Chap 57 (End)

"Mệt không?"

Châu Kha Vũ tỏ ra âu yếm, khom lưng hôn lên bụng của Lưu Vũ hỏi. Anh chỉ biết gật gật đầu, rồi đáp nhỏ:

"Ừm, mệt a."

"Thêm một lần nữa nhé?"

Không chờ Lưu Vũ trả lời, Châu Kha Vũ đã đè anh xuống rồi tiếp tục làm thêm một trận nữa, dù sao thì đêm nay vẫn còn rất dài, rất dài.

Trong căn phòng có ánh đèn mập mờ và hai chiếc bóng trêи giường được chiếu lên bức tường nước trông đầy ám muội. Tiếng thở hổn hển, tiếng rêи ngày càng bay bổng đan xen sự trầm mị, tạo nên nét hài hòa đến lạ. Đặc biệt là âm thanh nơi tư mật đang vang lên rất lớn, vì nước tuôn chảy ồ ạt như vỡ đê, thật đáng để xấu hổ.

"Không ổn.....không được rồi."

Lưu Vũ không chịu nổi nữa, nên tranh thủ khi Châu Kha Vũ bắn vào trong lần thứ hai liền mở miệng nói:

"Đừng, dừng đi, không ổn rồi, hai lần là đủ rồi mà....a.....ưm....thắt lưng anh...sắp....sắp gãy rồi."

"A...hai lần...rồi a.....dừng lại đi a.....~~~~ aa....xương anh không như xưa nữa, xương anh rất giòn rồi a..."

Lưu Vũ cảm giác mình sắp gãy làm đôi rồi, nên dùng chút hơi sức cuối cùng để nói lên lời chối từ.

"Sao có thể? Anh đừng nghĩ nhiều như thế."

"Không được, sâu quá...a.....a....."

Lưu Vũ nâng hai chân lên hai vai của Châu Kha Vũ để kẹp chặt lấy phần cổ. Hông theo đó cũng nhếch lên và ʍôиɠ rời khỏi drap giường. Thế mà miệng cứ chối từ, cứ nói không ổn thật làm cậu càng đỏ ngầu đôi mắt. Trong con ngươi chứa đầy lửa nhiệt huyết và ɖu͙ƈ vọng như muốn ăn tươi nuốt sống anh, tơ máu giăng đầy.

"Đồ đi*m, anh xem, bên dưới chặt biết bao, không nỡ xa côn thịt của em biết bao."

"A~....đừng nói...Aaa...không biết đâu....hức hức."

"Xoay hông đi."

Lưu Vũ nước mắt giàn giụa, mù mờ nghe theo. Châu Kha Vũ hài lòng càng thúc mạnh và bóp nát ʍôиɠ anh rồi hỏi:

"Sao? Có thích không? Thoải mái không?"

"A....ưm...aaa...làm ơn, xin em dừng lại...hức hức chết mất...chết mất. Không thể tiếp tục nữa đâu.....aaaa....em dừng lại, tôi sẽ chết mất....ưm."

"Gọi chồng đi."

"A....chồng.....aaaa....làm ơn....aaa....làm ơn tha cho anh chồng à....ưm....a.....anh không thể tiếp tục nữa, xin em, làm ơn, anh sẽ chết mất....aaaaa....ưm."

"Gọi anh đi.

"Anh à làm ơn, làm ơn hức hức....chồng ơi, tha cho em đi a....ưm...aaaa~."

Lưu Vũ sảng thật rồi, Châu Kha Vũ kêu làm gì cũng làm, nói gì cũng nói. Bây giờ anh chỉ biết, miễn bản thân được buông tha, được ngủ là được. Nếu còn mãi tiếp diễn thì bản thân sẽ chết với tình trạng bị gãy làm đôi.

"Bảo bối ngốc, tha cho anh? Anh có bị ngốc không? Chồng đây biết bao lâu mới chạm được vào anh, chẳng lẽ anh không biết? Thành ra đừng có hòng."

Thế là Lưu Vũ bị dụ rồi ư?

Gió biển lướt nhẹ qua cửa sổ mở hờ của căn phòng. Tuy nhiên sự ấm áp bên trong vẫn không bị tan biến hoặc mất đi. Trêи chiếc giường đỏ rực, hai người yêu nhau nồng cháy đang làm chuyện nóng bỏng. Cứ quấn chặt lấy nhau, anh trêи em dưới, em trêи anh dưới, vừa chồng chéo vừa đủ tư thế. Như thể muốn hòa quyện vào nhau, tan chảy với nhau.

