Chap 53

"Ba...tự dưng ba nhắc đến người đó làm gì?"

Nghe nhắc đến Lưu Vũ, mẹ Châu liền mang sắc mặt không vui cho lắm.

"Thì nhắc đến người sinh ra Tỏa Nhi thì có sao? Bà tức giận cái gì chứ?"

Ba Châu nhanh chóng lên tiếng, sau đó lại nói tiếp:

"Bà xem, ngay cả đút cơm cho Châu Kha Vũ cũng không dễ dàng gì. Vậy tìm được người nắm giữ trái tim của Châu Kha Vũ có dễ sao? Khó lắm mới có người mà nó thương thật tâm, vì sao bà không biết quý?"

"Đông Tử cũng kể cho chúng ta nghe mọi chuyện rồi. Mấy năm qua người sinh ra Tỏa Nhi, sống đâu dễ dàng gì, khổ sở thiếu thốn đủ đường vẫn chưa từng tìm chúng ta đàm phán mà. Bà xem, có đối tượng nào mang trong mình huyết mạch đích tôn nhà họ Châu mà chịu đựng và câm nín như vậy không? Lưu Vũ là người tốt, còn lương thiện. Về phía Châu Kha Vũ bị thương, sao có thể trách cậu ấy được? Do con chúng ta ly hôn rồi gánh những hậu quả nên nhận thôi."

Ba Châu không ngại nói thêm một câu:

"Mọi chuyện đã đến nước này rồi, Châu Kha Vũ cũng đang dần bình phục, bà nghĩ chuyện chia rẽ còn khả năng sao? Đừng tốn công vô nghĩa nữa."

"Nếu như Lưu Vũ không quay lại, con chúng ta...có thể sống thật với điều nó muốn à? Với lại hôn nhân không tình yêu kéo dài được bao lâu? Rồi cũng ly hôn, giá nó phải trả cho sự thương yêu nhưng không dám đối mặt mà nó đã chịu lâu nay, thì cũng không khác hiện tại là bao đâu."

Mẹ Châu nghiêm túc lắng nghe, sau đó cũng quay sang nhìn Tỏa Nhi đang nghiêm túc ăn cháo rồi nói:

"Con ăn từ từ thôi, kẻo bị nghẹn đó. Dì Lệ đâu rồi? Ra chăm sóc tiểu thiếu gia đi, đừng để nó tự ăn như thế."

Mẹ Châu thở ra một hơi như đang quan ngại rồi nói:

"Tỏa Nhi là đích tự, xem ra chờ sau khi Châu Kha Vũ hồi phục. Chắc chắn sẽ ầm ĩ đòi đón người kia bước vào cửa nhà họ Châu chúng ta."

"Bà mà không đồng ý, ai biết con trai lớn gan của chúng ta sẽ làm ra chuyện gì? Thôi thì chấp nhận đi mà, dù sao cũng là người nó yêu, nó chọn còn gì? Lưu Vũ còn hiểu chuyện, lỡ đâu bà cùng cậu ấy hợp nhau khi sống chung nhà thì sao?"

Cha Châu hôm nay nói vô cùng nhiều, làm không khí của bữa ăn cũng đỡ ảm đạm hơn. Mẹ Châu buông đũa, lần nữa thở dài bảo:

"Tôi biết chứ. Nhưng trong lòng tôi còn lấn cấn chút chuyện. Ông xem, Châu Kha Vũ là do chúng ta nuôi lớn, nay nó vì cứu người khác mà đến mạng cũng không cần, mặc kệ chúng ta đầu bạc chuẩn bị tiễn kẻ đầu xanh. Do đó tôi.....aizzz...."

Trước thì mẹ Châu lo Châu Kha Vũ không vượt qua được cửa quỷ môn quan. Bây giờ nghĩ lại con mình vì Lưu Vũ suýt bỏ mạng thì cảm giác rất khó để nhìn mặt anh.

"Con chúng ta đã lớn rồi. Ai rồi cũng phải lớn mà."

Ba Châu nói xong còn cười.

"Thật sự con chúng ta đã 25 rồi, nó đủ nhận thức để quyết định cuộc sống của nó. Trêи thương trường nó rất thành công, nó còn yêu Tỏa Nhi và hơn hết là Lưu Vũ, người mà nó chọn. Do đó chúng ta cứ tác thành đi, nếu thấy có gì nguy hiểm với Châu Kha Vũ thì lên tiếng vẫn được mà."

