Chương 377: Hoả Hồ Bát Kỳ Trận.
"Kiếm Đế, ngươi chắc chứ?!!"
Thánh Sơn Trấn Nham thú khoé miệng hơi giật, hỏi rõ.
"Ngươi vốn là Băng hệ chi thể, ta lại là Hoả Nham, chuyện hợp thể sẽ gây ra tổn hại đến nguyên khí của ngươi, nếu như miễn cưỡng hợp thể quá lâu sẽ gây tổn thương đến cả chi thể, ngươi quên lần trước khi hợp thể ngươi phải mất vài tháng mới hồi phục lại được hay sao?"
"Lúc này không phải là lúc bận tâm đến chuyện đó!
Cứ làm đi!"
Lữ Linh Nhi giọng đầy nghiêm túc ra lệnh cho Thánh Sơn Trấn Nham thú.
"Được thôi, như ngươi muốn!
Gràoooooo....!"
Thánh Sơn Trấn Nham thú đáp lại mệnh lệnh của Lữ Linh Nhi sau đó gầm lên một tiếng vang vọng khắp đất trời, ngọn lửa bao quanh thân thể nó bỗng chốc bừng lên cháy dữ dội, cơ thể nó trong khoảnh khắc rực sáng lên một ánh sáng đỏ rực chói lóa khiến cho tất cả đám ma nhân ma thú cùng đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh lập tức khựng lại, ngay cả Hỗn Phách U Mang thú cũng trở nên chần chừ do dự không dám lao đến tấn công trong tình huống này.
Ánh sáng tỏa ra từ Thánh Sơn Trấn Nham thú càng lúc càng chói lóa, sức nóng càng lúc càng trở nên nóng hơn và lan tỏa ra khắp xung quanh.
Đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh rất muốn xem xem chuyện gì xảy ra tiếp theo nhưng mà mắt bọn họ không thể chịu được luồng ánh sáng kia, cả bọn không thể nhìn thẳng vào nơi mà Thánh Sơn Trấn Nham thú đang lơ lửng.
Hình bóng Thánh Sơn Trấn Nham thú từ từ mờ dần bên trong ánh sáng đỏ rực kia và rồi biến mất hẳn, luồng ánh sáng sau đó di chuyển sang Lữ Linh Nhi và bao quanh lấy nàng.
Bang!
Một vụ nổ ánh sáng nổ ra ngay chỗ Lữ Linh Nhi phóng thích ra một luồng khí nóng rực lan tỏa ra xung quanh như một cơn sóng.
Vụ nổ ánh sáng chói đến mức không có bất cứ ai có thể nhìn vào nó, ngay cả Hỗn Phách U Mang thú cũng phải nhắm nghiền mắt lại một cách khó chịu.
Khi ánh sáng vụt tắt đi, Lữ Linh Nhi cũng không còn ở đó nữa.
Oành!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng lần này là ngay phía trước cách đám người Thương Sơn phái chỉ hơn mười thước.
Vụ nổ thổi tung bụi cát lên mù mịt như một đám mây bao trùm cả một khu vực.
"Khụ...khụ...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!!"
Long Hân Di hai tay gạt đi đám bụi cát, nhăn mặt hỏi.
"Hình như là... Kiếm Đế..."
Hạ Bác nhíu mày đáp.
Đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh ánh mắt dán thẳng vào trung tâm đám mây bụi mù, hồi hộp chờ đợi.
"Là...Linh Nhi tỷ?!!"
Mộc Phiến La giọng nói chứa đầy sự bất ngờ lên tiếng khi đám bụi mù dần dần tản đi.
Những người bên cạnh Mộc Phiến La cũng là cùng chung một sự kinh ngạc.
Người đứng ở giữa đám bụi cát kia không ai khác chính là Lữ Linh Nhi, nhưng lại như không phải là nàng ấy.
Nữ nhân kia trên người là một bộ chiến giáp màu vàng đồng lấp lánh, giáp vai bên phải chạm khắc một cái đầu mãnh hổ, khác hoàn toàn so với bộ y phục màu lam nhẹ nhàng thanh thoát mà Lữ Linh Nhi mặc khi nãy.
Nhưng điều khiến cho đám người Thương Sơn phái không dám khẳng định nữ nhân kia là Lữ Linh Nhi bởi vì mái tóc của nàng ta, một mái tóc dài bồng bềnh với một màu đỏ rực lẫn với vài nếp tóc màu vàng kim óng ánh tựa như là một ngọn lửa đang phừng phừng cháy.