Trêи đời không có hương vị nào bằng hương vị tình yêu được đền đáp. Giống như khi làm chuyện người lớn, người cùng bạn ân ái hoàn toàn thuộc về bạn từ linh hồn, trái tim đến thể xác.

Lưu Vũ mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, nhưng đã bị đánh thức bởi nụ hôn của Châu Kha Vũ. Đôi mắt cậu dùng để nhìn anh mang nét sáng ngời, hai chân thì quấn lấy anh, giống như con gấu túi đang giữ con của mình.

Không biết sao giây phút này, Lưu Vũ lại thấy mặt mình nóng và xấu hổ. Rõ là đêm qua chuyện gì cũng đã làm, nào là vùng kín ướt át theo từng hồi cọ xát, trở nên biến dạng khó coi. Song tưởng mình bị tan chảy hoàn toàn dưới hành động hì hục cày cuốc của Châu Kha Vũ. Ngoài ra còn có những nụ hôn cháy bỏng của cậu, làm anh tưởng đối phương thật sự là một con thú.

Bên dưới bị xâm chiếm đến tận nơi sâu cùng cực, bên trêи thì bị cắn xé. Buộc Lưu Vũ sảng kɧօáϊ, sung sướиɠ đến mờ mịt đôi mắt và thần trí mất sạch. Những đợt cắm rút nơi Châu Kha Vũ ban cho anh phải nói là rất dữ dội, làm anh tưởng cổ đáy huyệt bị xuyên thủng, côn thịt tiếp giáp được với quả thận bên trêи. Ngoài ra cơ thể bị rách làm đôi hoặc biến thành hai khúc dường như đến rất gần.

Lưu Vũ đã nghĩ, chắc Châu Kha Vũ muốn mượn sự cuồng bạo này để nói lên nỗi lòng muốn hòa quyện từ xương đến máu thịt cùng anh.

Trêи đôi vai trần trụi của Châu Kha Vũ lúc này chứa rất nhiều vết cắn, hoặc dấu móng tay bấm đến lủng thịt in lại. Sau lưng thì chắc đầy vết trầy và vết xước rướm máu. Bởi Lưu Vũ mang đầy thống kɧօáϊ rồi rơi vào tình trạng bức bách, chống đỡ không nổi. Chỉ biết cào cấu, cắn nghiến để dễ chịu hơn hoặc đỡ chông chênh hơn khi thăng hoa đang đẩy cơ thể lên chín tầng mây.

Dù sao thì đêm qua Lưu Vũ cũng tưởng mình chết ở trêи giường, trong giây phút miệng rêи chẳng ngừng, não bộ trống rỗng như thế, mạnh tay với Châu Kha Vũ là điều duy nhất anh cảm thấy cứu vớt được mình.

Lưu Vũ không nhớ rõ, đêm qua mình đã biến thành bộ dạng gì, ɖâʍ đãng hay cẩu mẫu cỡ nào. Chỉ biết hết nằm ngửa rồi lại nằm nghiêng, nằm sấp, dường như còn dang rộng chân, rồi khép lại để quấn lấy Châu Kha Vũ. Đồng thời còn trôi nổi rồi được cậu giữ lại. Chìm xuống và bay lên giữa biển ɖu͙ƈ vọng lẫn thiên đường nhục ɖu͙ƈ.

Đêm qua Lưu Vũ đã bị bao vây bởi tình yêu mãnh liệt của Châu Kha Vũ được thể hiện qua hành động ân ái vợ chồng. Đối phương cuồng nhiệt đến đáng sợ và bản thân cũng chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng, đáp lại. Dù anh có mệt mỏi, có luôn miệng xin được buông tha nhưng trong lòng cũng cháy rực ngọn lửa ham muốn. Trêи dưới thân thể đều đang nói: Làm ơn cho anh, cho anh nữa đi, anh cần em, muốn em, đừng dừng lại.

Từ lâu cả hai đã vô cùng hòa hợp trêи giường, nay Lưu Vũ táo bạo hơn vì anh biết, Châu Kha Vũ đã là của riêng anh. Cậu ở cạnh anh và toàn tâm toàn ý trao mọi thứ cho anh, thể xác hay trái tim đều mang nó đặt vào tay anh, dâng tặng cho anh. Thành ra bản thân mới dám cuồng ngôn loạn ngữ.

