Tiếp tục với chương trước:
Mileena bất lực, cô quát lớn:
:" Dừng lại đi, Harry! Cậu có nhận thức được việc cậu đang làm không?! "
Harry không nghe Mileena nói, cứ thế lao vào tên đội trưởng Hoàng Gia tự sát hết lần này đến lần khác
Mỗi lần hồi sinh, là mỗi lần máu lại văng tung tóe. Cậu đâm đầu vào cái chết như một con thiêu thân, bất cần lý trí
Lần hồi sinh tiếp theo, Harry vẫn lại lao mình vào tên đó như con thiêu thân
Tự dưng, tên đó biến mất, Mileena đứng trước mặt, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu. Bàn tay cô lạnh hơn bình thường:
:" cậu làm sao vậy?? " Mileena gằn giọng, ánh mắt đầy phẫn nộ:" cậu có nghe tôi nói gì không hả??? "
Harry không ngẩng đầu, cậu nhìn chằm chằm xuống mặt đất:
:"... tôi chỉ muốn chết cho rồi "
Mileena cau mày:
:" tôi có thể hỏi tại sao không? "
Harry không trả lời. Cậu chỉ đứng đó, bàn tay buông thõng, mắt vô hồn
Mileena thở dài:
:" cậu đang bị stress, tôi nghĩ- "
Cô định dùng kỹ năng Healer để....
Harry tiến tới, ôm lấy cô:
:"..... không... thế này là ổn rồi... "
Cái ôm này chả phải là sự lãng mạn hay là khao khát dục vọng, chỉ là cái ôm tuyệt vọng...... như thể nếu không còn chỗ dựa, cậu sẽ sụp đổ ngay lúc này
Cậu run lên từng hồi, Mileena cảm nhận được cả từng tiếng nấc cậu cố nuốt vào. Cô nhẹ nhàng vòng tay lại, tay đặt lên lưng cậu, vỗ nhè nhẹ:
:" nào, cứ khóc đi, cho nhẹ lòng "
Một lúc sau
Harry dựa lưng vào tường, ánh mắt đờ đẫn
Mileena ngồi bên cạnh, cô nhẹ nhàng hỏi:
:" cậu thấy sao rồi? "
Harry xoa mặt:
:" đỡ hơn rồi... "
Cô hỏi:
:" ừm, giờ cậu có thể kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra? "
Harry lại im lặng, cô thấy nên để cậu ta một mình thì hơn, vừa định đứng dậy, thì Harry nắm lấy tay cô:
:"... tôi có thể ôm cô được không? " cậu hỏi, giọng không cảm xúc
Mileena hơi bị bất ngờ:
:"... "
Cậu cúi đầu, tránh ánh mắt cô, nhưng vẫn giữ tay không buông:
:"..... như thế tôi sẽ cảm thấy tốt hơn..... "
Mileena cười ranh mãnh, cô trêu chọc cậu:
:" ngạc nhiên chưa kìa... "
Harry không cười với cô, cậu chủ động kéo cô vào lòng, rồi mới nói tâm tư trong lòng:
:" ..... tôi hay ôm Marry như thế này " cậu nói, giọng trầm khàn như thể chẳng còn chút sức lực nào:" ... còn ai quan tâm tôi ngoài cô ấy đâu?... "
:" mà Marry là cô mà, Mileena... "
:" giờ tôi chỉ muốn cô thôi... "
Mileena đưa tay lên chạm vào mặt cậu, đầu ngón tay cô lướt qua gò má ướt đẫm mồ hôi và nước mắt:
:" này, này.... Harry? " cô nói, vừa như trách, vừa như lo:" cậu đang cư xử kỳ quặc đấy, cậu có biết không? "
Nhưng Harry không đáp. Trái lại, cậu càng ôm chặt lấy cô hơn, như thể sợ buông tay là sẽ rơi vào khoảng không vô tận:
:" Cô… cô khác với tất cả những người bình thường " giọng cậu nghèn nghẹn:" cô mang dáng vẻ của thiếu nữ, nhưng tính cách của cô như một người trải đời rất lâu rồi... "
:" trong mắt cô, tôi là gì? "
Mileena im lặng một lúc, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc xen chút ngập ngừng, rồi nhướng mày:
:" hừmm... tôi không biết cậu có chịu nổi sự thật nếu tôi nói không... hơi... đau lòng cho cậu đấy "
Giọng cậu trầm xuống:
:" cứ nói đi "
Mileena thở dài, bộc bạch hết sự thật ra:
:" được rồi, do cậu bảo đấy nhé "
:" .....cậu chỉ là một tên nhóc chả biết gì, cậu yếu kém về mọi mặt "
:" những bài kiểm tra đều cho thấy cậu không đủ tiêu chuẩn làm gì cả "
:" cậu còn không biết xử lý tình huống khi đối mặt với nguy hiểm, phải chết đi chết lại cả trăm lần mới vỡ ra nhận thức "
Cô dừng lại, nhận ra mình vừa dùng những lời như dao găm vào một tâm hồn đang tổn thương. Mileena thoáng chột dạ, chờ đợi một cơn giận dữ, hoặc ít nhất là một ánh mắt phẫn nộ từ người đối diện
Nhưng không....
