Husky Ngầu Nhất Lịch Sử

Cô căng thẳng nhìn Kaito, không dám chắc về suy đoán của mình nhưng rồi anh bật cười.

"Đoán đúng rồi đấy."

Lumine đứng hình tại chỗ...Một giây...Hai giây...Rồi bất ngờ ôm bụng cười sặc sụa.

"KHÔNG ĐÙA CHỨ!!—"

Cô cười đến mức muốn chết đi sống lại, quằn quại trên ghế đá, tay đập bàn liên tục. Mọi người đi ngang qua đều quay đầu nhìn. Một số người lén lấy điện thoại ra quay lại. Kaito bình tĩnh đứng nhìn Lumine đang cười như lên cơn, con husky ngồi bên cạnh nghiêng đầu khó hiểu. Lumine cố gắng kiềm chế, nhưng mỗi lần nhìn lại con husky đen với gương mặt ngáo ngơ kia, cô lại không thể ngừng cười.

"Nexus á???"

Cô vừa nói vừa thở hổn hển, nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều.

"Cái con chó này là Nexus sao?"

Kaito khoanh tay, mặt tỉnh bơ.

"Um...Ờ."

Lumine ôm bụng lăn qua lăn lại, cười đến mức không thở nổi.

"Trời ạ—!—"

"Mọi người ơi, có người bị sốc tâm lý kìa!"

Một ai đó trong đám đông xì xào.

"Không phải đâu, chắc bị trúng gió thôi."

"Nhưng nhìn vui phết."

Tiếng chụp ảnh lách tách vang lên. Một người thậm chí còn bật livestream. Lumine hoàn toàn mặc kệ. Cô vẫn đang chìm trong cơn sốc và cười đến mức đau cả bụng.

"Từ… từ đã…!"

Cô vừa cười vừa chỉ vào con husky. Cô hít sâu một hơi, lau nước mắt.

"Một con chó Husky đen… ngáo như thế này á???"

Lumine ngã quỵ xuống ghế, đầu gục lên bàn, hai vai run rẩy. Không phải run vì sợ. Mà là vì cô sắp cười đến đứt hơi. Sau một hồi cười đến mức muốn ngất, Lumine mới có thể bình tĩnh lại phần nào. Phía con chó ánh mắt nó đang sắc lẹm gầm gừ nhìn cô. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Kaito.

"Giờ tôi cần một lời giải thích."

Kaito ngồi xuống đối diện cô, vuốt nhẹ đầu con husky.

"Đơn giản thôi. Nexus bây giờ là thế này."

Lumine nheo mắt.

"Không, không, tôi cần một lời giải thích ĐÀNG HOÀNG."

Kaito bật cười, xoa đầu Nexus.

"Được rồi. Để tôi nói từ đầu…"

Lumine khoanh tay, chống cằm. Cô muốn xem thử, câu chuyện này rốt cuộc nghe vô lý đến mức nào. Lumine định nói gì đó nữa, nhưng vừa mở miệng ra, Nexus đã bật nhảy.

"Hả?!—"

*BỘP!*

Cái má của cô bị nó ngoạm chặt!

"ỦAAAAAAA!!!"

Cô hét lên, giãy giụa, nhưng Nexus nhất quyết không chịu nhả. cái má bị kéo dài ra như mochi, cảm giác đau đau tê tê. Lumine vùng vẫy, giọng méo xệch.

"Đ-Đợi đã!! Tôi xin lỗi mà!!"

Nexus gầm gừ trong cổ họng, không hề có ý định buông tha. Kaito bình thản ngồi bên cạnh, chống cằm xem kịch vui.

"Cô tự chuốc lấy thôi, Lumine."

"TÔI XIN LỖI MÀ!!"

"Gâu!"

Nexus cắn chặt hơn.

Lumine khóc không ra nước mắt.

"Tôi… Tôi không cười nữa đâu… Tôi thề mà…"

Nhưng con chó ngáo này có vẻ chưa nguôi giận. Nó vẫn gầm gừ, kéo cái má cô ra hai bên. Lumine bắt đầu thấy mình sắp chết chìm trong nhục nhã.

"KAITO, CỨU TÔI!!!"

Kaito lắc đầu.

"Không."

"Gì mà không?!"

"Tôi muốn xem cô sống sao với nghiệp báo của mình."

"Nghiệp báo cái đầu anh!!!"

Lumine vùng vẫy mạnh hơn, nhưng Nexus bám chặt như keo con voi. Những người xung quanh bắt đầu dừng lại nhìn. Một số lại lấy điện thoại ra quay phim.

