Cô gái chớp mắt, như thể vừa nghe một yêu cầu ngớ ngẩn nhất thế giới. Sau vài giây im lặng, cô khoanh tay, giọng đầy lạnh lùng.
"Không."
Hắn hơi ngạc nhiên.
"Ơ? Sao lại không?"
Cô liếc hắn một cái, giọng điệu không chút cảm xúc
"Ta không có nghĩa vụ phải nấu ăn cho một kẻ xa lạ. Và cũng chẳng có lý do gì để ngươi dạy ta cả. Thế nên, mời ngươi cút."
"...Chậc."
Hắn thở dài, gãi đầu một cách lười biếng.
"Rồi rồi, ta đi chỗ khác vậy."
Nói xong, hắn lững thững bước sang bên, chọn một tảng đá gần đó, rồi ngồi xuống nhìn cô luyện tập. Cô gái tiếp tục luyện kiếm. Nhưng lần này— Cô không thể tập trung. Cảm giác có một kẻ nào đó đang nhìn mình chằm chằm khiến cô vô cùng bứt rứt.
Cô cố gắng tập trung trở lại, nhưng cứ mỗi lần di chuyển, cô lại cảm thấy ánh mắt của hắn đang dõi theo từng động tác của mình...Cô nhíu mày rồi chợt quay lại—
"Này! Ngươi làm cái gì vậy?"
Hắn chớp mắt, ngơ ngác.
"Hả? Ta có làm gì đâu?"
Cô bực tức, chỉ tay về phía hắn.
"Ngươi ngồi đó làm gì? Sao cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?"
Hắn gãi đầu, vẻ mặt đầy vô tội.
"Thì ta rảnh quá, nên ngồi nhìn ngươi luyện kiếm thôi."
"..."
Mặt cô tối sầm lại. Một tên trùm kín mít, mang kiếm, ngồi một góc và nhìn chằm chằm mình suốt nãy giờ...
"Đồ biến thái!"
Cô quát lớn, tay chỉ thẳng vào mặt hắn. Hắn há hốc miệng, hoang mang tột độ.
"Ơ? Ta làm gì mà bị chửi biến thái?"
Cô trừng mắt, mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Ngươi nghĩ xem! Một tên đàn ông lạ mặt, ngồi im lặng nhìn ta suốt cả buổi! Không biến thái thì là gì?"
Hắn đứng phắt dậy, giơ tay phản bác.
"Này này! Ta chỉ nhìn vì rảnh thôi! Chứ ta có làm gì ngươi đâu mà chửi ta?"
Cô vẫn không buông tha.
"Không quan tâm! Cút khỏi đây ngay!"
Hắn thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.
"Được rồi, được rồi... Đúng là không thể nói lý với phụ nữ."
Nói xong, hắn vác kiếm lên vai, quay lưng định đi chỗ khác. Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
*Vụt!*
Một luồng khí lạnh chạy dọc sau lưng hắn, cắt ngang qua lớp áo choàng. Hắn dừng lại ngay lập tức, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng. Cô vừa vung kiếm. Một tia băng mỏng vẫn còn lơ lửng trong không khí. Hắn nhướng mày, ánh mắt trầm xuống.
"Này... Ngươi vừa định chém ta à?"
Cô cười nhạt, hất cằm
"Lỡ tay thôi."
Hắn to mắt, ánh nhìn đầy hứng thú.
"Ồ? Vậy sao..."
Nụ cười nham hiểm hiện lên trên môi hắn. Cô gái này thú vị đấy. Cô gái giơ thanh kiếm lên, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, đôi mắt đầy cảnh giác.
"Nếu ngươi có ý định gì xấu thì coi chừng ta!"
Giọng cô cứng rắn, không chút do dự. Nhưng— Có gì đó sai sai. Cô cảm thấy nhẹ bất thường, như thể có thứ gì đó không còn ở đó nữa. Một linh cảm xấu trỗi dậy trong cô. Cô từ từ cúi xuống, ánh mắt nhìn theo lưỡi kiếm. Và rồi—
"HẢ???"
