Chương 382: Bạch Đế hồi sinh.

Chương 382: Bạch Đế hồi sinh.

Ngoại viện Thương Sơn phái.

"Ting!

Thử thách bí cảnh Mê cung Tartarus thất bại!

Tổ đội sẽ được đưa ra ngoài sau: 5, 4, 3..."

Bảng hệ thống hiện lên ngay phía trước bí cảnh Mê cung Tartarus thông báo cho đám đệ tử đang sốt ruột chờ đợi xếp hàng chật kín nơi khoảng sân phía trước bí cảnh.

Một vòng sáng hiện ra khi thời gian đếm ngược kết thúc.

Trương Tấn, Lý Liên Hoa cùng Tạ Phong liền xuất hiện phía trong vòng sáng.

Thể trạng của cả ba đệ tử vẫn bình thường không hề có chút suy nhược nào giống như khi thất bại ở Cửu Môn Địa Ngục tháp, có chăng chỉ là quần áo có chút nhăn mà thôi.

"Thiếu chút nữa là chúng ta đã hạ được nó..."

Tạ Phong tiếc nuối lên tiếng.

"Ai mà ngờ được con quái đó lại còn có hậu chiêu như thế cơ chứ..."

Lý Liên Hoa tiếp lời Tạ Phong.

"Là do chúng ta đã quá chủ quan mới thất bại!

Lần sau ta nhất định sẽ đá đít cái con quái đó!"

Trương Tấn giọng bất mãn nói.

"Nhưng không phải là chúng ta không thu hoạch được gì a!"

Lý Liên Hoa lấy ra từ không gian giới chỉ một thanh kiếm với lưỡi kiếm sắc bén,, kiếm cách khắc hình một cái đầu sư tử, mỉm cười nói.

" - Tên: Hoang Sư kiếm.

- Loại: Kiếm đơn.

- Cấp bậc: Thượng phẩm.

- Được rèn nguyên khối từ Bạch Thiết, lưỡi kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn.

- Mỗi nhát chém thứ ba trúng đích lên cùng một kẻ địch sẽ gây ra hiện tượng mất máu liên tục mà thuật trị liệu sơ cấp và trị thương đan sơ cấp không thể chữa lành.

- Nhược điểm: Trọng lượng khá nặng có thể gây cản trở nhất định trong khi giao chiến."

"Đúng thật là không hề uổng phí thời gian bỏ ra a!"

Tạ Phong đứng cạnh cũng lấy ra một món vũ khí từ không gian giới chỉ.

" - Tên: Đằng Độc.

- Loại: Đoản đao.

- Cấp bậc: Thượng phẩm.

- Được rèn từ Bí Ngân tìm thấy trong tổ của Thí Đằng trùng, một loại trùng cực độc, tại Cổ Đăng sơn.

- Lưỡi đao gây ra vết thương nhiễm độc cho kẻ địch, độc tố gây tê liệt và suy hô hấp, trong vòng nửa canh giờ nếu như không được giải độc sẽ chết.

- Nhược điểm: Người sử dụng nếu không chú ý vẫn có thể bị dính độc từ lưỡi đao."

"Hừm...

Hai thứ đó đã là gì chứ?!

Các ngươi hãy mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng vũ khí của ta đây!"

Trương Tấn không chịu thua kém Lý Liên Hoa và Tạ Phong, hắn lớn tiếng nói với đám sư đệ sư muội đang vây xung quanh, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái thuẫn sáng chói một màu xanh biếc, khiến cho cả đám phải nheo mắt mà nhìn.

" - Tên: Quy Phách Tinh thuẫn.

- Loại: Thuẫn khiên.

- Cấp bậc: Vương phẩm.

- Được rèn từ mai của Quy Phách tinh, một loại rùa chỉ sống ở nơi cực băng cực lạnh.

- Cứng hơn cả sắt, có thể tạo ra một màn chắn hộ giáp bảo vệ người sử dụng và phản lại một phần sát thương từ đòn tấn công của kẻ địch khi truyền khí lực vào thuẫn.

- Nhược điểm: Trọng lượng khá nặng, giảm khả năng di chuyển của người sử dụng."

