phu nhân, đã lâu không gặp."

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Mẹ Châu theo hướng phát ra âm thanh mà ngẩng mặt. Bắt gặp đó là Lưu Vũ liền thấy lạnh cả người. Tuy nhiên anh không trốn tránh, vẫn rất bình thản và chứa sự kiên định đáp:

"Tôi sẽ ở đây, chăm sóc cho Châu Kha Vũ."

Mẹ Châu nhìn Lưu Vũ mà tự tức giận đến nói không thành câu. Nhưng biết rằng Châu Kha Vũ vừa mới tỉnh, nên cố hạ thấp giọng nhất rồi nói:

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu, con trai tôi thành ra hôm nay tất cả đều vì cậu. Do đó cút khỏi mắt tôi, rời xa con trai tôi đi."

Mẹ Châu thở ra một hơi rồi lại bảo:

"Năm đó tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tưởng rằng cậu an phận thủ thường, sống một cuộc sống riêng biệt sau khi rời đi. Nào ngờ nhiều năm như thế vẫn ở cạnh con trai tôi, còn sinh con cho nó và chịu sự chở che kỹ lưỡng của nó."

Mẹ Châu cười khinh, không cho Lưu Vũ nói thêm lời nào vì lần nữa mở miệng:

"Cậu lên kế hoạch cũng tốt nhỉ? Đầu tiên là sinh con, sau đó ép nó ly hôn, cuối cùng là thế chỗ Cẩm Chi rồi bước vào làm dâu Châu gia. Quá đáng sợ đó Lưu Vũ à."

Lưu Vũ sớm biết mình sẽ bị mắng chửi, nên từ lâu đã chuẩn bị tinh thần. Anh quyết định kỹ càng rồi, bằng mọi giá phải ở bên cạnh Châu Kha Vũ nên không thể mềm yếu.

"Phu nhân, bà hiểu lầm rồi. Tôi với Châu Kha Vũ vừa gặp lại nhau ở mùa thu năm nay. Không tin, bà có thể hỏi anh Đông."

Đột nhiên bị gọi tên, Đông Tử có chút lo lắng và ngơ ngác. Nhưng rồi vẫn nhanh nhảu bước về trước rồi nói:

"Phu nhân, Tiêu tiên sinh nói đúng, tôi có thể làm chứng."

"Cậu im miệng đi. Tôi cho cậu nói à? Cậu bây giờ chỉ biết mình Châu Kha Vũ thôi. Còn đặt tôi vào mắt, còn nói thật với tôi cái gì sao?"

Mẹ Châu nổi đóa, bởi dường như không còn ai bênh vực cho bà trong vấn đề này nữa. Đông Tử mặt khổ sở định giải thích, nhưng anh nhanh chóng giữ vai đối phương lại, nhẹ đẩy lùi về sau một bước. Như đang ra hiệu đừng lên tiếng nữa, kẻo mất lòng bà thì chẳng hay. Mọi chuyện bắt đầu từ anh, cứ để anh giải quyết là được.

"Châu phu nhân, những gì tôi nói đều là sự thật. Bà không tin thì có thể về hỏi Tỏa Nhi ở nhà. Bởi ba năm qua tôi chưa từng gặp lại Châu Kha Vũ, đứa nhỏ không biết mặt cha mình. Đáng nói hơn là đến hiện tại nó vẫn kêu Châu Kha Vũ bằng chú, nó không hề hay biết cha của nó đang đứng trước mặt nó."

Nghe Lưu Vũ đáp trả với giọng điệu bình tĩnh, làm mẹ Châu có chút trống rỗng và bị sốc. Sao Tỏa Nhi lại không biết Châu Kha Vũ là ba của nó? Anh thật sự không phá gia đình của con bà à? Tuy nhiên bản thân vẫn chưa thể chấp nhận được anh hoặc ngừng cố chấp, nên đã nói:

"Cậu đừng có mà đắc thắng, tôi sẽ quay về hỏi đứa nhỏ. Dù sao thì tôi cũng sẽ không cho cậu bước chân vào cửa Châu gia đâu. Cậu thua xa Cẩm Chi lắm."

Lưu Vũ nghe xong chỉ cười. Mẹ Châu lập tức khó hiểu:

"Cậu cười cái gì?"

