Chương 389: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (7)

Chương 389: Đại Đế vs Chí Tôn Đế Hoàng (7)

"Phu quân, chàng hãy cẩn thận!

Hồ ly tinh đó chính là Chí Tôn Đế Hoàng, kẻ được xếp ngang hàng với Thái Cổ Hoàng Đế!

Vừa rồi thiếp đã cùng với hồ ly đó giao chiến mấy trăm hiệp nhưng thiếp không thể chiếm được thượng phong dù chỉ một chút, thậm chí còn bị hồ ly đó đả thương..."

Lữ Linh Nhi tỏ ra khó chịu giải thích cho Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự hai chân mày nhăn lại lắng nghe lời nói của Lữ Linh Nhi, mà cho dù Lữ Linh Nhi không lên tiếng giải thích thì qua tình huống vừa rồi hắn vẫn có thể đoán được kẻ thực sự cần lưu tâm, kẻ thực sự mạnh ở đây mới chính là hồ ly tinh này chứ không phải là phân thân của Tuyết Ly Đế.

Trong toàn cõi Tam giới này liệu có kẻ nào có thể tay không đón đỡ và bóp nát kiếm khí do Sát Thần Tu La chém ra như thế không cơ chứ?

Không!

Hoàn toàn không có kẻ nào như vậy cả!

Chí Tôn Đế Hoàng, một tồn tại đã rất lâu đời, từ thuở hồng hoang của Tam giới, sống cùng thời với cả Thái Cổ Hoàng Đế và những tên Dạ Xoa khát máu, thực lực là không thể đong đếm được, không thể nhìn thấu được, một kẻ như thế thì tốt nhất là không nên trở thành kẻ thù.

Bây giờ Vương Nhất Tự đã hiểu cái sự tự tin muốn thôn tính cả Tam giới của phân thân Tuyết Ly Đế rốt cuộc là từ đâu ra.

Sau trận đại chiến với Ma Tổ năm xưa, Thiên giới đã tập trung nguồn lực rất lớn vào việc bồi dưỡng và phát triển thiên binh thiên tướng để sẵn sàng cho những tình huống tương tự xảy ra, một đội quân ma nhân bất tử cho dù số lượng có nhiều đến đâu cũng không đủ sức để mà uy hiếp Giới Thiên Luật điện, nhưng mà, một Chí Tôn Đế Hoàng bị khống chế, kẻ mà có thể khiến cho Băng Kiếm Chi Đế, kiếm tu mạnh nhất Tam giới, tự nhận không bằng, thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

"Ha ha ha!"

Phân thân Tuyết Ly Đế cười lớn khoái trá trước sự kinh ngạc lẫn ngơ ngác hiện lên trên gương mặt của đám người phía dưới.

"Sát Thần Tu La?

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ như con kiến mà thôi!

Viêm Ân Đế, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Vương Nhất Tự giọng nói vẫn thản nhiên không hề lo lắng một chút nào, lên tiếng hỏi.

"Nói chuyện?

Ngươi là đang muốn van xin ta để được sống?"

Ả phân thân nhíu mày hỏi.

"Không, không, không!

Ngươi hiểu lầm rồi!

Ý bản tọa không phải như thế!"

Vương Nhất Tự lắc đầu đáp, sau đó hai ngón tay giơ lên nói tiếp.

"Bản tọa bây giờ cho ngươi hai lựa chọn!

Một, tiếp tục cái ảo mộng hảo huyền của ngươi và bị bản tọa đập chết!

Hai, ngươi có thể đầu hàng ngay bây giờ, bản tọa sẽ trở lại Nhân giới xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi có thể ở lại Thập Vạn Đại Sơn này làm bất cứ cái gì ngươi muốn, cả đôi bên đều vui vẻ!

Thế nào?"

"....?"

Phân thân của Tuyết Ly Đế và cả tên mặc áo choàng gương mặt đều hiển hiện lên ngốc trệ khi nghe Vương Nhất Tự nói.

'Cái tên này...hắn biết hắn đang ở trong tình huống như thế nào không vậy?'

Tên mặc áo choàng nghĩ ngợi.

Tuyết Ly Đế cùng hai tỳ nữ và cả đám người Thương Sơn phái thì gương mặt hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi.

