Chap 52

"Tỏa Nhi à, con nhìn kỹ đi, con và người này rất giống nhau mà."

Mẹ Châu nặng lòng, mở miệng nói một tiếng. Tỏa Nhi vẫn kiên định, không thay đổi ý kiến bảo:

"Là chú, là chú thôi. Mẹ đã dạy Tỏa Nhi gọi như thế."

Sao cháu trai của bà, có thể gọi con bà bằng chú được chứ? Một chuyện nực cười và gây đau lòng mà.

Tỏa Nhi cắn cắn môi, đầu cúi xuống, bình sữa trong tay cũng ôm chặt vào lòng và nói:

"Tỏa Nhi không có ba, Tỏa Nhi chỉ có mẹ.....à thường mẹ dặn phải gọi là papa. Tỏa Nhi chưa từng gặp qua ba của mình."

Ba người lớn có mặt tại đây đều chết lặng. Mẹ Châu lúc này cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi cháu của bà đáng lý phải hơn trăm vạn người, tại sao phải chịu đựng nhiều nụ hôn đắng cay của cuộc sống? Tỏa Nhi chưa từng gặp mặt ba, đến khi gặp rồi lại chẳng biết, còn chịu đựng những cực khổ vất vả vì Lưu Vũ sống bên ngoài rất chật vật, thiếu thốn đủ đường.

"Vậy....mẹ con có nói, ba con ở đâu không?"

Mẹ Châu có chút đau mắt, nghẹn ngào hỏi đứa nhỏ.

"Mẹ nói, ba đang ở nơi rất xa, rất xa, khi Tỏa Nhi lớn lên, thì ba sẽ đến thăm Tỏa Nhi mỗi ngày. Nhưng Tỏa Nhi đã ba tuổi, Tỏa Nhi cũng đã đi mẫu giáo và Tỏa Nhi luôn ngoan, thế nhưng vẫn chưa được gặp ba. Ai ai ở trường cũng có ba, những người ở nơi Tỏa Nhi từng sống cũng có ba. Riêng mình Tỏa Nhi là không có, Tỏa Nhi chỉ có mẹ thôi."

"Sao Tỏa Nhi vẫn chưa được nhìn thấy cha chứ? Ngày nào Tỏa Nhi cũng ngoan mà, ngay cả mẹ đã bỏ Tỏa Nhi đi nhiều ngày như thế, Tỏa Nhi nhớ đến phát khóc cũng ráng ngoan mà. Tại sao dần rồi cả mẹ cũng xa Tỏa Nhi chứ? Còn nơi xa mà ba đang ở là nơi nào chứ?"

Tỏa Nhi vừa nói vừa khóc. Đứa bé thật sự rất buồn, rất tủi thân.

"Tỏa Nhi nhớ mẹ, Tỏa Nhi nhớ bà ngoại nữa. Bà ơi, bà có thể đưa cháu đi gặp mẹ không?"

Mẹ Châu ngớ người, nhanh chóng hỏi:

"Con vừa gọi bà là gì?"

Mẹ Châu siết chặt Tỏa Nhi vào lòng. Đứa bé nằm trong vòng tay của bà với đôi mắt mờ mịt, khẽ khịt mũi một cái rồi lễ phép bảo:

"Là bà. Mẹ dạy phải lễ phép với người lớn. Nhìn tuổi của bà, Tỏa Nhi thấy phải gọi bằng bà."

Mẹ Châu cay xè sống mũi và chảy nước mắt. Cách đây mấy hôm, Tỏa Nhi tỉnh lại sau giấc ngủ mơ màng đã gọi hai chữ bà ngoại. Dù không đúng cho lắm, nhưng đủ làm bà đứt ruột, đau thấu tâm can.

"Bà ơi, sao bà khóc thế?"

Tỏa Nhi đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lên chạm vào mặt mẹ Châu. Bà giữ lấy tay đứa nhỏ rồi hôn lấy, trong lòng thầm nghĩ, trừ phi hái được mặt trăng xuống, bằng không chẳng có cách nào bù đắp đủ cho đứa bé.

