Chương 380: Không chờ được nữa.

Chương 380: Không chờ được nữa.

Hồ tộc, thượng cổ yêu tộc, đã tồn tại đã từ rất lâu về trước.

Tương truyền rằng, từ thuở hồng hoang khi mà Tam giới còn chưa hình thành, luật lệ, quy tắc còn chưa xuất hiện, chỉ có sự hỗn loạn và chiến tranh triền miên hòng tranh giành quyền lực, tranh giành lãnh thổ giữa hai tộc, Thiên tộc và Quỷ tộc, và hầu như tất cả cuộc chiến xảy ra đều là do Quỷ tộc khởi xướng.

Quỷ tộc đứng đầu là những Dạ Xoa với thực lực rất khủng bố và rất tàn ác, bọn chúng gây chiến với Thiên tộc một phần là vì quyền lực là vì lãnh thổ, nhưng lý do lớn hơn phía sau đó chính là để thỏa mãn ham muốn giết chóc của bọn chúng.

Sinh linh đồ thán, lầm than, những tiếng ai oán vang vọng khắp đất trời, không nơi nào là an toàn trước Quỷ tộc.

Thái Cổ Hoàng Đế, người đứng đầu Thiên tộc lúc bấy giờ, là người biết nghĩ cho đại cục, biết nghĩ cho sinh linh vạn vật, đã nhiều lần tìm cách hòa hoãn, hóa giải hiềm khích, cũng như nhún nhường Quỷ tộc để có thể sớm kết thúc chiến tranh, nhưng mà Thiên tộc càng nhún nhường Quỷ tộc càng lấn tới, bọn chúng không thiết tha màng đến những điều kiện mà Thái Cổ Hoàng Đế đưa ra, trong mắt bọn chúng thì chỉ có cái chết của kẻ khác mới làm thỏa mãn được bọn chúng mà thôi.

Sở dĩ Thiên tộc không chọn cách đối cứng với Quỷ tộc là bởi vì họ hoàn toàn lép vế trước Quỷ tộc cả về số lượng lẫn chất lượng.

Thái Cổ Hoàng Đế đúng là rất mạnh, có thể nói là mạnh hơn bất cứ tên Dạ Xoa nào, nhưng mà sức lực của một người không thể chống lại vạn người, Thái Cổ Hoàng Đế không phải là sợ chết, nhưng nếu như Thiên tộc mất đi người lãnh đạo thì sẽ như là rắn mất đầu dễ dàng bị Quỷ tộc nuốt chửng, dễ dàng bị bọn chúng tàn sát đến người cuối cùng.

Những tưởng rằng cuộc chiến dai dẳng này sẽ kết thúc với chiến thắng thuộc về Quỷ tộc thì một biến cố bất ngờ đã xảy ra làm thay đổi hoàn toàn cục diện cuộc chiến.

Vì quá chán ghét sự tàn ác của những Dạ Xoa, đến cả người của bọn chúng cho dù chỉ mắc phải một lỗi lầm rất nhỏ thì bọn chúng cũng thẳng tay giết chết mà không hề có chút xúc cảm nào, một yêu nhân đã cùng đồng tộc của mình tự tách ra khỏi Quỷ tộc tìm đến và giúp đỡ cho Thiên tộc.

Yêu nhân này là một trong mười ba tướng lĩnh của Quỷ tộc, không những thực lực khủng bố hùng hậu mà còn sở hữu cả trí tuệ không ai sánh bằng, thành thạo tất cả các loại trận pháp, tinh thông tất cả chú thuật, bùa chú, lại nằm rõ như lòng bàn tay những điểm yếu của đám Dạ Xoa, hơn hết, yêu nhân này còn có thể nhìn thấy trước được cả tương lai.

Thái Cổ Hoàng Đế với sự giúp sức của yêu nhân này đã rất nhanh lấy lại được thế trận, và chỉ chưa đầy hai năm sau đó Quỷ tộc đã bị đánh bại hoàn toàn.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, Thái Cổ Hoàng Đế đã lập ra Tam giới, bao gồm Thượng giới, Hạ giới và Âm giới, cũng đặt ra luật lệ và trật tự cho toàn bộ Tam giới, người cũng tiến hành chiêu hàng đối với những tộc nhân thuộc về Quỷ tộc và sắp xếp cho bọn họ lãnh thổ riêng để có thể yên tâm mà sinh sống.

