Extra 1

Hôm nay, khi Lưu Vũ thức dậy liền cảm thấy bụng mình có chút khó chịu. Nguyên nhân cũng vì hôm qua anh đã bị các cô cậu học sinh của mình kéo đi ăn uống rồi ca hát. Bản thân rất muốn từ chối, nhưng có lẽ trong quá khứ đã từ chối chẳng ít lần, thành ra bây giờ phải đi cùng một lần, không thể phớt lờ sự thật tâm của họ.

Những sinh viên ở đây đều trẻ trung, bầu không khí mà họ tạo lên cũng giúp Lưu Vũ thấy mình trẻ lại vài phần. Nhưng đã chọn đi cùng họ thì giờ về nhà sẽ bị thay đổi, thành ra đầu tiên phải gọi báo tin cho Châu Kha Vũ biết và đừng chờ mình. Cậu cũng chấp nhận, cũng đồng ý, bởi đâu thể nào bắt anh mãi ở nhà, chẳng chừa không gian riêng tư.

Thế nhưng khi Lưu Vũ vừa đến trước cổng KTV, còn chưa kịp vào trong thì đã nhận được cuộc gọi từ Châu Kha Vũ.

"Anh, khi nào anh về?"

Lưu Vũ có chút khó hiểu, đến dấu hỏi cũng giăng đầy đầu. Bởi ban nãy anh đã trả lời với Châu Kha Vũ rồi mà, bây giờ còn điện là tại vì quên hay phát sinh chuyện gì?

"Anh đã nói khoảng 10 giờ mà. Dù sao thì anh cũng vừa mới đi đến nơi này thôi."

Lưu Vũ nhìn đồng hồ trêи tay, thì phát hiện chỉ mới 20:30 phút. Vậy mà Châu Kha Vũ đã nóng lòng với chịu không nổi cái gì chứ?

"Nhìn xem, người quản lý của Tiêu lão sư đang bắt đầu khảo sát rồi."

Mấy học sinh của Lưu Vũ bắt đầu lên tiếng đùa giỡn, họ căn bản không có ý xấu. Chỉ là thấy anh có quản lý vậy, làm gì cũng phải thông báo cho đối phương một tiếng. Anh xoay sang nhìn họ, nhẹ đặt tay lên môi làm ra một tiếng suỵt, rồi tiếp tục nghe cậu nói rằng:

"Anh không cần em thì cũng cần Tỏa Nhi chứ, đứa nhỏ cần ngủ mà."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ lại nói thêm:

"Mà tại sao tối em lại không thể đến đón anh chứ?"

Lưu Vũ thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Bởi từ sau khi kết hôn, Châu Kha Vũ càng biết dính người hơn lúc trước. Nói chính xác là cậu đang hận, hận không thể dán lên người anh 24/24. Cuộc sống của anh, căn bản chẳng còn giây phút riêng tư nữa. Nhưng bản thân lại thấy hạnh phúc trước những điều ấy.

Nhớ lại cách đây không lâu, Lưu Vũ sang nước ngoài để công tác. Vì anh cũng đang quay lại con đường tạo nên những bản thiết kế để có thêm thu nhập và đừng bị Châu gia coi thường. Dù họ không nói, hoặc không nghĩ ngợi về việc anh tự chủ kinh tế hay xin tiền Châu Kha Vũ, thì cũng đâu thể ăn bám.

Chỉ là điều ấy khiến Lưu Vũ thường xuyên đi đi lại lại cũng nhiều hơn. Khi đó, trước lúc chuẩn bị ra sân bay, Châu Kha Vũ đã như cún con, mắt long lanh đọng nước ngồi cạnh anh, dường như còn mếu máo bảo:

"Anh, cho em đi với anh nha."

Nhưng Lưu Vũ làm sao có thể cho Châu Kha Vũ đi theo đây? Thành ra đã từ chối một cách kiên quyết ngay từ giây phút đầu. Kết quả là cậu ủy khuất dâng trào, ngồi lầm lầm lì lì ở ghế sofa, 5 tiếng đồng hồ trôi qua cũng chẳng thèm nói chuyện với anh một câu. Lúc đó anh thật sự đã nhìn thấy, một cái đuôi đang ở sau lưng cậu mà xù lông lên.

Về mặt của Tỏa Nhi, kể từ sau khi hai người kết hôn rồi, đứa bé vẫn ngủ với ông bà nội. Vì họ sợ bảo mẫu chăm sóc thiếu sót với cháu nội mình vào ban đêm, nên đã xây thêm một cái phòng nhỏ, trong phòng ngủ rộng lớn của họ. Có như thế mới dễ dàng chăm nom và quan sát.

