WebNovel4th Wall88.61%

chương 140

Tiếp tục với chương trước:

Nhóm Lola tìm được rất nhiều nấm, phải dùng đến ba bao tải mới đựng được hết

Còn nhóm Harry chỉ có một bao, Lola thắc mắc:

:" Marry? Sao bên cô tìm được ít vậy? "

Harry vội chen ngang, miệng cười gượng:

:" bên mình gặp chút rắc rối với đường đi... nên chỉ tìm được từng này "

Cậu liếc nhìn Marry. Cô ngoan ngoãn cúi đầu, không nói gì

Giờ mà để lộ chuyện "hú hí trong giờ làm" thì toang

Harry nhanh chóng chuyển chủ đề:

:" Lola này, bạn có biết Romeo ở đâu không? "

Lola lắc đầu:

:" mình không, mình không biết cậu ta đi đâu rồi "

Ngay khi câu trả lời vừa dứt, một giọng nói vang lên ngay sát bên:

:" ồ, mọi người đã làm xong rồi à? "

Cậu ta nhìn lướt qua ba bao nấm của nhóm Lola, gật gù hài lòng. Nhưng đến khi ánh mắt chuyển sang nhóm Harry, sắc mặt có phần khó hiểu:

:" ủa? Marry? Sao bên cô lại chỉ được từng này?

Harry nhún vai, đáp nhanh:

:" à, tôi vừa kể với Lola xong "

:" đường đi không quen, với cả tôi trượt ngã, rồi gặp vài vấn đề bên lề, nên chỉ thu thập được từng này " cậu phải giấu chuyện đó

Nghe đến "có vấn đề", Romeo nheo mắt lại:

:" cậu có ổn không? Trên đường đi có gặp phải quái vật nào không? "

Harry gãi đầu, cố làm ra vẻ vô tư:

:" không sao đâu, Romeo, tôi ổn mà, cảm ơn cậu đã hỏi "

Harry lái lụa tiếp, để khỏi bị "dò hỏi":

:" giờ chúng ta có nấm Pamirum ở đây rồi? Làm gì tiếp đây? "

Romeo vừa đi vừa nói:

:" tôi quen biết hai kẻ thu mua nấm ở trên hành tinh này. Một nhóm lái buôn tên Charon, và một nhóm khác là La Marea "

:" ngoài ra, còn có nhiều kẻ khác..... nhưng tôi có mối quan hệ không mấy hòa bình với bọn chúng, tôi không ưa bọn chúng, bọn chúng không ưa tôi "

:" hai kẻ tôi kể trên vẫn là đối tượng hợp tác làm ăn bình thường "

Cậu ta ngập ngừng:

:" gọi là bình thường.... nhưng mối quan hệ hiện tại vẫn nằm đâu đó giữa ranh giới hòa bình và chiến tranh "

Harry thắc mắc về việc này, tại sao Romeo lại có mối quan hệ xấu đến như vậy?

:" lúc khác hỏi thì thích hợp hơn " Harry hiểu ý, lặng lẽ gật gù. Có những chuyện không nên đào sâu

Chuyển cảnh

Cả nhóm được dịch chuyển đến một khu chợ nằm giữa sa mạc hoang vu trên Sao Thổ, khu chợ này nằm ở vùng đất đỏ rực dưới ánh nắng của mặt trời nhân tạo

Harry choáng ngợp khi vừa đặt chân đến nơi:

:" Romeo, chúng ta đang ở đâu vậy? " cậu nhìn quanh ngó dọc

Romeo không quay đầu lại, chỉ đáp qua vai:

:" à, đây là một phiên chợ của người Tây Ban Nha "

Harry nhìn quanh, những gian hàng lều bạt nối tiếp nhau như một mê cung sống động, buôn bán vô số vật phẩm kỳ dị: xương thú có ký hiệu, những ống dịch lạ màu xanh thẫm, mấy cái lồng sắt có những sinh vật kỳ lạ ở trong, và cả... thứ gì đó như máu đóng chai. Giọng Tây Ban Nha vang lên tấp nập từ khắp nơi, rao hàng, mặc cả, cười đùa, nhưng với Harry thì chỉ như một bản nhạc ồn ào, vô nghĩa, cậu chả biết gì về tiếng Tây Ban Nha

Cậu quay sang Marry:

:" cô có hiểu gì không? "

Marry gật đầu:

:" em hiểu, nếu ngài cần nghe em sẽ dịch cho ngài "

Hình như chỉ có Paul và Harry có chút lạ lẫm về nơi này, Paul cũng đang ngó nghiêng xung quanh, nét mặt thận trọng, cố không làm lộ vẻ choáng ngợp. Cả hai cứ nhìn ngang nhìn dọc khi đi theo Romeo, còn hai nàng kia thì khỏi nói, gì cũng biết