"Ồ, một cái thuẫn cấp bậc Vương phẩm!!"

"Trông thì rất giống một cái mai rùa nhưng lại toát ra một hào quang vô cùng mạnh a!"

"Lại còn có thể phản lại đòn tấn công nữa chứ!

Trương sư huynh có được cái thuẫn này như là hổ mọc thêm cánh a!"

"Ta cảm thấy ghen tỵ quá!

Ta cũng muốn có một món vũ khí như thế!!"

Đám sư đệ sư muội vây quanh cả ba người chật kín, bán tán rần rần cả lên, tất cả cảm xúc ghen tỵ, thèm muốn, trộn lẫn lại với nhau.

"Cảm thấy như thế nào?"

Lúc này Vương Nhất Tự mới lên tiếng, hắn từ từ bước đến gần chỗ ba tên đệ tử.

Đám đệ tử đang rần rần huyên náo bỗng dưng im bặt đi, lập tức tránh sang hai bên nhường đường cho Vương Nhất Tự.

"Bẩm chưởng môn, đệ tử cảm thấy rất là..."

Trương Tấn, Lý Liên Hoa cùng Tạ Phong hai tay ôm quyền, đầu hơi cúi, dõng dạc cùng đáp lời Vương Nhất Tự, nhưng cả ba còn chưa kịp nói hết câu liền nhận ra được gì đó khác lạ lập tức khựng lại.

Cả ba hoang mang nhìn nhau.

"Sư huynh...sư đệ...tu vi cảnh giới của chúng ta...sao lại...?"

Lý Liên Hoa khoé miệng hơi giật, hỏi hai người bên cạnh.

"Tu vi cảnh giới của cả ba người các ngươi vẫn đang là Khai mạch Nhất đoạn giống như lúc vừa bắt đầu bí cảnh, có đúng không?"

Vương Nhược Ý chậm rãi hỏi.

"Chưởng môn... chuyện này rốt là như thế nào?

Chẳng phải thử thách bí cảnh đã kết thúc rồi hay sao?"

Trương Tấn khoé miệng giật giật, hoang mang hỏi.

"Đúng là thử thách đã kết thúc, nhưng cả ba ngươi đã thất bại, và đây chính là hình phạt của các ngươi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.

"Vậy... chưởng môn...hình phạt này sẽ kéo dài trong bao lâu...?"

Lý Liên Hoa ngập ngừng hỏi.

"Bảy ngày!

Trong vòng bảy ngày tới cả ba người các ngươi cho dù có chăm chỉ nỗ lực tu luyện cách mấy thì cũng không thể gia tăng tu vi cảnh giới lên thêm một chút nào được nữa cả!"

"Bảy...bảy ngày...?"

Tất cả đệ tử hiện đang có mặt ở đây sau khi nghe Vương Nhất Tự nói gương mặt liền hiện lên đặc sắc.

Nếu như là ở những môn phái, tông môn khác, thì khoảng thời gian bảy ngày chỉ giống như là một cái chớp mắt mà thôi, không đáng để tâm đến, nhưng mà, đây không phải là môn phái hay tông môn nào khác, mà nơi này là Thương Sơn phái, là môn phái do vị Đại Đế mạnh nhất trong Thập Đế lập ra, kỳ ngộ như là treo sẵn ở trên cây chỉ chờ người tới thu lấy mà thôi, bảy ngày, khoảng thời gian đó khi ở Thương Sơn phái lại trở nên cực kỳ cực kỳ dài, nếu như biết tận dụng, chăm chỉ, nỗ lực, thì trong vòng bảy ngày việc tu vi cảnh giới tiến thăng lên một vài cảnh giới nhỏ là chuyện rất đỗi là bình thường.

Như nắm bắt được tâm lý của đám đệ tử, Vương Nhất Tự ngón tay chỉ vào cái khiên thuẫn mà Trương Tấn đang cầm, hỏi.

"Cái mai rùa mà ngươi đang cầm là một cái khiên thuẫn cấp bậc Vương phẩm, đúng là rất mạnh, rất ngưu bức, nhưng mà với tu vi cảnh giới của ngươi bây giờ liệu có thể sử dụng và tận dụng hết tất cả ưu điểm của nó hay không?"

