Cái Gì Siêu Việt Pháp Tắc?

Ánh bình minh nhạt nhòa dần xua tan màn đêm, nhuộm một sắc vàng cam lên những bức tường đá lạnh lẽo của vương quốc. Bên ngoài, quảng trường rộng lớn đã chật kín người. Tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp nơi, nhưng chẳng ai dám cười nói lớn tiếng. Một bầu không khí nặng nề bao trùm.

Hàng trăm binh lính xếp thành hàng dài, tay lăm lăm vũ khí. Trên bệ hiến tế ở trung tâm quảng trường, mọi thứ đã được sắp đặt sẵn. Một cột trụ lớn đứng sừng sững, những sợi xích sắt dày ngoằn ngoèo cuốn quanh nó.

*Cạch!*

Cánh cửa sắt dưới lòng đất từ từ mở ra. Một tên lính kéo mạnh xiềng xích, lôi cô gái tóc trắng ra ngoài...Cô không phản kháng. Từng bước chân lặng lẽ, cô theo hắn đi lên những bậc thang dài dẫn lên mặt đất.

Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí cô trống rỗng...Không có sợ hãi...Không có phản kháng...Chỉ có những ký ức cũ kỹ ùa về...Hình ảnh những Bạch Thể bị lôi đi trong đêm tối, những tiếng gào khóc thảm thiết

Hình ảnh Zara, cậu em trai nhỏ của cô, ngày hôm ấy đã sợ hãi đến mức run rẩy, nước mắt giàn giụa khi nghe tin mình là kẻ tiếp theo...Cô không trách em ấy vì đã bỏ trốn.

"Hãy sống hạnh phúc, Zara."

"Đừng để ai bắt được em..."

Cô bước qua cánh cửa, ánh sáng mặt trời chói lóa làm mắt cô nhói lên. Nhưng khi đã quen dần với ánh sáng, cô có thể thấy...Hàng trăm con người đang nhìn mình. Những ánh mắt thờ ơ. Những ánh mắt cảm thông. Những ánh mắt sợ hãi. Một tên lính thúc mạnh vào lưng cô, ra lệnh

"Đi mau!"

Cô khẽ tiếp tục bước lên bệ hiến tế. Phía xa, một nhóm người mặc áo choàng đỏ đứng thành hàng. Một trong số họ – một gã đàn ông có bộ râu dài và đôi mắt lạnh lùng – cất giọng trầm thấp

"Nghi thức hiến tế...Bắt đầu!"

Tấm ván gỗ kêu cọt kẹt theo từng cơn gió lạnh buốt lướt qua. Hai cổ tay và hai cổ chân của cô bị trói chặt, từng nút thắt chặt đến mức da thịt đỏ ửng, cảm giác đau rát len lỏi khắp cơ thể.

Nền đá lạnh lẽo bên dưới cô không chỉ là một bề mặt cứng rắn bình thường. Những họa tiết kỳ quái được điêu khắc cẩn thận, những vết cắt, vết rạn nứt loang lổ hằn lên dấu vết của những linh hồn đã từng nằm đây trước cô.

Xung quanh là bốn cây đuốc đang cháy bập bùng, ánh lửa leo lét hắt lên những gương mặt vô cảm đang chứng kiến nghi thức...Tiếng kèn tế lễ vang vọng. Cô nhắm mắt lại...Mọi thứ đã kết thúc...Nhưng rồi—

*RẦM!!!*

Một tiếng chấn động kinh hoàng vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng viên đá nhỏ rơi lả tả từ những tòa tháp xung quanh. Cô giật mình mở bừng mắt.

"Cái gì…?"

Từ trên cao, bầu trời bị xé toạc như một tấm vải bị ai đó xé rách, để lộ một khoảng không đen ngòm sâu thẳm. Từ trong hố đen khổng lồ ấy, một bóng đen khổng lồ từ từ trồi ra. Cô cứng đờ cả người, mắt mở to nhìn sinh vật đang xuất hiện...Một con Kình Ngư khổng lồ...To bằng cả một hòn đảo.