"Phu nhân nói thử xem, chuyện lần này đều do một tay Cẩm Chi dựng lên, vậy tôi thua cô ấy ở chỗ không có lòng dạ độc ác à?"

Mẹ Châu như giật một cái trong lòng. Ba Châu cũng trầm mặc suy nghĩ.

"Cậu nói cái gì?"

"Cậu nói lại lần nữa cho tôi nghe đi."

Ba Châu nhanh tiếp lời mẹ Châu, yêu cầu Lưu Vũ kể rõ đầu đuôi. Anh nhìn hai người đều đang muốn nghe sự thật nên nhanh chóng kể rõ:

"Những việc này đều do con dâu tốt của hai vị làm nên. Từ dựng cảnh bắt cóc đến cho bom nổ khiến Châu Kha Vũ thành ra bộ dạng ngày hôm nay."

Lời nói của Lưu Vũ chứa đầy đủ trọng điểm, hơn hết là như đang chứng minh, không phải vì cứu anh mà Châu Kha Vũ mới bị thương. Giấu giếm chuyện này không phải vì bản thân đang bày tính mưu đồ, mà sự thật là bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện. Có như thế khả năng cạnh nhau của hai người mới tiến thêm một chút.

Thay vì nói đi cứu Lưu Vũ, Châu Kha Vũ mới thập tử nhất sinh. Thì chọn nói đi cứu Tỏa Nhi, huyết thống đích tôn nhà họ, như thế không phải hay hơn sao? Ông bà Châu đều cả kinh đến mức trợn mắt. Nhưng dân kinh doanh thì giỏi nhất là chuyện điều chỉnh tinh thần, nên ba Châu ho khan rồi nói:

"Tốt hơn là cậu đừng nói dối chúng tôi."

"Chuyện này quan trọng, tôi làm sao có thể nói dối? Chưa kể tôi chấp nhận đối chất và đứng ra làm nhân chứng. Ngoại trừ tôi còn có nhị gia gì đó của Châu gia các người, do đó có thể ba mặt một lời. Tôi không ngại đâu."

Chuyện này không phải nhỏ, Lưu Vũ đương nhiên không có gan nói dối. Với lại nhìn thái độ của anh quá bình tĩnh và nói năng rất logic, không sợ bất kỳ điều gì thì phía Châu gia cũng đỡ nghi ngờ.

"Vài ngày nữa có thể mang Tỏa Nhi đến đây không? Tôi nghe bác sĩ nói có người nhà cạnh bên tâm sự chăm sóc, sẽ tốt cho Châu Kha Vũ hơn. Nên tôi nghĩ Châu Kha Vũ rất muốn gặp đứa nhỏ."

Lưu Vũ mở miệng nói tiếp. Anh nhớ con mình chứ, nhưng trước mắt phải giải quyết ổn thỏa phía trưởng bối. Nên anh đành để đứa nhỏ nhớ mình thêm ít hôm.

Dì Lệ mắt ngấn nước, đang đứng cho sữa bột nhập khẩu vào máy pha sữa dành riêng cho trẻ em. Bởi Tỏa Nhi ngày ngày đều khóc, từ sáng đến tối chỉ biết ủy khuất và nức nở đòi mẹ. Tiểu thiếu gia từ trước đến nay không có tròn trịa gì, vì chuyện này mà càng ốm hơn, đến cái má sữa cũng nhỏ hơn xưa, chỉ còn bánh bao không nhân, mất đi độ đàn hồi và phúng phính.

Tỏa Nhi nhỏ xíu, sao có thể xa mẹ? Dì Lệ thật luôn trách bà Châu trong lòng. Bởi để họ nhà ba người sống hạnh phúc không hay hơn sao? Chuyện đã ra nông nỗi này mà còn cố chấp ngăn cấm thì được gì nào?

"Tiểu tổ tông ơi, con đừng khóc nữa, mái nhà sắp bị con khóc đến lật rồi."

