Chap 54

"Giết cô thì được gì? Chúng ta đang sống trong thời pháp trị và tòa án có quyền phán xét về sự sống lẫn cái chết của cô. Hôm nay tôi đến đây, không phải khoe mẽ gì mà chỉ muốn hỏi, số tiền cô đã lấy hiện tại đang ở đâu?"

"Đốt rồi. Tôi tưởng anh cùng tiểu tử mà anh sinh ra đã chết, nên đã đốt nó để cúng cho anh rồi."

"Giữ miệng cô sạch một chút đi Khưu Cẩm Chi."

Đông Tử siết chặt Cẩm Chi và quát lên. Lưu Vũ khẽ mím môi, sau đó nói:

"Chỉ cần nói cho tôi chỗ cất giấu số tiền, tôi sẽ viết thư gửi lên tòa án, xin giảm nhẹ tội cho cô."

"Tôi không cần. Có chết tôi vẫn sẽ chết không nhắm mắt, anh biết vì sao không Lưu Vũ? Vì tôi muốn được nhìn thấy anh bị thay thế bởi người khác, giống như tôi bị Châu Kha Vũ quăng đi."

Lưu Vũ không nói gì, vì anh căn bản rất tốt bụng. Bản thân ở đây hỏi tiền là muốn tìm cho Cẩm Chi một con đường nhẹ nhàng hơn để sống, ngoài ra chẳng có ý muốn gì khác. Anh hiểu chứ, cô vì yêu Châu Kha Vũ nhiều đến mức phát điên chứ chẳng đơn thuần làm loạn. Thành ra không hẳn hận thấu xương.

Mẹ Châu xử lý Khưu gia không quá nặng. Nhưng sau lưng bà, ba Châu đã cùng vợ chồng Khưu Cẩm Giang lùng sục tin tức của Cẩm Chi khắp nơi. Khi biết được cô đang ở nước ngoài, họ chẳng cách nào bắt ép hay cưỡng chế được.

Thành ra Châu gia đành tạo sức ép nặng nề với Khưu Cẩm Giang cũng như em trai của Cẩm Chi. Nên họ đành hợp lại rồi lừa cô với lý do bà Khưu bệnh liệt giường, đang muốn gặp con gái mình lần cuối. Do đó sau khi cô về nước, còn chưa rời được khỏi sân bay đã bị Châu gia bắt đến đây.

Lưu Vũ thở ra một hơi rồi bảo:

"Cô sẽ không chết đâu, cô còn trẻ như vậy, chết rất uổng. Với lại cô nhìn xem mình đã gây ra chuyện tày trời gì? Do đó phải trả giá, chết thì quá dễ dãi và nhẹ nhàng đối với cô."

Lưu Vũ chuẩn bị rời khỏi đây, nên đi ngang qua Cẩm Chi rồi nói:

"Tôi đã hỏi luật sư rồi, bắt cóc tống tiền, đánh bom và còn để lại thương tật cho Châu Kha Vũ với tỷ lệ nặng nề, đủ khiến cô ngồi tù chung thân khi thành lập án."

Lưu Vũ dùng thái độ của người thắng cuộc hoàn toàn mà cười cợt khi nhìn thấy Cẩm Chi mất đi oai phong vốn có của mình.

"Làm tổn thương con trai tôi, động đến người tôi thương. Cho nên ở trong tù đến cuối đời vui vẻ nhé! Thỉnh thoảng tôi sẽ cho cô biết ít tin về cuộc sống tốt đẹp của gia đình nhỏ thuộc về tôi."

"Tôi chúc anh cùng tên nghiệt chủng đó không được chết tốt."