"Cứ quyết định như thế đi."

Ông nội lên tiếng coi như kết thúc cuộc trò chuyện.

Mẹ Châu biết, với tính tình của Châu Kha Vũ, nếu bây giờ còn phản đối mọi thứ sẽ càng thêm tệ. Trước mắt đáng mừng nhất là con trai của bà tỉnh lại và đang bình phục, có hẳn một gia đình nhỏ đang sắp đoàn tụ. Thành ra đành thuận theo thôi, không thể nào mãi cố chấp, hại đời con mình lần nữa.

Ba Châu bóp cằm mẹ Châu một cái, như muốn trêu chọc. Khiến bà đỏ mặt và đánh ông, song bảo:

"Già rồi còn không nên nết."

Mẹ Châu cùng Lưu Vũ ngồi ở ghế sofa bên ngoài phòng bệnh. Anh khẩn trương đến mức ho nhẹ, nên càng rơi vào lúng túng, từng ngón tay nhỏ khẽ nắm chặt phần vải quần ngang đùi.

"Cậu làm sao vậy hả? Sao cậu có thể làm điều đó với con trai của tôi? Không cho Tỏa Nhi biết Châu Kha Vũ là cha ruột, còn không cho nó gọi một tiếng ba. Nói đi, lỡ lần này vạn sự chẳng lành, hậu quả của việc đó cậu gánh nổi không?"

Mẹ Châu dùng giọng không quá gắt gao hỏi lại Lưu Vũ. Bà vẫn giữ được nét tao nhã mà tựa lưng vào ghế để nhìn anh. Kể từ sau khi Châu Kha Vũ tỉnh lại, thần sắc và giọng nói cũng như thái độ bà dành cho anh rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lưu Vũ hiểu tại sao mẹ Châu lại ở đây tỏ ra hùng hổ với mình. Bởi trêи đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, lỡ như lần này Châu Kha Vũ cứ như thế mà chết đi thì anh sẽ ân hận cả đời. May mà đối phương đã tỉnh lại, còn bình phục khá tốt và đang chờ thời gian để khỏe hẳn. Bằng không, liệu người đi rồi, anh sẽ mang bao nhiêu nuối tiếc trong lòng?

"Tôi....tôi nghĩ mình có thể chăm sóc tốt cho Tỏa Nhi dù đơn thân. Tôi không muốn gây thêm phiền phức hoặc rắc rối cho ai."

"Rắc rối?"

Mẹ Châu cau mày rồi ngồi thẳng lưng, sau đó thì nói:

"Đến con cũng có với nhau mà còn sợ rắc rối? Tôi nghe nói, trước đây cậu để cháu tôi sống trong nhà rất nhỏ, đến lò sưởi cũng không có. Cháu của tôi làm gì nên tội mà phải sống như thế chứ?"

Lưu Vũ lặng câm, mẹ Châu lại nói:

"Gần đây tôi đã kêu bác sĩ dinh dưỡng cũng như bác sĩ bên khoa nhi đến nhà. Vừa kiểm tra vừa dạy cách cân bằng dinh dưỡng cho trẻ. Tỏa Nhi còn phải bổ sung thêm rất nhiều chất dinh dưỡng và canxi cần thiết. Nhìn nó có má sữa nhưng trêи người một chút thịt cũng không thấy."

Mẹ Châu đau lòng đến đấm đấm ngực, Lưu Vũ nghe đến đây liền có chút mừng trong lòng mà ngẩng mặt lên nói:

"Cảm ơn phu nhân đã chăm sóc cho Tỏa Nhi. Gần đây để Tỏa Nhi ở lại Châu gia, vất vả cho bà rồi."

"Vất vả? Chăm sóc cho cháu tôi sao có thể xem là vất vả? Thằng bé thông minh lắm, miệng lưỡi còn ngọt ngào. Thật nở mặt nở mày khi đích tôn được như thế."

Mẹ Châu nói còn mang theo nét tự hào, không khỏi vén tóc và vênh mặt. Lưu Vũ nghe xong cũng lặng câm, bà nhìn anh cắn môi dưới liền nói:

"Tôi ăn hϊế͙p͙ cậu à? Nhìn xem cái bộ dạng này, khi Châu Kha Vũ thức giấc liền tưởng tôi ăn hϊế͙p͙ cậu. Thật không biết làm sao mà nó thích được cậu, ưu điểm cậu nằm ở đâu? Thật tôi không thích cậu chút nào."

