Chương 390: Kẻ đứng sau mọi chuyện.
"Tử Linh Quyết!!"
Phân thân Tuyết Ly Đế hét lớn.
Khủng bố là khí tức bộc phát ra, yêu khí cùng ma khí ngùn ngụt bốc lên cao và xoáy mạnh như một cơn lốc cao đến gần hai mươi thước, cuồn cuộn, hung hăng, tựa như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.
Phía sau ả, hai vòng tròn trận pháp đường kính hơn mười thước cùng xuất hiện, hệt như vòng tròn trận pháp khi nãy ả thi triển ra nhưng mà lần này trận pháp trông có vẻ nguy hiểm hơn bội phần.
Không gian ngay trước cả hai trận pháp rung động dữ dội giống như là sắp nứt vỡ ra vậy, và, từ bên trong trận pháp hàng loạt hàng loạt những Tử Linh Lâu với bên trong hốc mắt cháy rực ngọn lửa một màu máu đỏ tươi túa ra.
Hàng trăm Tử Linh Lâu mang theo sự giận dữ, cuồng nộ của ả phân thân lao thẳng lên chỗ Bạch Phiêu Phiêu như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Phân thân Tuyết Ly Đế, ả ta cơn giận che mờ đi lý trí, ả dồn toàn lực để thi triển ra cùng một lúc hai trận pháp Tử Linh Quyết hòng một chiêu đả bại Bạch Đế, để chứng minh rằng lời nói của nàng ta là sai hoàn toàn.
"Vô dụng thôi!
Tử Linh Lâu nếu như không thể chạm vào Bạch Đế thì cho dù số lượng có nhiều thì cũng chỉ là một thứ vô dụng mà thôi!"
Tuyết Ly Đế ánh mắt dán vào trận pháp Tử Linh Quyết lên tiếng nhận xét, nàng tựa như nhận ra được một điều gì đó.
"Áp chế!"
Bạch Phiêu Phiêu lạnh lùng lên tiếng khi đối mặt với hàng trăm Tử Linh Lâu đang lao đến rất nhanh, nàng không có vẻ gì là muốn động thủ cả.
Nhưng khi Bạch Phiêu Phiêu dứt lời thì phía dưới mặt đất một vòng tròn trận pháp khổng lồ màu tím với đường kính phải hơn năm mươi thước bất chợt hiện lên bao phủ cả một khu vực rộng lớn.
Phân thân của Tuyết Ly Đế cùng với tên mặc áo choàng đứng bên trong phạm vi của trận pháp gương mặt của cả hai hiển hiện lên sự kinh ngạc trong thoáng chốc, và chỉ một giây sau đó cả hai liền cảm thấy cơ thể bỗng chốc trở nên bủn rủn không còn chút sức lực nào lập tức khuỵu xuống.
Bang!
Ả phân thân ngay lúc này không thể nào vận được linh lực trong cơ thể cho dù có cố gắng cách mấy, phía sau lưng ả, hai trận pháp Tử Linh Quyết do không được yêu lực duy trì liền vỡ ra tan thành trăm ngàn mảnh, những Tử Linh Lâu cũng theo đó mà biến mất.
'Đây là cái gì trận pháp?
Làm sao chỉ trong chớp mắt có thể phong ấn tu vi cảnh giới của ta cơ chứ?!!'
Gương mặt ả trở nên khổ sở.
----- ----- -----
"Chí Tôn Đế Hoàng thực lực quả là sâu không thấy đáy!
Một Hóa Thần cảnh đỉnh phong cũng dễ dàng bị nàng ta áp chế như thế..."
Lữ Linh Nhi hai chân mày nhíu lại nhận xét.
Trận giao chiến với nàng, Bạch Đế vốn không tung ra thực lực chân chính, bằng như là nàng nếu như rơi vào trận pháp kia thì đã thua một cách thê thảm.
'Là Bạch Đế nương tay với ta sao?'
Lữ Linh Nhi nghĩ ngợi.
"Nhưng mà ta không hề phát hiện ra Bạch Đế thi triển trận pháp...?"
