Chap 56

Châu Kha Vũ díu mày nghi hoặc, sau đó lại hỏi:

"Chỗ nào không dễ nhìn? Chỗ này sao?"

Châu Kha Vũ đặt tay bao trùm lên vị trí có tay Lưu Vũ đang che lại, sau đó hôn lên đầu gối của anh một cái.

"Lần trước em đã sờ qua rồi, em đương nhiên cảm nhận được sự khác trước, nên em rất muốn thấy thực tại nó như thế nào."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ đẩy tay của Lưu Vũ ra, sau đó lại bảo:

"Siêu gợi cảm, em thật muốn cắn một ngụm. Em cắn nhé?"

"Hả?"

Lòng của Lưu Vũ không khỏi rúng động trước những lời nói nóng bỏng với tông giọng trầm mị này của Châu Kha Vũ. Cái gì mà lần trước khi sờ qua liền biết thay đổi? Mặt anh càng đỏ hơn và càng nghĩ thêm nhiều điều.

"Em....em sẽ chê anh hả?"

Tiếp tục hỏi thêm một câu, Châu Kha Vũ vẫn không trả lời. Nhưng cậu chọn thể hiện bằng hành động, nhanh cúi mặt xuống ngậm lấy một bên ngực của anh vào. Đầu иɦũ ɦσα dường như to hơn trước vài phần và đang nằm giữa hai kẽ răng của cậu mà chịu sự ʍút̼ mát, cắn nghiến. Thành ra thoáng đã cứng rồi đứng sửng trong miệng cậu, song chịu nhiều ướt át do nước bọt bao trùm. Đầu ngực còn lại cũng bị cậu dùng tay xoa nắn, do đó ửng đỏ và đứng lên giống như phía bên kia.

Lưu Vũ muốn đẩy ra, nhưng cơ thể cơ hồ nêu lên hai chữ không muốn. Do đó chỉ biết ngửa cổ rêи khàn khàn, đón nhận dòng kɧօáϊ cảm lạ lẫm đang ăn sâu vào cơ thể. Anh đã dùng cơ thể khác người của mình để mang thai rồi sinh ra đứa bé mang chung huyết thống với Châu Kha Vũ. Sau đó vì chuyện ấy mà bộ ngực hơi nhô lên, đến cửa huyệt bên dưới cũng biến dạng tại rách. Nhưng hiện tại cậu đang nằm sấp lên người anh, cha của đứa nhỏ đang ʍút̼ mát, nút mạnh hai đầu иɦũ ɦσα, khiến bên dưới của anh ướt sũng, thật không biết nên xấu hổ hay vui sướиɠ.

Châu Kha Vũ hôn từ bụng của Lưu Vũ đến tận nơi riêng tư. Giữa hai chân anh, nhìn vào chốn chật hẹp ấy thì cậu khẽ thổi một hơi, làm bản thân muốn khép chân lại nhưng dường như không còn cơ hội. Chốn ấy vẫn mang màu sắc rất đẹp, vẫn trông mỏng manh dễ rách, dù những vết bị xé toạc đã liền lại, khiến phần thịt nơi ấy hơi mô hơn bình thường thì đã sao? Nó vẫn xinh xắn và mang một sự cuốn hút không tưởng được.

"A...đừng mà Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ hét toáng lên khi Châu Kha Vũ đưa miệng vào nơi đó. Cơ thể anh run lên bần bật, nhanh chóng tỏ ra bài trừ.

"Đừng mà Châu Kha Vũ...a....em đừng mà...không được."

Lưu Vũ như muốn ra sức ngồi dậy, bởi có như thế mới đẩy được cái đầu của Châu Kha Vũ đang chôn vào nơi đó ra. Anh không thể tin được là cậu lại dùng miệng tiếp xúc với chỗ tế nhị ấy, còn ʍút̼ mát mạnh mẽ nữa. Từng hơi thở phát ra từ khoang mũi nơi đối phương đều phóng thẳng vào huyệt hoa, làm anh càng muốn trốn tránh.

"Không được đâu mà Châu Kha Vũ...đừng...mau lấy ra đi...bẩn a."

Đúng là rất bẩn, rất muốn khép chân chạy trốn, nhưng không hiểu sao Lưu Vũ lại thấy sảng kɧօáϊ và đang chần chừ, chưa thể quyết định là ngừng hay tiếp tục để cho tình cảnh này diễn đến.