Lưu Vũ thấy Cẩm Chi như chim gãy cánh, như cá bị đứt vây, chỉ biết chửi rủa chứ không thể làm gì thì muốn cười lớn lắm. Với sự giận dữ, tự hạ thấp bản thân của cô, anh chẳng thèm để vào mắt và ngang nhiên bước đến gần vị trí cửa. Lúc này điện thoại reo lên, nên lấy phone khỏi túi để nhìn thử. Hóa ra là Châu Kha Vũ gọi, nên anh cười nhếch mép và xoay người, ra hiệu cho Đông Tử bịt miệng cô ấy lại.

Lưu Vũ nhấc máy, còn bật loa ngoài, Châu Kha Vũ ở đầu dây bên kia nhanh chóng hỏi:

"Anh đang ở đâu?"

Giọng của Châu Kha Vũ có vẻ trầm, giống như biết sai và cảm thấy hối hận khi ban nãy bảo Lưu Vũ đừng về. Nếu anh thật sự không về, cậu sẽ khóc thét mất.

"Tôi đang ở ngoài."

"Anh à, em cảm thấy.....nói chung là anh về đi nha, em cảm thấy nhớ anh rồi đó anh à. Em sẽ từ bỏ ý định đi khách sạn, nhưng đến khi em bình phục, tuyệt đối sẽ khiến anh liệt giường."

Đông Tử có chút khẩn trương, không khỏi ngẩng mặt lên trần nhà, vì bản thân đã nghe phải lời không đáng nghe. Thương A Đông 3000 lần. Còn Cẩm Chi thì nghe xong đoạn đối thoại ấy dường như sụp đổ hoàn toàn, rất muốn rơi nước mắt nhưng rồi lại khóc chẳng được.

Châu Kha Vũ, người mà cô yêu hết lòng, dù ba năm phòng không gối chiếc vẫn chưa từng ngừng yêu. Thế nhưng nhận lại được gì ngoài sự lạnh nhạt và hất hủi? Vậy mà cậu lại biết làm nũng với Lưu Vũ, giống như một đứa trẻ, biết nhõng nhẽo, biết dính người, nói những câu ngọt ngào rồi đáng yêu đó với anh sao?

Lưu Vũ nhìn Cẩm Chi, sau đó cũng nói lại với Châu Kha Vũ rằng:

"Được rồi, tôi về ngay với em đây."

Mùa xuân thoáng đã về.

Nhưng Châu Kha Vũ không đạt được nguyện vọng mình muốn dù nằm chung giường với Lưu Vũ. Tại sao chứ? Đến ngón tay của vợ mình cũng chẳng thể nắm là sao. Uất ức chết Châu thiếu rồi, nghẹn đến cổ họng rồi.

Sau đó ít hôm, Châu Kha Vũ cũng về bệnh viện tư nhân mà Châu Thị đã đầu tư để chữa trị. Còn Lưu Vũ bận rộn với cuộc thi thiết kế cấp quốc tế gì đó, làm anh dành thời gian cho cậu ít hơn, khiến bản thân càng khóc ròng rã trong lòng. Dù mỗi người một việc, bận rộn vô cùng, nhưng trái tim chưa từng ngừng nhớ đến nhau.

Lúc tiễn Lưu Vũ ở sân bay, nhìn những người chung nhóm thiết kế với anh mà Châu Kha Vũ không khỏi xụ mặt và chau mày. Tỏa Nhi ở trong vòng tay của dì Lệ cũng nhanh chóng bảo:

"Ba, đó là người chú đối xử không tốt với m...papa."

Nơi đây quá đông người, Tỏa Nhi không thể gọi Lưu Vũ bằng mẹ. Anh nghe con mình nói liền díu đôi mày thanh tú của mình lại, sau đó hỏi:

"Con vừa nói cái gì?"

"Lần trước ba dẫn Tỏa Nhi đi bơi. Ba đã nói miễn có chú nào lạ mặt tiếp cận papa đều phải nói lại với ba, vì họ không phải người đối xử tốt với papa."

"Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ gằn giọng một tiếng, đến vầng trán cũng đen hơn bình thường.