Hạ Bác lên tiếng hỏi, từ nãy đến giờ lão chăm chăm ánh mắt vào Bạch Phiêu Phiêu nhưng không hề phát hiện nàng ta có hành động nào giống như là đang thi triển trận pháp.
"Là từ lúc đó..."
Hoa Vi Nghi ngồi phía sau Vương Nhất Tự lên tiếng đáp lại câu hỏi của Hạ Bác.
"Lúc mà tất cả chúng ta bị Bạch Đế khống chế thì nàng ta cũng cùng lúc bố trí ra loại trận pháp kia..."
"Nói như vậy không lẽ... tất cả đều được nàng ta sắp xếp từ trước?"
Long Hân Di kinh ngạc hỏi.
"Có thể là như vậy..."
Tuyết Ly Đế đáp lời.
Lúc này Argrat đi đến cạnh Vương Nhất Tự nói với hắn bằng một giọng nghiêm túc.
"Chủ nhân, ta cảm thấy tên đó rất không bình thường..."
"Đương nhiên là không bình thường!
Nàng ta dẫu sao cũng là Chí Tôn Đế Hoàng, xét về sức mạnh là vượt trội hơn cả bản tọa khi ở thời kỳ đỉnh phong!"
Vương Nhất Tự nói với Argrat.
"Không, Argrat không nói đến tên ở phía trên kia!"
Lilith cũng từ từ tiến lại chỗ Vương Nhất Tự đang ngồi.
"Argrat là đang nói đến cái tên mặc áo choàng kia!"
"Tên đó?"
Vương Nhất Tự nhíu mày, ánh mắt liền hướng về phía tên mặc áo choàng đang quỳ một chân phía xa.
Tuyết Ly Đế và cả đám người Thương Sơn phái sự chú ý cũng hướng đến hắn ta khi nghe hai nữ quỷ nói.
"Dù hắn ta đã cố che giấu nhưng mà ta vẫn có thể cảm nhận được khí của hắn... rất giống với luồng khí tà ác của ả thánh hiệp sĩ mà trước kia ta từng giao đấu!"
Argrat khẳng định.
Gương mặt Vương Nhất Tự liền trở nên ngưng trọng khi nghe Argrat nói.
'Hệ thống, ngươi kiểm tra tên đó xem xem có phải là một trong số chúng hay không?'
Vương Nhất Tự âm thầm ra lệnh cho hệ thống.
"Không thể kiểm tra!
Tên đó dường như đang sử dụng một loại công cụ nào đó ngăn cản bất cứ sự thăm dò nào hướng đến hắn!
Khả năng rất cao hắn là một trong số chúng!"
Hệ thống lên tiếng đáp lại Vương Nhất Tự.
"Vậy thì để bản tọa kiểm tra xem xem tên đó rốt cuộc là như thế nào!"
Vương Nhất Tự chậm rãi đứng lên.
----- ------ -----
"Đứng lên đi, không cần phải tỏ ra khổ sở như vậy!"
Bạch Phiêu Phiêu thanh âm lạnh lùng nói với hai kẻ thảm hại phía dưới.
"...."
Cả ả phân thân và tên mặc áo choàng tựa như không nghe thấy lời nói của Bạch Phiêu Phiêu, liền không đáp lại.
"Đừng giả vờ nữa!
Ngươi là đang ở trong phạm vi trận pháp của bổn cung nên bổn cung biết rất rõ kẻ nào đang bị áp chế còn kẻ nào thì không!"
Bạch Phiêu Phiêu lại nói tiếp.
'Ả ta đang nói vớ vẩn cái gì thế?
Giả vờ?
Ta giả vờ cái quái gì chứ?!!
Rốt cuộc là ả muốn cái gì?!!
Muốn hạ nhục ta trước mặt cái đám kia hay sao?!!'
Phân thân của Tuyết Ly Đế khó khăn nghĩ ngợi.
"Nếu như đã không chịu lòi mặt ra, vậy thì để bổn cung thử xem ngươi giả vờ được bao lâu!"
Bạch Phiêu Phiêu vừa nói vừa tụ khí lực nơi tay phải tạo thành hình dạng một thanh kiếm trong suốt.
Rẹt!
