Gấu con khẽ chớp mắt.
Tên…?Nó chưa từng có một cái tên. Suốt cuộc đời, nó chỉ là con thú, món hàng, đồ chơi, hoặc tệ hơn là thức ăn. Nhưng bây giờ, nó có một cái tên. Một cái tên thực sự.
"Kaito Gao."
Gấu con không hiểu hết ý nghĩa của điều đó, nhưng bằng cách nào đó… nó cảm thấy ấm áp. Cô gái lại tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng.
"Theo ta nào."
Cô đứng dậy, quay lưng bước đi...Không nhìn lại...Không ép buộc...Chỉ đơn giản là tiến về phía trước. Gấu con đứng yên một lúc. Nhìn bóng lưng cô gái. Nó không biết tại sao, nhưng… có một thứ gì đó trong lòng nó bảo rằng hãy đi theo cô ấy.
Vậy là nó cất bước...Chậm rãi...Rồi nhanh hơn...Và nhanh hơn nữa. Aurora dẫn Kaito đi qua những cánh đồng xanh mướt, bầu trời trên cao trong vắt không gợn một đám mây. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hương của những loài hoa dại.
Đi một lúc lâu, trước mặt họ xuất hiện một đồng bằng rộng lớn. Ở giữa có một hồ nước khổng lồ. Mặt hồ trong trẻo đến mức có thể nhìn thấy tận đáy, phản chiếu bầu trời như một tấm gương khổng lồ.
Bầy chim tự do bay lượn trên cao, không sợ hãi, không ràng buộc. Toàn bộ khu vực này mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó giống như… thế giới trước khi con người xuất hiện.
Một vùng đất thuần khiết, nơi mà tự do thực sự tồn tại. Kaito đứng lặng người...Cảnh tượng này quá đẹp...Quá yên bình...Nó không giống bất cứ nơi nào mà nó từng biết.
Không có lồng giam...Không có xiềng xích...Không có ánh mắt khinh miệt hay sự đau đớn...Chỉ có bầu trời rộng lớn...Chỉ có sự tự do...Aurora bước đến bên cạnh Kaito. Cô mỉm cười. Rồi, không báo trước, cô cúi xuống bế bổng nó lên.
Gấu con giật mình.
*Vút!*
Aurora nhún chân, và cả hai bay thẳng lên trời. Gấu con hốt hoảng kêu lên, vội vàng ôm đầu lại. Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến nó hoảng loạn. Nó chưa bao giờ trải qua điều này trước đây. Cơn gió mạnh táp vào lông, khung cảnh dưới chân nó ngày càng xa dần.
Trái tim nó đập loạn xạ. Nhưng rồi…Một lúc sau. Nó nhẹ nhàng mở mắt. Và cảnh tượng trước mặt khiến nó sững sờ. Trước mặt nó là một vùng đất kỳ diệu. Một lục địa khổng lồ trôi nổi giữa bầu trời, được bao quanh bởi hàng ngàn con chim bồ câu trắng muốt.
Những hòn đảo nhỏ khác lơ lửng xung quanh, được kết nối với lục địa chính bằng những sợi xích khổng lồ. Những thác nước đổ xuống từ trên cao, tan biến vào bầu trời vô tận.
Mặt đất phía dưới không còn nữa, chỉ còn lại những đám mây bồng bềnh trôi. Kaito trố mắt kinh ngạc. Thế giới này…Vượt quá sự hiểu biết của nó. Nó chỉ là một con gấu con. Một sinh vật nhỏ bé trong một thế giới rộng lớn.
Và bây giờ, nó đang nhìn thấy một thứ còn vượt xa mọi giới hạn mà nó từng biết. Giống như một con kiến lần đầu tiên nhìn thấy vũ trụ bao la. Aurora bật cười khẽ khi thấy vẻ mặt sửng sốt của Kaito.
Cô vòng qua những con chim bồ câu đang bay lượn, lướt qua những sợi xích khổng lồ, tiến về phía lục địa trên không. Kaito không còn cảm thấy sợ nữa. Nó chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, không thể rời mắt.
Một nơi như thế này thật sự tồn tại sao? Nó không phải là một giấc mơ chứ? Aurora khẽ siết chặt vòng tay ôm Kaito. Gấu con không nhận ra, nhưng đôi mắt cô ánh lên một sự quyết tâm.