Harry bật cười, một nụ cười khô khốc, như tiếng thủy tinh vỡ trong sự thật phũ phàng:
:" ha ha..... phải rồi... tôi chả biết gì về cuộc đời này cả, tôi không biết phải làm gì khi rơi vào những tình huống khó xử "
:" tôi chả biết gì về kiến thức trên trường, tôi chỉ có thể dựa vào những gì đã trải qua ở đây để oai với đời, tôi không dám tìm hiểu những thứ mới, lấy lí do sợ cái này sợ cái kia "
Mileena im lặng, nghe Harry than vãn:
:" vài tiếng trước.... tôi gặp rắc rối với bạn tôi..... mọi chuyện đã diễn ra một cách tệ hại "
:" chúng tôi cãi nhau... điều đó khiến DK buồn, cô ấy không xứng đáng phải chịu khổ vì chuyện này.... "
:" tôi đã bỏ đi, cùng với Marry..... chúng tôi không có nơi nào để đi, và tôi chỉ có nơi này để đến, tôi để cô ấy ở ngôi nhà trong rừng "
Cậu nhìn cô, nước mắt đã chảy thành hàng trên má:
:" nghe trẻ con quá phải không? Giận dỗi nhau và bỏ đi "
:" tôi biết..... tôi không thể cứ thế mà đi được, vài tiếng nữa mấy người đó sẽ lo sốt vó lên và báo cho cảnh sát "
:" nhưng tôi trở về bây giờ thì làm được gì? "
Harry vùi đầu vào ngực cô, rồi khóc. Nước mắt ướt đẫm lớp áo vải mềm, cậu không khóc nức nở, mà là thứ khóc nghẹn lại, như thể cả tâm hồn đang rỉ máu từng giọt
Mileena ôm cậu, tay cô dịu dàng xoa lưng, vỗ về theo nhịp thở mong manh của một trái tim đã mỏi mệt
Một lúc sau, khi cơn bão cảm xúc đã dịu lại, giọng cậu vang lên:
:" Mileena, tôi có thể làm phiền cô được không? "
Mileena nghiêng đầu:
:" tôi nghe đây "
Harry sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa dứt nỗi niềm:
:" cô điều khiển nơi này, cô có thể làm thời gian chậm lại được không? "
Trong cái lúc túng quẫn thế này, cậu chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để cậu ở thế giới này mãi, để không phải quay lại thế giới thực nữa
Đó còn là một lời cầu khẩn, một mong muốn ích kỷ của kẻ đang rơi xuống vực thẳm. Cậu không muốn quay lại thực tại, cậu sợ đối mặt với nỗi hổ thẹn, thất bại, và cả chính bản thân mình
Cậu cũng biết, đây là một yêu cầu khó, nếu Mileena không đồng ý thì Harry cũng chả thể làm gì được
Mileena đảo mắt một vòng:
:" được, được thôi "
Harry ngẩng đầu lên, không giấu nổi ngạc nhiên:
:" thật sao?? Có thể dễ dàng như vậy?? " câu trả lời ngắn gọn và nhanh chóng
Mileena mỉm cười:
:" ồ không, tôi sẽ bị yếu đi sau chuyện này "
:" tôi sẽ làm cho cậu, đổi lại, trong khoảng thời gian ở đây, cậu sẽ phải làm theo những gì tôi nói "
Cô giơ ngón tay trỏ lên, khẽ gõ vào trán cậu:
:" cậu nghĩ tôi sẽ để cậu làm những gì cậu muốn à? Đừng có mơ, nhé "
Cô ấy cười với cậu, nụ cười của cô ấy đẹp đến lạ thường:
:" để sau này cậu mạnh lên còn bảo vệ tôi nữa chứ "
:" tôi hy sinh bản thân vì cậu mà "