Rồi đây sẽ không ai giành được Châu Kha Vũ của Lưu Vũ nữa. Chẳng sợ phải sống cảnh chia sẻ tình cảm nữa. Anh là của cậu, cậu thuộc về anh hoàn toàn. Đơn giản như thế mà thôi.

Lưu Vũ đưa tay chọc vào gương mặt của Châu Kha Vũ. Cái má sữa ấy mềm mại và có độ đàn hồi như một quả trứng luộc. Dù sao đi nữa, qua mùa hè này đối phương chỉ mới 26 tuổi, vẫn còn rất trẻ cũng như sung mãn vô độ.

"Anh, em muốn."

Châu Kha Vũ như làm nũng, sau đó hôn Lưu Vũ rồi vùi mặt vào hõm cổ của anh mà dụi. Anh nhanh chóng phát hiện khối thịt còn kẹt trong hoa huyệt đã cứng lên và đang nhẹ dạo một vòng tròn. Lập tức căng thẳng, anh đưa tay ngăn chặn đối phương lại và bảo:

"Chờ chút chờ chút."

Lưu Vũ cảm thấy đến mở miệng nói chuyện cũng lười và có chút đau thanh quản.

"Dì Lệ nói, Châu gia còn tục lệ xưa, nên anh phải đi mời trà cho những trưởng bối, rồi ông nội, ba mẹ chồng và nhiều người lắm. Thành ra tạm thời đừng manh động nha, không được đâu."

Lưu Vũ đang không thể xuống giường, nếu còn làm chắc anh liệt giường cả tuần chứ chẳng chơi. Châu Kha Vũ cười nhẹ, hôn xuống môi anh rồi nói:

"Mặc kệ, dù sao cũng muộn lắm rồi."

Dứt tiếng cũng bắt đầu tiến công. Bên dưới phải nuốt côn thịt cả đêm nên bây giờ muốn vào liền dễ dàng đến không tưởng, chẳng chút cản trở, thông thuận đưa đẩy.

"Ưm....aaa.....Châu Kha Vũ.....aaaa..."

Lưu Vũ rùng mình vì thứ ấy quá nóng còn quá lớn, đã và đang tiếp tục lộng hành trong chốn chật hẹp của mình. Bên dưới nhanh chóng ướt át và hóa thành vũng lầy lội, cơ thể anh như bị đốt cháy lên lần nữa. Thoáng đã ôm chặt đối phương với đôi mắt đỏ hoe.

"Thật ướt."

Châu Kha Vũ chậm rãi di chuyển rồi cắn vào dái tai của Lưu Vũ.

"Đêm qua, anh rêи rất nhiều. Anh bị em đ* đến mềm nhũn, bị em đ* đến mức vỡ òa khóc thét."

Lưu Vũ càng run rẩy hơn khi nghe những điều ấy. Nhìn đôi mắt chứa sự đáng thương nhưng đầy ham muốn của anh, cậu liền đâm chọc mạnh hơn, đồng thời cùng nhau đấu lưỡi tạch tạch. Lưỡi của họ thi nhau xoay chuyển trong miệng đối phương, bên dưới thì sáp nhập không chừa chỗ hở nào.

Lưu Vũ được lấp đầy bởi sự thỏa mãn mà từ trước đến nay chưa từng có. Anh được lấp đầy bởi Châu Kha Vũ, được ăn no bởi côn thịt của Châu Kha Vũ. Cảm giác sung sướиɠ đến không nói nên lời, song bản thân cũng trao lại cho cậu những gì cậu khao khát thèm thuồng.

Không biết chuyện này kéo dài bao lâu, chỉ biết Lưu Vũ cảm nhận được côn thịt chôn trong mật huyệt nhỏ bé càng trướng lên vài phần, đem cửa huyệt nong rộng và trướng căng hơn bình thường; cũng như Châu Kha Vũ chẳng hề bị giảm tần suất thúc đẩy. Anh hô hấp nặng nhọc, hai tay chống lên cơ bụng rắn chắc của cậu mà chơi trò thú nhún.

"A....ưm...sâu quá.....á....a.....tôi muốn...ưm....cho tôi...aaa....."

"Đã bảo sâu rồi còn muốn cho thêm? Đúng là đồ ɖâʍ đãng."

Châu Kha Vũ siết chặt eo của Lưu Vũ rồi từ dưới thúc lên một cách mạnh mẽ. Trong lúc tưởng chừng sắp đi đến cao trào, anh đã nghe được giọng con trai của mình vang lên:

"Mẹ ơi. Ba ơi."

