Extra 2

Lưu Vũ ngủ không mê, nên cơ hồ cảm nhận được cửa phòng đang bị mở ra. Tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đang vang lên mỗi lúc một lớn bên tai, đặc biệt là mùi hương đặc trưng của người chồng cùng mình chung chăn gối đang xộc vào mũi. Cảm giác bản thân đang bị nhìn trộm, anh lờ mờ mở mắt.

Châu Kha Vũ sao lại quay về giờ này? Lưu Vũ thật sự khó hiểu. Đưa mắt nhìn cậu đang ngồi cạnh mép giường, mặt mang biểu cảm khó tả, trong đáy mắt cũng giăng đầy mơ hồ, nên anh sửng sốt một chút.

"Sao thế? Em đang mang sắc mặt gì đây?"

Lưu Vũ ngồi dậy, rồi cười hỏi Châu Kha Vũ. Cậu cho tay vòng qua người anh, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ. Cậu không nói gì, trái lại còn thở dài một hơi, khiến anh càng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Bản thân bắt đầu nghi hoặc, đoán già đoán non bảo:

"Châu Thị có chuyện?"

Châu Kha Vũ lắc lắc đầu, không chịu nói nguyên do nhưng lại lần nữa thở dài, làm Lưu Vũ trong lòng nôn nóng hơn.

"Sao? Hay là Tỏa Nhi không ngoan, bị giáo viên gọi đến khiển trách? Hay con chúng ta bị cái gì rồi?"

Lưu Vũ nóng lòng nên tay đang ôm lấy Châu Kha Vũ cũng có phản ứng, nhẹ đánh đánh vào cậu mà hỏi. Thật chẳng biết người chồng nhỏ tuổi này của anh bị cái gì, nhưng chắc con của cả hai an toàn, bằng không cậu đâu thể ngồi yên như thế. Thành ra bản thân trong lòng đang tìm cách chọc cho cậu vui.

Châu Kha Vũ theo hành động này của Lưu Vũ mà có chút phản ứng, nhanh nắm lấy hai bàn tay của anh lại rồi nói:

"Không có gì đâu."

"Thế em bị làm sao?"

Lưu Vũ thúc eo của Châu Kha Vũ một cái, tay còn lại nhè nhẹ chà xát đùi của cậu. Trong mắt cậu, anh của giây phút này chính là đang gợi tình.

"Đừng nghịch."

Châu Kha Vũ cởi cúc áo trêи cùng của mình ra, như ẩn như hiện làn da trắng trẻo. Giữa đôi mày của cậu rất sắc bén và đang cau nhẹ. Thần sắc của nam nhân trưởng thành, cộng thêm bờ vai rộng và phần lưng đang cản nắng chiều. Thật làm Lưu Vũ ngồi đối diện nhìn vào khung cảnh ấy, chẳng khỏi nuốt nước bọt và thấy thích thú.

Mùi nước hoa quen thuộc, thể hiện tính cách mạnh mẽ nơi Châu Kha Vũ, đang tràn ngập vào mũi của Lưu Vũ rồi đọng đầy trong phổi. Hình ảnh sắp tới sẽ là gì? Anh đương nhiên hiểu rõ. Nên trong lòng thấy nôn nao, nhốn nháo khó tả. Anh dùng tay lẫn chân câu chặt lấy đối phương, mang hẳn ʍôиɠ mình hạ xuống đùi cậu rồi kề tai bảo:

"Đổ mồ hôi một chút, chắc sẽ tốt hơn."

Lưu Vũ táo bạo, ɭϊếʍ vành tai của Châu Kha Vũ một cái. Cậu cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, ở não như bị tắc nghẽn đường truyền, kϊƈɦ thích đến ngớ người. Thoáng, anh đã bị đè xuống gối trước sự nghịch ngợm ấy.

Nhìn Châu Kha Vũ, Lưu Vũ nở một nụ cười và khẽ nói:

"Đừng...."

Chỉ là Lưu Vũ còn chưa nói dứt câu, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của mẹ Châu:

"Ôi trời ạ, mẹ không cố ý, tại hai đứa con không khóa cửa."

Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ ban đầu căng cứng người, sau đó thì chính là nhanh bật dậy rồi chỉnh trang lại quần áo. Mẹ Châu sớm đã quay lưng vào trong phòng, mặt hướng ra ngoài tỏ vẻ uất ức.

