Chương 388: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (6)

Chương 388: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (6)

Soạt...

Soạt...!!

Lợi dụng lúc phân thân của Tuyết Ly Đế hướng sự chú ý về Vương Nhất Tự, Lữ Linh Nhi cùng cả bọn liền vận thân pháp di chuyển thật nhanh đến chỗ Vương Nhất Tự vừa xuất hiện.

"Viêm Ân Đế, tên khốn kiếp nhà ngươi, sao bây giờ mới chịu xuất hiện hả?!"

Vừa chạm mặt Tuyết Ly Đế liền gắt gỏng hỏi Vương Nhất Tự, bộ dáng hờn dỗi, gương mặt thể hiện ra sự khó chịu.

"Ngươi...?!!"

Argrat lập tức trừng mắt, thanh đại đao gác trên vai trực vung đến hòng dạy dỗ cho kẻ dám buông ra những lời lẽ xúc phạm đến chủ nhân của nàng, nhưng nàng chưa kịp động thủ thì Vương Nhất Tự đã giơ tay lên ra hiệu cho nàng ngừng lại.

Vương Nhất Tự sau đó nhíu mày, ngốc trệ nhìn hồ ly tinh trước mắt.

"Nha đầu này là...?"

Hắn ngốc trệ hỏi.

"Nha đầu...?"

Tuyết Ly Đế khoé miệng hơi giật hỏi ngược lại.

"Phu quân, nàng ta chính là... Tuyết Ly Đế!"

Mộc Phiến La liền lên tiếng giải thích cho Vương Nhất Tự biết.

"Tuyết... Tuyết Ly Đế...?

Phì...!"

Vương Nhất Tự bất chợt phì cười.

"Tuyết Ly Đế đường đường là Đại Đế đứng sau ta, một thời cao ngạo, ngang bướng, đầu cứng hơn đầu gỗ, giờ lại trông như một nha đầu hồ ly tinh thế này?

Đây lẽ nào chính là do thiên phạt?"

Vẫn cái giọng điệu đầy sự chế giễu quen thuộc Vương Nhất Tự thản nhiên nói với Tuyết Ly Đế, nhưng mà hắn không xưng là bản tọa mà lại xưng ta, đây không phải là hắn nhường nhịn gì Tuyết Ly Đế mà do hắn và Tuyết Ly Đế đã xưng hô ngang hàng với nhau đã từ rất lâu rồi.

"Tên không biết sống chết kia, dám xúc phạm lão lão?!!

Thật là hận mình sống quá lâu mà!!"

Tiểu Trúc bực tức nói lớn, hùng hổ trực lao đến Vương Nhất Tự mà dạy dỗ cho hắn một bài học rằng xúc phạm đến hồ tộc sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào.

Cho dù tên nam nhân trước mặt Tiểu Trúc có là Viêm Ân Đế thì đã sao, là Viêm Ân Đế thì có thể nói ra những lời lẽ như thế hay sao?

Hơn nữa Viêm Ân Đế chính là kẻ năm xưa đã khiến cho cả hồ tộc phải nhục nhã.

"Ồ?!"

Vương Nhất Tự tỏ ra vẻ ngạc nhiên trước thái độ kia của Tiểu Trúc.

"Tiểu Trúc, lui xuống!

Không được vô lễ!"

Tiểu Trúc chưa kịp làm gì thì Tuyết Ly Đế nói lớn với giọng điệu dứt khoát.

"Nhưng mà lão lão...hắn ta..."

Tiểu Trúc ngập ngừng nói với Tuyết Ly Đế.

"Ta dạy ngươi nói chuyện như thế đấy à?

Hắn ta dẫu sao cũng là Viêm Ân Đế, là ngang hàng với ta, ngươi như thế khác nào bôi tro trát trấu lên mặt ta?!!"

Tuyết Ly Đế gằn giọng nói.

