Một khu chợ tăm tối, đèn mờ, không khí nặng mùi ẩm mốc và mùi hôi thối của động vật bị nhốt lâu ngày. Tiếng người rao bán vang lên khắp nơi, lẫn trong những âm thanh gầm gừ, rít lên của các loài sinh vật bị giam cầm.
Những lồng sắt chồng chất lên nhau, mỗi lồng là một sinh mạng đang tuyệt vọng giãy giụa trong bóng tối. Từ những con chim quý bị nhổ sạch lông để kiểm tra chất lượng da, đến những con rắn bị khâu miệng để tránh cắn người mua, tất cả đều chỉ là hàng hóa trong mắt đám buôn lậu.
Giữa những lồng sắt xếp chồng, có một chiếc lồng lớn hơn bình thường. Bên trong đó là hai bóng đen co ro, một con gấu trúc mẹ và một con gấu trúc con...Bộ lông vốn phải trắng đen rõ ràng giờ đây phủ đầy bụi bẩn, bết lại thành từng mảng. Đôi mắt đen tròn không còn sự ngây thơ, chỉ có sự sợ hãi và mệt mỏi.
Mẹ gấu trúc nằm yên, thân hình gầy đi rõ rệt sau những ngày bị bỏ đói. Cô gắng giữ hơi ấm cho con, đôi chân trước quấn chặt lấy đứa con nhỏ đang rúc vào ngực mẹ. Gấu con run rẩy, thỉnh thoảng rúc đầu vào mẹ tìm cảm giác an toàn, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng ngày mai nó còn được sống...Một nhóm người dừng lại trước lồng.
"Con này có thể huấn luyện được không?"
Một người đàn ông mặc vest đen cúi xuống quan sát.
"Tất nhiên là được. Bọn này tuy cứng đầu nhưng đói lâu thì con nào cũng thuần thôi."
Người đàn ông nhếch mép, đập mạnh vào song sắt. Mẹ gấu trúc giật mình, theo phản xạ ôm con chặt hơn.
"Giá bao nhiêu?"
"Nếu chỉ mua một con thì năm Nori. Nếu lấy cả hai, tôi giảm giá còn tám Nori."
Một tiếng huýt sáo vang lên.
"Không hề rẻ nhỉ."
"Thú vui xa xỉ mà, ai bảo chúng nó quý hiếm làm gì?"
Người đàn ông bật cười, đôi mắt đầy sự khinh miệt khi nhìn hai mẹ con gấu trúc.
"Thế bọn này có gì đặc biệt?"
"Tôi có thể huấn luyện con lớn đứng bằng hai chân, đi bằng dây thừng, thậm chí còn có thể cho nó làm trò với bóng."
"Một con gấu làm xiếc à? Nghe cũng thú vị đấy."
"Vậy cậu có muốn thử không?"
Lão chủ vẫy tay, một tên đàn em bước tới mở lồng. Mẹ gấu trúc ngay lập tức gầm gừ, cơ thể căng cứng, đôi mắt cảnh giác. Tên đàn em thản nhiên quất roi xuống đất.
"Bước ra ngoài!"
Mẹ gấu trúc không nhúc nhích. Tên kia nhếch mép, rút ra một cây gậy chích điện, bấm một cái.
*Bzzzt!*
Dòng điện lóe lên, mẹ gấu trúc co giật, gầm lên một tiếng đau đớn. Gấu con hoảng loạn, vội vã nép vào mẹ, đôi mắt ướt át tràn ngập sợ hãi.
"Cứng đầu nhỉ."
Tên đàn em quất thêm một roi, lần này mạnh hơn. Mẹ gấu trúc lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng đứng chắn trước con mình. Tên đàn em nhíu mày, bực bội.
"Vậy thì mày xem thử thế này có chịu ra không?"
Hắn cúi xuống, thò tay vào trong lồng— Tóm lấy gấu con. Mẹ gấu trúc gầm lên giận dữ, lao tới cắn tay hắn. Tên đàn em rít lên đau đớn, nhưng ngay lập tức giáng một cú đấm mạnh vào mặt gấu trúc. Mẹ gấu trúc loạng choạng lùi lại, máu chảy ra từ mũi. Gấu con bị kéo ra khỏi lồng, kêu lên những âm thanh yếu ớt, bốn chân vung vẫy tuyệt vọng.
