Chương 385: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (3)
Một hồ ly tinh là Chí Tôn Đế Hoàng thực lực sâu không thấy đáy.
Một hồ ly tinh là Bát chuyển hồ ly thực lực là ngang với một Đại Đế.
Và, cả một đội quân ma nhân với cơ thể bất tử, chưa nói đến số lượng không đếm nổi, che kín cả bầu trời, thì thực lực mỗi cá nhân trong bọn chúng phải ngang hàng với cả Võ Thánh, Võ Đế hoặc hơn thế nữa.
Tam giới bây giờ chia năm xẻ bảy chỉ như một đống cát rời không hơn không kém, Thập Đại Đế thì cũng chỉ còn có chín người nếu như tính cả một hồ ly tinh tính tình như trẻ con cảnh giới chỉ còn là Yêu Vương, và, một Viêm Ân Đế bây giờ chẳng khác gì là phàm nhân, nếu như chọn cách rút lui vào lúc này tuy rằng có thể giữ được tính mạng nhưng nếu như đám này mà rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì hậu quả sẽ không thể nào có thể đong đếm cho được.
Là một trong Thập Đại Đế, Lữ Linh Nhi tuyệt nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, tung ra hết tất cả những gì nàng có, quyết một trận tử chiến chính là những gì nàng có thể làm và phải làm ở thời điểm này.
"Đại, ra đây!"
Lữ Linh Nhi âm trầm nói.
Bầu trời đầy giận dữ ở Thập Vạn Đại Sơn tựa như dừng lại, những tia chớp bất chợt ngưng gầm thét, không gian cũng như bị băng phong trong khoảnh khắc con hung thú mà Lữ Linh Nhi triệu gọi xuất hiện từ trong trận pháp triệu hồi.
Một ánh sáng màu lam chói mắt lan tỏa ra cả một khu vực rộng lớn khiến cho tất cả những ai có mặt ở chỗ này đều phải nhăn mặt nhíu mắt lại không thể nhìn trực tiếp vào.
Luồng ánh sáng màu lam kia từ từ thu dần lại hiển hiện ra hình dáng của con hung thú.
"Một... một con rồng...?"
Long Hân Di khoé miệng hơi run bất giác lên tiếng khi hình dạng con hung thú hiện rõ ra.
Đúng vậy, con hung thú mà Lữ Linh Nhi vừa triệu hồi ra mang hình dáng của một con rồng với chiều dài cơ thể phải hơn năm mươi thước, toàn thân của nó được bao phủ bởi một lớp vảy lam sắc lấp lánh khiến cho nó như được tạc ra từ một tảng băng, nổi bật trên cơ thể lam sắc của nó là cặp râu dài hơn năm thước cùng với dãy vây lưng chạy dọc từ cổ cho đến chóp đuôi đều một màu vàng kim óng ánh.
Tuy rằng kích cỡ của con hung thú này còn thua xa so với khi Long Hân Di long hóa nhưng mà khí chất và áp bức mà nó tỏa ra là vượt trội hoàn toàn so với nàng, đến cả hàn băng khí tức lạnh buốt quẩn quanh cơ thể của nó cũng là có phần ngưu bức hơn cả Lữ Linh Nhi.
Đám người Thương Sơn phái bất giác lùi lại trước cái khí thế áp bức kinh người của con hung thú.
"Trước giờ...đệ tử cứ nghĩ... khế ước thú của chưởng môn đã là ngưu bức...đã là khủng bố lắm rồi... không ngờ khế ước thú của Lữ sư nương...còn kinh khủng hơn gấp mấy lần..."
Âu Dương Kiệt khoé miệng run run ngập ngừng nói.
"Nó đương nhiên là kinh khủng..."
Tuyết Ly Đế ngưng trọng chen ngang.
"Con hung thú này là Băng Điêu Long, một Trường Sinh Linh Thú, và là con hung thú đứng đầu trong Tứ Trấn thú bảo hộ Thánh Thú Sơn!
