Chương 383: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (1)

Chương 383: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (1)

"Bạch Đế...?"

Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng đám người Thương Sơn phái một mặt ngốc trệ.

Ngay cả Long Hân Di, Mộc Phiến La cùng Hoa Vi Nghi cũng không hề biết chút gì về cái tên Bạch Đế, vì rõ ràng trong Thập Đại Đế không hề có kẻ nào hiệu là Bạch Đế cả.

Chỉ có Hạ Bác, lão là ngờ ngợ về cái tên này, lão tựa như đã từng nghe qua cái tên này, nhưng thực lão không thể nhớ nổi là đã nghe hay đọc ở đâu vào lúc này.

"Không...

Không thể nào..."

Phía sau đám người, Tuyết Ly Đế gương mặt xanh rờn, miệng lắp bắp, thân thể nàng khẽ run lên vì sợ.

"Ngươi biết ả hồ ly đó...?"

Lữ Linh Nhi nhíu mày hỏi Tuyết Ly Đế, nàng cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng mà hồ ly tinh kia toát ra, còn mạnh hơn cả phu quân của nàng khi đang ở thời kỳ đỉnh phong, chắc chắn rằng đó không phải là phân thân của Tuyết Ly Đế, một phân thân không thể nào có thể mạnh đến như thế.

"Đó...đó là...Tổ mẫu của hồ tộc ta...cũng là kẻ năm xưa lập ra Yêu giới...Tổ mẫu của tất cả yêu nhân...

Không những thế...nàng ta còn là một trong hai Chí Tôn Đế Hoàng, là người duy nhất trong cả Tam giới này có thể đứng ngang hàng với cả Thái Cổ Hoàng Đế..."

Tuyết Ly Đế giọng run run giải thích cho đám người.

Không thể nào mà lầm lẫn cho được với cái bá khí kinh khủng đến lạnh cả sống lưng mà hồ ly tinh kia đang toát ra, hơn thế nữa, số lượng đuôi chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc hồ ly tinh kia chính là Bạch Đế, Bạch Vũ Thiên Hồ.

Nếu như hơn ngàn năm nay Tuyết Ly Đế, nàng, là hồ ly tinh duy nhất trong hồ tộc có thể đạt đến cảnh giới Cửu vĩ hồ, thì kể từ lúc Tam giới được hình thành cho đến nay chỉ có duy nhất một Thập vĩ hồ mà thôi, chẳng ai khác chính là Bạch Vũ Thiên Hồ, Bạch Đế, cũng chính là hồ ly tinh vừa xuất hiện kia.

Gương mặt cả bọn sau khi nghe Tuyết Ly Đế nói liền trở nên kinh ngạc cùng với lo lắng không thôi.

"Ha ha ha!

Cũng có chút hiểu biết a!"

Tên mặc áo choàng cười lớn như giễu cợt.

?!!

Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói gì thêm thì bất chợt giật mình khi một đạo kiếm khí khổng lồ dài hơn mười thước mang theo hàn băng khí tức bất ngờ chém tới với tốc độ cực kỳ nhanh xé toạc cả không gian.

"Để ta xem xem Bạch Đế rốt cuộc là mạnh đến mức nào!"

Lữ Linh Nhi thanh âm lạnh lùng nói trước sự ngơ ngác của cả đám người phía sau.

Tuyết Ly Đế khoé miệng giật giật, ánh mắt dán chặt vào Lữ Linh Nhi, kẻ vừa chém ra đạo kiếm khí kia, trong lòng chửi rủa.

'Ả Kiếm Đế chết tiệt kia!

Đầu ngươi là bị lừa đá trúng hay sao thế hả?!!

Muốn tìm chết thì tự mà đi, còn kéo cả ta theo là sao hả?!!'

Bang!

Nhưng mà đạo kiếm khí mà Lữ Linh Nhi chém ra lao vun vút đến chỗ tên mặc áo choàng và Bạch Đế khi chỉ còn cách cả hai vài thước thì lại chợt tiêu tán đi.

"...."

Lữ Linh Nhi.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy...?

Tại sao kiếm khí của Linh Nhi tỷ tự dưng tiêu tán đi chứ...?"

Mộc Phiến La kinh ngạc hỏi trống không.