"....."

Trương Tấn.

"Câu trả lời là không!"

Vương Nhất Tự nói tiếp.

"Các ngươi, cho dù có cầm một thứ vũ khí cấp bậc Thần phẩm trong tay, nếu không thể chế ngự được nó, không thể sử dụng, không thể phát huy tất cả sức mạnh của nó, thì thứ vũ khí đó có khác gì một thứ rác rưởi không chứ?"

Ngưng một nhịp, hắn lại nói tiếp.

"Bản tọa để cho Trương Tấn, Lý Liên Hoa và Tạ Phong thử thách bí cảnh đầu tiên chính là để cho đám các ngươi tự bản thân nhìn ra được cái lợi cái hại của bí cảnh này.

Vũ khí Thượng phẩm, Vương phẩm hay thậm chí là Hoàng phẩm, Thánh phẩm, các ngươi đều có thể dễ dàng đoạt được khi thử thách bí cảnh này, nhưng lại bỏ phí đi bảy ngày tu luyện, đáng hay không?

Vũ khí chỉ là vật ngoài thân, nếu như các ngươi quá lệ thuộc vào nó thì các ngươi mãi mãi chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi!

Nếu như các ngươi ở trong tình cảnh phải đối mặt với kẻ địch mạnh hơn các ngươi rất nhiều mà trong tay các ngươi lại không hề có một thứ vũ khí nào, vậy thì các ngươi sẽ làm như thế nào?

Bó tay chịu chết hay sao?

Bản tọa tạo ra bí cảnh này cốt là để cho đám các ngươi rèn luyện khả năng thực chiến trong những hoàn cảnh khó khăn nhất!"

Đám đệ tử trở nên thông suốt sau khi nghe Vương Nhất Tự nói.

"Chính vì vậy Bí cảnh Mê cung Tartarus này chỉ có đệ tử Nội môn của môn phái mới được phép tiến vào để mà khiêu chiến!

Và mỗi đệ tử Nội môn chỉ được phép khiêu chiến một lần mỗi tháng!"

Vương Nhất Tự ngón trỏ đưa lên, nói.

Lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho gương mặt của tất cả đệ tử liền hiện lên tiếc nuối cùng với đó là sự thất vọng không thôi.

Môn phái định kỳ mỗi tháng một lần sẽ tiến hành khảo hạch để tử, với người chủ trì khảo hạch là Mộc Phiến La và Long Hân Di, để chọn ra trong đám đệ tử Ngoại môn những đệ tử đủ điều kiện trở thành đệ tử Nội môn.

Tất cả đệ tử Ngoại môn tu vi cảnh giới đạt đến Võ Tông đỉnh phong đều có thể tham gia vào khảo hạch, nhưng dù môn phái đã hai lần tổ chức khảo hạch đệ tử thì cũng không có bất kỳ đệ tử nào có thể vượt qua được nội dung khảo hạch mà hai chủ trì đưa ra, kể cả Trương Tấn và Âu Dương Kiệt cũng chưa thể bước chân vào Nội môn đệ tử.

Thương Sơn phái trên dưới có hơn ngàn đệ tử nhưng chỉ có ba đệ tử Nội môn là Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết và Lục Thiên Cầm mà thôi.

Triệu Thiên Tuyết và Lục Thiên Cầm là đệ tử Nội môn thì không có gì phải bàn cãi, nhưng đối với Lục Mẫn Nhi thì lại khác.

Lục Mẫn Nhi trở thành đệ tử Nội môn của môn phái chính là nhờ sự ưu ái của Vương Nhất Tự chứ không phải là dựa vào thực lực của bản thân, nhưng không vì thế mà nha đầu này bị những đệ tử khác nghi kỵ, ganh ghét, mà là ngược lại.

Lục Mẫn Nhi, nha đầu này thích ăn hơn là thích tu luyện, tu vi cảnh giới còn không bằng rất nhiều đệ tử Ngoại môn, nhưng nha đầu này lại là đệ tử đầu tiên của môn phái, tuổi hãy còn nhỏ, được Vương Nhất Tự và những nương tử của hắn hết mực yêu thương, nuông chiều, đám sư đệ sư muội thì xem nha đầu này giống như là bảo vật của môn phái vậy, nhất mực che chở, nhất mực bảo vệ.