"Từ nay trở đi, nhóc sẽ không còn là một con thú bị săn đuổi nữa."
"Nhóc là Kaito Gao."
"Và đây—là nơi nhóc thuộc về."
Aurora nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất của lục địa lơ lửng. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng trong không khí. Cô đặt Kaito xuống nền cỏ mềm mại, rồi lùi lại một bước, để nó tự do khám phá.
Gấu con ngơ ngác. Nó xoay người, nhìn khắp nơi. Mọi thứ ở đây đều quá khác biệt..Quá rộng lớn..Quá đẹp đẽ. Nó bước từng bước chậm rãi trên nền cỏ xanh mướt, để lại những dấu chân nhỏ phía sau.
Mọi giác quan của nó đều đang bị kích thích đến cực hạn. Không khí nơi đây trong lành một cách kỳ lạ. Mặt đất dưới chân nó không giống bất cứ nơi nào mà nó từng đặt chân đến trước đây.
Nó có thể cảm nhận sự sống tràn đầy trong từng ngọn cỏ, từng làn gió thổi qua. Mỗi bước đi, mỗi lần hít thở, nó đều cảm thấy một luồng sinh khí kỳ diệu chạy dọc cơ thể. Bỗng nhiên…Nó nhìn xuống..Rồi tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dưới chân nó là vực sâu thăm thẳm. Không có mặt đất. Chỉ có bầu trời vô tận, kéo dài đến vô định. Nếu rơi xuống dưới đó…Chắc chắn sẽ không còn đường quay lại. Nó giật mình lùi lại một bước.
Tim đập thình thịch. Nó không dám di chuyển nữa. Aurora bật cười khẽ khi thấy phản ứng của Kaito. Cô bước đến bên cạnh nó, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó một cái.
"Ở đây cách mặt đất hơn 1.000km lận đó nhưng đừng lo."
"Chỉ cần nhóc không cố nhảy xuống, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Gấu con ngẩng lên nhìn cô. Nó không hiểu lắm, nhưng cũng không còn hoảng loạn như lúc đầu nữa. Aurora quay người, phất tay ra hiệu cho nó đi theo. Kaito ngoan ngoãn bước đi bên cạnh cô, dù trong lòng vẫn còn đầy thắc mắc.
Họ đi qua những con đường lát đá trắng, băng qua những cánh đồng hoa trải dài đến tận chân trời. Nơi này không chỉ rộng lớn, mà còn mang một vẻ đẹp mà Kaito chưa từng thấy ở bất kỳ đâu.
Bầy chim trắng bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng lại đáp xuống bên những con suối trong veo. Mặt hồ phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh như những viên ngọc khổng lồ.
Những tán cây cao vút, lá xanh mướt như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng. Aurora vừa đi vừa mỉm cười. Cô nghiêng đầu nhìn Kaito, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.
"Mắt nhóc dễ thương thật đấy."
Kaito dừng bước. Nó chớp mắt..Không hiểu. Aurora chỉ cười...Cô không giải thích thêm, chỉ tiếp tục dẫn nó đi về phía trước. Một lúc sau, trước mắt họ hiện ra một cái cây khổng lồ. Một cây hoa anh đào rực rỡ...Những cánh hoa màu hồng phấn rơi lả tả trong không trung, trôi theo làn gió nhẹ.
Ánh mặt trời chiếu qua những tán lá, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Gốc cây to lớn, vững chãi như thể đã đứng sừng sững ở đây hàng ngàn năm. Từng đường vân trên thân cây giống như những dòng chảy của thời gian, ghi lại lịch sử của vùng đất này.
Mùi hương hoa anh đào thoang thoảng trong không khí, mang theo một cảm giác ấm áp và bình yên...Kaito lặng người. Dù đã chứng kiến biết bao điều kỳ diệu từ lúc đến đây…
Nó vẫn không thể không kinh ngạc trước cảnh tượng này. Aurora đứng bên cạnh, khẽ cười. Cô nhìn Kaito, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đây là cái cây đẹp nhất ở vùng đất này đấy."
