Chương 386: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (4)

Chương 386: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (4)

Oành!

Oành!

Oành!

...

Băng Điêu Long cùng với Tuyết Ly Đế, cả hai phối hợp với nhau hết sức nhịp nhàng, kẻ lo công người lo phòng thủ, quần tảo trên không giữa đám ma nhân đông nghìn nghịt như chốn không người.

Đám ma nhân bọn chúng lao đến tấn công Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế một cách điên cuồng nhưng đều vô dụng không thể nào có thể chạm vào cả hai, cứ lần lượt hết đám này đến đám khác, hoặc là tiếp cận quá gần bị băng phong bởi hàn băng khí tức sau đó rơi tự do xuống đất, hoặc là bị đánh bay ra xa bởi móng vuốt khổng lồ hoặc từ những cú quật chết người đến từ cái đuôi của Băng Điêu Long, hoặc là bay màu ngay tức khắc bởi luồng sáng hàn băng phóng ra từ miệng con hung thú.

"Khế ước thú của Kiếm Đế quả thực là quá ngưu bức... khiến cho kẻ đứng đầu long tộc như ta phải hỗ thẹn..."

Long Hân Di thừa nhận.

"Khoảng cách chênh lệch về thực lực giữa Thượng giới và Hạ giới là quá lớn..."

Mộc Phiến La thêm vào.

Một Long Hân Di, Long Thánh đỉnh phong.

Một Mộc Phiến La, Yêu Thánh đỉnh phong.

Một Hạ Bác, Nửa bước Võ Đế.

Cả ba đều là những bậc đỉnh tiêm ở Nhân giới nhưng như thế thì đã sao chứ, chỉ bằng một con hung thú đến từ Thiên giới thôi là đủ để giết cả ba trong chớp mắt.

Trước cuộc chiến giữa những Đại Đế thì cả ba kẻ đỉnh tiêm Nhân giới cũng chỉ như là phàm nhân nhỏ bé mà thôi!

"Tuyết Ly Đế quả không hỗ danh là một Đại Đế... có thể thi triển chú thuật, trận pháp với tốc độ cực kỳ nhanh, muội không thể xác định được là nàng ta...đã thi triển ra màn chắn hộ thân kia...từ lúc nào...

Hơn nữa...tuy rằng tu vi cảnh giới chỉ là Yêu Vương nhưng lại có thể cùng lúc thi triển ra và duy trì một lúc cả chú thuật và trận pháp... điều này... đến cả những đại sư trận pháp đỉnh tiêm ở Nhân giới cũng không thể nào làm được..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói với một giọng đầy ngưỡng mộ.

"Chuyện đó là đương nhiên!

Nói về chú thuật, trận pháp hay là cấm chế thì trong Tam giới này lão lão của ta nhận thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất!"

Tiểu Trúc tự hào và hãnh diện lên tiếng tiếp lời Hoa Vi Nghi.

Lời này của Tiểu Trúc không phải là tự cao tự đại mà là nói theo sự thật hoàn toàn.

Cổ Thiên Hoa Cung là tông môn chuyên nghiên cứu về trận pháp và cấm thuật có bề dày lịch sử cả ngàn năm, từ cung chủ cho đến trưởng lão và các cao tầng, ai ai cũng là cao thủ trận pháp cấp bậc đại sư tinh thông chú thuật, trận pháp, cấm thuật, nếu như không có tên Cao Vấn phản bội thì Cổ Thiên Hoa Cung bây giờ đã trở thành một trong những Nhất đại tông môn đứng đầu cả đại lục, nhưng mà, đó chỉ là ở Nhân giới mà thôi, còn hồ tộc thì từ thuở hồng hoang của Tam giới đã là tộc nhân mạnh nhất về trận pháp chú thuật, Tuyết Ly Đế thân là hồ ly tinh đứng đầu hồ tộc thì chuyện nàng ta là đại sư trận pháp mạnh nhất cả Tam giới âu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà Hoa Vi Nghi đã nhìn nhận sai một chuyện, tất cả những thứ xung quanh đám người, cả Thập Vạn Đại Sơn này, đều là do chính tay Tuyết Ly Đế tạo ra, vì thế mà nàng ta có thể tùy ý mượn lực lượng thiên địa linh khí tồn tại ở Thập Vạn Đại Sơn để mà cùng lúc duy trì cho cả chú thuật và trận pháp, nếu như là ở Nhân giới, với tu vi cảnh giới chỉ là Yêu Vương kia, thì Tuyết Ly Đế cũng chẳng khác gì những đại sư trận pháp bình thường khác, không thể nào mà làm được chuyện như thế cả.