Riêng về yêu nhân đã góp công rất lớn cho chiến thắng này đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Thái Cổ Hoàng Đế mà ở lại Hạ giới với lý do đề phòng và truy quét tàn dư của Quỷ tộc còn sót lại.

Yêu nhân này về sau chính là kẻ tạo ra Yêu giới, là tổ mẫu của tất cả yêu nhân ở Yêu giới nói chung và của Hồ tộc nói riêng, không những chỉ ở Yêu giới mà tất cả các giới vực khác đều dành cho yêu nhân này sự kính trọng tuyệt đối, đến ngay cả Thái Cổ Hoàng Đế cũng phải nhường nhịn ba phần mỗi khi gặp mặt.

Người trong thiên hạ gọi yêu nhân này là Bạch Đế, là kẻ duy nhất trong Tam giới có thể đứng ngang hàng với Thái Cổ Hoàng Đế, và nàng ta tên là Bạch Vũ Thiên Hồ, Bạch Phiêu Phiêu.

Thập Vạn Đại Sơn.

Đại điện hoàng cung.

Phân thân Tuyết Ly Đế đứng trên mái hoàng cung, ả có phần bất ngờ cũng như là khá khó chịu khi mà cảm nhận được ma khí mà Triệu Thiên Tuyết bộc phát ra, nhưng chỉ vài khắc sau gương mặt ả trở lại bình thường không còn nhăn nhó mà thay vào đó là một nụ cười khinh dễ hiển hiện lên.

Ả sau đó biến mất tại chỗ, khoảnh khắc sau đã xuất hiện ngay tại ngoại viện hoàng cũng.

Ả chậm rãi bước từng bước men theo con đường lát đá trồng đầy những loại hoa đủ màu sắc ở hai bên tiến về phía cánh cửa bằng đá nằm biệt lập ở một góc của ngoại viện.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Cánh cửa đá dần mở ra khi phân thân Tuyết Ly Đế bước đến gần để lộ ra một không gian tối tăm với những bậc thang bằng đá dẫn sâu xuống phía dưới, cùng với đó là ma khí nặng nề đến lạnh người ồ ạt bay ra từ bên trong.

"Hai ngươi ở lại đây canh chừng, bất cứ kẻ nào tiếp cận chỗ này, giết không cần hỏi!"

Phân thân Tuyết Ly Đế ra lệnh cho hai tỳ nữ đang đứng phía sau.

"Vâng, thưa lão lão!"

Hai tỳ nữ cúi đầu, trịnh trọng đáp lại.

Phân thân Tuyết Ly Đế sau đó bước vào bên trong mật thất, những cây đuốc cắm ở hai bên vách bỗng chốc rực cháy lên soi sáng lối đi cho ả.

Cánh cửa đá sau đó cũng từ từ đóng lại.

Phân thân Tuyết Ly Đế cứ thế theo những bậc thang bằng đá đi sâu xuống phía bên dưới, càng xuống sâu ma khí mỗi lúc càng nặng nề và dày đặc hơn, nhưng mà ma khí hoàn toàn không chút gì ảnh hưởng đến ả, tựa như ả ta là một ma nhân vậy.

Ả ta dừng trước một cánh cửa bằng sắt được chạm khắc hình ảnh một con hồ ly đang giận dữ với xung quanh là những ngọn lửa cháy rực, ả áp lòng bàn tay phải lên cánh cửa ngay tại vị trí chạm khắc hồ ly sau đó yêu khí từ tay ả truyền vào cánh cửa khiến nó bỗng chốc phát sáng lên một ánh sáng màu xanh ma mị.

Ruỳnh!

Cánh cửa sắt nặng nề rung chuyển rồi từ từ hé mở.

Phía sau cánh cửa sắt là một căn phòng rộng rãi được thắp sáng bằng rất nhiều ngọn đuốc cắm ở những bức tường bằng đá xung quanh, nền nhà cũng được lát bằng thạch phiến khác hẳn với những bậc thang ẩm thấp phía bên ngoài.