Những mảng da xám xanh của nó trông như bề mặt của một vùng đất cằn cỗi, xù xì, thô ráp, phủ đầy những vết rạn nứt như một lục địa bị tàn phá...Hai con mắt khổng lồ chẳng khác nào hai mặt trăng, phát sáng trong màn đêm đen kịt phía sau.

Mỗi lần nó cử động, một cơn cuồng phong cuốn theo, thổi tung mọi thứ bên dưới...Tiếng kèn tế lễ đã im bặt từ lúc nào. Cả vương quốc chìm trong câm lặng...Không ai dám thốt lên bất kỳ lời nào.

Cô run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt. Những người bị hiến tế trước đây chỉ bị sáu thanh giáo bạc xuyên thẳng vào người...Nhưng còn cô thì sao? Cái quái gì đây?! Nó đến để nuốt chửng cô sao? Hay nó đến để hủy diệt toàn bộ vương quốc này?! Trái tim cô đập mạnh đến mức như muốn nổ tung.

Nhưng...Cô bất giác nhận ra— Đôi mắt của con quái vật ấy...Đang nhìn thẳng vào cô...Hàm răng lởm chởm đang mở rộng. Bóng tối nuốt chửng ánh sáng. Cô run rẩy, cơ thể cứng đờ như tượng đá, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng như có một luồng khí chết chóc len lỏi vào từng tế bào.

"Không... Không... Không..."

Cô muốn la hét. Muốn cầu cứu. Nhưng cổ họng khô khốc, không một âm thanh nào có thể thoát ra. Hai chân, hai tay bị trói chặt vào tấm ván gỗ, không thể cử động, không thể chạy trốn...Hàm răng khổng lồ từ từ hạ xuống.

Cảm giác ngạt thở như thể không khí xung quanh bị hút cạn, chỉ còn lại một hơi thở hôi thối từ kẻ săn mồi. Cô cảm thấy nhói lên một cảm giác khủng khiếp.

Đau...Một nỗi đau từ tận sâu trong xương tủy. Cô không biết nó đến từ đâu—là từ cái chết đang cận kề, hay từ sự bất lực khi không thể làm được gì? Cô cắn chặt răng, cố giữ cho tâm trí không bị cuốn vào hoảng loạn. Nhưng đầu óc lại như đê vỡ, hàng loạt suy nghĩ tràn vào. Những giọt nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má.

"Zara..."

Đôi mắt mở to nhìn lên con quái vật đang đè bóng xuống cả một góc trời. Cô run rẩy...Cô suy sụp...Cô hoảng loạn. Không khí nặng nề bao trùm cả quảng trường, tất cả mọi người đứng chết trân, không một ai dám nhúc nhích.

Những binh lính canh gác cũng tái nhợt, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, bàn tay nắm chặt vũ khí nhưng không đủ sức nâng lên...Con Kình Ngư đang tới gần...Cô cảm thấy hơi thở nặng nề của nó đè chặt lên lồng ngực mình. Nước mắt cô trào ra...Cô mở miệng, và hét lên bằng tất cả sức lực cuối cùng—

"TA MUỐN SỐNG!"

Giọng cô như nghẹn lại.

"TA MUỐN ĐƯỢC YÊU!"

"MUỐN ĐƯỢC CHƠI!"

"TA LÀ CON NGƯỜI!!!"

"TA MUỐN ĐƯỢC SỐNGGGG!!!"

Cô gào lên trong tuyệt vọng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Thế giới như đóng băng trong khoảnh khắc đó..Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong đám đông...Hắn ta không vội vã...Cũng không căng thẳng. Chỉ đơn giản là đi về phía trước, từng bước từng bước một, trong khi tất cả mọi người xung quanh như bị đông cứng lại vì sợ hãi.

Một nụ cười nhẹ. Một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có sức nặng khủng khiếp—

"Nói hay lắm."

Hắn vẫn đi tiếp. Những tên lính canh theo phản xạ giơ vũ khí lên, cố gắng chặn hắn lại. Nhưng— Không thể. Chỉ một cái liếc mắt của hắn, đầu gối bọn chúng đã khuỵu xuống, toàn thân run rẩy như chuột đối diện với rắn độc.