"Bà không khóc, bà đang vui thôi. Con ngoan nhé, bà nội dẫn con đi gặp mẹ nhé? Bà thật sự quá có lỗi với con."

Nhờ sự trợ giúp của y tá, Lưu Vũ đã mượn được bút và giấy, sau đó ở bên ngoài ghi gì đó, xong xuôi thì chạy nhanh đến phòng bệnh ICU mà Châu Kha Vũ đang nằm. Đâu phải nói chuyển ra phòng chăm sóc đặc biệt là chuyển ngay được, do đó vẫn còn cần thời gian thích hợp.

Lưu Vũ gõ nhẹ nhẹ cửa kính, nhưng dường như Châu Kha Vũ nghe được điều đó nên đưa mắt nhìn ra ngoài. Cậu còn đau và chưa hồi phục được bao nhiêu phần, nên hành động xoay đầu cũng rất chậm chạp. Biết cậu đã thấy mình, anh nhanh chóng giơ tay lên như ra dấu xin chào, ra sức phất tay mạnh mẽ. Sau đó áp mảnh giấy mình vừa ghi chữ lên vào kính cho đối phương đọc.

Lưu Vũ thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc, bởi Châu Kha Vũ tỉnh lại là tốt nhất, còn di chứng gì đó, căn bản anh không ngại chăm sóc.

[Bác sĩ nói em rất kiên cường còn rất giỏi. Tình trạng nguy kịch cũng đã vượt qua rồi. Em thật sự tuyệt vời.]

Ngón tay của Châu Kha Vũ giật giật, không biết Lưu Vũ có nhìn thấy hay không, nhưng anh đã tiếp tục đổi tờ giấy khác sau vài giây dừng lại.

[Tôi và con đang rất ổn, chúng tôi đều an toàn và không gặp phải vấn đề gì cả. Do đó em cố lên, tôi và con đều chờ em. Tích cực trị liệu cũng như phối hợp cùng những lời bác sĩ nói nhé.]

Câu này hơi dài, Châu Kha Vũ nhìn lâu lắm mới đọc xong, còn chớp mắt hai cái. Lưu Vũ phỏng chừng cậu đã đọc được, mới thay tiếp tấm thứ 3.

[Tôi sẽ ở cạnh em, đừng lo, tôi chờ em được mà.]

Một giọt nước mắt đã lăn khỏi khóe mắt của Châu Kha Vũ. Dường như một giọt, rồi lại một giọt, làm cho vỏ áo gối trắng của bệnh viện bị thấm ướt. Toàn bộ khu này chỉ có một mình cậu nằm, chứng tỏ tình trạng vẫn còn rất nặng. Nên Lưu Vũ cố gắng ra sao, đối phương cũng chưa thể nói chuyện hay cử động được.

Bác sĩ nói, không cần gấp, sức khỏe của Châu Kha Vũ trước nay đều tốt, chưa kể cậu còn trẻ, nên phục hồi là chuyện có khả năng rất cao, coi như chậm mà chắc, đừng quá nóng lòng.

Chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, Lưu Vũ có thể làm người túc trực bên cạnh Châu Kha Vũ 24/24. Ba mẹ Châu dường như cũng tỏ ra hài lòng. Tuy nhiên họ có đồng ý hay chăng, bản thân vẫn chọn không rời xa cậu nửa bước.

Chuyện của Cẩm Chi chắc Châu gia đã rõ và có cách giải quyết riêng rồi. Anh cũng không tiện xen vào, dù sao họ đều là dân làm ăn, tính toán cỡ nào cũng phải để lại lợi ích.

Lưu Vũ vắt khăn trong nước ấm, rồi dùng nó lau mặt cho Châu Kha Vũ. Hôm nay cậu cười được rồi, anh cũng thấy nhẹ lòng hơn.