Tiền thân của nó là một con cá chép sống vạn năm hấp thụ linh khí đất trời vượt vũ băng môn để hóa rồng, vì thế mà nó chỉ có một nửa là rồng, nhưng dù là vậy thì sức mạnh của nó có thể so sánh với cả một Đại Đế!
Tốt nhất là các ngươi nên tránh chỗ này ra thật xa..."
Tuyết Ly Đế nhíu mày.
"Nếu như đã triệu hồi ra cả Băng Điêu Long thì chắc chắn Băng Kiếm Chi Đế, ả ta, là muốn tử chiến một trận một mất một còn với Bạch Đế và phân thân của ta...
Trận chiến này...vốn không phải những kẻ yếu đuối như các ngươi có thể tham gia...đừng để bị cuốn vào mà mất mạng oan uổng!"
"Yếu đuối?
Sao ngươi không tự xem lại bản thân mình đi?"
Mộc Phiến La bực tức lên tiếng.
"Ý ngươi là sao hả?"
Tiểu Trúc liền quay sang Mộc Phiến La tỏ vẻ khó chịu, hỏi.
"Thôi được rồi, mấy người các ngươi còn có thể cự cãi vào lúc này hay sao chứ?
Mộc đường chủ, ta thấy Tuyết Ly Đế nói cũng là hợp tình hợp lý...trận chiến giữa những Đại Đế vốn không phải những người như chúng ta có thể tham gia vào..."
Hạ Bác lập tức lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
Hừm...
Mộc Phiến La hừ lạnh một cái, nàng liền không thèm chấp Tuyết Ly Đế nữa.
Đám người sau đó cùng gật đầu đồng ý với nhau sẽ lui ra thật xa, tránh bị kéo vào cuộc chiến mà không ai có thể tham gia vào.
"Lão lão, người cũng cùng đi?"
Tiểu Mạch Nghiêng lên tiếng hỏi Tuyết Ly Đế khi nhận ra rằng nàng ta không hề có ý định rời đi.
"Hai ngươi cứ đi đi, tránh xa chỗ này càng xa càng tốt!
Ta sẽ ở lại đây!"
Tuyết Ly Đế ánh mắt nhìn lên phía trên, chỗ phân thân của nàng, đáp lại câu hỏi của Tiểu Mạch Nghiêng.
"Ngươi thực lực chỉ là Yêu Vương, ở lại là muốn tìm chết hay gì?"
Long Hân Di lên tiếng hỏi.
"Ta không giống các ngươi, ta dẫu sao cũng là một Đại Đế!
Đừng quên, hồ tộc bọn ta mạnh nhất là về trận pháp và chú thuật!
Đừng dây dưa nữa!
Đi thôi!"
Tuyết Ly Đế giơ tay lên ra hiệu cho đám người rời đi.
Tuyết Ly Đế, một hồ ly tinh tính tình khá là trẻ con nhưng ngay giây phút này đây đang rất là nghiêm túc và kiên quyết, dầu gì thì nguồn cơn của tất cả mọi chuyện cũng xuất phát từ nàng mà ra, nếu như năm đó nàng không cứng đầu mà đối đầu với Viêm Ân Đế thì đã không xảy ra cuộc chiến giữa hai Đại Đế, nàng cũng không đại bại mà mất đi một cái đuôi, nếu như năm đó nàng không cố chấp tìm đến Ma giới để rồi phát hiện ra Thần Thụ Linh Tâm, nếu như nàng không đoạt Thần Thụ Linh Tâm khỏi Ma giới mà hủy nó ngay lúc đó, nếu như nàng không cố tạo ra Thập Vạn Đại Sơn, nếu như...
Không!
Lúc này không phải lúc để mà hối tiếc!
Những chuyện mà nàng làm trước đây cũng giống như nước đã tràn ly không thể nào có thể thay đổi được nữa, điều Tuyết Ly Đế có thể làm ngay lúc này chính là cố hết sức để mà dọn dẹp đi đống rắc rối mà chính nàng đã tạo ra.
Khừ...khừ...