"Châu Kha Vũ, mẹ mới nói gì với con ban nãy hả? Mẹ bảo là con phải kiêng cữ, quản lý tốt bản thân. Nói chính xác hơn là chuẩn bị đi ngủ riêng."

"Mẹ, không phải, con nghĩ mọi chuyện không phải như vậy."

Dứt tiếng, Châu Kha Vũ cũng lăn tròn trêи giường như tỏ ra ủy khuất rồi mới đứng dậy, nắm lấy tay Lưu Vũ hỏi:

"Ban nãy có làm anh đau ở đâu không?"

Lưu Vũ có thật nhiều dấu chấm hỏi trong đầu. Xuống đến phòng khách, anh càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra hơn, vì có một bát tổ yến lớn đang được đặt trước mặt. Mẹ Châu cười hiền hòa, sau đó mở miệng nói:

"Lưu Vũ, con đúng là ngốc mà."

"Dạ?"

Mẹ Châu nhìn bụng của Lưu Vũ, xong lại cười vì hạnh phúc, lần nữa bảo rằng:

"Ngày mai hẹn bác sĩ Lý để đi khám đi. Mẹ nhìn thấy sức khỏe của Lưu Vũ không mạnh như người khác. Với lại lúc mang thai Tỏa Nhi, nó sống cực khổ còn để đứa nhỏ thiếu chất. Thật nghĩ mà đau lòng biết bao nhiêu. Do đó đứa con thứ hai này phải chăm sóc cho tốt, bù đắp lại mới được. À, mẹ cũng nói với ba con luôn rồi, ông ấy rất mừng."

Lưu Vũ vẫn chưa load được não, rốt cuộc trong thời gian anh ngủ đã có chuyện gì nhỉ?

Nghĩ đến chuyện có đứa bé, Châu Kha Vũ chỉ biết cúi đầu, hai tay cũng nắm chặt lại với nhau. Mẹ Châu nhìn thấy liền không hài lòng, nhanh chóng hỏi:

"Sao đây? Con đang không vui à? Con đang làm cha đó, mang nét mặt tức giận gì đây?"

Lưu Vũ ngơ ngác cả người với hai chữ làm cha, thế từ nãy đến giờ họ nói anh có thai à? Anh có thai chẳng lẽ anh không biết? Anh đưa mắt sang hướng có Châu Kha Vũ. Cậu đang mang tâm trạng rối bời, làm cha nhưng chẳng thể vui vẻ, chỉ có thể miễn cưỡng đáp:

"Sao lại không vui, anh ấy có thai, con đương nhiên mừng rồi."

Lưu Vũ hơi giật giật mí mắt, sự thật là anh biết rõ mình có mang thai hay không, bởi từng mang Tỏa Nhi trong người rồi, nên cảm giác của hiện tại chắc do bụng anh chẳng tốt thôi. Nhưng bản thân hầu như đều cùng Châu Kha Vũ lăn lộn trêи giường thường xuyên, không dùng thuốc, không dùng bao, nói đến chuyện dính bầu cũng không phải là không có khả năng.

Lưu Vũ phải xác nhận lại chuyện này, nên đã đi mua que thử thai. Kết quả đúng như anh nghĩ, bản thân không có mang. Anh buồn bã ngồi đọc sách, thấy Châu Kha Vũ đang trong nhà tắm đi ra thì nhẹ cười một cái, sau đó đặt quyển sách sang một bên.

"Mẹ đang gọi em ở dưới nhà mà, sao em còn ở đây."

Châu Kha Vũ giở chăn bông rồi ngồi xuống giường, Lưu Vũ đang cảm thấy xấu hổ, thật không biết nên nói gì bây giờ.

"Lúc này anh cần em nhất mà, em sao có thể đi đâu. Em sẽ ở bên anh, không đi đâu hết."