"Ngoài trời đã có tuyết rơi rồi, lạnh lắm luôn đó em biết không? Người đi đường đều mặc áo khoác vô cùng dày, nhìn như chim cánh cụt vậy."

Lưu Vũ ngày nào cũng nói với Châu Kha Vũ vô cùng nhiều, nhưng chuyện hồi âm thì chưa từng diễn ra. Châu gia biết không thể chuyển viện vì sợ trêи đường đi, sẽ dẫn đến nhiều sơ suất rồi lâm vào cảnh nguy hiểm. Do đó thiết bị tiên tiến, thuốc đặc trị loại đắt đỏ đều mang đến đây hết. Tuy nhiên kết quả vẫn không giống với những gì họ mong đợi.

Tối hôm qua, trong không gian yên tĩnh, Lưu Vũ cũng suy nghĩ rất nhiều thứ. Lỡ như Châu Kha Vũ không bình phục lại, mãi nằm một chỗ như vậy, cái gì cũng chẳng thể làm thì bản thân nên đối mặt thế nào? Anh sẽ chăm sóc, vẫn không bỏ đi vì đó là điều hiển nhiên, tiếng lòng cũng bảo như thế. Nhưng nhìn cậu như liệt toàn thân, đến nói chuyện cũng mất đi khả năng thì đau lòng lắm chứ chẳng đùa.

Lưu Vũ nâng tay lên, lau tiếp cho Châu Kha Vũ chỗ khác, thì phát hiện cánh tay còn lại đang chống trêи giường để giữ thăng bằng cho mình đã bị nhéo một cái. Anh sửng sốt, đưa mắt nhìn cậu, người đang mang đôi mắt sáng ngời, chứ không phải đen tối như những ngày qua. Sợ bản thân đã lầm, anh đưa mắt nhìn xuống vị trí vừa bị chạm vào. Đối phương liền lặp lại động tác đó lần nữa, không nặng không nhẹ, như đang trêu đùa với anh.

Lưu Vũ nhanh quăng khăn sang một bên, cầm lên bàn tay của Châu Kha Vũ rồi sốt sắng hỏi:

"Tay của em đã có lực lại rồi phải không? Em cử động được rồi, có cảm giác đúng chứ?"

Châu Kha Vũ mở miệng, như muốn nói gì đó với Lưu Vũ. Nhưng rồi âm thanh thoát ra chỉ toàn ư với a, làm anh càng nhói lòng. Nhẹ đặt tay lên trán cậu, anh cười hòa nhã và nhu thuận nói:

"Đừng nóng vội, em hôn mê trong thời gian dài còn dùng máy trợ trở. Nên cuống họng bị tổn thương chắc không nhẹ đâu, đừng quá lo, rồi em sẽ nói lại được thôi."

Châu Kha Vũ tỏ ra giận dỗi, rõ là muốn nói nhưng lại phải chờ nên hai cái má cũng phồng lên. Lưu Vũ phải cảm thán, mình đúng là cái máy đẻ thuê, Tỏa Nhi cùng cậu như một khuôn đúc ra ấy.

Châu Kha Vũ bình thường đã trắng trẻo, thời gian dài còn nằm trong mát nên càng trắng hơn. Tuy nhiên nước da của người bệnh luôn luôn không đẹp, nhìn chẳng chút huyết sắc, rất đáng thương. Lưu Vũ không biết nên tả cậu làm sao vào giây phút này, bởi tóc đối phương chẳng chải chuốt xịt keo gì, đơn thuần thẳng và suông xuống trước trán, gương mặt chẳng tròn trịa nhưng lại có má sữa. Do đó vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Đáy lòng Lưu Vũ mềm nhũn, trông Châu Kha Vũ ngoan ngoãn đến khó nói thành lời. Anh lại cười lần nữa rồi nói:

"Nào, em nhéo lại một cái xem."