Khi nhìn lên trên trời, cậu cảm thấy lạnh gáy, lần đầu tiên trong đời, cậu thật sự nhìn thấy bầu trời Sao Thổ. Vành đai rộng lớn xoáy quanh bầu khí quyển như một con rắn khổng lồ đang cuộn mình. Một trải nghiệm.... lạ lẫm, cậu cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ

Marry đi bên cạnh cậu:

:" chủ nhân? "

Harry quay sang, giật mình như bị kéo khỏi cơn mộng mị:

:" à.... ờm, sao vậy? "

Cô khẽ cười. Nụ cười dịu dàng như thể biết điều cậu đang nghĩ:

:" đây là lần đầu tiên ngài đến đây ạ? "

Harry gãi đầu, có chút ngượng ngùng. Cậu vừa mới nhìn lên trời há hốc mồm, giờ lại bị maid hỏi trúng tim đen:

:" Ừm... đúng vậy, lần đầu. Nơi này... lạ lẫm với tôi "

Cô che miệng cười, rồi nắm lấy tay cậu:

:" nếu ngài muốn biết gì đó, hãy hỏi em "

Lời nói nhẹ hẫng như không, nhưng lại rơi thẳng vào lòng Harry. Đúng rồi, từ nãy cậu cứ loay hoay với bao nhiêu câu hỏi trong đầu, nhưng lại không biết trút lên ai

Hỏi Romeo? Không tiện. Cậu ta đang bận chỉ huy cả nhóm

Hỏi Lola? Cô ấy đang phải trả lời hàng loạt câu hỏi từ Paul, không rảnh

Hỏi Marry? Tại sao Harry không nhớ ra điều này? Cậu đã quên mất điều rõ ràng nhất, Marry là nhân bản của Mileena, người từng chu du khắp nơi, cái gì cũng biết, Marry có thể trả lời những thắc mắc của cậu

Harry vuốt cằm, sắp xếp đống suy nghĩ trong đầu:

:" biết hỏi từ đâu bây giờ nhỉ? Tự nhiên được quyền hỏi mình lại không biết nói câu gì "

:" Marry, cô có biết ở trên này được phân chia lãnh thổ kiểu gì không? " Không hiểu sao Harry lại nghĩ ra được câu hỏi này

Vừa nói, cậu vừa đưa tay chỉ xung quanh khu chợ, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò:

:" nếu ở đây là chợ của người Tây Ban Nha "

:" thế chắc hẳn chúng ta đang ở trong lãnh thổ của người Tây Ban Nha rồi, còn những nơi khác thì sao? "

Marry nghĩ một lúc, rồi đáp:

:" em nhớ là... ở đây có vài quốc gia đến từ Trái Đất "

Cô bắt đầu đếm trên đầu ngón tay:

:" Mỹ, Brazil, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nga, Congo, Ấn Độ, Ả Rập, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản "

:" em nhớ là chỉ có vài quốc gia đó ở đây và ở trên các hành tinh khác, còn lại đều là các quốc gia mới được thành lập "

:" chủ nhân có thể thấy, những vùng lãnh thổ độc lập được tạo ra bởi những kẻ sở hữu sức mạnh vượt bậc. Họ không muốn chịu sự cai trị từ các bộ máy già cỗi nữa. Ai muốn làm chủ, ai cũng muốn tự viết luật cho mình "

Harry gật gù, cậu có cảm giác như đang lật mở một bản đồ chính trị hoàn toàn mới, nơi quyền lực không còn được đo bằng súng đạn hay bầu cử, mà bằng linh lực và sức mạnh cá nhân

Marry liếc mắt qua một gian hàng bên đường, nơi treo lủng lẳng những cuộn bản đồ:

:" bản đồ nơi này rộng lắm, ngài có muốn xem không? Em có thể mua cho ngài một tấm "

Harry bật cười, rồi giơ tay lên xoa đầu cô đầy trìu mến:

:" không cần đâu, có cô ở bên cạnh rồi thì tôi sợ gì lạc "

Bất ngờ được khen, Marry thoáng đỏ mặt. Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau

Romeo dẫn cả nhóm tiến đến một gian hàng nhỏ, nằm nép mình giữa mê cung cát bụi của khu chợ. Người đứng sau quầy là một gã đàn ông tóc xám, râu quai nón, đôi mắt sắc như dao và khuôn mặt chẳng chút thân thiện

:" cậu ta đang nói gì vậy? " Harry cố căng tai ra nghe Romeo nói, nhưng không hiểu gì cả

Marry lắng nghe một lúc:

:" Romeo đang chào hỏi và đưa ra yêu cầu bán những bao nấm này "