Băng Điêu Long khi vừa xuất hiện từ trong vòng tròn trận pháp, cả thân thể lơ lửng trên không, nó thở ra vài hơi lạnh buốt đóng băng cả không khí trước mắt nó, đôi mắt màu hoàng kim của nó quan sát một lượt khắp xung quanh sau đó bằng một giọng khá trầm hỏi Lữ Linh Nhi.
"Kẻ địch lần này là hai hồ ly tinh phía trên kia à?"
"Ừm..."
Lữ Linh Nhi một từ đáp lại.
"Ả hồ ly bên trái, khí tức rất kì lạ...trong cơ thể có cả yêu khí và ma khí, cảnh giới ít nhất cũng phải là Hóa Thần cảnh trung kỳ...
Ả còn lại...ta không thể nhìn ra được tu vi cảnh giới...
Ngươi là muốn ta làm gì trong hoàn cảnh này đây?"
Băng Điêu Long tiếp tục hỏi.
"Tung ra hết những gì ngươi có, không để tên nào sống sót rời khỏi đây!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng lên tiếng.
"Ha ha ha!
Băng Kiếm Chi Đế, ngươi triệu hồi ra một con rắn thì có thể làm được gì cơ chứ?"
Phân thân Tuyết Ly Đế cười lớn mỉa mai.
?!!
Phân thân Tuyết Ly Đế vừa dứt lời liền một luồng sáng mang hàn băng khí tức bất ngờ ập đến chỗ ả ta.
Bang!
Cả hai hồ ly tinh, Bạch Đế và phân thân của Tuyết Ly Đế, trong khoảnh khắc lập tức thi triển ra màn chắn hộ thân vừa kịp chắn được luồng ánh sáng hàn băng kia, nhưng đám ma nhân phía sau lại không thể phản ứng kịp, chỉ trong chớp mắt hơn trăm tên ma nhân bị băng phong rơi tự do xuống đất.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
...
Những tảng băng ma nhân rơi xuống gây ra những chấn động liên tiếp sau đó vỡ nát ra thành trăm ngàn mảnh băng.
Nhưng mà đám ma nhân rơi xuống lại tựa như không hề bị thương một chút nào, bọn chúng lập tức có thể đứng lên được ngay.
"Thực lực thì đúng là rất mạnh nhưng mà đầu óc lại ngu si không phân biệt được đâu là rồng còn đâu là rắn?"
Băng Điêu Long trầm giọng quăng tới ả phân thân lời khinh bỉ, luồng sáng hàn băng vừa rồi là do nó bắn ra từ miệng.
Lời lẽ cao ngạo đầy sự chế giễu của Băng Điêu Long khiến cho ả phân thân tức giận.
Thật là quá sức ngông cuồng!
Chỉ là một con súc sinh lại dám buông ra những lời lẽ khinh dễ đối với ả?
Phải chết!
Con súc sinh này nhất định phải chết!
"Chết đi!"
Ả phân thân yêu lực tích tụ nơi lòng bàn tay phải trực tung một chưởng đánh xuống chỗ Băng Điêu Long, nhưng chưởng khống chưa kịp đánh ra thì ả được một phen giật mình khi hình dáng khổng lồ của con hung thú chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mắt ả.
"Cẩn thận!!"
Tên mặc áo choàng lơ lửng cách ả phân thân vài thước nói lớn, giọng đầy gấp gáp và hốt hoảng cảnh báo cho ả ta.
"Thử xem ai mới là kẻ chết trước!"
Băng Điêu Long âm trầm nói, móng vuốt khổng lồ của nó quật tới ả phân thân.
Bang!!!
Ầm!
Màn chắn hộ thân bảo vệ ả phân thân không bị thương nhưng ả ta vẫn bị lực lượng kinh khủng từ cú quật chết người của Băng Điêu Long đánh văng ra xa hơn trăm thước, ngay cả tên mặc áo choàng bí ẩn cũng bị quật trúng bị đánh văng xuống đống đất đá phía bên dưới.
'Cái quái gì vừa xảy ra?!!
Một con hung thú có thể di chuyển nhanh đến như thế sao chứ?!!
Không thể!
