Chương 378: Ma nhân thật sự.

Chương 378: Ma nhân thật sự.

Grào!!!

Hỗn Phách U Mang thú gầm lên một tiếng liền nhảy lên cao, hai chân trước với móng vuốt sắc nhọn vồ tới chỗ Lữ Linh Nhi, cùng lúc đó, hai ma thú phân thân của nó cũng lao đến Lữ Linh Nhi từ hai bên.

Keng!!

Lữ Linh Nhi bị tấn công cùng lúc từ cả ba phía nhưng nàng vẫn cứ bình thản không tỏ ra chút nào vội vàng, nàng vung thanh vũ khí trong tay về phía trước chặn đứng đòn tấn công của Hỗn Phách U Mang thú.

"Hàn Băng Cực Sát!"

Lữ Linh Nhi âm trầm lên tiếng.

Tách!

Tách!

Liền sau đó cả Hỗn Phách U Mang thú và hai phân thân ma thú của nó lập tức bị băng phong bởi khí tức hàn băng khủng khiếp mà Lữ Linh Nhi trong khoảnh khắc bộc phát ra.

"Con thằn lằn chết tiệt ngươi cũng đến lúc ngưng vùng vẫy được rồi đấy!"

Bang!

Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói, liền quét ngang vũ khí một đường phía trước mặt hất văng tảng băng khổng lồ Hỗn Phách U Mang thú rơi tự do xuống đất, đồng thời nhát chém cũng chém nát hai phân thân ma thú bị băng phong thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Ầm!!

Tảng băng Hỗn Phách U Mang thú rơi xuống đất với một tốc độ rất nhanh tựa như là một thiên thạch hất tung đất đá lên cao và tạo ra một cái hố khổng lồ khi nó chạm đất.

Gràoooooo!!!!

Giữa cái hố đất với những mảng băng ngổn ngang lẫn trong đất đá, Hỗn Phách U Mang thú bật dậy gầm lên một tiếng đầy giận dữ, không hề có một chút thương tích nào trên cơ thể nó, băng phong vốn không thể làm gì được nó cả.

Hai luồng ma khí cũng lập tức tụ lại hai bên Hỗn Phách U Mang thú rất nhanh lại hiển hiện thành hai phân thân ma thú.

Grào!

Hỗn Phách U Mang thú lại gầm lên một lần nữa khiến cho tức thì mấy trăm tên ma nhân cùng ma thú vừa xuất hiện bên ngoài hai cổng dịch chuyển khựng lại, bọn chúng sau đó đều ngước mắt lên chỗ Lữ Linh Nhi.

Mặt đất xung quanh cái hố khổng lồ đường kính hơn bốn mươi thước, nơi mà Hỗn Phách U Mang thú đang đứng, bỗng chốc xuất hiện rung chấn sau đó rung chuyển dữ dội, từ phía dưới mặt đất trồi lên những cái cọc gai bằng đá nhọn hoắc cao hơn ba thước.

Hỗn Phách U Mang thú cả cơ thể to lớn ngùn ngụt toả ra ma khí lan tỏa ra khắp xung quanh, nó dẫm mạnh chân xuống đất tạo ra một luồng sóng xung kích.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Viu!

Viu!

Viu!

....

Luồng sóng xung kích lan đến chỗ những cây cọc đá khiến cho chúng bật gốc bay lên.

Trong nháy mắt hàng loạt hàng loạt là những cọc nhọn bằng đá dài ba, bốn thước lao vun vút đến chỗ Lữ Linh Nhi, những cọc đá này giống như là tín hiệu bắt đầu vậy, khi chúng bay lên thì đám ma nhân ma thú cũng bay lên theo ngay sau đó.