Hắn tiến tới, đứng trước mặt cô. Và rồi— Hắn chỉ vung nhẹ cánh tay...Một đấm...Một đấm phá thiên. Khoảnh khắc nắm đấm của hắn siết chặt, một luồng sức mạnh thuần túy lý luận giả thuyết, bùng nổ. Không gian rung chuyển dữ dội...Bầu trời nứt vỡ.

*ẦM!!!!!!*

Con Kình Ngư bị xé toạc ngay giữa không trung. Thịt nát xương tan. Dòng máu đen đặc sánh bắn tung tóe, rơi xuống như cơn mưa máu phủ khắp mặt đất. Cơn chấn động lan khắp lục địa. Những ngọn núi xa xa cũng rung chuyển. Cả vương quốc như bị chấn động bởi một cơn đại hồng thủy.

Những bức tường thành rung lên bần bật. Cô há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình. Đây không phải phép thuật. Cũng không phải một kỹ năng tối thượng nào đó. Đây đơn giản là sức mạnh thuần túy. Cô rùng mình. Hắn hạ nắm đấm xuống, ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi từng là nơi con quái vật chiếm giữ, giờ đây chỉ còn lại những tàn dư của cơn bạo tàn. Rồi hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô sắc bén nhưng lại mang theo một chút ấm áp kỳ lạ.

"Bây giờ..."

Hắn cúi xuống, đưa tay ra trước mặt cô.

"Ngươi là của ta."

Cô vẫn còn ngỡ ngàng vì cú đấm vừa rồi. Không chỉ cô, mà tất cả những người có mặt ở đó cũng không thể tin nổi vào mắt mình. Nhưng ngay lúc đó— Những ký tự ma thuật khắc trên mặt đất bỗng dưng sáng rực lên.

Ánh sáng bùng nổ, tỏa ra những tia chớp xoẹt xoẹt, từng đường nét của vòng tròn ma thuật rung chuyển mạnh mẽ. Cô kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một lực hút vô hình kéo mạnh mình xuống. Tên kia cũng vậy. Hắn vừa nhìn xuống thì ánh sáng đã nuốt chửng cả hai. Mọi thứ trở nên trắng xóa rồi...

*Xoẹt!*

Cả hai biến mất khỏi quảng trường hiến tế. Nơi xa lạ, cô mở mắt ra. Cô không biết mình đang ở đâu. Chỉ biết rằng nơi này hoàn toàn khác với quảng trường hiến tế khi nãy. Không còn tiếng người. Không còn sự huyên náo. Chỉ có một vùng đất trống rỗng, tràn ngập sương mù dày đặc. Cô thở dốc, cố lấy lại bình tĩnh.

"Chuyện gì vừa xảy ra..."

Tên kia cũng đứng đó, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Hắn chỉ nhìn xung quanh, đôi mắt hờ hững như thể chẳng bận tâm gì. Phía bên ngoài, con kình ngư khổng lồ rơi xuống, tạo ra một chấn động long trời lở đất.

Cả mặt đất rung chuyển...Cột đá gãy đổ...Những bức tường kiên cố của vương quốc cũng bị sóng xung kích làm nứt vỡ. Một phần thành trì sụp đổ hoàn toàn, kéo theo hàng trăm người vào đống đổ nát.

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự tàn phá, mà là thứ đang trồi lên từ cơ thể con kình ngư. Bóng dáng một người...Không, không thể gọi là người...Một thực thể mang hình người nhưng lại toát ra một luồng uy áp chết chóc.

Da thịt hắn cháy đen, hơi thở hắn đầy phẫn nộ. Hắn mở mắt ra, đôi mắt rực lửa, sâu thẳm như vực thẳm địa ngục. Rồi hắn gầm lên, giọng nói vang vọng khắp vương quốc.

"Chúng bây...!"

Hắn nghiến răng, hai bàn tay siết chặt, móng tay dài ngoằn ngoèo cắm vào da thịt.

"Không những không cúng đủ tế vật cho ta..."