Nhìn mặt người kia có vẻ khó chịu khi nói chuyện với Romeo

Marry nói nhỏ, giọng cô trầm hơn:

:" ông ta muốn ép giá, Romeo không muốn điều đó "

Marry liếc quanh, rồi đứng sát vào Harry. Giọng cô đanh lại:

:" chủ nhân, nếu có chuyện gì, em sẽ bảo vệ ngài "

Harry vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu quay đầu sang.... và giật mình

Paul và Lola đứng quay người ra ngoài, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Có rất nhiều người trông có vẻ "máu chiến" đứng bao vây xung quanh nhóm Harry, những bóng người bắt đầu xuất hiện, đàn ông, đàn bà, đủ mọi vóc dáng, tất cả đều có chung một vẻ dữ tợn, ánh mắt không giấu nổi sát khí

Harry vội vàng thủ sẵn skill:

:" chuyện gì đang xảy ra vậy?? " cậu hỏi nhỏ Marry, cố không "phát động chiến tranh" trước

Cô đáp, không quay đầu lại, ánh mắt cô lia qua từng kẻ địch sắp sửa lao vào:

:" chủ nhân không cần lo, chuyện này với bọn em xảy ra như cơm bữa "

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến Harry cảm thấy rùng mình. Không phải vì sợ, mà là vì nhận ra mình thực sự đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới mà bạo lực có thể xảy ra bất cứ lúc nào

Trong khi Romeo vẫn đứng trước quầy, đàm phán như thể chẳng có gì, phía sau lưng cậu ta là cả một thế trận đang chực bùng nổ

Harry đếm đi đếm lại số lượng kẻ địch:

:" đông đấy, sao người xung quanh chả nói gì? "

Quả thật, không khí căng như dây đàn, nhưng người đi chợ vẫn thản nhiên như đang dạo phố: mặc cả, nhấm nháp đồ ăn vặt, trò chuyện líu lo. Tựa như chuyện này chẳng có gì đáng chú ý

Marry giải thích, giọng cô trở nên trầm hơn:

:" họ quen với chuyện này rồi.... có đánh thì cũng sẽ làm ngơ "

Harry nhìn sang, trông cô ta như là..... khát máu.... ánh mắt của Marry tỏa ra sát khí đáng sợ...... nhân bản yếu nhất mà đã máu chiến thế này, cậu không dám nghĩ đến lúc Mileena nổi giận sẽ như thế nào

Cậu vội hỏi, để cô bớt bị kích động:

:" Marry, cô biết gì về những kẻ này? "

Marry thở dài:

:" em xin lỗi, chủ nhân, em bị hạn chế vài kỹ năng nên không thể biết được những kẻ này thuộc hệ sức mạnh nào "

Cậu thấy, kiểu này sẽ phải tự tìm cách ứng chiến:

:" chỗ mình gần 3 4 tên, ở đây có tận năm người phe mình. Mà bên kia địch có 25 30, liệu mình có thể giết nổi 6 tên không? "

Tuy số lượng quân địch đông hơn, nhưng Harry lại cảm thấy bình thường, do cậu đã từng đánh với cả đội quân Goblin rồi

Đúng lúc đang căng thẳng, Romeo bất ngờ vỗ tay:

:" được rồi mọi người, người này đã đồng ý thu mua những bao tải này "

Mới 1 giây trước, hai bên như kiểu sắp lao vào giết nhau

1 giây sau, tất cả làm như không có chuyện gì xảy ra

Lola, Marry quen với chuyện này rồi. Nghe Romeo nói đã bán thành công, Marry buông thõng tay, thả lỏng cơ thể, cô vác bao tải của mình đặt sang chỗ của tên lái buôn kia, Lola cũng vậy, cô nhanh chóng xách ba bao tải ra để bán

Những tên "kẻ địch" kia, vừa nãy còn như chuẩn bị vồ lấy mạng người, giờ lại thản nhiên quay lại sạp hàng, tiếp tục buôn bán, tiếp tục gạ gẫm khách mua đồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra

Chỉ có Paul và Harry ngơ mặt ra không hiểu gì cả

:" ơ????? " Harry mất hứng

Sau khi kiểm hàng và gọi người vận chuyển, mọi chuyện diễn ra chóng vánh như đi chợ mua rau, chứ không phải buôn bán hàng cấm nữa

Marry cười tươi, tay xòe tiền ra:

:" chủ nhân, ngài nhận được 5000$ nè "

Harry há hốc mồm, mắt cậu dán chặt vào xấp tiền, như thể nó là một vật thể ngoài hành tinh:

:" năm...... năm...... năm ngàn á???.... "

Marry đưa hết cho cậu:

:" chủ nhân, đây là những cây nấm chất lượng, khi điều chế và sản xuất thành Xevonua giá của nó lên đến hơn 100$/liều dùng, nên giá bán không như thế này chỉ 5k$ cho một ký rưỡi "