"Tuyết Ly Đế quả thực rất mạnh, Băng Điêu Long kia cũng rất là ngưu bức... nhưng mà... liệu cả hai sẽ trụ được bao lâu...?"

Hạ Bác nhíu mày hỏi trống không.

Tuyết Ly Đế và Băng Điêu Long đúng là rất mạnh, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, không có kẽ hở nào để mà kẻ địch có thể lợi dụng, nhưng mà cả hai chỉ là đang phòng thủ trước từng đợt từng đợt ma nhân tấn công mà thôi, cả hai không thể nào đột phá được vòng vây của hàng ngàn hàng vạn ma nhân bất tử.

Nguyên tắc bất di bất dịch khi chiến đấu với kẻ thù bất tử chính là phải tìm ra và tiêu diệt đi nguồn gốc bất tử của kẻ địch, cũng là nói, Tuyết Ly Đế và Băng Điêu Long phải tiêu diệt được phân thân của Tuyết Ly Đế thì mới có thể tiêu diệt được đội quân ma nhân này, nhưng mà điều đó là không thể vào lúc này khi mà ả phân thân đang lơ lửng ở một chỗ cách khá xa cả hai, ả ta chỉ ở yên đó và quan sát trận chiến không hề có ý định tham gia vào.

"Chủ thượng, người sao lại phí thời gian với đám này cơ chứ?

Với sức mạnh của người có thể dễ dàng bóp chết bọn chúng kia mà..."

Tên mặc áo choàng lơ lửng phía sau ả phân thân giọng trịnh trọng lên tiếng hỏi, hắn, lãnh trọn một quật trời giáng từ Băng Điêu Long rơi thẳng xuống đống đất đá bên dưới nhưng dường như không hề bị thương một chút nào, có chăng chỉ là y phục có phần lấm lem, xộc xệch mà thôi.

"Ngươi là đang chỉ ta cách làm việc hay sao?"

Ả phân thân âm trầm hỏi tên mặc áo choàng.

"Không, không!

Thuộc hạ nào dám!

Chỉ là...chỉ là..."

Tên mặc áo choàng giọng đầy sự sợ hãi lập tức đáp lời ả phân thân.

"Giết bọn chúng bây giờ thì quá dễ dàng cho bọn chúng!

Ta muốn đập tan đi cái niềm tin, cái sự hy vọng của bọn chúng, để bọn chúng dần chìm vào trong vũng lầy của sự tuyệt vọng, đau khổ, sau đó chính tay ta sẽ giúp bọn chúng kết thúc đi cái sự thống khổ đó!

Còn gì thú vị bằng việc đứng nhìn cả Tuyết Ly Đế và Băng Kiếm Chi Đế, hai Đại Đế vang danh cả Tam giới, ngụp lặn trong sự bất lực đâu chứ?"

Ả phân thân chậm rãi nói bằng một giọng điệu gian ác và thích thú tựa như ả đang tận hưởng trận chiến vậy.

"Thì...thì ra là vậy..."

Tên mặc áo choàng ngập ngừng nói.

------ ------ -----

Oành!!!

Băng Điêu Long phóng một luồng sáng hàn băng từ miệng của nó thẳng vào đám ma nhân mấy mươi tên trước mắt khiến bọn chúng bay màu ngay tức khắc.

Nhưng mà khi luồng sáng hàn băng vừa vụt tan đi thì lại xuất hiện mấy mươi tên ma nhân lấp vào khoảng trống của đám ma nhân vừa bị thổi bay đi.

Khó chịu!

Cực kỳ khó chịu!

Băng Điêu Long tỏ thái độ khó chịu ra mặt.

Nó đã sử dụng đến Băng Thiên Tuyết Địa, trận pháp hạn chế sự di chuyển của kẻ địch trên diện rộng, tuy rằng đám ma nhân có chậm lại nhưng số lượng của bọn chúng lại là quá nhiều, bọn chúng cứ thế vây quanh nó và Tuyết Ly Đế khiến cho cả hai phải ở yên một chỗ mà phòng thủ, hoàn toàn không thể làm được gì khác.