Liền ngay sau đó nàng ta chém ra một kiếm hướng về phía phân thân của Tuyết Ly Đế và tên mặc áo choàng.
Đạo kiếm khí mà Bạch Phiêu Phiêu chém ra dài đến hơn mười thước lao vun vút xuống phía dưới xem xem uy lực phải gấp mấy lần khi so với kiếm khí mà Lữ Linh Nhi chém ra.
Nhìn thấy đạo kiếm khí khủng bố đang lao xuống với một tốc độ rất nhanh, phân thân của Tuyết Ly Đế gương mặt hiển hiện lên bất lực cùng với đó là sự không cam tâm hiện rõ trong ánh mắt.
Cái kế hoạch thôn tính cả Tam giới hoàn hảo do ả dày công dựng nên trong suốt bao nhiêu năm tháng giờ đây bỗng chốc tan biến đi bởi một kẻ được chính tay ả hồi sinh, và, ngay cả tính mạng của ả bây giờ cũng là ngàn cân treo sợi tóc.
Không!
Cơ thể của ả là bất tử bất lão cho dù có bị kiếm khí kia chém trúng thì ả cũng không thể nào chết được!
Ả lấy lại được bình tĩnh.
Nhưng mà chỉ vài giây sau đó ả lại trở nên kinh ngạc không thôi.
Bang!
Kiếm khí do Bạch Phiêu Phiêu chém ra còn cách chỗ ả phân thân hơn năm thước thì liền bị tên mặc áo choàng đứng cách ả bốn, năm thước, một tay đánh tan đi.
Phân thân của Tuyết Ly Đế trong khoảnh khắc tưởng chừng như bị hoa mắt, ả không thể tin được cái tình huống vừa xảy ra trước mắt.
'Cái... cái quái gì vừa xảy ra?!!
Một Hóa Thần cảnh như ta...cũng bất lực trước trận pháp của Bạch Đế... không thể nào vận được yêu lực... đến di chuyển cũng là khó khăn...
Tại sao tên này lại không bị trận pháp áp chế trong khi hắn ta cảnh giới còn chưa đạt đến Võ Đế?
Không những thế, tên này còn dễ dàng đánh tan đi kiếm khí mà Bạch Đế chém ra chỉ với một chưởng?
Làm sao có thể?!!'
Ả phân thân hoang mang nghĩ ngợi.
"Ngươi...sao có thể?!"
Ả quay sang tên mặc áo choàng ngốc trệ hỏi.
Nhưng mà hắn ta dường như không hề chú ý đến ả.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn để ta điều khiển có phải hay hơn không?
Đúng thật là phiền phức mà!"
Hắn ta lãnh cảm nói.
"Ngươi... không bị khống chế?"
Ả phân thân lại hỏi, tình huống này khiến ả kinh ngạc không thôi.
"Khống chế?
Cái thứ trận pháp như thế này mà muốn khống chế ta?"
Hắn ta vừa nói vừa cởi bỏ cái áo choàng để lộ ra hình dáng thật của hắn, hình dáng mà ngay cả phân thân của Tuyết Ly Đế cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Đừng có so sánh ta với loại yếu kém như ngươi!"
Phân thân của Tuyết Ly Đế ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc trước hình dạng của tên mặc áo choàng.
Hắn ta chỉ cao hơn Tuyết Ly Đế trong hình dáng trẻ con tầm một cái đầu, hắn khoác trên người một bộ giáp của những giáo sĩ phương Tây thời kỳ phục hưng, trước ngực được chạm khắc hình một cây thánh giá ngược, phía sau lưng lại chạm khắc hình ảnh một con cú đang giang rộng đôi cánh, tất cả hoàn toàn lạ lẫm trong mắt ả phân thân.
Nhưng đặc biệt và kỳ lạ hơn là cái đầu của hắn vuông vức giống như là một khối gỗ, hắn không có tóc, và gương mặt thì kỳ dị khiến người đối diện phải rùng mình, hắn không có chân mày, hai mắt thì to và tròn hệt như mắt cú vọ, miệng của hắn thì cũng vuông vức như là cái đầu của hắn vậy.
