Lại Là Luneth?

Asura và Lumine đang trên đường rời khỏi khu vực thi. Bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng, cảm giác nhẹ nhõm sau bài kiểm tra dễ dàng đang bao trùm lấy họ. Nhưng đúng lúc đó— Một bóng người chắn ngang con đường. Một nam sinh khối trên với đôi mắt sắc lạnh đứng chặn ngay trước mặt họ.

"Akani Asura."

Anh ta nói trầm trầm, giọng điệu không có chút cảm xúc. Asura nhăn mày, cảm giác có gì đó không ổn. Lumine cũng hơi nghiêng đầu, mắt ánh lên sự tò mò.

"Tao nhận được nhiệm vụ từ một người."

Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt không chút dao động.

"Hắn muốn tao giết mày!!"

Asura nhíu mày, giọng nói pha chút hoài nghi.

"Wtf?!?!!"

Nam sinh kia cười nhạt, lắc đầu.

"Ngay hắn cũng không biết vì sao hắn muốn giết mày. Nhưng mỗi lần nhắc đến cái tên Asura, hắn lại tức điên."

Lumine hít sâu, rồi vỗ vai Asura một cái.

"Wow, em nổi tiếng gớm."

Asura liếc cô một cái, rồi quay lại đối mặt với tên kia.

"Vậy nên…đây là nhiệm vụ của mày à?"

Nam sinh kia rút từ bên hông ra một cây đoản kiếm. Ánh thép sắc lạnh, khuôn mặt hắn vẫn vô cảm.

"Giết."

Asura đứng hình mất ba giây. Cậu cảm nhận được ngay lập tức— Tên này quá mạnh. Nếu đánh tay đôi, Asura và Lumine cộng lại cũng không có cửa thắng. Cậu hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh.

"Chờ đã. Không cần thiết phải đánh nhau, đúng chứ? Tôi có thể đàm phán—"

"Đéo."

Nam sinh kia cắt ngang, giọng nói vẫn vô cùng bình thản.

"Sau khi giết mày tao sẽ báo cáo rằng mày đã gặp tai nạn trong thi cử, sẽ không ai nghi ngờ nếu 1 thằng vô năng bị giết bởi 1 con ma thú nhân tạo đâu nhỉ?."

Asura cắn răng, biết rằng đàm phán không có tác dụng. Bên cạnh cậu, Lumine bỗng nở một nụ cười quái dị.

"Ê, chị có ý này."

Asura quay sang nhìn cô, mắt đầy cảnh giác. Lumine đột nhiên hét lên.

"AAAAAA—"

Rồi cô lao thẳng, Asura chưa kịp phản ứng, Lumine đã nấp sau lưng cậu như một con mèo sợ chết.

"Asura, cố lên! Chị tin em!!"

Asura đứng hình, mất một lúc mới thốt lên được.

"CÁI GÌ?!"

Lumine chỉ tay về phía tên nam sinh kia, miệng run run.

"Chị nhường em lại cho hắn! Còn chị…chị đi về trước nhé! Chị nhớ mẹ tôi lắm rồi!"

Asura sững sờ, cậu tức đến nỗi muốn bóp cổ Lumine ngay tại chỗ.

"Em với chị là một đội đấy nhé! Sao lại đẩy em ra làm mồi nhử thế?!"

Lumine giả vờ lau nước mắt, giọng nức nở.

"Nhưng em là con trai mà! Phải ga-lăng một chút chứ?"

"GA-LĂNG CÁI ĐẦU CHỊ!"

Cả hai cãi nhau um trời, không ai chịu nhường ai. Tên nam sinh khối trên đứng đó, tay vẫn cầm đoản kiếm, nhưng— Hắn bắt đầu nhíu mày. Đầu óc hắn… bắt đầu nhức nhối. Thanh đoản kiếm xé gió, lao thẳng về phía Asura. Lumine và Asura luống cuống chạy tán loạn, mồ hôi túa ra như tắm. Nhưng— Hắn nhanh hơn. Với tốc độ không tưởng, chỉ một bước hắn đã áp sát sau lưng họ.