"Hình như là cô gái lúc nãy cười như điên?"

"Ủa, giờ bị chó cắn hả?"

"Cái con husky đen này dễ thương quá!"

"Không, phải nói là tội nghiệp chị gái kia thì đúng hơn."

Lumine hoàn toàn không để tâm đến đám đông nữa. Cô đang trong trạng thái tuyệt vọng.

"NEXUS!! TÔI THẬT SỰ XIN LỖI MÀ!!"

Nexus gầm gừ thêm lần nữa, rồi cuối cùng… nhả ra.

*Póp!*

Cái má của Lumine đàn hồi lại, nhưng vẫn còn hơi nhói đau. Cô ôm mặt, nước mắt lưng tròng.

"Hức… Tại sao lại là tôi chứ…"

Nexus liếm mép, vẫy đuôi vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Kaito bật cười.

"Ít nhất cô cũng học được một bài học quan trọng."

Lumine rưng rưng.

"Là bài học gì??"

"Đừng bao giờ cười vào mặt một con chó husky!!"

"..."

Cô khóc nhè một hồi, rồi… quay đầu bỏ chạy. Lumine chạy như bay về nhà, vừa chạy vừa ôm má. Mọi người hai bên đường nhìn cô như nhìn một kẻ vừa trốn viện.

"Ủa? Cô gái này không phải là người cười điên cuồng ban nãy à?"

"Ờ ha… Giờ lại vừa chạy vừa khóc là sao?"

"Để tôi đoán… bị nghiệp quật?"

"Nghiệp gì mà nhanh dữ vậy?!"

Lumine không thèm quan tâm nữa. Cô cảm thấy cuộc đời này quá tàn nhẫn. Tại sao chỉ vì cười một chút mà bị con husky quái vật đó hành hạ như vậy chứ??

"Hức…Mình chỉ cười thôi mà…"

Cô rưng rưng, mở cửa nhà, đóng sầm lại sau lưng. Nằm bẹp xuống ghế sofa, Lumine thề sẽ không bao giờ chọc giận Nexus nữa. Nhưng mà mỗi lần nhớ lại cái cảnh con chó đó… Cô vẫn không nhịn được mà cười thầm. Hình như… cô chưa chừa đâu. Lumine nằm dài trên ghế sofa, mặt vẫn còn đau ê ẩm. Cô đã rửa mặt bằng nước lạnh, chườm đá lên cái má bị cắn, nhưng vẫn cảm giác như bị một con cá sấu táp phải.

"Hừ…"

Cô lướt điện thoại, lưỡng lự một lúc, rồi mở tin nhắn gửi cho Kaito.

[Lumine]: Này.

Không có hồi âm.

Cô bực bội, tiếp tục nhắn.

[Lumine]: Kaito, trả lời đi!!

[Lumine]: Tôi đang hỏi anh chuyện quan trọng đấy!

Vẫn không thấy động tĩnh.

Lumine nhìn chằm chằm màn hình, rồi lẩm bẩm.

"Tên này lại ngủ nữa à?"

Sau vài phút, cuối cùng Kaito cũng nhắn lại.

[Kaito]: Chuyện gì?

Lumine gõ ngay lập tức.

[Lumine]: Nexus có bị dại không đấyyy??

Ba chấm hiển thị…Kaito đang nhập tin nhắn. Rồi tin nhắn hiện ra.

[Kaito]: Không biết.

Lumine nhìn chằm chằm vào câu trả lời ngắn gọn đó.

"…"

"Gì cơ?"

[Lumine]: Cái gì mà không biết?! Anh nuôi nó mà không biết nó có bị dại không à?!

Kaito nhắn lại ngay.

[Kaito]: Ờ, tôi có kiểm tra làm gì đâu.

Lumine muốn phát điên.

[Lumine]: ANH ĐÙA TÔI ĐẤY À???

[Kaito]: Không.

Lumine bắt đầu hoảng loạn. Cô đưa tay sờ lên hai má bị Nexus cắn, rồi tự hỏi

"Không lẽ…mình sắp chết sao trời?!"

Cô nhảy dựng lên, mở Google và bắt đầu tra cứu.

"Triệu chứng bệnh dại… ngứa ran tại vết cắn… sốt nhẹ… đau đầu… lú lẫn… sợ nước…?"

Lumine toát mồ hôi.

"Không không không, tôi không thể chết vì bị một con husky cắn được!!"

Cô vội vàng nhắn tin tiếp.

