Hôm nay lại phải đến trường. Asura ngáp dài, lết thân vào lớp với một bộ dạng chẳng thể nào lười biếng hơn. Cậu vừa mới ngủ có một chút, thế quái nào mà trời đã sáng mất tiêu rồi? Càng nghĩ càng tức, nhưng đành chịu thôi. Vừa bước vào cửa lớp, một loạt âm thanh náo nhiệt đã vang lên.
"Đu, Musashi! Mày trở lại rồi!"
"May quá, tao cứ tưởng mày còn phải nghỉ thêm vài tuần nữa cơ!"
"Musashi, sao rồi? Hết đau chưa?"
Musashi cười nhẹ, gật đầu chào tất cả mọi người.
"Ừ, tao khỏe rồi. Cảm ơn tụi bây đã lo lắng!"
Cả lớp cười rộn ràng, ai nấy đều vui mừng khi thấy Musashi đã hoàn toàn hồi phục sau cơn nguy kịch. Nhìn cảnh tượng này, Asura không khỏi cảm thán. Thằng cha này đúng là số hưởng, vừa mới trở lại đã được cả lớp vây quanh như idol. Mà nghĩ cũng đúng, trước giờ Musashi luôn gánh vác trách nhiệm lớp trưởng, ai cũng kính trọng anh ta cả. Nhưng mà khoan, sao tên này đang chạy về phía mình vậy?!
"Asura!"
"Hả?"
Musashi bất ngờ nắm chặt lấy tay cậu.
"Dạo này mày ổn không?"
"…Ơ?"
Không chỉ Asura, cả lớp cũng đồng loạt quay sang nhìn đầy ngạc nhiên. Tetsuya – người đang ngồi gần đó không khỏi kinh ngạc.
"Hể? Musashi hôm nay hòa đồng thế?"
Bình thường anh ta toàn vùi đầu vào bài tập và trách nhiệm lớp trưởng, đâu có nói chuyện thân thiện kiểu này đâu! Asura ngớ người mất vài giây rồi mới phản ứng.
"Ờ thì… tao vẫn ổn… Cơ mà có cần nắm tay không?"
Musashi cười nhẹ, nhưng tay thì vẫn không buông khiến Asura vã mồ hôi
"Ờ… cảm ơn."
Musashi cuối cùng cũng chịu buông tay. Asura thở phào nhẹ nhõm. Cái quái gì vừa xảy ra vậy?! Trong khi Asura còn chưa hoàn hồn vì màn chào hỏi đầy bất ngờ của Musashi, thì lớp học vẫn diễn ra với nhịp độ điên rồ như thường lệ.
Kaito sáng sớm đã ngủ gục trên bàn, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Azu và Karagi hai cô gái có danh hiệu đôi bạn cùng tiến đang bày một nồi lẩu giữa lớp như thể đây là nhà riêng của họ. Asura nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút mà không khỏi há hốc miệng.
"Khoan… mấy bây làm cái quái gì vậy?!"
Azu hồn nhiên đáp.
"Lẩu sáng đó, cậu muốn ăn không?"
Karagi vừa cắt thịt vừa thêm gia vị.
"Chút nữa có tiết học dài, phải ăn no trước đã!"
Asura đơ người.
"Lớp học của mình… sắp thành tiệm ăn mất rồi."
Matsuri thì vẫn nói chuyện rôm rả với mọi người, cười nói không ngừng. Dù có vẻ náo loạn, nhưng đúng là lớp học này lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Asura bất giác mỉm cười. Dù có điên rồ đến đâu, nhưng đây vẫn là một nơi tuyệt vời.
Giữa lúc cả lớp còn chưa kịp tiêu hóa tin tức về bài kiểm tra bất ngờ, cửa lớp mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào. Và hôm nay ông ấy có vẻ hứng thú một cách lạ thường.
"Chào buổi sáng, các học sinh yêu quý!"
Cả lớp im lặng. Không ai có tâm trạng để đáp lại. Nhưng ông thầy dường như không để tâm, đặt cặp tài liệu xuống bàn, chống hai tay lên và nhìn quanh lớp bằng ánh mắt đầy phấn khích.