"Mẹ nó, tao ghét nhất mấy con cứng đầu như này!"
Tên đàn em cầm chặt cây gậy chích điện, giơ lên— Một giọng nói cắt ngang.
"Được rồi, đưa con nhỏ lại đây."
Người đàn ông mặc vest đen giơ tay ra. Tên đàn em ném gấu con sang như thể ném một món đồ chơi. Gấu con lăn trên nền đất lạnh lẽo, thở hổn hển.
"Mẹ nó, mày xem xem, đáng yêu phết đấy chứ?"
Người đàn ông bật cười, cúi xuống nhấc bổng gấu con lên. Gấu con yếu ớt giãy giụa, nhưng vô ích. Mẹ gấu trúc gầm lên, đôi mắt đỏ rực giận dữ. Nhưng cô không thể làm gì.
Chỉ có thể bất lực nhìn đứa con nhỏ bé bị đem đi.
"Mày nghĩ sao?"
Tên chủ nhìn người đàn ông, nhếch mép.
"Nhìn ổn đấy. Nhưng tao muốn thử xem con lớn có thể làm trò gì không đã."
Hắn huýt sáo ra hiệu. Tên đàn em cầm gậy chích điện tiến lại gần mẹ gấu trúc, chuẩn bị ép cô bước ra khỏi lồng. Nhưng ngay lúc đó—
*ẦM!*
Một tiếng nổ lớn vang lên. Cả khu chợ rung chuyển. Tiếng la hét, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên khắp nơi. Người đàn ông mặc vest đen quay phắt lại, cau mày.
"Cái gì vậy?!"
Một tên đàn em chạy tới, mặt tái mét.
"Có kẻ đột nhập! Ả ta đang thả hết động vật ra!"
"Con khốn nào?!"
"Không rõ! Nhưng ả có vũ khí!"
Ngay lúc đó, một bóng người lao vụt qua. Tên đàn em bị đánh gục trong nháy mắt. Tiếng hét vang lên. Những lồng sắt bị phá tung.
Hàng trăm sinh vật hoảng loạn chạy ra, tiếng kêu gào vang khắp nơi. Bọn buôn lậu vội vã rút súng, nhưng bị đánh bật ngay lập tức. Mẹ gấu trúc run rẩy nhìn khung cảnh hỗn loạn rồi nhanh chóng tìm chỗ chạy trốn. Gấu mẹ lao thẳng ra phía bên ngoài chạy bằng tất cả sức lực của mình. Gấu con được đặt lại vào vòng tay mẹ. Mẹ gấu trúc run rẩy ôm chặt con vào lòng, nước mắt chảy dài trên bộ lông bẩn thỉu.
Tự do...Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được mùi vị của nó. Gió rít lên từng cơn giữa khu rừng tăm tối. Tiếng súng vang lên chát chúa phía sau, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Hai bóng đen lao đi giữa những hàng cây, thân hình loạng choạng nhưng không dừng lại. Mẹ gấu trúc, với cơ thể gầy gò và những vết thương chưa kịp lành, vẫn ôm chặt gấu con vào lòng.
Mỗi bước chạy đều khiến cô đau đớn, nhưng cô không dừng lại. Phía sau, tiếng chó săn gầm gừ ngày càng gần. Những kẻ buôn lậu không chấp nhận để hàng hóa của chúng thoát đi dễ dàng. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống những tán cây, hắt lên bộ lông lem luốc của mẹ gấu trúc. Cô gồng mình, từng hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn không để lỏng tay ôm con.
Gấu con rúc vào ngực mẹ, đôi mắt ướt nhòe đầy sợ hãi. Cơ thể nhỏ bé run lên theo từng nhịp tim hỗn loạn. Mẹ gấu trúc khẽ cúi xuống, liếm nhẹ lên trán con, như một lời trấn an cuối cùng. Phía trước là một con suối chảy xiết. Nước đen ngòm, lạnh lẽo, bọt trắng xóa tung lên khi những tảng đá chặn dòng chảy. Phía sau, tiếng người đã gần hơn.