"Em có thể dạy con mình những điều tốt hơn mà đúng chứ?"

Châu Kha Vũ không nhận lỗi, trái lại còn tỏ ra con nít, uất ức bảo rằng:

"Thôi mà anh, em không biết đâu. Bây giờ anh đừng đi thi nữa được không? Em sẽ mở cho anh một công ty về thiết kế. Nếu anh ngại thì em không dựng công ty nữa, thay vào đó tạo ra cuộc thi rồi làm chủ trì được không?"

Hạ Thiên nghe đến đây có chút lúng túng, nhanh chóng nói:

"Châu tổng, ngài đừng hiểu lầm. Năm ngoái tôi đến nhà học trưởng là vì anh ấy có con nhỏ, không tiện ra ngoài để sửa lại bản thảo thiết kế cùng tôi thôi. Tôi thật sự không có ý gì khác hết."

Châu Kha Vũ không đáp, chỉ giơ bàn tay có đeo nhẫn của mình lên rồi lắc lư vài lần trước mặt Hạ Thiên.

"Tôi biết mà Châu tổng. Học trưởng có gia đình rồi."

Châu Kha Vũ vẫn không vui dù đã chứng tỏ địa vị và danh phận của mình xong. Lưu Vũ cười nhẹ, sau đó tiến đến ôm lấy cậu rồi hôn lên má sữa kia một cái. Nhưng trong lòng anh đang ngượng ngùng nên mặt cũng ửng đỏ lên.

"Chờ anh trở về, ngoan."

"Papa, con cũng muốn hôn papa."

Tỏa Nhi bắt đầu muốn ôm lấy Lưu Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ nhanh giữ chặt đứa bé lại và nói:

"Con sẽ hôn sau."

"Ba thật là ích kỷ keo kiệt. Không muốn, muốn hôn bây giờ, papa, papa, hôn con, ôm con."

Ngồi trêи máy bay, Lưu Vũ đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh phía ngoài. Mọi thứ thật sự kết thúc rồi, mối tình như mèo vờn chuột này cũng the end. Hôn sự của cả hai sẽ theo dự tính mà nhanh được tiến hành.

Châu Kha Vũ dường như mắc chứng rối loạn lo âu trước khi đi vào hôn nhân. Lưu Vũ ngồi ở phòng khách, nhìn cậu đi tới đi lui mà muốn chóng cả mặt. Địa điểm tổ chức hôn lễ được kiến nghị rất nhiều nơi, nhưng rồi cậu đều gạt qua hết. Cậu nhìn vào thư ký đang ngậm câm ở phía đối diện bảo:

"Không được, tôi muốn tổ chức hôn lễ ngoài trời. Nhưng nơi đó phải có nắng, nhưng nắng vừa thôi, da Lưu Vũ mỏng, không thể bị ảnh hưởng."

Vừa dứt tiếng, Châu Kha Vũ lại nói:

"Cũng không thể lạnh quá biết không? Anh ấy dù thích lạnh nhưng chịu lạnh không tốt đâu. Thành ra phải lựa thời tiết hài hòa, nhiệt độ bình ổn."

"Còn nữa, phải là khung cảnh nghệ thuật, anh ấy làm bên thiết kế nên chẳng thích sự khô khan. Tìm kiểu trang trí nhìn vào toát lên sự thanh cao mềm mại, nhưng không được sến súa."

"Chưa hết, không được vì lãng mạn tao nhã mà chọn toàn hoa trắng, tốt nhất nên pha chút màu hồng nhạt vào, cho bắt mắt."

Lưu Vũ bắt đầu mệt rồi, tự hỏi mình là người đòi hỏi cao thế ư?

"Khoan đã, dường như còn thiếu gì đó.... Đúng rồi, Lưu Vũ vẫn còn đang làm giáo viên, cho nên mẫu áo lễ phục sẽ là màu trắng, còn tôi mặc màu xám bạc. Thành ra tìm cách trang trí và thiết kế để tôn được hai nhân vật chính với màu quần áo trang nhã hiểu chứ?"