Asura chưa kịp phản ứng, một cú đấm như trời giáng đập thẳng vào bụng cậu. Asura bay ngược ra sau, đập mạnh xuống mặt đất. Chưa dừng lại ở đó— Hắn thuận thế, vung mạnh đoản kiếm lên cao. Lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng, hướng thẳng xuống cổ Asura, sẵn sàng kết liễu trong một nhát đâm. Nhưng— Một bàn tay kéo mạnh lấy Asura.

"Chạy!"

Lumine dốc toàn lực kéo cậu dậy, rồi phóng người lao đi. Nhát chém cắm mạnh xuống mặt đất, tạo ra một vết nứt dài. Hắn ngẩng lên, mắt đầy sát khí.

"Hừ."

Rồi hắn tức tốc đuổi theo. Hắn lướt qua mặt đất như một cơn gió, đôi mắt khóa chặt lấy Lumine. Nhưng cô— Linh hoạt như một con cáo. Vừa chạy vừa nhặt đá ven đường, ném liên tục về phía hắn. Một viên đá nện thẳng vào trán hắn.

Hắn khựng lại một giây, tay chạm vào vết đau, rồi ngước lên nhìn cô đầy khó chịu. Lumine cười hì hì, tiếp tục ném thêm vài viên nữa.

*BỘP! BỘP! BỘP!"

Hắn tránh né, nhưng vài viên vẫn đập trúng người hắn. Mặt hắn tối sầm lại.

"Mày nghĩ ném đá có thể cản được tao à?? mẹ mày!!"

Lumine vẫn chạy, vừa thở vừa la.

"Lêu lêu"

"..."

Hắn mất ba giây để tiêu hóa câu đó, rồi tức tốc lao lên. Nhưng Lumine quá nhanh. Chỉ trong vài giây Lumine đã lắc léo giữa các con đường, biến mất sau một khúc quanh. Hắn dừng lại, nhìn quanh...

...Biến mất rồi. Mày đang đùa tao đúng không? Tốc độ của tao mà lại thua một con nhỏ chân yếu tay mềm? Mà con nhỏ đó còn vác theo một thằng khác nữa...Hắn bấu chặt đoản kiếm, khuôn mặt lạnh băng.

"Không thể nào."

Nhưng dù có lùng sục thế nào, hắn vẫn không thấy bóng dáng của Lumine đâu cả. Ngay khi hắn đang tìm kiếm, một giọng nói vang lên.

"Ê, thằng kia!"

Hắn xoay người lại ngay lập tức. Trước mặt hắn— Một cô gái đeo mặt nạ thạch cao, tóc buộc thành búi, đứng khoanh tay nhìn hắn.

"Mày là thằng quái nào vậy?"

Hắn nheo mắt, cảm giác có gì đó sai sai.

"Mày…là con nhỏ lúc nãy?"

Cô gái trừng mắt, giọng đầy khó chịu.

"Mày ngu à? Tao là Luneth! Không liên quan gì đến con nhỏ nào hết!"

Hắn nhíu mày, nhìn cô từ đầu đến chân...Giọng y chang... Dáng điệu cũng y chang...

"Chỉ có buộc tóc búi lên, đeo cái mặt nạ và đổi cái tên là đánh lừa được tao?"

Hắn cảm thấy như não mình vừa bị sỉ nhục.

"Mày nghĩ tao ngu lắm hả?"

Luneth cười nhạt, khoanh tay.

"Không. Tao nghĩ mày NGU VL."

Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Mày là ai? Mục đích của mày là gì?"

Luneth nhún vai, giọng bình thản.

"Tao thấy mày trông nguy hiểm quá nên tao đến đây để ngăn cản mày thôi."

Hắn cười khẩy.

"Chà. Một con nhỏ trông y hệt người tao đang đuổi, đột nhiên xuất hiện, tự xưng là người khác, rồi nói là muốn ngăn cản tao."

Hắn nheo mắt, tiến thêm một bước.

"Mày tưởng tao ngu thật đúng không?"

Luneth không nao núng, ánh mắt vẫn lạnh tanh.

"Không, tao KHẲNG ĐỊNH là mày ngu thật."

Hắn siết chặt đoản kiếm, mắt lấp lóe sát khí. Hắn không muốn vòng vo nữa.

"Tên Asura đâu?"

Luneth hất mặt, giọng đầy thản nhiên.

