Lumine nhẹ nhàng vén mái tóc trước trán Asura lên, ngón tay cô chạm vào làn da cậu một cách đầy tự nhiên. Cô nghiêng đầu, chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
"Mắt em đẹp lắm đấy."
Asura chớp mắt, hơi ngạc nhiên trước lời khen bất ngờ của cô. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Lumine lại tiếp tục.
"Cái ngôi sao bốn cánh ở giữa..."
Asura thoáng giật mình. Cậu không rõ cô đang nói thật hay chỉ đùa, nhưng lời nói đó khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Cậu lúng túng quay mặt đi, giả vờ tập trung vào bài tập, cố gắng phớt lờ ánh mắt đầy ẩn ý của Lumine. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu vừa định cúi xuống, Lumine bất ngờ chồm người lên. Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, nhanh đến mức cậu còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Asura cứng đờ người, não bộ gần như tạm dừng hoạt động. Lumine ngồi lại vị trí cũ, chống tay lên bàn và cười khúc khích.
"Em cũng đáng yêu thật đấy, Asura."
Asura bối rối đến mức không nói được gì. Tai cậu nóng bừng, trán cũng còn cảm giác tê tê kỳ lạ. Cậu vội quay mặt đi, giả vờ tập trung vào bài tập một lần nữa, nhưng cây bút trong tay cậu cứ viết sai hoài. Lumine nhìn phản ứng đó, cười đầy thích thú.
Asura thở dài, biết rằng mình lại vừa trở thành trò đùa của cô nàng này thêm một lần nữa. Asura vẫn còn bối rối, tay cầm bút mà đầu óc chẳng thể tập trung nổi. Cảm giác tê tê trên trán vẫn còn đọng lại, như thể một dấu ấn khó phai. Lumine ngồi tựa cằm lên tay, nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú.
"Sao thế? Không tập trung được à?"
Asura cố tình lờ đi, mắt dán vào vở bài tập nhưng dòng chữ trước mắt chẳng thể nào rõ ràng.
"Không có gì."
Lumine mỉm cười, lấy tay đẩy nhẹ đầu cậu sang một bên.
"Mặt em đỏ lắm đấy, Asura."
Asura nhanh chóng lấy tay che mặt, quay đi hướng khác để tránh ánh mắt của cô.
"Chị đừng có nói linh tinh."
Lumine vẫn giữ nguyên nụ cười trêu chọc, nghiêng đầu như thể đang cân nhắc gì đó.
"Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên em được con gái hôn à?"
Asura im lặng. Cậu không muốn trả lời câu hỏi đó, vì dù có nói gì thì cũng chỉ càng làm Lumine được đà trêu chọc mà thôi. Lumine nhẹ nhàng tựa người ra sau ghế, tay đan lại sau gáy, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu.
"Cũng dễ thương phết nhỉ, nhìn phản ứng này cứ như thiếu niên mới lớn vậy."
Asura thở dài, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
"Chị muốn làm gì thì làm, để em yên được không?"
Lumine cười khẽ, chậm rãi đứng dậy, vươn vai một chút rồi đi về phía giường.
"Okay~~Thôi được rồi, không chọc em nữa. Chị buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây."
Asura len lén nhìn theo bóng dáng cô, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác xấu hổ ban nãy. Lumine ngả lưng xuống giường, tay vươn ra lấy một cuốn sách bên cạnh, lật vài trang nhưng có vẻ chẳng đọc vào chữ nào.
"Mà này, nếu em thấy khó ngủ thì có thể qua đây tâm sự nửa đêm với chị cũng được."
Asura vội quay mặt đi, giả vờ không nghe thấy. Cậu tự nhủ phải thật bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã sớm rối tung lên bởi cô gái kỳ lạ này. Asura vùi đầu vào vở bài tập, cố gắng tập trung nhưng tâm trí cứ lởn vởn hình ảnh Lumine khi nãy. Lumine nằm trên giường, lật người qua lại vài lần rồi chống tay nhìn về phía cậu.
"Này Asura, em chưa trả lời chị đâu nhé."
Asura nhíu mày, mắt vẫn dán vào trang giấy.
"Trả lời gì?"
Lumine mỉm cười, chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nhún vai.
"Thì chuyện lúc nãy ấy. Em chưa từng được ai hôn thật à?"
Asura đặt bút xuống bàn, quay sang nhìn cô với vẻ mặt bất lực.
"Chị hỏi mấy chuyện đó làm gì?"
Lumine xoay người, tựa đầu vào gối, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
"Chị chỉ tò mò thôi. Phản ứng của em thú vị quá mà."