Ở giữa căn phòng là một thềm đá vuông vức được bao quanh bởi một vòng tròn trận pháp với bốn cây đèn bằng đá đặt ở bốn góc soi sáng cho cỗ quan tài cũng bằng đá nhưng cũ kỹ và bị thời gian bào mòn từ rất lâu.

Lơ lửng phía trên cỗ quan tài đá tầm hơn ba thước là một nhánh cây khô sần sùi toả ra ngùn ngụt là ma khí trút xuống cỗ quan tài tựa như thác đổ tạo nên cảnh tượng ma mị đến rùng mình.

Phân thân Tuyết Ly Đế bước đến trước bậc thềm, ánh mắt ả quan sát cỗ quan tài với một sự hài lòng.

Cộp...cộp...cộp...

"Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Huyết Nguyệt xuất hiện mà thôi..."

Một giọng nói trầm và khá ghê rợn bất chợt vang lên phía sau lưng phân thân Tuyết Ly Đế cùng với đó là tiếng gậy gỗ chống xuống sàn nhà.

Một kẻ trên người khoác một cái áo choàng dày cộm che kín cả gương mặt, thần thần bí bí trông khá nguy hiểm, tay phải hắn cầm một cây gậy dài gần hai thước để giúp hắn có thể đi lại dễ dàng, tựa như chân hắn bị tật hoặc như là đang bị thương vậy.

Hắn ta khập khiễng từng bước từng bước tiến lại chỗ ả phân thân sau đó dừng lại cách ả hơn ba thước.

"Không thể chờ đến lúc Huyết Nguyệt xuất hiện...

Phải tiến hành ngay bây giờ!"

Phân thân Tuyết Ly Đế lên tiếng.

"Ngay bây giờ?!"

Giọng nói của tên mặc áo choàng tỏ ra khá bất ngờ, hắn liền hỏi.

"Không lẽ tên Viêm Ân Đế kia đã đánh bại Hỗn Phách U Mang thú và đang trên đường đến đây sao?"

"Không!

Viêm Ân Đế, hắn không xuất hiện, mà là một kẻ khác!"

"Kẻ khác?

Còn có kẻ nào có thể đánh bại được Hỗn Phách U Mang thú trong thời gian ngắn hay sao?

Cho dù có là Viêm Ân Đế, kẻ mạnh nhất trong Thập Đại Đế, thì cũng không dễ dàng gì khi đối đầu với một Nhất giai thú cấp bậc Địa Linh thú sở hữu cả Thổ hệ và Kim hệ thức tỉnh lại được cường hóa bởi ma khí do Thần Thụ Linh Tâm toả ra, rốt cuộc kẻ xuất hiện là ai?"

"Băng Kiếm Chi Đế!"

Ả phân thân trả lời ngắn gọn.

"Băng Kiếm Chi Đế?!!"

Tên mặc áo choàng ngốc trệ.

"Băng Kiếm Chi Đế tuy là Kiếm tu rất mạnh nhưng ả ta dẫu sao cũng là Băng tu, ả hoàn toàn không có khả năng xuyên qua được lớp phòng thủ của Hỗn Phách U Mang thú!

Ngươi có lẽ lo lắng dư thừa rồi!"

"Lo lắng dư thừa?"

Ả phân thân khẽ nhíu mày.

Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám buông ra những lời như vậy khi nói chuyện với ả, nếu không phải tên này là một mắc xích quan trọng trong kế hoạch của ả thì ả đã sớm một chưởng đánh chết hắn rồi.

"Ta không lo lắng về ả kiếm tu đó, kẻ ta lo là kẻ khác!

Là một tên ma nhân!"

"Ma nhân?!!"

Tên mặc áo choàng nghiêng đầu hỏi.

"Phải, là một ma nhân!

Một ma nhân rất mạnh!

Ma khí của hắn chỉ mới bộc phát ra đã bao trùm cả Địa Tàng Sơn, trấn áp ngàn ma nhân ma thú mà ngươi gửi đến hỗ trợ cho Hỗn Phách U Mang thú!"