"Asura là thằng chó nào? Tao đéo biết."

Hắn đứng hình mất hai giây, rồi cười lạnh.

"Ồ? Vậy hả?"

Luneth gật đầu chắc nịch.

"Ừ. Không biết ai hết."

Hắn chống kiếm xuống đất, nhìn cô chằm chằm.

"Mày nghĩ tao tin mày?"

Luneth cười nhạt.

"Tao cóc quan tâm mày tin hay không. Tao chỉ nói sự thật thôi."

Hắn cảm thấy như mình đang nói chuyện với một con cáo giảo hoạt. Hắn hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

"Tao không có thời gian chơi với mày. Nếu mày không nói thật, tao sẽ—"

"Thì sao?"

Luneth ngắt lời, mắt ánh lên sự khiêu khích. Hắn lạnh lùng giơ kiếm lên, chuẩn bị tấn công ngay lập tức. Nhưng ngay lúc đó— Luneth nở một nụ cười bí hiểm.

"Nhưng tao cảnh báo trước."

Hắn chững lại, nhíu mày. Luneth nhẹ giọng nói.

"Mày có chắc mày sẽ thắng không?"

"...!"

Hắn cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng. Tuy trước mặt hắn chỉ là một con nhỏ trông có vẻ vô hại nhưng có gì đó rất sai sai. Hắn đứng yên, đoản kiếm vẫn giơ lên. Luneth vẫn nhìn hắn chằm chằm, nụ cười không biến mất. Không ai nhúc nhích. Không khí căng thẳng đến cực độ.

Rồi— Hắn tốc biến. Không một âm thanh, không một dấu hiệu báo trước. Chỉ trong chưa đầy một giây, thanh đoản kiếm của hắn đâm xuyên qua không khí, hướng thẳng đến giữa trán Luneth. Khoảng cách gần như bằng không. Không cách nào né được...Không ai kịp phản ứng...Nhưng—

*RẦM!*

Một cú búng tay vang lên. Và ngay sau đó—Hắn bị đập thẳng xuống mặt đất. Không phải bị đánh văng. Mà là bị đóng dính xuống đất. Cơ thể hắn vặn vẹo, ép chặt xuống mặt đất như một bức tượng sống. Mắt hắn mở trừng trừng, kinh hoàng đến cực độ. Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ trong một phần nghìn giây— Hắn từ một kẻ có thể áp đảo bất kỳ ai, giờ lại trở thành một cái xác nằm bất động. Cơn chấn động từ cú đánh lan ra khắp khu vực xung quanh. Ở một nơi không xa, Shinzo giật bắn mình. Anh cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh. Cảm giác này...Không lẫn vào đâu được. Giống hệt như lần trước— Luneth. Mặt Shinzo trở nên nghiêm túc, không chần chừ lao thẳng về phía nguồn sát khí.

Khi Shinzo đến nơi— Trước mắt anh là một khung cảnh quái dị. Luneth ung dung ngồi trên cành cây, chân đung đưa nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy thư thái. Còn dưới đất— Một tên ất ơ nào đó anh chưa từng gặp đang nằm bất động. Cơ thể hắn bị dính chặt xuống đất như bị khảm vào trong đó. Shinzo nheo mắt, cảnh giác cực độ. Shinzo cắn răng, chỉ tay về phía Luneth.

"Lại là cô à?"

Luneth liếc nhìn anh, nhún vai.

"Ờ, thì sao?"

Shinzo bước tới một bước, giọng đầy áp lực.

"Cô vừa giết hắn?"

Luneth bật cười, lắc đầu.

"Còn sống."

Shinzo cau mày.

"Nói dối."

"Thật đấy thằng ngu hahahahahahaha"

Shinzo cảm giác có gì đó rất sai. Anh hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng tấn công.

"Luneth, lần này tôi sẽ không để cô trốn thoát một lần nào nữa."

Shinzo lao thẳng tới. Cú đấm của anh xé gió, mang theo toàn bộ sức mạnh. Nhưng— Luneth nghiêng đầu một chút. Cú đấm của anh sượt qua sát mặt cô. Shinzo khựng lại trong một giây, nhưng ngay sau đó đổi hướng, tung cú đá vòng cầu.