Mẹ Châu dừng lại một chút rồi nói:

"Bất quá nể tình cậu sinh cho Châu gia cháu đích tôn. Về sau an phận thủ thường, tôi sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện. Nên nhớ chỉ cần ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho con trai tôi và cháu nội của tôi là được."

Lưu Vũ không bị tổn thương hoặc cảm thấy lạ khi mẹ Châu nói mấy lời này. Căn bản anh biết bà thuộc dạng miệng cứng lòng mềm. Thành ra dẫu trong lòng có thật sự tán thành, chấp thuận anh bước vào cửa Châu gia thì cũng đừng hòng nghe được hai chữ "đồng ý", từ miệng bà phát ra. Bản thân nhút nhát cười nhẹ một cái, ánh mắt sáng hơn bình thường nói một câu:

"Cảm ơn phu nhân, tôi sẽ làm tốt nhất có thể."

Mẹ Châu nhìn sơ lược Lưu Vũ, thật ra bà đánh giá rất cao anh. Mấy ngày nay anh bận chăm sóc cho Châu Kha Vũ đêm ngày, nên cơ thể đã ốm đi một vòng, trông rất gầy, còn hốc hác.

"Được rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Dù sao Châu Kha Vũ cũng chưa thể nói chuyện được, cậu tranh thủ tịnh dưỡng ít hôm. Nhìn xem, cậu sắp không còn miếng thịt nào trêи người nữa rồi. Da bọc xương."

Lưu Vũ đối diện với sự quan tâm của mẹ Châu thì rất vui mừng, chỉ biết cúi đầu nói:

"Cảm ơn phu nhân."

"Cảm ơn gì chứ? Tôi là đang nghĩ cho tương lai thôi. Châu Thị lớn như thế, một mình Tỏa Nhi sẽ cực lắm. Vẫn nên thêm em trai, em gái."

Lưu Vũ nghe đến đây không khỏi ngớ người và đỏ mặt.

Thoáng cũng sắp đến tết Nguyên đán, tình trạng của Châu Kha Vũ tiến triển rõ rệt. Bác sĩ cũng nói cậu có thể về nhà dưỡng bệnh, thay vì mãi ở chốn ngột ngạt này. Cậu không chỉ nói chuyện với Lưu Vũ một cách rành mạch, mà còn kể cho Tỏa Nhi nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích, song giải quyết các giấy tờ quan trọng của Châu Thị, thông qua Đông Tử mang đến. Điều duy nhất đáng ngại là chân của cậu, nó còn chưa phục hồi như xưa nên đi đứng khá khó khăn.

Hôm nay, Lưu Vũ dìu Châu Kha Vũ đi dạo, với hy vọng không khí bên ngoài và việc tập đi giúp cậu nhanh chóng bình phục.

Vừa về đến phòng bệnh, còn chưa kịp ngồi xuống ghế, Lưu Vũ cảm nhận được ʍôиɠ mình bị nhéo hai cái. Anh quay sang chau mày, nhìn Châu Kha Vũ rồi bảo:

"Em đang làm cái gì vậy hả?"

Lưu Vũ có chút giống con thỏ sợ hãi và xù lông, bởi không gian này chẳng thích hợp cho Châu Kha Vũ quậy phá với một loạt ý định đen tối. Cậu nghe anh hỏi chỉ biết dùng gương mặt lẫn ánh mắt vô tội.

"Em muốn chạm vào nó."

Châu Kha Vũ ủy khuất đáp Lưu Vũ, sau đó thì luồn hẳn tay vào áo của anh. Anh càng díu chặt đôi mày lại, song đánh vào cái tay đang nghịch ngợm của cậu một cái.

"Đang ở bệnh viện, không được hành động như thế. Lỡ có ai thấy thì mặt mũi của Châu thiếu coi như quăng."

Châu Kha Vũ không chịu được sự xa lánh này, hai má cũng phồng to lên, lần nữa uất ức nói:

"Mấy ngày nay anh có cho em chạm vào anh sao? Sờ một chút cũng không được là thế nào? Anh nói thương yêu em, chăm sóc em đều là giả dối đúng chứ?"