Nghe được câu nói ấy, tim của Lưu Vũ thật sự nóng lên. Nhớ lại giây phút mang thai Tỏa Nhi, anh thật sự cần cậu ở bên cạnh đến mức phát khóc. Chẳng hiểu sao lại rất khao khát được hôn, được ôm trong vòng tay rồi dỗ dành cho đỡ cô đơn, đỡ tủi thân. Một mình mang cái bụng to ở nơi xứ lạ quê người, để con chịu đủ cực khổ, bản thân lại không ngủ đủ 8 tiếng một ngày. Nếu anh không có ý chí kiên cường thì đã sụp đổ từ lâu rồi.

Bây giờ thật may khi Châu Kha Vũ đã là chồng của Lưu Vũ rồi. Là người thân nhất cũng như gần gũi nhất với anh. Đối phương chẳng những là bến đậu, mà còn là tất cả trong anh.

Thành ra Lưu Vũ không thể che giấu hoặc nói dối bất kỳ điều gì, với đối tượng chung chăn gối và không lừa gạt anh. Hít sâu một hơi, bản thân nghiêm túc nhìn Châu Kha Vũ nói hết mọi chuyện. Cậu nghe xong liền cả kinh hỏi lại:

"Không có thai."

Lưu Vũ nhanh chóng đưa tay bịt miệng của Châu Kha Vũ lại, nét mặt cũng nhăn nhó như sợ bị phát hiện.

"Đừng có la lớn, ba mẹ đang ở dưới lầu sẽ nghe được đó."

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn gật đầu, còn Lưu Vũ trầm tư, bóp lấy gương mặt trắng mềm của cậu hỏi:

"Phải làm sao đây? Không có thai, ba mẹ đang vui như thế."

Châu Kha Vũ không khẩn trương, trái lại còn cười làm Lưu Vũ phải díu mày.

"Em cười cái gì đó?"

Châu Kha Vũ không đáp mà chỉ cười khúc khích rồi sang gian manh. Lưu Vũ không nhịn được mà đánh cậu một cái rồi bảo:

"Em có thôi đi không?"

"Em nghĩ cuộc sống thăng hoa của em bị đình chỉ rồi, bây giờ thật may..."

Xem bộ dạng của Châu Kha Vũ kìa, cười hehe rồi chuyển sang hắc hắc luôn ấy. Do đó Lưu Vũ càng không nhịn nổi mà đá vào cậu một cái, đồng thời giận dỗi bảo:

"Em có thể nghĩ đến cái gì khác không?"

"Vợ à, anh đang ăn thịt quen rồi, bắt đổi sang ăn chay anh ăn nổi không? Em cũng thế thôi. Với lại...."

Châu Kha Vũ dừng một chút, sau đó đem Lưu Vũ ôm vào lòng mình, để mặt anh áp sát ngực rồi bảo:

"Với lại sinh con rất đau, anh đau thì em cũng đau. Chúng ta có Tỏa Nhi là đủ rồi anh à, đừng nghĩ nhiều."

Lưu Vũ nhất thời ngẩn người trong vòng tay của Châu Kha Vũ.

"Có một chuyện, em chưa nói với anh."

Lưu Vũ im lặng lắng nghe.

"Trước khi kết hôn chúng ta đã đi khám sức khỏe. Lúc đó em đã hỏi qua bác sĩ rồi, ông ấy bảo khả năng anh mang thai lần hai là rất nhỏ. Vì anh sinh Tỏa Nhi ở nhà, còn trong thời gian quá dài và không đến bệnh viện để được chăm sóc đàng hoàng, cũng như thuốc thang bổ trợ đầy đủ. Nên bên trong tổn thương rất nặng, cơ hội thụ thai lần nữa của anh dường như...."

Châu Kha Vũ cảm thấy đau lòng, không thể nói tiếp được.

"Cho nên em mới không quan hệ với anh theo kiểu phòng tránh. Để rồi lúc mẹ gọi đến chỗ làm nói anh có thai. Em thật sự rất rất hận mình. Em có mừng, thật sự là mừng chúng ta có thêm con, nhưng em lại sợ anh có chuyện, sợ đến lúc đó.... Nên em đã hận chính mình nhiều vô cùng."

Cơ hội mang thai không cao, còn thêm chuyện sức khỏe và sự tổn thương bên trong của Lưu Vũ. Nếu anh có thai lần nữa, khả năng giữ không được con lẫn mạng anh là chuyện hiển nhiên diễn đến.