Phân thân Tuyết Ly Đế thản nhiên đáp lại câu hỏi của tên mặc áo choàng.

"Không... không thể...

Làm sao lại xuất hiện một tên ma nhân mạnh đến như thế được?

Hơn nữa... Băng Kiếm Chi Đế sao lại đi chung với một ma nhân?

Chuyện này thực hết sức vô lý!"

"Ngươi là đang nghi ngờ lời nói của ta?"

Phân thân Tuyết Ly Đế giọng bất ngờ trở nên trầm xuống, hỏi.

"Không, không!

Ta chỉ là cảm thấy...ngạc nhiên mà thôi, tuyệt không có ý nghi ngờ ngươi!"

Tên mặc áo choàng khẽ giật mình lập tức lên tiếng biện hộ.

"Rất nhanh thôi Hỗn Phách U Mang thú sẽ bị đánh bại và bọn chúng sẽ kéo đến đây..."

"Ta biết nên làm gì rồi!"

Tên mặc áo choàng không đợi phân thân Tuyết Ly Đế nói hết câu liền chen ngang sau đó hành động khẩn trương khập khiễng chống gậy đi đến phía đối diện chỗ ả phân thân đang đứng, ở phía bên kia của bậc thềm.

Hắn giơ hai tay lên cao, miệng lẩm bẩm những câu chú mà chỉ mình hắn nghe thấy.

Phân thân Tuyết Ly Đế lúc này cũng bước lùi lại giữ khoảng cách với trận pháp xung quanh thềm đá.

Cộp!

Tên mặc áo choàng chống mạnh cây gậy của hắn xuống sàn thạch phiến tạo ra một chấn động nhỏ, yêu khí tỏa ra từ cây gậy xù xì của hắn lập tức truyền vào trận pháp được thiết lập bao trùm thềm đá khiến cho trận pháp bỗng chốc bừng sáng lên một loại ánh sáng màu đỏ thẫm như là màu của máu.

Thần Thụ Linh Tâm đang lơ lửng phía trên cao dường như bị ảnh hưởng bởi trận pháp, ma khí tỏa ra từ nó bắt đầu tràn ra nhanh hơn giống như là một thác nước dữ dội và hung hãn.

Xung quanh cỗ quan tài đá cũng xuất hiện những ký tự cổ xoay.

Màu đen chết chóc của ma khí do Thần Thụ Linh Tâm toả ra, màu xanh lục của yêu khí từ cây gậy của tên mặc áo choàng, và màu đỏ như máu của trận pháp, chúng quyện vào nhau khiến cho cả căn phòng sáng rực lên đến chói cả mắt.

Cùng lúc đó ở Địa Tàng Sơn.

Oành!

Hỗn Phách U Mang thú lãnh trọn một đao rực lửa của Triệu Thiên Tuyết vào ngay giữa ngực văng đập mạnh vào vách đá phía sau.

Ầm!

Hỗn Phách U Mang thú còn chưa kịp làm gì thì cây thương trong tay Lữ Linh Nhi lập tức chém bồi đền khiến cho đất đá văng ra tứ phía, Hỗn Phách U Mang thú bởi lực lượng kinh khủng của vết chém bị đẩy lún sâu vào vách đá.

Gràoooooo.....!!!

Hỗn Phách U Mang thú gào lên một cách đau đớn, nó vùng vẫy cố thoát ra khỏi vách đá thì...

Oành!

Ầm!

Ầm!

Đùng!

Đùng!

....

....hàng loạt hàng loạt là những luồng xung kích với hoả khí cực nóng, là đao khí hình bán nguyệt cực hung hãn lao thẳng đến chỗ nó.

Lữ Linh Nhi cùng Triệu Thiên Tuyết phối hợp nhịp nhàng, thay phiên nhau tấn công liên tục vào Hỗn Phách U Mang thú khiến cho con hung thú không thể nào phản kháng, không thể tung ra được bất cứ một chiêu thức tấn công nào, ngay cả chạy trốn hoặc chui xuống dưới mặt đất cũng là không thể.