Mẹ gấu trúc không còn lựa chọn. Cô ôm gấu con thật chặt, rồi lao xuống. Nước lạnh buốt bao trùm lấy cả hai. Dòng chảy cuốn họ đi như những chiếc lá nhỏ bé giữa cơn bão. Mẹ gấu trúc cố hết sức giữ đầu con trên mặt nước, dù chính cô đang dần chìm xuống. Mấy kẻ buôn lậu đứng trên bờ, điên tiết nhìn xuống dòng suối.
"Mẹ nó, chúng nhảy xuống rồi!"
"Không thể để chúng thoát!"
Một tên vung tay ra hiệu.
"Chạy theo hạ lưu, chặn đầu chúng lại!"
Những kẻ khác gật đầu, vội vàng chạy dọc theo bờ. Mẹ gấu trúc quẫy mạnh, cố gắng bám vào một tảng đá giữa dòng. Gấu con bám chặt vào ngực mẹ, thở hổn hển. Mẹ gấu trúc ho khan, nước tràn vào phổi. Cô biết, mình không còn nhiều sức nữa. Những kẻ kia chắc chắn vẫn chưa bỏ cuộc. Cô phải đưa con đi xa hơn Cô phải bảo vệ con. Dòng nước tiếp tục cuốn họ đi thêm một đoạn dài.
Xa xa, một bờ cát xuất hiện. Mẹ gấu trúc dồn hết sức, đạp mạnh vào dòng nước. Cô cố gắng, cố gắng thêm chút nữa. Rồi, cuối cùng, cơ thể cô chạm vào mặt đất. Cô dùng chút sức lực còn lại để đẩy gấu con lên bờ. Gấu con lảo đảo, nằm thở hổn hển trên cát. Nhưng mẹ gấu trúc thì không thể đứng lên nữa. Cô kiệt sức....Hơi thở yếu dần.
Tứ chi không còn chút sức lực. Cô nhìn con mình, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy nỗi buồn. Cô không thể đi tiếp nữa. Nhưng con cô thì có thể. Phía xa, tiếng bước chân vang lên. Những kẻ buôn lậu đã đến. Mẹ gấu trúc không thể để chúng bắt con mình. Với chút sức lực cuối cùng, cô gầm lên, đứng dậy. Cô quay lại, đối mặt với những kẻ đuổi theo. Cô biết, mình sẽ không thắng được.
Nhưng cô không cần thắng. Cô chỉ cần câu đủ thời gian cho con mình chạy. Tiếng súng vang lên. Mẹ gấu trúc khựng lại, lảo đảo. Máu chảy xuống nền cát, hòa vào dòng nước lạnh. Cô không gục ngã ngay. Cô vẫn đứng đó, chắn trước mặt gấu con. Những kẻ buôn lậu chửi rủa, tiếp tục lên đạn. Một viên đạn khác xuyên qua vai cô. Nhưng cô vẫn không ngã. Cô vẫn gầm lên, một tiếng gầm mang theo tất cả sự giận dữ, đau đớn và tình yêu.
Rồi cô lao tới. Tiếng súng tiếp tục nổ. Gấu con run rẩy, lùi dần vào bụi cây. Nó không muốn bỏ mẹ lại. Nhưng nó hiểu. Mẹ đang bảo nó phải đi. Mẹ đang hy sinh vì nó. Gấu con nuốt nước mắt, quay người, chạy thật nhanh vào rừng. Mẹ gấu trúc ngã xuống. Hơi thở yếu dần. Đôi mắt mờ đi, nhưng cô vẫn cố nhìn theo bóng con mình khuất dần. Một nụ cười yếu ớt thoáng hiện lên trong ánh mắt. Nó đã an toàn. Cô có thể yên tâm rồi. Đêm hôm đó, khu rừng chứng kiến một sinh mạng ra đi.