"Lão lão bớt giận... Tiểu Trúc...sai rồi..."

Tiểu Trúc lập tức tiu nghỉu trước lời trách mắng của Tuyết Ly Đế.

"Thuộc hạ nóng giận khi nhìn thấy chủ nhân bị xúc phạm âu cũng là lẽ đương nhiên, ngươi không cần thiết phải nóng giận đến như thế đâu!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Hừm...!"

Tuyết Ly Đế hừ lạnh một cái.

"Trước khi nói người khác thì hãy nhìn lại bản thân!

Viêm Ân Đế đứng đầu Thập Đại Đế bây giờ có khác gì một phàm nhân hay không?

Chỉ là một tên Võ Đồ mà cũng ở đó lên giọng ta đây?"

Tuyết Ly Đế chua ngoa đáp lại Vương Nhất Tự.

"Ha ha ha!

Võ Đồ thì sao?

Ta cũng không phải bị biến thành một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch a!"

Vương Nhất Tự cười lớn.

"Ngươi...?!!"

Tuyết Ly Đế bực tức khi không cãi lại được cái miệng vô địch thiên hạ của Vương Nhất Tự.

Trong khi Vương Nhất Tự và Tuyết Ly Đế tranh giành phần hơn thì, đứng xung quanh, đám người Thương Sơn phái gương mặt hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật không ngừng, cả bọn đều có chung một dòng suy nghĩ.

'Đây đâu phải lúc để mà so hơn kém kia chứ?!!

Không lẽ những Đại Đế mỗi lần chạm mặt nhau đều là phải so kè hơn kém như thế này sao chứ?!!'

Thật ra thì không phải tất cả Đại Đế đều như vậy, chỉ có một vài người với tính cách cao ngạo luôn nhìn đời bằng nửa con mắt mới như thế mà thôi, điển hình ở đây chính là Viêm Ân Đế và Tuyết Ly Đế, hai kẻ từng đứng trên bậc đỉnh tiêm Tam giới.

"Xin lỗi vì làm phiền hai người hàn huyên, nhưng mà có thể giải quyết đống rắc rối phía sau kia trước được hay không?"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Vương Nhất Tự và Tuyết Ly Đế.

"Ồ, nàng không nhắc thì ta cũng không nhớ tới luôn ấy!"

Vương Nhất Tự ra vẻ ngạc nhiên sau đó ánh mắt quăng đến chỗ phân thân của Tuyết Ly Đế.

"Hồ ly tinh đó là...?"

"Là phân thân của ta!"

Tuyết Ly Đế liền đáp lời Vương Nhất Tự.

"Tất cả rắc rối đều là do ả ta mà ra!"

Vương Nhất Tự liền ngốc trệ quay sang nhìn Tuyết Ly Đế sau đó lại ngẫn lên nhìn ả phân thân.

"Cái thái độ đó là sao hả?"

Tuyết Ly Đế nhíu mày hỏi.

"Ngươi...là hàng thật?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Ý ngươi là sao?"

"Sao một phân thân lại còn có khí chất vượt trội hơn cả bản thể vậy hả?"

Vương Nhất Tự thẳng thừng hỏi.

"Ngươi?!!"

Tuyết Ly Đế bực tức, kém chút không nhịn được.

"Phu quân, chàng đừng có đùa nữa!

Hồ ly tinh đó rất là mạnh...là...là...cái gì mà..."

Mộc Phiến La chen ngang.

"Là Hóa Thần cảnh!"

Lữ Linh Nhi tiếp lời.

"Thì ra là Hóa Thần cảnh, chẳng trách khí tức lại hùng hậu như vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu nói.

"Một Hóa Thần cảnh sở hữu Huyết hồn Tu La, lại thêm cả một đội quân ma nhân như kia, nàng không thể chiếm được thượng phong cũng là chuyện bình thường..."

Hắn nhìn Lữ Linh Nhi nói.

