Chương 379: "Muốn lãnh sẹo thì vác xác đến đây!"
Cách Thương Sơn đỉnh hơn bảy mươi dặm về phía Nam là một khu vực núi đá hiểm trở tên là Hoằng Thạch sơn, nơi này có độc đạo duy nhất một con đường để đi qua, các lái buôn, thương nhân, muốn di chuyển từ Thanh Dương quận đến Tường Châu quận bắt buộc phải đi qua nơi này.
Nhưng mà hơn hai năm trở lại đây Hoằng Thạch sơn xuất hiện thổ phỉ chặn đường cướp bóc, bọn chúng không những cướp hàng hóa của thương nhân mà còn ra tay giết chết họ.
Chỉ hai năm mà số người bị giết bơi đám thổ phỉ đã hơn trăm người, khiến cho những thương lái khi nghe đến Hoằng Thạch sơn đều là e ngại không muốn đi, vì vậy mà việc giao thương giữa hai quận gặp rất nhiều khó khăn và tổn thất.
Hai quận trưởng đã nhiều lần cử người đi thảo phạt đám thổ phỉ này, nhưng do địa hình Hoằng Thạch sơn rất hiểm trở nên không có cuộc thảo phạt nào thành công, tất cả những người được cử đi đều là một đi không trở lại.
Những môn phái trú ngụ ở cả hai quận đều là không quan tâm đến chuyện này, đều là từ chối khi mà quận trưởng đến nhờ giúp đỡ, bởi đơn giản, bọn hắn không được lợi ích gì cho dù quận trưởng bỏ ra số tiền khá lớn làm phần thưởng, để đệ tử trong môn phái đi thảo phạt thổ phỉ chỉ khiến nhân của bọn hắn số giảm đi mà thôi.
Và vì thế đám thổ phỉ ở Hoằng Thạch sơn cứ thế mà lộng hành, cho đến ngày hôm qua, khi mà bảng thông báo nhiệm vụ môn phái đặt ở Đại Điện Thương Sơn phái xuất hiện một nhiệm vụ cấp độ khó với nội dung: Thảo phạt thổ phỉ ở Hoằng Thạch sơn.
Doanh trại thổ phỉ trên đỉnh Hoằng Thạch sơn.
Bên ngoài doanh trại xác của mấy mươi tên thổ phỉ nằm la liệt dưới đất, máu lênh láng khắp nơi, tất cả bọn chúng đều bị một kiếm kết thúc mạng sống, một kiếm nhanh gọn, dứt khoát và chính xác ngay tại cổ họng.
Bên trong doanh trại, xác của tên thủ lĩnh nằm sấp trên một vũng máu.
"Không, không!
Xin đừng giết ta!!
Ta không liên quan gì đến đám thổ phỉ này cả!!!
Ta là bị bọn chúng bắt cóc đến chỗ này!
Hãy tin ta!!!
Ta không liên quan gì hết!!"
Một nữ nhân gương mặt giàn giụa nước mắt quỳ rạp dưới đất ngay trước một tấm bình phong giọng hối hả xen lẫn sợ hãi lớn tiếng cầu xin cho tính mạng của mình.
Triệu Thiên Tuyết đứng trước mặt nữ nhân kia, Tử Liên kiếm trong tay dính đầy máu.
Chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ toàn bộ đám thổ phỉ hơn trăm tên đều chết dưới lưỡi kiếm của Triệu Thiên Tuyết chỉ còn lại nữ nhân này.
Nàng do dự trước lời van xin đầy thảm thiết kia.
"Ngươi tại sao lại ngừng lại?"
Lúc này Vương Nhược Ý từ phía sau lưng Triệu Thiên Tuyết chậm rãi đi đến, hỏi.
"Sư tôn, nữ nhân này hình như không liên quan đến đám thổ phỉ..."
Triệu Thiên Tuyết liền đáp lại câu hỏi của Vương Nhược Ý.
"Không liên quan?"
Vương Nhược Ý nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quăng đến chỗ nữ nhân kia.
Rẹt!
Phịch!
"Sư tôn?!!"
Triệu Thiên Tuyết giật mình khi Vương Nhược Ý không nói không rằng một kiếm dứt khoát chém bay đầu nữ nhân trước mắt.
Ngay sau khoảnh khắc đó bảng hệ thống nhiệm vụ môn phái chợt hiện lên thông báo.
"Chúc mừng Vương Nhược Ý và Triệu Thiên Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ: Thảo phạt thổ phỉ ở Hoằng Thạch sơn.