Tính ra Tỏa Nhi không hẳn là cần Lưu Vũ mới ngủ được. Và đó cũng là nguyên nhân khiến Châu Kha Vũ không thể mang con mình làm cái cớ kêu anh về sớm.

Ngoài chuyện chỗ ngủ của Tỏa Nhi được thay đổi, thì đến chuyện quần áo, ăn uống và đến trường đều do một tay mẹ Châu lo liệu. Làm Lưu Vũ thấy mình rảnh rang hơn và mang theo thoải mái không ít.

Không biết từ khi nào, thói quen hàng đêm của Tỏa Nhi là phải sang chơi cùng Lưu Vũ và Châu Kha Vũ, khoảng một lúc thì trở lại chỗ mẹ Châu chuẩn bị cho mình để ngủ. Thường thì cậu sẽ dạy con học, kể chuyện cho con, đôi lúc một lớn một trẻ chụm đầu xếp lego đến muốn đánh lộn. Thời tiết tốt thì người làm cha này cũng mang ván trượt ra ngoài dạy con trẻ cách trượt. Còn anh thì tương đối ít chơi đùa cùng con hơn, vì cậu giỏi mọi mặt, dạy con không sót thứ gì. Do đó bản thân chỉ bổ sung cho đứa nhỏ về mặt hội họa.

Nhưng con cái thì vẫn là con cái, dù cuộc chơi có vui đến đâu, nhưng khi Châu Kha Vũ cảm thấy thời gian dành cho chuyện ân ái dài hạn với Lưu Vũ đang bị xâm chiếm. Thì không hề ngần ngại mang Tỏa Nhi trả lại cho ông bà nội của nó với lý do:

"Con nít nên ngủ sớm."

Dù sống chung với đại gia đình của Châu Kha Vũ, nhưng Lưu Vũ thấy rất thoải mái. Ban đầu cậu cũng định ở riêng, nhưng rồi ông nội lớn tuổi, luôn muốn được gần con gần cháu nên nói:

"Người một nhà thì sống chung một chỗ mới là hạnh phúc nhất."

Ông nội Châu sắp gần đất xa trời, còn Lưu Vũ thấy sống ở đâu cũng như nhau. Do đó cùng Châu Kha Vũ và Tỏa Nhi, tạo nên một gia đình nhỏ ấm áp, trêи dưới hòa thuận, không dứt tiếng cười tại biệt thự cũ của Châu gia.

Khi suy nghĩ đến điều này, Lưu Vũ cũng nhanh đáp trả lại Châu Kha Vũ đang ở đầu dây bên kia rằng:

"Được rồi, 21:30 anh sẽ về."

Dù sao nhà vẫn còn ông nội, Lưu Vũ không thể ăn uống rồi về khuya như vậy. Bản thân đâu còn trẻ trung, nếu để bị khiển trách về vấn đề này thì cũng khó coi.

"21 giờ thì sao a?"

Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ chấp nhận về sớm hơn dự định liền không ngại trả giá. Anh thở ra một hơi rồi bảo:

"Đến đây rồi tính."

"Ok chờ chồng tới ngay đây vợ ơi."

Lưu Vũ nhận thấy được, chính câu nói đơn giản của mình cũng đủ khiến cho Châu Kha Vũ nhảy nhót vì vui mừng. Anh tắt điện thoại rồi cho vào túi, học sinh đang có mặt ở đây, ai ai cũng mang nét mặt buồn bã vì nghe tin anh không thể cùng họ nhập tiệc.

"Lão sư, người thật sự không thể đi cùng chúng tôi sao a?"

Lưu Vũ cười hòa nhã, não cũng nhanh hoạt động và bật thanh tìm kiếm, giúp anh tìm được những lời giải đáp với học sinh cho lọt tai, tránh mọi người mất hứng.

"Xin lỗi các em, nhưng đứa bé ở nhà đang ầm ĩ đòi tôi về. Nên tôi không thể đi cùng các em ở đến tàn tiệc được. Thật không còn cách nào khác nên mới rời đi giữa chừng, có lần sau tôi hứa sẽ không như thế nữa."

"Nhưng lần này nhờ lão sư, chúng tôi mới có thể thắng trong cuộc thi thiết kế. Do đó chúng tôi đã chuẩn bị bữa tiệc cảm ơn cho lão sư rồi."