Đám người đứng cạnh Mộc Phiến La cùng với Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng gương mặt hiện lên ngưng trọng, cả bọn không thể hiểu được cái tình huống gì vừa diễn ra, rõ ràng tên mặc áo choàng và cả hồ ly tinh Bạch Đế kia không hề làm bất cứ cái gì cả, vừa rồi đạo kiếm khí chỉ như là tự tiêu tán đi vậy.

Thực ra là có, chỉ là đám người Thương Sơn phái không thể nhận ra mà thôi.

Bạch Đế tuy chỉ vừa mới được hồi sinh nhưng trong khoảnh khắc khi mà đạo kiếm khí lao đến nàng ta vẫn cảm nhận được nguy hiểm, ngón tay nàng ta khẽ chuyển động rất nhanh xuất ra một đạo khí lực nhỏ đối kháng lại kiếm khí khổng lồ của Lữ Linh Nhi.

Đạo khí lực mà Bạch Đế xuất ra chỉ nhỏ bằng một viên đá cuội nhưng mà lại mang một sức mạnh cực kỳ khủng bố, khi vừa chạm vào kiếm khí liền đánh tan nó đi ngay lập tức.

Chuyện này chỉ có Lữ Linh Nhi và Tuyết Ly Đế là có thể nhìn thấy được.

"Này, ngươi mau ngừng tay!

Đừng có chọc giận Bạch Đế, nếu không cả đám sẽ đi bán muối hết đấy!!!"

Tuyết Ly Đế nói lớn, ngữ điệu gấp gáp ngăn cản Lữ Linh Nhi khi thấy nàng ta định chém thêm một kiếm về phía Bạch Đế.

"Ha ha ha!"

Tên mặc áo choàng giây trước một phen giật mình hú vía thì bây giờ lại phát lên tràng cười khoái trá như khiêu khích đám người phía dưới.

"Tuyết Ly Đế không hỗ là kẻ đứng đầu hồ tộc a!

Có thể dễ dàng đoán bắt được tình huống a!

Không giống như ai kia, đường đường là Kiếm Đế lại không thể hiểu được là bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào a!"

Bạch Đế, Bạch Phiêu Phiêu từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh màu ngọc bích lạnh lẽo nhìn xuống đám người bên dưới.

Nàng ta chậm rãi một cách từ tốn đưa tay phải lên, ngón trỏ vận yêu lực viết ra trước mắt một chữ ngoằn ngoèo màu đỏ giống như chữ trên những lá bùa dùng để trấn ma.

"Định!"

Bạch Phiêu Phiêu thanh âm trong trẻo nhưng chứa đựng đầy nội lực thốt ra một tiếng.

Liền tức thì trong chớp mắt ngay dưới chân Lữ Linh Nhi, Tuyết Ly Đế và đám người Thương Sơn phái cùng với Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng xuất hiện một vòng tròn trận pháp màu đỏ, yêu khí từ trận pháp bất chợt tuôn ra vây lấy từng người.

Hự...

"Ta...ta không cử động được?!!"

Long Hân Di nói lớn, nàng cố gắng vùng vẫy hòng thoát ra khỏi trận pháp khống chế nhưng bất lực, cho dù nàng vận hết tất cả sức lực cũng không thể chống lại ràng buộc kinh khủng của trận pháp.

"Hộ thân cường khí...cũng vô dụng...?"

Hạ Bác kinh ngạc lên tiếng tiếp lời Long Hân Di.

Lão vận khí lực tạo ra một màn chắn hộ thân hòng chống lại yêu khí đang bủa vây nhưng mà màn chắn hộ thân vừa được thi triển ra liền tan biến đi.

Mộc Phiến La cùng với Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cũng là cố gắng chống chọi lại với sự khống chế càng lúc càng mạnh của trận pháp, nhưng yêu khí của cả ba vừa bộc phát ra lại như bị trận pháp dưới chân hấp thụ, không tài nào có thể thoát ra được.

Tuyết Ly Đế, Hoa Vi Nghi cùng với Triệu Thiên Tuyết, Âu Dương Kiệt, Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược thì không được như những người kia, bọn họ đều không thể chống lại lực khống chế kinh khủng của trận pháp, cả sáu người bọn họ đều khuỵu xuống, khổ sở, gắng gượng chống lại trong vô vọng.

Và người thãm nhất trong đám người không ai khác chính là Lục Thiên Cầm.

