Nó Chỉ Đơn Giản Là Tồn Tại...

Asura hít một hơi thật sâu. Cậu cảm thấy như mình đang dấn thân vào một mê cung không có lối ra. Mọi thứ càng lúc càng khó hiểu...Nhưng cậu không thể dừng lại.

"Vậy thì... món số 42."

Asura chống khuỷu tay lên bàn, nhìn cô chăm chú.

"Trong câu chuyện mà cô kể, Deva gọi món số 42 nhưng lại nhận được một bát súp có đồng hồ bên trong."

Cậu dừng lại một chút, suy nghĩ.

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Aiyuestrea không trả lời ngay lập tức. Cô lắc nhẹ lon nước trên tay, ánh mắt thờ ơ.

"Anh nghĩ sao?"

Asura cau mày...Cậu nhớ đến con số 42...Trong tác phẩm The Hitchhiker's Guide to the Galaxy, nó được biết đến như là câu trả lời tối thượng về sự sống, vũ trụ và mọi thứ.

"Có thể... con số 42 tượng trưng cho ý nghĩa cuộc sống?"

Aiyuestrea chậm rãi nói.

"Thời gian là gia vị duy nhất cho những kẻ mơ mộng."

Asura trầm ngâm.

"Thời gian vừa là nguồn sống, vừa là thử thách cho những người dám mơ mộng và khám phá..."

Cậu bật cười khẽ, lắc đầu.

"Nghe triết lý thật đấy."

"Thời gian là thứ duy nhất có thể làm cho giấc mơ trở thành hiện thực... hoặc chôn vùi nó vĩnh viễn."

Cậu cảm giác sống lưng mình lạnh đi một chút...Như thể có một cơn gió vô hình lướt qua, Aiyuestrea đặt lon nước xuống bàn.

"Vậy còn nhà của những ngón tay?"

Asura nhắm mắt lại, cố nhớ lại đoạn đó. Một căn nhà mà ở đó, những ngón tay trôi nổi khắp nơi. Mỗi ngón tay chỉ về một hướng khác nhau.

"Những ngón tay... có lẽ tượng trưng cho sự chỉ trỏ, phán xét và quan sát."

"Mọi thứ bạn thấy đều là một lời nói dối..Nó có nghĩa là thực tại mà chúng ta đang sống không phải là sự thật tuyệt đối."

Asura thở dài. Cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Nhưng cậu vẫn tiếp tục.

"Và còn vấn đề của quả chuối..."

Cậu nhớ lại đoạn hội thoại kỳ lạ. Deva hỏi về vấn đề của quả chuối....Nhưng những ngón tay chỉ trả lời bằng những câu mơ hồ.

"Vấn đề không bao giờ là vấn đề trừ khi nó phủ nhận chính sự tồn tại của mình."

Asura lặp lại câu nói đó một cách chậm rãi. Cậu cảm giác như có một điều gì đó rất quan trọng ẩn giấu bên trong....Cậu nhìn Aiyuestrea.

"Có phải... ý nghĩa của nó là đôi khi, việc đi tìm câu trả lời chỉ khiến chúng ta lạc lối không?"

Aiyuestrea gật đầu.

"Chính xác."

Cô dựa người vào ghế, đôi mắt hơi nheo lại.

"Có những câu hỏi không cần được trả lời."

Asura dựa lưng vào ghế, cảm giác trong đầu như đang quay cuồng. Mọi thứ cậu vừa nói ra, những phân tích, những suy luận…Cậu có thực sự hiểu chúng không? Hay chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân?

Aiyuestrea vẫn ngồi đó, lặng lẽ uống lon nước của mình. Đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng từ chiếc TV trước mặt, nhưng dường như cô không thực sự nhìn vào đó...Cô đang lắng nghe...Lắng nghe cậu cố gắng ghép lại những mảnh ghép của một bức tranh không hoàn chỉnh. Asura hít một hơi, rồi tiếp tục.

“Trở về căn phòng… nơi quả chuối biến thành một bóng đèn.”

Cậu chậm rãi nói, như thể từng câu chữ đều đang được cân nhắc kỹ lưỡng.

“Chi tiết này có thể tượng trưng cho sự khai sáng hoặc một ý tưởng lóe lên trong tâm trí Deva.”