"Không, thiếp chưa hề giao chiến với ả phân thân đó!

Đối thủ của thiếp là hồ ly tinh kia!"

Lữ Linh Nhi ánh mắt ra hiệu cho Vương Nhất Tự về Bạch Đế.

"Hồ ly tinh đó là..."

Nhưng Lữ Linh Nhi chưa kịp nói hết câu thì ở phía xa phân thân của Tuyết Ly Đế gằn giọng nói lớn cắt ngang lời nàng.

"Viêm...Ân...Đế...!"

Ả gằn từng tiếng với ngữ điệu chất chứa đầy sự oán hận.

"Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện!!"

"Hửm?!

Bản tọa với hồ ly tinh nhà ngươi chỉ mới gặp nhau lần đầu, ngươi sao lại tỏ ra oán hận bản tọa đến thế?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ.

"Tất cả những oán hận của ta đối với ngươi đều là tập trung vào phân thân đó..."

Tuyết Ly Đế giải thích.

"Ngươi vì sao lại oán hận ta đến như vậy chứ?!"

Vương Nhất Tự quay sang Tuyết Ly Đế điệu bộ ngốc trệ hỏi.

"Còn hỏi vì sao?!!

Nếu chẳng phải ngươi năm xưa..."

Tuyết Ly Đế nói lớn.

"Tất cả xông lên giết hết bọn chúng cho ta!"

Ả phân thân ngắt lời Tuyết Ly Đế ra lệnh cho đám ma nhân xung quanh.

Grào!!

Grào grào!!!!

...

Ả vừa dứt lời thì hàng trăm hàng vạn ma nhân lập tức di chuyển rất nhanh hướng xuống chỗ Vương Nhất Tự và đám người đang đứng tựa như một cơn sóng thần ập đến sẵn sàng cuốn bay mọi thứ trước mắt.

"Lilith!

Argrat!"

Đối mặt với làn sóng ma nhân khổng lồ đang ập đến Vương Nhất Tự chẳng hề mảy may có chút nào hoảng sợ, hắn thản nhiên gọi tên hai nữ quỷ triệu hồi đang đứng bên cạnh.

"Cứ chém giết thỏa thích, không cần nương tay!"

"Đã rõ!"

"Ta chỉ chờ có thế!"

Lilith cùng Argrat cùng đáp lại mệnh lệnh của Vương Nhất Tự.

Phừng!

Phừng!

Phừng!

Trong thoáng chốc một ngọn lửa màu tím bất chợt bùng lên bao quanh lấy cây lưỡi hái của Lilith và thanh đại đao của Argrat.

Soạt!

Soạt!

Và nhanh như cắt hai nữ quỷ biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện ngay trước đám ma nhân đang ùa xuống.

Rẹt!

Rẹt!

Rẹt!

....

Lilith và Argrat không nói không rằng, mỗi kẻ một hướng chia nhau ra, vũ khí trong tay cứ thế chém liên tục vào đám ma nhân.

Những tên ma nhân cứ thế bị chẻ đôi người mà không kịp phản kháng lại bởi tốc độ của cả hai nữ quỷ là quá nhanh, bọn chúng không thể nào theo kịp chuyển động của cả hai, cứ thế mà bị chém bị chặt thành từng mảnh rơi tự do xuống đất.

Lilith và Argrat, hai nữ quỷ đến từ một thế giới khác, không phải tu tiên giả, sức mạnh, kỹ năng, chiêu thức, hoàn toàn là khác biệt, tuy rằng hai nàng hiện là khế ước triệu hồi của Vương Nhất Tự sức mạnh phần lớn đã bị phong ấn nhưng mà từ lúc Vương Nhất Tự đột phá được tầng thứ nhất đại mê cung Tartarus khai mở ra tầng sức mạnh kế tiếp thì sức mạnh bị phong ấn của hai nàng cũng được giải phóng một phần nào đó, kẻ triệu hồi càng mạnh thì khế ước triệu hồi cũng càng mạnh.