"Cái kế hoạch mà ta vạch ra vốn hoàn hảo nhưng lại bị một thứ vô dụng như ngươi phá hỏng tất cả!
Cái thứ yếu kém chỉ là bản sao của kẻ khác như ngươi vốn là nên chết đi mới phải!"
Tên mặc áo choàng tay trái xòe ra hướng về phía ả phân thân, giữa lòng bàn tay hắn là một cái lỗ trông như một nòng súng, hắn lạnh lẽo nói với ả phân thân.
Đoàng!!!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Viên đạn bắn ra từ lòng bàn tay của tên mặc áo choàng ghim thẳng vào giữa ngực ả phân thân trong sự ngỡ ngàng của ả, lực lượng từ viên đạn hất văng ả ra xa hơn bốn, năm thước.
"Ngươi..."
Ả phân thân nằm sấp trên mặt đất, miệng hộc máu, vết thương không ngừng chảy máu, thân thể ả run rẩy, ả chỉ nói được một từ liền sau đó mệnh khí vụt tắt.
"Bất lão bất tử?
Hảo huyền!"
Hắn hừ lạnh một cái, giọng nói tràn đầy sự khinh dễ đối với ả phân thân.
Soạt!
Nhưng khi tên mặc áo choàng vừa dứt lời thì Argrat bất thình lình liền xuất hiện phía bên phải hắn, thanh đại đao trên tay nàng quét ngang một đường về phía trước.
Phía bên trái hắn, Lilith cũng xuất hiện, lưỡi hái trong tay nhằm thẳng vào cổ hắn mà chém.
Keng!
Keng!
Tốc độ của cả hai nữ quỷ là rất nhanh, những tưởng một đòn là có thể kết thúc, nhưng không, phía sau lưng tên mặc áo choàng bất chợt xuất hiện một cặp cánh với những chiếc lông vuông vức xếp chồng lên nhau, óng ánh như kim loại, đón đỡ đòn tấn công của hai nữ quỷ.
Sau khi đỡ đòn tấn công của Lilith và Argrat, hắn liền giang rộng đôi cánh theo quán tính hất văng cả hai nữ quỷ ra xa.
Soạt!
Soạt!!
Lữ Linh Nhi cùng với Hạ Bác và Long Hân Di cũng bay đến.
Năm người, mỗi người một hướng bao vây lấy tên mặc áo choàng, gương mặt cả năm đều là tập trung lên người hắn.
"Các ngươi không cần phải vội vàng tranh nhau xem ai là kẻ chết đầu tiên đâu!
Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi, từng người một, ai cũng sẽ có phần thôi!"
Tên mặc áo choàng nói với một giọng khinh dễ.
Hắn sau đó lẩm bẩm vài câu bằng một loại ngôn ngữ mà không ai ở đây có thể hiểu được.
Cái xác của ả phân thân đang nằm bất động trên mặt đất bỗng dưng cử động, giật giật, tựa như đang sống lại.
"Tất cả mau tránh xa chỗ này ra!"
Lữ Linh Nhi bằng linh cảm nhạy bén của một kiếm tu cảm nhận được một mối nguy hiểm toát ra từ xác của ả phân thân liền lên tiếng cảnh báo cho cả bọn sau đó nàng liền nhảy ra xa cách chỗ vừa đứng hơn năm mươi thước.
Lilith, Argrat cùng Hạ Bác và Long Hân Di cũng lập tức nhảy ra tụ họp với Lữ Linh Nhi.
Vù...
Vù...
Vù...
Ma khí của đám ma nhân dày đặc xung quanh trong khoảnh khắc bị hút lại chỗ xác ả phân thân xoáy mạnh tạo thành một khối cầu màu đen với đường kính phải hơn bảy, tám thước bao lấy ả ta.
Ả phân thân giống như là một cái hố đen hút tất cả mọi thứ từ ma khí, yêu khí đến cả thiên địa linh khí xung quanh cũng bị hút vào bên trong khối hắc cầu với một lực hút rất mạnh.
Lữ Linh Nhi nếu như không nhạy bén mà cảnh báo cho cả bọn thì có lẽ linh lực của cả đám cũng đã bị hút đi.