Ngay giây phút đó, với Harry, thế giới chỉ còn một người con gái. Cậu nhìn cô không rời, đến cái giờ phút này, cậu chết mê chết mệt Mileena quá rồi
Và như một thói quen không thể cưỡng lại, cậu cúi người, định hôn cô
:" này, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy? " Mileena dí ngón tay lên, ngăn Harry lại, đẩy ra:" thật là.... đến tuổi sinh hư rồi đúng không? "
Harry ấp úng:
:" tôi..... ơ..... cái này..... "
Mileena nhắm mắt lại, miệng cô lẩm bẩm vài câu từ gì đó
Không khí xung quanh thoáng trầm xuống, tựa như chính thời gian đang ngừng thở theo từng nhịp câu cô nói
Rồi từ giữa không trung, ngay trên đấu trường rộng lớn, những ánh sáng chói lòa lóe lên. Từng hình bóng lần lượt hiện ra như hoa nở trong sương. Một, hai... rồi ba, bốn... cả chục bóng người đang từ từ đáp xuống nền đất
Đầu tiên là Marry, đi cùng AI MD
Sau đó, là các "Mileena" khác lần lượt xuất hiện
Một Mileena cao lớn, khoác lên người bộ đồ da gấu như chiến binh mùa đông, trên tay cô ta còn cầm một chai thủy tinh gì đó trông như chai rượu
Một Mileena khác mang Kimono trắng, dáng vẻ trầm tính, cô ta đeo bên hông một thanh kiếm Katana
Rồi lại một Mileena mặc bộ Hanbok truyền thống của Hàn Xẻng
Một Mileena nhỏ bé hơn, vừa mới đến đã ngồi luôn xuống đất, tóc rối tung như tổ quạ, chân đi dép trong nhà, trông như vừa bị gọi dậy lúc đang ngủ
Mileena.... cô ấy gọi toàn bộ nhân bản của mình đến
Trông họ không hề giống nhân bản vô hồn, mà giống người thật, các phiên bản với màu tóc khác nhau, trang phục khác nhau, khí chất khác nhau
Họ vây quanh, trò chuyện với nhau như thể đã lâu lắm rồi mới được gặp lại. Cười nói, vẫy tay, nắm tay nhau, thậm chí ôm nhau. Giống như một buổi đoàn viên gia đình, chứ chẳng phải tập hợp của tiểu đội nhân tạo
Mileena nhìn một lượt:
:" 8,9,10,11...... vậy là đủ rồi, thêm tôi nữa là 12 "
Cô quay sang Harry:
:" chúng tôi sẽ thay phiên nhau huấn luyện cho cậu trong khoảng thời gian này, nên là, cậu đừng mong ở lại đây mà được ngủ cả ngày "
Harry từng xem một bộ manga "nhà có 5 tô bún"
:" so với bộ truyện đó... giờ mình sẽ phải đối mặt với 12 công chúa "
Rồi bỗng nhiên, toàn bộ nhân bản, kể cả Marry, đều nhìn Harry với ánh mắt kỳ lạ
Ánh mắt họ.... Có người tò mò, có người khẽ nhíu mày, có người cười mỉm như đang xem kịch hay, có người thì vặn cổ tay như sắp "hỏi thăm" cậu
Harry nhận ra mình vẫn đang ôm "bản gốc" khá là..... thân thiết
Mileena cố tình đổ dầu vào lửa:
:" nhớ nhé~ Harry~ " cô nghiêng người vào cậu:" tôi cho cậu tất cả rồi..... cậu phải chịu trách nghiệm với tôi đấy~ "
Tình huống lúc này... Giống như một chàng trai vừa trót dại ôm tiểu thư, rồi bị toàn bộ chị em nhà nàng phát hiện