Chap 55

Ba Châu bên dưới nghe thế cũng chỉ biết cười, sau đó quay sang hỏi Tỏa Nhi:

"Cháu nói xem, lớn lên muốn du học nước nào?"

Thời điểm này là rộn vang, do đó ở một góc khác, thầy Lý đang đứng học thuộc bài phát biểu mình đã soạn và quay sang hỏi cô gái phụ trách tiệc cưới rằng:

"Thật sự không thể mang bản thảo lên à?"

Là người chủ trì hôn lễ, dù thầy Lý đã đứng lớp nhiều năm thì vẫn có chút khẩn trương.

Lại thêm một góc khác, bà Trần cùng vợ của Lý lão sư dường như cùng tuổi nên nói chuyện rất hợp nhau. Tiểu Dĩnh đứng cách đó không xa, tay cầm sẵn ly rượu hỏi:

"Sao Lưu Vũ còn chưa ra?"

"Tiền bối, chị nôn nóng cái gì? Đâu phải là chị kết hôn."

Hạ Thiên cười toe toét khiến Tiểu Dĩnh đánh vào đối phương một cái.

"Lưu Vũ đến rồi."

Không biết là giọng ai vang lên, nhưng đủ tập hợp ánh mắt của mọi người về chung hướng có Lưu Vũ đang bước. Anh mặc lễ phục trắng, chân cũng mang giày trắng, tay cầm bó hoa nhạt màu đang chậm rãi đi đến chỗ của đối phương. Châu Kha Vũ rất vui và muốn cười thành tiếng, chỉ tiếc là đang trong giây phút long trọng nên kiềm chế, khiến hai cái má sữa khẽ rúng động. Bản thân nhìn thấy điều đó, thành ra nhanh muốn tiến đến trước mặt cậu rồi véo một cái.

Thấy hai người đã đứng đúng vị trí dành cho mình. Lý lão sư gật đầu mỉm cười rồi bắt đầu đọc bài phát biểu. Ông đã cất công chuẩn bị những gì cần nói với tư cách người chủ trì hôn lễ có độ dài đến hai trang. Nhưng Châu Kha Vũ không nghe gì hết, chỉ biết đưa mắt nhìn nét đẹp của Lưu Vũ rồi nuốt nước bọt.

Đến phút cuối cùng, mới lờ mờ nghe được một câu:

"Hôm nay là ngày nắng đẹp trời, cha mẹ, người thân và bạn bè của đôi tân giai nhân đều có mặt ở đây để chứng kiến ngày hạnh phúc của cả hai. Tôi hy vọng hai người sẽ cố gắng, bổ trợ, cùng nhau tốt hơn, tiến bộ hơn trong thời gian sắp tới. Răng long đầu bạc, ươm mầm tốt cho những thế hệ mai sau."

Tràng pháo tay nhanh chóng vang lên dữ dội. Cha Châu ngồi bên dưới cười nói:

"Đúng là tri thức cao có khác. So với những lời ngàn năm như một của linh mục, tôi thật sự thích lời dẫn này hơn."

"Ông cứ nói là mình ưng lòng Tiểu Tiêu đi, vì nó làm giáo viên nên ông mới có tư tưởng như thế."

Sau một loạt thủ tục thì hôn lễ cũng hoàn thành và tiến đến giai đoạn ăn uống. Châu Kha Vũ chọn lựa tỉ mỉ các món ăn nguội và các món ăn nóng, sao cho dung hòa để còn đút Lưu Vũ. Trong lòng cậu chẳng thích nán lại đây chút nào, chỉ muốn mau chóng về phòng ăn món khác mà thôi.

"Uống thêm chút rượu đi Châu Kha Vũ."

Anh họ của Châu Kha Vũ mời rượu, nhưng cậu lắc đầu từ chối, khiến đối phương khó hiểu.

Sau một lúc dài, buổi tiệc cũng tan, mẹ Châu cùng những người phụ nữ khác tụ tập lại chơi mạt chược. Đàn ông thì có người đi dạo, có người hút thuốc hoặc tìm quán rượu để tiếp tục tăng 2. Ba Châu hôm nay gánh nhiệm vụ chăm sóc trẻ, dẫn cháu nội cùng cháu họ của mình lên phòng nghỉ ngơi.

Châu Kha Vũ cùng Lưu Vũ cuối cùng đã có thời gian riêng cho nhau rồi.

"Mệt lắm không?"