Lưu Vũ lập tức nuốt hết những thanh âm rêи rỉ vào bụng, cảm thấy đang rất sụp đổ. Hành động phối hợp cũng ngưng lại, chỉ biết quỳ xuống giường và ʍôиɠ hạ thấp rồi ngồi hẳn trêи bụng Châu Kha Vũ, làm côn thịt càng xuyên được sâu hơn. Bản thân đang ngồi trêи người của cậu, bên dưới chẳng biết xấu hổ nuốt vào côn thịt của cậu rồi chảy đầy nước. Chưa kể cả hai đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nếu Tỏa Nhi thấy được thì phải làm sao?

Châu Kha Vũ thì tưởng Lưu Vũ mệt mỏi nên ngồi dậy, ôm anh lên cao một chút rồi bắt đầu kịch liệt xông pha.

"Anh mệt rồi đúng không? Thế để em giúp."

Lưu Vũ lắc lắc đầu, sau đó nói:

"Không phải, đừng làm nữa, Tỏa Nhi sẽ nghe được mất."

Lưu Vũ cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, ở trong vòng tay Châu Kha Vũ mà ngọ nguậy, ʍôиɠ hơi vểnh lên và lắc lắc như muốn rời đi.

"Không có, anh nghe nhầm rồi."

Giữ chặt Lưu Vũ áp sát vào ngực mình, Châu Kha Vũ đáp lại một cách bình thản. Bởi cậu cũng chìm trong ɖu͙ƈ vọng và nghe toàn tiếng rêи của anh, thành ra giọng của Tỏa Nhi hoàn toàn chẳng nghe thấy.

"Không đúng, rõ ràng là có mà."

"Mẹ ơi, mẹ có trong đó không mẹ ơi?"

Tỏa Nhi lần nữa lên tiếng, còn là lớn giọng hỏi lại. Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ lần này đã thật sự không nghe lầm. Phải làm sao đây phải làm sao đây? Anh vừa rối vừa cứng đờ cả người. Bản thân đang nhúng nhảy trêи đối tượng mà đứa trẻ phải gọi bằng ba, lỗ nhỏ bên dưới thì se khít chẳng chịu rời khỏi côn thịt, cứ cắn chặt rồi nhả đầy nước. Nếu tiếp tục làm, đừng nói là đứa nhỏ với được tay cầm cửa mà mở ra rồi nhìn thấy. Mà chính là những thanh âm tục tĩu sẽ bị nghe thấy dù đứng bên ngoài.

Cánh cửa mỏng, nhưng hành động của Châu Kha Vũ quá dồn dập dữ dội. Rồi Lưu Vũ rêи rỉ, đan xen cùng hơi thở nặng nề nhưng chứa đầy sảng kɧօáϊ của cậu. Do đó anh càng sợ bị phát hiện.

"Dừng lại, đứa nhỏ đang ở bên ngoài."

Lưu Vũ dùng ánh mắt chứa đầy sự thương hại cầu xin Châu Kha Vũ. Nhưng cậu xấu xa đến mức cấp tốc thay đổi tư thế rồi áp mạnh anh vào tường, điên cuồng tấn công. Bản thân định hét lên nhưng nhớ ra Tỏa Nhi đang đứng bên ngoài, đồng thời cậu xấu tính suỵt một cái.

"Ngoan nào, nhanh thôi sẽ xong. Em sẽ đánh nhanh trận này."

Châu Kha Vũ đâm như trổ lên tận cuống họng của Lưu Vũ. Anh cũng chỉ biết bất lực cắn chặt vào vai của cậu để ngăn chặn tiếng rêи rỉ. Thật sự rất sung sướиɠ và kɧօáϊ lạc cực hạn, như đặt chân ở chốn tiên bồng. Nhưng con của họ đang đứng trước cửa, làm anh giống như đang chịu sự vùi dập của cơn bão lớn đang tràn quét qua mình.

"Mẹ ơi, mẹ có trong đó không? Ba ơi, ba ơi? Sao không ai lên tiếng thế? Mẹ ơi ba ơi, hai người có trong đó đúng không? Mau chóng xuống lầu nhé mẹ ơi. Bà nói, còn phải đi mời trà đó mẹ ơi."