Mấy mươi cái cọc đá cùng với đó là hơn trăm ma nhân ma thú ào ạt lao lên chỗ Lữ Linh Nhi đang lơ lửng trên cao, bằng như người khác trong tình huống tứ bề đều là kẻ địch như thế này sẽ trở nên hoảng mà tay chân lúng túng, nhưng Lữ Linh Nhi thì không như vậy, nàng là một Đại Đế, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến, những tình huống như thế này nàng sớm đã rất quen thuộc, cho dù số lượng có nhiều hơn thế này gấp mấy lần đi nữa thì cũng không thể làm tinh thần nàng lung lay cho được.

Lữ Linh Nhi trong khoảnh khắc liền giơ cao thanh vũ khí trong tay một đường chém xuống kèm theo một giọng nói không thể nào lạnh lùng hơn được.

"Trấn Nham Thương, Trấn Hồn Trảm!"

Thanh vũ khí trong tay Lữ Linh Nhi do Thánh Sơn Trấn Nham thú hóa thành nhìn thì giống như một thanh đại đao với cán đao dài bất thường nhưng thực ra nó không phải là đại đao mà là một cây thương, và tên của nó là Trấn Nham Thương, một vũ khí thuộc vào hàng Đế phẩm.

Một trảm này xuất ra một luồng xung kích mang theo là khủng bố hoả nham khí tức tạo thành một hình bán nguyệt dài hơn năm mươi thước chém thẳng xuống những cái cọc đá cùng đám ma nhân ma thú, chém thẳng xuống chỗ hai cánh cổng dịch chuyển mà Hỗn Phách U Mang thú tạo ra.

Ầm!

Ầm!!

Ầm ầm ầm...!!!

Âm thanh cùng chấn động kinh khủng vang vọng khắp đất trời.

Cả Địa Tàng Sơn rung động dữ dội tựa như sắp đổ ập đến nơi sau nhát chém của Lữ Linh Nhi.

Mấy mươi cái cọc đá cùng hơn trăm tên ma nhân ma thú lập tức bay màu trong chưa đầy một nốt nhạc.

Nhát chém từ Trấn Nham Thương còn để lại trên mặt đất một vết chém dài hơn trăm thước sâu hun hút không thấy đáy, một trảm này tựa như muốn cắt đôi cả Địa Tàng Sơn ra làm hai cho dù Lữ Linh Nhi chỉ mới dùng đến một phần nhỏ sức lực.

Tuy ngưu bức là vậy nhưng mà cơ mặt Lữ Linh Nhi vẫn chưa thể giãn ra sau một trảm vừa rồi.

Có thể nói một trảm này có thể phá hủy bất cứ thứ gì nhưng mà nơi gò đất cao chỗ mà hai cổng dịch chuyển được Hỗn Phách U Mang thú triển khai ra vẫn trước sau như một như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và, đứng phía trước hai cổng dịch chuyển lúc này là một ma nhân cao hơn hai thước hình dáng giống như con người nhưng đầu mình tay chân lại là của loài kỳ đà.

Tên ma nhân mặc trên người một bộ hoàng kim chiến giáp sáng chói, ở hắn toả ra một luồng ma khí ngùn ngụt đen kịt, tên này không phải ai khác mà chính là Hỗn Phách U Mang thú, nói đúng hơn, đây là hình dáng khi mà nó tiến vào trạng thái thú nhân.

Hỗn Phách U Mang thú ngay trước lúc luồng xung kích hoả khí chém vào hai cổng dịch chuyển nó đã hóa thành dạng thú nhân nhảy đến thi triển ra một màn chắn bảo hộ che chắn cho cả nó và hai cổng dịch chuyển.

Lữ Linh Nhi hai chân mày nhăn lại tỏ ra khó chịu, nàng không thích tình huống này một chút nào.

Nếu một hung thú hoặc yêu thú hóa thành dạng thú nhân thì tốc độ, sức mạnh và cả sức phòng thủ của nó sẽ được gia tăng lên đáng kể, có thể vượt qua cả giới hạn của cơ thể, và Lữ Linh Nhi, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng sức mạnh của Hỗn Phách U Mang thú lúc này, nó đã đạt đến cảnh giới Thánh thú.