Asura thở dài, tay xoa trán như thể đang chịu đựng một cơn đau đầu vô hình.
"Chị cứ hay trêu người khác thế này à?"
Lumine nhún vai, tay vươn lên kéo chăn che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng dưới ánh đèn phòng nhỏ nhẹ.
"Chỉ với em thôi..."
Asura khựng lại trong giây lát, rồi vội quay đi, giả vờ không nghe thấy câu đó. Lumine bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng lại có gì đó ấm áp lạ thường.
"Mà nè, em định ngồi học tới bao giờ? Khuya rồi đấy."
Asura nhìn đồng hồ, nhận ra cũng đã trễ thật.
"Làm nốt chút nữa là xong."
Lumine khẽ lắc đầu, kéo chăn trùm kín người hơn.
"Vậy chị ngủ trước nhé. Nhớ ngủ sớm đấy."
Asura không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Tiếng giở trang sách từ phía giường dần nhỏ đi, nhường chỗ cho hơi thở đều đặn của Lumine khi cô chìm vào giấc ngủ. Asura thở dài, chống tay lên trán, trong đầu vẫn không ngừng lặp lại khoảnh khắc khi nãy.
Cậu tự nhủ, ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ từ giây phút đó, chẳng còn gì là bình thường nữa. Sáng sớm, Lumine và Asura bước đi bên nhau trên con đường quen thuộc dẫn đến trường. Không khí mát mẻ của buổi sáng nhẹ nhàng làm cả hai cảm thấy thư thái, nhưng cả hai đều không khỏi cảm thấy có gì đó lạ lùng, như thể có một điều gì đó đang chờ đón mình.
"Hôm nay em cảm thấy sao?"
Lumine quay sang hỏi Asura, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
"Cũng bình thường thôi."
Asura đáp lại, tuy vậy trong lòng cậu lại có cảm giác như mọi thứ hôm nay sẽ không bình yên như thường lệ.
Khi vào lớp, không khí có phần yên ắng, thầy giáo đang chuẩn bị bắt đầu bài giảng. Cả lớp như cũ, nhưng vẫn có một sự trông đợi không rõ ràng.
Thầy giáo, trong khi phân phát bài tập, bỗng nhiên lên tiếng:
"Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới chuyển đến từ trường khác."
Thầy nhìn mọi người rồi tiếp tục
"Các em hãy chào đón bạn ấy nhé."
Asura cảm thấy một sự tò mò nổi lên trong lòng. Cậu thì thầm với Lumine.
"Lại có học sinh mới à? Tại sao toàn chuyển vào lớp này vậy nhỉ?"
Lumine chỉ mỉm cười mà không trả lời, nhìn về phía cửa lớp đang mở ra. Một bóng dáng nhỏ bé bước vào.
Mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía cậu bạn mới, và cả lớp đều há hốc mồm, không khỏi ngạc nhiên. Cậu ấy không phải là một học sinh bình thường.
Học sinh mới là một đứa nhóc, mái tóc đen và có hình dạng như ngọn lửa, những sợi tóc dường như đang bốc cháy trong ánh sáng của buổi sáng. Đôi mắt cậu có một vẻ mệt mỏi, những quầng thâm xung quanh mắt làm cho khuôn mặt cậu trông như vừa trải qua một cuộc chiến không kết thúc.
Cậu bước vào với vẻ lạ lẫm, nhưng lại tỏa ra một khí chất đặc biệt, như thể cậu đã đi qua nhiều thứ mà người khác không thể hiểu. Học sinh mới cúi đầu rồi nói
"Xin chào tất cả các ngươi, Ta là Kaito mật danh là Gao, hiện tại 10 tuổi mới chuyển đến. Nhưng không sao ta sẽ cho phép các ngươi được quyền gọi ta là Kaito–Sama."
Giọng cậu khá trầm, nhưng lại có gì đó thu hút khiến cả lớp im lặng nghe theo. Lumine nhìn Kaito từ xa, trong mắt cô là một tia tò mò pha lẫn sự ngạc nhiên. Asura thì cảm thấy một cảm giác lạ lùng nổi lên trong lòng. Cậu nhìn Kaito, một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cái tên Gao khiến cậu nhớ đến một vài chuyện nhưng lại không thể nhớ rõ ràng.
Thầy giáo nhìn thấy sự im lặng trong lớp, liền lên tiếng.
"Mời em ngồi vào chỗ, còn các bạn, hãy tiếp tục chú ý vào bài học."
