WebNovel4th Wall80.38%

chương 127

Tiếp tục với chương trước:

Tắm rửa sạch sẽ xong, Harry chạy nhanh vào phòng

Marry đang ngồi trên giường đọc sách, cô vẫn quấn cái khăn tắm quanh người

Harry nhìn chằm chằm vào làn da trắng sữa của cô, nhìn lên đôi môi đỏ hồng, nhìn vào cặp ngực căng tròn đằng sau lớp khăn quấn quanh, nhìn xuống cặp đùi vừa trắng lại vừa quyến rũ

Harry nuốt nước bọt, thở dốc, có gì đó trong cậu vừa trỗi dậy..... cậu định nói rằng:

:" cô có thể mặc đồ vào được không? "

Nhưng, Harry không thể nhịn được nữa, cậu ta tiến đến, bất ngờ ôm hôn lấy cô

Marry ngạc nhiên:

:" ưmm....... "

Cậu nhìn cô, người con gái trước mặt:

:"... tôi xin lỗi..... nhưng tôi không thể nhịn được nữa.... "

Cô ấy hiểu, cô ấy biết điều Harry muốn, nên cũng thả lỏng người ra

Marry đỏ mặt, cô ngượng ngùng e thẹn:

:" chủ nhân.... xin người hãy nhẹ nhàng với em.... "

Tâm ma hiện lên và nói:

:" UWWOOOOOGGHHH SEEEEEEGGGSSSSS!!!! "

Harry cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi cô:

:" môi cô ấy.... thật mềm mại....."

Một lần vẫn chưa đủ, sự tham lam trong cậu muốn thêm lần nữa:

:" ngay từ lần đầu với Mileena, mình không thể quên được cảm giác này..... nữa.... thêm lần nữa..... "

Vừa hôn, Harry vừa cởi cúc áo của mình ra:

:" cô ấy thơm quá.... mình muốn... "

Harry ước giá như thời gian ngừng trôi, để cậu có thể như thế này mãi

Một tay từ từ cởi khăn tắm của Marry ra

Giờ, tay còn lại thì mân mê cơ thể nàng

Cảm giác khi được chạm vào

Cảm giác khi được xoa bóp

Cảm giác..... khi được đặt môi lên những núm hồng

Tất cả đều đã được phơi bày ra trước mắt

Bàn tay từ bên trên di chuyển xuống eo, rồi đến hông

Marry rên lên:

:" chủ nhân... ngài hãy từ từ thôi... "

Đây là lần đầu tiên Harry được làm chuyện này, cậu không thể kiềm chế được:

:" tôi muốn em, Mileena à..... tôi không thể dừng lại được "

Nhưng, cậu ta không hề biết rằng, hành động của mình đã bị phát hiện

Cửa đã mở từ bao giờ, Harry đã quên không khóa cửa

Alice......Đang đứng ở đó

Tự nhiên có một linh cảm bất an dội lên trong lồng ngực, Harry quay phắt đầu lại

Cậu chết trân, như bị sét đánh:

:" Alice.... chuyện này... "

Alice không nói gì về những gì đã thấy. Cô chỉ cất giọng nhẹ tênh, nhưng lạnh hơn băng đá:

:".....DK đi ngủ rồi... "

Không một tiếng quát, không một lời chất vấn. Chỉ là giọng nói đó... trống rỗng đến đáng sợ

Alice bước vào phòng, chậm rãi. Cửa khép lại phía sau cô với âm thanh "cạch" rõ mồn một. Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi:

:".... ngồi xuống, Harry Hermann..... "

Tiếng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên khiến Harry thấy sống lưng lạnh buốt

Đây không phải dấu hiệu tốt lành gì

Harry run rẩy:

:" Marry, cô mặc đồ vào đi "

Marry sử dụng kỹ năng biến ra quần áo để mặc thay cho cái khăn quấn quanh người

Rồi ngồi bên cạnh Harry

Alice nhìn thẳng vào Harry. Cái nhìn ấy giờ trở thành........ ánh mắt phán xét của quan tòa:

:"... giải thích..... "

Chỉ hai từ. Nhưng mang theo áp lực khủng khiếp như thể cả căn phòng đang sụp xuống

Harry như kẻ đứng trước vành móng ngựa, bị buộc phải khai toàn bộ tội trạng. Cậu nuốt khan, mắt lảng tránh ánh nhìn của Alice:

:"... cô ấy..... đây là Marry, Marry..... đây là Alice "

Alice không đáp. Không liếc nhìn sang cô gái lạ. Chỉ khoanh tay, mắt vẫn dán vào Harry

Marry mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng lên tiếng:

:" chào bạn, mình là Marry, rất vui được gặp bạn "