Nữ sinh viên có chút buồn, cúi đầu nói lí nhí. Lưu Vũ đưa tay vỗ vai nam sinh đang đứng bên cạnh mình rồi nói:

"Được rồi vào trong thôi, phải tranh thủ chứ."

Vào trong bữa tiệc của KTV, Lưu Vũ tự động khui một chai bia. Anh làm điều này cũng hy vọng mọi người có thể vui vẻ trở lại, đừng vì vấn đề anh sắp đi mà ủ rũ.

"Tửu lượng tôi không được tốt, thật mong mọi người bỏ qua cho. Tiệc hôm nay tổ chức vì tôi, nên tôi xin uống trước nhé."

Bia lạnh vừa chảy khỏi cổ họng, rơi xuống bao tử đã khiến Lưu Vũ nhanh khó chịu. Nhưng rồi anh cũng dùng hết hai chai, trong thời gian chờ đợi Châu Kha Vũ đến đón.

"Mọi người đi đường cẩn thận."

Nhận được tin nhắn đã đến trước cửa, Lưu Vũ nhanh đứng lên chào tạm biệt mọi người. Dù anh đã say đến tầm nhìn mờ mịt, vẫn không quên dặn dò những thành viên nhỏ tuổi đang tụ tập thành nhóm ở đây. Lớp trưởng có ý định đưa anh về, nhưng bản thân sao có thể đồng ý? Ngoài ra anh còn bày tỏ thái độ dứt khoát rời đi với điệu bộ cự tuyệt rạch ròi.

Đâu ai biết được, chồng của Lưu Vũ là người giàu có nhất nhì cái xứ này chứ. Hôn nhân của anh không lên báo, không xuất hiện ở bất kỳ trang mạng nào. Nhưng tổng con số đã bỏ ra để tổ chức hôn lễ, có lẽ nhiều người sẽ không biết cách đọc do nó quá nhiều con số.

"Anh uống rượu à?"

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ đi không vững, mặt hồng hồng thì trong lòng đột nhiên lo lắng. Đôi mắt mơ màng như đọng tầng sương do bia đi vào người, thật làm anh càng trở nên đẹp và hút hồn. Đặc biệt với cái chớp chớp mắt, để nhìn kỹ người trước mắt đang đứng, quả nhiên làm cậu ngớ người tại chỗ.

"Yêu quái dính người tới rồi à?"

Lưu Vũ vừa nói, vừa đưa tay chọc chọc vài cái vào gò má của Châu Kha Vũ. Cậu hơi ngẩn người, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần và cười nhẹ. Vòng tay ôm lấy anh vào lòng, song vỗ vỗ cái eo ấy rồi bảo:

"Sao lại uống nhiều như thế chứ? Em không đến thì anh còn uống đến cỡ nào? Đã biết bao tử không tốt, tửu lượng lại kém, thế mà còn uống là sao? Anh không biết thương bản thân mình à?"

Lưu Vũ đang choáng váng, thuận thế ngã vào vòng tay của Châu Kha Vũ rồi cười ngọt ngào và nói:

"Anh dám uống, vì biết em sẽ đến a."

Châu Kha Vũ nghe Lưu Vũ nói như thế, liền cười đến cong cả mắt. Sau đó cúi xuống hôn trán của anh, song trêu chọc một câu:

"Tiểu yêu tinh."

Đến khi Lưu Vũ ngồi vào bàn ăn sáng, dạ dày của anh cũng chưa được khỏe. Trong buổi ăn có sữa ấm, bánh mì bơ và trứng chiên. Mọi người đang cùng nhau thảo luận về cuộc bầu cử bỏ phiếu của Mỹ. Anh ngồi trong bàn cũng chỉ biết lẳng lặng lắng nghe và xoa xoa cái bao tử ê ẩm của mình.

Lưu Vũ không biết phải làm sao để ăn vì bao tử cứ khó chịu, thành ra chỉ hớp một ngụm sữa nóng. Nhưng sữa vừa chạy xuống bao tử, một trận buồn nôn đã kéo đến, anh chẳng thể cầm cự ngồi yên ở đây chịu đựng nữa, nên cấp tốc chạy đi nôn trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người. Còn Châu Kha Vũ dường như biết được nguyên nhân, do đó chỉ lắc đầu vài cái rồi cho chân đi theo.

"Anh ổn chứ bảo bối? Hay chúng ta đến bệnh viện đi."

Nhìn Lưu Vũ nôn đến nét mặt trắng bệch và đôi tay run rẩy đang chống xuống thành bồn, làm Châu Kha Vũ thật sự lo lắng.