Cô bàng hoàng, mắt trợn tròn. Thanh kiếm trên tay cô Lưỡi kiếm đã biến mất. Cô nhanh chóng nhìn xuống mặt đất. Và ở đó— Lưỡi kiếm của cô nằm yên trên nền đất, bị cắt đôi một cách gọn gàng đến mức đáng sợ.
"Không thể nào... Chuyện này... Xảy ra từ bao giờ?"
Cô cúi xuống, vội vã nhặt mảnh lưỡi kiếm lên, tay run run vì kinh ngạc. Cô hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ đòn tấn công nào. Hắn đã làm thế nào? Cô siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
"Không thể thua dễ dàng như vậy!"
Cô đặt hai mảnh kiếm lại với nhau, cố gắng sử dụng nguyên lực băng để nối chúng lại. Từng luồng băng bắt đầu bao phủ, phủ kín đường cắt. Nhưng—
*RẮC...!*
Ngay khi cô định giương kiếm lên, một tiếng rạn nứt vang lên. Băng không đủ mạnh để giữ lưỡi kiếm liền với chuôi. Cô cắn môi, tăng cường nguyên lực, cố gắng sửa lại thanh kiếm của mình. Và lần này— Dù vết nứt vẫn còn, nhưng ít nhất cô có thể tiếp tục chiến đấu. Cô gầm lên, chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía hắn.
"Xem đây!"
Cô đâm kiếm về phía hắn, nhắm thẳng vào tim hắn nhưng— Cô chỉ thấy thanh kiếm mình bị chặn đứng. Bởi...Hai ngón tay của hắn. Cô mắt tròn mắt dẹt, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Thanh kiếm của cô, dù bị tổn hại, vẫn sắc bén vô cùng. Vậy mà chỉ bằng hai ngón tay, hắn có thể chặn đứng đòn tấn công mạnh nhất của cô? Không những thế— Hắn hất nhẹ tay, và ngay lập tức—
*Vút!*
Thanh kiếm bị bắn ra xa, rơi xuống nền đất cách đó mấy mét. Cô choáng váng, chưa kịp phản ứng. Và ngay lúc đó—Một cảm giác nhói đau lan truyền khắp khuôn mặt cô. Cô mở to mắt, toàn thân cứng đờ. Hắn vừa...Véo má cô? Cô bật dậy trong sự hoảng hốt.
"N-NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ???"
Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục nắn bóp má cô, nhìn với vẻ thích thú.
"Biểu cảm cũng dễ thương phết đấy."
Cô mắt đỏ bừng, cảm thấy tức giận nhưng cũng bất lực. Cô đưa tay lên định hất tay hắn ra. Nhưng ngay lúc cô sắp làm vậy— Hắn véo mạnh hơn.
Cô rít lên.
"A-ĐAU!!! BUÔNG RA!!!"
Nhưng hắn không có ý định dừng lại. Càng véo, hắn càng cảm thấy thú vị. Cô thì càng lúc càng đỏ mặt, nước mắt lưng tròng.
"Ngươi... Ngươi có thôi đi không???"
Cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi hắn. Nhưng— Hắn tiếp tục véo má cô, lần này còn dùng cả hai tay nhào nặn mặt cô như cục bột. Cô rơm rớm nước mắt, cảm thấy mình đang bị làm nhục theo một cách khó hiểu...Và rồi—
"Hức...!"
Nước mắt cô trào ra, giọng cô nghẹn lại.
"Hức... Đ-Đau...!"
Hắn sững lại, ánh mắt thoáng chút bối rối.
"Ơ...?"
Cô cắn môi, mắt ướt nhòe, nhìn hắn đầy ấm ức. Hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi.
"À... Thôi rồi..."
Hắn buông tay, lùi lại một bước. Rồi gãi đầu, nói với vẻ hơi ngại ngùng
"Xin lỗi..."
Cô ôm má, bật khóc.
"Tại sao lại làm vậy với ta hả???"
Hắn cười khổ, cảm thấy mình hơi lố tay.
"Thì...Tại...ta thấy mặt ngươi khi bị véo má cũng dễ thương...=)"
Cô trừng mắt, nước mắt vẫn chưa khô.
"Dễ thương cái đầu ngươi!!!"
