Chương 384: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (2)

Chương 384: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (2)

"Nhất Tuyết Trảm Không!"

Lữ Linh Nhi khí lực truyền vào thanh lam kiếm trong tay một đường chém về phía trước hướng về phía Bạch Phiêu Phiêu cách đó hơn hai mươi thước xuất ra một đạo kiếm khí khổng lồ hình bán nguyệt dài hơn ba mươi thước mang theo là khủng bố hàn băng khí tức.

Nếu như đứng ở dưới đất ngước nhìn lên thì đạo kiếm khí lam sắc kia giống như muốn cắt đôi cả bầu trời đen kịt.

Bạch Phiêu Phiêu đối diện với đạo kiếm khí khủng bố kia không hề tỏ ra nao núng một chút nào, nàng ta rất nhanh giơ cao thanh kiếm được tạo ra bởi khí tức của bản thân chém về trước một kiếm cũng xuất ra một đạo kiếm khí khủng bố, một chín một mười với đạo kiếm khí mà Lữ Linh Nhi chém ra, nhưng lại mang theo bàng bạc là hoả khí tức.

Đùng!!!

Hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau gây nên một vụ nổ long trời lở đất tạo ra một làn sóng xung kích lan ra xung quanh.

Nhưng mà chưa dừng lại ở đó!

Nếu như đạo kiếm khí mà Lữ Linh Nhi chém ra tiêu tán đi sau vụ nổ thì kiếm khí mà Bạch Phiêu Phiêu xuất ra không hề biến mất mà vẫn lao băng băng về phía trước.

Vù!

Lữ Linh Nhi có chút giật mình lập tức tránh sang một bên suýt soát né được đạo kiếm khí khủng bố kia.

Đùng!

Ầm!

Ầm!

Hoả kiếm khí tiếp tục lao vun vút về phía trước, sau lưng Lữ Linh Nhi, chẻ đôi cả một ngọn núi cách đó hơn ngàn thước, tạo ra một rung chấn dữ dội, đất đá cứ thế thi nhau đổ ập xuống tạo ra màn tràng khói bụi phải nói là ngộp trời.

Chỉ trong nháy mắt cả một ngọn núi sừng sững liền bị một kiếm của Bạch Phiêu Phiêu san bằng trước sự kinh ngạc cùng lo lắng không thôi của đám người đang đứng phía dưới.

Đám người, qua lời nói của Tuyết Ly Đế có thể phần nào đoán được thực lực và sức mạnh của Bạch Đế nhưng mà tận mắt chứng kiến toàn bộ cuộc chiến giữa Băng Kiếm Chi Đế và Bạch Đế từ đầu đến giờ thì tất cả đã vượt xa những tưởng tượng trong đầu của cả bọn.

Bạch Đế thực sự, thực sự quá mạnh!

Băng Kiếm Chi Đế và Bạch Đế giao thủ đã hơn trăm hiệp, tuy rằng chưa ai đả thương được ai, nhưng mà từng chiêu từng thức mà cả hai thi triển ra thì Bạch Đế luôn là người trên cơ, luôn là người chiếm được thế thượng phong trước Băng Kiếm Chi Đế, và dường như nàng ta vẫn chưa hề sử dụng đến tất cả sức mạnh của bản thân.

Lữ Linh Nhi, nàng có thể nhận ra rõ ràng sự chênh lệch về thực lực giữa nàng và Bạch Đế khi chỉ vừa mới giao thủ được vài chiêu, nhưng mà nàng vẫn không muốn dừng lại, cái bản năng của một kiếm tu lúc này thôi thúc nàng hơn bao giờ hết, đối thủ càng mạnh thì nàng càng muốn đánh bại.

Và còn một lý do khiến cho Lữ Linh Nhi không thể ngừng lại đó chính là nàng bắt buộc phải đánh bại hồ ly tinh kia.

Một trong hai Chí Tôn Đế Hoàng, một hồ ly tinh sống cùng thời đại với Thái Cổ Hoàng Đế, việc hồi sinh nàng ta ở đây chắc chắn ít nhiều có liên quan đến kế hoạch thôn tính cả Tam giới của ả phân thân Tuyết Ly Đế, và nếu như Lữ Linh Nhi đoán đúng thì nếu như không ngăn chặn Bạch Đế ngay tại đây, tại Thập Vạn Đại Sơn này, thì Tam giới ắt sẽ gặp đại hoạ.

