Chương 381: Không ngờ kẻ đến lại là ngươi.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
....
Sáu cột sáng khổng lồ màu đỏ thẫm với những ký tự cổ xoay quanh bất chợt xuất hiện từ sáu ngọn núi nằm ở rìa, bao quanh Thập Vạn Đại Sơn, chiếu thẳng lên trên tựa như xuyên qua cả bầu trời, sáu ngọn núi này chính là nơi năm xưa Tuyết Ly Đế thiết lập ra trận pháp đài để duy trì sự tồn tại cho cả Thập Vạn Đại Sơn.
Cả Thập Vạn Đại Sơn chỉ trong chớp mắt sau đó bỗng tối sầm lại bởi tầng tầng lớp lớp là mây đen che kín cả bầu trời, ẩn hiện trong những đám mây là hàng loạt hàng loạt những đợt sấm chớp thay nhau gầm thét, gió rít thổi mạnh cuộn xoáy tạo nên những cơn lốc hung hãn sẵn sàng thổi bay mọi thứ.
"Là một cơn bão...?"
"Đang yên đang lành...sao lại có bão cơ chứ...?"
"Đây... rốt cuộc là...tình huống như thế nào...?!!"
Đám người Thương Sơn phái ngơ ngác, ngốc trệ cùng ngước mắt nhìn lên bầu trời.
"Bọn ta...cũng không biết là... chuyện gì đang diễn ra..."
Tiểu Trúc ngập ngừng đáp lời đám người, cả nàng và Tiểu Mạch Nghiêng gương mặt đều là hiển hiện lên ngưng trọng, đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy kiểu thời tiết như thế này ở Thập Vạn Đại Sơn, đây rõ ràng không phải là một trận bão, mà đây là sự cảnh báo cho một thứ gì đó kinh khủng sắp xuất hiện.
Cũng giống như Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, toàn bộ mấy mươi vạn yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn, kể cả là hồ tộc ở đại điện hoàng cung cũng không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả, tất cả chỉ biết ngước mắt lên bầu trời và chờ đợi điều sắp sửa xảy ra.
Và, toàn bộ yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải chờ đợi quá lâu để biết chuyện gì đang thực sự diễn ra.
Phụt!
Tiểu Trúc đang yên đang lành bỗng tự dưng phun ra ngụm máu, cơ thể liền mất hết sức lực lập tức khuỵu xuống, hai tay ôm ngực, gương mặt hiện lên cực kỳ đau đớn.
"Tiểu Trúc, ngươi sao...?!!"
Hự....!
Phụt!
Tiểu Mạch Nghiêng còn chưa kịp hỏi hết câu thì cơn đau bất chợt ập đến, lồng ngực tựa như có ngàn mũi kim đâm vào đau buốt đến không thể nói ra lời, nàng hộc ra máu, liền ngã quỵ xuống.
"Này, hai ngươi sao thế?!!"
Đám người Thương Sơn phái bất ngờ khi trông thấy hai hồ ly tinh đột nhiên hộc máu ngã xuống.
Hoa Vi Nghi nắm bắt tình huống rất nhanh lập tức thi triển thuật trị liệu lên hai hồ ly tinh, nhưng mà lại không hề có tác dụng, cả Tiểu Trúc cùng Tiểu Mạch Nghiêng đều là đau đớn không thể thốt ra lời cầu cứu, máu từ miệng cứ trào ra, sinh lực tựa như đang bị thứ gì đó từ từ rút đi, hơn nữa, bao trùm hai hồ ly tinh lúc này là rất nhiều luồng sáng màu đỏ thẫm giống như muốn nuốt chửng lấy cả hai.
"Trị liệu không có tác dụng!!"
Hoa Vi Nghi lo lắng lên tiếng, hai tay nàng vẫn tập trung gia cố cho thuật trị liệu.
Đám người Thương Sơn phái gương mặt hiện lên ngưng trọng, ngay cả thuật trị liệu của Hoa Vi Nghi cũng không có tác dụng lên hai hồ ly tinh, thế thì chỉ còn một cách mà thôi.
Âu Dương Kiệt vội lấy ra hai viên trị thương đan từ không gian giới chỉ, tiến đến định để cho hai hồ ly tinh đang nằm gục dưới đất thì một bóng người bất chợt lướt đến chắn ngang giữa Âu Dương Kiệt và hai hồ ly tinh, người này không ai khác chính là Triệu Thiên Tuyết.