“Có lẽ, nó đại diện cho những khoảnh khắc mà chúng ta nghĩ rằng mình đã hiểu tất cả… chỉ để nhận ra rằng sự hiểu biết đó quá ngắn ngủi và mờ nhạt.”

“Giống như khi tôi nghĩ rằng mình đã tìm ra manh mối về Lumine, nhưng rồi lại phát hiện ra mọi thứ chỉ là một vòng lặp không hồi kết.”

Aiyuestrea nhếch môi.

“Anh đang tự liên hệ với chính mình à?”

Asura nhếch môi cười.

“Có lẽ.”

“Kết thúc câu chuyện… Deva nhìn vào gương và thấy mình biến thành một quả cam.”

Asura nhắm mắt lại, cố gắng hình dung...Một người biến thành một quả cam...Cậu đã từng nghĩ rằng đó là một hình ảnh buồn cười...Nhưng bây giờ…Cậu lại thấy nó đáng sợ hơn bao giờ hết.

“Và cậu ta tuyên bố Tôi đã hiểu tất cả… nhưng cũng chẳng hiểu gì cả."

Một kết thúc nghịch lý.

“Đó là bản chất của việc truy cầu tri thức. Chúng ta càng tìm kiếm, càng nghĩ rằng mình đã hiểu… nhưng thực ra, những gì chúng ta biết chỉ là một phần rất nhỏ.”

Cậu khẽ cười, giọng nói có chút cay đắng.

“Cũng giống như tôi bây giờ. Tôi nghĩ mình đang dần hiểu ra mọi chuyện… nhưng đồng thời, tôi cũng chẳng hiểu gì cả.”

Aiyuestrea nghiêng đầu, ánh mắt dường như có chút hứng thú.

“Cảm giác đó thế nào?”

Asura cười nhạt.

“Giống như bị nhốt trong một vòng xoáy vô tận.”

“Con dơi nói đừng bao giờ tin vào gương, gương chỉ là kẻ lừa dối.”

Asura chậm rãi nói. Lời nhắc nhở của con dơi vang vọng trong đầu cậu.

“Có thể, nó đang ám chỉ rằng những gì chúng ta thấy trong gương không phải là sự thật. Chúng ta luôn tin rằng đó là hình ảnh phản chiếu của chính mình, nhưng thực ra…”

“Cái tôi mà ta thấy chỉ là một phần nhỏ trong những gì ta thực sự là.”

Aiyuestrea nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ bật cười.

“Anh bắt đầu triết lý rồi đấy.”

Cậu nhún vai.

“Câu chuyện này vốn dĩ đã đầy rẫy những triết lý mà.”

“Còn ông lão mù… ông ta đưa cho Deva một chiếc hộp đen, và nói rằng Chỉ mở được khi không mở.”

Asura thở dài.

“Đây có thể là một nghịch lý. Một số câu trả lời chỉ có thể đạt được khi ta ngừng tìm kiếm nó.”

Cậu dừng lại một chút. Rồi chậm rãi nói tiếp.

“Giống như hạnh phúc. Càng cố gắng nắm bắt, nó càng trượt ra xa.”

Aiyuestrea khẽ nhếch môi.

“Vậy anh có nghĩ rằng câu trả lời mà anh đang tìm kiếm cũng giống như chiếc hộp đen đó không?”

Asura không trả lời ngay lập tức...Cậu biết Aiyuestrea đang ám chỉ điều gì...Cậu biết cô đang nói đến ai...Cậu đã đi khắp nơi tìm cô...Nhưng có lẽ…Câu trả lời chưa bao giờ nằm ở nơi nào xa xôi...Nó luôn ở ngay trước mắt cậu...Chỉ là cậu chưa chịu nhìn thẳng vào nó. Asura nhìn xuống bàn tay mình.

“Vấn đề của quả chuối… xuyên suốt câu chuyện, nó dường như là biểu tượng cho những câu hỏi lớn mà con người luôn tìm cách giải đáp, nhưng không bao giờ có câu trả lời thỏa đáng.”

Cậu bật cười.

“Một quả chuối tưởng như đơn giản… nhưng thực ra lại là một câu đố bất tận.”

Cậu ngẩng lên, nhìn Aiyuestrea.

“Giống như câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống.”