Phân thân của Tuyết Ly Đế sẽ sử dụng Bạch Đế như là một công cụ giết chóc đúng nghĩa, và không ai, kể cả dù đó có là Thập Đế hay Thiên Hoàng Tôn Hậu, có thể ngăn cản được nàng ta.

"Băng Tinh!"

Lữ Linh Nhi bàn tay trái nắm lại, tích tụ khí lực, hơi nước trong không khí bị hàn băng khí tức của nàng đóng băng tạo ra hình dạng những cây kim nhọn hoắt dài gần bằng ngón tay người lớn, nàng sau đó xuất ra một chưởng về phía Bạch Phiêu Phiêu.

Hàng ngàn hàng vạn những kim băng theo đó lao vun vút đến chỗ Bạch Phiêu Phiêu từ mọi hướng theo chưởng khống của Lữ Linh Nhi.

"Quái Kiếm!"

Lữ Linh Nhi sau khi tung ra chưởng khống liền lập tức bồi thêm một kiếm chém ra một đạo kiếm khí dài hơn ba thước.

Đạo kiếm khí chém về phía Bạch Phiêu Phiêu lần này không hề có hàn băng khí tức, chỉ như là một kiếm khí bình thường mà thôi.

Kẻ mạnh thường tâm cao khí ngạo, những thứ tầm thường sẽ không để vào mắt, Bạch Phiêu Phiêu cũng không phải là ngoại lệ.

Đòn tấn công liên hoàn, lợi dụng hàn băng khí tức tạo ra ngàn vạn mảnh băng hòng che mắt đối thủ, khiến đối thủ mất cảnh giác với đòn tấn công chính là đạo kiếm khí chém bồi sau đó, thì đối với Bạch Phiêu Phiêu mà nói đúng là chẳng đáng để vào mắt.

Bang!

Bạch Phiêu Phiêu tự tin phóng thích ra khủng bố là khí tức lập tức đánh tan đi ngàn vạn kim băng đang hướng về nàng ta, đồng thời cũng khiến cho đạo kiếm khí mà Lữ Linh Nhi chém bồi thêm tiêu tán đi.

Và đó là những gì mà Lữ Linh Nhi muốn nhìn thấy.

?!!

Bạch Phiêu Phiêu sau khi đánh tan đi đòn tấn công của Lữ Linh Nhi thì chỉ ngay trong khoảnh khắc sau đó nàng ta khẽ giật mình khi cảm nhận được một cái gì đó.

Rẹt!

Bạch Phiêu Phiêu nhanh như cắt lập tức né sang một bên vừa kịp tránh né đi nhưng mà tóc nàng ta vẫn bị một thứ gì đó rất sắc bén cắt qua làm đứt vài sợi.

Là kiếm khí vô hình.

Đúng vậy, kiếm khí vô hình này chính là hậu chiêu của đạo kiếm khí tưởng chừng như bình thường mà Lữ Linh Nhi chém ra vừa rồi.

Nếu đạo kiếm khí kia chỉ là một đạo kiếm khí bình thường thì tên gọi của nó đã không phải là Quái Kiếm.

Năm xưa Băng Kiếm Chi Đế bại dưới tay Viêm Ân Đế cũng chính bởi chiêu kiếm ảo diệu này, một kiếm chiêu trong thực có hư, trong hư lại có thực, biến hóa, khiến cho đối thủ không thể nào nắm bắt được, hoàn toàn không thể nào né tránh được, nhưng mà kiếm chiêu này của Viêm Ân Đế rất khó để mà thuần thục, Lữ Linh Nhi đã phải mất hơn mấy trăm năm tập luyện cũng chỉ có thể chém ra được duy nhất một đạo hư kiếm khí mỗi lần xuất kiếm mà thôi, kém xa phu quân nảng, kẻ mà có thể một lần xuất kiếm chém ra được ba đạo hư kiếm khí.

Nhưng có một điều Lữ Linh Nhi thật sự không ngờ đến là Bạch Đế phản xạ quá nhanh, không những có thể cảm nhận được hư kiếm khí ngay lần đầu tiên đối mặt mà còn có thể né tránh được một cách dễ dàng đến vậy.

Vụt!

'Hửm?!!'

Bất chợt Bạch Phiêu Phiêu biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện trước mặt Lữ Linh Nhi khiến nàng bất ngờ.

Bạch Phiêu Phiêu di chuyển nhanh đến mức cho dù Lữ Linh Nhi đang ở trong phạm vi của Lĩnh vực kiếm pháp cũng không thể nào theo kịp.