Nếu như tu vi cảnh giới của tu tiên giả được chia làm nhiều cấp bậc khác nhau thì đối với hung thú, yêu thú và cả ma thú cũng được chia theo cấp độ sức mạnh từ Thập giai đến Nhất giai, và trong đó Nhất giai thú lại được chia thành chín cấp bậc.

Địa Thú.

Địa Linh Thú.

Thánh Thú.

Thiên Thú.

Thiên Thánh Thú.

Thiên Linh Thú.

Trường Sinh Linh Thú.

Trường Sinh Thiên Thánh Thú.

Thần Thú.

Cùng lúc đó, ở phía xa, cách chỗ hai cổng dịch chuyển hơn tám, chín trăm thước, đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh đang dần rơi vào thế hạ phong trước số lượng không thể đếm được của đám ma nhân ma thú tràn đến.

Hoả Hồ Bát Kỳ Trận mà Tiểu Trúc cùng Tiểu Mạch Nghiêng phối hợp thi triển ra cũng đã bị hủy từ lúc nãy do Tiểu Trúc không còn đủ yêu lực để mà duy trì cho trận pháp, hai hồ ly tinh lúc này đang phòng thủ một cách bất lực trước những đợt tấn công liên hồi của đám ma nhân bên trong màn chắn phòng hộ của Ma Đồng đầu lĩnh.

Đám người Thương Sơn phái cũng không khá khẩm hơn hai hồ ly tinh là bao.

Hạ Bác cùng Long Hân Di thì bị đám ma nhân ma thú cô lập ra một chỗ, không thể giúp được gì cho những người còn lại.

Mộc Phiến La cùng với bốn tên đệ tử cũng là hoạt động không ngừng nghỉ, là tập trung hết mức có thể để bảo vệ an toàn cho Hoa Vi Nghi, bởi vì cả bọn đều nhận thức được rằng nếu như không có màn chắn hộ giáp mà Hoa Vi Nghi thi triển ra thì tất cả sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.

Hộc...hộc...

"Sư nương, đám này... giết hoài không hết..."

Lý Mộng Vân thở ra mệt nhọc nói với Mộc Phiến La, Giáng Ma giản trong tay nàng dính bê bết máu của đám ma nhân ma thú.

Rẹt!

Mộc Phiến La vung Huyết Thù Cuồng đao chém mạnh về phía trước mặt, lưỡi đao sắc bén lập tức chém bay đầu bốn tên ma nhân.

"Nghi muội, cố gắng lên, chúng ta chỉ cần cầm cự đến lúc Linh Nhi tỷ phá hủy hai cổng dịch chuyển kia..."

Hoa Vi Nghi không đáp lại lời nói của Mộc Phiến La, nàng là đang hết sức tập trung cố giữ vững trận pháp phòng ngự cho cả bọn.

Nhưng nhìn vào biểu cảm nhăn nhó khổ sở cùng lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán Hoa Vi Nghi, Mộc Phiến La có thể đoán được rằng muội muội của nàng không thể duy trì trận pháp lâu thêm được nữa.

"Mị Vương Yêu Trảo!"

Oành!

Mộc Phiến La tay trái tung ra một trảo nhằm hướng ba con ma thú đang lao đến chỗ Hoa Vi Nghi mà giáng xuống khiến cho bọn chúng lập tức lún sâu xuống đất.

"Nghi muội, cố lên!"

Nàng sau đó lên tiếng động viên Hoa Vi Nghi.

Bành!

Cách chỗ Mộc Phiến La hơn tám, chín thước, Triệu Thiên Tuyết lãnh trực tiếp một chưởng của một tên ma nhân phía sau lưng văng ra hơn mười thước, hộc máu.

"Sư tỷ!!"

"Thiên Tuyết!!!"

Đám người nhìn thấy Triệu Thiên Tuyết trúng đòn lo lắng gọi với tới, nhưng không ai có thể di chuyển đến chỗ nàng, tứ bề đều bị đám ma nhân ma thú vây quanh, không có bất kỳ khoảng trống nào.

Đúng như những gì Mộc Phiến La nghĩ ngợi trong đầu, Hoa Vi Nghi hiện tại đã gần đến giới hạn của bản thân, màn chắn hộ thân mà nàng thi triển ra để bảo vệ cả bọn đã suy yếu đi rất nhiều, nó đã không còn đủ sức để mà chống đỡ những đợt tấn công liên tục từ đám ma nhân ma thú.

"Tránh ra!!"

Âu Dương Kiệt hét lớn, Thanh Long Yển Nguyệt đao chém về trước mở đường để hắn có thể đến được chỗ của Triệu Thiên Tuyết, nhưng mà một tên ma nhân ngã xuống thì lại xuất hiện hai, ba tên ma nhân chặn đường, Âu Dương Kiệt dù có cố gắng cách mấy cũng không thể tiến lên quá hai thước.

"Chết tiệt!"

Mộc Phiến La cùng với Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược cũng là chung một tình trạng bất lực giống như Âu Dương Kiệt.

Thực lực của đám người Thương Sơn phái cùng với hai hồ ly tinh không phải là yếu, nhưng cả bọn đã quá khinh địch, kẻ địch là ma nhân ma thú với số lượng hơn ngàn tên, ma khí tỏa ra từ bọn chúng phải nói là cuồn cuộn như sóng thần, bao trùm cả Địa Tàng Sơn trong một màu đen kịt chết chóc.

Và trong cái không gian chật kín ma nhân đầy ắp ma khí như thế thì để mà vận được khí lực thi triển ra võ kỹ là một việc vô cùng khó khăn, ma khí xung quanh nặng nề đến mức áp chế cả linh lực bên trong cơ thể của từng người, đây chính là lý do khiến cho cả bọn dần dần đuối sức, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Nếu như không mau chóng thoát ra khỏi tình huống hiện tại thì chỉ không quá nửa canh giờ cả bọn sẽ bị ma khí ảnh hưởng có thể mất đi lý trí trở thành một cái xác không hồn.

Trái ngược hoàn toàn với thái độ gấp gáp, vội vàng và lo lắng của mọi người, Triệu Thiên Tuyết, sau khi lãnh trọn một đòn từ tên ma nhân, nàng chậm rãi đứng lên như không có chuyện gì xảy ra mặc kệ hơn chục ma nhân ma thú đang lao đến, nàng không những không thủ thế chuẩn bị đối chiến mà còn cất đi thanh kiếm vào trong không gian giới chỉ.

"Thiên Tuyết?"

"Sư tỷ...?!"

Liếc thấy hành động tựa như đang buông xuôi mọi thứ này của Triệu Thiên Tuyết, Mộc Phiến La cùng ba tên đồ đệ đồng dạng hiển hiện ra sự ngốc trệ, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo cả bọn bỗng chốc đứng hình, ánh mắt không thể giấu nổi sự kinh ngạc khi chứng kiến những gì xảy ra.

"Cái đám sâu bọ chúng mày đúng thật là phiền phức!"

Triệu Thiên Tuyết biểu cảm lạnh lùng, giọng nói nặng nề khiến người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy, thật không giống với Triệu Thiên Tuyết của thường ngày.

Đùng!

Một vụ nổ lớn xảy ra ngay trước chỗ Triệu Thiên Tuyết đứng khiến đất cát bay tứ tung tạo thành một đám mây bụi mù mịt.

Tất cả những kẻ hiện đang có mặt tại Địa Tàng Sơn lúc này đều khựng lại, quay mặt về phía vụ nổ.

"Đây... rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy...?"

Tiểu Trúc rùng mình, khoé miệng run run, hỏi.

"Ta... cũng không rõ..."