Nàng bây giờ tu vi cảnh giới là không có, chẳng khác gì một phàm nhân, khi trận pháp vừa xuất hiện dưới chân, áp lực ngàn cân lập tức đè nặng lên toàn bộ thân thể nàng khiến nàng khuỵu xuống lập tức hộc máu, lồng ngực nàng bị một lực lượng vô hình ép chặt vào khiến nàng không thể thở nổi, máu nơi khóe miệng cứ thế mà chảy ra.

"Sư tỷ..."

Âu Dương Kiệt lo lắng gọi Lục Thiên Cầm, hắn gồng hết sức cố gắng để có thể cử động mà di chuyển tới chỗ Lục Thiên Cầm, nhưng không thể, lực lượng khống chế của trận pháp là quá lớn, đến thở thôi hắn cũng đã cảm thấy rất khó khăn.

Lữ Linh Nhi, nàng cũng là bị trận pháp kia khống chế, nhưng nàng lại không hề tỏ ra lo lắng hay hoang mang như đám người phía sau.

Bang!

Lữ Linh Nhi bộc phát ra hàn băng khí tức trong chớp mắt lan rộng ra khắp xung quanh lập tức đánh tan đi yêu khí đang bủa vây đám người đồng thời cũng phá hủy đi những vòng tròn trận pháp mà Bạch Phiêu Phiêu thi triển ra để khống chế cả bọn.

Soạt!

Lữ Linh Nhi sau đó liền vận thân pháp lao đến chỗ Bạch Phiêu Phiêu trước sự kinh ngạc của đám người và sự tuyệt vọng của Tuyết Ly Đế.

Thân pháp của Lữ Linh Nhi nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt nàng đã tiếp cận được Bạch Phiêu Phiêu khiến tên mặc áo choàng lại được một phen thót tim.

Rất may cho hắn là Lữ Linh Nhi không nhắm vào hắn, chứ nếu không thì giây phút này hắn đã đi gặp lão Diêm Vương rồi.

Hắn không nghĩ ngợi gì lập tức tránh xa ra chỗ khác.

Lữ Linh Nhi một kiếm chém mạnh về phía trước kèm theo đó là bàng bạc hàn băng khí tức bộc phát ra.

Một kiếm này Lữ Linh Nhi xuất ra vừa nhanh chớp nhoáng lại mang một lực lượng cực kỳ khủng bố, nhanh, dứt khoát, không do dự, trên đời này kẻ có thể tiếp được một kiếm này của nàng e là không đếm hết đầu ngón tay.

Keng!

Nhưng mà, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt sau đó, không những Lữ Linh Nhi mà cả đám người đứng phía dưới gương mặt đều cùng chung một biểu cảm, không thể tin được.

"Không... thể...nào..."

Hạ Bác ngập ngừng nói.

Trước đòn tấn công chớp nhoáng và bất ngờ của Lữ Linh Nhi, cảm xúc trên gương mặt Bạch Phiêu Phiêu vẫn không đổi, thậm chí nàng ta còn không chớp mắt, những ngón tay nơi bàn tay phải nàng ta khép lại với nhau, yêu lực tập trung nơi bàn tay phóng thích ra tạo thành hình dạng một thanh kiếm, hết sức nhẹ nhàng đón đỡ một kiếm của Lữ Linh Nhi.

"Hạ đường chủ...

Là ta đang nhìn nhầm có đúng không...?

Yêu lực bên trong cơ thể khi phóng thích ra ngoài có thể làm được như thế sao...?"

Mộc Phiến La kinh ngạc hỏi Hạ Bác.

Nhưng mà Hạ Bác cũng như những kẻ đang đứng xung quanh Mộc Phiến La đều là lần đầu tiên được nhìn thấy cách vận dụng yêu lực như thế, lão không biết phải trả lời Mộc Phiến La như thế nào nữa.

Thông thường, đối với Võ tu, Kiếm tu thì việc phóng thích khí lực bên trong cơ thể ra ngoài và hữu hình khí tức thành những chiêu thức là một chuyện hết sức là bình thường, Bàn Long kích hay Mị Vương Yêu Trảo là một ví dụ, nhưng mà việc có thể vận dụng hữu hình khí tức và giữ được hình dạng mà khí tức tạo thành là một chuyện không ai có thể làm được, đến ngay cả Thập Đại Đế cũng chưa chắc làm được chuyện này.

"Sức mạnh của hồ ly tinh kia...ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt..."

Long Hân Di nhíu mày thừa nhận.

"Đương nhiên là khác biệt!