Lưu Vũ có chút bất lực với Châu Kha Vũ, vì từ khi cậu cử động được chân tay và phục hồi thanh quản để nói chuyện. Liền giống như một đứa bé lên ba, luôn tỏ ra đáng yêu và dính người. Chẳng khác nào Tỏa Nhi khi mỗi lúc đòi anh. Thật ra bản thân không từ chối những sự va chạm của cậu, thậm chí còn chẳng quan tâm đến đối phương đang sờ soạng mình. Bởi cả hai quá thân thuộc, cả con cũng có với nhau thì ngại ngùng gì nữa?

Nhưng bác sĩ đã nói, không được để tâm tình bệnh nhân kϊƈɦ động hoặc chịu đựng đả kϊƈɦ. Vì điều đó sẽ dẫn đến chuyện phục hồi bị trì trệ. Thành ra Lưu Vũ mới muốn giữ khoảng cách với Châu Kha Vũ chứ không có ý gì khác. Chỉ là cậu dường như chẳng nghĩ ngợi cho tiến độ bình phục, nên hiện tại đang mang vẻ mặt thê lương buồn bã, anh thở dài và nhẫn nại nói một câu:

"Đừng suy nghĩ lung tung mà, tôi là đang muốn tốt cho em."

"Em ổn mà, nhìn này."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ nhảy hẳn khỏi giường, còn duỗi chân duỗi tay tỏ ra khỏe mạnh như bình thường để Lưu Vũ xem.

"Nhìn thấy chưa? Em ổn rồi. Còn chỗ này nữa."

Nói xong giở hẳn áo bệnh nhân lên.

"Vẫn còn 6 múi này."

"......"

Lưu Vũ cạn ngôn, mí mắt cũng giật giật lên. Châu Kha Vũ tiến đến, đưa tay ôm lấy anh vào lòng, một tay siết ngang eo, tay còn lại choàng ngang vai rồi cho mặt cọ cọ vào hõm cổ anh và bảo:

"Anh Chiến, em thật sự rất không chịu nổi mà. Anh thấy đó, ngày nào anh cũng lượn lờ trước mặt em. Em đã phải nhịn vô cùng vất vả rồi. Cầu xin anh đó, làm ơn đi anh Chiến, đi khách sạn với em đi."

Lưu Vũ không nhịn được cười, chọc tay vào cái má sữa của Châu Kha Vũ rồi nói:

"Bác sĩ không cho em vận động mạnh, ngay cả tập thể ɖu͙ƈ nhiều cũng không được thì em nghĩ sao mà đòi vào khách sạn? Ngoan nào, tịnh dưỡng cho tốt. Hiện tại em không thể làm những hành động khiến tâm tình hỗn loạn, hơi thở đập nhanh được đâu. Thật sự phải nghe lời bác sĩ thôi, tôi cũng không thể làm trái hay còn cách nào khác."

"Không được đâu mà, em chịu hết nổi rồi, anh à, làm ơn, một lần thôi mà anh."

Châu Kha Vũ như cún con, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lưu Vũ. Nhưng anh còn chưa kịp nói lại thì điện thoại đã vang lên chuông tin nhắn. Người gửi là Đông Tử với nội dung: Đã tìm được người rồi.

Sắc mặc Lưu Vũ có chút thay đổi, nhưng rồi cũng cười nói:

"Châu Kha Vũ, tôi ra ngoài một lát nhé."

Tay của Lưu Vũ vẫn đặt sau lưng của Châu Kha Vũ mà vỗ vỗ nhẹ. Nhờ may, anh cầm sẵn điện thoại trêи tay, nên lúc xem tin nhắn chẳng cần phải đẩy người đang dính như sam này ra. Bằng không đối phương sẽ nhìn ra biểu hiện bất thường nơi anh.

"Anh định đi đâu a? Cho em đi với. Xong việc chúng ta cùng ghé khách sạn."

Sao cứ khách sạn hoài vậy chứ? Thật là....

Lưu Vũ mặc kệ Châu Kha Vũ đang ôm chặt lấy mình hơn mà đẩy ra, lần nữa thuyết phục:

"Được rồi, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Chỉ cần em bình phục, muốn thế nào tôi cũng cho em. Ngoan nào, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi nhanh về nhanh thôi."