Nhưng mà hai nàng liệu có thể đối đầu với cả một đội quân ma nhân số lượng che kín cả bầu trời như thế hay không?

Câu trả lời là có!

Cả Lilith và Argrat đều đang ở hình thái thứ hai của ác quỷ, trạng thái chiến đấu, và ở trạng thái này sức mạnh của cả hai đều được đẩy lên mức cao nhất chạm ngưỡng giới hạn, so ra thì hiện tại sức mạnh của cả hai nàng phải ngang hàng với Võ Đế đỉnh phong cảnh giới.

Hơn nữa, cả hai đều là nữ vương quỷ tộc, là hai tồn tại rất lâu đời, trải qua không biết bao nhiêu là cuộc chiến, đối mặt với không biết bao nhiêu là thể loại kẻ thù khác nhau, thì việc đối mặt với một đội quân đông lúc nhúc mà không có lý trí thì cũng chỉ như là đi dạo mà thôi.

Tha hồ vùng vẫy, thỏa sức chém giết, hai nàng càng đánh càng hăng càng giết càng mạnh càng tỏ ra thích thú, từng đòn thế, từng nhát chém tung ra, đến từng nhịp di chuyển đều rất nhanh, rất nhịp nhàng, rất mạnh, rất gọn gàng và dứt khoát, tựa như cả hai không hề biết mệt, không hề xuống sức.

Mà đúng là cả hai nàng đều không hề biết mệt, bởi vì thứ mà cả hai sử dụng để chiến đấu không phải là sức lực của bản thân mà là nguồn năng lượng bên trong người của Vương Nhất Tự, đây chính là mối liên kết giữa triệu hồi sư và khế ước quỷ, là điểm mạnh cũng như điểm yếu của một triệu hồi sư, chỉ cần nguồn năng lượng bên trong cơ thể Vương Nhất Tự không cạn kiệt thì Lilith và Argrat có thể thỏa sức tung hoành mà không cần lo lắng không cần nghĩ ngợi.

"Phu quân, chàng không định ra tay hay sao?

Hai khế ước của chàng tuy rất mạnh nhưng mà đám ma nhân kia, bọn chúng đều là bất tử...bọn chúng có thể tái sinh lại không ngừng!

Phải tiêu diệt ả phân thân kia thì mới có thể giết được bọn chúng!"

Mộc Phiến La lên tiếng nhắc nhở Vương Nhất Tự.

"Bọn chúng không thể tái sinh được nữa..."

Lữ Linh Nhi nhíu mày nhận xét, ánh mắt nàng hướng đến chỗ xác của đám ma nhân rơi xuống.

"Không thể...?"

Mộc Phiến La ngạc nhiên liền nhìn theo hướng mà Lữ Linh Nhi đang nhìn.

Ở phía xa, xác của từng tên ma nhân rơi xuống đang bị bao phủ bởi một ngọn lửa màu tím hệt như ngọn lửa đang bao bọc hai vũ khí của hai nữ quỷ.

Ngọn lửa ấy âm ỉ cháy từ từ thiêu đốt xác của đám ma nhân thành tro bụi, và không hề có dấu hiệu cho thấy sự tái sinh của bọn chúng.

"Làm... làm sao có thể...?"

Mộc Phiến La ngập ngừng nói.

"Là do ngọn lửa màu tím đó, nó ngăn cản sự tái sinh!"

Lữ Linh Nhi khẳng định.

"Chính xác!"

Vương Nhất Tự chen ngang, ngón trỏ giơ lên nói.

"Ngọn lửa màu tím mà mọi người nhìn thấy tên là Phệ Linh Thánh Diễm!

