Vấn Đề Của Quả Chuối

Ngày 23 tháng 12 năm 2004 ATL, Asura mở mắt. Trần nhà quen thuộc hiện ra trước mắt cậu, nhưng có gì đó không đúng. Căn phòng… quá yên tĩnh. Lúc này, cậu mới nhận ra một điều. Lumine không có ở đây.

"Chị ấy đi đâu từ sáng sớm thế này nữa vậy?.."

Không có tin nhắn..Không có lời nhắn để lại...Không một dấu hiệu nào. Bên ngoài trời xám xịt, những đám mây dày đặc che khuất ánh mặt trời. Hơi lạnh buổi sáng len lỏi vào từng ngóc ngách. Asura kéo chiếc áo khoác lên, bước ra khỏi nhà, cảm giác bất an len lỏi trong lòng....Hôm nay là một ngày kỳ lạ.

Cậu bước vào cổng trường. Không như mọi khi, hôm nay hành lang không hề náo nhiệt...Không tiếng chào hỏi...Không ai cười đùa. Tất cả chỉ là một sự im lặng nặng nề...Anh cảm thấy gai ốc nổi lên.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Cậu đẩy cửa lớp. Không gian bên trong cũng chẳng khác gì ngoài hành lang. Mọi người đều im lặng. Không có tiếng nói chuyện phiếm, không có tiếng bàn ghế kéo lê như mọi ngày. Từng gương mặt đều u ám, trầm tư, như thể đang gánh trên vai một nỗi buồn vô hình. Asura đi ngang qua Azu, vỗ nhẹ vào vai cô ấy

"Này, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Azu không trả lời...Chỉ cúi đầu, lặng im như thể không nghe thấy gì...Asura quay sang Matsuri.

"Matsuri, có chuyện gì à?"

Nhưng cô ấy cũng chỉ lắc đầu nhẹ, không nói gì. không bị cuốn vào sự u ám này....Tiết học trôi qua một cách chậm chạp. Không khí trong lớp vẫn nặng nề như cũ...Không ai nói chuyện...Không ai cười đùa.

Mọi thứ chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ. Asura gục đầu xuống bàn, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng cậu không tài nào tiếp thu nổi. Buổi học hôm nay…thật sự rất kinh khủng. Cuối cùng thì chuông báo tan học cũng vang lên. Asura đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cậu lấy điện thoại ra và nhắn cho Lumine.

"Tada! hôm nay em sẽ mua một đống thức ăn, quần áo và cả đồ chơi cho chị miễn phí đó."

Chờ đợi...Không có phản hồi...thậm chí cô ấy còn không xem...Asura bặm môi. Lumine…chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của cậu. Những hạt mưa lặng lẽ rơi xuống, từng giọt nước chạm vào mặt đường lạnh lẽo. Cậu nhíu mày, chạy thật nhanh về nhà. Mở cửa, bước vào, cậu nhìn xung quanh. Căn nhà vẫn y nguyên như sáng nay...Không có ai cả. Cậu bước vội vào phòng, lấy chiếc dù treo trên giá.

Cảm giác bất an càng lúc càng lớn...Cậu bước ra ngoài, mở dù ra. Những giọt mưa nặng trịch rơi xuống, lành lạnh. Asura bước từng bước dài trên con đường vắng. Từng ngóc ngách quen thuộc, cậu đều tìm qua. Công viên, quán ăn, cửa hàng tiện lợi—không có dấu vết của Lumine. Cậu bắt đầu tăng tốc, trái tim đập nhanh hơn...Cô ấy đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Asura tiếp tục đi trong màn mưa, từng bước chân nặng trĩu.

Bóng dáng của Lumine vẫn không thấy đâu. Asura chạy khắp nơi, đôi giày ướt sũng, từng bước chân dẫm lên mặt đường lạnh lẽo. Cậu tìm trong các hẻm nhỏ, công viên, nhà ga—mọi nơi có thể. Không có dấu vết của Lumine. Gió rít từng cơn, mưa vẫn rơi. Cậu dừng lại giữa đường, thở hổn hển. Bất giác, cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Một người con gái đứng dưới mái hiên, không dùng dù, nhưng dường như chẳng hề bận tâm đến cơn mưa lạnh giá. Mái tóc trắng dài của cô phản chiếu ánh sáng từ đèn đường, đôi mắt hờ hững nhưng sâu thẳm như vực thẳm...Cô ấy nhìn cậu.