Lưu Vũ nóng toàn thân, hơn hết là mang theo cảm giác sốt ruột mà không ngừng vặn vẹo, mắt cũng đỏ hoe. Thật thoải mái, nhưng cũng thật ngượng ngùng. Không tin được là Châu Kha Vũ lại đồng ý ɭϊếʍ láp, nút hai cánh hoa và dùng đầu lưỡi chọc sâu vào nhụy hoa. Cậu banh chân anh sang hai bên để có được không gian rộng nhất có thể, sau đó ấn mạnh để đừng giãy giụa được. Xong thì đảo quanh hạt đậu nhỏ vài lần rồi cắn một ngụm.

Khiến Lưu Vũ có sức chịu đựng dở tệ, nhanh chóng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục. Cùng lúc này, Châu Kha Vũ đang ở hoa huyệt của anh mà húp một ngụm, kêu hẳn một tiếng rột, âm thanh ấy rất giòn tan khiến anh càng chảy nước mắt và căng cứng cả người. Cậu nhẹ hôn lên đùi non nơi đối phương, thì thào hỏi:

"Thoải mái không?"

Lưu Vũ thất thần và hơi trống rỗng, nhìn chùm đèn pha lê lớn giữa căn phòng rồi bảo:

"Nơi đó rất xấu. Lúc sinh Tỏa Nhi....nó.....bị rách rất nặng.....bây giờ liền lại, vẫn rất....rất xấu."

Giây phút này Châu Kha Vũ liền biết Lưu Vũ sợ cái gì. Sau khi hiểu ra vấn đề, cậu nhanh nằm lên người anh lần nữa rồi khẽ trao nhau một nụ hôn nhẹ. Côn thịt cứng rắn bên dưới cũng cọ sát vào hoa huyệt ướt át của anh vài lần.

"Đồ ngốc, anh nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ em lại vì chuyện này mà chê anh sao? Trêи người anh không có chỗ nào xấu, nơi nào cũng vô cùng tuyệt vời."

Châu Kha Vũ không chán ghét Lưu Vũ sao? Chính cậu đã nói không chán ghét anh đúng chứ? Cậu nói anh chỗ nào cũng tuyệt, thế là yêu thích ư? Đúng thôi, đối phương là Châu Kha Vũ, là chồng của anh, là người mà anh cả đời đều yêu. Thành ra mấy lời đó chắc hẳn là thật lòng, vì họ đi đến hôn nhân, không phải tại thể xác.

Lưu Vũ tự mắng mình ngu ngốc. Bởi Châu Kha Vũ đã cứu anh khỏi trận nổ, cậu yêu anh từ tận đáy tâm hồn. Vậy mà còn hoài nghi và sợ bỏ rơi gì chứ? Cậu đâu phải người như thế, song bản thân tự tạo bất an làm gì? Một cỗ vui mừng dâng tràn trong lòng, cảm xúc thật sự tuyệt vời. Sự tự ti và những lo lắng trước đó đều tan biến.

Theo sự ma sát bên dưới mà Lưu Vũ mềm nhũn toàn thân, trong mắt đọng đầy nước, nhẹ nhàng choàng tay qua bờ vai của Châu Kha Vũ rồi ôm chặt, sau đó nũng nịu gọi một tiếng:

"Châu Kha Vũ."

"Em ở đây, sao nào? Anh đừng sợ, bảo bối à, em ở đây."

"Em ổn chứ? Em nhịn nổi không?"

Đương nhiên là không nổi, nhịn rất vất vả. Nhưng Châu Kha Vũ lại không dám động đậy hay manh động, vì sợ Lưu Vũ không thể tiếp nhận kịp. Câu hỏi han này của anh, thật làm gân trêи trán cậu càng nổi lên, khả năng kiểm soát cơ thể có chút yếu dần. Cự vật đã trướng to vô hạn, còn đặt trước miệng huyệt nóng như lò lửa thì bảo cậu nhẫn nại thành công là thế nào?

Lưu Vũ thấy hai chân mình có chút tê dại, địa phương đó cũng ngứa ngáy. Bụng của Châu Kha Vũ vì sự nhẫn nhịn này mà căng cứng, côn thịt dường như đã lớn hơn một vòng. Lúc này trong đầu cậu chỉ muốn được chui vào trong hang động để nhận lại sự bao bọc, ôm siết giống năm xưa mà thôi.