Vương Nhất Tự nắm bắt được ý nghĩ của đám đệ tử liền nói lớn.

"Các ngươi vì sao lại ủ rũ như thế?

Thay vì đứng ở đây mà tiếc nuối mà thất vọng sao các ngươi lại không đặt ra mục tiêu cho bản thân phải trở thành Nội môn đệ tử để mà cố gắng?

Các ngươi như vậy liệu có xứng đáng là đệ tử của Thương Sơn phái hay không?"

Lời này Vương Nhất Tự nói ra hàm y vừa là cổ vũ đám đệ tử vừa như là đang nhắc nhở bọn hắn, phàm là việc gì, muốn đạt được thứ bản thân mong muốn thì phải biết cố gắng biết nỗ lực, không phải cứ muốn là được, như kỳ ngộ cho dù có sẵn trên cây thì cũng phải bỏ sức ra mà trèo lên mà đoạt lấy, kỳ ngộ không tự dưng mà rơi thẳng vào đầu.

"Đệ tử đã hiểu, thưa chưởng môn!"

Chúng đệ tử cùng đồng thanh hô lớn.

Tuy là vẫn còn sự tiếc nuối nhưng mà sau khi nghe Vương Nhất Tự phân tích thì đám đệ tử đã nhận thức được rằng bọn hắn chưa sẵn sàng cho thử thách bí cảnh này, cái bọn hắn phải làm bây giờ là bằng nhanh nhất trở thành Nội môn đệ tử, đến lúc ấy thì bọn hắn mới có thể đủ tư cách mà tiến hành thử thách.

"Hiểu được là tốt!

Các ngươi mau đi tu luyện đi thôi, đừng để phí phạm thời gian!

Còn về chuyện ở Thập Vạn Đại Sơn, các ngươi cũng không cần phải bận tâm đến nữa, đích thân bản tọa sẽ lo liệu chuyện đó!"

"Đã rõ thưa chưởng môn!"

Đám đệ tử tay ôm quyền đáp, sau đó từ từ tản đi.

"Nhiều quá thì sẽ là dư thừa!"

Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, nhìn vào cổng dịch chuyển đến bí cảnh Mê cung Tartarus, nói.

Bí cảnh này đối với hắn giống như là một mỏ vàng vậy, đám đệ tử của hắn nếu tham gia thử thách bí cảnh, cho dù có thất bại, thì cũng có thể nhận được những phần thưởng vô cùng lớn đối với bọn chúng, cũng sẽ gia tăng thực lực của môn phái lên rất nhiều, nhưng mà, đám đệ tử bọn hắn nếu như trong tay ai ai cũng là thần binh thần khí thì bọn hắn sẽ rất sớm mà ỷ lại vào những thứ vũ khí có được trong bí cảnh này, bọn hắn sẽ trở nên tự cao tự đại mà trển mảng đi việc tu luyện.

Đây là điều mà Vương Nhất Tự không hề muốn một chút nào.

Cũng chính vì thế mà hắn mới giới hạn chỉ có Nội môn đệ tử mới được phép tiến vào bí cảnh.

Thập Vạn Đại Sơn.

"Hóa ra đây chính là Băng Kiếm Chi Đế mà người trong thiên hạ xem là kiếm tu mạnh nhất Tam giới đây sao?"

Tên mặc áo choàng nhìn thấy Lữ Linh Nhi xuất hiện liền lên tiếng hỏi với một tông giọng đầy mỉa mai, hắn tựa như không để Lữ Linh Nhi vào mắt vậy.

"Tên đó...là phân thân của ngươi à?

Sao lại trở thành nam nhân thế kia?"

Lữ Linh Nhi giọng lạnh lùng lên tiếng hỏi, nàng cũng chẳng thèm để tâm đến cái tên trùm kín cả người bằng một cái áo choàng trông như một tấm vải bố như hắn.

"Không...đó không phải phân thân của ta!!"

Tuyết Ly Đế khoé miệng giật giật đáp lại Lữ Linh Nhi.

"Phân thân của ta đang ở dưới..."

"Người... người có thật là...Băng Kiếm Chi Đế...?"