Tiểu Mạch Nghiêng cặp chân mày nhăn lại đáp lời Tiểu Trúc.

"Sư nương...nhị sư tỷ...sao lại toả ra ma khí...kinh khủng như thế...?"

Hoa Miên Nhược ngập ngừng hỏi Mộc Phiến La, tay phải nàng run rẩy tựa như không cầm nổi Tử Liên kiếm.

"Sư tỷ của ngươi...là kẻ sở hữu Thiên Ma chi thể..."

Mộc Phiến La ngưng trọng đáp, gương mặt nàng hiện lên sự lo lắng.

"Thiên... Thiên Ma...chi thể...?!!"

Hoa Miên Nhược sửng sốt.

"Đó là lý do tại sao tỷ ấy lại không tu luyện cùng chúng ta...bởi vì tỷ ấy là ma tu..."

Lý Mộng Vân thêm vào.

"Sư nương, liệu sư tỷ có mất đi lý trí mà quay sang tấn công chúng ta không?"

Âu Dương Kiệt lo lắng hỏi.

"Chuyện này..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng, nàng không biết phải trả lời Âu Dương Kiệt như thế nào cả, đây là lần đầu tiên cả bọn chứng kiến Triệu Thiên Tuyết bộc phát ra ma khí.

"Bọn chúng ngừng lại rồi...?!!"

Long Hân Di ngốc trệ nhìn đám ma nhân ma thú.

Hơn cả ngàn ma nhân ma thú bỗng chốc đứng yên không chút động đậy, tất cả đều hướng mặt về phía luồng ma khí ngùn ngụt bốc lên cao hơn hai mươi thước, hung hăng, dữ dội, và chứa đầy sự chết chóc, như đang muốn nuốt chửng tất cả, bọn chúng tựa như là đang run sợ.

"Chắc chắn nguyên nhân là do luồng ma khí lạnh người này..."

Hạ Bác ánh mắt ngước nhìn lên cao, nói.

Đại điện hoàng cung.

Phân thân Tuyết Ly Đế đứng trên mái của hoàng cung ánh mắt quăng về hướng Địa Tàng Sơn, gương mặt xinh đẹp của ả tỏ ra vẻ khó chịu, ả có thể cảm nhận được rất rõ ràng luồng ma khí vừa xuất hiện đang dần che phủ Địa Tàng Sơn kia vốn không thuộc về Thập Vạn Đại Sơn.

Ả ta có thể cảm nhận được ma khí do Triệu Thiên Tuyết bộc phát ra thì đương nhiên Tuyết Ly Đế thật sự đang ở dưới địa lao cũng có thể cảm nhận được.

?!!

Phía dưới địa lao, Tuyết Ly Đế bỗng dưng đứng bật dậy một cách bất ngờ khiến cho Lục Thiên Cầm có chút giật mình.

"Ngươi lại sao nữa vậy?"

Lục Thiên Cầm nhìn vào gương mặt ngưng trọng của Tuyết Ly Đế, ngốc trệ hỏi.

"Là...ma nhân..."

Tuyết Ly Đế giọng đầy nghiêm túc đáp.

"Ma nhân?

Ngươi chưa từng gặp qua ma nhân hay sao?"

Lục Thiên Cầm nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Không phải ý này!"

Tuyết Ly Đế nghiêm trọng.

"Tên ma nhân vừa xuất hiện mà ta cảm nhận được... rất mạnh!

Và ma khí của hắn... giống hệt như của tên Ma Tổ khi xưa..."

"Giống hệt như Ma Tổ?!!

Không lẽ là...?"

Lục Thiên Cầm ngập ngừng suy đoán.

"Ngươi... biết tên ma nhân này sao...?"

Tuyết Ly Đế tò mò hỏi.

"Ừm..."

Lục Thiên Cầm gật đầu.

"Có thể ma nhân mà ngươi cảm nhận được là nhị sư tỷ của ta..."

"Sư tỷ của ngươi?