Châu Kha Vũ chưa biết nói lại làm sao, bởi gương mặt đang ở cự ly gần của Lưu Vũ đang mang rất nhiều hoang mang lo lắng. Bốn năm đè nén, tiết chế rất thống khổ, nay gặp lại người thương và cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và dán sát vào nhau, nhưng bảo ngừng thì có phải cực hình chăng? Cậu giống như núi lửa đang ở giai đoạn phun trào, chính anh cũng có chút khát khao mà không thể nói thành lời.

Cả hai của nhiều năm trước cũng không khác hiện tại là bao. Ở trêи giường quấn lấy nhau, trao cho đối phương những điều tinh túy nhất, thăng hoa nhất. Gương mặt tuấn tú của Châu Kha Vũ khiến Lưu Vũ mê muội. Cơ thể nóng bỏng của anh thì khiến cậu phát điên. Đến con cũng đã có với nhau nhưng hiện tại còn đang chần chừ là vì điều chi?

"Ưm....."

"Em vào nhé, bảo bối? Được không? Không thì em chờ, em không vội."

Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ bằng một tay, tay còn lại thì cầm côn thịt chọc nhẹ vào lỗ huyệt đang rỉ nước, chỉ nông chứ không sâu, như muốn Lưu Vũ có thể làm quen. Anh thẹn thùng hơi hạ thấp tầm mắt và cắn cắn môi. Nhưng rồi bản thân cũng thu xếp xong mọi cảm xúc, cậu nhận được tín hiệu liền như chim về tổ, nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng đẩy côn thịt đâm vào lút cán.

Bên dưới ướt nhẹp, ɖâʍ thủy cũng dính đầu côn thịt, nên màn xuyên vào rất trơn tru và dễ dàng. Cảm giác giống như năm xưa thoáng ùa về, bên trong vẫn chặt và nóng như thế, ôm chắc và bao bọc côn thịt chẳng chịu rời.

"A...ưm....ư.....a~...."

Lưu Vũ hơi ngửa cổ, phát ra tiếng rêи khàn khàn. Cảm giác như đang bị điện giật vậy, dù quá trình đi vào không khó khăn, nhưng anh vẫn cảm thấy cơ thể mình đang được mở ra hoàn toàn. Bên dưới vẫn kín đáo và mang không gian chật hẹp, nên côn thịt nóng bỏng, làm anh tưởng chừng nó là hung khí đang phá vỡ chốn mỏng manh và ức hϊế͙p͙ hai tường thịt bên trong. Nhưng cái miệng nhỏ này đúng là rất biết cách chào đón, dường như nhận ra đây là người bạn lâu năm mới quay lại nên hân hoan phục vụ.

Châu Kha Vũ thoải mái đến mức gầm nhẹ một tiếng. Cậu không gấp chuyển động eo hay cắm vào từng cú thật sâu vì sợ Lưu Vũ bị đau. Nhìn anh đang nép trong vòng tay mình, bản thân nhẹ hỏi:

"Anh ổn chứ?"

Lưu Vũ nhẹ nâng mắt nhìn Châu Kha Vũ. Nghĩ đến cảnh côn thịt của cậu đang ở trong cơ thể mình nháo loạn, rồi mang đến luồng kɧօáϊ cảm mãnh liệt thì anh như muốn chết tâm. Bởi bộ dạng mình sắp bày ra cho cậu thấy chắc hẳn khó coi bởi ɖu͙ƈ vọng điều khiển thân thể cho đến đại não đã bị mất sạch lý trí. Nhưng thật sự rất thích, cảm giác thoải mái dễ chịu, còn có chút ngứa ngáy và không thấy đủ khi cậu cứ động nhẹ nhàng đang sôi trào trong lòng.

"Ưm...ổn...em....em mạnh....lên một chút."

Nghe câu nói này, Châu Kha Vũ cảm thấy như dây thần kinh của mình đã căng đến đứt. Lưu Vũ thật sự nhớ những động tác dữ dội năm xưa và anh rất muốn nó trong giây phút này. Nên sau khi đáp lời xong cũng không ngại nâng hông, để nó cùng cự vật phối hợp nhịp nhàng, đồng thời vươn lưỡi ɭϊếʍ quả adam của cậu, làm cậu thấy mình chuẩn bị nổ tung, chứ đứt dây thần kinh là vấn đề bình thường.