Ngoài khả năng hấp thụ linh hồn, nó còn có thể thiêu cháy mối liên kết giữa hai cá thể, nói cách khác, sự liên kết giữa ả phân thân và đám ma nhân kia sẽ bị cắt đứt và chúng sẽ không thể nào có thể tái sinh được nữa!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Trên đời này quả thực còn có loại hoả diễm ngưu bức đến như vậy sao?"

Hạ Bác không giấu nổi sự kinh ngạc liền lên tiếng.

Để có được Phệ Linh Thánh Diễm thì Vương Nhất Tự đã phải dùng đến cả ba loại hoả diễm cấp bậc cao nhất là Hắc Viêm hoả, Tử Viêm hoả và Lam Linh hoả, làm nguyên liệu để tiến hóa, còn không ngưu bức được sao?

"Chủ thượng, loại hoả diễm kia có gì đó không được bình thường..."

Tên mặc áo choàng lơ lửng phía bên phải cách ả phân thân hơn năm, sáu thước lên tiếng nhắc nhở.

Đội quân ma nhân bất tử này là công cụ để xâm chiếm Tam giới, nếu như ả phân thân cứ nhất quyết không ra lệnh cho bọn chúng rút lui trong tình huống này thì sớm thôi sẽ chẳng còn lấy một binh một tốt nào.

Phân thân của Tuyết Ly Đế, ả đúng là rất hận Viêm Ân Đế, hận đến thấu cả trời, nhưng mà ả vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cái lợi cái hại, mặc dù vậy, ả vẫn nhất quyết không hạ lệnh rút lui khi mà đám ma nhân cứ từng tên từng tên bị chém chết.

Là vì cái tôi của ả quá lớn.

Hạ lệnh rút lui vào lúc này thì khác nào tự vả vào mặt.

Ả không làm thế, sẽ không!

Bang!

Ả hung hăng bất chợt bộc phát ra khủng bố là yêu khí bao trùm cả một khu vực rộng lớn khiến cho Lilith và Argrat phải khựng lại mà ngước nhìn về phía ả.

Một vòng tròn trận pháp khổng lồ xuất hiện phía sau lưng ả, cách ả khoảng tầm bảy, tám thước.

Vòng tròn trận pháp đường kính phải hơn hai mươi thước toả ra ngùn ngụt là ma khí với rất nhiều ký tự cổ xoay quanh, chính giữa trận pháp là một chữ Tử đỏ thẫm màu của máu, trận pháp từ từ xoay theo chiều kim đồng hồ một cách chậm rãi khi mà ả phân thân đọc lẩm bẩm vài câu cổ ngữ.

"Tử Linh Quyết!"

Ả phân thân lạnh lùng lên tiếng.

Ầm ầm ầm...!!!

Bầu trời đen kịt tầng tầng lớp lớp của Thập Vạn Đại Sơn tựa như bất chợt gào thét lên, gió cũng thổi siết hơn, hàng trăm tia chớp thi nhau đánh xuống khiến cho đất đá văng tung tóe.

Trong sự giận dữ cuồng nộ của đất trời, trận pháp do ả phân thân vừa thi triển ra bỗng ngừng xoay, chữ Tử ở giữa sáng rực lên, từ bên trong hàng loạt hàng loạt là những cái đầu lâu kích thước hơn hai thước màu lục với hốc mắt đen ngòm lao vút ra.

"Là Tử Linh Quyết!"

Tuyết Ly Đế giật mình lên tiếng cảnh báo cho cả bọn, nàng sau đó lập tức thi triển ra một màn chắn hộ giáp đường kính gần mười thước bao trùm lấy tất cả mọi người.

Grào!

Grào!

Grào!

....

Những cái đầu lâu gào rú lao thẳng xuống phía dưới hướng tới chỗ Vương Nhất Tự và đám người với một tốc độ rất nhanh, bọn chúng xuyên qua cả đám ma nhân chắn đường như thể bọn chúng không hề tồn tại.

"Lilith, Argrat, trở lại!"

Vương Nhất Tự vội ra lệnh cho hai nữ quỷ lùi lại, tránh xa mấy cái đầu lâu kia.