Chuyện này hoàn toàn không thể... khoảng cách là quá xa... không một con hung thú nào có thể làm được chuyện này cả!!
Trừ khi...'
Trong khoảnh khắc bị đánh vang đi ả phân thân nhíu mày nghĩ ngợi, ả khá kinh ngạc với tình huống vừa diễn ra, nhưng ngay lập tức ả ta liền phát hiện ra nguyên do và trấn tỉnh lại.
Keng!
Cùng lúc với khoảnh khắc Băng Điêu Long tấn công ả phân thân thì Lữ Linh Nhi cũng xuất hiện trước mặt Bạch Phiêu Phiêu, một đường kiếm quét ngang về phía trước nhưng như những lần trước đó, đòn tấn công của nàng dễ dàng bị Bạch Phiêu Phiêu hóa giải.
"Ta sẽ cầm chân Bạch Đế, ả phân thân giao cho hai ngươi!"
Lữ Linh Nhi âm trầm nói với Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế.
"Ừm..."
Tuyết Ly Đế lơ lửng bên cạnh Băng Điêu Long gật đầu.
"Cũng phải có người dạy cho con hồ ly đó biết cách phân biệt đâu là rắn còn đâu là rồng!"
Băng Điêu Long đáp lời Lữ Linh Nhi.
Keng!
Lữ Linh Nhi lại một kiếm chém tới Bạch Phiêu Phiêu, nhưng lần này nàng lập tức lùi lại phía sau khá xa.
"Tới đây!"
Lữ Linh Nhi giọng lạnh lùng nhưng đầy khiêu khích nói với Bạch Phiêu Phiêu.
Kế hoạch là kéo Bạch Đế ra xa khỏi phân thân của Tuyết Ly Đế, giữ chân nàng ta, không để nàng ta giúp ả.
Hơn nữa, Lữ Linh Nhi, nàng cũng đang có một chuyện cần làm rõ.
Soạt!
Bạch Đế biến mất, giây phút sau đã xuất hiện trước mặt Lữ Linh Nhi, dường như nàng ta có thể nghe thấy Lữ Linh Nhi và chấp nhận lời khiêu khích kia.
Keng!
Keng!
Keng!
...
Hàng loạt những kiếm chiêu được xuất ra từ cả hai, nhưng lần này thân thủ của Lữ Linh Nhi linh hoạt và nhanh hơn khi nãy gấp bội phần, nàng hiện tại không những đã kích hoạt tối đa lĩnh vực kiếm pháp mà còn được chú thuật của Tuyết Ly Đế hỗ trợ, một loại chú thuật gia tăng sức mạnh và tốc độ, vì thế mà nàng bây giờ có thể trao đổi chiêu thức với Bạch Đế mà không bị ép vào thế hạ phong như khi nãy, và Băng Điêu Long vừa rồi cũng nhờ chính chú thuật này nên mới có thể di chuyển như một tia chớp từ khoảng cách rất xa mà áp sát ả phân thân khiến cho ả phải giật mình mà kinh ngạc.
"Này hồ ly tinh!
Ngươi có loại thuật phòng thủ nào tránh được cái lạnh hay không?
Nếu có thì hãy lập tức triển khai ra đi nếu không muốn bị biến thành một tảng băng!"
Băng Điêu Long ánh mắt quăng về phía ả phân thân và hàng loạt hàng loạt những tên ma nhân đang lao về phía nó, âm trầm nói với Tuyết Ly Đế, từ cơ thể to lớn của nó hàn băng khí tức ào ào tuôn ra khắp mọi phía.
Một vòng tròn trận pháp lam sắc với đường kính phải hơn năm mươi thước xuất hiện ngay phía bên dưới Băng Điêu Long, hàn băng khí tức xung quanh cơ thể nó tỏa ra liên tục và cuộn xoáy thành một cơn lốc dữ dội.
"Không cần phải lo cho ta, cứ làm những gì ngươi muốn!"