"Không sao, do dạ dày của anh không được ổn thôi, nó vẫn chưa có khỏe lại. Anh ở nhà nghỉ ngơi nửa buổi chắc là được rồi."

"Hôm nay anh không muốn đi thì mai đi, mai em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Sắc mặt của anh không tốt chút nào."

Đôi mày của Châu Kha Vũ chau lại, Lưu Vũ thấy cậu lo lắng và quan tâm mình như thế cũng rất ấm lòng.

"Được rồi, anh không sao đâu. Em đừng làm ầm ĩ để mọi người lo lắng, anh sẽ ổn thôi mà."

Bụng của Lưu Vũ co giật vài lần, nhưng anh nhận thấy rồi sẽ ổn thôi. Châu Kha Vũ còn đang quan ngại lắm, nhưng rồi cũng phải đi vì Châu Thị đang có chuyện gấp:

"Được rồi, có chuyện gì phải liên lạc cho em đó."

Lưu Vũ gật gật đầu, Châu Kha Vũ cười nhẹ rồi đưa tay xoa xoa lưng anh. Dì Lệ đứng cách đó không xa, nét mặt mang đầy suy nghĩ xa xôi.

Sau khi đưa Tỏa Nhi đến trường học, mẹ Châu cũng ngồi trong phòng khách xem TV. Ba Châu cùng Châu Kha Vũ thì đã đến Châu Thị từ sớm. Phía ông nội vì để có được sức khỏe tốt hơn nên đã đi đánh golf. Còn Lưu Vũ hiển nhiên lên phòng nghỉ ngơi.

Hồi qua lúc Châu Kha Vũ đưa Lưu Vũ lên đến phòng. Thấy anh say rượu nên cậu không định tiến tới chuyện giường chiếu. Nhưng ai biết được bản thân lại táo bạo đến mức cắn tai đối phương, sau đó còn chủ động hôn. Làm người chồng đang kiềm nén liền hóa thành sư tử săn mồi, đè chặt anh ở dưới thân rồi xé toạc quần áo.

"A...tha cho anh đi, anh sai rồi."

"Bảo bối sai cái gì?"

"Sai vì đã trêu chọc em."

Châu Kha Vũ cười khẩy, nhưng vẫn không tha cho Lưu Vũ. Vậy là đêm qua, những lời cầu xin van nài của anh đều thốt ra trong vô vọng.

Bao tử sớm đã không tốt, nay còn thêm nhức lưng đau hông, nói xem Lưu Vũ làm sao có thể mang nét mặt hồng hào được chứ? Thoáng anh cũng ngủ say sau khi uống một ít nước ấm.

"Cô nói cái gì? Lưu Vũ có thai?"

Mẹ Châu tỏ ra kinh ngạc, nhưng rất mừng rỡ mà cao giọng hỏi lại dì Lệ.

"Đúng vậy, lúc trước thiếu phu nhân mang thai là vào thời gian tôi còn ở cạnh bên trông chừng chăm sóc. Dấu hiệu trong thời kỳ đó của thiếu phu nhân đặc biệt lớn. Ngoài nước ấm ra thì không còn ăn uống được gì."

Mẹ Châu vỗ tay rồi cười trong vui vẻ bảo:

"Quả nhiên là con trai nhà tôi vô cùng giỏi mà, cái gì cũng nhanh nhạy hết. Haha...Châu gia chuẩn bị thủ tục nhập nhân tố mới vào hộ khẩu thôi."

Mẹ Châu nói xong thì ngưng cười, vì bà lo vui vẻ mà quên mất vài vấn đề quan trọng.

"Ây...mãi lo vui mừng mà quên mất Lưu Vũ rất gầy, không được không được. Cô mau đi nấu vài món bồi bổ cho nó đi, hầm canh, tổ yến...v...v. Về phần yến thì mỗi ngày cứ chưng một chén. Thoạt nhìn thể trạng của nó không mạnh mẽ như người khác, nên mời thêm bác sĩ chuyên về dinh dưỡng của các người mang thai đến nữa."

Châu Kha Vũ đang làm việc thì nhận được cuộc gọi, là mẹ Châu gọi đến nên cũng nhanh bắt máy:

"Con nghe đây mẹ."

"Mẹ báo cho con một tin vui."

"Tin gì hả mẹ?"

"Con sắp làm cha lần nữa rồi."

Nghe như thế, Châu Kha Vũ không mừng, trái lại còn run rẩy đến độ đánh rơi bút đang phê duyệt giấy tờ.