Lưu Vũ cười đến cong mắt như chờ mong, quả thực rất đẹp. Châu Kha Vũ nghe lời, cố gắng dùng sức, tìm lấy tay anh mà chọn nắm chặt thêm lần nữa.

"Mẹ ơi, Tỏa Nhi đến rồi này."

Tiếng nói của đứa trẻ vang vọng khắp căn phòng khiến Lưu Vũ giật mình. Lúc này xoay người sang thì thấy bà Châu đang bảo:

"Ôi Tỏa Nhi, đừng nói lớn. Bà nội quên nói với con là ở trong bệnh viện không được lớn tiếng."

Nhẹ gỡ khẩu trang cho Tỏa Nhi, mẹ Châu vẫn buông lời căn dặn. Gặp bà lẫn con mình ở đây, ngoài ra còn nhiều người khác, vì vậy Lưu Vũ có chút hạnh phúc và bối rối, song muốn thu cái tay đang bị nắm lại. Nhưng cậu chẳng chịu thả ra, trêи mặt còn mang theo nét cười như cố ý. Bản thân phát hiện ra đối phương đúng là tâm cơ xấu xa, vành tai thoáng đỏ ửng, anh đứng lên rồi nói nhỏ với cậu rằng:

"Mau buông ra, con của chúng ta đang ở đây."

Lưu Vũ sắp bốc cháy vì xấu hổ rồi. Trong phòng có con của họ, có cha mẹ của Châu Kha Vũ, rồi dì Lệ và Đông Tử. Chỉ còn thiếu ông nội vì tuổi già nên chẳng thích hợp đến nơi này. Thế mà cậu vẫn chọn nắm chặt không buông, thật làm anh điên tiết chết đi được.

Châu Kha Vũ chỉ muốn giữ chặt tay Lưu Vũ, nhưng xem ra chọc giận anh cũng không phải tốt. Nên nhẹ cho ngón cái ở trong lòng bàn tay anh ma sát vài lần rồi buông lỏng. Lúc này ở phía Tỏa Nhi, sau khi đứa bé rời khỏi vòng tay mẹ Châu thì cấp tốc chạy đến ôm chân anh và gọi:

"Mẹ ơi, mẹ ơi."

Lưu Vũ đã cả tháng không được gặp con, anh dường như nhớ và lo cho đứa nhỏ đến phát điên rồi. Khom người nhấc bổng Tỏa Nhi lên rồi đặt vào lòng, anh vừa ôm chặt vừa hôn hít, nước mắt như rơi ra, song cũng hỏi:

"Có nhớ papa không?"

Nghe đến chuyện này, bánh bao nhỏ đang ôm lấy Lưu Vũ không khỏi tỏ ra ủy khuất và làm nũng rằng:

"Nhớ nhiều lắm, còn tưởng mẹ không cần Tỏa Nhi nữa."

"Sao papa có thể không cần con chứ?"

Lưu Vũ rơi cả nước mắt, cắn cắn môi nhìn sự giận dỗi từ con của mình. Anh nhanh lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi ôm Tỏa Nhi đặt lên giường, cạnh hông của Châu Kha Vũ rồi nói:

"Papa đang bận chăm sóc ba của con. Nào, đứng yên để ba xem, Tỏa Nhi có cao lên chút nào không."

Trêи màn hình hiện điện tâm đồ, đã cho thấy chỉ số nhịp tim nơi cậu đã tăng vọt lên 120.

"Ba?"

Tỏa Nhi đứng xong cũng ngồi xuống, đầu nghiêng một chút, thắc mắc hỏi lại Lưu Vũ.

"Không phải là chú sao?"

Lưu Vũ nhẹ gõ mũi Tỏa Nhi, sau đó nói:

"Đây là ba của con, người đã cùng papa đưa con đến thế giới này đó."

"Nhưng mẹ đã nói, ba của con đang ở nơi rất xa mà. Đây là chú mà a, Buzz Lightyear mới là ba của con a."