Triệu Thiên Tuyết ánh mắt dán chặt vào hai hồ ly tinh tựa như nàng đã phát hiện ra được chuyện gì đó, nhưng mà hành động tiếp theo của nàng lại khiến cho cả đám người đứng hình, kinh ngạc không thôi.
Phập!
Phập!
Thanh lam kiếm xuất hiện trong tay Triệu Thiên Tuyết, nàng lập tức lạnh lùng nhưng dứt khoát một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Tiểu Trúc, lại một kiếm đâm vào Tiểu Mạch Nghiêng cũng cùng vị trí đâm với Tiểu Trúc, tất cả hành động chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Trong khi đám người phía sau còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì những luồng sáng đỏ thẫm đang bao trùm lấy hai hồ ly tinh chợt tan biến, nàng sau đó lấy ra hai viên trị thương đan để cho hai hồ ly tinh phục dùng.
"Đa...tạ..."
Tiểu Mạch Nghiêng giọng yếu ớt nói với Triệu Thiên Tuyết khi vết thương đang dần hồi phục.
"Ta...tại sao lại...?"
Tiểu Trúc cũng lên tiếng một cách khó khăn, từ từ gượng đứng lên.
"Là do ma hạch!"
Triệu Thiên Tuyết ngắn gọn nói.
"Ma hạch?!!'
Đám người phía sau nàng cùng với hai hồ ly tinh gương mặt hiện lên ngốc trệ, cùng hỏi.
"Lúc hai ngươi gục xuống ta đã phát hiện ra nơi lồng ngực của cả hai tồn tại một viên ma hạch đang hút đi sinh lực của cả hai.
Ta vừa rồi đâm các ngươi một kiếm chính là để hủy đi viên ma hạch đó!"
Triệu Thiên Tuyết giải thích, ma khí quanh nàng cũng từ từ mỏng dần đi.
Phù...
Bốn vũ khí sau lưng Triệu Thiên Tuyết tan biến vào hư vô như một làn khói, ma khí mà nàng tỏa ra khi nãy cũng biến mất theo, nàng thở ra một hơi dài điều chỉnh lại linh lực trong cơ thể.
"Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"
Lý Mộng Vân lên tiếng hỏi.
"Không sao...
Chỉ là sao khi hóa giải trạng thái ma nhân khí lực trong cơ thể có chút rối loạn cần phải có thời gian để điều chỉnh..."
Triệu Thiên Tuyết đáp lời Lý Mộng Vân.
"Không lẽ là...?!!"
Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng cùng nhìn nhau bằng một ánh mắt ngưng trọng, không để tâm đến chuyện của Triệu Thiên Tuyết, cả hai dường như có cùng suy nghĩ.
Soạt!
Lợi dụng lúc đám người hướng sự chú ý đến hai hồ ly tinh Hỗn Phách U Mang thú liền lập tức hóa thành dạng ma thú sau đó rất nhanh chui xuống đất biến mất không để lại chút dấu vết gì.
Hỗn Phách U Mang thú, nó là bỏ chạy để giữ lại tính mạng của chính nó, nó cảm thấy sợ hãi, nó sợ hãi hai nữ nhân kia, nó cảm nhận được và sợ hãi với cái thứ sắp xuất hiện.
"Linh Nhi tỷ, nó...!!"
Mộc Phiến La ngón tay chỉ về phía vách đá nơi Hỗn Phách U Mang thú vừa bỏ trốn, cảnh báo Lữ Linh Nhi.
"Không cần bận tâm đến nó nữa!
Chúng ta không đến đây để giết con hung thú này!"
Lữ Linh Nhi đáp lại lời nói của Mộc Phiến La, đồng thời nàng cũng hóa giải đi trạng thái hợp nhất với Thánh Sơn Trấn Nham thú.
"Chúng ta có rắc rối lớn hơn cần phải giải quyết...
Cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu..."
Lữ Linh Nhi vừa nói vừa hướng mắt lên bầu trời đen kịt.
Hàng loạt hàng loạt những tia sáng màu đỏ thẫm từ khắp mọi hướng bất ngờ xuất hiện bay xẹt qua bầu trời đang giận dữ, số lượng những tia sáng ấy là không thể nào mà đếm được, chúng nhiều đến nỗi khiến cho đám người Thương Sơn phái phải hoa cả mắt.