Harry nắm lấy số tiền. Ngón tay cậu run nhẹ. Không phải vì phấn khích. Mà vì nhận ra một sự thật quá đỗi đơn giản, nhưng cũng quá tàn nhẫn

Cậu không làm gì ngoài việc… đi theo, nhặt nấm, và được bảo vệ. Cậu có Romeo, có Lola, có Marry, những người mạnh mẽ, luôn ở cạnh, luôn chắn mọi hiểm họa cho cậu

Nhưng còn những người khác thì sao? Những "kẻ hái nấm" thực sự, không kỹ năng dịch chuyển, không người bảo vệ, không bản đồ, không ai cảnh báo về quái vật, và chắc chắn là không có đường lui

Chỉ một lần đi sai hướng, là xác họ sẽ nằm lại trong bóng tối dưới lòng Sao Thổ, chẳng ai hay

Chỉ có những kẻ bán mạng cho quỷ mới dám làm việc này

Paul đứng bên cạnh, vừa lật từng tờ tiền ra để đếm, vừa nhếch miệng lên cười châm biếm:

:" giờ mày và tao đã góp phần tăng trưởng Xevonua, mày thấy sao? Kiếm được tiền "bẩn" có sướng không? "

Cậu ta đảo mắt, lật mấy tờ tiền như đang chơi bài:

:" nếu mày muốn giàu nhanh thì làm cái này, muốn giàu nhanh hơn nữa thì không thiếu công việc "bẩn" khác "

:" chỉ là mày có dám làm hay không thôi "

Harry không biết phải trả lời như thế nào, cậu có vui khi kiếm được "tiền" không? Không, cậu không biết

Thời gian ở Trái Đất và thời gian ở Sao Thổ là khác nhau

Harry mới chỉ rời đi đúng 1 buổi đêm, quay về Trái Đất đã là 5 rưỡi sáng, về đúng lúc DK đang chuẩn bị bữa sáng

:" Harry? " Bộ dạng của Harry và Marry khiến DK ngạc nhiên:" hai người đã đi đâu vậy? "

Harry nghĩ tốt nhất nên giấu DK chuyện đi buôn hàng cấm:

:" mình vừa đi đánh quái trong thử thách "khu rừng luyện tập" ấy mà "

Cậu vờ nhìn đồng hồ điện thoại:

:" mà mới chỉ 6 tiếng ở đây thôi à? Woa, thời gian mỗi nơi thật khác lạ "

:" DK này, bạn có thể vào phòng mình lấy giúp mình quần áo để thay không? Mình không dám vào đấy "

DK biết "chiến tranh lạnh" giữa Harry và Alice chưa lắng xuống nên gật đầu, đồng ý vào lấy giúp đồ:

:" được rồi, chờ mình một lúc "

Marry sử dụng kỹ năng để làm sạch bản thân và tạo ra quần áo mới, một luồng sáng mờ hiện lên quanh cơ thể cô. Trong chốc lát, vết bẩn, mồ hôi và cả bộ đồ cũ biến mất, thay vào đó là chiếc váy trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần. Trông cô lại như một đóa hoa vừa hé nở giữa khu vườn sáng sớm

Cô nhẹ giọng hỏi:

:" chủ nhân, ngài định làm gì với số tiền này? "

Harry nhìn vào số tiền trong balo:

:"..... giờ tôi cũng không rõ "

:" ban đầu tôi định kiếm tiền để đi chơi với Alice.... bây giờ thì... 5000$ "

Harry mở balô ra. Số tiền 5000 đô nằm gọn bên trong, ngăn nắp, đầy cám dỗ. Nhưng thay vì vui, cậu chỉ im lặng nhìn vào nó:

:" …Giờ tôi cũng không rõ nữa "

:" Ban đầu, tôi chỉ định kiếm ít tiền để… để đưa Alice đi chơi, làm lành… Giờ thì… 5000 đô. Đáng lý ra tôi nên vui, nhưng… "

Cậu đưa mắt nhìn Marry:

:" đây là tiền "bẩn", Marry, đây là tiền "bẩn" "

:" tôi không biết tôi có phải "rửa tiền" không "

:" Nhưng tôi biết chắc một điều: tôi phải che giấu số tiền này. Tôi không thể để ai biết nguồn gốc của nó. Và có lẽ... tôi phải tiêu hết nó… càng sớm càng tốt "

Tiếng chiên trứng vọng từ trong bếp ra, át đi khoảng lặng ngột ngạt vừa rồi. Ngoài trời, bầu không khí buổi sớm vẫn trong lành. Nhưng trong lòng Harry, thứ đang nặng nhất, lại chính là cái "ví" vừa được nhồi đầy