Tiếng rêи rỉ của Lưu Vũ chính là liều thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ mạnh nhất dành cho Châu Kha Vũ. Thành ra cậu phấn khích đến mức điên cuồng xuyên xỏ vào trong. Căn phòng vang lên thanh âm bành bạch đến chói tai, đi đôi với điều đó còn có cả tiếng nước ọp ẹp do chốn ấy đói bụng đến mức giống vỡ đê khiến lũ tràn về miền đồng bằng. Song song còn có giọng nỉ non mê người của anh, từng tràn thở hồng hộc của cậu.

"Ưm.....aaa....nhanh quá....ưm....a.....a...."

Châu Kha Vũ bắt lấy hai chân của Lưu Vũ rồi giữ chặt, không ngừng đâm vào trong một cách loạn xạ và mạnh mẽ nhất. Cự vật bị nhúng vào chốn ɖâʍ đãng đến mức bóng loáng, bộ lông rậm của cậu cũng bị ướt bởi nước văng tung tóe. Chỗ đó của anh vì phải chịu đòn tấn công quá kịch liệt mà thoáng đã sưng đỏ.

"Mấy năm qua anh có nhớ em không?"

Mặt lẫn mắt của Châu Kha Vũ đều đỏ ngầu do nhục ɖu͙ƈ đang dâng lên cao ngất ngưởng. Mỗi lần cắm rút côn thịt cường tráng, còn cực đại vào trong thì như làm động tác nghiền ép, khiến nước trào ra như xối. Giống tình trạng trái cây đang bị ép đến chảy nước. Đến khi rút ra thì nước cũng rỉ rả tuôn theo, trông đáng thương và phóng đãng đến hết câu từ để diễn tả. Từng cú đâm chọc đều đi đôi với lực đạo kinh khủng và tốc độ kinh khϊế͙p͙, nên Lưu Vũ bị cuốn trôi lý trí một cách nhanh chóng.

"A....ưm....nhớ....rất nhớ em....làm ơn...chậm lại....aaaaaa....~~~~....."

Giọng nói của Lưu Vũ chứa đầy sự run rẩy vì bản thân đang chịu đựng không nổi cơn bão ɖu͙ƈ vọng đang xoáy lấy mình. Cao trào được hình thành quá lớn mạnh bởi Châu Kha Vũ có kỹ năng giường chiếu điêu luyện, sức lực thì mạnh mẽ nhưng lâu nay cấm ɖu͙ƈ. Thành ra anh đang lo lắng mình sẽ bị gãy làm đôi, đến giường cũng sập.

"Nói xem, anh nhớ gì ở em? Nhớ cái côn thịt này mà muốn em đ* anh đúng không?"

"Aaaaaaaaaaa."

Lưu Vũ thét lên chói tai khi Châu Kha Vũ hỏi xong còn ác ý cắm vào trong một cái thật mạnh, như muốn đâm thủng nát cổ đáy huyệt của anh. Cậu ưỡn thắt lưng, nảy hông nhanh như cắt để đâm nát chốn nhỏ hẹp nơi anh một cách không thương tiếc. Dù sao đối phương cũng đã quen với chuyện này, còn tỏ ra quyến rũ như thế thì cậu chẳng ngại mạnh tay hơn bình thường.

Đang làm chuyện mặn mà, nên Châu Kha Vũ cao hứng nói tục cũng không thành vấn đề. Hơn hết là nó giúp kɧօáϊ cảm tăng lên rất mạnh, như hủy diệt đi một Lưu Vũ luôn tỏ ra đứng đắn đàng hoàng vậy. Vô thức ôm chặt lấy cậu bằng chân lẫn tay, rồi anh mù mờ nói:

"Cái gì cũng nhớ a...còn..còn nhớ đến cảnh em đ* anh.....aaa.....ưm....."

Người đàn ông đang hì hục này đã thuộc về Lưu Vũ rồi. Ở giai đoạn trước, đến ôm anh cũng không dám. Nhưng hiện tại đã có thể giữ trong tay, có thể nói lên mấy lời thô tục để tăng cao kɧօáϊ lạc trong những cuộc ân ái.

Châu Kha Vũ đã là của Lưu Vũ, đây là thực không phải mơ. Nên anh có thể tự do và ôm lấy cậu một cách thỏa thích. Nói ra câu anh nhớ em, anh yêu em, em ở lại đi, em đừng đi. Muốn nói thế nào, muốn biểu đạt cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề hay ái ngại nữa. Thật sự vui đến mức muốn nhảy hẳn lên mây cao cho thỏa nỗi lòng.