Thế là Châu Kha Vũ đành uất ức vô cùng, nằm xuống giường bệnh, để Lưu Vũ kéo chăn đắp lại cho mình. Trong phòng bệnh này nhanh thôi chỉ còn một thân cậu cô độc, nghĩ thôi đã ủy khuất khôn xiết.

"Tôi sẽ về sớm."

"Anh đi luôn cũng được. Bỏ rơi em...thật xấu xa. Ở trước mặt em lượn lờ cả ngày, chỉ làm em thêm khó chịu. Do đó khỏi về nữa."

Xem Châu Kha Vũ giận dỗi cũng đáng yêu nhỉ? Lưu Vũ không nhịn cười được, sau đó cũng quay lưng đi.

Xe của Đông Tử đậu sẵn trước cổng bệnh viện, Lưu Vũ đi xuống liền gặp, sau khi thở ra một hơi cũng mở cửa ngồi vào.

"Tôi không có nói chuyện này với Châu Kha Vũ."

"Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ giữ kín miệng. Chuyện này chỉ có Châu tổng biết, đến cả phu nhân cũng không."

"Được rồi. Lên đường thôi."

Lưu Vũ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bầu trời đang chuyển sang màu tối, ân oán giữa anh cùng Cẩm Chi sắp kết thúc rồi. Nếu để mẹ Châu biết chuyện, thì những gì đã xử lý ở phía Khưu gia sẽ không có thay đổi. So với những gì cô đã làm, căn bản chẳng đủ tư cách nhận lại đáp trả nhẹ nhàng đến thế.

Đông Tử thay Lưu Vũ đẩy cửa, nữ nhân ngồi trêи giường trong căn phòng đang buộc tóc đuôi ngựa, gặp anh tiến vào liền ngẩn người, cấp tốc đứng lên quát:

"Sao anh vẫn chưa chết?"

Nhìn ngón tay Cẩm Chi đang chỉ thẳng vào mình, Lưu Vũ nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên, xong đi lại ghế ngồi xuống với điệu bộ thong dong.

"Tôi sao có thể chết? Tôi còn phải sống để cùng Châu Kha Vũ dựng lên tổ ấm, cho Tỏa Nhi có một gia đình nhỏ. Hạnh phúc ở tương lai nhiều như vậy, tôi làm sao nỡ chết?"

Cẩm Chi nghe xong liền điên không chịu được, tiến nhanh lên trước rồi quát:

"Đồ tiện nhân."

Cẩm Chi định vung tay đánh Lưu Vũ. Nhưng Đông Tử đứng sau nhanh kiềm hãm cô lại, còn kéo cô ra xa anh khoảng vài mét. Bản thân cười khinh, tựa lưng vào ghế rồi vắt chéo chân, dùng giọng điệu có chút mỉa mai nói:

"Tôi là tiện nhân à? Nhưng tiện nhân như tôi lại được kết hôn cùng Châu Kha Vũ một cách đường đường chính chính đó. Chưa kể nha, hôn sự của chúng tôi đã được lên kế hoạch rồi, còn chờ em ấy chọn được địa điểm liền tổ chức."

Cẩm Chi nghe qua liền đau lòng. Hôn sự năm đó của cô cùng Châu Kha Vũ, cậu chẳng thèm đoái hoài đến dù nửa lời. Ngay cả chọn nhẫn cũng là mẹ Châu đi, thế mà hôm nay lại đứng ra lo liệu sao?

Cẩm Chi nửa lời cũng không nói, gần như không gian rơi vào yên lặng, Lưu Vũ cũng mở miệng bảo:

"Cô Khưu, có trách thì nên trách anh chị của cô, nếu họ không nói dối để gạt cô quay về đây, thì tình cảnh này sẽ chẳng diễn đến."

Lần đó, Cẩm Chi trót lọt sang nước ngoài. Châu gia có giải quyết cũng là xử với Khưu gia, mẹ Châu thì chẳng muốn làm mạnh tay cô ấy cho lắm. Coi như hết tình còn nghĩa, đã đi được thì mãi mãi đừng quay lại. Thành ra chuyện Lưu Vũ còn sống, chuyện Châu Kha Vũ sau vụ nổ bị thương nặng đến liệt giường cũng chẳng hề biết. Đó là nguyên do khiến cô thấy anh đứng đây, liền chẳng khỏi nhảy dựng.

"Bây giờ trách còn tác dụng gì? Các người đã bắt được tôi rồi. Vậy muốn chém muốn giết thì tùy."