"Chuyện quái gì thế này...?"
Long Hân Di nhíu mày hỏi trống không khi mà khối hắc cầu trước mặt nàng càng lúc càng trở nên lớn hơn.
Rẹt!
Lúc này, một đạo huyết kiếm khí bỗng dưng bay đến chỗ khối hắc cầu trực chẻ đôi nó ra, đạo kiếm khí này là do Sát Thần Tu La chém ra, nhưng mà khi vừa chạm vào khối hắc cầu kiếm khí liền bị hấp thụ.
Đứng phía xa Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày với tình huống này, linh cảm cảnh báo hắn về một thứ rất nguy hiểm trực chờ xuất hiện bên trong khối hắc cầu kia.
"Phu quân..."
Hoa Vi Nghi đứng phía sau lưng Vương Nhất Tự ngập ngừng lên tiếng, nàng có thể cảm nhận được một cái gì đó rất tà ác ẩn bên trong khối hắc cầu khiến cho nàng phải rùng mình.
"Ta biết..."
Vương Nhất Tự đáp lại Hoa Vi Nghi bằng một giọng nghiêm túc, hắn sau đó nói với những người còn lại.
"Thiên Tuyết, A Kiệt, Mộng Vân, Miên Nhược, bốn người các ngươi đảm bảo an toàn cho Hoa trưởng lão và Thiên Cầm..."
"Chưởng môn an tâm, đệ tử sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến một sợi tóc của sư nương và sư muội!"
Triệu Thiên Tuyết ánh mắt kiên quyết liền đáp lời Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự, hắn sau đó quay sang Tuyết Ly Đế.
"Ta cần ngươi ở lại đây hỗ trợ bọn họ..."
"Không!
Ở đây có Tiểu Trúc và Tiểu Nghiêng là được rồi!
Ta muốn đánh chết cái tên đầu vuông kia!"
Tuyết Ly Đế lập tức từ chối.
"Đây không phải là lúc để ngươi chứng tỏ cái bản tính ngang bướng ra đâu!
Ngoan ngoãn mà ở lại đây đi!"
Vương Nhất Tự trầm trọng nói.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả!
Nếu như không muốn tất cả chúng ta đều bỏ mạng ở đây thì làm theo lời ta nói!"
Vương Nhất Tự gằn giọng.
"Được... được rồi...ta ở lại đây là được chứ gì..."
Tuyết Ly Đế nhún nhường.
Soạt!
Vương Nhất Tự liền thu hồi lại Võ hồn, vận thân pháp nhảy đến chỗ Lữ Linh Nhi và đám người phía xa.
"Lão lão...
Cho dù hắn ta có là Viêm Ân Đế đi chăng nữa thì người cũng không cần phải nghe theo hắn...
Người cũng là một Đại Đế, là ngang hàng với hắn, hắn vốn không có quyền ra lệnh cho người!"
Tiểu Trúc bất bình lên tiếng.
"Ta như vậy là có lý do..."
Tuyết Ly Đế đáp lời Tiểu Trúc, ánh mắt xa xăm dõi theo bóng lưng Vương Nhất Tự.
"Lý do?"
Tiểu Trúc ngốc trệ.
"Từ trước đến nay...ta chưa từng thấy một Viêm Ân Đế nghiêm túc đến như thế bao giờ..."
Tuyết Ly Đế ngưng trọng nói.
Vương Nhất Tự, hắn nghiêm túc là có lý do.
"Ting! Phát động nhiệm vụ Huyền Thoại!
- Nội dung nhiệm vụ: Tiêu diệt kẻ không thuộc về thế giới này!
- Tiến trình nhiệm vụ: kẻ địch bị tiêu diệt 0/1.
- Nếu thất bại, tất cả những người có mặt ở Thập Vạn Đại Sơn sẽ chết.
- Phần thưởng nhiệm vụ: ???"
Trước mặt Vương Nhất Tự hiển hiện ra thông báo của hệ thống.
Đã rất lâu rồi hệ thống mới phát động một nhiệm vụ cấp bậc Huyền thoại, điều này khiến cho Vương Nhất Tự trong lòng không khỏi lo lắng.