Gấu con ngước nhìn lên. Cánh hoa hồng nhạt tiếp tục rơi xuống, xoay vòng trong không trung trước khi chạm đất. Cảnh tượng này…Đẹp đến mức khiến nó quên cả việc hít thở. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ trên cao.
"Có khách à?"
Kaito giật mình, lập tức nhìn lên. Trên một nhánh cây cao, một chàng trai trẻ đang ngồi tựa lưng vào thân cây. Cậu ấy mặc một chiếc áo kimono đen rộng thùng thình, mái tóc hơi rối một cách tự nhiên.
Cậu ngồi với tư thế thoải mái, một chân thả lỏng xuống, chân còn lại chống lên. Dáng vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường. Cậu ấy nhìn xuống Kaito. Trong thoáng chốc, ánh mắt ấy trở nên sâu thẳm.
Rồi, cậu khẽ mỉm cười.
"Bây giờ…"
"Đây sẽ là nhà của ngươi...Rất hân hạnh được gặp ngươi.."
"Ta là Ishigami Asura...Cứ gọi ta là Asura là được rồi.."
~~~~
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống hành lang bệnh viện. Không khí nơi đây tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân thưa thớt của các y tá và bác sĩ. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Bên ngoài cửa phòng bệnh, vài người đang đứng chờ đợi. Một giọng nói vang lên từ y tá trực ban.
"Bệnh nhân đã có thể tiếp nhận khách thăm. Nhưng xin giữ trật tự và đừng khiến cậu ấy mệt mỏi."
Kaito là người bước vào đầu tiên. Căn phòng bệnh rộng rãi nhưng đơn giản, mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng. Musashi nằm trên giường, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Tấm chăn trắng phủ ngang người, cánh tay anh quấn băng, một vài vết thương khác cũng đã được xử lý.
Dù vậy, đôi mắt anh vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh như mọi khi. Kaito kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống. Cả hai im lặng một lúc. Musashi nhìn Kaito, khóe môi hơi nhếch lên.
"Trông mày có vẻ bớt ngổ ngáo hơn rồi nhỉ?"
Kaito bật cười, khoanh tay lại.
"Tao phải lo chuyện của mày trước đã, ngổ ngáo sau cũng chưa muộn."
Musashi khẽ thở ra. Anh nghiêng đầu tựa vào gối, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
"Chuyện của Vorticia…Mọi người thế nào rồi?"
Kaito chống tay lên cằm, lắc đầu.
"Cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật."
"Dù sao cũng không dễ để đối mặt với việc bị đình chỉ một năm học."
"Cũng không dễ để đối diện với này sau tất cả những gì đã xảy ra."
Musashi nhắm mắt lại một chút, như đang suy nghĩ. Kaito nhìn anh, giọng điệu trầm hơn.
"Mày không giận cô ấy sao?"
Musashi mở mắt, ánh nhìn bình thản.
"Cô ấy có lẽ còn giận bản thân mình hơn cả tao giận cô ấy."
Kaito im lặng một lúc. Sau đó, anh cười khẽ, vươn người đứng dậy.
"Thôi nào, đừng có tỏ ra thâm trầm như vậy nữa."
"Mày nghĩ mình là triết gia à?"
Musashi bật cười. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
"Anh hai!"
Cửa phòng bật mở. Vorticia lao vào trong như một cơn gió. Mắt cô đỏ hoe, gương mặt vẫn còn nét bàng hoàng và day dứt. Cô lao đến bên giường, không kịp suy nghĩ, không kịp kìm nén ôm chầm lấy Musashi.
"Em xin lỗi!"
"Em thật sự xin lỗi!"
Asura cũng bước vào ngay sau đó, nhưng cậu chọn đứng lại gần cửa, không muốn chen ngang khoảnh khắc này. Kaito lùi về một chút, để cho Vorticia có không gian riêng. Musashi hơi bất ngờ, nhưng rồi anh thở ra một hơi dài. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vỗ lên vai cô.
"Được rồi, anh không sao."
Vorticia siết chặt tay hơn, đôi vai run rẩy.
"Không phải vậy!"
"Không phải là anh không sao!"
"Em đã suýt giết Asura…Suýt nữa đã giết anh!"
"Làm sao em có thể tha thứ cho bản thân đây?!"
Musashi không trả lời ngay. Anh để cô khóc một lúc, để cô nói ra hết những điều cần nói. Rồi, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vorticia…"
"Hối hận là tốt."