[Lumine]: Kaito, mau mang Nexus đi kiểm tra ngay!!!

Kaito đáp lại bằng một câu khiến cô muốn đập đầu vào tường.

[Kaito]: Lười quá.

[Lumine]: ANH CÓ MUỐN THẤY TÔI CHẾT KHÔNG?!

[Kaito]: Cũng hay đấy chứ.

Lumine ném điện thoại xuống giường, ôm đầu.

"TÊN NÀY THẬT SỰ MUỐN GIẾT MÌNH MÀ!!"

Cô không nhắn tin nữa mà gọi thẳng cho Kaito.

*Reng reng—*

Kaito bắt máy sau ba hồi chuông.

"A lô?"

"ANH MAU MANG CON CHÓ NGÁO ĐÓ ĐI KIỂM TRA NGAY!!"

"Ồn ào quá."

"TÔI ĐANG NGHIÊM TÚC ĐẤY!!"

"Rồi rồi, đợi chút."

Lumine nghe tiếng động bên kia đầu dây. Rồi giọng Kaito vang lên.

"Nexus, mày có bị dại không?"

Nexus sủa một tiếng.

"Gâu."

Kaito bình tĩnh đáp.

"Nó bảo không."

"CÁI ĐÓ KHÔNG TÍNH!!!"

"Vậy thôi, chịu khó đi tiêm phòng đi."

Lumine cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

"Huhu… Tôi không muốn chết đâu…"

Kaito bật cười.

"Cô chưa chết được đâu."

"Nhưng mà—"

"Nexus không bị dại thật đấy."

Lumine khựng lại.

"Hả?"

Sau một hồi cãi nhau, Lumine cuối cùng cũng an tâm rằng mình sẽ không chết vì bệnh dại. Cô thở dài, quăng điện thoại xuống giường, nằm bẹp ra, mệt mỏi như vừa chạy marathon.

"Cái tên Kaito chết tiệt… Mình thề sẽ có ngày cho anh biết tay."

Nhưng rồi, khi nhớ lại toàn bộ vụ việc…

Từ việc bị Nexus cắn, cho đến màn hoảng loạn tự tra Google, rồi gọi điện hét vào mặt Kaito…Lumine không nhịn được mà bật cười.

"Thật sự… đời tôi chưa bao giờ gặp chuyện nào quái dị như hôm nay."

Và có lẽ…Cô cũng sẽ không bao giờ quên nó. Kaito định bước vào trong nhà, vừa vặn cổ vừa ngáp dài. Bên cạnh anh, Nexus đi lững thững theo sau, bộ lông đen tuyền bóng mượt phản chiếu ánh nắng. Nhưng hôm nay, con chó này có gì đó… hơi khác. Kaito liếc mắt nhìn nó.

"Mày giận à?"

Nexus khịt mũi, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Oh, đúng là giận thật."

Kaito bật cười, cúi xuống vỗ vỗ đầu nó.

"Chỉ vì vụ Lumine lúc sáng thôi mà mày cũng làm mặt lạnh với tao sao?"

Anh vươn tay chạm vào đầu Nexus, xoa nhẹ.

"Lần sau, đừng để cảm xúc làm mày mất kiểm soát nữa."

Nexus rũ tai xuống, Kaito cười khẽ, rút tay lại.

"Giỏi lắm."

Nexus liếm môi, rồi… đột ngột vồ lên người anh!

*BỊCH!!*

Kaito bị con husky to đùng đè xuống đất.

"Tao mới khen mày xong, giờ lại quậy tiếp hả?"

Nexus há miệng, lè lưỡi liếm mặt anh một cách vô cùng nhây.

"BỎ CÁI MÕM ƯỚT THẾ NÀY RA NGAY!!"

Anh vùng vẫy, nhưng con husky không buông tha, càng liếm càng hăng. Kaito cố đẩy nó ra, nhưng Nexus nặng như một cái bao cát.

"Được rồi, được rồi, mày thắng! Xuống ngay!"

Con husky hớn hở sủa một tiếng, rồi mới chịu nhảy xuống. Kaito ngồi dậy, mặt méo xệch vì bị liếm đến phát ghê.

"Hừ… Được lắm, mày cứ đợi đấy."

Nexus vẫy đuôi, vẻ mặt đắc ý. Anh chỉ tay vào nó.

"Tối nay khỏi ăn thịt."

Nexus ngừng vẫy đuôi ngay lập tức. Kaito cười nham hiểm.

"Biết sợ chưa?"