Số lượng thổ phỉ đã tiêu diệt: 167/167.
Phần thưởng: 500 điểm cống hiến môn phái"
"Nhiệm vụ môn phái vẫn còn thiếu một tên nữa để hoàn thành.
Ta đã dùng ma lực kiểm tra mười dặm xung quanh chỗ này, làm gì còn ai khác?
Tính lừa ai?"
Vương Nhược Ý lạnh lùng nói, nàng cất đi thanh lam kiếm vào không gian giới chỉ, sau đó quay người chậm rãi bước đi trước sự ngơ ngác của Triệu Thiên Tuyết.
"Sát ý chưa đủ!
Ngươi quá lương thiện, và sự lương thiện đó một ngày nào đó sẽ giết chết ngươi mà thôi!
Đã là ma tu thì không có lòng trắc ẩn!"
"Sư tôn...đệ tử...xin lỗi..."
Triệu Thiên Tuyết cúi mặt, đáp.
"Ngươi đứng đó ủ rũ cái gì?
Còn không mau thu lấy oán khí của chúng?".
Một tuần sau đó.
Mạn Tuyệt sơn trang, tại Thủy Vân đỉnh, một trong bốn ngọn núi nằm ở xung quanh bốn phía của Thương Sơn đỉnh, và cũng là nơi ở của Vương Nhược Ý.
"Ma khí tỏa ra không tồi!
Chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà có thể tu luyện được đến như vậy, nha đầu này quả thực là đã rất cố gắng a!"
Vương Nộ Hoả nhận xét khi nhìn vào Triệu Thiên Tuyết đang ngồi xếp bằng cạnh hồ nước với gương mặt tập trung cao độ.
"Sở hữu Thiên Ma chi thể thì tốc độ tu luyện này cũng là bình thường..."
Vương Hách Thế đáp lời Vương Nộ Hoả.
"Nhưng mà, dẫu sao nha đầu này cũng chỉ là một con người, cho dù sở hữu Thiên Ma chi thể nhưng nếu như tinh thần không vững, tu luyện theo cách này có thể sẽ đánh mất đi lý trí..."
Vương Cố Trầm đặt tách trà xuống chiếc bàn đá trước mặt, ánh mắt quăng đến khối cầu màu đen đang tỏa ra oán khí ngùn ngụt lơ lửng phía trước mặt Triệu Thiên Tuyết, chậm rãi nói.
"Lúc giao phó nha đầu này cho ta, chủ nhân đã nói rằng, phải bằng mọi cách để cho nha đầu này thức tỉnh chi thể càng nhanh càng tốt...
Dùng oán niệm của những kẻ bị nha đầu này giết để tu luyện là cách nhanh nhất mà ta có thể nghĩ ra được"
Vương Nhược Ý lên tiếng.
"Thức tỉnh chi thể không phải là chuyện một sớm một chiều...
Hơn nữa đây còn là Thiên Ma chi thể!"
Vương Cố Trầm nhíu mày.
"Chuyện này ta lại không biết hay sao?
Nhưng đây là ý muốn của chủ nhân, ta không thể cũng không dám hỏi rõ nguyên do, chỉ có thể cố gắng làm hết sức mà thôi!"
Vương Nhược Ý đáp lại.
"Chẳng phải mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi, rất tốt hay sao?
Với tốc độ tu luyện như thế này thì chẳng mấy chốc nha đầu này sẽ thức tỉnh được chi thể mà thôi!"
Vương Hách Thế nói xen vào.
"Bỏ chuyện đó sang một bên đi!
Nhược Ý, ngươi hôm nay gọi bọn ta đến đây không phải chỉ là để uống trà thôi đấy chứ?"
Vương Nộ Hoả cầm tách trà lên, ánh mắt liếc sang Vương Nhược Ý, hỏi.
"Ta muốn mượn vũ khí của các ngươi!"
Vương Nhược Ý vào thẳng vấn đề.
"Mượn vũ khí của bọn ta?
Ngươi mượn để làm gì?"
Vương Hách Thế ngạc nhiên hỏi.
"Cũng không phải là ta mượn, mà là nha đầu kia!"
Vương Nhược Ý ngón tay chỉ về phía Triệu Thiên Tuyết, nói.
"Ý ngươi là...?"
Vương Cố Trầm nhíu mày.
"Các ngươi không phải là không biết chuyện ở Tàng Viêm cốc.
Lúc đó, nếu như ta đến trễ một bước thì e là không chỉ có một tên đệ tử vong mạng...