Hỗn Phách U Mang thú, một Địa Linh thú, Nhất giai thú, thì đã sao?

Sở hữu Thổ hệ và Kim hệ thức tỉnh thì thế nào?

Được ma khí từ Thần Thụ Linh Tâm cường hóa, lại tiến vào trạng thái thú nhân đạt đến cảnh giới Thánh thú, sức mạnh, sức phòng thủ của Hỗn Phách U Mang thú là không phải bàn cãi.

Nhưng mà hiện giờ đối thủ của nó là hai kẻ cũng không phải là dạng vừa.

Một kẻ là Kiếm tu mạnh nhất Tam giới được người đời gọi với cái tên Băng Kiếm Chi Đế.

Kẻ còn lại là đệ tử chân truyền của Tứ đại Tà thần, bốn ma nhân mạnh nhất Ma giới.

Hai nữ nhân này kẻ tung người hứng, song kiếm hợp bích, tấn công liên tục không ngừng nghỉ khiến cho Hỗn Phách U Mang thú không có thời gian để mà thở, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể gồng mình mà chịu đựng.

Ma khí từ địa mạch do Thần Thụ Linh Tâm toả ra đều bị ma khí của Triệu Thiên Tuyết trấn áp, hoàn toàn trở nên vô dụng không thể giúp được gì cho Hỗn Phách U Mang thú vào lúc này.

Ở phía xa cách mấy trăm thước phía sau, tên ma nhân cuối cùng đã bị thanh Huyết Thù Cuồng đao trong tay Mộc Phiến La kết liễu.

Xác của đám ma nhân ma thú chất đống, địa hình bị cày nát lên với khắp nơi là đất đá ngỗn ngang, khói bụi mù mịt không khác gì một chiến trường hỗn loạn.

Đám người cùng hai hồ ly tinh sau đó tụ lại một chỗ, ánh mắt đều là quăng đến chỗ Lữ Linh Nhi cùng Triệu Thiên Tuyết, dường như chờ đợi.

Nhịp độ tấn công của Lữ Linh Nhi cùng Triệu Thiên Tuyết thưa dần và sau đó dừng lại.

Hỗn Phách U Mang thú lúc này cơ thể lún sâu vào vách đá, nó thở ra từng hồi từng hồi nặng nhọc, lớp hoàng kim giáp Kim hệ bao bọc cơ thể nó xuất hiện rất nhiều vết nứt tựa như sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào, nó hoàn toàn đã đến giới hạn, đã hoàn toàn không còn đủ sức để mà vùng vẫy, để mà kháng cự lại.

Cơn giận dữ, sự cuồng nộ của nó khi bị người phá giấc ngủ khi trước cũng biến mất từ lúc nào thay vào đó tâm trí nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, Hỗn Phách U Mang thú đang là sợ hãi cái chết!

Lớp hoàng kim giáp cứng cáp không thể xuyên thủng mà nó tự hào giờ đây đã không còn có thể bảo vệ được nó nữa, và, hai nữ nhân đang đằng đằng sát khí kia chắc chắn sẽ giết nó, đó là nó nghĩ như vậy.

Đùng!

Đùng!

Đùng!!!

Triệu Thiên Tuyết lúc này giơ cao thanh đại đao rực lửa lên định một đao chém nát đi lớp hoàng kim giáp của Hỗn Phách U Mang thú nhưng nàng chợt khựng lại bởi tiếng sấm rền vang phía trên đầu.

Cả Lữ Linh Nhi cùng đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng bất chợt nhìn lên bầu trời với vẻ mặt hiện lên ngưng trọng.

Bầu trời vài giây trước còn không có lấy một gợn mây bỗng dưng lại thay đổi một cách đột ngột, mấy đen xuất hiện che kín cả Thập Vạn Đại Sơn lập tức biến ban ngày thành ban đêm, gió cũng bắt đầu thổi mạnh, giật và cuộn xoáy, ẩn hiện trong những đám mây đen tầng tầng lớp lớp là tiếng sấm liên hồi như đang gào rú.

Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng tất cả những người có mặt ở Địa Tàng Sơn.

"Cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu..."

Lữ Linh Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói.