- Cảm giác gì thế này?
Tôi tò mò cắn lấy miếng nhỏ, ăn được này! Ngấu nghiến say mê, dường như quên mất vài phút trước nó là sinh vật sống. Thậm chí còn thấy hưởng thụ việc này, phía sau lưng vọng tới âm thanh của người đàn ông.
- Hey, stop it!
- Trời ơi, đừng ăn nó!
Anh ta giật mất sinh vật bé nhỏ trên tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, đồng thời trách móc.
- Damn it! If you eat it alive, it's going to mutate you. Why you don' know such a basic thing like this!?
- Chết thật! Con ma vật này nếu ăn sống sẽ làm biến đổi cô đấy. Có thứ cơ bản vậy mà cũng không biết hả!?
Là tiếng Anh? Tôi vẫn chẳng di chuyển, quái lạ giờ mình đang ở châu Âu? Bản thân hơi gượng gạo, cố gắng nhìn anh ta với ánh mắt "ngây thơ" hết mức có thể. Thấy tôi phản ứng chậm chạp, ngốc nghếch như vậy biểu cảm của anh ta từ quan tâm dần chuyển thành ánh nhìn kỳ lạ. Người đàn ông đặt câu nghi vấn:
- Are you mute or something?
- Này cô không nói chuyện được à?
Tất nhiên là nói được, có điều ta muốn xem ý đồ của ngươi là gì. Ông ta bảo ngồi yên đó tôi cũng thuận theo mà làm, điều này phần nào khiến mình liên tưởng đến hồi tiểu học. Vì sinh cuối tháng 11, tức nhỏ hơn các bạn cùng lớp gần 1 năm tuổi nên lúc ấy tôi dễ bị bắt nạt lắm. Ai nói gì cũng làm, thậm chí còn mua nhẫn cho đứa hay nói xấu, khùng thật chứ.
Hắn ta cầm cây đũa biến ra thứ gì đó như chiếc gương dọc theo rìa phủ những làn khói trắng bồng bềnh lơ lửng trên không trung. Từng nghĩ rằng mấy sinh vật kỳ quái mình thấy là thứ dị nhất rồi, không ngờ có cả chuyện này nữa, thế giới song song có phép thuật.
Còn nghe thấp thoáng gì đó dường như liên quan đến việc mua bán hoặc trao đổi, mặc dù cái chứng chỉ B2 không phải để chưng nhưng để nghe và hiểu hết tất cả các từ trong văn nói lại là chuyện khác.
- No problem, do you really think that that dumb, vulnerable thing can get out of this forest alone?
- Không vấn đề gì. Tao chắc là nó ngốc nghếch đến nỗi cũng chả ra khỏi được khu rừng
Có lẽ là buôn bán người hoặc nô lệ, chuyện này thời xưa cũng chẳng quá kỳ lạ. Vóc dáng này trông rất giống với người đàn ông lúc nãy đã vứt bỏ cô gái xấu số. Tôi vẫn giữ bình tĩnh quan sát tình hình, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình mọc ra thứ gì đó. Ồ có cái tay đen xì nè. Sau khi ông ta hớn hở đóng chiếc gương, quay mặt về phía tôi nở nụ cười tươi, biểu cảm tăm tối đến mức không dấu vào đâu được, nói:
- Come with me, little girl. I'll get you out of here
- Theo ta đi, ta sẽ dẫn em đến nơi an toàn.
Tôi nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, người đàn ông ấy bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Vẫn cứng đầu bỏ qua, sau vào lần dụ ngọt không thành hắn ta mất kiên nhẫn, trở mặt ngay lập tức, vung tay tát tôi một cái thật đau.
- Hurry up fucking bitch!
- Nhanh lên con điếm chó!..
AHHH!!!
Rất nhiều cánh tay màu đen lao đến, cầm tứ chi, giày xéo và xé xác tên kia. Từng sợi cơ bị kéo đến lộ ra ngoài, tiếng giòn tan của xương hòa lẫn với âm thanh lẹp nhẹp của máu thịt.
Người đàn ông gào lên trong sự kinh hoàng, tôi cảm thấy hãi hùng với chuyện này, đây là lần đầu tiên mình thấy cảnh tượng trước mắt.
Chỉ trong vài giây, tâm trí lại bị lấn át bởi dòng không gian vô tận, những cảm xúc cơ bản lại biến mất lần nữa. Thật sự thấy sợ hãi bản thân, tại sao trong tình huống này mình lại vô cảm đến vậy.
Sau khi người đàn ông chỉ còn là đống thịt bầy hầy, biến dạng nằm dưới đất, tôi đến gần nhìn cái xác, cố tìm lại một chút gì đó gọi là nhân tính là sự thấu hiểu trong thâm tâm của mình. Thay vào đó khuôn miệng như bị điều khiển bởi thứ gì khác, vô tình thốt lên.
- Không biết thịt người có vị thế nào nhỉ?
Dù nói vậy, sau đó tôi chỉ ôm cái xác con quái, bỏ đi trong cảm giác tội lỗi. Tinh thần của tôi vô cùng bất thường lúc này, phải nói là dễ bị tổn thương. Bản thân không rõ về những cánh tay sau lưng mình hay có nó như thế nào. Tôi cảm thấy mình rất muốn ăn, ăn thật nhiều thịt.
Tôi độc thoại trong mơ màng.
- Một cái tên mới xem nào, mình thích Kassandra. Vậy thì Kas..
Kas Melody
• Ngày 1:
Tôi leo lên cái cây cao, sức mạnh cơ bắp vốn có nay lại càng vượt trội kể từ khi đến đây. Ở trên đấy quan sát xung quanh, chỗ tôi có vẻ khá an toàn, đằng xa thì không chắc. Tất nhiên, vài con quái hình tròn giống lần trước dù không gây sự, chúng cứ nhào vào tôi. Dẫu sao hiện giờ chúng cũng được coi là nguồn lương thực chính.
• Ngày 3:
Tôi cố gắng khai triển những cánh tay giống lần trước nhưng không thành công. Mấy quái vật lần này cũng tự tìm đến, sau khi xử tận 4 con, chúng mới kéo đàn lũ lượt mà chạy.
• Ngày 8:
Tôi đã khai triển được hai cánh tay, nó rất ngắn và khó điều khiển đồng thời tìm thấy hồ nước nhỏ, dùng sức mạnh của mình để bắt vài con cá. Chỉ có 2 hay 3 con nhỏ, cũng không biết tạo lửa nên ăn sống. Có vẻ bản thân hoàn toàn ổn với việc ăn thịt tươi.
• Ngày 13:
Tôi gặp được vài người đi rừng và nói chuyện với họ. Thì ra chỗ tôi ở chỉ cách thị trấn vài cây số, họ nói là rừng đại ngàn còn nguy hiểm hơn chỗ tôi ở gấp trăm lần. Con quái mà mình hay ăn là ma vật cấp thấp, đó là lý do cái mạng này còn được giữ đến hôm nay.
• Ngày 18:
Vì cố điều khiển 4 cánh tay, nhưng không cẩn thận đã quật gãy mất vài cây nhỏ trong rừng, còn tự khiến mình bị thương. Mấy vết rạch tự hồi phục nhanh chóng, sự tồn tại của cảm giác đau dường như biến mất trong tôi.
• Ngày 25:
Tôi tìm thấy căn nhà hoang trong rừng để ở tạm, trong đây có tầng hầm và cả sách. Hi vọng nó sẽ giúp bản thân hiểu hơn về thế giới này.
Ngày 30:
Có đám trẻ em đến từ thị trấn gần đó đến chỗ tôi, chúng rất nhiệt tình và năng động. Sau khi biết thói quen bắt ma vật của mình, tất nhiên chuyện ăn thịt mấy con quái phải giấu nhẹm đi, lũ nhóc nói có thể đem mấy con đấy xuống thị trấn đổi đồ. Tôi xử vài con và đưa cho bọn trẻ xem chúng có thể mang gì về.
Ngày 33:
Chúng trở lại với bộ đồ giống hệt bộ tôi đang mặc nhưng mới hơn. Còn nói là bình thường bộ này có thêm áo khoác ngoài nữa nhưng đống ma vật chỉ mua được chừng này. Lúc đó tôi chợt nhớ ra, cô gái tội nghiệp lúc trước mình thấy có mặc bộ đồ thế này. Chỉ là sau khi kết hợp với thân xác của cổ, tôi xé mất cái áo khoác rồi.
Ngày 40:
Chúng đưa cho tôi cái cái áo choàng cũ, dẫn xuống thị trấn nhỏ để bán ma vật. Người mua có phân tích về con quái quả bóng màu tím này. Nó là Puff Grape, nếu ăn thịt con quái này chưa qua chế biến, thân thể sẽ biến dạng và hoại tử sau nhiều giờ. May rằng họ không biết ngày nào tôi cũng ăn chúng.
Ngày 46:
Đổi được cuốn tài liệu về phép thuật. Sau vài giờ nghiên cứu, tôi không biết nên vui, buồn hay tự hào đây.
"Phá hủy ma thuật."
Thực ra, nó phá hủy cả phép thuật. Là khả năng chống-kháng phép bậc cao của một giống loài cổ xưa trên hành tinh này. Người sở hữu thứ này có rất nhiều cánh tay vô hình mọc ra từ sau lưng, trong mắt người dùng thì nó có màu đen. Những cánh tay này làm tan biến tất cả mọi phép thuật nó chạm vào, 100% không bỏ sót lại bất kỳ ma lực nào. Trừ khi đối thủ cấp cực kỳ cao, đến mức huyền thoại, còn lại đều không có ngoại lệ.
Ở thế giới coi trọng phép thuật, khả năng này như chống lại cả hành tinh. Số lượng người sở hữu cực kỳ hiếm, nghe nói rằng giờ chỉ còn đến trên đầu ngón tay. Hầu hết người có khả năng này đều bị giết cả.
Ngày 50:
Nhờ vào việc điều khiển thành thạo 6 cánh tay, ngày nào tôi cũng tàn sát ma thú trong rừng để ăn thịt. Trừ da, xương và vài phần nội tạng tởm lợm như ruột, não, dạ dày mọi thứ đều được giải quyết sạch sẽ.
Ngày 60:
Trong lúc nghiên cứu cuốn sách kia, tôi biết rằng cánh tay vô hình không thể chạm vào "Những đứa trẻ chưa thức tỉnh" hoặc "Người vô năng." Kể cả người có siêu năng lực gia tăng sức mạnh cơ bắp cũng không. Nhưng nó có khả năng hấp thụ các vật liệu như sắt, thép, titan, nhôm,... và biến cánh tay này thành những chiếc dây đai cứng cáp có thể nhìn bằng mắt thường. Tốc độ dây đai sẽ nhanh gấp 3 lần tốc độ tay vô hình, thay vì phải cầm tứ chi và xé thì chỉ cần một nhát từ dây là cắt ngọt mọi thứ.
Ngày hôm sau, bản thân liền xuống thị trấn đổi thịt ma thú lấy 4 kg sắt để thử nghiệm. Khi về nhà, tôi dùng 1 cánh tay vô hình chạm vào cục sắt đó. Nó dần biến đổi thành cái dây đai màu xám, tốc độ vượt trội hơn nhiều. Dễ dàng cắt ngọt cả thân cây lớn.
Ngày 70:
Khi đã quen với chiếc dây đai sắt, bản thân đã hỏi người dân chỗ núi lửa gần đây, đúng hơn là đi tìm Hắc Diện Thạch. Hắc Diện Thạch nếu mua với số lượng lớn thì rất mắc, ít nhất cũng phải cả chục triệu mệnh giá tiền của quốc gia này. Thôi thì tự tìm sẽ tốt hơn.
Ngày 73:
Tôi được nghe kể về cái mỏ khá lớn ở phía Bắc. Dù nghe nói chỗ ấy là khu vực của gia tộc lớn, nhưng nơi đó không cấm bất kỳ ai vào, vì sao ư? Khai thác loại đá đen này chẳng phổ biến mấy và cũng cần rất nhiều công cụ làm việc.
Ngoại trừ các Quý tộc với địa cực cao, thì dân thường hoàn toàn không có khả năng, số tiền ít ỏi của họ chả thể mua nổi góc nhỏ đống máy móc đắt tiền kia. Có người cố thử sức chỉ tổ làm trò cười cho đám công nhân ở đó.
Ngày 75:
Hôm nay lên đường đến chỗ khu khai thác, vừa thấy tôi thì đám công nhân cười phá lên hàm ý khinh thường. Dù mặt đen như nhọ nồi, bản thân chỉ biết nở một nụ cười tự tin. Trong lúc họ không chú ý, tôi đã nấp vào góc khuất, dần hấp thụ đống Hắc Diện Thạch, cánh tay vô hình chuyển thành chiếc dây đai màu đen. Xong việc liền nhanh chóng thu hồi đống dây rắc rối này, bỏ về ngay lập tức, hi vọng bí mật này sẽ được giấu mãi.
Ngày hôm sau mới có cơ hội thử nghiệm chúng. Chỉ cần một chiếc đai, có thể nhẹ nhàng nâng cả tảng đá to như con gấu lên cao. Tôi cảm thấy điều này thật tuyệt vời, có điều vui nên vội quá vô ý ném tảng đá đi để thử thứ khác.
BỐP!!
Đột nhiên xuất hiện tiếng va đập lớn cộng với âm thanh lẹp bẹp nhớp nháp, tôi quay mặt lại thấy đống thực vật ăn thịt bị tảng đá lúc nãy đè bẹp dí. Mấy cái dây leo của nó còn ngọ nguậy, máu xanh máu tím bắn tung tóe khắp nơi. Trong khi cây đó chắc phải cách tôi đến 20 mét, điều này càng làm tăng sự thích thú trước khả năng mới của mình.
Ngày 90:
Đám ma thú trong khu rừng nhỏ này biến mất dần dưới sự săn bắt của tôi, phải đến ba ngày tôi mới tìm thấy vài con để ăn. Tôi tặng lũ trẻ ở thị trấn vài thứ quý trong cơ thể ma vật và di chuyển gần đến rừng Đại Ngàn. Chúng nó đã nói rằng 'Trừ cây thân gỗ, đừng chạm vào bất kì loài cây nào.' Trước khi đi tôi còn không quên chôm vài chục kg Hắc Diện Thạch ở khu khai thác.
Ngày 100:
Tôi tạm thời định cư ở đầu rừng, tiến xa có vẻ khá nguy hiểm. Đêm tôi ngủ trên cây, ngày tôi đi săn quái. Điều tôi khá thích là có rất nhiều loại ma thú ở đây, bản thân không bao giờ sợ thiếu thức ăn. Có điều tôi ghét lũ khỉ, chúng phun lửa, tạo ra tiếng ồn vô cùng khó chịu, thịt thì dở tệ. Chán chẳng buồn nói.