Nexus gầm gừ nhỏ trong họng, nhưng không dám phản đối. Anh bật cười, đứng dậy phủi bụi trên quần áo.

"Thôi, vào nhà đi. Hôm nay mày cũng bày đủ trò rồi."

Nexus ngoan ngoãn đi theo sau anh, nhưng cái đuôi vẫn ve vẩy. Và Kaito thề rằng nó đang nghĩ cách để quậy tiếp. Nexus nằm dài trên sàn nhà, đầu đặt lên hai chân trước, mắt lim dim. Không khí trong phòng chìm trong sự tĩnh lặng. Kaito vẫn đang ngủ say trên giường, cái chăn cuốn quanh người như một cái kén. Nexus khịt mũi, nhỏm dậy, vươn vai một cái thật dài. Nó nhìn về phía cửa sổ mở hé...Một lối thoát hoàn hảo.

Con husky bật nhảy lên bậu cửa, khéo léo lách qua khe hở. Bên ngoài, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cây cỏ và sự tự do. Nexus vẫy đuôi phấn khích. Hôm nay, nó sẽ có một chuyến đi thú vị! Nexus hếch mũi lên trời, đánh hơi xung quanh. Nexus đi dọc con đường nhỏ, mắt đảo quanh tìm kiếm thứ gì đó để gây rối. Rồi nó thấy một con chim sẻ đậu trên lan can. Quá dễ dàng. Con husky cúi thấp người, rón rén tiến lại gần… Chỉ còn vài bước nữa…

*Vụt!*

Nexus bật nhảy, nhưng con chim kịp thời bay lên.

*GÀO!*

Nexus cắn vào khoảng không, hai chân trước chới với trong không khí.

*BỊCH!*

Nó tiếp đất không được mượt cho lắm, suýt nữa đập mặt xuống đường. Con chim đậu trên cành cây gần đó, kêu liên tục như đang chế giễu. Nexus nhếch mép, gầm gừ trong cổ họng. Sau thất bại đầu tiên, Nexus tiếp tục đi dạo. Lần này, nó vô tình lạc đến một hồ bơi công cộng...Có nước! Nexus lập tức hào hứng. Nó chạy thẳng đến mép hồ, không cần suy nghĩ, nhảy ùm xuống. Nước văng tung tóe, người ta hét ầm lên.

"CÓ CON CHÓ NÀO VỪA NHẢY XUỐNG HỒ KIA?!"

Nexus trồi lên, lắc lông một cái, khiến nước bắn vào mặt mấy người xung quanh. Một nhân viên chạy tới với vẻ mặt bàng hoàng.

"NÀY! CON CHÓ KIA! MÀY KHÔNG ĐƯỢC BƠI Ở ĐÂY!!"

Nexus lườm gã một cái.

"Gâu!"

Rồi nó tung tăng bơi tiếp, bất chấp mấy người đang cuống quýt tìm cách lôi nó lên. Sau khi bị cưỡng chế đuổi khỏi hồ bơi, Nexus tiếp tục chuyến đi của mình. Lần này, nó phát hiện một đứa trẻ đang ngồi trên ghế đá, cầm một cái bánh mì kẹp thịt to đùng. Nexus liếm môi. Đột kích! Nexus lao tới, táp lấy miếng bánh ngay khi đứa nhỏ vừa định cắn.

"WAAAAAA!!"

Đứa trẻ khóc ré lên, mẹ nó hoảng hốt chạy lại. Nexus bỏ chạy ngay lập tức, miệng ngậm bánh, đuôi vẫy đắc thắng. Hôm nay là một ngày đại thắng! Sau một ngày dài phá làng phá xóm, Nexus quyết định về nhà. Nó lại lẻn qua cửa sổ, trở vào phòng. Kaito vẫn đang ngủ say, không biết chuyện gì vừa diễn ra. Nexus lặng lẽ nhảy lên giường, cuộn mình bên cạnh anh. Một giấc ngủ trưa sau một buổi sáng đầy hỗn loạn thật hoàn hảo.

Lúc sau, Kaito dậy mở điện thoại lên và thấy một loạt tin tức kỳ lạ, Kaito chớp mắt. Rồi anh từ từ quay sang nhìn Nexus. Con husky vẫn đang ngủ ngon lành, thậm chí còn hơi ngáy. Kaito thở dài, xoa trán.

"Tao biết ngay mà…"

Cô gái trẻ đứng trước giá báo, liếc nhanh qua những tờ tin tức buổi sáng.