Dì Lệ cho Tỏa Nhi uống sữa, nhưng đứa nhỏ chỉ muốn Lưu Vũ thôi, nên rất cựa quậy và không chịu. Bà đành ôm đứa bé đi dạo trong sân vườn, đi tới đi lui, mong sao đứa nhỏ thoải mái hơn rồi chịu uống sữa và ngủ. Bà biết Châu Kha Vũ đã tỉnh, nên trong lòng đỡ nặng hơn, giây phút này càng đủ tinh thần để lo cho bánh bao nhỏ.

"Tỏa Nhi muốn mẹ, Tỏa Nhi muốn mẹ thôi. Có phải mẹ không thương Tỏa Nhi nữa, mẹ bỏ Tỏa Nhi rồi không?"

"Ôi, không có, mẹ con đang bận thôi, ngoan nào, Tỏa Nhi đừng khóc, mẹ con không có bỏ con đâu, mẹ con rất thương con mà."

"Muốn mẹ muốn mẹ, Tỏa Nhi nhớ mẹ."

Tỏa Nhi khóc đến nghẹn, làm dì Lệ đau lòng khôn cùng. Nhưng bà vẫn kiên nhẫn dỗ dành rằng:

"Ba con đang bị thương, nên mẹ con ở bệnh viện chăm sóc cho ba con rồi. Con ngoan, khi nào ba con khỏe hơn một chút, con sẽ được gặp mẹ."

"Ba?"

Tỏa Nhi lập tức nín khóc và tỏ ra khó hiểu hỏi. Dì Lệ dùng khăn mình đang cầm sẵn trêи tay, lau nước mắt cho đứa bé rồi bảo:

"Đúng vậy. Ba con đang bị thương rồi, đang nằm viện nữa. Nên mẹ con phải vào đó chăm sóc, chờ thêm ít hôm con sẽ được gặp mẹ, gặp ba thôi."

"Buzz Lightyear cũng bị thương sao?"

Tỏa Nhi dùng bàn tay nhỏ của mình tự lau nước mắt rồi thắc mắc hỏi.

"Cái gì mà Buzz Lightyeat chứ?"

Tỏa Nhi nín khóc hoàn toàn, chớp chớp mắt vì khó hiểu hỏi lại lần nữa:

"Buzz Lightyear bị thương nặng sao?"

Dì Lệ thật không hiểu Tỏa Nhi đang nói cái gì, nên nhân cơ hội này nhét vào miệng đứa bé bình sữa. Bánh bao nhỏ đang ngưng khóc và tò mò chuyện ba bị thương nên cũng chịu uống. Sau đó bà ôm đứa nhỏ đi vào phòng khách, tay chỉ vào bức hình của Châu Kha Vũ được đặt trêи bàn và bảo:

"Đây là ba của con mà, ba con đang ở bệnh viện và mẹ đang chăm sóc ba."

Tỏa Nhi nhìn xong chỉ biết nhíu mày, bộ dạng y như Châu Kha Vũ rồi nói:

"Đây không phải ba, đây là chú."

Dì Lệ nhăn mặt, bà không hiểu Tỏa Nhi đang bị làm sao nên sửa lại rằng:

"Là ba của con đó, không phải chú đâu."

Tỏa Nhi lắc lắc đầu.

"Là chú."

"Là ba của con."

Tỏa Nhi vẫn kiên định đáp:

"Không phải. Là chú."

Cuộc nói chuyện giữa hai người được ông bà Châu nghe được, vì trùng hợp là họ vừa về tới nhà. Mẹ Châu tiến nhanh về trước, ôm lấy Tỏa Nhi từ vòng tay của dì Lệ rồi dùng giọng ôn hòa nói:

"Tỏa Nhi của bà, sao con có thể không biết ba mình chứ? Sao con lại gọi ba mình là chú được? Đây, để bà cho con cái này, hình mới đây chắc con sẽ nhận ra."

Bức hình này cũng là của Châu Kha Vũ chụp nhiều năm trước, nên mẹ Châu sợ Tỏa Nhi nhận không ra. Bà lấy điện thoại, mở tấm hình gần đây nhất của cậu rồi đưa đến trước mặt đứa trẻ.

"Vẫn là chú mà?"

Tỏa Nhi chu môi, phồng phồng hai má, còn chớp chớp nhìn mẹ Châu một cách khó hiểu. Bà bất chợt choáng váng, bởi những lời Lưu Vũ nói đều là thật sao?