"Hôm nay, chúng ta sẽ bàn về một trong những bí ẩn vĩ đại nhất của vũ trụ—"
"VŨ TRỤ SONG SONG!"
"..."
Tetsuya đặt tay lên trán, thì thầm.
"Chết rồi, ông thầy lại lên cơn…"
"Các em có từng nghe đến giả thuyết về đa vũ trụ chưa? Không phải chỉ là những nhánh của một câu chuyện khác nhau trong một cuốn tiểu thuyết, mà là sự phân nhánh vô hạn của từng khoảnh khắc, từng quyết định, từng dao động nhỏ nhất trong không gian và thời gian. Để hiểu về vũ trụ song song, trước tiên các em cần hiểu về bản chất của sự hiện hữu."
Musashi thì gật gù hào hứng.
"Quả là một chủ đề thú vị!"
"Chúng ta tồn tại trong không gian ba chiều cộng thêm một trục thời gian. Nhưng thực tế, đó chỉ là một mô hình cực kỳ hạn chế trong khả năng nhận thức của con người."
"Trong toán học và vật lý lý thuyết, không gian có thể có 10, 11, hoặc thậm chí vô hạn chiều, và mỗi chiều không gian đó có thể là một tập hợp những thực tại tách biệt nhau, cùng tồn tại nhưng không bao giờ giao nhau trừ khi có một dao động cực nhỏ trong hằng số vật lý của chúng."
"Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến nó khó hiểu. Vấn đề cốt lõi ở đây là vũ trụ song song có thực sự tồn tại hay không?"
"Chúng ta thường hình dung vũ trụ song song như những thực tại giống hệt nhau nhưng có những sự thay đổi nhỏ một vũ trụ nơi Napoleon thắng trận Waterloo, một vũ trụ nơi loài khủng long không tuyệt chủng, một vũ trụ nơi tôi chưa nói về câu hỏi này. Nhưng bản chất của một vũ trụ là gì?"
"Các em có từng nghĩ rằng cái gọi là vũ trụ song song thực chất không phải là những thế giới khác nhau, mà chỉ là những biến thể khác nhau của cùng một thực tại, chỉ khác nhau ở góc nhìn không?"
"Nghịch lý của Schrödinger không chỉ là một bài toán về cơ học lượng tử, mà còn là một minh chứng cho thấy thực tại không cố định, mà nó thay đổi theo cách mà chúng ta quan sát nó. Con mèo trong chiếc hộp không phải chỉ đơn thuần là sống hoặc chết mà nó là cả hai trạng thái cùng một lúc, chỉ chờ một người quan sát quyết định nó là gì."
"Con mèo đó như vũ trụ ta vậy, theo vật lí thì nó là trạng thái chồng chất nhau vô hạn do khả năng xảy ra phản ứng của điều đó từ con mèo ta có thể suy ra được thế giới của ta như thế nào."
"Các em có nhớ câu chuyện về con thuyền Theseus không? Nếu các em thay thế từng phần của con thuyền, từng tấm ván, từng cây cột, từng chiếc buồm, thì đến một lúc nào đó, liệu con thuyền đó có còn là con thuyền ban đầu không? Và nếu các em thu thập tất cả những mảnh cũ bị thay thế và ghép lại thành một con thuyền khác, thì con thuyền nào mới là con thuyền thật?"
"Tương tự như vậy, nếu từng khoảnh khắc trong thực tại của các em bị thay đổi, từng ký ức, từng sự kiện, từng lựa chọn—thì liệu các em vẫn là các em của ban đầu không? Và nếu có một phiên bản khác của các em ở một vũ trụ song song, thì đâu mới là các em thật sự?"
"Và có vô số phiên bản của các em đang tồn tại song song, thì có nghĩa là… một trong những phiên bản đó có thể đã hiểu hết tất cả những gì tôi vừa nói."
Lúc đầu còn có vài người cố gắng theo dõi, nhưng càng về sau, cả lớp gần như lạc lối trong ma trận của lý thuyết và các khái niệm trừu tượng. Cuối cùng, ông thầy đặt phấn xuống bàn, quay lại và hỏi
"Vậy, có ai có câu hỏi gì không?"