Và tất cả những tia sáng ấy đều cùng bay về một hướng duy nhất.
"Đó là gì...?!!"
Long Hân Di ngốc trệ hỏi trống không.
Soạt!
Lữ Linh Nhi nhảy về chỗ đám người.
"Nếu như ta đoán không lầm thì những tia sáng đó là những viên ma hạch, giống như hai viên ma hạch khi nãy mà Thiên Tuyết hủy đi!"
"Nói như vậy, không lẽ...?"
Hạ Bác nhíu mày lên tiếng.
"Ả ta đã không chờ được nữa mà đã bắt đầu kế hoạch!"
Tiểu Mạch Nghiêng tiếp lời Hạ Bác bằng một giọng trầm đầy sự giận dữ.
"Vậy chúng ta mau đi thôi!
Phải ngăn ả ta lại trước khi quá trễ!"
Long Hân Di thúc giục.
Cả bọn, kể cả Lữ Linh Nhi đều gật đầu đồng ý, nhưng mà khi Lữ Linh Nhi quay người lại chuẩn bị ngự thiên phi hành thì nàng quăng đến cho hai hồ ly tinh một câu.
"Hai ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!
E là hồ tộc..."
"Bọn ta sẽ bắt ả phải trả giá cho hành động của ả!"
Tiểu Trúc lên tiếng ngắt lời Lữ Linh Nhi, giọng nói cũng như gương mặt nàng lúc này đầy căm phẫn.
Địa lao phía dưới hoàng cung đại điện.
"Đã bắt đầu rồi..."
Tuyết Ly Đế giọng ngưng trọng nói.
"Cái gì bắt đầu?"
Lục Thiên Cầm ngốc trệ hỏi.
"Ả ta đã khởi động đại trận...
Xem ra ả đã không thể đợi được!"
Tuyết Ly Đế nhăn mặt đáp, sau đó đứng lên đi về phía cửa nhà lao.
"Rời khỏi đây thôi trước khi cả nơi này đổ sập xuống..."
Giọng Tuyết Ly Đế bất chợt xen lẫn chút buồn bã.
Lục Thiên Cầm cũng đứng lên, nhưng nàng không vội bước đến chỗ Tuyết Ly Đế.
"Ngươi có cách thoát khỏi chỗ này sao?"
"Tất nhiên!
Chỉ cần bước ra khỏi đây là được mà!
Cửa đâu có khóa!"
Tuyết Ly Đế đáp lại câu hỏi, tay đẩy nhẹ cánh cửa nhà lao, sau đó ung dung bước ra.
"Nhà lao kiểu gì mà lại... không khóa cửa cơ chứ?!!"
Lục Thiên Cầm khóe miệng giật giật nhìn theo bóng lưng Tuyết Ly Đế.
"Có cần thiết hay không?
Cho dù ngươi có trốn ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần ngươi vẫn còn ở Thập Vạn Đại Sơn này thì ả ta vẫn có thể tìm đến ngươi bất cứ lúc nào!
Cửa nhà lao có khóa hay không cũng đâu quan trọng!"
Tuyết Ly Đế vừa nói vừa bước đi, bóng lưng nàng ta từ từ khuất trong dãy hành lang tối tăm ẩm thấp.
Lục Thiên Cầm không hỏi gì thêm liền khẩn trương bước theo Tuyết Ly Đế, nàng có thể cảm nhận được sự khác lạ trong giọng nói của Tuyết Ly Đế, sự tinh nghịch thích đùa giỡn khi trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc cùng cảm giác buồn rười rượi.
Dãy hành lang tối tăm ẩm thấp thi thoảng con nhìn thấy vài ba con chuột, không dài lắm, nhưng Lục Thiên Cầm tưởng chừng như nó kéo dài vô tận với từng bước chân nặng nề của Tuyết Ly Đế ở phía trước.
Đi được một đoạn thì cả hai dừng lại trước một cánh cửa lớn, Lục Thiên Cầm đoán hẳn cảnh cửa này dẫn ra ngoài liền lên tiếng nhắc nhở Tuyết Ly Đế.
"Có phải là không nên cứ thế tùy tiện đi ra hay không?
Đám hồ ly gác cửa sẽ báo động ngay..."
Két....!
Nhưng mà Tuyết Ly Đế tựa như không quan tâm đến lời cảnh báo của Lục Thiên Cầm, hai tay nàng ta đặt lên cánh cửa, dùng lực đẩy cánh cửa, sau đó chầm chậm bước ra ngoài.