Sư tỷ của ngươi...sao lại toát ra ma khí giống với Ma Tổ?"

Đến lượt Tuyết Ly Đế tỏ ra khó hiểu.

"Bởi vì tỷ ấy sở hữu Thiên Ma chi thể!"

Lục Thiên Cầm trả lời ngắn gọn.

Địa Tàng Sơn.

Đám ma nhân ma thú đã không còn hung hăng mặc kệ thân thể mà lao đến tấn công đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh như lúc nãy nữa, bọn chúng bây giờ đang là do dự, đang là bước từng bước lùi lại phía sau trong nỗi sợ hãi.

Đúng vậy!

Bọn chúng, những ma nhân ma thú, những cái xác không hồn thực lực đều là trên cả Võ Thánh, bọn chúng không có chút cảm xúc nào giờ đây đang run sợ trước Triệu Thiên Tuyết, một Võ Vương đỉnh phong.

Hình bóng Triệu Thiên Tuyết dần dần hiện rõ ra khi bụi cát tản đi.

Nàng vẫn là nàng, vẫn là Triệu Thiên Tuyết trong bộ y phục màu trắng viền xanh quen thuộc, đồng phục của Thương Sơn phái, nhưng mà gương mặt nàng lại hiển hiện ra một sự lạnh lùng còn hơn cả Lục Thiên Cầm thường ngày, lại thêm đôi mắt bây giờ đã chuyển sang một màu tím chứa đầy sát khí cùng sự chết chóc.

Ma khí tỏa ra từ cơ thể nàng hùng hậu, khủng bố, xoáy xung quanh như một cơn lốc và đặc quánh một màu đen của cái chết, bao trùm cả Địa Tàng Sơn, ma khí mạnh đến mức áp chế ma khí của hơn ngàn tên ma nhân ma thú, ngay cả đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh cũng phải gồng mình thi triển ra cường thân hộ khí hòng chống lại áp bức cực kỳ kinh khủng này.

Triệu Thiên Tuyết, trong tay nàng lúc này đang cầm một thanh đại đao màu đồng thau, lưỡi đao sắc bén với một ngọn lửa đỏ rực bao quanh, ở phần đao cách được khắc lên hình ảnh một con đại điêu, áp bức mà thanh đao toát ra không hề thua kém ma khí của Triệu Thiên Tuyết thậm chí còn có phần lấn lướt hơn.

Phía sau lưng nàng còn có ba thứ vũ khí khác đang lơ lửng.

Một thanh lam kiếm với lưỡi kiếm trong suốt như pha lê, ở phần kiếm cách được khắc hình một con giao long đang uốn lượn.

Một cây chùy màu nâu lấp lánh hoàng kim khí tức dài hơn một thước với hình tượng một con đại tượng ở đầu chùy.

Một cây hoàng kim kích với mũi kích giống như móng vuốt của một loài mãnh thú nhọn và sắc, toàn thân cây kích được chạm khắc hình ảnh giống như là vảy rắn.

Và, cả ba thứ vũ khí này, áp bức mà chúng tỏa ra một chín một mười với thanh đại đao Triệu Thiên Tuyết đang cầm trong tay.

Triệu Thiên Tuyết ánh mắt âm trầm nhìn đám ma nhân ma thú đang dè dặt cách nàng mười mấy thước.

Vụ nổ khi nãy là nàng một đao chém ra, không những chém chết mấy mươi tên ma nhân mà mặt đất trước mặt nàng cũng bị chẻ đôi ra với một vết nứt sâu đến không thấy đáy và vẫn đang bùng bùng cháy.

"Để ta cho các ngươi được chiêm nghiệm thế nào mới là ma nhân thực sự..."

Thanh đại đao trong tay nàng chợt biến mất sau đó xuất hiện phía sau lưng nhường chỗ cho thanh lam kiếm.

"...và cái giá phải trả chính là mạng của tất cả các ngươi!".