Nha đầu Thiên Tuyết này sở hữu Thiên Ma chi thể về sau nếu như thức tỉnh được chi thể có thể lãnh đạo cả Ma giới, tiền đồ là vô lượng.
Nhưng hiện tại thực lực của nó quá yếu, nếu như gặp phải kẻ địch sở hữu sức mạnh vượt trội như lần ở Tàng Viêm cốc thì chỉ có một con đường chết!"
Vương Nhược Ý giải thích.
"Vì vậy mà ngươi muốn bọn ta cho nha đầu này mượn sức mạnh...
Ngươi là muốn nha đầu này sử dụng thứ đó?"
Vương Cố Trầm hai chân mày nhăn lại, hỏi.
"Đúng vậy!
Ta là đang nói đến ràng buộc của Ma giới!"
Vương Nhược Ý gật đầu đáp.
"Kẻ sở hữu Thiên Ma chi thể cũng là kẻ sở hữu toàn bộ Ma giới và có thể tùy ý sử dụng những thứ thuộc về Ma giới, đây là ràng buộc đã có từ thuở hồng hoang.
Nhưng mà, ngươi nghĩ nha đầu này có thể cầm được vũ khí của chúng ta hay sao?
Những vũ khí này đã cùng chúng ta trải qua biết bao nhiêu là trận chiến, đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh linh, oán khí tích tụ đã mấy ngàn năm, đến cả ma nhân cấp bậc Ma Đế còn không thể cầm được huống hồ là một nha đầu còn chưa đạt đến Võ Hoàng cảnh giới!"
Vương Hách Thế chen vào nói.
"Ta tin vào phán đoán của chủ nhân!
Ta tin vào ý chí của nha đầu này!
Nó nhất định làm được!"
Vương Nhược Ý khẳng định.
"Này, ngươi như thế là thế nào đấy?"
Vương Nộ Hoả ánh mắt liếc sang Vương Hách Thế, hỏi với giọng điệu khá bực.
"Nó là đệ tử đầu tiên và cũng là duy nhất của cả bốn người chúng ta, ngươi hãy thôi ngay cái thái độ nghi ngờ đệ tử của mình đi!"
"Được rồi, Nộ Hoả, ngươi không cần phải bực tức làm gì!
Hách Thế cũng chỉ là đang nghĩ cho nha đầu Thiên Tuyết mà thôi!"
Vương Cố Trầm liền lên tiếng khuyên can Vương Nộ Hoả.
"Theo ta thấy thì việc để nha đầu này sử dụng vũ khí của chúng ta để phòng thân cũng là một ý hay!"
"Vậy là cả ba người các ngươi đều đồng ý?"
Vương Nhược Ý dò xét.
"Ta tất nhiên là đồng ý!
Để cho đệ tử sử dụng vũ khí của ta cũng không mất mát gì!"
Vương Nộ Hoả liền đáp lời.
"Ta không có ý kiến gì!"
"Ta cũng đồng ý!"
Vương Hách Thế cùng Vương Cố Trầm gật đầu.
Địa Tàng Sơn, hiện tại.
Triệu Thiên Tuyết lướt nhanh về phía trước với một tốc độ rất nhanh, phải nói là còn nhanh hơn rất nhiều khi mà Trương Tấn thi triển tối đa Lăng Ba Vi Bộ, vừa lướt đến thanh lam kiếm trong tay nàng vừa chém những đường kiếm rất nhanh và dứt khoát về phía trước mở đường, chỉ trong chớp mắt, hàng loạt hàng loạt ma nhân ma thú thay nhau ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Triệu Thiên Tuyết.
Bọn chúng, đám ma nhân ma thú, khi trước còn tỏa ra ma khí ngùn ngụt chèn ép cả khí tức của đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh khiến bọn họ phải khốn đốn, khó khăn, khổ sở, thì giờ đây chính bọn chúng lại bị ma khí khủng bố mà Triệu Thiên Tuyết bộc phát ra khống chế, bọn chúng cứ chôn chân tại chỗ, không thể bỏ chạy, cũng không thể nào phản kháng, cứ thế đứng yên mặc cho Triệu Thiên Tuyết chém giết, hơn thế, ma khí của bọn chúng lại đang bị ma khí của Triệu Thiên Tuyết nuốt chửng lấy khiến cho ma khí của tên đệ tử này của Thương Sơn phái càng lúc càng hùng hậu, càng lúc càng trở nên kinh khủng hơn.
Triệu Thiên Tuyết lướt về phía trước hơn trăm thước, để lại phía sau nàng là vô số xác ma nhân ma thú, nàng dẫm mạnh chân bật người nhảy lên cao, vũ khí trong tay nàng cũng thay đổi thành cây chùy.
Đùng!
Triệu Thiên Tuyết đáp xuống rất nhanh chỗ đám đông ma nhân ma thú, cây chùy trong tay giáng mạnh xuống đất tạo ra một chấn động kinh khủng đánh bay tất cả mấy mươi ma nhân cùng ma thú ra xa.
Ực...
"Nhị sư tỷ...mạnh...mạnh thật...
So với Tam sư tỷ...phải là một chín một mười..."
Hoa Miên Nhược nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt hoang mang không thôi khi chứng kiến sức mạnh mà Triệu Thiên Tuyết trong khoảnh khắc bộc phát ra, mặc dù sức mạnh này thật sự rất tà ác, nhưng không thể không công nhận một điều rằng, Thiên Tuyết rất mạnh.
Nhưng, như vậy mới đúng!
Một môn phái do Viêm Ân Đế lập nên, trưởng lão, đường chủ, thực lực đều là trên Võ Thánh, Yêu Thánh, lại còn có cả Băng Kiếm Chi Đế, kiếm tu mạnh nhất Tam giới chấp chưởng chưởng môn, thì đệ tử mạnh như thế, ngưu bức như thế là chuyện hiển nhiên.
"Không!
Thiên Tuyết hiện giờ thực lực đã vượt xa Thiên Cầm!"
Mộc Phiến La nhíu mày lên tiếng.
"Mạnh...mạnh hơn cả Tam sư tỷ sao...?!!"
Lý Mộng Vân cùng Âu Dương Kiệt không khỏi kinh ngạc trước lời nói của Mộc Phiến La.
Từ trước đến nay đối với tất cả đệ tử của Thương Sơn phái thì Lục Thiên Cầm là hình mẫu, là tượng đài không thể nào vượt qua được, nhất là khi Lục Thiên Cầm đột phá lên Kiếm Võ song Thánh.
Nhưng đến ngày hôm nay, ngay tại thời điểm này, Triệu Thiên Tuyết, Nhị đệ tử của Thương Sơn phái, bộc phát ra sức mạnh của nàng trấn áp hơn ngàn ma nhân ma thú, mà mỗi cá thể trong bọn chúng thực lực đều là trên cả Võ Thánh, và được chính miệng một Yêu Thánh đỉnh phong nhận xét là thực lực vượt xa Lục Thiên Cầm, đây là thông tin giống như sét đánh ngang tai, Lý Mộng Vân cùng Âu Dương Kiệt kinh ngạc cũng là hết sức bình thường.
"Ừm...
Mộc trưởng lão nói không sai...
Thực lực hiện tại của Thiên Tuyết... nếu như đánh nhau...ta cũng không nắm chắc được phần thắng..."
Long Hân Di giọng nghiêm túc nói.
?!!
Lời thừa nhận của Long Hân Di khiến cho ba tên đệ tử không khỏi giật mình, trong lòng cùng hiện lên suy nghĩ.
'Ta...vừa rồi có phải là nghe lầm rồi không?!!
Long đường chủ...Long Thánh đỉnh phong, lúc nào cũng cao ngạo... lại thừa nhận là không thể chiếm thượng phong khi đánh nhau với nhị sư tỷ?!!
Rốt cuộc thì nhị sư tỷ là mạnh đến mức nào vậy?!!'
Với việc ma khí tràn ngập khắp nơi như hiện tại thì cả Âu Dương Kiệt, Lý Mộng Vân cùng Hoa Miên Nhược không thể nào mà cảm nhận được rõ ràng thực lực của Triệu Thiên Tuyết lúc này.
Thực lực của nàng lúc này đã vượt qua cả Võ Đế!
Triệu Thiên Tuyết sau khi giáng một đòn cực mạnh xuống đất gây ra một chấn động cực kỳ lớn liền đứng thẳng người, ánh mắt thách thức quăng đến chỗ Hỗn Phách U Mang thú.
"Muốn lãnh sẹo thì vác xác đến đây!"
Triệu Thiên Tuyết lãnh đạm nói với một giọng đầy sự kiêu ngạo.
Nàng lúc này thực sự có thể kiêu ngạo, có thể khinh thường không để Hỗn Phách U Mang thú vào mắt!
Hỗn Phách U Mang thú tuy rằng đã bước vào hình dạng thú nhân, đạt đến cảnh giới Thánh thú, thực lực xem xem là mạnh hơn rất rất nhiều lần tên đệ tử Thương Sơn phái, nhưng mà, Triệu Thiên Tuyết, trong tay nàng là bốn món vũ khí của bốn tà thần của Ma giới, lại thêm được ma khí xung quanh bổ trợ, nếu như cả hai đánh nhau thì chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào.