Lục Thiên Cầm nhíu mày khi ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, nàng ngập ngừng khoảnh khắc sau đó cũng đi theo Tuyết Ly Đế, nhưng khi vừa bước ra khỏi cánh cửa, Lục Thiên Cầm gương mặt hiện lên kinh ngạc, nàng đứng hình mất vài giây bởi cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt nàng là một lối đi lát đá với hai bên trồng đủ loại hoa đủ màu sắc nhưng từng cành hoa đều tơi tả hết cả bởi những cơn gió giật mạnh thổi qua, phía trên, tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, bầu trời giận dữ với hàng vạn tia sáng xẹt qua tựa như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Và, nằm bất động trên lối đi lát đá trước mắt là ba hồ ly tinh với cơ thể chỉ còn da bọc xương giống như là đã bị rút cạn đi sinh lực.
"Đây...?
Rốt cuộc là... chuyện gì đang diễn ra...?"
Lục Thiên Cầm hoang mang hỏi.
"Ả ta đã khởi động đại trận hiến tế!"
Tuyết Ly Đế gương mặt hiện lên căm phẫn nhìn về phía tòa tháp cao nhất, cách đó gần trăm thước, đang bao phủ bởi hàng vạn hàng vạn những tia sáng đỏ thẫm, đáp lại câu hỏi của Lục Thiên Cầm.
"Như ta đã nói khi trước, ma khí mà Thần Thụ Linh Tâm toả ra đã ăn sâu vào bên trong địa mạch của Thập Vạn Đại Sơn làm ảnh hưởng đến tất cả yêu nhân ở nơi này.
Nhưng đó chưa phải là tất cả!
Ma khí của Thần Thụ Linh Tâm còn ngầm gieo ma hạch vào toàn bộ yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn này, một khi đại trận bên dưới mật thất hoàng cung được kích hoạt, những ma hạch kia sẽ lập tức hút cạn sinh lực của yêu nhân mà nó trú ngụ, sau đó tập trung về lại nơi mà nó được sinh ra.
Những tia sáng đỏ thẫm mà ngươi đang nhìn thấy chính là ma hạch chứa sinh lực của yêu nhân... tất cả chúng tập trung về tòa cung điện kia...bởi vì ta đã xây dựng lên tòa cung điện đó từ chính Thần Thụ Linh Tâm...
Một khi Thần Thụ Linh Tâm hấp thụ ma hạch chứa sinh lực của yêu nhân sẽ kết quả, quả này chính là Huyết Ngọc Linh Tâm, và nếu ả phân thân hấp thụ được quả này thì ả sẽ có được thứ ả luôn mong muốn, một cơ thể bất lão bất tử, hoàn toàn tách biệt không còn phụ thuộc vào bản thể là ta nữa..."
"Những hồ ly tinh này... không lẽ cũng bị rút cạn..."
Lục Thiên Cầm định hỏi nhưng nhận thấy thái độ căm phẫn đến cùng cực của Tuyết Ly Đế hiện giờ, nàng có thể đoán được câu trả lời.
"Đi thôi!
Chỗ này sẽ không trụ được bao lâu nữa đâu!
Mau thoát khỏi đây trước khi tất cả đổ sập xuống!"
Tuyết Ly Đế lạnh lùng nói, sau đó quay người bước đi thật nhanh.
"Ngươi định bỏ đi mà không ngăn chặn ả ta lại sao?!!"
Lục Thiên Cầm hỏi với tới.
"Ngươi có khả năng đó hay sao?"
Tuyết Ly Đế khựng lại một nhịp, đáp lại câu hỏi của Lục Thiên Cầm bằng một câu hỏi, sau đó lại tiếp tục bước đi.
"...."
Lục Thiên Cầm bỗng trở nên trầm ngâm.
Nàng lúc này đã có thể hiểu được tại sao lúc ở trong địa lao thái độ của Tuyết Ly Đế lại bất chợt thay đổi, nàng bây giờ đã có thể hiểu được tại sao Tuyết Ly Đế lại buồn lại nặng nề như thế.
Thân là một Đại Đế bây giờ chỉ còn là một yêu nhân cấp bậc Yêu Vương, đến bản thân còn không lo được thì làm sao có thể cứu được tộc nhân của mình cơ chứ?
Lực bất tòng tâm!