"Ngươi có cách nào để đột phá vòng vây hay không?

Ta không thể duy trì cho chú thuật cường hóa được lâu đâu!"

Tuyết Ly Đế nhăn mặt nói với Băng Điêu Long.

Tuy rằng nàng có thể mượn lực lượng thiên địa linh khí ở Thập Vạn Đại Sơn này để duy trì cho chú thuật và trận pháp nhưng mà vẫn có giới hạn, và nàng sắp đến giới hạn đó, dẫu sao thì tu vi cảnh giới của nàng hiện tại cũng chỉ là Yêu Vương.

Khừ...khừ...

Băng Điêu Long ánh mắt quăng đến chỗ ả phân thân ở phía xa sau đó âm trầm đáp lại câu hỏi của Tuyết Ly Đế.

"Ta sẽ đột phá vòng vây, ngươi hãy cố mà theo cho kịp, nếu bị tuột lại phía sau có chết cũng đừng trách ta!"

Nói rồi Băng Điêu Long liền tích tụ hàn băng khí tức trước miệng.

Tách!

Tách....!

Hàn băng khí tức lập tức đóng băng hơi nước trong không khí tạo nên một khối băng, diện tích của khối băng càng lúc càng lớn, chỉ trong vài khoảnh khắc liền trở nên khổng lồ với đường kính phải hơn mười thước.

Grào!!!

Băng Điêu Long gầm lên một tiếng, khí lực từ miệng nó đẩy mạnh khối băng lao thẳng về phía trước.

"Thiên Niên Băng Phách!"

Vù...vù...vù...!!!

Bành!

Bành!

Bành!

....

Khối băng khổng lồ lao đi với một tốc độ không tưởng đánh bay đi tất cả những tên ma nhân cản đường.

"Đi thôi!"

Băng Điêu Long nói với Tuyết Ly Đế, liền bay theo sau khối băng.

Tuyết Ly Đế gật đầu cũng lập tức di chuyển theo sau Băng Điêu Long.

Vù...vù...vù...!!!

"Chủ thượng...bọn chúng...!"

Tên mặc áo choàng lo lắng lên tiếng khi khối băng khổng lồ lao vun vút đến chỗ hắn và ả phân thân.

Nhưng mà phân thân của Tuyết Ly Đế lại không hề mảy may lo lắng một chút nào, ả cười khẩy khinh dễ.

"Trò mèo này chẳng phải khi nãy vừa mới diễn xong rồi hay sao?"

Ả hỏi trống không, tay phải ả đưa về phía trước, ma khí cùng yêu thú khí ngùn ngụt bộc phát ra từ cơ thể ả ta.

Tên mặc áo choàng cảm thấy hãi hùng với sự khủng bố của khí tức mà ả phân thân đang bộc phát ra liền lui về phía sau khá xa, hắn không biết ả định làm gì nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm đến từng cọng lông trên người.

'Đó... đó là cái...?

Là Võ hồn...?!!

Ả ta từ khi nào đã thức tỉnh Thức hải mở ra Võ hồn cơ chứ?!!'

Tuyết Ly Đế giật mình khi nhìn thấy phía sau lưng ả phân thân hiển hiện lên một bóng hình to lớn.

Ma khí hoà cùng với yêu khí do ả phân thân bộc phát ra hữu hình thành một Huyết Tu La cao hơn mười lăm thước sau lưng ả ta với gương mặt giận dữ, cặp răng nanh nhọn hoắc, toàn thân là một bộ giáp trụ màu đỏ trông hệt như những Samurai.

Ả phân thân hai tay giơ lên giống như một cung thủ đang ngắm bắn, phía sau ả, Huyết Tu La cũng làm hành động tương tự nhưng khác ở chỗ là nó đang cầm một cây cung với mũi tên được bao bọc bởi ma khí ngùn ngụt.

"Nhất Tiễn!"

Ả phân thân lạnh lùng nói.

Liền tức thì Huyết Tu La buông tay khỏi dây cung.

Rẹt!!

Mũi tên do Huyết Tu La bắn ra xé gió lao đi vun vút với một tốc độ cực kỳ nhanh hướng thẳng về phía khối băng khổng lồ.

"Là Huyết hồn!!

Mau tránh ra!!!"