Asura hít một hơi sâu, cậu nhớ đến Lumine. Cậu đã nghĩ rằng nếu cậu tìm đủ lâu, đủ xa...Cậu sẽ tìm ra câu trả lời...Nhưng bây giờ…Cậu bắt đầu tự hỏi...Liệu cậu có đang tìm kiếm một quả chuối? Một thứ tưởng chừng đơn giản…Nhưng thực chất lại là một vòng xoáy vô tận của những nghịch lý? Aiyuestrea nhìn cậu, ánh mắt đầy thích thú.

“Vậy, anh đã hiểu tất cả chưa?”

Asura cười khẽ.

“Có lẽ… tôi đã hiểu tất cả.”

Cậu đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nhưng cũng chẳng hiểu gì cả.”

“Cảm ơn cô.”

Aiyuestrea nhướng mày, như thể câu nói này nằm ngoài dự đoán của cô.

“Vì chuyện gì?”

Asura khẽ nhún vai.

“Vì tất cả.”

Cậu không nói thêm gì nữa...Chỉ đơn giản quay lưng bước đi. Khi cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng cậu, thế giới bên ngoài ùa vào...Tiếng mưa...Tiếng gió...Không khí lạnh ẩm bám lấy da cậu. Asura hít một hơi thật sâu, rồi bước tiếp. Cậu không tìm Lumine nữa...Không phải vì cậu đã từ bỏ...Mà vì cậu nhận ra cậu chưa từng thực sự tìm cô ngay từ đầu. Cậu đã chạy khắp nơi, hỏi han mọi người, lật tung từng manh mối nhỏ nhất… Nhưng tất cả những gì cậu làm chỉ là để trốn khỏi chính mình.

“Tôi đang tìm Lumine.”

Đó chỉ là cái cớ...Một lời nói dối mà chính cậu cũng tin vào. Sự thật là cậu chẳng biết mình đang làm gì cả. Và bây giờ, cậu bước đi. Không còn mục tiêu rõ ràng...Không còn điểm đến cụ thể...Cậu chỉ bước...Và để bản thân lạc lối. Asura nhớ lại câu chuyện...Câu chuyện về Deva...Từ Tiến sĩ Mèo với những câu nói vô nghĩa.

“Quả chuối chỉ là một phép nhân mà vũ trụ chưa bao giờ hiểu.”

Đến nhà hàng nơi thời gian trở thành món ăn—

“Thời gian là gia vị duy nhất cho những kẻ mơ mộng.”

Và cuối cùng, khi Deva nhìn vào gương và thấy mình biến thành một quả cam....Cậu đã cố gắng phân tích từng chi tiết...Cố gắng tìm ra ý nghĩa ẩn giấu bên trong...Nhưng bây giờ, khi đi giữa cơn mưa lạnh, khi những giọt nước chảy dài trên khuôn mặt cậu như những giọt nước mắt vô hình. Cậu chợt hiểu...Câu chuyện đó không có ý nghĩa...Nó không phải thứ để cậu giải mã...Không phải thứ để cậu cố gắng bóc tách...Nó chỉ đơn giản tồn tại...Một chuỗi những hình ảnh phi lý, những lời nói nghịch lý, những khoảnh khắc tưởng chừng sâu sắc nhưng thực ra… chẳng dẫn đến đâu cả.

Và có lẽ cuộc đời này cũng như vậy. Asura dừng bước...Cậu nhìn lên bầu trời. Không có mặt trăng. Chỉ có những đám mây xám xịt và những hạt mưa không ngừng rơi.

“Không có mặt trăng biểu tượng của cảm xúc, của mơ mộng.”

Cũng giống như câu chuyện của Deva. Cũng giống như thế giới này. Mọi người đều cầm ghế nhưng không ngồi lên...Một xã hội mất phương hướng. Nơi con người quên mất ý nghĩa của những thứ tưởng chừng hiển nhiên nhất. Và khi một người đàn ông hỏi Deva về nước mắt của cá.

“Nước mắt của cá như những giọt nước mắt không ai thấy.”