Mẹ Châu cùng ba Châu ngồi cạnh đó cũng ngơ ngác theo. Sau đó bà nhẹ đánh ba Châu một cái rồi hỏi:

"Hôn sự hồi xưa của chúng ta, có phức tạp như vậy không?"

"Chắc là không. Chỉ có giới trẻ bây giờ mới thế."

"Tôi thấy con trai của chúng ta quá cầu kỳ."

Mẹ Châu lắc lắc đầu sau khi nói. Nhà thiết kế lễ phục dường như đã phát điên lên rồi, bởi trong vòng 2 tháng, vẽ biết bao nhiêu là mẫu quần áo, nhưng Châu Kha Vũ đều next top, không chút hài lòng. Bà sợ người ta chạy hết thì buổi hôn lễ coi như xong và cậu tự thân vận động.

Mẹ Châu ôm Tỏa Nhi đang coi hoạt hình lên và đưa tay tắt TV rồi bảo:

"Nào, đi theo bà nội, bà nội dẫn con đi ra vườn dạo nhé."

"Cho ông nội theo với."

Ba Châu nhanh chóng đi theo. Cô thư ký thì xin phép ra về để bắt đầu nhiệm vụ vừa được giao. Cô thật sự muốn nghỉ việc rồi.

Lúc này, đương sự còn lại trong cuộc hôn nhân sắp diễn đến, chính là Lưu Vũ mới có thể lên tiếng hỏi:

"Hay là chúng ta cùng nhau làm một bữa ăn gia đình là được rồi."

"Không."

Châu Kha Vũ dứt khoát chối từ trước sự thăm dò ý kiến của Lưu Vũ.

"Em cùng anh kết hôn đó Lưu Vũ à. Khó lắm em mới lấy được anh, không thể tùy tiện mà làm."

Lưu Vũ thở dài, bắt đầu suy nghĩ rồi nói:

"Anh thấy Phuket cũng tốt mà. Từ đây bay sang đó cũng dễ và nhanh nữa. Chúng ta tổ chức ở đó đi, không gian thích hợp cho mọi người làm một kỳ nghỉ dưỡng."

"Không muốn. Nơi như thế làm sao tổ chức hôn sự cho chúng ta được. Anh thừa biết nơi đó.... Haizz nói chung có quá nhiều người đi được chốn ấy, do đó chẳng thích hợp để tổ chức hôn lễ."

"Bhutan cũng tốt a."

Châu Kha Vũ ngồi cạnh bên Lưu Vũ uống nước, nghe anh nói xong thì cậu lần nữa lắc đầu.

"Không được. Bhutan đang vào mưa, chúng ta lại tổ chức hôn lễ ngoài trời, anh định làm hôn sự dưới mưa à?"

"Thế Hy Lạp?"

Châu Kha Vũ biến gương mặt điển trai của mình trở thành nhăn nhó. Thật tình sao Lưu Vũ của cậu lại bình dị và chẳng biết lựa chọn nơi như thế chứ? Ôi làm chồng cũng thật mệt mỏi mà.

"Em không thích nơi đó. Cảm giác đến đó, cứ như đi vào chỗ đang tổ chức đại hội thể thao."

Lưu Vũ cảm thấy không ổn, cùng Châu Kha Vũ nói thêm một hồi chắc não hết load nổi luôn, thành ra đứng lên nói:

"Được rồi, em cứ từ từ chọn. Anh đến trường học đây."

Châu Kha Vũ nhanh chóng nắm tay của Lưu Vũ lại rồi nói:

"Anh sao vậy? Giận em à? Em làm anh buồn hả?"

Dù sao cũng là hôn sự của cả hai, nhưng Châu Kha Vũ không chịu địa điểm mà Lưu Vũ chọn, nên lòng cũng lo anh sẽ giận.