“Anh đang tìm Lumine phải không?”

Asura hơi lùi lại theo phản xạ. Cậu chưa từng gặp cô gái này bao giờ...nhưng...Cô ấy biết Lumine? Cậu nghiêng đầu, quan sát kỹ hơn. Cô ấy vẫn đứng đó, điềm tĩnh và không chút lo lắng.

“Cô là ai?”

Asura hỏi, giọng có chút đề phòng...Cô gái không trả lời ngay. Một lúc sau, cô ấy mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tôi là Aiyuestrea.”

Cái tên lạ lẫm...Nhưng ánh mắt cô ấy lại cho thấy một điều khác—cô ấy biết điều gì đó.

“Cô quen Lumine?”

“Tôi biết cô ấy.”

“Cô ấy đang ở đâu?”

Aiyuestrea không trả lời ngay. Mưa rơi lộp độp trên mặt đất, ánh sáng mờ nhạt của đèn đường phản chiếu lên mặt cô...Rồi, cô nói

“Nếu muốn biết, đi theo tôi.”

Aiyuestrea quay lưng, sải bước vào con hẻm tối. Không có dù, không có áo khoác, cô ấy đi như thể cơn mưa chẳng hề tồn tại. Asura im lặng đi theo sau. Cảm giác bất an không biến mất, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Asura bước vào nhà. Tiếng mưa vẫn rơi ngoài cửa, nhưng bên trong yên tĩnh một cách lạ thường.

“Ngồi đi, tôi đi tắm một lát...”

Aiyuestrea nói, giọng điềm nhiên, rồi bước vào phòng tắm mà không đợi phản hồi. Cánh cửa đóng lại, tiếng nước chảy vang lên. Asura đứng đó vài giây, không biết mình nên làm gì. Cậu ngồi xuống ghế sô-pha, nhưng không thoải mái chút nào. Dù cô ấy mời cậu vào, cậu vẫn có cảm giác mình không nên ở đây. Ánh sáng từ tivi phản chiếu lên trần nhà...Không có tiếng nhạc...Không có tiếng động nào khác ngoài tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Vài phút sau, tiếng nước tắt hẳn. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Aiyuestrea bước ra, mái tóc trắng ướt sũng, vài giọt nước nhỏ xuống sàn. Cô ấy không hề tỏ ra vội vã lau khô nó. Trên người cô là một bộ đồ ngủ đơn giản, áo thun rộng và quần short. Nhìn qua, cô ấy chẳng có vẻ gì là bận tâm đến việc có một người lạ đang ngồi trong nhà mình.

Không có một câu xin lỗi vì bắt cậu chờ...Không có một lời giải thích. Chỉ là một cái liếc nhẹ qua Asura, rồi cô đi thẳng đến tủ lạnh. Cô mở cửa tủ, lấy ra một lon nước. Cái bật lon phát ra âm thanh nhỏ, rồi cô nhấp một ngụm. Sau đó, cô thả mình xuống sô-pha, mắt dán vào màn hình tivi. Asura chờ đợi một điều gì đó...một câu nói, một lời giải thích, hay ít nhất là một phản ứng với sự có mặt của cậu...Nhưng...không có gì cả. Cô ấy chỉ tiếp tục xem tivi...Như thể Anh không tồn tại. Cậu im lặng một lúc, rồi quyết định lên tiếng.

“Cô… biết Lumine ở đâu không?”

Aiyuestrea không trả lời ngay...Cô nhấp thêm một ngụm nước, mắt vẫn dán vào màn hình. Mãi một lúc sau, cô mới hờ hững đáp lại

“Tôi biết nhiều thứ.”

Asura nhíu mày.

“Vậy cô có thể nói rõ hơn không?”

“Có thể.”

Lại im lặng...Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Thế thì nói gì đi chứ!?.”