"Ngươi làm bổn cung hơi bực rồi đấy!"

Bạch Phiêu Phiêu ghé tai Lữ Linh Nhi nói nhỏ, sau đó liền xoay người một góc chín mươi độ xuất ra một cước thẳng vào người Lữ Linh Nhi.

Ánh mắt Lữ Linh Nhi không giấu nổi sự kinh ngạc trước lời nói kia của Bạch Phiêu Phiêu, nàng lập tức giơ thanh lam kiếm lên trước ngực vừa kịp đón đỡ một cước của nàng ta.

Bang!

Bạch Phiêu Phiêu xuất ra một cước với lực lượng mạnh đến nỗi đá Lữ Linh Nhi văng xuống đất.

Soạt!

Lữ Linh Nhi xoay người trên không vài vòng sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, cũng may là nàng vừa kịp giơ kiếm lên mà đỡ một cước kia, nếu như dính trực diện thì e là nàng đã bị thương.

Tuyết Ly Đế, Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng đám người Thương Sơn phái nhìn thấy Lữ Linh Nhi bị Bạch Đế một cước đá xuống đất liền lo lắng trực di chuyển đến chỗ nàng nhưng Lữ Linh Nhi đã giơ tay ra hiệu cho cả bọn đứng yên tại chỗ, đừng xen vào trận đấu này.

Lữ Linh Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn lên chỗ Bạch Phiêu Phiêu, trong lòng nàng lúc này không khỏi hoang mang bởi câu nói vừa nãy.

'Câu nói đó...

Hồ ly tinh này không giống như là...'

"Ha ha ha!"

Ngay lúc này một tiếng cười của nữ nhân tựa như đang chế nhạo bỗng từ đâu vang vọng đến cắt ngang luồng suy nghĩ của Lữ Linh Nhi.

Cả Tuyết Ly Đế và đám người, cùng với Lữ Linh Nhi, ánh mắt liền dán chặt về nơi phát ra tiếng cười kia, chính là ngay chỗ Thần Thụ Linh Tâm, nhưng mà bây giờ cả gốc cây cổ thụ to lớn kia đã bị bao bọc bởi một khối cầu màu đỏ thẫm vẫn quanh là ma khí như những làn khói.

Bạch Phiêu Phiêu lúc này cũng chợt ngừng lại, ánh mắt vô hồn nhìn xuống chỗ Lữ Linh Nhi, nàng ta không hề quan tâm đến khối cầu khổng lồ bao bọc lấy Thần Thụ Linh Tâm đang từ từ thu nhỏ lại phía sau lưng nàng ta.

Một bóng nữ nhân với tám cái đuôi hồ ly ngoe nguẩy phía sau lưng dần dần hiện ra bên trong khối cầu khi nó thu nhỏ lại.

"Là ả ta!"

Tuyết Ly Đế đay nghiến lên tiếng, nàng có thể xác định được hồ ly tinh kia chính là phân thân của nàng dù cho hình bóng ả vẫn chưa hiện ra rõ ràng.

Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng đứng phía trước Tuyết Ly Đế cũng hiện lên sự phẫn nộ trên gương mặt khi nhận ra ả ta, cả hai lập tức rút ra vũ khí sẵn sàng lao lên ăn thua đủ với ả.

"Mọi người cẩn thận...

Ta xem xem hồ ly tinh này... rất mạnh..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng lên tiếng nhắc nhở đám người, nàng rùng mình khi cảm nhận khí tức vô cùng tà ác đang lan rộng ra bắt nguồn từ ả phân thân của Tuyết Ly Đế.

Hạ Bác, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La cũng có cảm nhận hệt như Hoa Vi Nghi, cả ba lập tức thủ thế sẵn sàng nghênh chiến.

Triệu Thiên Tuyết, Âu Dương Kiệt, Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược thì lùi lại một chút, đứng phía trước Hoa Vi Nghi cùng Lục Thiên Cầm, che chắn cho cả hai.

"Sư tỷ, là ả hồ ly đó đã phế đi tu vi cảnh giới của ngươi, đúng không?"

Âu Dương Kiệt tay phải lăm lăm Thanh Long Yển Nguyệt đao, trầm giọng hỏi.

"Chính là ả ta!"

Lục Thiên Cầm gật đầu đáp, nàng không thể nào quên được hình dáng của ả, nàng hận bản thân bây giờ chỉ là một phàm nhân, nếu không thì nàng đã lập tức lao đến mà đánh cho ả ta một trận để giải tỏa cơn hận trong lòng nàng.