Áp Lưu Vũ vào cạnh thang máy, Châu Kha Vũ nhẹ ôm eo anh rồi ngửi hương thơm tại hõm cổ. Anh cười khẽ rồi bảo:

"Có một chút. Rõ là làm lễ kết hôn thôi mà, không hiểu sao anh lại thấy tốn nhiều sức lực đến vậy."

Châu Kha Vũ cười thành tiếng, gian ɖâʍ nói một câu:

"Mới đó đã mệt, thế đêm nay dài như thế, anh phải làm sao?"

Tai của Lưu Vũ bất giác đỏ như cà chua chín.

Trước khi hôn lễ được cử hành, Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ phải ngủ riêng và không được gặp mặt nhau. Cũng do các thế hệ đi trước còn quá cứng nhắc trong phong tục cha ông để lại. Chính vì thế mà lúc này cậu càng nhớ anh vô cùng, còn thấy khó lòng nhẫn nhịn được cơn thèm khát.

Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ rồi mở cửa phòng, nhìn không gian bên trong anh nhanh chóng bị choáng ngợp. Vì căn phòng cứ như một khuôn biển nhỏ, bởi dưới nền gạch rồi đến bức tường, đều có nước biển thật và những viên sỏi nhỏ được đặt bên trong. Cửa sổ đang mở không to, chỉ đủ để gió luồn vào rồi mang theo hương vị đại dương đặc biệt. Tạo nên không khí mát mẻ, thoải mái và dễ chịu.

Trêи chiếc giường đỏ ở giữa phòng có rất nhiều táo đỏ, đậu phộng, trái nhãn và hạt sen. Lưu Vũ nhìn vào liền biết phía nhà chồng đang muốn ngụ ý điều gì. Dưới nền nhà còn có rất nhiều cánh hoa hồng vươn vãi, toàn bộ hương thơm đang bốc lên trong căn phòng đều là hương vị đặc trưng nhất.

"Đều là tự tay em làm đó. Thích không?"

Tự tay sao? Nghe Châu Kha Vũ hớn hở nói như thế, Lưu Vũ không khỏi rúng động một cái. Từ năm nào bản thân đã mơ cùng cậu được kết hôn, nên duyên vợ chồng cũng chẳng rõ. Tuy nhiên là khát khao, là ước ao, còn tưởng mãi mãi đơn phương, thế mà hôm nay thành sự thật rồi. Ban đầu bản thân còn tưởng nằm mộng chưa tỉnh.

"Để em xoa lưng cho anh nha, đứng cả ngày rồi."

Châu Kha Vũ kéo Lưu Vũ đi lại giường. Nhưng do cánh hoa dưới chân có quá nhiều, nên anh sơ ý vấp phải rồi ngã mạnh xuống giường. Vì trêи giường có mấy loại quả cứng, làm bản thân khi đè lên chúng liền thấy đau mà chẳng khỏi nhăn mặt.

Lưu Vũ chống tay ngồi dậy sau cái khịt mũi, còn Châu Kha Vũ nhanh dọn dẹp những thứ này. Xong xuôi thì bắt đầu dùng môi mình phong bế môi anh, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn đã xuất hiện như thế. Ngón tay của cậu khẽ lướt trêи gương mặt xinh đẹp và chẳng ngại xoa xoa dái tai người thương.

Không rõ nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết Châu Kha Vũ gặm nhấm cánh môi mềm của Lưu Vũ đã rất lâu nhưng vẫn chưa chịu rời. Bàn tay nghịch ngợm cũng chuyển đến sau mang tai của anh mà nhẹ xoa nắn. Khiến tim trong lồng ngực anh càng đập nhanh, cảm chừng máu nóng hơn bình thường.

Lưu Vũ đã quá lâu không có gần gũi và thân thiết với Châu Kha Vũ theo kiểu này, thành ra quên mất phải làm những gì đáp lại, do đó hé môi rồi kêu lên một tiếng. Cậu nghe được thanh âm ấy liền ngưng lại và nâng cằm anh lên hỏi:

"Chúng ta đã kết hôn rồi?"

Trong ánh đèn không quá sáng, Châu Kha Vũ nghiêm túc nhìn vào Lưu Vũ sau khi hỏi, đến tay cũng nắm lấy tay anh. Ngay lúc này bản thân mới hiểu ra rằng, đối phương cũng mang chung một cảm xúc giống anh. ʍôиɠ lung trong chuyện đã kết hôn, sợ rằng sự đẹp đẽ này chỉ là một giấc mộng huy hoàng rồi nhanh chóng vỡ nát.