Là sự cô độc...Là cảm xúc bị lãng quên...Là những đau khổ không ai nhận ra. Asura nhắm mắt lại...Cậu cảm thấy...nhẹ nhõm...Không phải vì cậu tìm ra câu trả lời. Mà vì cậu chấp nhận rằng có lẽ chẳng hề có câu trả lời nào cả. Cơn mưa vẫn rơi...Những con phố trải dài trước mặt cậu, như vô tận...Không ai biết điểm đến của cậu...Ngay cả cậu cũng không biết. Nhưng có lẽ đó mới chính là ý nghĩa thực sự. Câu chuyện của Deva không dẫn đến chân lý. Nó chỉ dẫn cậu đến Nơi Trú Ẩn của Những Bản Ngã Đi Lạc.

Và anh cũng vậy...Cậu không còn tìm kiếm Lumine...Cậu không còn tìm kiếm câu trả lời..Cậu chỉ tìm kiếm chính mình. Tiếng mưa rơi trên lá, tiếng gió rít nhẹ qua những tán cây già cỗi. Asura bước chậm rãi trên con đường ướt sũng, từng vệt nước bắn lên đôi giày cậu....Đây là nơi lần đầu tiên cậu gặp Lumine. Và trùng hợp thay cô cũng đang ở đó.

Cô ngồi dưới gốc cây cổ thụ, bộ đồ ướt sũng bởi cơn mưa...Trên tay cô là một bó hoa dã quỳ vàng rực. Dáng người nhỏ nhắn của cô như hòa vào cảnh sắc xung quanh, nhưng có gì đó nơi cô… khiến cậu không thể rời mắt. Asura tiến lại gần, mở ô ra, nhẹ nhàng che cho cô. Lumine thoáng giật mình, chậm rãi ngước lên. Đôi mắt màu xanh biếc của cô chạm vào mắt cậu. Cậu hỏi...

"Chị viếng ai sao?"

Cô không đáp...Chỉ khẽ lắc đầu. Rồi lại cúi mặt xuống, như thể đang ôm lấy một bí mật không muốn chia sẻ với ai. Asura đứng lặng lẽ bên cô, không hỏi thêm nữa...Cậu nhìn xuống tay mình. Từ bao giờ một bông hoa tử đằng đã nằm gọn trong tay cậu? Cậu không nhớ mình đã lấy nó khi nào, ở đâu. Chỉ biết rằng, bằng một cách nào đó…Cậu có nó. Và cậu biết nó có thể giúp Lumine cảm thấy tốt hơn. Anh đưa bông hoa tử đằng ra trước mặt cô.

"Cho chị này."

Lumine thoáng ngạc nhiên, ánh mắt cô dừng lại nơi bông hoa màu tím nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả như ngừng lại. Những giọt nước mưa nhỏ xuống cánh hoa, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc. Lumine bất giác ngước lên nhìn cậu. Một ánh mắt tràn đầy cảm xúc, nhưng cậu không thể đọc được. Cậu không biết mình đang làm gì...Cậu không hiểu tại sao mình lại có bông hoa này. Nhưng cậu biết mình muốn đưa nó cho cô. Bầu trời bắt đầu tạnh mưa. Những đám mây xám xịt dần tan ra, để lộ những tia sáng le lói.

Lumine run rẩy đưa tay ra. Không phải để nhận bông hoa. Mà để nắm lấy tay cậu...Bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng lại siết chặt lấy cậu như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ biến mất. Rồi cô nhẹ nhàng kéo tay cậu lại gần đưa mặt mình sát vào bông hoa rồi vùi mặt vào nó. Asura hơi giật mình. Hơi thở ấm áp của cô phả vào ngón tay cậu. Mùi hương nhẹ nhàng của tử đằng lan tỏa trong không khí, hòa lẫn với mùi mưa còn vương lại. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Không ai nói gì...Chỉ có tiếng gió thổi qua những tán lá. Lumine vùi mặt vào bông hoa trong tay cậu, hai vai khẽ run lên. Asura không chắc cô đang khóc, hay chỉ đơn giản là cần một nơi để trốn tránh...Cậu không hỏi...Chỉ yên lặng đứng đó, để cô tựa vào mình. Một lúc sau, Lumine mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô vẫn còn chút mơ màng, như thể còn đắm chìm trong một dòng suy nghĩ nào đó mà cậu không thể chạm tới. Rồi cô khẽ mỉm cười...Một nụ cười rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng mang theo một sự ấm áp khó tả.