"Không có, hôm nay bốn giờ có một buổi học. Hiện tại đã 3 giờ 30 rồi. Anh phải đi."

Lưu Vũ đưa tay chỉ chỉ đồng hồ. Châu Kha Vũ vẫn ngồi trêи ghế và vòng tay ôm lấy anh, mặt cọ cọ nhẹ ở bụng đối phương rồi nói:

"Đêm nay anh đến đây đi, đừng về nhà của bà ngoại nữa."

Thấy ánh mắt của Châu Kha Vũ có chút gian tà, Lưu Vũ liền giật giật trong lòng.

"Tôi và con sẽ ở đây chờ anh."

Nhìn xem, sự ham muốn của Châu Kha Vũ được thể hiện trong ánh mắt, dường như muốn chảy tràn ra ngoài hết rồi. Lưu Vũ cảm thấy lạnh người và muốn co rúm, tuy nhiên không phải vì lo lắng cho đêm nay liệt giường mà đang nghĩ đến vấn đề khác. Trước đây toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu, nên bản thân chưa từng để ý đến loại chuyện quan hệ thể xác.

Nay Châu Kha Vũ bình phục rồi, Lưu Vũ có muốn tránh cũng không thể. Nhưng ngoại trừ bộ ngực anh bị phồng lên, thì cái nơi tế nhị đó cũng theo lúc Tỏa Nhi chui ra ngoài mà rách toạc. Khi đó chẳng đến bệnh viện, bà Trần thì làm sao có kim chỉ trong y tế để may vá lại. Thành ra cứ để nó lành theo tự nhiên và trong thời gian rất lâu. Ở giai đoạn đầu vừa sinh xong, bên dưới của anh thật sự rất đau, mỗi một cái chuyển động người đều muốn rơi nước mắt. Thành ra bây giờ chắc vừa rộng vừa xấu, thế phải làm sao đây?

Châu Kha Vũ vẫn đẹp trai, còn vì trưởng thành mà đường nét như điêu khắc ấy càng rõ ràng hơn. Bờ vai thì rộng, chân dài hơn một chút, toàn thân mang theo sự rắn rỏi, đặc biệt là cơ bụng còn nhiều múi. Thế nếu để cậu nhìn thấy thân hình này của Lưu Vũ, liệu có nảy sinh chán ghét không? Anh lo lắng đến độ thất thần, cậu nhìn thấy nên ôn nhu hỏi:

"Sao thế?"

"Anh...anh hơi khẩn trương."

Châu Kha Vũ đứng lên, cắn vào tai của Lưu Vũ. Khiến anh càng đỏ mặt và nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.

"Chúng ta đến con cũng có với nhau rồi, thế mà anh vẫn còn mỏng da mặt. Nhưng không sao, em rất thích bộ dạng này của anh."

Thấy Lưu Vũ nhẹ run, Châu Kha Vũ lại hỏi:

"Anh khẩn trương nhiều đến vậy à?"

Lưu Vũ chỉ biết gật gật đầu.

"Cũng đúng, đã 4 năm chứ ít. Thôi được rồi, cứ chờ đêm tân hôn đi, em cũng chấp nhận nhịn lâu như thế rồi, chờ thêm vài ngày chắc không chết. Đến khi động phòng, em chắc chắn sẽ cho anh một đêm xuân khó quên nhất."

Nhìn Lưu Vũ như thế, Châu Kha Vũ cũng không muốn ép buộc. Sau khi nói xong, tay cậu chẳng miếng đàng hoàng, cứ thế mà tự nhiên sờ ngực anh.

"Được rồi, anh phải đến lớp, sắp muộn rồi."

Dứt tiếng, Lưu Vũ chạy đi mà không quay đầu nhìn lại. Còn Châu Kha Vũ thì mãi ngắm cái tay vừa sờ ngực anh, trong đầu còn hiện lên ý định chẳng muốn rửa tay chút nào.