Lưu Vũ nghe con mình nói thì càng muốn nổ tung, nhưng rồi giống toàn thân chuẩn bị nổ tung hơn. Bởi Châu Kha Vũ đang hung hãn quất xuyên vào trong chỗ mỏng manh một cách loạn xạ, như muốn khiến nó trở nên nát tan mới cam lòng.

Lưu Vũ ráng nuốt vào bụng những tiếng rêи kiều mị, chỉ biết chảy nước mắt và thở hổn hển. Thoáng bên dưới đã tuôn trào dịch thể, anh tưởng chừng hồn mình bay lên mây. Quá thoải mái, quá sung sướиɠ, nhưng rất mệt, chỉ biết ôm chặt lấy Châu Kha Vũ mà thôi.

"Con trai ngoan, ba với mẹ đang thay quần áo. Con đi xuống lầu trước đi nhé!"

"Dạ."

Tỏa Nhi sau khi nhận lại câu trả lời cũng vui vẻ chạy đi. Căn bản đứa bé làm sao biết Châu Kha Vũ đang nói dối mà ngần ngại. Chỉ là người lớn như anh, nếu chịu nghe kỹ thì sẽ phát hiện trong giọng nói có chút bất thường.

"Con đi rồi."

Châu Kha Vũ nâng gương mặt lấm lem nước mắt và chứa khổ sở bởi sợ hãi, tạo thành nỗi đáng thương của Lưu Vũ lên rồi hôn nhẹ. Xong lại tiếp tục giữ chặt eo bên dưới và điên cuồng càn quét. Nhanh thôi anh thấy côn thịt nằm trong huyệt nhỏ đã run rẩy vài lần, ở giây tiếp theo thì nó phải uống đầy dịch thể nóng hổi.

Lưu Vũ nằm xuống giường mà run rẩy, hai chân dang rộng nên Châu Kha Vũ nhìn thấy được cảnh hoa huyệt sưng tấy, đỏ ửng và đang không chứa nổi dịch thể do nó quá nhiều mà để chúng chảy ra ngoài. Nơi ấy đang co giật, khiến ɖâʍ thủy hòa vào tϊиɦ ɖϊƈh͙ rồi phun ra ngoài từng cổ một, trông đầy hấp dẫn lẫn khiến drap giường bị nhuốm bẩn.

Châu Kha Vũ khom người, hôn lên cái bụng đang thóp lại vì Lưu Vũ đang khó khăn khi thở.

Các vị trưởng bối đang ngồi thành hàng với những tách trà Long Tỉnh hảo hạng đang đặt trước mặt và chờ Lưu Vũ xuất hiện. Mẹ Châu trong lòng như có lửa đốt, cau mày bảo:

"Bọn trẻ sao lại đến trễ như thế? Đã 15 phút rồi."

"Chị ơi đừng gấp, coi chừng hai đứa nhỏ đang kiệt sức rồi. Hai đứa nó đều là những người còn trẻ."

Mẹ Châu xoa xoa thái dương khi nghe dì của Châu Kha Vũ nói.

"Hồi qua kết hôn, hai đứa nó ít nói, đa số chỉ nói theo những gì có sẵn trong bảng phát biểu. Chẳng lẽ là để dưỡng sức à?"

Mẹ Châu vẫn không nhịn được nói thêm một câu:

"Tôi nghe nói bánh mì ở đây rất ngon. Lý nào vì sự kiệt sức của vợ chồng nó mà để chúng ta chờ và trễ giờ ăn sáng chứ? Thật là... Một lát nữa bánh mì có thể hâm nóng lại không? Nhưng hâm lại liệu có ngon không?"

Thắt lưng của Lưu Vũ như báo động đỏ là sắp gãy, hai chân còn suy nhuyễn, không chút khí lực nhưng anh vẫn phải đứng thẳng mà dâng trà cho những người lớn tuổi ở đây.

"Ông nội, mời dùng trà."

"Ba mẹ, mời dùng trà."

Cuối cùng cũng mời xong, Lưu Vũ cầm rất nhiều bao lì xì đỏ trong tay, còn chưa kịp ngồi xuống thì nghe con mình hỏi:

"Mẹ ơi, cổ mẹ bị muỗi đốt à?"

Lưu Vũ lúng túng và mặt đỏ ửng đến mức suýt ngã, may là Châu Kha Vũ đang ở cạnh bên, giữ eo anh lại rồi kéo ngồi lên đùi mình. Tỏa Nhi ngây thơ hỏi, kèm theo đôi mắt có chút nghi ngờ khiến những người lớn ở đây không khỏi cười. Cậu cũng nhoẻn miệng, riêng anh xấu hổ đến câm nín.