Aiyuestrea quay đầu nhìn cậu, ánh mắt vô cảm như thể cô đang nhìn một món đồ vật chứ không phải một con người.

“Không phải bây giờ.”

Rồi cô lại quay lại tivi, Asura trừng mắt nhìn cô. Cậu cảm thấy như mình đang nói chuyện với một bức tường.

“Vậy tôi phải làm gì để cô chịu nói?”

“Cứ ở đây.”

Câu trả lời đó chẳng giúp được gì. Nhưng rõ ràng, Aiyuestrea không có ý định nói thêm. Cô ấy tiếp tục uống nước và xem tivi, như thể Asura chỉ là một món đồ trang trí trong phòng...Cậu thở dài, tựa lưng vào ghế. Dù cậu có khó chịu đến mức nào, có lẽ cậu thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Asura im lặng...Aiyuestrea cũng không nói gì thêm. Màn hình tivi phản chiếu thứ ánh sáng nhấp nháy lên trần nhà, nhưng cậu chẳng buồn nhìn xem trên đó có gì. Bầu không khí trong căn hộ này khiến cậu cảm thấy…xa lạ.

Như thể nơi này không thuộc về thế giới mà cậu biết. Cậu nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Nhưng trước khi cậu kịp nghĩ ra, Aiyuestrea đã lên tiếng.

“Tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.”

Asura mở mắt, quay đầu nhìn cô. Aiyuestrea vẫn không nhìn cậu, ánh mắt cô dán vào màn hình tivi, nhưng giọng nói thì đều đều, như thể cô đang đọc lại một cuốn sách mà mình đã thuộc lòng.

“Nếu anh hiểu được câu chuyện này, tôi sẽ nói cho anh biết về Lumine.”

Asura cau mày.

“Câu chuyện gì?”

Cô không trả lời trực tiếp, chỉ đơn giản bắt đầu nói. Deva bắt đầu hành trình bằng việc đến gặp Tiến sĩ Mèo – một con mèo thật sự biết nói chuyện, nhưng chỉ nói những câu vô nghĩa. Khi Deva hỏi về vấn đề của quả chuối...Tiến sĩ Mèo trả lời.

“Quả chuối chỉ là một phép nhân mà vũ trụ chưa bao giờ hiểu. 1 + 1 không phải là 2, nó là một quả cam đã rơi từ trên bàn. Nhớ là đừng bao giờ hỏi vì sao hạt cát biết cười.”

Sau đó, Tiến sĩ Mèo biến mất, để lại Deva với một tờ giấy có dòng chữ Chìa khóa nằm trong chiếc áo khoác của người không có vai. Deva đi dọc những con phố và nhận ra rằng không có mặt trăng, và mọi người đều cầm một cái ghế trên tay nhưng lại ngồi bệt xuống đất. Một người đàn ông bước đến hỏi Deva có biết rằng nước mắt chỉ là mưa rơi từ giấc mơ của con cá?.

Deva tiếp tục hành trình với cái ghế trong tay và một con cá trong túi mà anh không nhớ mình lấy từ đâu. Deva đến một nhà hàng nơi các món ăn đều là các con số. Anh gọi món số 42, nhưng lại được phục vụ một bát súp có một chiếc đồng hồ bên trong...Nhân viên phục vụ bảo rằng.

“Thời gian là gia vị duy nhất cho những kẻ mơ mộng."

Deva uống cạn bát súp, chiếc đồng hồ kêu lên một tiếng *tích* và rồi biến mất. Deva tự hỏi rằng liệu món súp này có phải là lời giải đáp cho vấn đề của quả chuối? Trên đường về nhà, Deva đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ có bảng hiệu Nhà của những ngón tay. Khi anh vào trong, mỗi căn phòng đều chứa những bức tượng ngón tay cái to lớn, Mỗi ngón tay chỉ vào một hướng khác nhau và kêu lên

“Mọi thứ bạn thấy đều là một lời nói dối.”

Deva đứng giữa các ngón tay và hỏi lại rằng liệu vấn đề của quả chuối có thực sự là vấn đề. Những ngón tay đáp lại rằng.

“Vấn đề chưa bao giờ là vấn đề, trừ khi vấn đề tự nó phủ nhận rằng nó có tồn tại.”