Tay phải nàng ta cầm một thanh đại đao với cán đao dài gần hai thước được chạm khắc hình ảnh một con rắn quấn quanh, phần lưỡi đao dài hơn một thước sáng loáng với hai bên lưỡi sắc bén tựa như có thể cắt đứt tất cả mọi thứ, và thanh đại đao này, từ phần cán đến phần lưỡi đao được một ngọn lửa màu cam với hình dạng như một con rắn uốn lượn xoay quanh.
Nữ nhân này toát ra một bá khí cực kỳ khủng bố như một ngọn lửa cao đến tám, chín thước có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bá khí tỏa ra còn mạnh hơn bá khí mà Lữ Linh Nhi toát ra lúc đối mặt với ba tên Yêu Vương.
Cũng bởi vì bá khí quá kinh khủng của nữ nhân này mà đám ma nhân, ma thú hơn ngàn tên bị chèn ép không dám manh động, không dám lao lên tấn công đám người Thương Sơn phái.
"Mọi người, lo liệu cái đám xung quanh được không?"
Nữ nhân kia giọng âm trầm nói với đám người Thương Sơn phái phía sau, và thanh âm đó, ngữ điệu đó, không thể nào mà lầm cho được, đích thị là Lữ Linh Nhi.
"Linh Nhi tỷ, không cần lo lắng cho bọn muội, bọn muội dư sức xử lý mấy con côn trùng này!"
Mộc Phiến La tự tin đáp lại câu hỏi của Lữ Linh Nhi.
"Ừm...
Vậy giao cho mọi người!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói, liền sau đó biến mất tại chỗ.
"Hạ đường chủ...
Băng Kiếm Chi Đế là Kiếm tu cũng là Băng tu, lại...có thể toát ra được sức nóng khủng khiếp như thế, tựa như một người sở hữu Hoả hệ chi thể thức tỉnh, chuyện này khá là vô lý đi..."
Long Hân Di nhỏ giọng nói với Hạ Bác.
"Đây là...lần đầu ta biết đến chuyện người và khế ước thú còn có thể hợp nhất..."
Hạ Bác nhăn mặt nói.
Có quá nhiều lần đầu tiên từ lúc Hạ Bác đặt chân đến Thập Vạn Đại Sơn này.
Một con hung thú mang hình dáng một con hổ nhưng đuôi là một con rắn và lại có cánh.
Một con hung thú hấp thụ ma khí hoàn toàn trở thành một con ma thú.
Và bây giờ, một kẻ sở hữu Băng hệ chi thể thức tỉnh sau khi hợp nhất với khế ước thú lại có thể bộc phát ra khí tức cực nóng có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Những kiến thức mà Hạ Bác có khi còn ở Thiên Môn Đại Học Các giây phút này đây lại trở nên vô cùng hạn hẹp.
Grào....!
Gréc...!
Gréc...!
Khi Lữ Linh Nhi biến mất, đám ma nhân, ma thú không còn bị bá khí chèn ép, chúng gào thét lên tựa như mất kiểm soát sau đó lũ lượt lao đến chỗ đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh như những con sóng đèn ngòm sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trước mắt.
"Không có thời gian ở đó mà nghĩ ngợi đâu!"
Tiểu Trúc nói với Hạ Bác và Long Hân Di, hai kẻ còn đang ngẫn ngơ bởi tình huống hợp nhất của Lữ Linh Nhi, bằng một giọng hối thúc.
"Tiểu Nghiêng, ta sẽ dùng đến chiêu thức đó, hãy phối hợp với ta!"
"Ừm..."
Tiểu Mạch Nghiêng không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
Oành!
Tiểu Trúc tức thì triệu hồi ra Ma Đồng đầu lĩnh đáp xuống ngay giữa chỗ đám ma nhân đang ào ào lao đến tạo ra một chấn động , xung kích từ cú đáp hất văng đi mười mấy tên ma nhân cùng ma thú, nàng sau đó cùng với Tiểu Mạch Nghiêng nhảy lên cao ngay phía trên đầu Ma Đồng đầu lĩnh.
Tiểu Trúc hai ngón tay đưa lên trước miệng lẩm bẩm đọc vài câu cổ ngữ của hồ tộc, toàn thân nàng bộc phát ra một luồng yêu khí màu lục xoáy quanh như một cơn lốc.