Nhưng cũng chứng kiến một sinh mạng khác tiếp tục cuộc hành trình. Một con gấu trúc nhỏ bé, đơn độc, nhưng vẫn bước đi. Đi về phía tự do. Gió rít từng cơn, len qua những tán cây, hòa cùng tiếng bước chân dồn dập của gấu con. Nó chạy...Nó không biết phải chạy đi đâu, chỉ biết chạy khỏi những kẻ phía sau. Mẹ không còn nữa. Không còn ai bảo vệ nó nữa. Mọi thứ giờ đây chỉ còn lại tiếng súng và cơn đau rát bỏng từ những vết thương trên cơ thể.
Một viên đạn sượt qua lưng. Nó khựng lại, lảo đảo, nhưng không dừng lại. Nó phải chạy. Nó phải sống. Nó phải...
“Tự... do...”
Âm thanh phát ra từ miệng nó.
Một thứ âm thanh chưa từng xuất hiện trong thế giới của nó trước đây. Nhưng nó biết ý nghĩa của nó. Nó đã nghe loài người nói rất nhiều lần. Mẹ nó không hiểu, nhưng nó thì có.
Tự do.
Thứ mà mẹ luôn muốn dành cho nó. Thứ mà nó luôn khao khát có được. Nó phải tiếp tục chạy, dù cơ thể đau đớn đến mức nào. Những viên đạn tiếp tục bay. Máu thấm đẫm bộ lông trắng, biến nó thành một sinh vật đỏ thẫm quằn quại giữa màn đêm.
Nó kiệt sức. Hai chân yếu dần, bước chạy trở nên nặng nề. Nhưng nó vẫn chạy. Nó không thể dừng lại. Thế nhưng, cơ thể nó không chịu nổi nữa. Nó khuỵu xuống. Chân trượt trên nền đất lầy lội. Đầu óc mơ hồ. Mọi thứ xung quanh nhòe đi, chỉ còn lại tiếng bước chân của những kẻ phía sau đang đến gần.
Nó sắp chết rồi sao? Mẹ...Mẹ ơi...Đúng lúc đó, nó thấy một thứ. Một bàn chân...Một con người...Đứng ngay trước mặt nó...Ai đó vừa bước ra từ bóng tối, chắn giữa nó và những kẻ đuổi theo.
Gấu con cố mở to mắt, nhưng mọi thứ trước mắt nó trở nên mờ nhạt. Rồi, tất cả chìm vào bóng tối. Tiếng súng vang lên một lần nữa. Nhưng lần này, không có viên đạn nào chạm vào cơ thể nó. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi sương mỏng manh của buổi sớm mai. Những tán cây xào xạc khe khẽ, như thì thầm với nhau về một bí mật nào đó của khu rừng.
Con gấu con dần mở mắt...Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, không còn tiếng đạn, không còn tiếng bước chân truy đuổi, không còn mùi máu tanh nồng nặc. Nó đang nằm trên một bề mặt mềm mại, một cảm giác ấm áp mà nó chưa từng cảm nhận được từ khi bị săn đuổi. Cảm giác này… giống như khi còn bé, được gấu mẹ ôm ấp trong những ngày đông giá rét.
Nhưng gấu mẹ… không còn nữa...Ý nghĩ đó khiến nó giật mình. Theo bản năng, nó bật dậy, lùi ra xa, thân hình nhỏ bé căng cứng vì cảnh giác. Ngay trước mặt nó, một cô gái xa lạ đang ngồi, nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng. Cô gái ấy có mái tóc trắng như tuyết, dài óng ánh dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh. Đôi mắt cô mang màu xanh của bầu trời trong trẻo, lấp lánh như ánh nước phản chiếu ánh mặt trời.
Cô ấy không giống những con người khác, không có súng, không có xiềng xích, không có nụ cười khinh bỉ hay ánh mắt độc ác...Chỉ đơn thuần là đang ngồi đó, lặng lẽ nhìn nó. Nhưng gấu con không dám lơ là. Nó gầm gừ khe khẽ, lùi thêm một chút. Bản năng mách bảo nó phải tránh xa con người, phải chạy, phải trốn, phải tiếp tục tìm con đường của riêng mình.
Nhưng… chân nó không thể di chuyển. Những vết thương từ đêm qua đang hành hạ nó. Bây giờ nó mới cảm nhận được cơn đau nhói từ khắp cơ thể. Lông trắng giờ đây loang lổ vết máu. Mỗi lần cử động, nó đều cảm thấy như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt. Nó nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất đi...Những tiếng súng nổ...Những bóng người rượt đuổi...Những viên đạn xuyên qua cơ thể nó, khiến từng thớ thịt đau buốt.