Deva trở về căn phòng của mình, thấy một quả chuối đặt trên bàn, nhưng khi cầm lên, anh nhận ra đó chỉ là một bóng đèn phát sáng trong thoáng chốc và rồi tắt ngúm. Cuối cùng, Deva nhìn vào gương và thấy hình ảnh của mình biến thành một quả cam

“Tôi đã hiểu tất cả… nhưng cũng chẳng hiểu gì cả.”

Deva đứng ngẩn ngơ, mắt nhìn vào cái gương giờ đây chỉ phản chiếu một quả cam biết nói. Giọng của nó như vang lên từ bên kia thế giới

"Thực tế, Deva là một vòng xoáy không có điểm dừng. Thế giới không nằm trong quả chuối, nhưng quả chuối lại nằm trong thế giới."

Deva chưa kịp định thần, quả cam trong gương bỗng lăn ra ngoài, lăn vòng quanh phòng như một quả bóng mất kiểm soát, vừa lăn vừa nói lảm nhảm về các loại trái cây khác nhau như thể đó là những bí ẩn của nhân loại. Sau khi quả cam lăn ra khỏi phòng, Deva nhìn lại thấy một con dơi treo ngược từ trần nhà, đôi cánh của nó phủ đầy kim tuyến lấp lánh. Con dơi cất giọng như một nhà tiên tri bị bệnh mất ngủ

"Đừng bao giờ tin vào gương, Deva à. Gương chỉ là kẻ lừa dối, là một con đường vòng để thoát khỏi chính mình."

Deva cố hỏi về ý nghĩa của quả chuối lần nữa, nhưng con dơi chỉ cười rống lên rồi biến mất vào trong ánh sáng xanh le lói từ chiếc bóng đèn kỳ quặc trên trần. Ra khỏi nhà, Deva cảm thấy mọi thứ xung quanh đều biến đổi theo một nhịp điệu vô lý...đường phố uốn cong, vỉa hè nhấp nhô như sóng biển, và mọi người giờ đây đều mặc những chiếc áo khoác nhưng chẳng ai có vai để giữ. Một ông lão mù đến gần Deva, chìa cho anh một cái hộp đen.

"Trong đây có câu trả lời của ngươi"

ông ta thì thầm.

"Nhưng chỉ khi ngươi biết cách mở nó bằng cách không mở."

Deva bối rối cầm hộp, thử mọi cách để mở, từ gõ nhẹ đến la mắng chiếc hộp, nhưng tất cả đều vô ích. Cuối cùng, Deva thấy một con chuột đeo cặp kính tri thức xuất hiện từ đâu không rõ, nhìn anh như thể đang chờ đợi câu hỏi về vấn đề của quả chuối. Con chuột chậm rãi giải thích.

"Quả chuối, thật ra là biểu tượng của một cái gì đó rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phức tạp – như cách vũ trụ tự cười vào mặt mình. Cậu có bao giờ tự hỏi rằng, nếu một cây chuối mọc trong rừng mà không có ai nhìn thấy, thì nó có phải là một cây chuối thật không?"

Deva gật đầu lơ đễnh, cố hiểu nhưng chỉ càng thêm rối trí. Và rồi, trong khoảnh khắc cuối cùng của sự rối ren vô nghĩa ấy, Deva thấy trước mắt mình là một bảng hiệu chớp nháy chữ nơi trú ẩn của những bản ngã đi lạc...Và như thế, hành trình của Deva kết thúc, để lại anh trong cái vòng lẩn quẩn của suy nghĩ, cùng với quả chuối chưa từng là một quả chuối và chiếc ghế chỉ là chiếc ghế

Asura ngồi yên, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xăm...Cậu đã suy nghĩ rất lâu. Những câu chữ kỳ lạ của Aiyuestrea cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một câu đố mà cậu buộc phải giải...Không có cách nào để trốn tránh. Cuối cùng, cậu thở dài, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô...

“Được rồi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết.”

Asura thở ra.

“Ban đầu, tôi nghĩ nó chỉ là một mớ vô nghĩa.”

Cậu dừng lại một chút, rồi khẽ lắc đầu.

“Nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra nó có một ý nghĩa nhất định.”

Aiyuestrea khẽ nhướn mày.

“Anh đã tìm ra câu trả lời?”

Asura nhắm mắt, lặng im vài giây, rồi mở mắt ra.

“Tôi có một giả thuyết...”

“Tiến sĩ Mèo.”

Cậu bắt đầu.

“Là một biểu tượng cho thứ gì đó không thể hiểu được.”

Aiyuestrea im lặng, lắng nghe.

“Những câu trả lời của nó không có nghĩa, nhưng cũng không hoàn toàn vô nghĩa.”

Cậu khẽ cau mày.

“Chúng là những đoạn mã bị lỗi, những logic bị phá vỡ.”

Aiyuestrea gật gù.

“Tiếp tục đi.”

Asura cắn môi, suy nghĩ một lúc.

“Câu nói 1 + 1 không phải là 2, mà là một quả cam đã rơi từ trên bàn."

Cậu hít một hơi sâu.

“Nó nói về một sự sai lệch trong thực tại.”

Aiyuestrea khẽ nghiêng đầu.

“Anh nghĩ sao về câu Nhớ là đừng bao giờ hỏi vì sao hạt cát biết cười?”

Asura khựng lại một chút, rồi chậm rãi đáp.

“Có những thứ không nên bị chất vấn.”

Cậu nheo mắt.

“Những thứ vốn dĩ không thể tồn tại, nhưng nếu ai đó cố gắng hiểu chúng… nó có thể dẫn đến hậu quả không thể lường trước.”

Aiyuestrea cười nhẹ.

“Và câu cuối cùng?”

Asura nắm chặt tay.

“‘Chìa khóa nằm trong chiếc áo khoác của người không có vai.’”

Cậu nhắm mắt, rồi nói khẽ.

“Người không có vai… không thể mặc áo khoác.”

Aiyuestrea nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. Asura mở mắt ra.

“Điều đó có nghĩa là... chiếc áo khoác không tồn tại.”

“Hoặc… người mặc nó không thực sự tồn tại.”

Aiyuestrea im lặng một lúc lâu. Rồi cô mỉm cười.

“Anh khá thông minh đấy, Asura.”

"Không có mặt trăng...".

"Mặt trăng là biểu tượng của cảm xúc, của sự mơ mộng, của tiềm thức. Nếu thế giới này không có mặt trăng, thì có nghĩa là..."

Cậu dừng lại một chút, suy nghĩ.

"...cảm xúc của con người đã biến mất?"

"Và còn những chiếc ghế."

Cậu nhớ lại chi tiết trong câu chuyện của cô.

"Mọi người đều cầm ghế, nhưng không ai ngồi lên chúng. Điều này có nghĩa là... họ đã quên mất chức năng của nó?"

Cậu nhíu mày, cố gắng kết nối các chi tiết lại với nhau.

"Hoặc có thể... họ đã không còn cần đến nó nữa."

Aiyuestrea đặt lon nước xuống, ánh mắt thoáng hiện một tia tán thưởng. Asura thở dài, vuốt mặt.

"Có thể đây là một phép ẩn dụ cho một xã hội nơi con người mất đi khả năng sử dụng những thứ tưởng chừng cần thiết hoặc không còn biết đến ý nghĩa của chúng."

Cậu nhìn chằm chằm vào Aiyuestrea.

"Điều đó nghĩa là gì? Phải chăng nó đang ám chỉ một điều gì đó liên quan đến Lumine?"

Aiyuestrea không trả lời ngay lập tức. Cô nhấp một ngụm trà, rồi khẽ mỉm cười.

"Anh nghĩ sao về chi tiết nước mắt của cá?"

Asura cau mày...Cậu nhớ lại đoạn đó...

"Cá không thể khóc. Hoặc nếu có, thì cũng không ai nhận ra."

Asura chống tay lên trán, trầm ngâm.

"Có thể nó tượng trưng cho sự cô độc, cho cảm xúc bị chôn vùi. Nước mắt của cá như những giọt nước mắt không ai thấy, và bản thân việc cá rơi lệ là một ý tưởng phi lý."