Alice vẫn không phản ứng. Cô không đáp, cũng không quay đầu. Chỉ một sự im lặng sắc như dao cứa vào không khí

Harry thấy tim mình nện thình thịch trong lồng ngực. Mồ hôi ướt lưng áo. Cậu lắp bắp:

:" cô ấy... là.....Marry là... chuyện này dài dòng lắm..... "

Alice gằn giọng, từng chữ rít ra như từ trong cổ họng:

:" ...kể ngay... "

Harry giật mình, lập tức cúi đầu:

:" Marry là nhân bản của một người tao quen... cô ấy ở đây để giúp tao... "

Một cái nhếch môi. Không phải nụ cười. Là vết rạn trên gương mặt vốn bình lặng của Alice

:"... giúp cơ à?..... "

Ba từ ấy “giúp cơ à” rơi ra từ miệng Alice với một thứ âm điệu mỉa mai lạnh toát. Không phải đang hỏi, mà là đang khạc ra nỗi khinh bỉ

Marry vẫn giữ nụ cười dịu dàng:

:" mình được giao nhiệm vụ chăm sóc và hỗ trợ cho ngài ấy "

:" bạn coi mình là y tá của riêng chủ nhân là được "

Lần này, ánh mắt Alice hơi nhướng lên, không phải vì ngạc nhiên,mà là vì cái từ ấy:

:"..... chủ nhân cơ đấy?.... " Cô lặp lại, nhưng lần này, mỗi từ mang theo một tầng nghĩa sắc lạnh, như thể chính câu nói đó là lời buộc tội

Để Marry nói như thế càng khiến mọi thứ trở nên rắc rối, Harry nói tiếp:

:" phải... cô ấy được giao nhiệm vụ trở thành phụ tá của tao..... cô ấy được dặn tuân mọi mệnh lệnh của tao..... "

Cậu cúi đầu xuống, lí nhí tự khai hết:

:" và tao đã...đi quá giới hạn..... "

Alice im lặng trong vài giây

Rồi, bằng một giọng đều đều như thể vừa kết thúc một phiên tòa, cô nói:

:" ...Hiểu rồi "

Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng các cơ mặt đang co giật nhẹ. Giọng cô trầm xuống, từng chữ như chém vào da thịt:

:" Mày... và cô ta... cái con nhân bản đó. Tao sẽ không hỏi cô ta đến từ đâu, không hỏi ai tạo ra. Tao chỉ cần biết… "

Đôi mắt Alice đỏ vằn, từng tia máu dâng lên theo nhịp tim

:" ...Mày được tặng cho một con nhân bản. Làm ‘người hỗ trợ’ cho mày. Và mày... mày đã lợi dụng cô ta, trục lợi từ lòng trung thành tuyệt đối đó. Mày... đối xử với cô ta như một món đồ chơi tình dục, đúng không? "

Cô không hét, không gào

Nhưng chính giọng nói nhỏ ấy, nhỏ đến rợn người, lại là cái tát nặng nề nhất

Cô nhìn thẳng vào mắt Harry, không chớp:

:" Tao nói… có đúng không, Harry Hermann? "

Harry cúi đầu, như một tội đồ đứng trước công lý:

:" đúng..... "

Alice hỏi tiếp, giọng không thay đổi:

:"..... chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?.... "

Cậu đáp:

:" chỉ.... một vài ngày trước..... "

Lần này, Alice bật cười. Không phải vì vui. Là cười của kẻ không thể chịu nổi cái trớ trêu:

:" vậy cơ à?..... mày có một cô hầu gái từ vài ngày trước cơ à?... "

Cô quay mắt nhìn quanh phòng. Từ cái chăn, chiếc ghế, cho đến ánh đèn vàng mờ mờ:

:" bảo sao..... dạo này mày hơi lạ.....có vẻ như..... mày và cô ta đã ân ái rồi nhỉ? Giấu làm gì nữa? "

Harry vội lắc đầu:

:" không, bọn tao vẫn chưa đi quá giới hạn... "

Alice liếc sang Marry:

:" có đúng thế không? "

Marry, bằng giọng điềm đạm, đáp:

:" mình và chủ nhân chưa đi quá giới hạn "

Alice quay lại Harry. Giọng cô không còn bình thản nữa. Là giọng của một người vừa mất hết niềm tin:

:" nhưng mày vẫn giở trò đồi bại với cô ta? "

Harry, không thể nói dối, gật đầu

Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ ngực Alice. Cô quay mặt đi trong giây lát. Rồi thở hắt, quay lại

Câu nói sau cùng là một mệnh lệnh:

:" mày, cút ra ngoài, cô ta, ở lại "