"Được rồi, Lưu Vũ của con có da mặt hơi mỏng. Các vị trưởng lão giơ cao đánh khẽ và đừng chọc anh ấy nữa. Có con ở đây rồi, con không để các người ức hϊế͙p͙ vợ con đâu."

Ai cũng cười lên ha hả sau khi nghe Châu Kha Vũ bênh Lưu Vũ. Không khí cứ như thế mà rộn vang.

Tỏa Nhi đang ngồi trong lòng ông nội Châu và đưa tay bắt lấy bộ râu trắng của ông vài lần, như đang nhổ râu trêи mặt hổ. Ông nội không giận, trái lại còn cười nói:

"Đứa trẻ này có bàn tay thật là lợi hại nha."

"Lợi hại giống thằng nhóc cứng đầu này là cùng."

Ba Châu không khỏi chỉ Châu Kha Vũ. Dù sao đi nữa cậu vẫn còn rất trẻ, nhưng con cái đã lớn chừng này.

Chỉ là phải công nhận, con cháu Châu gia còn nhỏ đã thể hiện được uy vũ chừng ấy. Mẹ Châu không khỏi xúc động, nói nhỏ một câu với dì của Châu Kha Vũ rằng:

"Đứa nhỏ này cách ba chồng tôi hai thế hệ. Nhưng nhìn họ hòa nhập như thế, tôi thật xúc động."

"Nếu nói theo kiểu lợi hại, thì chắc nhanh thôi con dâu của chị, sẽ to bụng lần nữa."

Người dì này nhanh trêu chọc một câu. Mẹ Châu rất thích điều này nên nói:

"Có thêm một đứa cháu thì càng tốt, Tỏa Nhi coi như có bạn."

Trong mười mấy ngày còn lại ở trêи đảo này, Lưu Vũ thấy ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì thời gian còn lại đều làʍ ȶìиɦ cùng Châu Kha Vũ. Cậu đúng là khỏe mạnh và có kỹ năng điêu luyện đi đôi với nhiều chiêu trò bậc nhất. Làm anh thấy bản thân mình bị cậu ăn đến sạch sẽ, từ trong ra ngoài từ trêи xuống dưới chẳng còn sót chỗ nào.

Lưu Vũ cũng không ngờ, trêи người mình có nhiều điểm mẫn cảm mới mẻ như thế, nhưng dẫu nó nằm sâu đến chừng nào, Châu Kha Vũ cũng tìm ra thành công làm anh phải nể phục. Vả lại rêи đủ thứ kiểu, nằm đủ thứ tướng mà từ trước đến nay bản thân chưa nghĩ mình có thể thốt lên hoặc nằm được như vậy.

Hai người họ quấn nhau theo kiểu bù đắp cho bốn năm thiếu vắng. Trêи thuyền, suối nước nóng, trêи bãi biển, hay ban công thoáng đãng, Châu Kha Vũ đều không để yên cho Lưu Vũ. Họ thức dậy khi hoàng hôn buông xuống và ngủ khi bình minh thức giấc. Có lúc nhẹ nhàng như sóng biển vỗ về, có lúc mạnh bạo như thú hoang đang cắn xé con mồi. Những điệu va chạm mạnh mẽ và đáng sợ, thật làm anh sợ mà thích.

Chung quy, những ngày sau trong tương lai với cuộc sống vui vẻ vẫn xen kẽ những cuộc ân ái đỉnh cao như thế. Nhưng nó cũng là một trong những hương vị và yếu tố giúp vợ chồng họ khắn khít hơn, tay trong tay cùng nhau đi suốt cuộc đời này.

Lưu Vũ đã thấy được ánh sáng dịu dàng và những buổi hoàng hôn nhạt nắng nhưng rất êm ả và bình yên của tương lai khi chung sống cùng Châu Kha Vũ. Thời gian đúng là thứ diệu kỳ chứ không thể xem là đáng sợ, nó sẽ mang đi những gì đau thương muộn phiền, để lại những thứ xứng đáng thuộc về mình.

Đúng, Lưu Vũ có được Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ có được Lưu Vũ. Cả hai là của nhau, bình dị, giản đơn nhưng hạnh phúc ngập tràn.

Cuối cùng, Lưu Vũ đã được hạ cánh rồi.

-----The End