Lục Thiên Cầm một lần nữa liếc nhìn về phía hoàng cung đại điện, sau lại nhìn sang ba hồ ly tinh nằm bất động dưới đất.
'Đúng là tàn nhẫn...
Vì mục đích của bản thân mà hy sinh cả đồng tộc...'
Nàng nghĩ ngợi, bỗng dưng có nỗi buồn bất chợt xuyên qua tâm trí nàng.
Nhưng rồi chỉ khoảnh khắc sau đó nàng liền gạt đi những xúc cảm đó, vội vàng đuổi theo Tuyết Ly Đế.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Rùynh!!!
Ầm!
Ầm!
...
Toàn bộ hoàng cung đại điện vài phút sau bất chợt rung chuyển dữ dội, sau đó đổ sập xuống thành đống đất đá ngổn ngang với khói bụi ngộp trời.
Khụ...khụ...
Lục Thiên Cầm ho ra vài tiếng, tay trái che đi gương mặt nhăn nhó, tay phải cố gạt đi đám bụi đất mù mịt đang vây lấy nàng.
Nàng cùng với Tuyết Ly Đế hiện đang đứng tại một bãi đất trống trải cách đống đất đá từng là hoàng cung đại điện tầm hơn năm mươi thước.
Tuyết Ly Đế đứng cạnh Lục Thiên Cầm, lúc này dường như chẳng buồn bận tâm đến bụi đất xung quanh, ánh mắt nàng hướng thẳng về phía trên của đống đổ nát, nơi mà có một kẻ đang lơ lửng.
Lục Thiên Cầm cũng lờ mờ nhìn thấy cái tên mặc áo choàng kín mít đang lơ lửng kia.
"Tên đó là ai thế...?"
Nàng nhíu mày hỏi Tuyết Ly Đế.
Tên mặc áo choàng này không hề tỏa ra chút khí tức nào nhưng lại khiến cho Lục Thiên Cầm khi nhìn vào lại cảm thấy rất bất an.
"Ta cũng không biết hắn ta là ai...
Từ lúc ả phân thân chiếm được quyền kiểm soát cả Thập Vạn Đại Sơn tên này cũng xuất hiện..."
Tuyết Ly Đế giọng tỏ ra khó chịu đáp lời Lục Thiên Cầm.
Bụi cát dần dần tản đi.
Lúc này Lục Thiên Cầm mới có thể nhìn rõ được toàn bộ khung cảnh trước mắt.
Tên mặc áo choàng bi ẩn kia lơ lửng trên không cách chỗ nàng phải hơn trăm thước, và phía sau hắn, một cây cổ thụ cao đến hơn ba mươi thước, trơ cành, không có lấy một chiếc lá nào, được chi chít là những luồng sáng màu đỏ xoay quanh,và ma khí tỏa ra từ cây cổ thụ này bốc cao lên mấy mươi thước nhập vào những đám mây đen trên trời.
Không cần Tuyết Ly Đế phải nói thì Lục Thiên Cầm cũng có thể đoán được cây cổ thụ kia chính là Thần Thụ Linh Tâm.
"Tên đó...
Hắn dường như không định tấn công chúng ta...
Hắn đang chờ đợi thứ gì đó..."
Lục Thiên Cầm suy đoán.
Rẹt!
Soạt!
Vào ngay lúc Lục Thiên Cầm vừa dứt lời thì một đạo hào quang xẹt qua bầu trời đen thăm thẳm lao vút đến, liền một nữ nhân bất chợt xuất hiện đáp xuống trước mặt Tuyết Ly Đế và Lục Thiên Cầm, cách cả hai hơn năm thước.
Nữ nhân này y phục một màu lam thanh thoát, mái tóc dài tệp với màu y phục, nàng ta cầm trên tay một thanh kiếm với lưỡi kiếm sắc bén đến mức tựa hồ như có thể chém đứt bất cứ thứ gì trên đời này.
Bá khí mà nữ nhân này tỏa ra mạnh khủng khiếp khiến cho Lục Thiên Cầm phải bất giác lùi lại hai, ba bước.
"Thật không ngờ kẻ đến lại là ngươi..."
Tuyết Ly Đế trầm giọng nói với nữ nhân vừa xuất hiện.
"Cái đám hồ ly tinh các ngươi đúng là rất biết cách làm phiền đến người khác!"
Nữ nhân đáp lại Tuyết Ly Đế bằng một giọng điệu lạnh như băng.