Cả lớp nhìn nhau ngơ ngác. Không ai hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Chỉ có Musashi là giơ tay đầy phấn khích.
"Thưa thầy! Nếu có vô hạn vũ trụ, vậy liệu có một nơi chứa cái vô hạn đó không?"
Ông thầy mỉm cười hài lòng.
"Tốt lắm, Musashi! Nhưng cái đó tôi sẽ giảng sau!"
"Còn giờ thì tôi sẽ nói đến sự vô hạn của vũ trụ!!"
"Khi chúng ta nói thời gian trôi qua, chúng ta đang giả định rằng có một thứ gì đó gọi là hiện tại, một thứ khác gọi là quá khứ, và một thứ gọi là tương lai."
"Một giây, một phút, một giờ, tất cả những đơn vị này đều chỉ là những quy ước nhân tạo. Hãy tưởng tượng các em có một đoạn thẳng, và các em muốn đo khoảng cách giữa hai điểm trên đó. Nhưng trước khi các em có thể làm điều đó, các em nhận ra rằng giữa hai điểm bất kỳ, luôn luôn có thể có một điểm khác."
"Và giữa hai điểm mới đó, lại có thể có một điểm khác nữa. Quy trình này có thể tiếp diễn vô tận, và các em không bao giờ có thể xác định chính xác hai điểm liền kề nhau."
"Đây chính là nghịch lý của Zeno, nếu các em muốn đi từ điểm A đến điểm B, trước tiên các em phải đi được nửa đoạn đường. Nhưng trước khi các em đi được nửa đoạn đường, các em phải đi được một phần tư đoạn đường."
"Và trước khi các em đi được một phần tư đoạn đường, các em phải đi được một phần tám đoạn đường. Cứ như vậy, các em sẽ có vô hạn không đếm được bước phải đi trước khi có thể đến đích, vậy làm sao các em có thể thực sự đi đến nơi cần đến?"
"Áp dụng nguyên tắc này vào thời gian, ta có một kết luận là thời gian là vô hạn thể đếm được. Bởi vì giữa bất kỳ hai khoảnh khắc nào, luôn luôn tồn tại một khoảnh khắc khác. Và nếu vậy, thì thời gian không thể có một điểm bắt đầu hay một điểm kết thúc, nó chỉ là một dòng chảy không có điểm dừng, một chuỗi vô tận mà chúng ta không bao giờ có thể chia nhỏ thành từng phần rời rạc."
"Tóm lại từ những kết luận trên ta có hai vế, một là thời gian là vô hạn không đếm được, hai là mỗi khoảnh khắc sẽ tạo ra vô hạn các vũ trụ song song khác nhau, kết hợp hai thứ lại chúng ta suy ra được vũ trụ song song nó nhiều vô hạn không đếm được"
"Trở lại câu hỏi của Musashi, phải nói là một câu hỏi rất hay, tôi xin trả lời như sau.."
"Hãy tưởng tượng một điểm...Một chấm nhỏ vô hạn... Nhưng các em có bao giờ tự hỏi một điểm thực sự là gì? Nếu các em nhìn gần hơn, các em sẽ thấy rằng nó không phải là một thực thể đơn lẻ. Nó không phải chỉ là một điểm, mà là một không gian chứa vô hạn không đếm được những vũ trụ song song khác, và mỗi vũ trụ song song ấy cũng chứa vô hạn những điểm khác."
"Mỗi điểm chính là một mạng lưới chứa vô hạn không đếm được vũ trụ song song. Và trong mỗi vũ trụ ấy, lại có vô hạn những điểm khác, mỗi điểm lại là mạng lưới chứa vô hạn không đếm được vũ trụ khác. Không có một giới hạn nào. Không có một tầng cuối cùng. Không có một điểm khởi đầu. Chỉ có sự lặp lại vô tận, một chuỗi những không gian lồng vào nhau đến vô hạn không thể đếm được lần."
"Nhưng đây mới chỉ là phần đơn giản."