Bên cạnh, Tiểu Mạch Nghiêng cũng niệm chú hệt như Tiểu Trúc, nhưng yêu khí bao quanh nàng lại là màu cam, và yêu khí không cuồn cuộn như Tiểu Trúc mà lại trông giống như một ngọn lửa đang cháy.
Tiểu Trúc nhẹ nhàng đáp xuống đầu Ma Đồng trong khi Tiểu Mạch Nghiêng vẫn còn đang lơ lửng ở phía trên.
"Hoả Hồ Bát Kỳ Trận, khai!"
Tiểu Trúc đôi mắt sáng lên màu ngọc bích, nàng hét lớn, bàng bạc là yêu khí xung quanh đang xoáy như một cơn lốc bỗng chốc ngừng lại sau đó tức thì nhập vào Ma Đồng đầu lĩnh, Ma Đồng đầu lĩnh cũng đồng thời giơ cao thanh đại kiếm của nó lên, khủng bố là khí tức hoàng kim bộc phát ra tạo thành một màn chắn hình cầu bao bọc lấy cả nó và Tiểu Trúc.
Đùng!!!
Ma Đồng đầu lĩnh cắm thanh đại kiếm xuống đất ngay trước mặt khiến cho mặt đất nứt ra tạo ra một xung chấn đẩy lùi đám ma nhân, ma thú xung quanh ra một đoạn.
Vết nứt tạo ra từ thanh đại kiếm trong chớp mắt lan rộng ra khắp xung quanh với bán kính phải rộng hơn năm mươi thước, nhìn từ trên cao những vết nứt lan ra tạo nên hình dạng như một vòng tròn trận pháp.
Và khi những vết nứt ngừng lại liền tám ngọn lửa lập tức bùng lên cao đến hơn bốn, năm thước đối xứng xung quanh trận pháp khiến cho đám ma nhân và ma thú phải nhảy xa ra tránh bị những ngọn lửa kia đốt cháy.
Ẩn hiện trong mỗi ngọn lửa là một lá cờ hình tam giác màu đỏ với một chữ Hoả màu đen ở chính giữa lá cờ.
Ngay lúc tám ngọn lửa ẩn bên trong là tám lá cờ được hình thành thì phía trên cao hình bóng của Tiểu Mạch Nghiêng cũng biến mất bên trong ngọn lửa được tạo ra bởi chính yêu khí của nàng, ngọn lửa ấy, giờ đây mang hình dáng của một con hồ ly cao hơn ba thước lao rất nhanh xuống chỗ tám hoả kỳ.
Rẹt!
Rẹt!
Rẹt...!
Gréc!!!
Gréc!!!
Grào!!
Grào!!!!
....
Hoả Hồ Ly do Tiểu Mạch Nghiêng biến thân di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh giữa những Hoả Kỳ xuyên qua đám ma nhân và ma thú, những chỗ Hoả Hồ Ly lướt qua bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Hàng loạt tiếng gào thét thất thanh liên tục vang lên trong đám ma nhân ma thú, bọn chúng, không thể nào có thể bắt kịp được tốc độ của Hoả Hồ Ly cứ thế mà bị ngọn lửa của Hoả Hồ Ly thiêu đốt.
Bọn chúng quằn quại đau đớn, bọn chúng vùng vẫy cố để dập tắt đi ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt thân thể bọn chúng, nhưng mà, khi ngọn lửa sắp được dập tắt thì Hoả Hồ Ly lại lướt đến, và ngọn lửa lại bùng lên cứ thế hết lần này đến lần khác.
Chỉ trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi hơn hai mươi tên ma nhân và ma thú gục ngã dưới ngọn lửa của Hoả Hồ Ly, xác bọn chúng bị đốt thành tro.
Tiểu Trúc, hồ ly tinh với tính cách nghịch ngợm, rất thích trêu đùa người khác chẳng khác gì một đứa trẻ, lời nói và hành động lúc nào cũng là ra vẻ ta đây, cũng là xem thường kẻ khác.
Tiểu Mạch Nghiêng, trầm tính, ít nói, luôn suy nghĩ thấu đáo trước khi quyết định, lúc nào cũng cẩn trọng trong mọi việc.