"Ha ha ha!

Băng Kiếm Chi Đế, Tuyết Ly Đế, hai Đại Đế cùng lúc có mặt tại chỗ này, và một chút nữa sẽ cùng chết với nhau a!"

Phân thân Tuyết Ly Đế giọng đầy chế giễu vang vọng khắp thương khung.

Sau khi khối cầu đỏ thẫm bao bọc Thần Thụ Linh Tâm hoàn toàn bị ả ta hấp thụ, ả ta bay là là đến gần chỗ Bạch Phiêu Phiêu đang lơ lửng trưng ra bộ mặt đắc ý và đắc thắng.

Ả ta khoác trên người một bộ y phục màu tím ma mị, mái tóc dài đến ngang hông cũng một màu tím nhưng điểm xuyến vài lọn tóc màu đó ẩn bên trong, trên đỉnh đầu ả đội một cái phụng mão với vài cây trâm vàng lấp lánh, ở ả toát ra khí chất của bậc vương giả với khủng bố vừa là yêu khí vừa là ma khí bao quanh ả.

"Ta sẽ giết ngươi!"

Tuyết Ly Đế nghiến răng giận dữ, bộc phát ra khí tức, trực bay lên thì liền bị Mộc Phiến La ngăn lại.

"Ngươi bây giờ tu vi chỉ là một Yêu Vương, lao lên đó để nộp mạng hay gì?

Đừng có giận quá mà mất bình tĩnh!"

Mộc Phiến La gằn giọng nhắc nhở.

"Cho dù có đứng yên ở đó thì liệu tất cả các ngươi có thể sống sót được hay sao?"

Ả phân thân chế giễu.

Đúng là cơ hội để mà sống sót rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn của cả bọn hiện tại là khá mong manh, cho dù có Băng Kiếm Chi Đế ở đây thì nàng cũng không thể cùng một lúc đối đầu với cả hai hồ ly tinh kia được, một kẻ là Chí Tôn Đế Hoàng, kẻ còn lại dựa trên khí tức toát ra thì cũng mạnh ngang với một Đại Đế.

"Tuyết Ly Đế ơi là Tuyết Ly Đế, ngươi nhìn ngươi bây giờ mà xem, có còn là một Đại Đế nữa hay không?"

Ả phân thân nói tiếp.

"Uổng cho ngươi là Đại Đế đứng thứ hai trong Thập Đế lại chỉ biết ru rú ở một nơi hẻo lánh tại Thiên giới mà sống một cuộc đời tầm thường với tộc nhân!

Ngươi yếu kém bại dưới tay tên Viêm Ân Đế kia thì cũng không nói, thế mà khi ngươi sở hữu được Thần Thụ Linh Tâm lại không tận dụng sức mạnh của nó mà lại đem giấu nó ở nơi này, ngươi quá hèn kém!

Ngươi không xứng để làm một Đại Đế!"

"Vậy ngươi xứng sao?

Ngươi cũng chỉ là phân thân của ta mà thôi!

Ngươi sẵn sàng vì lợi ích cá nhân mà vứt bỏ đi tất cả yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn này, kể cả hồ tộc, tộc nhân của ngươi ngươi cũng không bỏ qua?

Một kẻ tàn nhẫn bất chấp thủ đoạn như ngươi!

Ta không xứng chẳng lẽ ngươi xứng hay sao?"

Tuyết Ly Đế giọng tràn đầy phẫn nộ nói hỏi lớn.

"Ha ha ha!"

Phân thân Tuyết Ly Đế cười lớn một tràng, sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Tuyết Ly Đế.

"Ngươi là đang nói đến bọn chúng hay sao?

Ả dang rộng hai tay liền một vòng tròn trận pháp lập tức xuất hiện phía sau lưng ả.

Sau đó, hàng loạt hàng loạt cổng không gian xuất hiện trên bầu trời, phải đến cả trăm cổng không gian.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

....

Phía dưới, chỗ đống đổ nát của hoàng cung đại điện, hàng loạt những tảng đá bất chợt như bị ai đó từ phía dưới hất tung lên văng ra xa, và rồi từng đợt từng đợt những bóng đen bắt đầu trồi lên từ bên dưới đống đổ nát, những bóng đen này chính là tộc nhân của hồ tộc nhưng bây giờ đã mất nhận thức chỉ còn là những cái xác không hồn mà thôi.