Cô nhào tới, đấm thẳng vào bụng hắn. Hắn không né, chỉ đứng im chịu trận. Một cú đấm vô hại, nhưng ít nhất cô đã hả giận phần nào. Cô thở hổn hển, ôm má, ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn thì chỉ cười nhẹ, nhún vai một cách lười biếng.
"Thôi nào, đừng giận. Ta thật lòng xin lỗi rồi mà."
Cô lườm hắn, không nói gì thêm. Sau một hồi im lặng, cô hất mặt sang hướng khác, giọng vẫn còn tức giận
"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!"
Hắn cười nhạt, tay khoanh trước ngực.
"Chậc, đáng tiếc thật."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá rơi rụng trên nền đất. Cuộc chạm trán này— Dù bắt đầu bằng một hiểu lầm kỳ lạ, nhưng có vẻ như...Sẽ không kết thúc một cách đơn giản. Cô gái trừng mắt, lưỡi kiếm sáng loáng giơ lên, chỉ thẳng vào hắn.
"Nếu còn dám quấy rầy ta nữa, ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!"
Giọng cô cứng rắn, không chút do dự. Rõ ràng, cô thực sự nghiêm túc. Hắn nhún vai, tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ không mấy bận tâm.
"Ừ, biết rồi, biết rồi."
Cô híp mắt, cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng rời đi. Và đúng như vậy— Dù vừa bị dọa giết, hắn vẫn đứng lảng vảng gần đó, nhìn cô tập luyện với ánh mắt vô cùng thoải mái. Cô liếc nhìn, thấy hắn vẫn bình thản đứng đó, miệng còn nhai dở một quả táo. Cô tức giận, nhưng cố gắng phớt lờ.
"Tập trung... Không để ý tới hắn..."
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị thi triển kỹ năng—
"Sai rồi."
Hắn lên tiếng. Cô mắt giật giật, tay siết chặt kiếm.
"Ngươi lại muốn gì nữa?"
Hắn chỉ tay về phía cô, giọng đầy ung dung.
"Ngươi làm như vậy thì sao mà thành công được?"
Cô nhíu mày, mặt đầy khó chịu.
"Ý ngươi là sao?"
Hắn gật gù, nói như thể đang giảng đạo.
"Ngươi cứ gồng lên như vậy thì không thể thi triển kỹ năng đâu."
Cô cắn môi, không muốn thừa nhận nhưng...Hắn nói có vẻ đúng. Cô đã cố thi triển nguyên lực rất nhiều lần, nhưng đều thất bại. Hắn tiếp tục nói, giọng đầy thản nhiên
"Cứ cứng nhắc như vậy, ngươi sẽ mãi không tiến bộ đâu."
"IM NGAY!"
Cô gầm lên, lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng lạnh lẽo...Cô quay phắt lại, lao thẳng về phía hắn, vung kiếm chém tới.
Một nhát chém đầy uy lực, lưỡi kiếm xé gió lao về phía hắn. Nhưng— Hắn lướt qua như một cơn gió, nhẹ nhàng né tránh. Cô cắn răng, vung kiếm lần nữa. Những nhát chém không ngừng tung ra, mỗi đòn đều chứa đầy sát ý. Nhưng hắn— Nhẹ nhàng lùi một bước, rồi nghiêng người tránh đòn.
Một nhát chém nữa— Nhưng hắn chỉ cần hơi nghiêng đầu, lưỡi kiếm sượt qua sát cổ áo hắn, không gây ra một vết thương nào. Cô không thể tin được. Cô liên tục vung kiếm, tốc độ càng lúc càng nhanh. Nhưng hắn— Cứ như một cơn gió, luồn lách qua từng đường kiếm sắc bén.
Mỗi khi cô tưởng mình đã trúng hắn, hắn lại biến mất khỏi vị trí đó ngay tức khắc. Không phải hắn di chuyển quá nhanh, mà là hắn hiểu rõ mọi chuyển động của cô. Cô nghiến răng, mắt bốc hỏa.
"Đừng có coi thường ta!"
Cô tăng tốc, vung kiếm mạnh hơn, quyết không để hắn thoát. Nhưng— Một lần nữa, hắn lướt nhẹ sang bên, khiến cô vồ hụt. Cô càng đánh, càng cảm thấy bực bội. Cô thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn vẫn đứng đó, thong dong, không có chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi. Cô nghiến răng, lùi lại một bước, lưỡi kiếm chỉ về phía hắn.