Cuối cùng, Châu Kha Vũ cũng chọn được địa điểm tổ chức hôn lễ, phải nói là Lưu Vũ thở được một hơi nhẹ nhàng. Bằng không cậu đổi tới đổi lui sẽ làm anh chóng mặt đến ngất. Đối phương đã mua một hòn đảo nhỏ ở khu vực Đông Nam á, chỗ này bốn mùa đều như một, mãi tràn ngập không khí mùa xuân và có thảm thực vật đa dạng. Môi trường ở nơi này rất dễ sinh sống, những khách sạn, resort, khu nghỉ dưỡng đều mới xây không lâu cho nên đều rất hiện đại và tiên tiến.

Theo như ý muốn của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ chỉ mời những người thật sự thân thiết đến làm khách. Ngoại trừ các đối tượng thuộc Châu gia, cậu chỉ mời thêm thầy Lý và vợ của ông ấy, dù sao họ cũng là người nâng đỡ anh trong công việc. Song còn bà Trần, Tiểu Dĩnh, Hạ Thiên. Tính sơ qua chỉ cỡ 20 người, đồng thời cộng thêm giúp việc, vệ sĩ và quản gia nhà họ Châu, thì vừa đủ cho chiếc máy bay riêng mà cậu đã mua.

Khó lắm Châu Kha Vũ mới chọn được nơi độc lạ tổ chức hôn lễ. Nhưng cũng vì quá độc đáo nên không có đường bay đến. Do đó cậu đành cắn răng mua máy bay riêng thôi. Dù sao đi nữa, đối tượng kết hôn vẫn là Lưu Vũ nên không tiếc tiền.

"Sao em lại tiêu tiền hoang phí như thế không biết. Chúng ta đâu phải mỗi ngày đều đến đây kết hôn."

"Ơ...hôn lễ chúng ta phải hoàn hảo từ đầu đến cuối và độc nhất vô nhị chứ."

Biết ý đồ của Châu Kha Vũ, nhưng thật sự lãng phí vô cùng. Chỉ là Lưu Vũ vẫn bị điều đó làm cảm động, nên đành cho cậu nụ cười. Không hiểu sao, anh cảm thấy đối phương như một con công thanh cao vậy, cậu cũng cười lại rồi nắm tay anh với sự trìu mến.

Hôn sự đã diễn đến, chỗ bày trí buổi lễ là trước cửa khách sạn và hướng ra biển. Gió biển không nhẹ không mạnh thổi vào, làm những khóm hoa hồng đong đưa. Đến những tấm rèm được nhập khẩu từ Pháp và xuất hiện tại đây thông qua đường bay cũng phất phơ, tạo nên khung cảnh êm đềm mềm mại.

Châu Kha Vũ đứng trêи bục, để nhân viên make up chỉnh lại tóc cho mình, trong thời gian chờ đợi Lưu Vũ đi ra. Mẹ Châu đang đứng cách đó không xa, cho tay che mũi rồi hỏi:

"Châu Kha Vũ ơi là Châu Kha Vũ, hôm nay con xịt hết mấy chai nước hoa rồi?"

Mẹ Châu mặc chiếc váy Chanel được thiết kế riêng với giá hơn 8 con số. Châu Kha Vũ nghe hỏi như thế liền đưa cổ tay lên ngửi thử và nói:

"Con xịt chỉ có một ít thôi. Mà con đâu ngửi được thơm gì đâu a."

Ngửi xong, Châu Kha Vũ lại thấy chưa xịt đủ. Nhưng mẹ Châu bên dưới sắp chết ngộp bởi mùi Chanel của cậu quá kinh khϊế͙p͙, đứng cách 8 mét chắc hẳn vẫn còn ngửi thấy.

"Mẹ thấy con trai của mẹ hôm nay có đẹp trai không a?"

"Cũng tạm được và mẹ thấy mình đẹp hơn con."