Kaito bước về phía cuối lớp, dừng lại ngay trước mặt Asura. Asura ngơ ngác nhìn cậu ta, chưa kịp phản ứng thì Kaito bất ngờ dùng chân đá một cái vào bàn của anh. Cái bàn bay ra phía sau khiến cậu giật bắn mình, cảm giác choáng váng một chút.
Kaito đưa tay ra phía Trước mặt anh.
"Kết bạn với taooooooooooo!!!!..."
Lời nói của Kaito vang lên đầy sự bố láo, nhưng đồng thời lại có gì đó khó hiểu. Tất cả ánh mắt của lớp học đổ dồn vào cảnh tượng kỳ lạ này.
Asura ngồi đó, cảm giác bối rối lẫn lộn. Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu đã từng nghe qua cái tên Gao, nhưng thật sự không nhớ rõ là trong hoàn cảnh nào.
Một lúc sau cả hai đang ở dưới văn phòng vì gây rối trật tự lớp, phá hoại tài sản nhà trường, và thể hiện hành vi không chuẩn mực đối với bạn bè và giáo viên, Asura cũng bị luyên lụy vì nghi vấn có dính dáng nhưng sau một hồi tra khảo thì đã thả cậu ra, còn Kaito vẫn tiếp tục ở lại.
Khi Asura quay lại lớp, không khí trong phòng có vẻ khác hẳn. Mọi người đang thì thầm và bàn tán sôi nổi. Một vài học sinh nhìn cậu với ánh mắt tò mò, còn những người khác thì dường như không thể rời mắt khỏi cái tên Kaito.
"Cái thằng Kaito kia nhìn cứ như kiểu bị ảo game hay anime vậy!"
Matsuri ngồi gần cửa sổ nói với vẻ mặt khó hiểu. Asura không thể không nghe thấy những lời bàn tán ấy. Cậu cảm thấy chút khó chịu nhưng không thể nói ra. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Kaito, người vẫn im lặng ngồi một góc trong lớp, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu.
Cả lớp vẫn tiếp tục bàn tán, Asura không thể làm gì ngoài việc im lặng ngồi xuống chỗ của mình. Cậu không biết phải nói gì về Kaito, người mới đến mà đã khiến mọi người phải chú ý như vậy.
Cảm giác lạ lùng và bất an trong lòng cậu càng lúc càng lớn. Asura cảm thấy như có điều gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng lại không thể hiểu rõ ràng được.
Khi tiết ra chơi đến, Asura ra khỏi lớp và hướng về phía hành lang. Anh hy vọng có thể giải tỏa đôi chút căng thẳng trong lòng.
Nhưng khi anh đi ngang qua khu vực sân trường, mắt anh chợt dừng lại ở chỗ Lumine đang ngồi một mình trên bậc thềm, im lặng, đầu cúi thấp xuống, tay cầm quyển tiểu thuyết mà anh đã mua hôm trước.
Cô không hề chú ý đến xung quanh, chỉ chăm chú vào những trang sách. Dường như cô đang chìm đắm trong một thế giới riêng biệt đó.
"Lumine, chị làm gì mà chăm chú vậy?"
Asura lên tiếng, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên.
Cậu đứng đó một lúc, đợi phản ứng từ cô, nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng. Thế rồi, Asura lặp lại câu hỏi, lần này có chút lo lắng trong giọng nói.
"Lumine, chị ổn chứ? Từ nãy đến giờ cứ thế này mà không nói gì cả."
Lumine vẫn không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong từng chữ của quyển sách. Asura cảm thấy có gì đó không ổn, những lúc trước cô luôn vui vẻ nói chuyện với anh, nhưng giờ đây, có vẻ như cô quá tập trung vào cái gì đó khiến không thể rời mắt khỏi nó.
"Chị làm sao vậy?"
Asura lại hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng.
Lumine cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhưng chỉ nhìn anh một cách mơ hồ, rồi lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách.
"Ừm...Chỉ là một vài chuyện thôi."
Cô trả lời, giọng không có cảm xúc rõ rệt. Câu trả lời không rõ ràng khiến Asura càng thêm lo lắng. Anh đứng đó một lúc lâu, không biết phải làm gì. Mọi chuyện hôm nay có vẻ không bình thường chút nào. Từ việc Kaito mới chuyển đến cho đến sự thay đổi của Lumine, tất cả đều khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chị không cần phải giấu em đâu, nếu có chuyện gì thì cứ nói đi."
Asura khẽ nói, mắt nhìn thẳng vào cô.