Cô không nói gì...Chỉ siết nhẹ tay cậu một lần nữa...Rồi buông ra...Anh không biết đây là điều gì. Nhưng cậu cũng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Cậu chỉ đứng đó, dưới gốc cây cổ thụ, bên cạnh Lumine....Cùng với một bông hoa tử đằng, và một bó hoa dã quỳ. Có lẽ đôi khi, chúng ta không cần phải hiểu tất cả...Chỉ cần cảm nhận...Lumine thả lỏng người. Cô lảo đảo một chút, rồi bất ngờ… lăn ra ngủ. Asura giật mình, nhưng nhanh tay đỡ lấy cô.

"Này, chị ổn không?"

Không có câu trả lời...Chỉ có hơi thở nhè nhẹ phả lên áo cậu. Lumine đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Cậu chớp mắt, hơi luống cuống khi thấy cô tự nhiên đến mức ngủ ngay trước mặt mình. Thật sự là… tin tưởng cậu đến thế sao? Cơ thể cô khẽ co lại như một đứa trẻ, có lẽ là do trời vẫn còn hơi lạnh. Asura thở dài, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, để cô nằm lên đùi mình. Từng lọn tóc mềm mại chạm vào tay cậu, có chút buồn buồn.

Mùi hương quen thuộc từ cô thoảng qua một mùi hương nhẹ nhàng, tựa như gió đầu hè lẫn chút vị nắng. Cậu nhìn xuống Lumine. Khuôn mặt cô khi ngủ có gì đó… rất khác. Không còn vẻ nghịch ngợm hay mấy biểu cảm trêu chọc cậu thường ngày. Chỉ còn lại sự yên bình. Một sự yên bình hiếm hoi mà cậu chưa từng thấy ở cô. Cậu hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm.

"Mình thực sự đang cho gái ngủ trên đùi đây à?"

Cảm giác… lạ thật...Không khó chịu, cũng không hẳn là bối rối...Chỉ là một cảm giác hơi lạ lẫm...Và thú vị. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra có người ngủ trên đùi mình cũng không phải là một trải nghiệm tệ. Gió vẫn thổi nhẹ qua từng kẽ lá. Những hạt mưa còn sót lại trên cành nhỏ xuống mặt đất, tạo nên âm thanh tí tách đều đặn. Asura ngả người, dựa lưng vào thân cây...Mắt khẽ nhắm lại.

Bây giờ mà ngủ một chút chắc cũng không sao nhỉ? Dù gì thì như thế này cũng đã là quá đủ rồi. Thế là cậu cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Dưới gốc cây cổ thụ, giữa một buổi chiều tàn phai. Hai người họ ngủ yên dưới bóng mát, như thể cả thế giới đã dừng lại. Có lẽ, cậu mới thực sự tồn tại...Lúc sau, Asura chợt tỉnh giấc. Cậu dụi mắt, cảm giác người hơi tê vì đã ngủ quá lâu. Không khí đã trở nên lạnh hơn, báo hiệu rằng trời đã tối.

"Khoan đã...Lumine đâu?"

Nhưng rồi, ánh mắt cậu dừng lại ở phía trước. Lumine đang ngồi cách đó không xa, lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Bóng lưng cô dưới ánh hoàng hôn trông cô độc đến lạ. Hôm nay, hoàng hôn có gì đó… rất khác. Không phải một khung cảnh rực rỡ đầy sắc cam và vàng như mọi khi. Bầu trời u ám như thể đã bước sang tám giờ tối. Chỉ có một dải nhỏ ở chân trời còn giữ lại ánh đỏ yếu ớt, như thể mặt trời đang bị nuốt chửng bởi bóng tối. Giống như nó bị mắc kẹt giữa ngày và đêm. Asura chậm rãi đứng dậy, vươn vai rồi tiến đến bên Lumine.

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô. Cô không quay sang nhìn cậu, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xăm. Cảm giác lúc này... lạ lắm...Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng gió thổi qua từng tán cây, tiếng lá xào xạc vang vọng. Cuối cùng, Asura phá vỡ sự im lặng.

"Này, chị ngồi đây từ lúc nào thế?"

Lumine không đáp. Chỉ khẽ nhấc tay lên, chỉ về phía hoàng hôn u tối kia.

"Đó Là....Sự Tái Sinh...."