Hắn biết rõ Tử Linh Quyết là thứ gì qua trận chiến năm xưa với Tuyết Ly Đế.

Những đầu lâu kia nếu như chạm vào, không cần biết thực lực mạnh như thế nào, chắc chắn sẽ chết, và lần này, trận pháp của Tử Linh Quyết còn lớn hơn rất nhiều so với trận pháp mà Tuyết Ly Đế thi triển ra năm xưa.

"Ngươi không cần phải khẩn trương như thế đâu!"

Vương Nhất Tự sau đó nói với Tuyết Ly Đế.

"Chẳng phải là đã có ta ở đây rồi hay sao?"

Sát Thần Tu La phía sau lưng Vương Nhất Tự giơ cao thanh kiếm khổng lồ trong khi Vương Nhất Tự nói chuyện với Tuyết Ly Đế.

"Ta đã từng một lần phá được Tử Linh Quyết đại trận của ngươi không phải sao?

Chẳng qua đại trận lần này có phần lớn hơn nên sẽ tốn sức hơn mà thôi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói trước sự lo lắng không thôi của đám người.

Chóc!

Hắn sau đó búng tay một cái, tức thì Sát Thần Tu La phía sau hắn vung kiếm chém mạnh về phía trước xuất ra một đạo huyết kiếm khí khổng lồ.

Đạo huyết kiếm khí xé rách không gian lao thẳng lên phía trên với một tốc độ không tưởng.

Rẹt!

Rẹt!

Rẹt!

...

Đạo kiếm khí mà Sát Thần Tu La chém ra bay đến chỗ đám ma nhân lập tức cắt đôi người những tên cản đường một cách dễ dàng như thể cắt bánh.

Rẹt!

Rẹt!

....

Hàng trăm cái đầu lâu được triệu hồi ra từ Tử Linh Quyết đại trận cũng bị chém cho bay màu ngay tức khắc khi huyết kiếm khí bay đến.

Đám người Thương Sơn phái cùng Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng gương mặt hiển hiện lên kinh ngạc không thôi khi chứng kiến khoảnh khắc này.

Chỉ một kiếm liền chém chết hàng trăm tên ma nhân, chém bay luôn cả mấy trăm Tử Linh Lâu, cái thể loại sức mạnh này quả thực rất xứng với cái danh kẻ đứng đầu Thập Đại Đế.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đạo huyết kiếm khí chém tới, ả phân thân của Tuyết Ly Đế lại không hề tỏ ra lo lắng một chút nào, ả thậm chí còn nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy gian xảo.

Tình huống xảy ra tiếp theo khiến cho cả Lữ Linh Nhi, Tuyết Ly Đế và những người khác phải sửng người, ngay cả Vương Nhất Tự gương mặt cũng hiện lên ngưng trọng.

Soạt!

Khi đạo huyết kiếm khí do Sát Thần Tu La chém ra chỉ còn cách ả phân thân chưa tới mười thước thì một bóng người bất chợt xuất hiện phía trước ả, tay phải đưa ra đón đỡ đạo kiếm khí khủng bố.

Kẻ này không ai khác chính là Bạch Đế, Bạch Phiêu Phiêu.

Bang!

Bạch Phiêu Phiêu không những chặn đứng được huyết kiếm khí mà còn đánh tan nó đi chỉ bằng tay không mà dường như không hề tốn một chút sức lực nào cả.

"Không... không thể nào..."

Tuyết Ly Đế ngập ngừng nói với tông điệu khá run khi chứng kiến cảnh tượng không thể tin được kia.

"Phu quân, hồ ly tinh đó là Chí Tôn Đế Hoàng, là kẻ được xếp ngang hàng với cả Thái Cổ Hoàng Đế..."

Lữ Linh Nhi nhăn mặt, tông giọng khó chịu nói với Vương Nhất Tự.