Phía trên cao, từ bên trong những cổng không gian, hàng hà sa số những yêu nhân, nói đúng hơn thì bọn chúng đã từng là yêu nhân, xuất hiện, số lượng càng lúc càng nhiều, và chỉ trong vòng vài giây số lượng bọn chúng đã che kín cả bầu trời Thập Vạn Đại Sơn.

Những yêu nhân vừa xuất hiện từ trong cổng không gian chính là những yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn này, và chúng cũng giống như tất cả hồ ly tinh của hồ tộc phía bên dưới, tất cả bây giờ đều chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch không có linh hồn.

Khí thế của đội quân mà ả phân thân vừa triệu gọi ra hừng hực, ma khí tỏa ra từ bọn chúng bao phủ cả bầu trời khiến cho đám người Thương Sơn phái cùng Tuyết Ly Đế, Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cảm thấy bị dồn nén khó thở.

"Tất cả bọn chúng phải là cảm ơn ta mới đúng!

Nhờ có ta mà bây giờ bọn chúng đã sở hữu một cơ thể bất tử a!"

Ả phân thân nói lớn.

"Và ngươi cũng đã nói sai một chuyện rồi!

Ta bây giờ đã có riêng cho bản thân một cơ thể hoàn hảo, bất lão bất tử, không còn là phân thân của ngươi nữa!

Ta bây giờ mới thực sự chính là Tuyết Ly Đế!!"

Lúc này tên mặc áo choàng cũng từ từ bay đến gần ả phân thân, trông điệu bộ của hắn rất khoan thai.

"Sao nào?

Cảm thấy run sợ rồi đúng không?

Các ngươi đúng là nên sợ hãi đi, bởi vì các ngươi sẽ không được sống bao lâu nữa đâu!"

Ả phân thân đắc ý nói, bàng bạc là yêu khí cùng với ma khí toát ra từ ả tựa hồ như sóng biển cuồn cuộn không dứt.

"Sau khi tiễn tất cả các ngươi xuống suối vàng, ta sẽ cùng Bạch Đế và đội quân bất tử này đạp đổ cả Tam giới!

Tam giới phải thuộc về ta, thuộc về hồ tộc mới đúng!"

"Bây giờ ta sẽ mở cổng dịch chuyển, các ngươi hãy mau chóng rời khỏi chỗ này..."

Tuyết Ly Đế bất chợt hạ thấp tông giọng, nói với đám người phía trước.

?!!!

Cả Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng và đám người Thương Sơn phái một mặt ngạc nhiên xen lẫn ngốc trệ quay lại nhìn Tuyết Ly Đế.

"Ngươi tính làm gì?!!"

Long Hân Di lập tức lên tiếng hỏi.

"Sau khi các ngươi rời khỏi đây, ta sẽ cùng bọn chúng đồng quy vu tận...

Dù sao thì Thập Vạn Đại Sơn này cũng là do ta tạo ra...chỉ cần hủy đi trận pháp duy trì thì cả nơi này sẽ sụp đổ và bị nuốt chửng bởi không gian bên dưới..."

Tuyết Ly Đế nghiêm túc nói.

"......"

Cả bọn trong khoảnh khắc liền trở nên trầm mặc với lời nói của Tuyết Ly Đế, không ai có thể thốt ra được lời lẽ nào, có lẽ đây chính là cách giải quyết duy nhất vào lúc này.

"Không thể để ả ta cùng đội quân này rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, nếu không, Tam giới sẽ..."

"Ngươi làm được sao?"

Lữ Linh Nhi bất chợt cắt ngang lời của Tuyết Ly Đế.

"Ngươi chưa kịp làm gì thì đã bị giết rồi!"

"...."

Tuyết Ly Đế.

"Nếu như ngay lúc này lại bỏ chạy, liệu sau này còn có thể cứu vãn được hay sao?"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng hỏi, hàn băng khí tức bộc phát ra lan rộng khắp xung quanh, tay phải nàng nắm chặt lấy chuôi kiếm, tay trái đưa ra phía trước tập trung linh lực.

Vù....

Vù....

Vù....

Hàn băng khí tức xoáy mạnh tạo thành những cơn lốc lạnh đến thấu xương, trước mặt Lữ Linh Nhi, một trận pháp triệu hồi xuất hiện.

"Để ta xem xem rốt cuộc sức mạnh của ngươi có thật sự mạnh như cái miệng của ngươi hay không?"

Lữ Linh Nhi âm trầm nói với phân thân của Tuyết Ly Đế.

"Đại, ra đây!".