"Ngươi... Rốt cuộc là ai?"
Hắn nhún vai, giọng đầy lười biếng.
"Chỉ là một kẻ lang thang mà thôi."
Cô nheo mắt, không tin lời hắn nói. Một kẻ lang thang mà có thể né tránh kiếm của cô dễ dàng như vậy? Không thể nào. Cô hít một hơi sâu, siết chặt chuôi kiếm.
"Được rồi... Một lần nữa."
Cô dậm mạnh chân xuống đất, băng từ dưới chân tỏa ra, tạo lực đẩy giúp cô lao vút tới. Một nhát chém xé gió, nhắm thẳng vào hắn. Hắn khẽ nghiêng người, né tránh dễ dàng. Cô không dừng lại, tiếp tục tung thêm hai, ba, bốn nhát chém. Nhưng hắn cứ như bóng ma, lướt qua từng nhát kiếm mà không để lại dấu vết. Cô thật sự điên tiết.
"Làm sao ngươi né được vậy!?!?"
Hắn cười nhạt, đôi mắt ánh lên một tia sắc bén.
"Ngươi chỉ cần nhìn kỹ hơn một chút."
Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn vẫn đứng đó, không có chút dấu hiệu nào của sự phòng thủ. Hắn giơ một ngón tay lên, vẽ một đường vòng tròn trong không khí.
"Kiếm thuật không phải cứ mạnh là được."
Cô nhíu mày, chưa hiểu hết ý hắn...Hắn tiếp tục
"Nếu chỉ dựa vào sức mạnh, ngươi sẽ mãi không thể chạm vào ta."
Cô cắn môi, cảm thấy khó chịu khi nghe hắn nói vậy. Nhưng sâu thẳm trong lòng—Cô biết hắn nói đúng. Cô siết chặt kiếm, hít một hơi thật sâu. Lần này— Cô không lao lên ngay lập tức. Thay vào đó, cô chậm rãi tiến lên, ánh mắt tập trung cao độ. Hắn mỉm cười, thấy rõ sự thay đổi của cô.
Cô quan sát thật kỹ, tìm ra điểm yếu trong chuyển động của hắn. Và khi thấy một khoảng trống nhỏ— Cô vung kiếm— Hắn nhướn mày, cảm thấy lần này có gì đó khác biệt. Hắn né tránh, nhưng lần này— Cô gần như đã chạm được vào hắn. Hắn bật cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
"Ồ...Không tệ đâu."
Cô nở một nụ cười đắc thắng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Dù còn lâu mới bắt kịp hắn, nhưng ít nhất— Cô đã bắt đầu tiến bộ. Và cuộc đấu này—Vẫn còn rất dài. Đôi mắt cô hừng hực khí thế, ánh băng lam sáng rực như những viên pha lê sắc lạnh. Băng bắt đầu tràn ra từ lòng bàn tay, bò dọc xuống mặt đất, nhanh chóng lan tới chân hắn.
*Khực!*
Đôi chân hắn bị đông cứng tại chỗ, từng lớp băng trong suốt giam cầm hắn lại. Cô cười lạnh, trong mắt ánh lên vẻ tự tin.
"Lần này thì ngươi không chạy được nữa rồi."
Hắn nhìn xuống chân mình, rồi ngước lên nhìn cô, môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
"Ồ? Vậy sao?"
Cô không chờ hắn kịp phản ứng, lao tới, kiếm vung thẳng xuống đầu hắn. Nhát chém cực kỳ mạnh mẽ, đủ sức chẻ đôi bất cứ thứ gì cản đường. Một đường kiếm hoàn mỹ Nhưng— Thanh kiếm của cô chém xuyên qua hư không.
Hắn đã biến mất.
"CÁI GÌ?!"
Cô trợn mắt, không tin vào những gì vừa xảy ra. Rõ ràng, hắn đã bị đóng băng ngay trước mắt. Làm sao hắn có thể thoát ra nhanh đến vậy?! Cô quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng hắn. Nhưng— Không có ai cả. Hắn biến mất hoàn toàn. Cô cắn môi, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra.