'Phu quân đúng là... không chọc tức kẻ địch thì không chịu được mà...'

'Cái tên chết tiệt kia, ngươi có nhìn ra được tình huống hiện giờ không mà còn mạnh miệng như thế hả?!!

Đấy là Bạch Đế đấy!

Ngươi bị mù hay sao mà không thấy hồ ly đó đỡ kiếm khí bằng tay không hả?!!

Ngươi cao cao tại thượng cái gì hả?!!'

'Ta sống đến ngần này tuổi...âu cũng là quá đủ rồi...'

'Chưởng môn à, người đừng có chọc ả hồ ly kia điên thêm nữa có được không vậy?!!'

'Lúc bế quan đầu ngươi đập vào chỗ nào rồi phải không?!!'

'Đúng là phong thái của Đại Đế đứng đầu Thập Đế a!

Sư tôn dù ở trong tình huống hiểm nguy cũng không hề nao núng, vẫn ung dung tự tại a!'

"Ha ha ha!

Ha ha ha...!!!"

Phân thân Tuyết Ly Đế bỗng chốc lại cười lớn.

"Viêm Ân Đế đúng là Viêm Ân Đế a!

Trước lúc sắp chết mà vẫn còn giở ra thói cao ngạo, tự cho bản thân là đứng trên người khác!

Ha ha ha!"

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó thái độ của ả quay ngoắc một trăm tám mươi độ, gương mặt hầm hầm, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí quăng xuống chỗ đám người, lời nói lạnh lẽo chậm rãi từng từ.

"Nếu đã muốn chết đến như thế thì để ta toại nguyện cho ngươi!

Bạch Đế, giết chết đám ruồi nhặn đó cho ta!"

Ả liền ra lệnh cho Bạch Đế.

Nhưng mà.

?!!

Cả ả phân thân và cả tên mặc áo choàng trong giây phút tiếp theo trở nên ngốc trệ bởi hành động của Bạch Đế.

Bạch Phiêu Phiêu tựa như không quan tâm không màng đến lời nói của ả phân thân, nàng ta tay trái đưa ra phía sau, ngón trỏ chỉ thẳng vào ả, giây sau đó lại chỉ xuống dưới.

Khựng!!

Phân thân Tuyết Ly Đế cùng cả tên mặc áo choàng trong khoảnh khắc cảm giác thấy cả cơ thể lập tức cứng đờ, một lực lượng khủng bố bất chợt đè ép xuống cả hai.

"Chuyện... chuyện quái gì...?!"

Ả phân thân còn chưa nói hết câu thì ma khí cùng yêu khí đang quẩn quanh ả bất chợt tan biến đi, ả không thể nào vận được yêu khí trong cơ thể để chống lại lực lượng càng lúc càng lớn đè xuống.

Rầm!!

Phân thân Tuyết Ly Đế và tên mặc áo choàng bị một thứ lực lượng kinh khủng đè xuống, không thể nào phản kháng lại, liền rơi thẳng xuống phía dưới như một tảng đá.

Tình huống này khiến Vương Nhất Tự cùng đám người hết sức kinh ngạc.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Trong đám bụi đất bốc lên từ cú rơi phân thân Tuyết Ly Đế gắng gượng đứng lên, khoé miệng ả chảy máu, ánh mắt khó hiểu ngước nhìn lên phía trên nơi Bạch Phiêu Phiêu đang lơ lửng.

Ả cũng giống như đám người Thương Sơn phái, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Đế tại sao lại tấn công ả?

Đáng lẽ phải tấn công đám người Viêm Ân Đế mới đúng chứ?!!

Tại sao?

Chuyện này rốt cuộc là sao?!!

"Trong toàn cõi thiên địa này, không có kẻ nào có quyền ra lệnh cho bổn cung!

Một thứ rác rưởi như ngươi lại dám?"

Bạch Phiêu Phiêu lời nói quăng đến ả phân thân khiến cho ả lặng người, thẫn thờ trong khoảnh khắc.

Tất cả những kẻ có mặt ở nơi này hiện tại đều là kinh ngạc không thôi trước lời nói đó của Bạch Phiêu Phiêu, duy chỉ có Lữ Linh Nhi là vẫn không hiển hiện lên chút cảm xúc nào cả, vì chuyện này nàng vốn đã ngờ ngợ đoán được ngay lần đầu giao đấu với Bạch Phiêu Phiêu.