"Đúng, kết hôn rồi."

Lưu Vũ hơi nghiêng đầu và cùng Châu Kha Vũ cọ xát mặt với nhau.

"Anh là của em rồi a."

Châu Kha Vũ đè chặt Lưu Vũ trêи giường, cho tay ôm chầm cũng như mang hạ thân áp vào nửa người dưới của anh. Cậu có cánh mũi rất cao, ở cự ly gần như thế, bản thân liền bị mê hoặc và cảm thấy trống rỗng. Anh vừa đỏ mặt vừa thẹn thùng, mím môi một chút rồi mới nói:

"Phải a, anh đã là của em rồi."

Châu Kha Vũ cười đến hai má sữa nhô lên cao, mắt cũng thành hình cung. Thanh âm của cậu có một chút khàn khàn bảo:

"Chúng ta đi tắm nhé?"

Lưu Vũ đỏ mặt, nhẹ đẩy Châu Kha Vũ ra rồi cùng nhau ngồi dậy, nhỏ giọng bảo:

"Em tắm trước đi nha."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút, rồi hôn nhẹ lên mắt Lưu Vũ và bảo:

"Được rồi, một lát nữa sẽ có kinh hỉ cho anh."

Đến khi tới lượt Lưu Vũ bước vào phòng tắm, thì anh đã đi với rất nhiều lo lắng trong lòng. Anh khom lưng xuống rồi chạm vào nơi tư mật kín đáo của mình. Đúng là vừa sờ thử liền cảm nhận được, chốn này chẳng còn như xưa, những vết rách tuy đã lành lặn, nhưng đã hóa thành thịt dư, làm bên dưới nhìn vào có chút lồi lõm.

Phải làm sao đây? Hay là một lát nữa tắt đèn, đừng để Châu Kha Vũ nhìn thấy?

"Anh tắm xong chưa?"

Châu Kha Vũ gõ cửa phòng rồi trầm giọng hỏi.

"Đồ ngủ em để trong túi và đặt nó cạnh bồn rửa mặt, anh thấy chưa?"

"Thấy rồi, anh sẽ ra ngay."

Lưu Vũ khẩn trương đến nuốt nước bọt liên tục. Anh không tìm ra phương pháp tốt hơn để che đậy cơ thể của mình cho đêm động phòng này. Tắm rửa xong xuôi, bản thân đi lấy đồ ngủ để mặc vào. Khi cầm được chiếc áo lên, bản thân không khỏi phát hoảng.

Áo ngủ này, cũng được Châu Kha Vũ đặt người thiết kế riêng rồi may thành. Biết rằng kiểu dáng quá hớ hênh và bản thân không thích hợp với phong cách này. Nhưng chẳng phải cả hai vừa kết hôn xong và đây là đêm động phòng sao? Do đó chọn phối hợp với cậu, để không khí được vui vẻ nhất có thể.

Châu Kha Vũ có biến thái không? Lưu Vũ mặc xong áo ngủ màu đỏ thì mặt còn đỏ hơn màu áo. Mang danh là áo ngủ, nhưng nó cứ như mảnh vải lụa thượng hạng đang giúp anh che đậy những chỗ kín thôi. Vì cổ áo khoét sâu, để lộ bộ ngực hơi phồng phồng, đến bên hông áo cũng bị xẻ đến tận vùng eo. Tưởng chừng như anh đi chưa đến ba bước thì áo đã rơi xuống.

Châu Kha Vũ đứng canh cửa, thấy Lưu Vũ kéo kéo chỉnh chỉnh cái áo lụa mỏng thì đã muốn nổ mắt. Đến lúc anh bước ra khỏi phòng tắm với sự ngập ngừng lẫn e dè thì máu mũi của cậu như phun trào lênh láng.

"Trông rất đẹp a."

Lưu Vũ xấu hổ cúi mặt rồi tiếp tục đi về phía có chiếc giường. Nhưng bất chợt trêи đầu rơi xuống một mảnh vải lụa, cũng là màu đỏ và bao trùm tầm nhìn của anh lại. Trong tích tắt, trước mắt đều hóa thành màu tối đen, tựa như đèn phòng cũng ngừng sáng, làm bản thân có chút sợ.

"Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ gọi một tiếng, xung quanh rất im ắng và trước đôi mắt bị che lại thì thành tối mịt, chỉ còn hương thơm thoang thoảng quen thuộc mà Châu Kha Vũ luôn dùng.

"Em ở đây, anh đừng sợ."

Châu Kha Vũ nắm lấy tay của Lưu Vũ, để cho anh cảm giác an toàn. Được dẫn lại giường, bản thân ngồi xuống rồi tỏ ra khó hiểu hỏi:

"Em đang muốn làm cái gì?"

Lưu Vũ bị phủ bởi lớp khăn lụa nên không thể nhìn thấy gì, giống như bản thân bị cô lập với thế giới bên ngoài vậy. Châu Kha Vũ ngồi cạnh bên, dùng giọng điệu ôn nhu và chứa rất nhiều sự trang trọng nói:

"Thì giống như khăn trùm đầu tân nương thời xưa thôi a. Em nghe ông bà ta xưa nói, phải trùm khăn voan như thế, vợ chồng mới có thể cùng nhau sống đến mãn cuộc đời này. Còn hạnh phúc dài lâu, mãi mãi không xuất hiện nguyên nhân dẫn đến xa cách."

"Em đã từng nói, em sẽ cho anh một đêm tân hôn khó quên. Đúng là như thế, em đã suy nghĩ rất nhiều để chúng ta có giây phút động phòng đặc sắc nhất. Ngoài ra còn phải cho anh cảm nhận được, đời này của em, chỉ yêu mình anh, độc nhất vô nhị, không còn ai khác."

"Em xin lỗi vì đến hôm nay mới cho anh được hạnh phúc. Em từ lâu đã nhìn ra mình yêu anh, nhưng vì quá ngu ngốc, nhu nhược và khốn nạn nên mới khiến cuộc đời anh lao đao như thế, còn tạo ra vô số sai lầm."

"Trêи sân khấu em không nói nhiều, là vì em nghĩ có những con chữ, chúng ta nên dành cho những giây phút như vầy mới thốt lên sẽ hay hơn. Thật sự cảm ơn ông trời đã mang anh quay lại bên em lần nữa, cảm ơn anh đã chấp nhận cho em thêm một cơ hội nữa. Từ đây về sau, em xin thề sẽ dùng mỗi một giây, mỗi một phút của cuộc đời còn lại nơi mình để chăm sóc, bù đắp cho anh và con."

"Lưu Vũ, em hỏi anh lần cuối, có đất trời làm chứng. Anh đồng ý theo em đến suốt đời đúng không?"

Đúng là Châu Kha Vũ nói rất nhiều, khiến gương mặt đằng sau lớp khăn trùm đầu của Lưu Vũ bị biến dạng. Bởi trong lòng anh đang dâng lên rất nhiều cảm xúc khác nhau, rồi chúng đấu đá chứ chưa chịu dung hòa. Nào là vui sướиɠ, ngỡ ngàng, có chút cay đắng khi nhớ lại những gì đã qua.

Châu Kha Vũ nói mấy lời này, không chỉ làm màng nhĩ của Lưu Vũ ù ù mà đến cả đầu óc cũng ong ong. Cả hai đã trải qua quá nhiều chuyện khủng khϊế͙p͙ và rào cản như từng bụi chông, bụi gai nhọn luôn dựng đầy trêи con đường mà họ bước. Hợp hợp tan tan, dường như không còn nhìn thấy được tương lai thì vẫn còn cơ hội ở cạnh nhau. Nhưng tóm lại, ngần ấy thời gian qua, anh hay cậu đều chưa từng ngừng quên hay yêu nhau.

Xem ra, để biết được tình yêu là gì, hai người có thương nhau hay chăng thì họ đã trả một cái giá quá đắt. Nhưng cuộc sống luôn ngắn ngủi, vì để học yêu nhau nên thời gian bỏ ra cũng quá nhiều. Cho nên hiện tại, bản thân không muốn lãng phí nó nữa. Anh chỉ muốn nắm lấy tay cậu, rồi cùng Tỏa Nhi đi hết đoạn đời sau này.

"Anh đồng ý."

Lưu Vũ nói bằng giọng hơi run rẩy, Châu Kha Vũ không rõ nguyên do. Nhưng chắc những lời thú nhận của cậu làm anh cảm động rồi.

"Sao thế? Hạnh phúc đến phát ngốc rồi à? Mau giở khăn voan cho anh đi."