Hai hồ ly tinh với hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn bây giờ đây lại đang có cùng chung một sự nghiêm túc, một sự phẫn nộ giận dữ đến cùng cực.
Cả hai đều biết rõ kế hoạch của ả phân thân Tuyết Ly Đế nhưng điều mà cả hai không thể ngờ tới chính là ả ta không màng đến đồng tộc, sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng vứt bỏ họ vì mục đích của riêng ả.
Nhìn đồng tộc của mình bị ma hóa biến thành một cái xác không hồn không biết gì khác ngoài giết chóc, làm sao mà không đau đớn cho được, làm sao mà không giận dữ không phẫn nộ cho được?
Chính vì thế mà hai nàng không hề do dự mà thi triển ra Hoả Hồ Bát Kỳ Trận, một loại trận pháp cấp cao tấn công trên diện rộng của hồ tộc, hai nàng là muốn kết thúc nhanh chóng chuyện này, muốn kết thúc đi sự thống khổ của đồng tộc khi bị biến thành một thây ma càng nhanh càng tốt, hai nàng là muốn mau chóng đi đến đại điện hoàng cung để tính toán rõ ràng sổ sách với ả phân thân kia.
Lại nói, Hoả Hồ Bát Kỳ Trận là trận pháp phối hợp bắt buộc phải có hai người cùng thi triển thì mới có thể triển khai ra được, một trận pháp có thể kết liễu nhiều kẻ địch trên một phạm vi rộng một cách nhanh chóng, kẻ địch nếu như đứng trong bán kính trận pháp sẽ không thể nào có thể phản kháng lại được bởi tốc độ cực kỳ nhanh của Hoả Hồ Ly, là không có cơ hội để mà phản kháng, nhưng mà, trận pháp này vẫn có một nhược điểm rất lớn, chính là thời gian duy trì trận pháp không thể kéo dài quá lâu.
Trận pháp này phải có hai người cùng thi triển và cần phải có một lượng rất lớn yêu khí để có thể khởi động, một khi trận pháp được triển khai thành công thì một người sẽ hoá Hoả Hồ Ly, và người còn lại sẽ giữ vai trò nạp yêu khí liên tục vào trận pháp, nếu như trong thời gian trận pháp hiện hữu lực lượng yêu khí bổ sung vào không đủ thì trận pháp lập tức sẽ tự động bị hủy và hai kẻ thi triển ra trận pháp sẽ bị phản phệ.
Bang!
Bành!!
Âu Dương Kiệt sau khi vung Thanh Long Yển Nguyệt đao chém chết một tên ma nhân trước mặt liền lãnh trọn một quyền từ một tên ma nhân khác ở phía sau lưng văng ra mấy thước.
Nhờ vào màn chắn hộ giáp của Hoa Vi Nghi và Kim hệ chi thể thức tỉnh mà Âu Dương Kiệt không bị trọng thương sau đòn vừa rồi, lập tức có thể đứng lên được ngay, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy đau nhói.
Vừa đứng dậy, tức thì liền có bảy, tám tên ma nhân lao đến chỗ Âu Dương Kiệt, không cho hắn có thời gian để mà thở.
Mộc Phiến La cùng với Triệu Thiên Tuyết, Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược, mỗi người một hướng đứng xung quanh và bảo vệ cho Hoa Vi Nghi, người đang rất tập trung cố duy trì trận pháp phòng ngự cho cả bọn, trước sự tấn công dồn dập không ngừng nghỉ tựa như những cơn sóng biển giận dữ thay nhau vỗ vào bờ trước khi một cơn giông lớn xuất hiện.
Cách đó không xa, tầm hơn hai mươi thước, Hạ Bác cùng Long Hân Di cũng đang tả xung hữu đột trong vòng vây của đám ma nhân ma thú.
"Phi Long Tại Thiên!"
Long Hân Di hét lớn, bàng bạc long khí tức dồn vào lòng bàn tay phải sau đó xuất ra một chưởng hướng về tên ma nhân trước mắt.
Oành!!
Long khí tức xuất ra hóa hữu hình thành một con Lục Long đánh thẳng vào tên ma nhân khiến hắn văng ra sau hơn mười thước, những tên ma nhân phía sau tên này cũng bị chưởng khống đánh văng đi theo.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó.
Lục Long khí tức sau khi đánh vào mấy tên ma nhân trước mặt không tiêu biến đi mà đổi hướng lao đến những tên ma nhân, ma thú bên cạnh.