Tuyết Ly Đế trầm giọng đáp lại Băng Điêu Long, nàng vừa thi triển ra một màn chắn hộ thân bao quanh lấy nàng, tuy rằng không bị hàn băng khí tức mà Băng Điêu Long toát ra ảnh hưởng nhưng nàng vẫn cảm nhận được cái lạnh đến buốt da buốt thịt.
Gió thổi mạnh từng cơn từng cơn quyện với đó là hàn băng khí tức khiến cho hơi nước trong không khí đóng băng lại, chỉ trong vài khoảnh khắc sau khi trận pháp khổng lồ xuất hiện, bầu trời đen kịt u ám bỗng chốc xuất hiện hàng ngàn hàng vạn những đốm nhỏ màu trắng.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
....
Đám ma nhân hung hăng điên cuồng lao đến chỗ Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế lập tức khựng lại khi chạm vào những bông tuyết do Băng Điêu Long tạo ra.
Những bông tuyết kia tuy nhỏ bé nhưng lạnh buốt đến thấu xương, và số lượng thì không thể nào mà đếm nổi, giăng kín cả một khu vực rộng lớn, khiến cho đám ma nhân không thể nào mà tránh né đi được, chuyển động của bọn chúng chậm lại hẳn đi vì cái lạnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Những tên ma nhân vượt qua được cái lạnh chết người kia thì khi gần áp sát Băng Điêu Long liền bị hàn băng khí tức xung quanh nó băng phong thành những tảng băng sau đó rơi tự do xuống bên dưới.
Những bông tuyết thi nhau rơi xuống khiến cho mặt đất bên dưới chỉ thoáng chốc phủ đầy một màu trắng xóa, những bông tuyết đó rơi xuống rồi lại được tái tạo lại trên không trung và rồi lại rơi xuống hệt như tuyết rơi khi trời vào đông.
Ma nhân số lượng cũng không phải là ít nhưng mà không có tên nào có thể tiếp cận được Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế trong phạm vi hơn mười thước cho dù bọn chúng có cố gắng cách mấy.
Thoáng chốc sau, bọn chúng trở nên dè chừng với khí tức hàn băng của Băng Điêu Long, không còn chọn cách tiếp cận mà chuyển sang tấn công từ xa bằng vô số chưởng khống.
Nhưng mà, hàn băng khí tức xoáy quanh Băng Điêu Long không chỉ hạn chế sự di chuyển của đám ma nhân bọn chúng mà nó còn giống như là một cái khiên chắn đánh bật đi tất cả chưởng khống mà đám ma nhân đánh tới.
"Trò vặt vãnh!"
Phân thân Tuyết Ly Đế hừ lạnh một cái, tỏ ra khinh dễ trước Băng Thiên Tuyết Địa, trận pháp mà Băng Điêu Long thi triển ra, ả ta tụ yêu khí nơi lòng bàn tay sau đó đánh ra một chưởng.
Chưởng khống do ả đánh ra khủng bố là yêu khí cùng với đó là ma khí kết hợp với nhau lập tức hữu hình thành hình ảnh một con yêu hồ màu đen cao hơn năm thước lao nhanh về phía trước.
Chưởng khống hữu hình hồ yêu lao đến đâu cũng liền đánh tan đi những bông tuyết đến đó, không gian mà chưởng khống vụt qua tựa như bị xé toạc ra.
Băng Điêu Long liền tụ khí lực trước miệng phóng ra một luồng sáng hàn băng đáp trả lại chưởng khống kinh khủng kia của ả phân thân.
Oành!
Một vụ nổ long trời lở đất nổ ra khi chưởng khống hữu hình hồ yêu chạm vào luồng sáng hàn băng tạo ra một sóng xung kích thổi bay hơn trăm tên ma nhân xung quanh đó ra xa mấy mươi thước.
Chỉ trong một chiêu liền dễ dàng đánh tan đi chưởng khống hữu hình của một kẻ tu vi cảnh giới đã là Hóa Thần cảnh trung kỳ, Băng Điêu Long, không phải ngẫu nhiên mà nó là con hung thú đứng đầu trong Tứ Trấn thú bảo vệ Thánh Thú Sơn, cấm địa nguy hiểm nhất ở Thiên giới.