Giọng hắn tràn ngập sát khí. Mặt đất nứt toác chỉ bởi áp lực từ giọng nói của hắn.

"..."

"...mà còn dám gài bẫy để ám sát ta sao?"

Hắn nhìn xuống đám người bên dưới, nơi những kẻ quyền lực của vương quốc đang run rẩy quỳ rạp xuống. Một kẻ trong số đó lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy van xin.

"Đây không phải là kế hoạch của chúng thần, xin ngài hãy nghe chúng thần giải thích!"

Hắn nheo mắt, sát khí trào dâng.

"Không liên quan?"

Một kẻ khác cũng vội vàng lên tiếng, giọng lắp bắp.

"Đúng vậy! Chúng thần không hề có ý định phản bội ngài! Việc không đủ tế vật chỉ là ngoài ý muốn! Và kẻ vừa đánh ngài cũng không phải người của vương quốc!"

"Chúng thần cũng không hề muốn điều này xảy ra, xin ngài thứ lỗi..."

Nhưng— Không có chuyện gì có thể khiến hắn nguôi giận. Hắn siết chặt nắm đấm, rồi bất ngờ vung tay lên.

"Im miệng."

*ẦM!!!*

Một luồng sức mạnh bùng nổ, xé toạc cả không gian. Luồng sóng xung kích đánh bay hàng trăm người, chỉ trong nháy mắt đã có hơn một nửa bị xé thành tro bụi. Những kẻ còn sống gào thét, hoảng loạn chạy trốn, nhưng tất cả đều quá muộn. Hắn gầm lên, cả cơ thể phát sáng như một mặt trời chết chóc.

"Không cần biết các ngươi có ý định gì—"

"Nhưng hôm nay..."

Giọng hắn vọng khắp trời đất.

"...ta sẽ tiễn tất cả các ngươi xuống địa ngục."

"Chìa khóa sắp làm xong rồi mà lại không đủ tế vật cho ta? Bộ đùa ta à?"

Hắn rít lên, giọng nói chứa đầy phẫn nộ. Không phải vì hắn tiếc nuối một mạng sống, mà vì một kế hoạch đã được duy trì hàng nghìn năm nay sắp bị phá hủy chỉ vì sự thiếu sót này.

Chìa khóa mà hắn nói đến chính là Chìa Khóa Tinh Ngạn—một vật thể được tạo ra từ những linh hồn thuần khiết nhất, thứ duy nhất có thể mở ra Đại Hà.

Đại Hà, Không ai biết nó là gì, không ai biết nó ở đâu, Có người nói rằng nó là thế giới của các vị thần. Có kẻ lại cho rằng đó là cội nguồn của tất cả sự sống. Nhưng thực tế, Đại Hà không phải thiên đường, cũng chẳng phải địa ngục.

Nó là một mạng lưới không gian rộng lớn vô hạn chứa vô hạn không đếm được các vũ trụ rộng vô hạn không đếm được và lặp đi lặp lại đến vô hạn lần. Muốn bước vào đó, Cần Chìa Khóa Tinh Ngạn.

Bạch Thể không phải con người. Họ trông giống con người, nhưng thực chất cấu trúc linh hồn của họ hoàn toàn khác biệt. Trong khi con người có linh hồn đơn giản, nhỏ bé, dễ dàng tiêu tán khi chết— Bạch Thể lại có một lõi linh hồn bất diệt, thứ không thể bị phá hủy, cũng không thể bị hòa tan vào dòng chảy sinh mệnh.

Họ hay đúng hơn là Bạch Thể chính là Nguyên Mẫu của các vị thần. Chính vì điều này, Bạch Thể không thể sinh sản với con người, cũng không thể lai với chính đồng loại của mình. Linh hồn của họ có sự liên kết mạnh mẽ đến mức không thể trộn lẫn với bất cứ thứ gì khác.

Và đó chính là chìa khóa...Muốn mở được cánh cổng Đại Hà, cần một loại linh hồn của Bạch Thể, họ là những Nguyên Mẫu thuần khiết nhất. Chính vì vậy, từ thuở xa xưa, các Bạch Thể đã được sinh ra không phải để sống, mà để trở thành vật hiến tế. Định mệnh của họ đã được sắp đặt ngay từ khi sinh ra.