"vũ trụ này chứa vô hạn điểm, mỗi một điểm là một mạng lưới chứa vô hạn không đếm được những vũ trụ khác và cứ như vậy một mạng lưới lặp lại đến vô cùng vô tận, thứ đó đã hình thành nên một thứ giống với thứ gọi là biển cả, cái thứ gọi là biển ấy cũng có số lượng vô hạn không thể đếm được, nó lại nằm trong một điểm của một trong vô vàn các biển khác"
"Vậy không thứ gì là lớn nhất, không thứ gì là bé nhất, tất cả những thứ đó,vì không có cái gì lớn nhất để chứa cái gì,chỉ có lớn hơn chứa thứ lớn hơn, vì không thể đặt tên nên người ta phải đặt một cái tên chung cho tất cả cái nơi đó."
"Người ta gọi nó là Đại Hà—hoặc The Ocean. Nhưng đó không phải là một đại dương theo nghĩa thông thường, vì nó không có bờ bến. Nó không có một mặt phẳng, không có phương hướng, không có trên hay dưới. Nó không chỉ là một tập hợp của các vũ trụ rộng vô hạn, mà là một cấu trúc nền tảng, một hệ thống mà ngay cả những vũ trụ song song cũng chỉ là những điểm nhỏ bé bên trong."
"Và ngay cả bản thân Đại Hà cũng không phải là thứ tối cao. Vì nó cũng chỉ là một trong vô hạn không đếm được những điểm nhỏ vô hạn trong một cấu trúc lớn hơn."
Matsuri nghiêng đầu thì thầm.
"Nghe như thầy đang mô tả một cái lỗi lập trình của vũ trụ vậy."
Azu gật đầu.
"Đúng là glitch rồi."
Sau gần một tiếng đồng hồ bị tra tấn bởi những lý thuyết trừu tượng, cuối cùng ông thầy cũng dừng lại, mỉm cười.
"Có ai có câu hỏi gì không?"
Cả lớp nhìn nhau, không ai hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Tetsuya thì thầm với Asura.
"Mày hiểu gì không?"
Asura lắc đầu.
"Tao chỉ biết là... tôi không thuộc về vũ trụ này nữa rồi."
ông thầy thấy vậy nói tiếp.
"Tóm lại. Vũ trụ ta đang sống và tất cả các vũ trụ khác đều có kích thước rộng vô hạn, và trong mỗi điểm nhỏ vô hạn trong không gian đều chứa vô hạn không đếm được các vũ trụ song song có độ rộng vô hạn, và cứ như vậy lặp lại thành 1 thứ gọi là Đại Hà."
"Nếu em nào phá nát được không gian thì em đã tiêu diệt được vô hạn không đếm được vũ trụ nào đó rồi đấy. Nói lại, nhớ vụ chồng chất vô hạn lúc nãy không? Đại Hà sẽ là thứ được chồng chất lên vô hạn lần giống như Nghịch Lý về con mèo."
"Và như vậy các em đã hiểu bản chất của vũ trụ rồi ha?"
Kaito vẫn đang ngủ, hoàn toàn không biết gì. Chiều đến, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, không khí trong lành hơn hẳn so với những ngày mưa dầm trước đó. Ở một góc nhỏ trong thành phố, có một võ đường mang phong cách truyền thống, với cánh cổng gỗ cũ kỹ, những dãy đèn lồng treo lơ lửng và sân tập rộng rãi.
Đây chính là võ đường của nhà Karagi, nơi cô đã tập luyện từ nhỏ đến lớn và cũng là nơi cô thường dạy kiếm thuật cho những đứa trẻ trong khu phố. Cô vừa mới hoàn thành xong bài tập khởi động, trên vai vẫn còn vác cây kiếm gỗ quen thuộc. Bỗng nhiên, cánh cổng võ đường mở ra. Cô quay đầu nhìn, sững người. Đứng ngay trước mặt cô, không ai khác chính là Musashi..
"Xin hãy dạy tao kiếm thuật!"
Karagi chớp mắt liên tục. Cô nghiêng đầu nhìn Musashi từ trên xuống dưới, tự hỏi liệu cậu ta có bị đập đầu ở đâu không.
"Khoan, khoan, khoan. Mày vừa nói cái gì?"