Lục Thiên Cầm đứng cạnh Tuyết Ly Đế lên tiếng ngắt lời nàng ta, cả cơ thể Lục Thiên Cầm run lên từng cơn trong sự kích động.

Dù biết chắc chắn rằng nữ nhân trước mắt nàng hàng thật giá thật chính là Băng Kiếm Chi Đế, chuyện này Tuyết Ly Đế vừa rồi cũng đã xác nhận, nhưng nàng lại không dám tin đây là sự thật.

Băng Kiếm Chi Đế, kiếm tu mạnh nhất, là mục tiêu phấn đấu của tất cả kiếm tu trên toàn cõi Tam giới, hiện tại đang đứng chỉ cach nàng vài thước, có nằm mơ thì Lục Thiên Cầm cũng không dám mơ đến chuyện này.

"Nha đầu nhà ngươi có phải tên là Lục Thiên Cầm, là đệ tử của phu quân ta?"

Lữ Linh Nhi đáp lại câu hỏi của Lục Thiên Cầm bằng một câu hỏi.

"Người... người... biết tên của tiểu nữ...?"

Lục Thiên Cầm giọng run run hỏi, cảm xúc của nàng ngay lúc này không thể diễn tả được bằng lời nói.

"Ta đến chỗ này là để cứu ngươi, lẽ nào lại không biết tên ngươi?"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng đáp.

Nước mắt Lục Thiên Cầm trực ứa ra khi nghe câu trả lời của Lữ Linh Nhi.

'Lục Thiên Cầm ta... rốt cuộc kiếp trước đã làm được điều tốt gì...mà...mà có thể... khiến cho Băng Kiếm Chi Đế đích thân đến cứu cơ chứ...?!!'

Lục Thiên Cầm xúc động không thôi.

'Mà khoan đã!'

Như chợt phát hiện ra gì đó, Lục Thiên Cầm khẽ giật mình.

"Người... người vừa nói là phu quân...?!!

Phu quân này...là...?!!"

Lục Thiên Cầm hoang mang hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta là sư nương nếu muốn!"

"Sư... nương..."

Lục Thiên Cầm bị sốc toàn tập không thể thốt ra thêm bất cứ từ nào trong tình huống này, Băng Kiếm Chi Đế giờ đây lại là sư nương của nàng, nếu như đây là một giấc mơ thì nàng ước gì nàng sẽ mãi mãi không tỉnh lại.

"Chúc mừng ngươi, Kiếm Đế!

Cuối cùng thì tên chết tiệt đó cũng đã chấp nhận ngươi a!"

Tuyết Ly Đế lên tiếng châm chọc Lữ Linh Nhi.

"Đó không phải việc của ngươi!"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói với Tuyết Ly Đế.

Soạt!

Soạt!

Rầm!

Lúc này liền có vài đạo hào quang bay đến sau đó đáp xuống trước mặt Tuyết Ly Đế và Lục Thiên Cầm, chính là Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng với đám người Thương Sơn phái.

Ma đồng đầu lĩnh sừng sững đứng phía trước che chắn cho đám người.

"Lão lão, người yên tâm, đã có ta và Tiểu Nghiêng ở đây, dù có chết cũng sẽ đảm bảo an toàn cho lão lão!"

Tiểu Trúc lên tiếng.

"Tiểu Trúc...

Tiểu Nghiêng..."

Tuyết Ly Đế tựa hồ xúc động với sự xuất hiện của hai nha đầu hồ ly mà không thể nói thành câu.

Cùng lúc đó, bốn tên đệ tử Thương Sơn phái cũng nhảy khỏi vai Ma đồng đến chỗ Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ...

Bọn ta đến trễ...

Để tỷ phải chịu uất ức..."

Âu Dương Kiệt lập tức lên tiếng, giọng hắn khá là buồn, ánh mắt hắn nhìn Lục Thiên Cầm vừa xót vừa thương.

"Ta không sao..."

Lục Thiên Cầm định nói gì đó nhưng chợt nhận ra Hoa Miên Nhược, nàng liền hỏi.

"Ngươi, tại sao cũng xuất hiện ở đây?"

"Sư tỷ...ta..."