*Husky đen gây hỗn loạn khắp thành phố.*

*Con chó kỳ lạ nhảy xuống hồ bơi công cộng.*

Cô nhíu mày nhẹ, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm. Chuyện không liên quan đến cô. Mưa bắt đầu rơi lất phất. Bầu trời xám xịt, không khí se lạnh. Cô tăng tốc bước chân, tiến về phía một siêu thị nhỏ ở góc đường mua một vài thứ lặt vặt.

Cô gái bước vào nhà, đóng cửa lại, khóa chốt cẩn thận. Căn hộ nhỏ trông đơn giản nhưng gọn gàng. Có lẽ, cô sống một mình. Cô cởi áo khoác, treo lên móc, rồi bắt đầu lấy đồ ăn ra. Một hộp cơm. Một lon nước. Một ít đồ ăn vặt....Không có gì đặc biệt. Cô ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn. Như một cỗ máy đang thực hiện một hành động theo lập trình sẵn.

*Cốc Cốc Cốc.*

Cô gái ngẩng đầu.

"Ai lại đến vào giờ này?"

Bên ngoài, mưa bắt đầu nặng hạt.

*Cốc Cốc Cốc.*

Tiếng gõ cửa tiếp tục, cô ngó lơ không quan tâm. Không muốn rời khỏi chỗ ấm áp này. Nhưng rồi—

*THÙM! THÙM! THÙM!*

Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, gấp gáp. Cô gái khẽ nhíu mày. Bất đắc dĩ, cô đặt đũa xuống, đứng dậy, bước ra mở cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi khựng lại. Trước cửa là một người đàn ông xa lạ. Mái tóc màu tím trông khá huyền bí. Áo khoác của anh ta ướt sũng vì mưa, nước nhỏ từng giọt xuống nền đất. Anh ta nhìn cô, cười gượng.

“Xin lỗi vì làm phiền, nhưng cô có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm không?”

Cô gái vẫn im lặng. Ánh mắt cô không có sự hoảng sợ hay cảnh giác. Chỉ đơn thuần là trống rỗng. Giống như việc một người đàn ông lạ xuất hiện trước cửa nhà cô cũng chẳng có gì đặc biệt. Một lúc sau, cô hơi nghiêng đầu, hỏi với giọng vô cảm.

“Anh là ai?”

Người đàn ông tóc tím không có vẻ gì là hoảng loạn trước ánh mắt vô cảm của cô gái. Anh ta chậm rãi lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt cô. Trên danh thiếp là dòng chữ in gọn gàng, giọng anh thanh thoát đáp

"Tôi là Hifumi...Một nhà Lập trình viên Game"

Bên dưới có logo của một công ty nào đó, nhưng cô cũng chẳng buồn đọc kỹ. Hifumi mỉm cười nhạt.

“Như tôi vừa nói, tôi chỉ cần một chỗ ngủ tạm đêm nay. Cô có thể gọi tôi là Hifumi.”

Rồi anh ta hất cằm về phía cô, giọng mang chút tò mò.

“Còn cô thì sao?”

Cô gái vẫn giữ thái độ hờ hững, nhưng sau vài giây, cô đáp gọn

“Aiyuestrea.”

Hifumi nhướn mày.

“Tên lạ nhỉ. Nghe không giống người Nhật lắm.”

Aiyuestrea vẫn không đổi sắc mặt.

“Tôi là người Nhật gốc Việt.”

Câu nói dứt khoát, không dư thừa. Aiyuestrea hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như ban đầu.

“Và phiền anh cút đi, tôi không tiếp người lạ.”

Bình thường, đây hẳn là lúc cô đóng cửa lại. Nhưng…Có gì đó sai sai. Như thể có một lỗi hệ thống vừa xảy ra. Như một đoạn bị trục trặc. Cô cảm thấy một cơn rung nhẹ trong đầu. Như thể có một khoảng thời gian bị đảo ngược lại. Và rồi, miệng cô tự động mở ra, nhưng lần này lại nói điều hoàn toàn khác.

“Hãy vào tự nhiên.”

Giọng nói của cô vẫn đều đều, không chút cảm xúc.

“Tôi luôn chào đón những người như anh.”

Khoảnh khắc câu nói đó thoát ra, Aiyuestrea cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng trong giây lát. Hifumi khẽ nhếch mép cười nhẹ, như thể đã đoán trước được điều này.

“Cảm ơn lòng hiếu khách của cô.”

Anh ta bình thản bước vào...Cánh cửa khép lại...Và thế giới của cô có lẽ sẽ không bao giờ giống như trước nữa.