Musashi hít một hơi sâu, lặp lại bằng giọng dứt khoát.
"Tao muốn học kiếm thuật. Xin hãy chỉ dạy tao!"
"..."
Cô đặt tay lên cằm suy nghĩ.
"Đây có phải là một trò đùa không? Musashi mà cũng có hứng thú với kiếm thuật hả? Không thể nào..."
Cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đầy sự nghi ngờ.
"Mày chắc chứ? Không phải mày bị ép buộc đấy chứ?"
Musashi lắc đầu.
"Tao nghiêm túc."
Karagi vẫn còn hơi khó tin. Từ trước đến nay, Musashi luôn là người cẩn thận, không bao giờ làm việc gì mà không có lý do. Vậy thì...Lý do lần này là gì? Karagi chống kiếm gỗ lên vai, hỏi thẳng.
"Lý do?"
Musashi hơi chần chừ một chút, nhưng sau đó vẫn trả lời.
"Tao muốn trở nên mạnh hơn."
Karagi chớp mắt.
"Hả? Mạnh hơn?"
Musashi gật đầu.
"Đúng vậy. Tao nhận ra rằng... dù tôi có học giỏi, có thông minh đến đâu, thì trong một số tình huống, kiến thức cũng không giúp ích được gì."
Karagi im lặng lắng nghe.
"Tao đã từng bị thương. Đã từng trải qua cảm giác bất lực khi không thể tự bảo vệ bản thân hay bảo vệ người khác. Tao không muốn điều đó lặp lại nữa."
Karagi nhìn Musashi một lúc lâu. Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc, không có chút đùa cợt nào. Rõ ràng, cậu ta thực sự đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. Sau một hồi suy nghĩ, Karagi nhún vai.
"Được thôi. Nhưng tao cảnh báo trước, học kiếm thuật không phải chuyện đơn giản đâu."
Musashi gật đầu ngay lập tức.
"Tao đã chuẩn bị tinh thần."
Karagi bật cười.
"Tốt lắm! Vậy thì chúng ta bắt đầu nào!"
Cô ném cho Musashi một thanh kiếm gỗ. Musashi bắt lấy, nhưng chưa kịp chuẩn bị thì Karagi đã lao đến tấn công.
*CỐP!*
Thanh kiếm gỗ của cô đập thẳng vào thanh kiếm của Musashi, khiến anh loạng choạng.
"Bài học đầu tiên: Luôn luôn trong tư thế sẵn sàng!"
Musashi hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Cả hai bắt đầu trận đấu tập đầu tiên. Sau gần một giờ luyện tập, Musashi thở dốc, mồ hôi nhễ nhại. Karagi chống nạnh cười.
"Hết hơi rồi à? Mới có một tiếng thôi đấy!"
Musashi vẫn đứng vững, dù rõ ràng là rất mệt.
"Tao sẽ tiếp tục."
Karagi nhướng mày, cảm thấy có chút ấn tượng. Cô vỗ vai Musashi, cười lớn.
"Được đấy, nhóc! Tao thích sự kiên trì của mày!"
Cô bước ra khỏi võ đường, nhìn lên bầu trời.
"Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai lại tiếp tục!"
Musashi gật đầu, rồi cúi người chào theo đúng lễ nghi.
"Cảm ơn mày đã chỉ dạy!"
Karagi cười tủm tỉm.
"Không cần khách sáo! Nhưng chuẩn bị tinh thần đi, tao sẽ không nương tay đâu!"
Musashi cười nhẹ.
"Tao đã sẵn sàng."
Karagi nhìn theo bóng lưng Musashi khi cậu ta rời khỏi võ đường. Cô nghĩ lại những lời anh nói lúc trước—về việc muốn trở nên mạnh hơn, về cảm giác bất lực mà anh đã trải qua.
"Cậu ta thực sự rất nghiêm túc."
Karagi mỉm cười.
"Được rồi! Nếu cậu ta đã quyết tâm như vậy, thì mình sẽ giúp cậu ấy hết sức có thể!"
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên. Nhưng cô biết—Musashi đã thực sự bước vào con đường kiếm thuật.