Nàng ta là một trong hai Chí Tôn Đế Hoàng, sức mạnh của nàng ta có thể xoay chuyển cả Tam giới này đấy!!!"

Tuyết Ly Đế lập tức chen vào nói với một thái độ gấp gáp.

"Nhưng tại sao một Chí Tôn Đế Hoàng lại xuất hiện ở đây cơ chứ?"

Hoa Vi Nghi thắc mắc.

Đám người, cả Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, ánh mắt cùng hướng về phía Tuyết Ly Đế, như có chung một câu hỏi với Hoa Vi Nghi.

"Đừng...nhìn ta...

Ta cũng không biết..."

Tuyết Ly Đế khoé miệng hơi giật nói với cả bọn.

Trong lúc đám người phía dưới buông chuyện thì ở trên cao Lữ Linh Nhi lùi lại cách Bạch Đế hơn mười thước, cả hai ánh mắt chằm chằm nhìn vào đối phương.

Lữ Linh Nhi, tay phải cầm lam kiếm khẽ run run.

Nàng không phải là bị thương sau đòn vừa rồi, tay nàng run lên là do nàng đang phấn khích.

Đối với một Kiếm tu mà nói thì chuyện đối mặt với một đối thủ trên cơ là một chuyện cầu còn không được.

Lữ Linh Nhi, kể từ khi phi thăng Thiên giới trở thành một trong mười Đại Đế thì hầu như nàng không thể kiếm được cho mình một đối thủ xứng tầm, ngoại trừ một tên, chính là phu quân của nàng.

Bây giờ đây, kẻ đối diện với nàng, Bạch Đế, thực lực nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn so với tất cả đối thủ mà nàng từng giao chiến từ trước đến giờ, chuyện này khiến cho Lữ Linh Nhi không khỏi phấn khích, không khỏi trông đợi.

Rẹt!

Rẹt!

Lữ Linh Nhi cuồn cuộn là hàn băng khí tức bộc phát ra bao trùm cả không gian xung quanh nàng, khí tức xoáy quanh lạnh buốt đóng băng cả hơi nước trong không khí thành vô vàn mảnh băng nhỏ li ti.

"Lĩnh vực kiếm!"

Nàng sau đó thi triển ra tối đa lĩnh vực kiếm pháp bao trùm cả một khu vực rộng lớn, lúc này đây, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Phù...

Nàng thở ra một hơi lạnh lẽo, điều tiết lại khí lực bên trong cơ thể.

Vù...!

Và trong chớp mắt sau đó Lữ Linh Nhi liền biến mất tại chỗ.

Nàng xuất hiện trước mặt Bạch Phiêu Phiêu chỉ một giây sau đó, thanh lam kiếm với lưỡi kiếm được hàn băng khí tức bao quanh một đường chém về phía trước.

Keng!

Với việc triển khai ra tối đa lĩnh vực kiếm pháp thì tốc độ và lực lượng từ nhát chém của Lữ Linh Nhi là rất nhanh và cực kỳ mạnh, đó là chưa nói đến độ chính xác của chiêu kiếm, ấy vậy mà Bạch Phiêu Phiêu vẫn nhẹ nhàng đón đỡ và gạt đi đường kiếm của Lữ Linh Nhi mà không hề tốn một chút sức lực nào.

Cái danh Bạch Đế, Bạch Vũ Thiên Hồ, không phải là để thiên hạ gọi cho vui!

Keng!

Keng!

Keng!

.....

Cả hai cùng lao vào nhau, kiếm đối kiếm, trao đổi chiêu thức, có công có thủ, có tiến có lùi.

Tốc độ của cả hai là rất nhanh, nhanh đến mức cả Tuyết Ly Đế, Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng đám người Thương Sơn phái, và cả cái tên mặc áo choàng đều không thể theo kịp, chỉ có thể nhìn thấy được những luồng sáng khi cả hai di chuyển và âm thanh của kim loại vang lên mà thôi.

Giữa bầu trời đen kịt với tầng tầng lớp lớp mây đen giận dữ, giữa những âm thanh chói tai của những tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, giữa những tiếng gào thét của những cơn gió hung hăng cuồn cuộn, Lữ Linh Nhi và Bạch Phiêu Phiêu, kẻ tám lạng người nửa cân, tựa như hai con dạ quang hồ điệp đang tranh giành một bông hoa nở giữa đêm muộn, nhanh, và dứt khoát, không kẻ nào nhường kẻ nào.