"Nhưng hối hận mãi mãi mà không tiến lên… thì không phải là cách đúng đâu."
Vorticia ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm nước nhìn anh. Musashi khẽ cười.
"Em đã làm sai."
"Nhưng em còn cơ hội để sửa sai."
"Còn anh… vẫn ở đây."
Vorticia bặm môi.
Bàn tay cô siết chặt lấy vạt áo anh, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ biến mất. Bên cạnh, Asura cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vorticia…"
Cô quay lại nhìn cậu. Asura nhìn cô thật lâu, rồi thở dài.
"Tao cũng không giận mày đâu."
Asura nhún vai.
"Nếu đổi lại là tao trong tình huống đó… tao cũng không chắc mình có hành động khác đi hay không."
Vorticia cắn môi, nước mắt lại trào ra. Nhưng lần này, cô không khóc vì tuyệt vọng. Cô khóc vì sự nhẹ nhõm trong lòng. Những sợi dây vô hình đã siết chặt trái tim cô suốt thời gian qua… cuối cùng cũng được tháo gỡ..Musashi nhìn cả hai người bọn họ, rồi lại nhìn sang Kaito. Kaito nhún vai, khoanh tay đứng dựa vào tường.
"Thế nào? Kịch tính phết nhỉ?"
Musashi bật cười. Dù cơ thể còn đau, nhưng lòng anh lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Trong căn phòng bệnh, không khí đã nhẹ nhàng hơn sau cuộc trò chuyện. Musashi dựa vào gối, ánh mắt hướng ra cửa sổ. Ánh nắng chiều nhạt dần, để lại một bầu trời cam đỏ rực rỡ. Bỗng, anh lên tiếng.
"Ngày mai sẽ là một ngày đặc biệt đấy."
Asura quay sang, tò mò nhướn mày.
"Đặc biệt?"
"Ý mày là gì?"
Musashi nhìn cậu, nhếch môi cười nhẹ.
"Ngày kiểm tra năng lực của toàn bộ học sinh."
Asura sững người. Cậu chớp mắt vài lần, rồi vỗ trán một cái.
"A! Đúng rồi! Tao quên mất luôn!"
Vorticia cũng giật mình. Cô lau nước mắt còn vương trên mặt, quay sang hỏi.
"Kiểm tra năng lực… là ngày mai sao?"
Musashi gật đầu. Anh đưa tay vươn vai một chút, nhưng vì vết thương vẫn còn đau, động tác của anh trông có chút cứng ngắc.
"Mọi năm đều tổ chức vào thời gian này mà."
"Mọi người có vẻ quên nhanh thật đấy."
Asura nuốt nước bọt, cảm thấy hơi rén. Cậu biết rõ thể trạng của mình không quá mạnh mẽ. Cậu cũng chưa từng bộc lộ một sức mạnh nào quá rõ ràng. Nếu ngày mai phải kiểm tra… liệu cậu có thể qua nổi không? Asura xoa cằm, lẩm bẩm.
"Tao chờ đợi ngày này lắm, nhưng mà… cũng hơi lo."
"Không biết sức mạnh của tao là gì nữa."
Musashi nhìn cậu, ánh mắt như đang đánh giá.
"Mày vẫn chưa biết sao?"
Asura gãi đầu, cười gượng.
"Ừ thì… chưa rõ lắm."
"Từ trước đến giờ, tao không có gì nổi trội về mặt thể chất hay gì cả."
"Thành thật mà nói, tao còn khá yếu so với mọi người."
Vorticia cũng chăm chú nhìn Asura. Cô trầm ngâm một chút, rồi lên tiếng.
"Nhưng dù sao cũng không nên lo lắng quá."
"Dù kết quả thế nào, miễn là mày cố gắng hết sức, thì cũng không ai có quyền chê bai mày cả."
Kaito, từ nãy đến giờ chỉ im lặng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng. Anh đứng dựa vào tường, khoanh tay, giọng điệu thản nhiên.
"Không cần căng thẳng thế đâu."
"Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà."
Asura quay sang, nhăn mặt.
"Với mày thì có thể là thế, nhưng với tao thì không."
"Nếu tao không có năng lực gì đặc biệt, chẳng phải sẽ rất tệ sao?"