Tuyết Ly Đế hốt hoảng hét lớn cảnh báo cho Băng Điêu Long, đồng thời hai ngón tay đưa lên lập tức thi triển ra một màn chắn hộ giáp che chắn cho cả hai.

'Chết tiệt!

Nó nhanh quá!

Không tránh kịp rồi!'

Tuyết Ly Đế ngưng trọng.

Băng Điêu Long, nó cũng là trông thấy mũi tên đang lao đến chỗ nó, nhưng mà, khoảng cách là quá gần, tốc độ của mũi tên lại là quá nhanh, với cơ thể khổng lồ của nó, né tránh là điều không thể.

Đùng!

Ầm!

Ầm!!

Mũi tên do Huyết Tu La bắn ra chạm vào Thiên Niên Băng Phách vàxuyên qua khối băng một cách dễ dàng khiến nó vỡ tan thành trăm mảnh, mũi tên sau đó không hề giảm tốc độ bay cứ thế lao thẳng vào màn chắn hộ giáp mà Tuyết Ly Đế tạo ra.

Oành!!!

Một vụ nổ lớn nổ ra giữa không trung, từ bên trong làn khói mù mịt của vụ nổ hai hình bóng rơi tự do xuống mặt đất gây ra một chấn động lớn.

"Lão lão?!!"

Cả Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng một mặt hốt hoảng gọi lớn, liền sau đó rất nhanh vận thân pháp lướt đến chỗ Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế vừa rơi xuống.

Đám người Thương Sơn phái đứng hình mất một giây sau đó cũng vận thân pháp lướt đi theo sau hai hồ ly tinh, chỉ có Hoa Vi Nghi cùng năm đệ tử là vẫn ở yên một chỗ.

----- ----- -----

Keng!

Keng!

...

Lữ Linh Nhi cùng Bạch Phiêu Phiêu trao đổi chiêu thức với nhau một cách quyết liệt, không bên nào nhường bên nào, tất cả chiêu thức tung ra nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.

Tuy rằng Lữ Linh Nhi có chú thuật cường hóa mà Tuyết Ly Đế thi triển lên nàng, lực lượng, tốc độ của nàng đều được đẩy lên mức tối đa, nhưng mà nàng vẫn không thể nào có thể chiếm được thế thượng phong trước Bạch Phiêu Phiêu, càng đánh nàng càng trở nên hụt hơi trước Bạch Đế.

'Hồ ly tinh này...mạnh đến mức vô lý...

Công, thủ đều không để lộ ra một chút sơ hở nào...

Muốn đánh bại được ả...chỉ có cách là phải hợp nhất với Đại...'

Lữ Linh Nhi nghĩ ngợi.

Oành!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên chỗ Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế khiến cho Lữ Linh Nhi khựng lại một nhịp, ánh mắt nàng lia nhanh về phía vừa xảy ra vụ nổ thì liền bắt gặp cảnh tượng cả Băng Điêu Long và Tuyết Ly Đế rơi tự do xuống đất.

'Đại?!!'

Bành!

Phụt!!

Trong khoảnh khắc Lữ Linh Nhi phân tâm bởi vụ nổ thì Bạch Phiêu Phiêu bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt nàng, tay trái tung ra một chưởng vào giữa ngực nàng.

Lữ Linh Nhi lãnh trọn một chưởng của Bạch Phiêu Phiêu liền phun ra máu, lực lượng từ chưởng khống đánh nàng văng ra xa hơn hai mươi thước.

"Kết!"

Lữ Linh Nhi xoay người đạp lên lớp băng phong mà nàng vừa tạo ra để dừng lại.

Soạt!

Và chỉ trong chớp mắt, nàng liền biến mất.

Bạch Phiêu Phiêu nhìn thấy Lữ Linh Nhi bất ngờ biến mất thì liền khựng lại, nàng ta dường như không hề có ý định đuổi theo.

----- ----- -----

Khụ...khụ...khụ...

Tuyết Ly Đế hộc máu gắng gượng đứng lên, ánh mắt dán lên trên chỗ phân thân của nàng.

Cũng may là nàng kịp thời thi triển ra màn chắn hộ giáp giảm đi rất nhiều lực lượng của mũi tên kia, nếu không thì nàng đã mất mạng khi lãnh trọn đòn tấn công vừa rồi.