Nhận lại được câu trả lời thỏa đáng từ phía Lưu Vũ. Châu Kha Vũ liền cười rồi kịch liệt thúc đẩy hơn, còn tay thì xoa và ngắt nhéo đầu ngực của anh chẳng dừng. Làm bản thân cứ run rẩy và như là cá xa nước, cảm chừng hô hấp không đặng. Với sự chống đỡ yếu ớt, anh đã lần nữa bắn ra thêm một vũng sữa chua.

"Không phải anh đã sinh con à? Bên dưới tại sao vẫn chặt như thế hả?"

Châu Kha Vũ cắn môi của Lưu Vũ sau khi hỏi, côn thịt bên dưới như chậm lại một nhịp và tỏ ra như đang thăm dò, từ từ đút thật sâu vào dũng đạo của anh. Không biết cậu đâm trúng điểm nào, chỉ biết góc độ rất sâu khiến anh chỉ biết há miệng, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

"Cắn chặt đến mức, khiến em sắp đầu hàng luôn rồi."

"Cắn chặt quá đi, biết làm sao đây? Như muốn siết gãy cậu nhỏ của em vậy. Anh có thoải mái không bảo bối?"

Lưu Vũ lần nữa nâng eo và ưỡn ẹo để Châu Kha Vũ có thể đâm ngay điểm mẫn cảm của mình một cách chuẩn xác hơn.

"Lâu như thế mà anh không tự chạm vào mình sao?"

"Ưm...Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ xấu xa, đem quy đầu dạo quanh điểm G của Lưu Vũ chứ không ấn vào, dù anh đã dâng thân cho cậu trọn vẹn.

"Không có....ưm...trêи một chút....ưm...Châu Kha Vũ....tôi....tôi chỉ cho mình em chạm vào từ đó đến nay....ưm.....chỗ đó....em...ấn vào đi...tôi...tôi muốn em....ưm.....Châu Kha Vũ....a...~.....ư....."

Lưu Vũ cảm thấy sung sướиɠ đến mệt mỏi, không gian chỗ đó bắt đầu chặt hơn bình thường và co giật chẳng theo nhịp. Châu Kha Vũ rất hài lòng với phản ứng này của anh, nên thôi đùa giỡn, nhanh chóng bắt ngay điểm mẫn cảm bên trong rồi dồn dập đâm vào.

Lưu Vũ chủ động, đồng ý phối hợp khiến thăng hoa lên rất cao và như muốn làm điên Châu Kha Vũ. Chỉ là anh thấy lưng mình rất đau, bởi từng trận thúc đẩy vào trong của cậu thật sự mang nhiều lực đến đáng sợ. Tựa hồ dễ dàng bổ đôi anh ra vậy. Bản thân rơi nước mắt và chuyển tiếng rêи sang tiếng nức nở kêu gào.

Châu Kha Vũ như mãnh thú, quá cuồng điên chà đạp điểm mẫn cảm của Lưu Vũ, làm anh tưởng mình sắp vụn vỡ thành từng mảnh. Sau có thể hùng mạnh đến thế? Sao có thể nhiều sức lực và tốc độ đáng sợ như vậy?

"A...aaaaa~~~~~."

"Bảo bối, anh thật tuyệt."

"Aaaa...không.....thủng mất....aaaaaa~~~....ưm....aaaaa.....ưm..."

Lưu Vũ cũng sắp điên và thấy toàn thân mình sắp bị thiêu trụi rồi. Châu Kha Vũ không màng đến chuyện anh đang run rẩy mà kéo dậy, cho ngồi trêи đùi mình rồi ôm chặt trong vòng tay. Côn thịt từ dưới quất xuyên lên không đếm kịp và chẳng còn rõ đã đâm chọc bao nhiêu cái, nhưng cơ hồ đã vượt trăm ngàn cái.

Sau một lúc lâu, đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ đầu tiên của đêm động phòng đến từ phía Châu Kha Vũ cũng bắn ra, chảy lênh láng trong đáy huyệt của anh. Thứ đó quá nóng còn đặc sệt, nên khi tiếp nhận, anh có hơi rùng mình và có chút không quen cho lắm.