Hoa Miên Nhược ngập ngừng đáp, đối diện với Lục Thiên Cầm khiến nàng trở nên hoang mang, nàng không biết phải trả lời như thế nào.

"Sư tỷ?

Ngươi sao lại gọi ta là sư tỷ?

Không lẽ...?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Sư muội, chuyện khá dài, đợi sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ giải thích cho muội!"

Triệu Thiên Tuyết liền lên tiếng giải vây cho Hoa Miên Nhược.

Lục Thiên Cầm không hỏi gì thêm, chỉ quan sát Hoa Miên Nhược một lượt sau đó ánh mắt liền hướng về phía tên mặc áo choàng, dựa vào y phục của Hoa Miên Nhược, nàng có thể đoán được phần nào, rằng nữ nhân này hiện tại đã là đệ tử của Thương Sơn phái.

"Cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến đông đủ a!"

Tên mặc áo choàng lên tiếng cắt ngang đi giây phút đoàn tụ của đám người.

Nhưng mà chẳng ai buồn trả lời hắn cả.

Điều này khiến hắn cảm thấy bực bội.

"Nếu như đã xuất hiện đông đủ thì để ta tiễn các ngươi một đoạn vậy!"

Hắn nói lớn.

Và khi hắn vừa dứt lời thì phía bên dưới đống đổ nát của hoàng cung đại điện bỗng chốc rực sáng lên một thứ ánh sáng màu bạc.

Oành!

Đống đất đá ngỗn ngang cao như núi bất chợt bị thổi bay lên văng ra khắp nơi bởi luồng sáng bạc kia bất ngờ chíu thẳng lên trên hình thành một cột sáng xuyên qua cả những đám mây đen tạo nên một lỗ thủng trên bầu trời.

Sóng xung kích do cột sáng phát ra lan rộng ra khắp xung quanh thổi bay tất cả mọi thứ.

Lữ Linh Nhi, Tuyết Ly Đế cùng những người khác hai chân trụ vững trước đợt sóng xung kích lan đến, nhíu mày nhìn vào luồng sáng trước mắt.

Cả đám có thể cảm nhận được có một thứ gì đó cực kỳ khủng bố ẩn bên trong luồng sáng đó.

Và chỉ khoảnh khắc sau đó, khi cột sáng từ từ biến mất, cả bọn đã có thể nhìn thấy thứ ẩn bên trong.

Lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn trăm thước là một hồ ly tinh xinh đẹp khoác trên mình bộ Kimono màu trắng viền đỏ với hoa văn chủ đạo là những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt, mái tóc dài màu trắng bồng bềnh trong gió được cài một cây trâm bằng vàng với họa tiết một con hồ ly trên đỉnh đầu.

Đám người, kể cả Lữ Linh Nhi đều bị hút hồn bởi vẻ đẹp toát ra từ hồ ly tinh kia, một nét đẹp lạnh lùng và thanh khiết có thể giết chết bất cứ ai.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cả bọn khẽ rùng mình bởi khí thế và bá khí mà hồ ly tinh kia toát ra.

Cả bọn lập tức nhận ra được rằng, phía sau vẻ đẹp chết người kia là một sức mạnh cực kỳ khủng bố, cực kỳ kinh khủng.

Tuyết Ly Đế đứng phía sau đám người gương mặt bỗng chốc hóa xanh rờn, nàng nhận ra được hồ ly tinh kia là ai, miệng nàng lắp bắp không thể nói thành tiếng.

Trong suốt hơn ngàn năm nay đây là lần đầu tiên mà Tuyết Ly Đế cảm thấy sợ hãi khi đối diện với kẻ khác.

"Ha ha ha!

Các ngươi thật sự rất may mắn mới được chứng kiến khoảnh khắc này a!

Nhưng mà, may mắn của các ngươi đến đây là kết thúc a!

Hãy xuống suối vàng mà đoàn tụ với nhau thêm lần nữa a!"

Tên mặc áo choàng cười lớn, giọng hắn chứa đầy sự tự tin cùng đắc chí.

"Tất cả các ngươi hãy dùng cái chết để mà chúc mừng sự hồi sinh của Bạch Đế, Bạch Vũ Thiên Hồ!".