Luneth nhẹ nhàng nghiêng người, cú đá chỉ đập vào không khí. Shinzo cắn răng, tiếp tục tấn công liên tục. Nhưng cô né từng đòn một cách vô cùng nhẹ nhàng. Như thể anh đang đánh vào hư không.

Shinzo không thể tin được. Anh đã rất mạnh rồi. Nhưng ngay cả một cọng tóc của cô cũng không thể chạm vào? Cô gái này...Rốt cuộc là loại quái vật gì? Luneth nhìn anh, cười nhạt.

"Thôi nào, đừng nóng thế chứ."

"Tôi vô tội mà."

Shinzo siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh. Shinzo nhìn chằm chằm vào Luneth.

"Rốt cuộc cô là ai?"

Luneth nhún vai, chép miệng.

"Luneth. Thế thôi."

Shinzo không tin.

"Một kẻ mạnh như cô mà lại không có chút danh tiếng nào? Cô không thể là một người bình thường."

Luneth ngửa đầu nhìn trời, như thể đang suy nghĩ gì đó.

"Ừm... chắc vậy."

Shinzo càng thêm nghi ngờ. Không thể chờ thêm nữa— Shinzo lao lên lần nữa, dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đấm cuối cùng. Luneth thở dài, giơ một ngón tay lên.

*RẦM!*

Shinzo bị hất văng ra xa, đập mạnh vào một cái cây.

"KHỤ!"

Anh gục xuống, toàn thân tê liệt. Luneth nhảy xuống, tiến lại gần anh.

"Xin lỗi nhé. Tôi không có tội thật mà."

Shinzo cắn răng, cố đứng dậy nhưng không thể. Anh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đầy tức giận.

"Cô... rốt cuộc là ai...?"

Luneth ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn anh.

"Đã nói rồi...Là Luneth."

Rồi cô đứng dậy, quay lưng bước đi. Shinzo nhìn theo, không thể làm gì được. Luneth biến mất trong tích tắc, để lại một Shinzo bại trận và một tên sát thủ bất động dưới đất. Shinzo thở dốc, nắm chặt tay. Một ngày nào đó, anh sẽ làm rõ danh tính thực sự của cô.

Cuộc thi đầu tiên đã kết thúc. Mọi người đều trở về an toàn, dù có người thắng, kẻ bại, nhưng không ai bị loại hoàn toàn. Tuy nhiên, trong khi đa số học sinh hân hoan vì sống sót, thì Shinzo lại trầm ngâm...Anh đã báo cáo về Luneth...Một cô gái bí ẩn, mạnh đến khó tin, và hoàn toàn không có thông tin nào trong hệ thống.

“Cô ta là một mối nguy hiểm tiềm tàng.”

Đó là những gì anh đã trình lên ban giám hiệu. Nhưng… họ lại không có phản ứng gì quá nghiêm trọng. Dù gì đi nữa, cuộc thi thứ hai cũng sắp bắt đầu. Không còn đánh đấm, mà là kiểm tra tư duy, trí óc. Cả khối học sinh tụ tập ôn tập điên cuồng, chuẩn bị cho một bài kiểm tra được cho là *cơn ác mộng*

“Nguyên lực – Lý thuyết và Ứng dụng.”

Những trang sách dày cộp bị lật liên tục. Những công thức khó hiểu được ghi chép cẩn thận. Những học sinh căng não đọc đề cương, cố gắng nhồi nhét mọi thứ vào đầu.

Mọi người đều tự tin, vì họ đã chuẩn bị rất kỹ. Nhưng kỳ thi đã đến. Học sinh đồng loạt bước vào phòng, vẻ mặt căng thẳng nhưng tràn đầy tự tin. Giám thị phát đề. Mọi người hít một hơi thật sâu, mở tờ đề thi ra… Và— Toàn bộ phòng thi chìm trong im lặng chết chóc.

“MẤY CÁI ĐÉO GÌ VẬY?!”

Học sinh trợn mắt, mồ hôi tuôn ra như tắm. Đây không phải những câu hỏi họ đã ôn tập. Không hề có bất kỳ câu nào giống trong đề cương. Thay vào đó— Những câu hỏi cực kỳ lạ lẫm, mang tính học thuật chuyên sâu. Những vấn đề về nguyên lực mà chỉ có bậc thầy nghiên cứu mới hiểu nổi.