Grào!!!
Oành!!
Oành!!!
Oành!!!!...
Lục Long khí tức gầm thét lên tựa như đang phẫn nộ, đánh văng đi tất cả những ma nhân, ma thú xung quanh Long Hân Di theo quỹ đạo hình tròn bán kính hơn năm, bảy thước, và sau khi vần vũ ba, bốn vòng thì lúc này chưởng khống mới tiêu tán đi.
Long Hân Di một chưởng xuất ra liền đánh bay đi hơn ba mươi tên ma nhân, ma thú xung quanh nàng, tạo khoảng trống để nàng có thể tiếp tục mà tung hoành.
Soạt!
Lúc này Hạ Bác nhảy đến chỗ Long Hân Di, cả hai lưng đối lưng, thủ thế, ánh mắt tập trung quan sát xung quanh.
Đám ma nhân, ma thú vẫn không chịu ngừng lại, chúng vẫn cứ không ngừng lao đến giống như những con thiêu thân bị ngọn lửa hấp dẫn vậy.
"Long đường chủ, một chưởng vừa rồi đúng là ngưu bức a!
Sau khi trở về lại môn phái, ngươi nhất định phải truyền thụ lại cho ta chưởng vừa rồi mới được a!"
Hạ Bác lên tiếng khen chưởng vừa rồi của Long Hân Di.
"Hạ đường chủ, yếu quyết của Phi Long Tại Thiên được chưởng môn cất trên tầng thứ ba ở Tàng Kinh Các, ngươi có thể đến đó mà nghiên cứu!"
Long Hân Di đáp lời Hạ Bác.
"Ồ!
Vậy thì mau mau kết thúc chuyện này thôi!
Ta đang rất nóng lòng muốn nghiên cứu võ kỹ mới lắm rồi đây!"
"Được!
Lên thôi!"
Đám ma nhân, ma thú bị Long Hân Di đánh bay ra liền đứng lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó lại hung hăng lao đến chỗ hai người.
Đám này, bọn chúng không phải là bất tử, cũng không thể tự bản thân chữa lành thương tích, bọn chúng cũng không giống như đám yêu nhân lúc đầu chặn đường đám người Thương Sơn phái ở nơi này, bọn chúng mạnh hơn hẳn đám yêu nhân đó gấp mấy lần.
Tuy không thể thi triển ra tất cả những võ kỹ giống như lúc chưa bị ma hóa, nhưng cơ thể bọn chúng lại được ma khí cường hóa, muốn giết bọn chúng thì phải nhất chiêu tất sát phá hủy cơ thể của bọn chúng, nhưng để làm được chuyện này không phải là dễ khi mà đang ở trong tình cảnh bốn bề bị vây kín bởi bọn chúng, chỉ cần sở sảy một khắc, lãnh trọn một đòn từ bất kỳ tên nào trong số chúng thì sẽ phải trả một cái giá rất đắc.
Và cái đám ma nhân, ma thú này, bọn chúng không hề biết sợ hãi là gì!
Đúng vậy, bọn chúng không hề có lý trí vì thế bọn chúng sẽ không có cảm giác đau đớn khi bị đánh, cũng không có cảm giác sợ hãi khi đồng bọn bị giết ngay trước mặt.
Bọn chúng vẫn cứ ào ào lao đến chỗ đám người mặc kệ tất cả, và, số lượng ma nhân cùng ma thú xuất hiện từ bên trong hai cổng dịch chuyển vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, càng lúc càng đông.
Nếu như không sớm giải quyết hai cổng cổng dịch chuyển kia không sớm thì muộn cả đám người sẽ bị mài chết bởi số lượng của đám ma nhân, ma thú này.
Lữ Linh Nhi, nàng đã sớm nhận ra được chuyện này kể từ lúc đám ma nhân ma thú xuất hiện từ cổng dịch chuyển.
Nàng sau khi hợp nhất với Thánh Sơn Trấn Nham thú liền lập tức di chuyển đến chỗ Hỗn Phách U Mang thú chính là để phá hủy hai cánh cổng dịch chuyển kia.
Nhưng mà, chặn giữa nàng và hai cổng dịch chuyển là Hỗn Phách U Mang thú và hai phân thân ma thú của nó, nó sẽ không để cho Lữ Linh Nhi dễ dàng thực hiện ý đồ của nàng.