Bạch Đế vốn không bị ả phân thân của Tuyết Ly Đế khống chế.

"Không... không thể...

Sao lại có thể như thế...?

Ta đã mượn sức mạnh của Thần Thụ Linh Tâm để hồi sinh ngươi...

Ngươi đáng lẽ phải giống như đám ma nhân kia...hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta mới phải...

Sao lại...?!!"

Ả phân thân giọng run run lên tiếng.

Hừm...

Bạch Phiêu Phiêu hừ lạnh một cái, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào ả phân thân tựa như nhìn thẳng vào linh hồn ả khiến ả giật mình, nỗi sợ bất chợt dâng lên, cảm giác lành lạnh nơi sống lưng.

"Bằng vào ngươi?

Bằng vào một con hồ ly sắp chết như ngươi cũng muốn khống chế bổn cung?"

"Sắp...sắp chết...?"

Ả phân thân ngập ngừng, ả không hiểu được hàm ý trong câu nói của Bạch Đế.

"Quy tắc đầu tiên của một trận pháp đại sư là phải hiểu rõ về trận pháp mà hắn muốn sử dụng để không bị phản phệ!

Ngươi, mượn ma khí của Thần Thụ Linh Tâm để hồi sinh bổn cung, lại dùng sinh mệnh lực của hàng vạn yêu nhân để tạo ra Huyết Ngọc Linh Tâm hòng có được một cơ thể trường sinh bất lão, nhưng ngươi lại không hiểu rõ được về trận pháp mà ngươi thi triển ra!"

Bạch Phiêu Phiêu ngón trỏ giơ lên.

"Thứ nhất, nếu ngươi muốn kiểm soát, khống chế một ai đó bằng trận pháp thì phải thỏa mãn được hai điều kiện.

Một, thực lực của ngươi phải vượt trên kẻ bị khống chế!

Hai, thần hồn của ngươi phải mạnh hơn kẻ bị khống chế!

Ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn bổn cung hay sao?"

Bạch Phiêu Phiêu lại giơ ngón giữa lên và tiếp tục nói.

"Thứ hai, ngươi đoạt đi sinh mệnh lực của kẻ khác để tạo ra Huyết Ngọc Linh Tâm, ngươi hấp thụ Huyết Ngọc Linh Tâm để được trường sinh bất lão, nhưng mà, thứ ngươi hấp thụ không phải chỉ có sinh mệnh lực của yêu nhân mà còn có cả oán khí của bọn chúng.

Ngươi, không phải là một cá thể do thiên địa tạo ra mà chỉ là một phân thân, cơ thể của ngươi vốn đã không hề hoàn chỉnh, cho dù sau khi ngươi hấp thụ được Huyết Ngọc Linh Tâm và có được cơ thể mới thì cũng chỉ là một cái vỏ chứa đựng oán khí của hàng vạn yêu nhân, và cái vỏ đó sẽ từ từ mục nát và tan biến đi.

Theo như bổn cung tính toán thì ngươi chỉ sống được không quá ba ngày!"

"Không... không thể nào..."

Phân thân Tuyết Ly Đế ngập ngừng trước lời nói của Bạch Đế.

"Trên đời này vốn không có thứ gì là tồn tại mãi mãi!"

Bạch Phiêu Phiêu nói thêm.

"Không!

Ngươi đang nói dối!

Cơ thể này của ta là bất tử!

Ta không thể chết!

Ta không thể!

Ta là bất tử!"

Ả phân thân hét lớn, bàng bạc là yêu khí cùng ma khí bộc phát ra.

"Ngươi đi chết đi!"

Tay phải ả ta xuất ra một chưởng khống hướng Bạch Phiêu Phiêu mà đánh tới.

Chưởng khống do ả phân thân xuất ra hữu hình thành một con hoả hồ ly với kích thước như một con đại tượng trưởng thành lao vun vút về phía Bạch Phiêu Phiêu, để lại phía sau là một vệt lửa dài.

Ả ta, hiện tại đang là mất đi sự bình tĩnh và đang rất hoang mang.