Musashi nhún vai. Anh không phủ nhận lời của Asura, nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình.
"Năng lực không phải là tất cả."
"Có những người dù không có năng lực gì quá đặc biệt, nhưng vẫn có thể đạt được những điều vĩ đại."
Asura khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu biết Musashi nói không sai. Nhưng dù sao, vẫn có chút lo lắng trong lòng. Ngày mai sẽ ra sao? Liệu cậu có thể khám phá ra sức mạnh thật sự của mình không?
Ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua từng kẽ lá, nhuộm lên con đường đến trường một màu vàng ấm áp. Tiếng bước chân xen lẫn tiếng chim hót tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng của buổi sớm. Asura ngáp một cái thật dài, tay dụi mắt, dáng vẻ vẫn còn chút ngái ngủ.
Cậu không phải là người dậy sớm giỏi, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, nên cậu không thể chậm trễ được. Khi vừa bước qua cổng trường, cậu nhanh chóng bắt gặp một bóng người quen thuộc phía trước. Lumine đang đứng gần đó, ánh mắt chăm chú vào cuốn sách trong tay.
Bản thân cô dường như không để ý đến những học sinh khác đang xung quanh mình. Asura lập tức chạy tới, miệng định nói gì đó, nhưng rồi… cậu bỗng dưng khựng lại. Cậu há miệng, nhưng lại không nhớ mình định hỏi cái gì.
Đầu óc cậu trống rỗng một cách kỳ lạ. Lumine nhìn cậu, chớp mắt vài lần. Cô đóng sách lại, nghiêng đầu, ánh mắt có chút tò mò.
"Asura?"
Asura vò đầu, cố gắng nhớ lại. Cậu đã có một câu hỏi quan trọng lắm, nhưng tại sao lại quên mất rồi?
Cậu cười gượng.
"À…em quên mất rồi."
Ngay lúc đó, Kaito cũng bước tới. Cậu khoanh tay, liếc nhìn Asura một chút rồi hất cằm.
"Mày đứng đây làm gì vậy?"
Asura thở dài, lắc đầu.
"Không có gì đâu."
"Thôi, chúng ta vào lớp đi."
Cả ba cùng nhau bước vào lớp học. Không khí bên trong nhộn nhịp hơn bình thường. Mọi người đều có vẻ hào hứng xen lẫn hồi hộp. Hôm nay là ngày kiểm tra năng lực, tất nhiên ai cũng không thể ngồi yên được.
Asura quét mắt nhìn quanh lớp. Hầu hết mọi người đều đã có mặt, chỉ có hai vị trí trống rõ ràng. Vorticia vắng mặt vì bị đình chỉ. Musashi vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện. Cảm giác thiếu mất họ khiến bầu không khí của lớp có chút lạ lẫm.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên. Thầy chủ nhiệm của lớp bước vào phòng. Ông ta gõ tay lên bàn giáo viên vài cái để thu hút sự chú ý.
"Chào buổi sáng!"
"Hôm nay là một ngày quan trọng, thầy hy vọng tất cả đều đã chuẩn bị tinh thần rồi!"
Cả lớp đồng loạt im lặng, chờ đợi. Nhưng thay vì đi thẳng vào chủ đề chính, thầy chủ nhiệm lại bắt đầu… luyên thuyên. Ông ta kể về những lần kiểm tra năng lực của các học sinh khóa trước.
Ông nói về những trường hợp kỳ lạ đã từng xảy ra. Ông đưa ra hàng loạt ví dụ từ trong lịch sử, từ những người bộc lộ năng lực phi thường cho đến những kẻ vô vọng không có chút sức mạnh nào.
Asura chống cằm, mắt bắt đầu díu lại. Cậu thật sự không hiểu vì sao thầy lại nói nhiều như vậy. Chẳng phải ai cũng đang hồi hộp muốn biết bài kiểm tra sẽ diễn ra như thế nào sao? Kaito thở dài...Cậu khoanh tay, lầm bầm.
"Ông ta lại bắt đầu rồi."
Lumine mỉm cười nhẹ.
"Chắc là để tạo tâm lý thoải mái cho mọi người thôi."
Asura chớp mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo. Cậu có cảm giác ngày hôm nay sẽ còn rất dài…