Thấy Tỏa Nhi lắc đầu chối bỏ, Lưu Vũ cũng không dễ chịu gì. Nhưng rồi vẫn cố cười, kiên nhẫn nói:

"Chú thật sự là ba của con. Người đã cứu con và papa ra khỏi vòng tay của kẻ xấu đó. Ba con anh hùng không thua Buzz Lightyear nha. Ba của con có thể bảo vệ Tỏa Nhi và thương yêu con, giống như papa bất chấp mọi thứ để yêu thương và bảo vệ con vậy. Nào, mau nắm lấy tay của ba đi con."

Tỏa Nhi vẫn còn mù mờ ở chỗ nào đó, nhưng cũng nghe lời mà khẽ xoay đầu, nhìn Châu Kha Vũ đang nằm cứng đờ trêи giường, vì không thể cử động. Nhưng cậu đã rất cố gắng để có thể cùng con mình chạm tay, bản thân ra sức nâng cánh tay phải của mình lên. Anh ở cạnh bên cũng đốc thúc rằng:

"Con, mau chạm vào tay ba đi, gọi ba đi."

Tỏa Nhi ngần ngại, nâng cánh tay nhỏ của mình lên. Nhìn vào bàn tay to lớn của Châu Kha Vũ mà do dự rất nhiều, sau cùng chỉ chọn nắm lấy một ngón duy nhất. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cậu thấy hạnh phúc mà nặn ra một nụ cười trong sự khó khăn.

"Gọi ba đi, ba đang đợi đó."

Lưu Vũ xoa xoa đầu đứa bé và bảo. Căn bản, Tỏa Nhi không thấy khó khăn khi gọi Châu Kha Vũ là ba, vì cậu thật sự rất đẹp trai còn giàu có, luôn luôn cưng chiều mình. Chỉ là đến hôm nay anh mới nói ra điều khá chấn động, khiến đứa nhỏ nhận ra hơi muộn, bởi đã sau thời gian dài gọi chú, nên thoáng thấy hơi lấn cấn ở chỗ nào đó.

Nhưng Tỏa Nhi nghĩ đến chuyện, chú đẹp trai là ba ruột, còn cứu mình cùng mẹ ra khỏi kẻ xấu. Như thế trong tương lai, bản thân cùng Lưu Vũ sẽ có sự bảo vệ và điều này thật sự quá tốt.

"Ba..."

Thật sự do Tỏa Nhi không gọi Lưu Vũ là papa được bấy nhiêu lần, nên hiện tại xưng ba với Châu Kha Vũ, có chút khó khăn trong cuống họng.

"Ba ơi, ba."

Chờ được rồi, Châu Kha Vũ đã chờ được rồi.

"Châu Kha Vũ, con gọi em là ba đó, em nghe rồi đúng không?"

Lưu Vũ cười trong hạnh phúc, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, càng tôn lên nét đẹp của anh. Châu Kha Vũ cũng vui lắm, khẽ gật đầu một cái. Mẹ Châu thì tựa vào ba Châu rồi lấy khăn ra lau nước mắt, dì Lệ cũng mừng khôn xiết, Đông Tử thì khỏi nói, cảm động đến mức rơi nước mắt, phải nhìn lên trần nhà cho đỡ hơn.

Tỏa Nhi nhanh chóng dùng chân lẫn tay để câu chặt lấy cánh tay của Châu Kha Vũ, sau đó ôm chặt trong lòng. Tiếp tục gọi một tiếng:

"Ba."

Châu Kha Vũ thật sự rất muốn đáp lại con mình, miệng cũng mở ra rồi, nhưng câu từ nào cũng chẳng thể thoát ra.

"Mẹ ơi, sao ba cứ yên lặng vậy?"