Những tưởng hồi sinh Bạch Đế thì ả sẽ có trong tay quân cờ có thể xoay chuyển cả Tam giới nhưng ả không thể ngờ được rằng Bạch Đế không thể bị khống chế, và những lời nói vừa rồi của Bạch Đế như đánh thẳng vào tâm trí ả khiến ả giống như là rơi vào một vực sâu không thấy đáy, kế hoạch mà ả dày công xây dựng trong suốt mấy trăm năm giờ đây như một ngọn lửa đang đến hồi lụi tàn.

Ả không thể chấp nhận chuyện này.

Ả gần như phát điên.

Chóc!

Bạch Phiêu Phiêu lãnh cảm búng tay một cái liền chưởng pháp hữu hình hoả hồ ly của ả phân thân lập tức tán biến vào hư không.

"Ngươi tốt nhất đừng nên vùng vẫy vô ích, để dành chút hơi tàn mà nghĩ cách để có thể được sống tiếp đi!"

"Tất cả các ngươi cùng xông lên giết chết ả cho ta!!!"

Ả phân thân gào lên ra lệnh cho đám ma nhân.

"Hừm, cái đám côn trùng các ngươi cũng nên là nằm im một chỗ!"

Bạch Phiêu Phiêu lời nói kèm theo hành động, tay phải đưa ra phía trước, ngón trỏ vẽ ra một ký tự cổ.

Trong chớp mắt hàng vạn ma nhân xung quanh cơ thể bỗng sáng rực lên một thứ ánh sáng màu xanh lục, bọn chúng giây trước vừa hung hăng, dữ tợn, khát máu, liền giây sau lập tức khựng lại như bị một lực lượng vô hình khống chế.

Và tiếp sau đó là một cảnh tượng khiến cho đám người Thương Sơn phái phía dưới không thể nào tin được.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

....

Hàng ngàn hàng vạn ma nhân cứ thế thi nhau rơi xuống đất như một cơn mưa.

"Cảnh tượng thật tráng lệ a!"

Khung cảnh trước mắt khiến cho Vương Nhất Tự đang ngồi ăn dưa cũng phải thốt lên câu cảm thán.

"Này!

Đám các ngươi đang làm cái trò gì thế hả?!!

Các ngươi còn có tâm trạng ngồi đây mà ăn dưa hả?!!"

Tuyết Ly Đế giọng khá bực tức hỏi lớn khi mà lúc này Vương Nhất Tự cùng đám người Thương Sơn phái mỗi người một ghế, mỗi người một miếng dưa, như thể đang ngồi xem kịch vậy.

"Không vội!

Không vội!

Ngươi không cần phải gấp gáp đến như vậy đâu!

Bọn hắn giải quyết chuyện nội bộ chúng ta cũng không tiện xen vào, chi bằng ngồi đây hóng chuyện có phải hay hơn hay không?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói với ba hồ ly tinh.

'Tên này... liệu có tin được không vậy?!!'

Tuyết Ly Đế cùng hai tỳ nữ trầm mặc trước cái thái độ quá ư là vô tư của Vương Nhất Tự.

"Này Kiếm Đế, sao ngươi cũng như thế hả?

Ngươi phải khuyên bảo hắn đi chứ?!!"

Tuyết Ly Đế quay sang hỏi Lữ Linh Nhi, người đang ngồi cạnh Vương Nhất Tự với thái độ thờ ơ y hệt hắn.

"Phu quân của ta nói rất có lý, có gì mà cần phải khuyên bảo?"

Lữ Linh Nhi đáp lại Tuyết Ly Đế bằng một câu hỏi.

"Ngươi?!!"

Tuyết Ly Đế tức đến run người, nhưng mà chỉ chớp mắt sau nàng lập tức bình tĩnh lại.

'Bực tức vào lúc này thì được cái gì cơ chứ?'

Nàng thở dài một cái sau đó bước vài bước đến chỗ cái ghế còn đang trống rồi ngồi xuống trước sự ngơ ngác của Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng.

'Lão lão?

Sao người cũng nhập bọn luôn rồi?!!'

Tuyết Ly Đế ánh mắt hiện lên bất lực nhìn hai tỳ nữ như nói rằng.

'Hai ngươi nghĩ ta còn có thể làm được gì trong hoàn cảnh này hả?'.