Tính mạng tuy rằng giữ được nhưng mà nàng bây giờ bị thương rất nghiêm trọng không còn đủ sức để mà thi triển ra bất cứ chiêu thức nào cả.

Bên cạnh nàng, Băng Điêu Long nằm sóng soài trên mặt đất không thể gượng dậy nổi, vết thương của nó e là còn nghiêm trọng hơn của nàng rất nhiều, nó không thể nói thành tiếng chỉ đủ sức mà thở ra từng hơi rất nặng nhọc.

'Hoá Thần cảnh...quá mạnh...'

Tuyết Ly Đế thừa nhận trong đầu.

"Tuyết Ly Đế, à không, phải là Ngọc Diện Cửu Mệnh Yêu hồ chứ nhỉ?"

Ả phân thân lơ lửng phía trên cao nói vọng xuống bằng một giọng điệu đầy sự khinh dễ.

"Ngươi đã cảm nhận được bản thân yếu đuối đến mức nào chưa?

Nhưng mà ngươi không cần phải lo lắng mà làm gì cả, sau khi giết ngươi ta sẽ thay ngươi trở thành Tuyết Ly Đế, và đạp đổ cả Tam giới này dưới chân!

Vì vậy, cứ thoải mái mà chết đi!"

Ả ta ngưng lại một nhịp, thái độ bỗng chốc thay đổi trở nên nghiêm túc.

"Nhị Tiễn!"

Ả ta vừa dứt lời thì phía sau Huyết Tu La liền bắn ra một mũi tên hướng thẳng xuống chỗ Tuyết Ly Đế và Băng Điêu Long.

Vù...vù...vù...

Tuyết Ly Đế ánh mắt hiện lên tuyệt vọng cùng với đó là sự không cam tâm nhìn vào mũi tên chết chóc đang lao thẳng xuống với một tốc độ kinh khủng, khoé miệng nàng bất chợt hiển hiện lên một nụ cười mỉm.

'Xong rồi...

Tất cả đã kết thúc...'

"Lão lão!!!!"

Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng gọi lớn, bằng hết sức lực cố gắng lao đến chỗ Tuyết Ly Đế.

"Không kịp rồi!"

"Chết tiệt!!!"

Hạ Bác cùng Long Hân Di ngưng trọng lên tiếng.

Đùng!!!!

Một vụ nổ long trời lở đất nổ ra ngay chỗ Tuyết Ly Đế, bụi đất bốc lên mù mịt che phủ cả một khu vực rộng lớn.

"Không!!!!

Lão lão!!!!"

Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng hét lớn trong sự tuyệt vọng khi chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của Tuyết Ly Đế, cả hai hồ ly tinh một giây sau đó liền khựng lại, cả cơ thể khuỵu xuống, nước mắt che kín gương mặt.

"Lão lão...là cả hai ta vô dụng... không thể bảo vệ được lão lão..."

Hạ Bác, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La cũng dừng lại cạnh hai hồ ly tinh, ánh mắt ngưng trọng đầy tiếc nuối nhìn về phía đám bụi đất mù mịt cao đến tận bầu trời.

"Tuyết Ly Đế...cứ thế mà..."

Hạ Bác ngậm ngùi tiếc nuối không nói thành câu.

Ở phía xa, Hoa Vi Nghi cùng đám đệ tử chứng kiến cảnh tượng đó cũng là chung một tâm trạng với cả Hạ Bác, Long Hân Di và Mộc Phiến La, nhưng kèm với đó là sự lo lắng không thôi.

Bây giờ chỉ còn lại Băng Kiếm Chi Đế, nhưng mà kẻ địch lại quá mạnh, mạnh đến mức vô lý như thế, liệu Kiếm Đế có thể thắng được hay không chứ?

"Hoa phu nhân!"

Trong giây phút tiếc nuối cùng lo lắng tột cùng Hoa Vi Nghi bất chợt giật mình khi một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trong đầu.

Nàng lập tức nhận ra được ngay chủ nhân của giọng nói đó liền đáp lại.

'Hệ thống?

Là ngươi sao?'

"Phải!

Chính là ta!

Không có nhiều thời gian để mà hàn huyên đâu!

Hoa phu nhân, người có thể mở ra cổng dịch chuyển nối giữa Thương Sơn phái và Thập Vạn Đại Sơn ngay bây giờ không?".