"Hắn... đâu rồi?"
Cô vung kiếm về phía trước, rồi lại quay phắt lại chém ra sau. Mỗi lần tung chiêu, cô đều cảm thấy hắn sắp xuất hiện ở đâu đó. Nhưng mỗi khi thanh kiếm xé qua không khí, đều chỉ chạm vào hư vô. Hắn không hề có ở đó. Cô hít một hơi sâu, cắn răng nói.
"Ngươi nghĩ trốn tránh mãi sẽ thắng sao?"
Không có ai trả lời. Cô nghiến răng, bàn tay tỏa ra nguyên lực, băng giá tràn ra khắp khu vực. Bầu không khí trở nên lạnh buốt, những lớp băng phủ kín mặt đất, lan rộng như những xúc tu khổng lồ tìm kiếm con mồi. Lần này, hắn hết đường trốn thoát!
"Đóng băng hết cho taa!!!"
Cô bộc phát nguyên lực, quyết tâm bao phủ toàn bộ khu vực. Nhưng—Không có gì cả. Hắn không xuất hiện. Cô sững người, không tin vào mắt mình.
"Hắn... thực sự biến mất rồi sao?"
Đúng lúc cô đang hoang mang, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí vang lên ngay sau lưng cô.
"Tìm ta sao?"
Cô cứng đờ cả người. Cảm giác lạnh toát sống lưng, như thể vừa bị một con quái vật vồ trúng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, đôi mắt cô rùng mình khi nhận ra hắn đang đứng ngay sau lưng mình. Cô há hốc miệng, cảm giác hoảng sợ tột độ. Cô vùng chạy, nhưng đôi chân đã mềm nhũn.
Cô quỵ xuống, cả người run lên bần bật. Cô không thể chịu nổi áp lực này nữa. Mọi chiêu thức của cô đều vô dụng, dù có mạnh mẽ đến đâu, hắn vẫn luôn nắm quyền kiểm soát trận đấu. Cô cảm giác như mình đang đối mặt với một con quái vật. Hắn không phải con người. Cô ôm đầu, hai tay che mặt, khóc nấc lên.
"H-Huhu... Đừng... Đừng có đứng sau ta như thế..."
Hắn giật mình, không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội như vậy. Hắn bối rối, vội quỳ xuống trước mặt cô.
"Ê này... Ta đâu có làm gì đáng sợ đến mức đó đâu?"
Cô vẫn run rẩy, ôm mặt khóc thút thít. Hắn không biết làm gì, chỉ biết ngồi xuống vỗ nhẹ lên đầu cô.
"Thôi nào... Ta chỉ đùa chút thôi mà."
Cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe.
"Đùa cái đầu ngươi!!"
Cô vừa hét vừa đấm mạnh vào ngực hắn, nhưng lực yếu đến mức chả khác gì mèo cào. Hắn bất lực, nhưng vẫn để yên cho cô đánh. Sau một lúc— Cô ngồi thụp xuống, gục mặt vào đầu gối. Hắn thở dài, ngồi bên cạnh cô, lắc đầu cười khổ. Hắn thử vỗ vai cô.
"Này, hết khóc chưa?"
Cô không trả lời, chỉ ôm gối nấc lên. Hắn thử đổi cách.
"Ta sẽ mua đồ ăn cho ngươi, được không?"
Cô vẫn im lặng. Hắn chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi cười gian.
"Hay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Công Chúa Nhút Nhát nhể?"
Cô bật dậy, trừng mắt.
"Câm ngay!!!"
Hắn cười khúc khích, giơ tay lên đầu hàng.
"Được rồi, được rồi, ta không trêu nữa."
Nhưng dù sao đi nữa— Cô vẫn ôm mặt phụng phịu, trông vô cùng ấm ức. Hắn nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nói.
"Thật ra, ngươi mạnh hơn những gì ngươi nghĩ đấy."
Cô chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự công nhận.
"Hãy tin vào bản thân mình nhiều hơn."
Cô im lặng, đôi mắt ánh lên chút rung động. Dù không nói ra, nhưng sâu trong lòng— Cô biết, có lẽ hắn không đáng ghét như mình nghĩ.