Những tình huống giả định quái gở, nơi học sinh phải tìm ra giải pháp để sinh tồn. Những câu đố hóc búa, yêu cầu tư duy nhanh nhạy và sáng tạo. Những phép toán siêu việt, đòi hỏi trí tuệ vượt trội mới có thể giải được. Nhiều học sinh mắt trắng dã, đầu óc quay cuồng.

Có người bắt đầu cắn bút, suy nghĩ như muốn cháy não. Có người hoàn toàn bỏ cuộc, chỉ nhìn chằm chằm vào đề thi như thể nó là thứ gì đó ngoài hành tinh.

"Đệt... Đề này là cái khỉ gì vậy?!"

"Chết rồi, tao không hiểu nổi câu nào hết!"

"Tao tưởng mình đã ôn rất kỹ, tại sao lại thế này?"

Một số học sinh vẫn ngoan cố làm bài, cố gắng giải từng câu một. Nhưng càng giải, họ càng nhận ra…Đây không phải bài kiểm tra thông thường. Những câu hỏi không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn kiểm tra khả năng suy luận và xử lý tình huống.

Câu hỏi 1: Nếu bạn bị nhốt trong một căn phòng kín, nơi nguyên lực bị triệt tiêu hoàn toàn, làm thế nào để thoát ra?

Câu hỏi 2: Một con ma thú cấp B đột nhiên xuất hiện giữa khu dân cư. Trong tay bạn chỉ có một viên đá nhỏ. Bạn sẽ làm gì?

Câu hỏi 3: Giải thích cách tối ưu hóa nguyên lực trong môi trường có áp suất cao mà không làm tiêu hao năng lượng cơ thể.

Những câu này hoàn toàn không có đáp án cố định. Mà thay vào đó— Chúng yêu cầu học sinh phải suy nghĩ như một người thực sự sống sót trong thế giới này. Những ai chỉ học vẹt theo đề cương đều gục ngã hoàn toàn. Những ai có tư duy linh hoạt mới có cơ hội sống sót. Ở một góc phòng thi, Asura nhìn đề thi mà cạn lời.

"..."

Lumine liếc nhìn cậu, cười nhạt.

"Bình tĩnh, Asura. Đừng để nó đánh gục em."

Asura thở dài, đặt tay lên trán.

"Đề này… đúng là một trò chơi tâm lý."

Lumine nhếch môi, bắt đầu viết nhanh như gió.

"Nó không khó như em nghĩ đâu. Chỉ cần dùng chút mẹo nhỏ thôi."

Asura nhìn cô, nhíu mày.

"Ý chị là gì?"

Lumine cười bí ẩn, không trả lời. Cô biết một bí mật về bài kiểm tra này...Một bí mật mà có lẽ chỉ cô mới nhận ra. Bài thi này không chỉ là một thử thách về trí tuệ. Mà nó còn là một cuộc chiến tâm lý, một bài kiểm tra về khả năng thích ứng. Những ai quen học vẹt, học theo công thức có sẵn sẽ bị đào thải.

Những ai có tư duy linh hoạt, sáng tạo sẽ là kẻ chiến thắng. Chỉ sau 30 phút, phòng thi đã có người bỏ bút, đầu hàng. Nhưng cũng có những kẻ vẫn bình tĩnh, viết từng dòng tự tin. Khi bài thi kết thúc sẽ có kẻ khóc. Sẽ có kẻ cười. Và sẽ có một số ít những kẻ thực sự hiểu bài thi này…Sẽ trở thành những kẻ mạnh nhất trong thế hệ của họ. Trong khi cả phòng thi vẫn đang gồng mình giải bài, thì ở một góc, Lumine đã gác bút, tựa lưng vào ghế, nhếch môi đầy thích thú. Asura liếc sang, khó hiểu.

"Chị... làm xong rồi à?"

Lumine cười nhẹ, gật đầu.

"Ừ."

Asura nhìn xuống bài thi của mình, rồi lại nhìn sang cô, trong lòng bắt đầu có một dự cảm kỳ lạ.