Không thể mang thai nữa? Tin này đối với Lưu Vũ đúng là một đòn đánh chí mạng. Mắt anh nhanh chóng đau và chảy ra nước. Châu Kha Vũ nắm bắt được cảm xúc anh đang mang và hiểu được nỗi đau ấy, nên giúp lau nước mắt, cũng như dịu dàng dỗ dành rằng:

"Đừng khóc, anh cũng đừng quá lo. Y học bây giờ tiến triển lắm còn gì? Chúng ta có thể thụ tinh trong ống nghiệm. Gánh nặng con cái ở thời đại này căn bản không tồn tại bao nhiêu. Chưa kể Tỏa Nhi nhà chúng ta thông minh biết bao? Có được một đứa con như thế là đủ rồi. Chúng ta chỉ cần nhìn nó lớn, hoặc thu xếp cho nó đi du học. Con cái sau này lớn lên, nó sẽ yêu người nó yêu, lấy người nó thật tâm muốn cạnh bên cả đời. Chúng ta chỉ còn đứng ngoài cuộc chứ không thể can dự quá sâu, thế sinh nhiều làm gì?"

Ý của Châu Kha Vũ, chính là sau này vẫn còn cặp vợ chồng già hủ hỉ với nhau thôi. Con cái nhiều đến đâu, cũng phải có cuộc sống riêng.

"Châu Kha Vũ."

Lưu Vũ ôm lấy Châu Kha Vũ mà khóc trong lặng thầm. Cậu xoa xoa lưng anh, rồi ôn nhu nói:

"Đừng khóc, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngoan nào, em có thể làm con trai của anh, thế nhé."

Lưu Vũ đã nghĩ mình cô đơn và cô độc khi ở trêи đời này sau khi bà ngoại mất. Nhưng không, bây giờ anh đã có Châu Kha Vũ, người chồng đáng ngưỡng mộ. Cậu nâng mặt anh lên, hôn lấy những giọt nước mắt chứa đầy đau buồn đó.

Lưu Vũ không biết nói gì hay làm gì, chỉ biết giữ chặt lấy Châu Kha Vũ, người mà anh có thể bám víu cả đời này. Cũng như ngọn nguồn của những niềm vui và hạnh phúc trong lòng.

Châu Kha Vũ nói rõ mọi chuyện với mẹ Châu vào sớm ngày hôm sau. Nét thất vọng trêи mặt bà có thể thấy rõ bằng mắt thường. Nhưng rồi vẫn cười và vỗ tay của Lưu Vũ nói:

"Được rồi, không có gì đâu, không sao hết. Con còn trẻ, chuyện mang thai rồi sinh con cũng còn nhiều thời gian. Mẹ muốn con nhanh chóng có con, cũng vì sợ Tỏa Nhi lớn rồi, nó sẽ cảm thấy cô đơn và muốn có em. Như thế rất tuyệt, nhưng không vội đâu, vợ chồng con cứ từ từ."

Lưu Vũ thấy nặng lòng, Châu Kha Vũ cạnh bên cũng nói:

"Mẹ à, có lẽ vấn đề ở chỗ con chứ không phải cái bụng nhạy bén này của Lưu Vũ đâu. Con cũng không muốn có thêm con cái, nên chuyện này trước mắt gác lại nha mẹ."

Châu Kha Vũ xoa xoa bụng của Lưu Vũ rồi nhận lỗi về phần mình. Anh ngại ngùng, bẽn lẽn nhìn sang cậu. Trêи cổ cậu có một dấu hôn đỏ rực, chính là anh đêm qua chủ động lưu lại.

Chuyện con cái, không thể nói là không quan trọng trong vấn đề hôn nhân. Nhưng đã là chồng vợ với nhau, chẳng lẽ lại bị ảnh hưởng tình cảm vì chuyện này? Huống hồ họ đã có Tỏa Nhi, như thế quá đủ cho một nhà ba người êm ấm.

Thành ra Châu Kha Vũ không muốn cưỡng cầu gì nữa, cùng Lưu Vũ đi hết đoạn đường sau này, nhìn con trai họ trưởng thành là đủ rồi.

Hạnh phúc, niềm vui, thường không phải sống trong hoa lệ mới có. Chỉ cần thấy đủ, thì những điều nhỏ nhất, cũng khiến chúng ta cười được cả ngày.