Nhưng mà, lời nói cùng thái độ của Triệu Thiên Tuyết đã thành công chọc giận Hỗn Phách U Mang thú, nó đã chú ý tới nàng từ lúc nàng bộc phát ra ma khí, và bây giờ nó đã quyết định thay đổi mục tiêu tấn công.
Grào!
Grào!
Lập tức hai ma thú bên cạnh Hỗn Phách U Mang thú phóng nhanh tới chỗ Triệu Thiên Tuyết, những móng vuốt sắc nhọn vồ tới như muốn xé toạc tên đệ tử Thương Sơn phái.
Uỳnh!!!
Nhưng mà hai ma thú còn chưa di chuyển được quá mười thước thì từ phía trên một ánh lửa rực sáng lên sau đó là một làn sóng xung kích bất ngờ giáng xuống đầu chúng khiến chúng lập tức tan biến đi.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Lữ Linh Nhi âm trầm nói vọng từ trên xuống.
Nàng sau đó biến mất tại chỗ, và chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hỗn Phách U Mang thú, một thương chém về phía trước.
Keng!
Hỗn Phách U Mang thú cũng rất nhanh đưa tay phải lên đón đỡ nhát chém của Lữ Linh Nhi, âm thanh phát ra tựa như hai thứ vũ khí va chạm vào nhau.
"Muốn động đến đệ tử của ta thì phải hỏi xem cây thương trên tay ta có đồng ý hay là không!"
Lữ Linh Nhi giọng lạnh lùng noi với Hỗn Phách U Mang thú mặc kệ là nó có hiểu hay là không.
"Ây dà, tự dưng ta lại cảm thấy sức lực tràn trề hơn cả khi nãy a!"
Ở phía xa Hạ Bác lên tiếng nói.
"Long đường chủ, ta với ngươi xem xem ai sẽ là người giết nhiều ma nhân hơn nào!"
Rắc!
Rắc!
Long Hân Di bốp tay nghe răn rắc, giọng nói lại tự tin trở lại.
"Hạ đường chủ, đừng để bị ta bỏ lại phía sau a!"
"Chúng ta cũng cùng lên giết hết đám này thôi!"
Âu Dương Kiệt tay nắm chặc Thanh Long Yển Nguyệt đao nói với hai sư muội.
"Được!
Muội cũng đang là có ý này a!"
Lý Mộng Vân hưởng ứng theo.
"Ừm..."
Hoa Miên Nhược ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
"Nghi muội, muội hãy cứ ở phía sau tỷ!"
Mộc Phiến La lên tiếng dặn dò, Huyết Thù Cuồng đao trong tay nàng đã sẵn sàng chém chết bất cứ tên ma nhân nào dám tiến đến chỗ nàng.
"Vâng..."
Hoa Vi Nghi gật đầu đáp lại lời của Mộc Phiến La.
"Tiểu Trúc, đã đến lúc chúng ta dọn sạch chỗ này rồi!"
Tiểu Mạch Nghiêng giọng nghiêm túc lên tiếng.
"Cần ngươi nhắc hay sao?
Ta và Ma Đồng đầu lĩnh đã sẵn sàng từ lúc nãy rồi!"
Tiểu Trúc vẫn giọng điệu châm chọc thường ngày đáp lời Tiểu Mạch Nghiêng.
Hai hồ ly tinh đang là trong lòng mừng rỡ khi chứng kiến toàn bộ tình huống vừa rồi.
Kế hoạch giải cứu Tuyết Ly Đế của hai hồ ly tinh bọn hắn có sự tham gia của Băng Kiếm Chi Đế, giờ đây lại thêm một kẻ thực lực khủng bố bất ngờ xuất hiện, thành công chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đám ma nhân ma thú hơn ngàn tên, chỉ trong phút chốc bị Triệu Thiên Tuyết đồ sát theo đúng nghĩa đen chỉ còn lại gần một nửa số lượng, ma khí mà chúng tỏa ra cùng đã bị ma khí của Triệu Thiên Tuyết nuốt chửng gần hết, không còn chút sự trấn áp nào đối với đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh, ở phía hai cổng dịch chuyển ma nhân ma thú vì cảm thấy sợ hãi ma khí mà Triệu Thiên Tuyết bộc phát ra đã không còn lao ra ào ạt như khi nãy nữa.