Nó đã chạy...Chạy không ngừng nghỉ...Chạy đến khi cơ thể không còn một chút sức lực nào nữa. Rồi bóng tối bao trùm...Và bây giờ, nó ở đây...Không biết vì sao...Không biết làm thế nào. Cô gái tóc trắng nghiêng đầu nhìn nó không có vẻ gì là sợ hãi hay đề phòng...Chỉ là… một sự bình thản đến kỳ lạ.
Gấu con lùi thêm một chút, nhưng không còn đủ sức để đứng vững nữa. Nó gục xuống đất, thở hổn hển. Bỗng nhiên, một cơn đau nhói dội lên trong đầu. Những ký ức trước khi ngất của nó trỗi dậy.
"Dù bị săn đuổi, đừng quên rằng trái tim ngươi đập cho sự tự do."
"Càng bị ép buộc, khát vọng thoát khỏi sẽ càng mãnh liệt hơn."
"Không phải ngươi khác biệt, mà là thế giới này quá nhỏ hẹp để hiểu ngươi."
"Ngươi không thuộc về chuồng giam, ngươi sinh ra để băng qua rừng rậm, tự do dưới bầu trời bao la."
"Họ có thể tước đoạt thể xác ngươi, nhưng không thể chạm tới linh hồn ngươi."
"Linh hồn đó, ngươi phải bảo vệ bằng bất cứ giá nào."
"Nỗi đau mà ngươi chịu đựng không phải là điểm dừng, mà là khởi đầu cho một hành trình."
"Đừng để máu trên lông ngươi trở thành dấu vết của sự khuất phục, mà là minh chứng cho sự quật cường."
"Chạy không phải là sự yếu đuối, mà là khi ngươi chọn cách sống sót."
"Và khi ngươi sống sót, ngươi sẽ tìm được cách để chiến thắng."
Đó là… ai vậy...Những lời ấy, nó chưa bao giờ quên...Dù máu có đổ...Dù đau đớn đến đâu...Dù cả thế giới này có chống lại nó...Nó không được khuất phục. Nhưng…Nó có thể chạy nữa không? Nó còn có thể sống sót không? Một bàn tay vươn ra...Nhẹ nhàng...Không có sự ép buộc...Không có sự đe dọa.
Gấu con giật mình nhìn lên. Cô gái tóc trắng vẫn đang ở đó. Vẫn ánh mắt dịu dàng ấy...Vẫn không có chút gì là muốn làm hại nó. Một sự im lặng kéo dài giữa hai bên. Gấu con nhìn bàn tay đó. Lần đầu tiên…nó không cảm thấy sợ con người. Lần đầu tiên…có ai đó không đối xử với nó như một món đồ chơi hay một con mồi.
Nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Bởi vì nó không biết liệu mình có thể tin tưởng con người hay không. Dù chỉ một lần. Cô gái tóc trắng không nói gì. Cô ấy chỉ ngồi yên, giữ nguyên bàn tay đó. Nó mệt quá rồi, thật sự rất mệt. Nó không muốn chạy nữa...Nhưng nó không thể gục ngã, nó phải sống. Chần chừ một lúc lâu, cuối cùng, nó nhấc chân lên.
Chậm rãi...Ngập ngừng. Rồi nó tiến một bước nhỏ về phía cô gái tóc trắng...Chỉ một bước. Nhưng đó là bước đi đầu tiên trên con đường mới. Cô gái mỉm cười nhẹ không nói gì. Chỉ đơn giản là… đưa tay ra gần hơn một chút. Gấu con đứng đó, nhìn bàn tay ấy, và nhận ra—Lần đầu tiên trong đời, nó có một lựa chọn.
Không phải chạy trốn...Không phải chiến đấu. Mà là… chọn con đường của chính mình.
"Từ giờ ngươi sẽ là Gao...Kaito Gao."
"Ta là Tosura Aurora."
"Hân hạnh được gặp ngươi...Mãnh Thú Bị Nguyền Rủa!!"