Linh hồn của Bạch Thể rất mạnh mẽ. Nhưng nó không hoàn toàn ổn định. Nếu ép buộc một linh hồn đơn lẻ trở thành vật liệu để chế tạo chìa khóa, nó sẽ bị vỡ vụn, không thể kết hợp với các mảnh linh hồn khác. Chính vì thế, cần có một cơ chế cân bằng.

Nam và nữ Bạch Thể có dao động linh hồn đối nghịch nhau, khi kết hợp lại sẽ trung hòa năng lượng, giúp cho quá trình tạo chìa khóa ổn định. Mỗi năm, hai linh hồn mới được thêm vào, kết hợp dần với những linh hồn cũ—

Dần dần, qua hàng trăm, hàng nghìn năm, tạo nên một thể thống nhất, thứ mà người ta gọi là Chìa Khóa Tinh Ngạn. Nếu thiếu một cặp, toàn bộ chìa khóa sẽ mất cân bằng, thậm chí có thể sụp đổ hoàn toàn.

Tên kia không thể tự cướp lấy linh hồn của Bạch Thể vì Bạch Thể có một cơ chế đặc biệt khiến cho mọi vị thần khi tác động đến thì linh hồn của họ lập tức không còn phù hợp để hiến tế.

Có lẽ có một thực thể toàn năng hơn đã sử dụng sức mạnh nào đó để áp đảo tất thảy quy tắc của kẻ khác...Những Bạch Thể bị hiến tế hàng năm chính là mảnh ghép duy nhất có thể tạo ra chiếc chìa khóa, và dù hắn có muốn hay không, hắn vẫn phải tuân theo quy luật ấy.

Quy tắc và khả năng thao túng thực tại của hắn không và sẽ không bao giờ có thể tác động được Luật lệ của thực thể đó...Sức mạnh của thực thể đó là cội nguồn của mọi pháp tắc, quy luật, quy tắc và cũng là thứ thao túng, chi phối và quản lí tất thảy pháp tắc khác...kẻ đó không ai khác chính là kẻ đứng đầu toàn bộ Đại Hà.

Đó chính là lý do hắn cần một nghi thức được duy trì suốt hàng nghìn năm, cần những Bạch Thể từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho đến khi chìa khóa được hoàn thiện. Hắn phải tạo chìa khoá 1 cách gián tiếp chứ không thể tác động...

Và giờ đây— Nghi thức ấy đã bị phá hủy. Chìa Khóa Tinh Ngạn sắp hoàn thành, nhưng lại thiếu một linh hồn cuối cùng. Không có nó, tất cả những linh hồn đã hiến tế trước đó sẽ bị tan rã, biến thành hư vô. Công sức hàng nghìn năm sẽ đổ sông đổ bể. Và quan trọng hơn— Cánh cổng Đại Hà sẽ mãi mãi không bao giờ mở được.

Đó là lý do hắn thực sự nổi điên. Hắn không quan tâm đến vương quốc này. Hắn không quan tâm đến con người. Hắn không quan tâm đến những kẻ dưới chân hắn đang run rẩy cầu xin tha mạng. Thứ duy nhất hắn quan tâm— Chính là Chìa Khóa Tinh Ngạn.

Chỉ cần có chìa khóa đó, hắn sẽ bước vào Đại Hà, nơi mà hắn có thể chạm tay vào bí mật đã bị chôn vùi từ thuở hồng hoang. Nhưng tất cả đang đứng trước bờ vực sụp đổ chỉ vì một thiếu sót nhỏ nhoi. Và nếu điều đó xảy ra— Thế giới này sẽ không có ngày mai.

Để lên Đại Hà thì rất dễ nhưng nó không đơn giản như vậy, ở đó có một thứ gọi là Máy Dệt Nhân Quả, nó can thiệp vào nhân quả và quá trình tiến vào Đại Hà, Chìa Khoá Tinh Ngạn là thứ khiến nó bị vô hiệu hoá trong một thời gian ngắn.