Tay Lưu Vũ đang bị Châu Kha Vũ nắm, nên anh dùng sức ghì mạnh lại và nói. Bởi chỉ còn cách tác động này mới khiến cậu lấy lại tinh thần thôi. Anh đã chấp thuận nguyện ý lâu rồi, vậy mà vẫn chưa được vén khăn là sao chứ?

Châu Kha Vũ nhanh chóng vén khăn rồi quăng nó sang một bên. Sau đó thì hôn anh như mãnh thú, một chút ôn nhu cũng không có. Nụ hôn quá đỗi nồng cháy và mãnh liệt, lực tay để giữ lấy anh cũng tăng mạnh. Hoàn toàn khác xa với lúc dịu dàng ở thang máy và trước khi đi tắm. Vào giây phút này, cậu giống như con sư tử bốc cháy vì ɖu͙ƈ vọng, chỉ muốn nuốt chửng con mồi ngon đang nằm dưới thân vào bụng.

Bên trêи cưỡng hôn Lưu Vũ, bên dưới dùng tay xé đi cái áo ngủ mỏng manh của anh. Bản thân đã rất lâu không được chạm vào người, đột nhiên bị bàn tay của Châu Kha Vũ mơn trớn da thịt liền cảm thấy mình sắp nổ tung. Bốn năm không trải qua loại chuyện cao hứng và không đi đến tình huống thăng hoa ɖu͙ƈ vọng, làm anh ở giây phút này không kiểm soát nổi mình. Chỉ muốn hét lên những câu chữ như: Mau chiếm lấy anh đi, anh nhớ em, thật sự nhớ em.

Nụ hôn của Châu Kha Vũ chính là ngọn lửa thiêu rụi lý trí của Lưu Vũ. Cả hai bây giờ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh thì choàng tay ôm lấy cổ đối phương rồi cùng nhau giao môi đấu lưỡi. Nóng quá, cơ thể cả hai đều như sắp bốc cháy đến nơi, anh ở trong vòng tay cậu, dán sát vào vùng ngực rắn rỏi của cậu mà nhẹ uốn éo. Giờ đây trêи cổ nhỏ, vai, xương quai xanh nơi anh, đều bị đối phương lưu lại những mảng đỏ rực, xanh tím, dấu răng cũng như nước bọt.

Côn thịt của Châu Kha Vũ đã cứng và nóng như sắt nung, đang chọc ngay bụng của Lưu Vũ rồi dần lớn hơn. Anh cảm nhận được điều ấy nên lòng còn trở nên mù mờ, quên mất cơ thể dị dạng và nơi tư mật đã trải qua sinh nở, không còn xinh đẹp nữa. Chỉ biết tưởng ra hình ảnh côn thịt to lớn này xuyên vào chốn ấy, tìm ra điểm mẫn cảm trong anh rồi bắt đầu dày xéo.

Lưu Vũ mang theo nhiều nhốn nháo và mong đợi, mãi đến khi tay của Châu Kha Vũ đặt lên ngực rồi xoa nắn thì anh mới tỉnh táo lại được một chút. Nhanh chóng bắt lại cái tay nghịch ngợm kia của đối phương, anh lắc đầu bảo:

"Không được, đừng chạm vào."

Điều này làm Châu Kha Vũ sửng sốt và có chút tụt hứng, chớp chớp mắt nhìn Lưu Vũ căng thẳng hỏi:

"Sao thế? Anh làm sao vậy?"

"Tắt...tắt đèn đi."

Châu Kha Vũ chau mày, nhẹ đặt Lưu Vũ nằm xuống giường. Sau đó đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh. Đối phương chứa đầy sự cầu xin trong ánh mắt lẫn trong giọng nói, khiến cậu cảm thấy tim mình có chút nhói.

"Sao lại tắt đèn? Anh có chuyện gì à?"

Lưu Vũ yên lặng, Châu Kha Vũ lại nói:

"Nghe em, không có gì phải sợ. Em biết chúng ta đã lâu lắm rồi mới cùng nhau làm lại. Nhưng anh đừng lo, em sẽ nhẹ nhàng, không đau đâu, em hứa đó, em sẽ từ tốn mà, đừng lo."

"Không phải."

Lưu Vũ lắc lắc đầu, sau đó ôm ngực mình rồi xoay người sang một bên, lẩm bẩm đáp:

"Có chỗ....không còn dễ nhìn."