Tỏa Nhi khó hiểu, quay sang hỏi Lưu Vũ. Lúc này cậu rất lúng túng, càng muốn đáp trả lại với con mình, nhưng cuống họng thật sự không nghe theo lời cậu. Do đó đành quay sang nhìn Lưu Vũ, ánh mắt chứa sự cầu cứu. Anh hiểu ý nên cười đáp lại, sau đó nói với con mình rằng:

"Do ba cứu chúng ta, nên bị thương nặng, trước mắt không thể nói chuyện được. Con đừng buồn ba của con nhé. Đợi ba con khỏe hơn, ba con sẽ nói chuyện với con, sẽ kể những mẩu chuyện mà con thích, cho con nghe."

Tỏa Nhi tiếp thu một cách rất nghiêm túc rồi nói:

"Lần trước, Tiểu Hồng Miêu còn chưa kể xong."

"Là Tiểu Hồng Mạo."

Lưu Vũ vẫn kiên nhẫn sửa lại cách đọc cho đúng tên truyện.

"Papa nói nhiều lần rồi mà, sao con vẫn sai chứ? Nếu sau này còn không phân biệt được, papa không sửa cho con nữa, mà để ba con phạt con đứng quay mặt vào tường."

Châu Kha Vũ nghe nói liền vui hơn, cánh môi cũng cong lên cao hơn một chút.

Sau hôm được gặp Lưu Vũ, Tỏa Nhi ngoan hơn hẳn. Khi ngủ thức dậy sẽ tự tìm quần áo mặc và tự đi vệ sinh cá nhân. Xong xuôi thì ngồi vào bàn ăn sáng cùng cả gia đình với đôi chân nhỏ mãi đung đưa. Không còn quấy khóc, không nghỉ ăn nghỉ uống, thay vào đó là hoàn toàn ngoan ngoãn, nghe lời, thật làm người lớn ai cũng cưng.

Ông nội Châu, nhìn đứa cháu cố của mình mà không thể ngưng cười và hỏi:

"Sao cháu lại dậy sớm như thế?"

Tỏa Nhi để chiếc túi Chanel loại nhỏ, dành cho em bé mang đi học sang ghế trống bên cạnh rồi ngoan ngoãn đáp:

"Dạ, để đi gặp ba. Ngoài ra khi đến đó, cháu còn được nằm trong vòng tay của mẹ, vòng tay mẹ rất ấm áp và mẹ thơm lắm."

Chiếc túi ấy là do mẹ Châu đã mua cho cháu trai của mình. Bà không muốn nó thua kém một ai.

Còn Tỏa Nhi sau khi đáp xong, cũng cầm thìa nhỏ lên để múc thức ăn. Đứa bé nhớ rõ, Lưu Vũ đã dặn rằng: Phải ngoan ngoãn, nghe lời ông bà nội, ông cố và những người lớn khác ở trong Châu gia. Ngoài ra còn phải ăn uống để có sức khỏe. Xong đợi đến khi ba con khỏe mạnh, thì gia đình chúng ta ba người mãi mãi bên nhau.

Tuy nhiên, Lưu Vũ còn dặn thêm đây là bí mật, không được nói cho ai biết. Tỏa Nhi cũng gật đầu chấp thuận, vì tương lai tươi đẹp.

Nhìn Tỏa Nhi ăn húp hết muỗng này đến muỗng khác, còn biết là nóng thì phải thổi, nên cánh môi và má sữa đều phồng phồng và nhô nhô ra, làm ba Châu không khỏi cười thành tiếng.

"Đứa trẻ thật sự rất ngoan, còn giỏi nữa."

Ông nội Châu thở dài, có lẽ vì đau lòng cho đứa cháu số khổ này của mình. Xong nhớ lại Châu Kha Vũ năm xưa rồi nói:

"Hồi xưa Châu Kha Vũ nghịch vô cùng, có ăn cơm cũng phải chạy khắp nhà, mỗi lần đến giờ cơm, đều phải một tay cầm bát cơm, tay cầm muỗng, còn chân thì chạy theo nó để đúc. Xem ra Tỏa Nhi có tính tình giống Lưu Vũ."