Nhưng Lumine chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Cô quay trở lại với quyển sách, ánh mắt vẫn không rời đi
Asura ngồi lặng lẽ bên cạnh Lumine, ánh mắt cậu dừng lại trên quyển sách mà cô đang đọc. Cảm giác kỳ lạ trong lòng dâng lên, một sự liên kết mơ hồ giữa những nhân vật trong câu chuyện và những sự kiện đang diễn ra trong cuộc sống của cậu.
Cậu tự thì thầm, mắt chăm chú vào quyển sách mà Lumine vẫn đang mê mải đọc.
Đầu cậu nhảy số nhanh chóng, mọi thứ trong đầu bắt đầu kết nối lại với nhau. Lumine?, Kaito?, Monacy?... Tất cả có một mối liên kết kỳ lạ mà cậu không thể lý giải ngay lúc này, nhưng một điều gì đó đã khiến cậu cảm thấy rằng mọi thứ không phải ngẫu nhiên.
Từ khi cậu gặp Kaito, mọi chuyện dường như càng trở nên rối rắm, và bây giờ, nhìn vào quyển sách của Lumine, cậu lại có một linh cảm kỳ lạ. Khi tối đến, sau khi Lumine đã ngủ say, cậu bắt đầu có một quyết định. Một quyết định táo bạo mà cậu không dám thổ lộ với ai, kể cả với cô.
Cậu nhẹ nhàng rón rén đến bàn của Lumine, nơi quyển sách vẫn được để mở một cách cẩu thả trên mặt bàn. Cậu nhìn quanh, chắc chắn rằng cô không thể nghe thấy tiếng động nào. Một chút căng thẳng chạy dọc sống lưng khi cậu lướt tay qua trang sách.
Ánh mắt của cậu dừng lại ở một đoạn đặc biệt, nơi nhân vật Esheron đang thực hiện một hành động rất khác biệt và mờ ám. Cái tên ấy, đã làm cậu cảm thấy một điều gì đó trong lòng.
"Mình sẽ trở thành...Esheron."
Cậu nói thầm, tự nhủ với chính mình trong bóng tối. Quyết định này đã được đưa ra, và cậu không còn lùi bước. Sau tất cả, cậu chỉ còn cách thử nghiệm và hy vọng rằng bản thân sẽ tìm ra những câu trả lời mà cậu đang tìm kiếm.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn lờ mờ ánh sáng yếu ớt của bình minh. Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi những âm thanh nhỏ từ những cành cây khẽ lay động ngoài cửa sổ.
Lumine khẽ cử động, đôi mắt còn ngái ngủ dần mở ra. Mái tóc cô rối bù, vài sợi lòa xòa trước mặt. Cô ngồi dậy, kéo chăn xuống, để lộ bờ vai trễ khỏi chiếc áo ngủ rộng thùng thình.
Cô ngáp một cái thật dài, rồi dụi dụi mắt. Ánh mắt cô vô thức đảo quanh căn phòng, và ngay lập tức dừng lại ở một hình bóng quen thuộc. Asura vẫn ngồi ở bàn học, lưng hơi khom, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quyển tiểu thuyết đang mở trước mặt.
Cô nheo mắt, giọng còn pha chút ngái ngủ.
"Em đọc truyện xuyên đêm luôn à?"
Asura không trả lời ngay lập tức. Cậu từ từ đứng dậy, một tay đóng quyển sách lại. Căn phòng vẫn yên lặng, nhưng bầu không khí lúc này có gì đó khang khác. Cậu quay người lại, ánh mắt sắc bén hơn bình thường.
"Đã lâu không gặp."
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề đến đáng sợ. Cảm giác mơ màng vì cơn buồn ngủ của Lumine lập tức biến mất.
Đôi mắt cô mở to, cơ thể căng cứng như một phản xạ tự nhiên. Cô nhìn chằm chằm vào Asura—không, người trước mặt cô bây giờ có gì đó khác thường.
"...?"
Không gian chìm vào một sự im lặng chết chóc. Asura, hay đúng hơn là kẻ mang gương mặt Asura, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp ló một tia thích thú. Cậu ta không trả lời ngay, mà chỉ đứng đó, như thể đang tận hưởng từng giây phút căng thẳng này. Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, từng chữ thốt ra mang theo một sức nặng kỳ lạ.
"Đã 20.000 năm rồi... ngươi quên ta rồi sao?"
Rồi một nụ cười nham hiểm hiện lên trên gương mặt.
"Nụ cười đó—....Ishigami...Asura.."
Lumine trừng tròn mắt, trái tim cô như đập chậm lại một nhịp.
"Làm cách nào mà ngươi...?"